Đông Phương Thiên Nguyệt chậm rãi bên cạnh Đông Phương Thanh Tuấn vị trí tiến đến, cái gì cũng là cũng chưa nói.

Tên gây sự đám người đứng đầu là Hồng La Thăng, là đích trưởng tử Hồng Gia gia chủ, xem như có chút thiên phú, tam thập nhị tuổi là Toàn Thiên Cảnh hậu kì.

"Phụ thân"Đông Phương Thiên Nguyệt gọi Đông Phương Trì một tiếng, tựa nói cho ông về sự xuất hiện của nàng.

Đông Phương Trì cũng là nhìn nàng, quát một tiếng: "Nguyệt Nhi, mau trở về"
"Nữ nhi sẽ không"Đông Phương Thiên Nguyệt trấn định nói, ánh mắt trầm tĩnh đến Đông Phương Trì phải là sững sờ chốc lát, cuối cùng cũng là thôi.

Vì Đông Phương Thiên Nguyệt thực lực là che giấu lại một phần, chỉ để thực lực lộ ra ở luyện thể nhị trùng, nên cũng là không ai có thấy thay đổi sự tình ở nàng tứ chi bách hài trên.


Hồng La Thăng nhếch môi cười đểu, bỡn cợt nhìn nàng mà nói:
"Đây chẳng phải trấn Thanh Phong phế vật nổi danh hàng đầu Đông Phương Thiên Nguyệt sao? kì thật đúng là hảo nhan sắc nga, nếu là.....ngươi tự nguyện hiến thân, đương vị trí tiểu thiếp thông phòng thứ ba mươi tám của ta, liền bỏ qua cho các ngươi Đông Phương Gia"
"Ngươi mơ hảo! liền mộng cũng là vô khả năng"Đông Phương Trì gầm lên, tức giận đến thiên lực cả người lưu động, cũng là chuẩn bị mà tấn công.

Bất quá quyền còn chưa kịp phát ra, đã bị tả chi Đông Phương Thiên Nguyệt cản lại, lúc ôm nhìn qua liền thấy, nữ nhi nhìn ông cười ra hiệu, nắm tay liền lặng lẽ thu lại.

Đông Phương Thiên Nguyệt một bước tiến lên, tựa tiếu lại là phi tiếu(1), trong con ngươi khi nhìn Hồng La Thăng là chứa đầy ghê tởm sự, hống:
"Ngươi nghĩ ngươi xứng"
Hồng La Thăng tức đến là hồng mặt, đại âm quát: "Ngươi......"
Tên bên cạnh gã ta liền lên tiếng khinh thường: "Ngươi mới là không xứng, một phế vật đã quá tuổi thập nhị lại chỉ mới thăng đến luyện thể nhị trùng, lấy tư cách gì nói ta thiếu gia với ngươi không xứng"
Đông Phương Thiên Nguyệt cũng không có hoảng, khoé môi hơi gợi lên lạnh lùng nụ cười, chậm rãi mà đáp:
"Các ngươi có là dám cược với ta?"
"Cược cái gì?"Hồng Uyển Nhu, muội muội thân sinh Hồng La Thăng, đứng bên cạnh gã ta nãy giờ, nghe thế liền đầy hứng thú nói.

Tam vị ca ca cũng là nhìn nàng nghi hoặc, Đông Phương Trì lại không nói gì, bất giác lại là tin tưởng.

"Cược.......ba tháng nữa, Đông Phương Gia cùng Hồng Gia các ngươi, để con cháu so chiêu, bên thua thực hiện một điều kiện bất kì bên thắng đưa ra, không giới hạn"

"Ngươi chắc chắn không lật lọng?"Hồng La Thăng nhướng mày nhìn Đông Phương Thiên Nguyệt nói.

"Chắc chắn"Nàng cũng là cứng rắn đáp, ánh mắt lúc này, ở sâu bên trong, chứa sự âm hiểm.

Vực dậy Đông Phương Gia nên bắt đầu......bước đầu, bàn đạp bật nhảy đầu tiên, Hồng Gia!
Bọn người Hồng Gia cũng là âm thầm tính toán, Đông Phương Thiên Nguyệt thấy thế, liền khích một câu:
"Các ngươi đây là không dám cược?"
"Ngươi tưởng! ta như thế nào lại là không dám, cược thì cược"
Đợi lúc đám người Hồng Gia đi hết, những người bu quanh cũng tản ra nhanh chóng, Đông Phương Thiên Nguyệt cả người xoay lại đằng sau, nhìn ba vị ca ca và phụ thân, khẽ nói:
"Mọi người sẽ không trách nữ nhi chứ?"
"Ta không trách con, hiện tại tránh được xung đột trực tiếp là tốt rồi, chuyện ba tháng nữa, cứ để sau tính"Đông Phương Trì lộ ra cưng chiều, nhẹ nhàng vỗ đầu nàng.


"Ta tin, muội biết muội đang làm gì"Đông Phương Tử Khanh chậm rãi mà nói, nhị vị ca ca còn lại, cũng là đồng tình gật đầu.

Đông Phương Thiên Nguyệt lúc này, lại là có chút không hiểu, vì sao, tất cả sẽ nguyện ý tin khi không biết rất rõ về năng lực của nàng?
Đông Phương Thiên Nguyệt cuối cùng, không để tâm sự việc này tới, lúc về đến Đông Phương Gia liền nhanh chóng trở về gian phòng nàng, không bỏ lỡ thời khắc nào, bắt đầu tiến vào tu luyện.

Nàng phải cố gắng hơn, để có thể nắm chắc phần thắng trong cuộc cá cược này!
________
Chú thích:
(1)Tựa tiếu phi tiếu:Cười như không cười, có thể xem như kiểu cười công nghiệp, hoặc cũng có thể hiểu là cười lạnh đó..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương