TRÁI ĐẤT THỨ HAI

(@Bim_huilis type)

Andy Mitchell hỏi:

- Mày đang đọc gì vậy? Nổi Trội hả? (Tạp chí Hightlights dành cho trẻ em, với các game, câu đố, truyện và rất nhiều trò vui khác, Nxb)

Mark vội vàng cuộn mấy tờ giấy vàng, nhật ký mới nhất của Booby, lắp bắp:

- Không… không. À… ừ… “nổi trội” là gì?

Andy ngồi phịch xuống bên Mark, với một túi đầy hăm-bơ-gơ và khoai tây chiên.

- Nổi Trội là một tạp chí của tụi nhóc. Họ để đầy trong các phòng mạch. Trong đó có những hình vẽ như bút chì giấu trong gốc cây… linh tinh đủ thứ.

- Ồ không. Đây chỉ là… ư… một thứ tao đang viết.

- Thật hả? Lại thêm một truyện nữa về Booby Pendragon?

Mark kinh ngạc nhìn Andy, hỏi:

- Mày nói gì?

- Mày biết mà. Như truyện mày viết về… nơi đó là gì hả? Da-doo run run?

Mark thở phào. Nó quên khuấy vụ thằng Andy đã đọc nhật ký đầu tiên của Booby. Thật ra Andy đã lấy cắp cuộn nhật ký đó. Mark và Courtney phải giả bộ là chính hai đứa tự sáng tác, để Andy không phổ biến lời đồn thổi về những chuyện thực sự đã xảy ra với Booby… những chuyện không hề là “đồn thổi” chút nào.

- Denduron. Đó chỉ là một đề mục thôi. Quên đi.

Andy đưa túi đồ ăn cho Mark:

- Thì quên, nhưng này, tươi lên coi. Ăn chút đi. Trông mày thảm quá. Xin lỗi tao hơi lâu. Nơi khỉ ho cò gáy này chẳng có cái cóc khô gì hết.

Mark cầm bánh, nhưng không muốn ăn. Đầu óc nó rối bời đủ chuyện. Courtney đang nằm trong phòng mổ, gần chết vì một tai nạn rất có thể do Saint Dane gây ra. Không biết cô có sống nổi không. Từ vụ Courtney, nó nghĩ đến đủ thứ chuyện làm nó càng thêm lo lắng.

Saint Dane đã tới Trái Đất Thứ Hai. Hắn tới đây để đặt nền móng cho việc tấn công quê hương của Mark? Mark không thể chịu đựng nổi ý nghĩ này, nó chỉ hết sức mong có lý do gì khác lý giải chuyện Saint Dane tới đây. Điều lo sợ nhất của Mark sắp thành sự thực. Sẽ có một cuộc chiến trên Trái Đất Thứ Hai. Trừ khi Bobby có thể ngăn chặn Saint Dane.

Ý nghĩ đó làm Mark nhớ lại những tin tức lạ lùng trong nhật ký mới nhất của Bobby. Tất nhiên, nó mừng vì Zadaa đã được an toàn. Nhưng kèm theo đó còn có những tin xấu. Bị thua liểng xiểng, Saint Dane đang tuyệt vọng và… tàn bạo. Hắn đã suýt giết chết Bobby chỉ vì quá tức giận. Hắn đã giết Loor. Điều đó thật sự báo trước những khả năng khó lường trước được.

Loor đã sống lại từ cõi chết.

Quá kỳ lạ! Đó là một tin tốt lành, đúng, nhưng cũng là tin làm nó rối tung lên. Sao điều đó có thể xảy ra được chứ? Các Lữ khách khác chết… là chết luôn. Chính Mark đã chứng kiến một cái chết, Seegen, Lữ khách của Eelong trước Kasha. Cái chết của Loor có gì khác? Vì Booby? Nhưng Booby có mặt khi cậu Press chết. Khi Kasha chết, Booby cũng ở kế bên. Hai người đó có sống lại đâu? Dù với bất cứ nguyên nhân nào, có những điều rõ ràng không thể phủ nhận – những điều khác thường về Lữ khách. Riêng chuyện họ hồi phục quá nhanh đủ là bằng chứng họ… không bình thường. Hay ít ra, bình thường theo tiêu chuẩn những lãnh địa họ sống. Ý nghĩ này làm Mark băn khoăn với câu hỏi làm nó điên đầu nhất.

Thật sự Bobby Pendragon là ai? Hai đứa thân thiết với nhau từ thuở… không nhớ nổi là thuở nào. Bây giờ, Mark phải đối diện với khả năng Bobby không chỉ được chọn làm Lữ khách một cách ngẫu nhiên. Bobby rất khác. Khác hơn tất cả những gì Mark có thể tưởng tượng ra.

Tiếng một phụ nữ gọi:

- Mark.

Đó là bà Chetwynde. Bà bước vào phòng chờ cùng ông Chetwynde. Cả hai đều có vẻ mệt mỏi và lo sợ. Mắt đỏ ngầu vì khóc.

Mark đứng bật dậy chào, rồi kêu lên:

- Hai bác tới rồi ạ.

Ông Chetwynde nói:

- Hai bác tới được một lúc rồi. Ở trong phòng Courtney.

Andy đứng dậy, tới bên Mark. Mark hỏi mà không chắc muốn được nghe câu trả lời:

- Bạn ấy sao rồi ạ?

Hai ông bà nhìn nhau, như không biết ai nên trả lời. Một tín hiệu không tốt rồi.

Mark lại hỏi:

- Bạn ấy không sao chứ ạ?

Bà Chetwynde nói:

- Nó đã ra khỏi phòng mổ. Vấn đề là mất nhiều máu quá. Các bác sĩ đã làm tất cả những gì có thể. Bây giờ chỉ còn là vấn đề thời gian.

Ông Chetwynde tiếp:

- Nó bị va đập quá mạnh. Gãy xương sườn. Tay trái gãy hai chỗ. Nó bị chấn động khủng khiếp…

Andy bật kêu:

- Oa!

- Nội thương rất nặng. Máu ra quá nhiều, vì vậy cuộc giải phẫu mới kéo dài đến thế. Theo các bác sĩ, tất cả đều đã được điều chỉnh, nhưng họ chưa biết ra sao. Hai mươi bốn tiếng sắp tới sẽ là thời khắc quyết định.

Bà Chetwynde nói:

- Nếu hai cháu không tìm ra nó thì…

Nghẹn ngào, bà không thể nói tiếp. Ông Chetwynde cố cầm nước mắt:

- Mark, chuyện gì đã xảy ra? Cảnh sát bảo là một vụ tai nạn tài xế bỏ trốn. Vì sao cháu tìm ra Courtney?

Mark đã chuẩn bị trước câu hỏi này.

- Gần như nhờ may mắn thôi ạ. Hôm qua Courtney gọi cho cháu, bảo là bạn ấy sắp đạp xe đi gặp một gã tên là…

Ông Chetwynde nói:

- Whitney. Cảnh sát đã cho bác biết. Không ai tìm ra nó. Nó không ghi danh tại trường.

- Dạ, chúng cháu cũng phát hiện ra chuyện đó. À, đây là Andy Mitchell, bạn cháu. Cậu ấy đã lái xe đưa cháu tới đó sáng nay.

Ông bà Chetwynde cười với Andy. Andy chỉ gật. Nó không quen lễ phép.

Ông Chetwynde hỏi:

- Sao hai cháu lại quyết định tới đó?

Đây là phần gay go. Mark không thể nói được vì nhật ký của Booby Pendragon qua không gian và thời gian cảnh báo là một ác quỷ có thể đang theo dõi Courtney. Nghe vậy, không chỉ ông bà Chetwynde, mà cả thằng Andy cũng sẽ nổ tung đầu. Mark cố càng nói mơ hồ càng tốt.

- Chỉ là một cảm giác. Courtney bảo đi chơi với một anh chàng mới. Nhưng không hiểu sao cháu cảm thấy không yên tâm. Cháu không giải thích được vì sao. Dù gì, cháu cũng đang tính tới thăm bạn ấy. Thật may là bọn cháu quyết định đến đúng lúc.

Ông bà Chetwynde gật đầu. Họ chấp nhận lý lẽ của nó. Thằng Andy cũng vậy. Dù sao cũng gần đúng với sự thật. Mark đổi ngay đề tài:

- Khi tới đó, chúng cháu phát hiện sáng nay Courtney không đi học. Bạn ấy không có trong phòng ngủ và không thấy cả chiếc xe đạp. Cháu lo sợ là bạn ấy đã không trở lại sau buổi đi chơi đêm qua. Vì vậy, cháu và Andy lái xe vào thị trấn. Chúng cháu thấy những vết trượt còn mới trên mặt đường. Ngừng lại, chúng cháu thấy sách của Andy trong bụi cây, và cháu tìm thấy bạn ấy.

Bà Chetwynde bật khóc:

- Cảm ơn Mark. Cảm ơn hai cháu. Hai cháu đúng là những thiên thần.

Andy ngượng nghịu đứng không yên. Mark cũng cảm thấy bối rối.

Ông Chetwynde nói:

- Khuya rồi. Hai cháu không nên lái xe về. Để bác mướn khách sạn cho hai cháu nghỉ.

Mark muốn ở lại tới mai để biết tình trạng của Courtney. Nó nhìn Andy hỏi:

- Mày nghĩ sao?

Andy nhún vai:

- Được thôi. Sợ chó gì.

Mark nhăn mặt vì kiểu ăn nói của Andy trước mặt ba má Courtney. Nó nói:

- Tốt quá. Cám ơn hai bác. Nhưng để cháu điện thoại báo cho ba má cháu biết chuyện. Ba má cháu không biết hôm nay chúng cháu tới đây. Hai bác làm ơn nói với ba má cháu là hai bác cũng đang ở đây và giải thích mọi chuyện giúp cháu, được không ạ?

- Được chứ. Còn cháu, Andy?

- Cháu sẽ gọi ba má cháu. Không sao đâu.

Bà Chetwynde bảo:

- Nhưng trước hết hai cháu hãy vào thăm Courtney đã. Nó muốn nói chuyện với hai cháu.

Mark vội hỏi:

- Thật ạ? Bạn ấy tỉnh rồi ạ?

Ông Chetwynde đáp:

- Lúc này thôi, bác không biết nó tỉnh được bao lâu. Nó đã được tiêm khá nhiều thuốc mê. Courtney trong phòng chăm sóc đặc biệt, ngay cuối hành lang.

Mark thốt lên:

- Khiếp quá!

Vừa bước đi, Mark chợt quay lại bảo Andy:

- Đi thôi.

- Thôi. Courtney muốn gặp mày mà.

Mark bước trở lại Andy:

- Nếu không có mày, giờ này Courtney sẽ không ở đây. Bạn ấy cần được biết mày đã làm gì.

Andy nhìn ông bà Chetwynde. Họ gật đầu khích lệ. Nó nhún vai đi theo Mark. Trong khi đi dọc hành lang, Andy vừa gãi vừa lúng túng nói:

- Này, thật tình con Courtney không ưa tao tí nào đâu. Tao không muốn làm phiền…

- Courtney nên biết mày đã tận tình giúp đỡ như thế nào chứ. Chỉ nói chào một tiếng thôi, ngại gì.

- Tao chưa thấy ai bị thương nặng bao giờ, lỡ tao làm chuyện ngu ngốc, như là nôn ọe…

- Thì đừng nôn.

Hai đứa tới phòng y tá trực, hỏi phòng Courtney. Các y tá cười vui vẻ, cho biết thông thường chì thân nhân được phép vào phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng vì Mark và Andy được coi như những anh hùng đã cứu Courtney, nên họ vui lòng để hai đứa vào. Hơn nữa, Courtney đã yêu cầu được gặp Mark. Một y tá đưa hai đứa qua hành lang có bốn phòng. Không phòng nào có bệnh nhân. Mark đoán, trong một thị trấn nhỏ như thế này, có bệnh nhân nằm phòng chăm sóc đặc biệt là một sự kiện lớn. Tới trước cửa phòng cuối cùng, cô y ta dừng lại. Mark hỏi:

- Bạn ấy sao rồi?

Cô y tá nhíu mày:

- Em nên hỏi ba má cô bé. Đừng ở lâu nhé! OK?

Mark biết đó là một tín hiệu xấu. Tin tốt là người ta nói ngay. Đã đến lúc tự nó nhìn sự thật.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương