Pendragon 4 - Thế Giới Ảo
-
Chương 7
TRÁI ĐẤT THỨ HAI
(@ Phantom1340 type)
Bằng sức mạnh ý chí cực lớn, Mark cố nén lòng lắm mới có thể vươn tay xuống sàn, nhấn vào núm đen trên cái máy chiếu nhỏ xíu bằng bạc. Lập tức, hình ảnh ba chiều của Bobby biết mất. Tắt máy là chuyện quá sức đối với Mark, nhất là đúng vào đoạn gây cấn như thế. Hình ảnh Bobby sắp sửa tiết lộ bí mật về Nguồn Sáng Đời Sống. Nhưng đó lại chính là điều làm nó phải tắt máy. Vì...
Courtney không có mặt tại đây.
Mark cảm thấy nó đã gian lận khi xem quá nhiều nhật ký của Bobby trong khi Courtney vắng mặt. Nhưng hình ảnh ba chiều đó quá kì lạ, làm nó không thể chờ được. Thật tình, nó đã bị những hình ảnh đó làm mê mẩn một lúc, trước khi kịp nhận ra mình đang làm gì. Qui luật số 1 là: phải luôn cùng nhau đọc nhật ký của Bobby. Mark vừa phá luật. Nó sẽ phải cắt nghĩa cho Courtney, là vì quá kinh ngạc với hình ảnh của Bobby, đến nỗi một lúc sau mới tỉnh táo lại. Nó không cố tính xem nhật ký khi cô vắng mặt. Chuyện đó xảy ra một cách bất ngờ thôi. Chắc cô ta sẽ thông cảm.
Không, Mark nghĩ, Courtney sẽ chẳng thông cảm gì hết. Cô ta sẽ nổi đóa lên. Nó toát hồ hôi. Trước đây, nó đã có lần phản bội lòng tin của Courtney. Đó là lần Mark không nói cho cô biết chuyện thằng Andy Mitchell phát hiện ra vụ nhật ký. Bây giờ Mark lại tái phạm. Chắc chắn Courtney sẽ nổi giận, và Mark thấy là cô ta hoàn toàn có quyền nổi giận.
Nhặt thiết bị chiếu nhỏ xíu lên, Mark bỏ vào ngăn kéo bên giường. Sau đó, nó bò lên giường, cố thư giãn. Trước khi nhận được nhật ký, nó đã trằn trọc khó ngủ. Bây giờ lại càng không thể nào ngủ được. Nó nóng ruột chết được, vì muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Bobby trong Nguồn Sáng Đời Sống. Câu trả lời đang nằm trong ngăn kéo, cách đầu nó chỉ một phân. Đúng là một cực hình!
Trong tâm trí, nó mường tượng lại tất cả những gì Bobby đã ghi hình. Một thiết bị thật kỳ lạ. Không chỉ vì cứ như Bobby đứng ngay trong phòng và nói chuyện thẳng với nó, mà còn vì Bobby có khả năng diễn xuất những sự kiện được diễn tả. Bobby vào những vai khác nhau, nhái giọng những nhân vật khác nhau, dùng tay nhấn mạnh từng hành động. Bobby biết cách dẫn dắt câu chuyện rất điệu nghệ. Tài viết nhật ký của Bobby thì khỏi chê nổi rồi, nhưng nhìn nó kể chuyện mới đáng nể. Mark muốn được nghe thêm đến chết được.
Suốt đêm Mark cứ trở mắt thao láo ngó lên trần.
Cuối cùng thì trời cũng sáng. Mark nhét thiết bị bạc vào một ngăn nhỏ có khóa kéo của ba-lô cho an toàn, rồi khoác tới trường. Nó hy vọng, ngay khi Courtney nhìn thấy máy chiếu này, sự tò mò sẽ làm cô bé quên giận. Cả hai đứa đều không có giờ học chung nào, nên suốt ngày Mark không gặp được Courtney. Cách tốt nhất là chờ gặp cô sau buổi tập đá bóng. Mong sao, trong buổi tập này, Courtney sẽ khá hơn hôm trước. Nó không muốn gặp cô bạn trong khi cô buồn rầu, cáu kỉnh.
Ngày học thứ hai của Mark không đến nỗi khổ sở như ngày đầu tiên. Đó là vì nó luôn tách ra một mình. Chuyện này chẳng khó gì, vì xác nó ở trường Davis Gregory, nhưng hồn thì ở tận lãnh địa Veelox. Buổi học trôi qua không có gì đặc biệt cho đến tiết học cuối cùng. Nó lơ đãng nghe thầy giảng môn hóa, vì mắt còn mãi lom lom nhìn đồng hồ, mong sao cho chiếc kim chạy nhanh hơn. Chuông vừa reo, nó vội vàng thu dọn sách vở và là đứa đầu tiên ra khỏi lớp.
-Xin lỗi. Mark Dimond hả?
Mark quay lại, và thấy một giáo viên đang gọi nó từ cuối sảnh. Đó là thầy Pike, giáo viên vật lý. Mọi người đều biết thầy là ai. Vì thầy là một trong số những giáo viên trẻ và tuyệt vời.
Mark miễn cưỡng trả lời:
-Dạ.
-Thầy đang muốn gặp em. Tên thầy là David Pike, dạy môn vật lý.
Vừa nói thầy vừa đưa tay bắt tay nó. Mark không quen cách người lớn trịnh trọng giới thiệu họ tên với nó. Nhất là đối với thầy cô. Nó lắp bắp:
-Dạ... dạ... em em... biết... thầy.
-Sao, em thích trường Davis Gregory chứ?
-Dạ... được ạ. Em nghĩ vậy. Nhưng... thầy muốn gặp em? Mark Dimond?
Mark không hiểu chuyện này dẫn đến đâu. Thầy Pike cười lớn:
-Hoàn toàn chính xác. Thầy đã thấy con robot tác chiến của em tại hội chợ khoa học địa phương. Nó gây ấn tượng mạnh với thầy. Nhưng khi con robot đó chiếm được giải tiểu bang, thầy biết, thầy có một ngôi sao sắp tới trường.
Mark đã thiết kế một robot tác chiến như một đề tài khoa học và “em” này đúng là đã triệt hạ mọi đối thủ trong cuộc thi. Robot có một cái móc để bẫy mồi, một cái xẻng để hất nạn nhân văng ra, và lưỡi cưa máy nhập cuộc để hạ thủ. Mark chưa lần nào thất bại. Nó đã nghĩ đến chuyện đem bé robot của nó lên một show truyền hình để thử tài với những robot to lớn hơn, nhưng sau giải tiểu bang, nó quyết định nên để ở yên trong vị trí đầu bảng thì hơn. Vì vậy nó đã cho em robot sát thủ nghỉ hưu và hoàn toàn quên chuyện đó. Cho đến hôm nay.
Thầy Pike tiếp tục:
-Mẫu thiết kế của em vượt trội hơn những học sinh khác rất nhiều. Thầy thật sự sung sướng khi biết tin em vào học tại Davis Gregory.
Mark không quen với những lời ca tụng, nó nhìn xuống, nói:
-Dạ, có gì đâu thầy...
-Em khiêm nhường đó thôi. Sao, có định tham gia vào Sci-Clops không?
Mark không thể tin nổi. Sci-Clops là câu lạc bộ khoa học được thành lập cho những học sinh thông minnh nhất trường. Đó là một huyền thoại. Ít ra là đối với đám đông sùng bái khoa học. Có được cái tên Sci-Clops trong hồ sơ, là cộng thêm một điểm tuyệt vời, nếu muốn bước vào trường khoa học hàng đầu sau khi hoàn tất trung học. Thậm chí, một số cựu học sinh sủa Sci-Clops đã được vào MIT (Viết tắt của Massachussetts Institute of Technology – Viện công nghệ Massachussetts (Mỹ)).
-Thầy nói thật à? Thầy bảo là... Sci-Clops?
-Ha ha, còn câu lạc bộ nào khác nữa.
Mark thẹn đỏ mặt. Thầy Pike đặt tay lên vai nó, nói:
-Suy nghĩ đi. Chúng tôi mong có em tham gia.
Thầy bước đi, để lại Mark đứng lặng, không nói nên lời. Một lúc sau nó mới “khởi động” lại được trí óc để nói:
-Dạ. Chắc chắn em sẽ tham gia.
Quá muộn. Thầy Pike đã đi rồi.
Mark bàng hoàng cả người. Không chỉ vì nó được cho cơ hội gia nhập một câu lạc bộ mà nó chưa bao giờ tin mình có đủ khả năng tham gia, mà hơn thế nữa, có người đã phát hiện ra nó, vì một việc nó đã hoàn tất tốt. Đứng trong hành lang, Mark cảm thấy một cảm giác kỳ lạ dâng trong lòng. Đó là niềm hãnh diện. Nó vẫn chưa chắc mình có đủ khả năng gia nhập Sci-Clops hay không. Nó vẫn còn thiếu tự tin. Nhưng nó cảm thấy hãnh diện, vì ít nhất – ngoài má nó ra – còn có một người nữa thấy nó có một khả năng đặc biệt đang phát triển. Ngày thứ hai tại trường trung học của Mark rõ ràng khá hơn ngày đầu nhiều.
Trái với Mark, Courtney đã có một ngày chẳng hay ho thú vị gì. Cô đã cố tống khứ chuyện đáng ghét của buổi tập lần trước, và tới trường để sẵn sàng lấy lại vị trí chính đáng của mình như mọi người đã từng nhận xét.
Cô đã thất bại.
Những lời bàn tán ì xèo về một Courtney Bất-khả-chiến-bại thình lình trở thành Courtney Sa-sút. Bạn bè thương xót cô và muốn được biết nguyên nhân vì sao. Những cô cậu có cảm tình với Courtney từ nhiều năm qua muốn biết chuyện đó có thật không. Courtney thất bại thật sao? Một số nhóc rầu rĩ, khổ sở vì thần tượng của chúng mà lại có thể bị cóng giò. Số khác thì không chịu tin chuyện đó. Nhiều kẻ lại ngấm ngầm hả hê được thấy người khác – vĩ đại đến thế - bị hạ gục nhục nhã, hết còn đường vênh váo.
Courtney cố hết sức để không lộ vẻ buồn bực ra ngoài. Cô vẫn bị mọi người ganh tỵ. Giờ thì sự ganh tỵ đó chuyển thành thương hại. Đó là điều tệ nhất. Suốt ngày cô luôn phải cười, bảo với mọi người là cô không sao, chỉ đơn giản là có một ngày không may thôi. Nhưng bên trong, ruột gan cô như lửa đốt. Courtney chỉ mong giờ tan trường, để cô có thể phóng vào sân bóng, cho những kẻ coi thường cô biết thế nào là lễ độ.
Đám đông đã tụ tập quanh sân. Nhiều đứa tới vì buổi tập này nhiều hơn là để xem trận thi đấu. Courtney quen có khán giả khi cô trình diễn, nhưng không giống thế này. Chúng có mặt tại đây để chứng kiến, để có bằng cớ là không có gì mà ầm ĩ, hoặc đây là lúc kết thúc một thời đại.
Vừa bước vào sân, Courtney thi đấu lăn xả ngay. Đó là điều tệ hại nhất. Nó chứng tỏ là cô quá nỗ lực và để cho các cô gái kia vắt cạn sức cô. Họ rê bóng quanh cô, không chuyền bóng cho cô và lấy bóng khỏi chân cô một cách nhẹ nhàng. Trong những lần đua nước rút, họ bỏ lại cô hít bụi phía sau.
Trông Courtney thật thảm hại. Càng cố, cô càng thê thảm. Niềm tin của cô tan nát. Khi chạy xuống đường biên, cô nhìn thấy mấy gương mặt cô từng thống trị mấy năm trước. Có những gương mặt thất vọng. Có đứa sững sờ. Có những nụ cười mãn nguyện như nói: “Sự trả giá thật ngọt ngào”. Courtney cố không nhìn bất kỳ khuôn mặt nào, cả bạn lẫn thù. Tất cả đều làm cô đau đớn như nhau.
Đám đông không ở lại đâu. Họ đã thấy tất cả những gì cần thấy. Những người còn lại thì giống như nhìn vào một cái xe nát phủ toàn bụi đất từ lâu. Nhưng đó vẫn chưa là điều nhục nhã tệ hại nhất. Khi buổi tập chấm dứt, Courtney chạy về phía phòng thay quần áo của nhà trường.
-Courtney, khoan đã.
Đó là cô Horkey, huấn luyện viên. Cô Horkey chậm rãi bước tới Courtney, rồi cả hai cùng đi về trường. Cô ta lên tiếng, giọng đầy thương cảm:
-Một ngày thật vất vả.
Courtney chỉ biết nhún vai. Cô Horkey tiếp:
-Nghe này. Tôi biết chuyện này là khó khăn với em. Từng nhìn em chơi từ khi mới chỉ đủ lớn để đá quả bóng, tôi biết em chơi bóng rất khá. Đừng nản lòng.
Hoàn toàn chẳng còn chút nhuệ khí nào, nhưng Courtney vẫn nói:
-Em không nản đâu.
Lúc đó cô Horkey mới dội quả bom:
-Tôi nghĩ, bắt đầu chơi trong đội hạng hai của trường sẽ là một môi trường tốt cho em.
Courtney đứng khựng lại, gần như không thốt nên lời:
-Cô loại em?
-Không. Nhưng em cần đấu từ cơ bản. Chuyện này có gì là ghê gớm đâu. Hiếm có em năm thứ nhất nào đá trong đội tuyển của trường.
-Có hai bạn năm thứ nhất trong đội tuyển của trường đó thôi. Cô Horkey, em chỉ chưa bắt nhịp kịp thôi mà.
-Tôi biết. Nhưng hãy nhìn thẳng vấn đề: Em không bằng trình độ các cầu thủ đội tuyển. Nếu ở lại, em phải cố bắt kịp họ, chứ không thể khá hơn. Xuống đấu trong đội hình hạng hai, em sẽ có nhiều cơ hội cạnh tranh và chiến thắng hơn. Rồi năm sau em có thể...
-Năm sau! Em sẽ phải chờ đợi suốt một năm nữa mới được trở lại đội bóng?
-Em vẫn ở trong đội bóng mà, Courtney. Chỉ có điều là chơi với một trình độ tốt cho em hơn thôi.
-Ý cô là trong một trình độ thất bại hơn?
Cô Horkey chỉnh ngay:
-Không. Trong một trình độ sẽ giúp em tiến bộ hơn. Courtney, em không phải là người bỏ cuộc. Em đang muốn tiến bộ hơn. Nhưng em phải nỗ lực. Có lẽ em chưa quen với điều đó.
Courtney muốn gào lên. Nhưng sự thật là: cô huấn luyện viên này nói đúng. Courtney chưa bao giờ nỗ lựa tập luyện để thành một cầu thủ giỏi. Có lẽ cô đã không biết nỗ lực là như thế nào.
Cô Horkey kết luận:
-Thật sự đó là điều tốt nhất.
-Dạ, đúng vậy.
Courtney lí nhí nói. Cô Horkey tiến thẳng về trường.
Courtney chỉ muốn chạy ngay về nhà. Cô không muốn vào phòng thay đồ cùng tất cả những cô gái kia. Những kẻ sẽ nhìn cô như một đứa thua cuộc. Courtney không thua. Nhưng ngay lúc đó, cô cảm thấy y như vậy.
Mark vừa chạy đến vừa kêu lên:
-Courtney! Một chuyện kỳ lạ kinh khủng vừa xảy ra. Mình được yêu cầu gia nhập vào Sci-Clops.
-Cyclops? Như con quái vật một mắt?(Người khổng lồ một mắt trong truyền thuyết Hy Lạp.)
Mark cười sằng sặc:
-Ồ không. Sci-Clops với “s-c-i” trong chữ science là khoa học đó. Đó là câu lạc bộ khoa học nổi tiếng nhất tiểu bang. Không thể ngờ nổi, đúng không?
-Ờ, tuyệt thật, Mark.
Courtney ơ hờ nói, rồi tiếp tục bước. Mark kêu lên:
-Này, chuyện gì vậy? Buổi tập lại hỏng sao?
-Mình bị loại rồi.
-Cái gì?
-Chính xác là mình bị tống xuống đội hạng hai.
Mark im thin thít. Nó không quen khích lệ Courtney. Sau cùng nó thành thật nói:
-Courtney biết không, trình độ bạn khá hơn tụi trong đội hạng hai.
-Thật sao? Mình mà khá hơn à?
Courtney nhẹ nhàng nói. Trước kia chưa bao giờ cô chấp nhận sự thất bại. Mark nhìn quanh, để biết chắc không ai nghe những gì nó sắp nói, rồi nghiêm trang trách bạn:
-Đừng nói thế chứ. Bạn chỉ khởi động hơi chậm thôi...
Chợt nhớ ra, nó nói thêm:
-Hơn nữa mình có tin hay lắm.
Nó im lặng chờ phản ứng của Courtney. Một lúc sau, Courtney mới nhìn nó cười tươi tỉnh.
-Thật không?
Mark cười toe:
-Mình nhận được tối qua. Nhưng có điều... mình phải thú thực với bạn. Mình đã xem phần đầu... Nhưng khi thấy nhật ký, bạn sẽ thông cảm vì sao mình đã làm như thế...
Courtney đứng phắt lại, trừng mắt nhìn Mark. Mark vội giải thích ngay:
-Mình không cố tình đâu, nhưng đây không phải là một nhật ký bình thường. Nó là... một hình ảnh ba chiều.
-Cái gì?
-Bobby ghi nhật ký như một phim hình ảnh ba chiều. Mình kinh ngạc đến nỗi không tắt máy ngay được. Nhưng mình mới chỉ nghe đoạn bắt đầu thôi. Mình tắt máy trước khi Bobby sắp nói đến một chuyện vô cùng quan trọng. Mình không muốn nghe khi không có bạn.
Mark hy vọng Courtney thông cảm, vì hầu hết những điều nó nói đều là sự thật. Im lặng kéo dài. Mark không biết Courtney sẽ tha thứ cho nó, hay sẽ cho nó ăn một cú đá nên thân.
Sau cả thế kỷ, Courtney mới lên tiếng:
-Không sao. Mình hiểu mà. Tối nay bạn tới chứ?
Mark nhẹ cả lòng:
-Ngay sau bữa ăn tối.
Courtney tiếp tục trở vào trường. Mark nhảy cỡn lên, mừng rỡ. Hôm nay quả là một ngày tuyệt vời. Câu lạc bộ khoa học Sci-Clops. Rồi Courtney không trách cứ một lời. Khi đi vòng ra sau trường để đón chuyến xe buýt muộn, Mark vô cùng phấn khởi. Mọi chuyện xảy ra thật hoàn hảo.
Tuy nhiên nó vẫn cảm thấy là lạ. Đụng tới Courtney bao giờ Mark cũng bị lép vế. Mark tưởng thế nào Courtney cũng làm nó cảm thấy là người có lỗi. Nhưng cô đã tha thứ cho nó, thản nhiên bỏ qua. Dường như hai đứa đã đạt tới một mức độ mới trong tình bạn.
Chưa chắc Mark thật sự thích thú chuyện này.
Mấy giờ sau Mark và Courtney cùng ngồi trên cái ghế dài cũ đầy bụi dưới tầng hầm nhà Courtney. Chúng thường đọc nhật ký của Bobby tại đây, vì tầng hầm này là cái xưởng đầy dụng cụ rỉ sét mà cha của Courtney chẳng bao giờ dùng tới. Courtney gọi nơi này là “Bảo tàng dụng cụ”. Đây là nơi hoàn toàn kín đáo để hai đứa tha hồ đọc và bàn luận ì xèo về nhật ký. Lần này sự riêng tư, kín đáo càng quan trọng hơn, vì chúng không đọc, mà sẽ nghe và nhìn.
-Nó hoạt động thế nào?
Courtney hỏi. Cô đã có vẻ thoải mái hơn. Mấy tiếng đồng hồ và bữa ăn tối ngon miệng, thêm nhật ký mới của Bobby làm Courtney phấn chấn lại.
Mark vẫn mặc bộ đồ khi đi học. Nó chưa ăn tối, vì đang quá phấn khích. Lấy thiết bị nhỏ bằng bạc từ ba-lô ra, Mark cắt nghĩa:
-Giống như máy nghe đĩa. Để mình cho chạy lại từ đầu.
Nó nhấn nút màu cam. Êm ru, không chút tiếng chuyển động. Courtney hỏi:
-Bạn xem đến đâu rồi?
-Mới có chút xíu à.
Mark nói dối. Vì hai đứa sẽ cùng nhau xem nhật ký từ đầu, nên Mark mong lấp liếm sự thật chút đỉnh sẽ giúp nó nhẹ tội hơn. Courtney hỏi tiếp:
-Bobby khỏe không?
-Có vẻ khỏe. Nhưng bạn bên tự nhìn xem.
Mark đặt thiết bị bằng bạc lên mặt bàn trước mặt, rồi bấm nút màu xanh lục. Tức thì tia sáng lóe lên và rọi hình ảnh Bobby như thật vào khoảng trống. Hình ảnh Bobby bắt đầu lên tiếng:
-Chào Mark. Chào Courtney.
Courtney lên tiếng:
-Ui cha! Y chang hình ảnh ba chiều của cái đầu nổi bồng bềnh.
Mark thở dài khoan khoái. Cho đến lúc đó, nó vẫn không chắc cái máy này có thể tua lại được không. Bây giờ nó hoàn toàn thoát khỏi mắc mớ với Courtney. Dù phải nghe lại chuyện Bobby từ đầu cũng không sao hết. Vấn đề là mọi chuyện giữa nó và Courtney lại êm thấm.
Lần này cả hai đứa cùng nghe nhật ký.
Và chúng sắp được biết về Nguồn Sáng Đời Sống.
(@ Phantom1340 type)
Bằng sức mạnh ý chí cực lớn, Mark cố nén lòng lắm mới có thể vươn tay xuống sàn, nhấn vào núm đen trên cái máy chiếu nhỏ xíu bằng bạc. Lập tức, hình ảnh ba chiều của Bobby biết mất. Tắt máy là chuyện quá sức đối với Mark, nhất là đúng vào đoạn gây cấn như thế. Hình ảnh Bobby sắp sửa tiết lộ bí mật về Nguồn Sáng Đời Sống. Nhưng đó lại chính là điều làm nó phải tắt máy. Vì...
Courtney không có mặt tại đây.
Mark cảm thấy nó đã gian lận khi xem quá nhiều nhật ký của Bobby trong khi Courtney vắng mặt. Nhưng hình ảnh ba chiều đó quá kì lạ, làm nó không thể chờ được. Thật tình, nó đã bị những hình ảnh đó làm mê mẩn một lúc, trước khi kịp nhận ra mình đang làm gì. Qui luật số 1 là: phải luôn cùng nhau đọc nhật ký của Bobby. Mark vừa phá luật. Nó sẽ phải cắt nghĩa cho Courtney, là vì quá kinh ngạc với hình ảnh của Bobby, đến nỗi một lúc sau mới tỉnh táo lại. Nó không cố tính xem nhật ký khi cô vắng mặt. Chuyện đó xảy ra một cách bất ngờ thôi. Chắc cô ta sẽ thông cảm.
Không, Mark nghĩ, Courtney sẽ chẳng thông cảm gì hết. Cô ta sẽ nổi đóa lên. Nó toát hồ hôi. Trước đây, nó đã có lần phản bội lòng tin của Courtney. Đó là lần Mark không nói cho cô biết chuyện thằng Andy Mitchell phát hiện ra vụ nhật ký. Bây giờ Mark lại tái phạm. Chắc chắn Courtney sẽ nổi giận, và Mark thấy là cô ta hoàn toàn có quyền nổi giận.
Nhặt thiết bị chiếu nhỏ xíu lên, Mark bỏ vào ngăn kéo bên giường. Sau đó, nó bò lên giường, cố thư giãn. Trước khi nhận được nhật ký, nó đã trằn trọc khó ngủ. Bây giờ lại càng không thể nào ngủ được. Nó nóng ruột chết được, vì muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Bobby trong Nguồn Sáng Đời Sống. Câu trả lời đang nằm trong ngăn kéo, cách đầu nó chỉ một phân. Đúng là một cực hình!
Trong tâm trí, nó mường tượng lại tất cả những gì Bobby đã ghi hình. Một thiết bị thật kỳ lạ. Không chỉ vì cứ như Bobby đứng ngay trong phòng và nói chuyện thẳng với nó, mà còn vì Bobby có khả năng diễn xuất những sự kiện được diễn tả. Bobby vào những vai khác nhau, nhái giọng những nhân vật khác nhau, dùng tay nhấn mạnh từng hành động. Bobby biết cách dẫn dắt câu chuyện rất điệu nghệ. Tài viết nhật ký của Bobby thì khỏi chê nổi rồi, nhưng nhìn nó kể chuyện mới đáng nể. Mark muốn được nghe thêm đến chết được.
Suốt đêm Mark cứ trở mắt thao láo ngó lên trần.
Cuối cùng thì trời cũng sáng. Mark nhét thiết bị bạc vào một ngăn nhỏ có khóa kéo của ba-lô cho an toàn, rồi khoác tới trường. Nó hy vọng, ngay khi Courtney nhìn thấy máy chiếu này, sự tò mò sẽ làm cô bé quên giận. Cả hai đứa đều không có giờ học chung nào, nên suốt ngày Mark không gặp được Courtney. Cách tốt nhất là chờ gặp cô sau buổi tập đá bóng. Mong sao, trong buổi tập này, Courtney sẽ khá hơn hôm trước. Nó không muốn gặp cô bạn trong khi cô buồn rầu, cáu kỉnh.
Ngày học thứ hai của Mark không đến nỗi khổ sở như ngày đầu tiên. Đó là vì nó luôn tách ra một mình. Chuyện này chẳng khó gì, vì xác nó ở trường Davis Gregory, nhưng hồn thì ở tận lãnh địa Veelox. Buổi học trôi qua không có gì đặc biệt cho đến tiết học cuối cùng. Nó lơ đãng nghe thầy giảng môn hóa, vì mắt còn mãi lom lom nhìn đồng hồ, mong sao cho chiếc kim chạy nhanh hơn. Chuông vừa reo, nó vội vàng thu dọn sách vở và là đứa đầu tiên ra khỏi lớp.
-Xin lỗi. Mark Dimond hả?
Mark quay lại, và thấy một giáo viên đang gọi nó từ cuối sảnh. Đó là thầy Pike, giáo viên vật lý. Mọi người đều biết thầy là ai. Vì thầy là một trong số những giáo viên trẻ và tuyệt vời.
Mark miễn cưỡng trả lời:
-Dạ.
-Thầy đang muốn gặp em. Tên thầy là David Pike, dạy môn vật lý.
Vừa nói thầy vừa đưa tay bắt tay nó. Mark không quen cách người lớn trịnh trọng giới thiệu họ tên với nó. Nhất là đối với thầy cô. Nó lắp bắp:
-Dạ... dạ... em em... biết... thầy.
-Sao, em thích trường Davis Gregory chứ?
-Dạ... được ạ. Em nghĩ vậy. Nhưng... thầy muốn gặp em? Mark Dimond?
Mark không hiểu chuyện này dẫn đến đâu. Thầy Pike cười lớn:
-Hoàn toàn chính xác. Thầy đã thấy con robot tác chiến của em tại hội chợ khoa học địa phương. Nó gây ấn tượng mạnh với thầy. Nhưng khi con robot đó chiếm được giải tiểu bang, thầy biết, thầy có một ngôi sao sắp tới trường.
Mark đã thiết kế một robot tác chiến như một đề tài khoa học và “em” này đúng là đã triệt hạ mọi đối thủ trong cuộc thi. Robot có một cái móc để bẫy mồi, một cái xẻng để hất nạn nhân văng ra, và lưỡi cưa máy nhập cuộc để hạ thủ. Mark chưa lần nào thất bại. Nó đã nghĩ đến chuyện đem bé robot của nó lên một show truyền hình để thử tài với những robot to lớn hơn, nhưng sau giải tiểu bang, nó quyết định nên để ở yên trong vị trí đầu bảng thì hơn. Vì vậy nó đã cho em robot sát thủ nghỉ hưu và hoàn toàn quên chuyện đó. Cho đến hôm nay.
Thầy Pike tiếp tục:
-Mẫu thiết kế của em vượt trội hơn những học sinh khác rất nhiều. Thầy thật sự sung sướng khi biết tin em vào học tại Davis Gregory.
Mark không quen với những lời ca tụng, nó nhìn xuống, nói:
-Dạ, có gì đâu thầy...
-Em khiêm nhường đó thôi. Sao, có định tham gia vào Sci-Clops không?
Mark không thể tin nổi. Sci-Clops là câu lạc bộ khoa học được thành lập cho những học sinh thông minnh nhất trường. Đó là một huyền thoại. Ít ra là đối với đám đông sùng bái khoa học. Có được cái tên Sci-Clops trong hồ sơ, là cộng thêm một điểm tuyệt vời, nếu muốn bước vào trường khoa học hàng đầu sau khi hoàn tất trung học. Thậm chí, một số cựu học sinh sủa Sci-Clops đã được vào MIT (Viết tắt của Massachussetts Institute of Technology – Viện công nghệ Massachussetts (Mỹ)).
-Thầy nói thật à? Thầy bảo là... Sci-Clops?
-Ha ha, còn câu lạc bộ nào khác nữa.
Mark thẹn đỏ mặt. Thầy Pike đặt tay lên vai nó, nói:
-Suy nghĩ đi. Chúng tôi mong có em tham gia.
Thầy bước đi, để lại Mark đứng lặng, không nói nên lời. Một lúc sau nó mới “khởi động” lại được trí óc để nói:
-Dạ. Chắc chắn em sẽ tham gia.
Quá muộn. Thầy Pike đã đi rồi.
Mark bàng hoàng cả người. Không chỉ vì nó được cho cơ hội gia nhập một câu lạc bộ mà nó chưa bao giờ tin mình có đủ khả năng tham gia, mà hơn thế nữa, có người đã phát hiện ra nó, vì một việc nó đã hoàn tất tốt. Đứng trong hành lang, Mark cảm thấy một cảm giác kỳ lạ dâng trong lòng. Đó là niềm hãnh diện. Nó vẫn chưa chắc mình có đủ khả năng gia nhập Sci-Clops hay không. Nó vẫn còn thiếu tự tin. Nhưng nó cảm thấy hãnh diện, vì ít nhất – ngoài má nó ra – còn có một người nữa thấy nó có một khả năng đặc biệt đang phát triển. Ngày thứ hai tại trường trung học của Mark rõ ràng khá hơn ngày đầu nhiều.
Trái với Mark, Courtney đã có một ngày chẳng hay ho thú vị gì. Cô đã cố tống khứ chuyện đáng ghét của buổi tập lần trước, và tới trường để sẵn sàng lấy lại vị trí chính đáng của mình như mọi người đã từng nhận xét.
Cô đã thất bại.
Những lời bàn tán ì xèo về một Courtney Bất-khả-chiến-bại thình lình trở thành Courtney Sa-sút. Bạn bè thương xót cô và muốn được biết nguyên nhân vì sao. Những cô cậu có cảm tình với Courtney từ nhiều năm qua muốn biết chuyện đó có thật không. Courtney thất bại thật sao? Một số nhóc rầu rĩ, khổ sở vì thần tượng của chúng mà lại có thể bị cóng giò. Số khác thì không chịu tin chuyện đó. Nhiều kẻ lại ngấm ngầm hả hê được thấy người khác – vĩ đại đến thế - bị hạ gục nhục nhã, hết còn đường vênh váo.
Courtney cố hết sức để không lộ vẻ buồn bực ra ngoài. Cô vẫn bị mọi người ganh tỵ. Giờ thì sự ganh tỵ đó chuyển thành thương hại. Đó là điều tệ nhất. Suốt ngày cô luôn phải cười, bảo với mọi người là cô không sao, chỉ đơn giản là có một ngày không may thôi. Nhưng bên trong, ruột gan cô như lửa đốt. Courtney chỉ mong giờ tan trường, để cô có thể phóng vào sân bóng, cho những kẻ coi thường cô biết thế nào là lễ độ.
Đám đông đã tụ tập quanh sân. Nhiều đứa tới vì buổi tập này nhiều hơn là để xem trận thi đấu. Courtney quen có khán giả khi cô trình diễn, nhưng không giống thế này. Chúng có mặt tại đây để chứng kiến, để có bằng cớ là không có gì mà ầm ĩ, hoặc đây là lúc kết thúc một thời đại.
Vừa bước vào sân, Courtney thi đấu lăn xả ngay. Đó là điều tệ hại nhất. Nó chứng tỏ là cô quá nỗ lực và để cho các cô gái kia vắt cạn sức cô. Họ rê bóng quanh cô, không chuyền bóng cho cô và lấy bóng khỏi chân cô một cách nhẹ nhàng. Trong những lần đua nước rút, họ bỏ lại cô hít bụi phía sau.
Trông Courtney thật thảm hại. Càng cố, cô càng thê thảm. Niềm tin của cô tan nát. Khi chạy xuống đường biên, cô nhìn thấy mấy gương mặt cô từng thống trị mấy năm trước. Có những gương mặt thất vọng. Có đứa sững sờ. Có những nụ cười mãn nguyện như nói: “Sự trả giá thật ngọt ngào”. Courtney cố không nhìn bất kỳ khuôn mặt nào, cả bạn lẫn thù. Tất cả đều làm cô đau đớn như nhau.
Đám đông không ở lại đâu. Họ đã thấy tất cả những gì cần thấy. Những người còn lại thì giống như nhìn vào một cái xe nát phủ toàn bụi đất từ lâu. Nhưng đó vẫn chưa là điều nhục nhã tệ hại nhất. Khi buổi tập chấm dứt, Courtney chạy về phía phòng thay quần áo của nhà trường.
-Courtney, khoan đã.
Đó là cô Horkey, huấn luyện viên. Cô Horkey chậm rãi bước tới Courtney, rồi cả hai cùng đi về trường. Cô ta lên tiếng, giọng đầy thương cảm:
-Một ngày thật vất vả.
Courtney chỉ biết nhún vai. Cô Horkey tiếp:
-Nghe này. Tôi biết chuyện này là khó khăn với em. Từng nhìn em chơi từ khi mới chỉ đủ lớn để đá quả bóng, tôi biết em chơi bóng rất khá. Đừng nản lòng.
Hoàn toàn chẳng còn chút nhuệ khí nào, nhưng Courtney vẫn nói:
-Em không nản đâu.
Lúc đó cô Horkey mới dội quả bom:
-Tôi nghĩ, bắt đầu chơi trong đội hạng hai của trường sẽ là một môi trường tốt cho em.
Courtney đứng khựng lại, gần như không thốt nên lời:
-Cô loại em?
-Không. Nhưng em cần đấu từ cơ bản. Chuyện này có gì là ghê gớm đâu. Hiếm có em năm thứ nhất nào đá trong đội tuyển của trường.
-Có hai bạn năm thứ nhất trong đội tuyển của trường đó thôi. Cô Horkey, em chỉ chưa bắt nhịp kịp thôi mà.
-Tôi biết. Nhưng hãy nhìn thẳng vấn đề: Em không bằng trình độ các cầu thủ đội tuyển. Nếu ở lại, em phải cố bắt kịp họ, chứ không thể khá hơn. Xuống đấu trong đội hình hạng hai, em sẽ có nhiều cơ hội cạnh tranh và chiến thắng hơn. Rồi năm sau em có thể...
-Năm sau! Em sẽ phải chờ đợi suốt một năm nữa mới được trở lại đội bóng?
-Em vẫn ở trong đội bóng mà, Courtney. Chỉ có điều là chơi với một trình độ tốt cho em hơn thôi.
-Ý cô là trong một trình độ thất bại hơn?
Cô Horkey chỉnh ngay:
-Không. Trong một trình độ sẽ giúp em tiến bộ hơn. Courtney, em không phải là người bỏ cuộc. Em đang muốn tiến bộ hơn. Nhưng em phải nỗ lực. Có lẽ em chưa quen với điều đó.
Courtney muốn gào lên. Nhưng sự thật là: cô huấn luyện viên này nói đúng. Courtney chưa bao giờ nỗ lựa tập luyện để thành một cầu thủ giỏi. Có lẽ cô đã không biết nỗ lực là như thế nào.
Cô Horkey kết luận:
-Thật sự đó là điều tốt nhất.
-Dạ, đúng vậy.
Courtney lí nhí nói. Cô Horkey tiến thẳng về trường.
Courtney chỉ muốn chạy ngay về nhà. Cô không muốn vào phòng thay đồ cùng tất cả những cô gái kia. Những kẻ sẽ nhìn cô như một đứa thua cuộc. Courtney không thua. Nhưng ngay lúc đó, cô cảm thấy y như vậy.
Mark vừa chạy đến vừa kêu lên:
-Courtney! Một chuyện kỳ lạ kinh khủng vừa xảy ra. Mình được yêu cầu gia nhập vào Sci-Clops.
-Cyclops? Như con quái vật một mắt?(Người khổng lồ một mắt trong truyền thuyết Hy Lạp.)
Mark cười sằng sặc:
-Ồ không. Sci-Clops với “s-c-i” trong chữ science là khoa học đó. Đó là câu lạc bộ khoa học nổi tiếng nhất tiểu bang. Không thể ngờ nổi, đúng không?
-Ờ, tuyệt thật, Mark.
Courtney ơ hờ nói, rồi tiếp tục bước. Mark kêu lên:
-Này, chuyện gì vậy? Buổi tập lại hỏng sao?
-Mình bị loại rồi.
-Cái gì?
-Chính xác là mình bị tống xuống đội hạng hai.
Mark im thin thít. Nó không quen khích lệ Courtney. Sau cùng nó thành thật nói:
-Courtney biết không, trình độ bạn khá hơn tụi trong đội hạng hai.
-Thật sao? Mình mà khá hơn à?
Courtney nhẹ nhàng nói. Trước kia chưa bao giờ cô chấp nhận sự thất bại. Mark nhìn quanh, để biết chắc không ai nghe những gì nó sắp nói, rồi nghiêm trang trách bạn:
-Đừng nói thế chứ. Bạn chỉ khởi động hơi chậm thôi...
Chợt nhớ ra, nó nói thêm:
-Hơn nữa mình có tin hay lắm.
Nó im lặng chờ phản ứng của Courtney. Một lúc sau, Courtney mới nhìn nó cười tươi tỉnh.
-Thật không?
Mark cười toe:
-Mình nhận được tối qua. Nhưng có điều... mình phải thú thực với bạn. Mình đã xem phần đầu... Nhưng khi thấy nhật ký, bạn sẽ thông cảm vì sao mình đã làm như thế...
Courtney đứng phắt lại, trừng mắt nhìn Mark. Mark vội giải thích ngay:
-Mình không cố tình đâu, nhưng đây không phải là một nhật ký bình thường. Nó là... một hình ảnh ba chiều.
-Cái gì?
-Bobby ghi nhật ký như một phim hình ảnh ba chiều. Mình kinh ngạc đến nỗi không tắt máy ngay được. Nhưng mình mới chỉ nghe đoạn bắt đầu thôi. Mình tắt máy trước khi Bobby sắp nói đến một chuyện vô cùng quan trọng. Mình không muốn nghe khi không có bạn.
Mark hy vọng Courtney thông cảm, vì hầu hết những điều nó nói đều là sự thật. Im lặng kéo dài. Mark không biết Courtney sẽ tha thứ cho nó, hay sẽ cho nó ăn một cú đá nên thân.
Sau cả thế kỷ, Courtney mới lên tiếng:
-Không sao. Mình hiểu mà. Tối nay bạn tới chứ?
Mark nhẹ cả lòng:
-Ngay sau bữa ăn tối.
Courtney tiếp tục trở vào trường. Mark nhảy cỡn lên, mừng rỡ. Hôm nay quả là một ngày tuyệt vời. Câu lạc bộ khoa học Sci-Clops. Rồi Courtney không trách cứ một lời. Khi đi vòng ra sau trường để đón chuyến xe buýt muộn, Mark vô cùng phấn khởi. Mọi chuyện xảy ra thật hoàn hảo.
Tuy nhiên nó vẫn cảm thấy là lạ. Đụng tới Courtney bao giờ Mark cũng bị lép vế. Mark tưởng thế nào Courtney cũng làm nó cảm thấy là người có lỗi. Nhưng cô đã tha thứ cho nó, thản nhiên bỏ qua. Dường như hai đứa đã đạt tới một mức độ mới trong tình bạn.
Chưa chắc Mark thật sự thích thú chuyện này.
Mấy giờ sau Mark và Courtney cùng ngồi trên cái ghế dài cũ đầy bụi dưới tầng hầm nhà Courtney. Chúng thường đọc nhật ký của Bobby tại đây, vì tầng hầm này là cái xưởng đầy dụng cụ rỉ sét mà cha của Courtney chẳng bao giờ dùng tới. Courtney gọi nơi này là “Bảo tàng dụng cụ”. Đây là nơi hoàn toàn kín đáo để hai đứa tha hồ đọc và bàn luận ì xèo về nhật ký. Lần này sự riêng tư, kín đáo càng quan trọng hơn, vì chúng không đọc, mà sẽ nghe và nhìn.
-Nó hoạt động thế nào?
Courtney hỏi. Cô đã có vẻ thoải mái hơn. Mấy tiếng đồng hồ và bữa ăn tối ngon miệng, thêm nhật ký mới của Bobby làm Courtney phấn chấn lại.
Mark vẫn mặc bộ đồ khi đi học. Nó chưa ăn tối, vì đang quá phấn khích. Lấy thiết bị nhỏ bằng bạc từ ba-lô ra, Mark cắt nghĩa:
-Giống như máy nghe đĩa. Để mình cho chạy lại từ đầu.
Nó nhấn nút màu cam. Êm ru, không chút tiếng chuyển động. Courtney hỏi:
-Bạn xem đến đâu rồi?
-Mới có chút xíu à.
Mark nói dối. Vì hai đứa sẽ cùng nhau xem nhật ký từ đầu, nên Mark mong lấp liếm sự thật chút đỉnh sẽ giúp nó nhẹ tội hơn. Courtney hỏi tiếp:
-Bobby khỏe không?
-Có vẻ khỏe. Nhưng bạn bên tự nhìn xem.
Mark đặt thiết bị bằng bạc lên mặt bàn trước mặt, rồi bấm nút màu xanh lục. Tức thì tia sáng lóe lên và rọi hình ảnh Bobby như thật vào khoảng trống. Hình ảnh Bobby bắt đầu lên tiếng:
-Chào Mark. Chào Courtney.
Courtney lên tiếng:
-Ui cha! Y chang hình ảnh ba chiều của cái đầu nổi bồng bềnh.
Mark thở dài khoan khoái. Cho đến lúc đó, nó vẫn không chắc cái máy này có thể tua lại được không. Bây giờ nó hoàn toàn thoát khỏi mắc mớ với Courtney. Dù phải nghe lại chuyện Bobby từ đầu cũng không sao hết. Vấn đề là mọi chuyện giữa nó và Courtney lại êm thấm.
Lần này cả hai đứa cùng nghe nhật ký.
Và chúng sắp được biết về Nguồn Sáng Đời Sống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook