[Overgeared] Thợ Rèn Huyền Thoại
-
Chapter 874
Chương 874
.
.
.
Grid nhẹ nhàng chạm vào Irene đang đỏ hoe mắt. Đó là một thái độ giống như anh đang âu yếm báu vật quý giá nhất trần đời.
“Anh đã cầu nguyện em được an toàn trong suốt thời gian anh đến đây. Cảm ơn em. Anh thật sự biết ơn rằng em đã bình an vô sự.”
“Điện Hạ...”
Đôi mắt, cử chỉ tay, cùng những lời nói ấm áp của Grid mang tới cho Irene niềm hạnh phúc lớn lao. Tình cảm của Irene dành cho Grid giờ đây đã trở nên sâu đậm vô cùng.
“Anh không biết em hạnh phúc thế nào khi ở đây đâu...”
Nếu Irene ở một mình trong cơn khủng hoảng này, cô hẳn sẽ cảm thấy tiếc hơn là vui. Cô sẽ cảm thấy có lỗi vì buộc quốc vương phải đến tận đây trong khi anh đang bận chăm lo cho đất nước và người dân của nó. Tuy nhiên, Irene không đơn độc trong ngõ cụt của hôm nay. Con trai Lord của cô, Kasim và Chucksley trung thành, với những hiệp sĩ trẻ là tương lai của đất nước đều đang gặp nguy hiểm. Irene cảm thấy biết ơn sâu sắc và kính trọng Grid, người đã cứu tất cả bọn họ.
“Vào ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh đang chiến đấu để cứu ai đó,” Irene nhớ lại. Đó là những ngày cô chỉ là con gái lớn của một bá tước. Hồi ấy, Doran vẫn còn sống, và Grid đã giúp giải cứu cô khi cô bị Giáo hội Yatan bắt cóc. “Lần đầu tiên em nghe nói về anh là khi em được phong làm người cai trị của Winston.”
Cô nghe nói rằng có một vị anh hùng đã cứu những con người bất lực khỏi một lãnh chúa độc ác, bao gồm cả một thợ rèn già nua tên là Khan. Vị anh hùng đó là Grid. Sau đó, Grid cứu Irene do bị Giáo hội Yatan bắt cóc lần nữa, giải cứu Reinhardt bị lũ golem xâm lược, và cứu 250.000 cư dân của Pangea trên Lục địa phía Đông. Grid là người chỉ sống vì người khác. Đây là cuộc sống của anh.
“Em thực sự ngưỡng mộ anh”. Irene đỏ mặt.
“Hum. Hum hum.” Grid toát mồ hôi và hắng giọng vì xấu hổ. Anh cảm giác có phần không thoải mái mỗi lần anh thấy Irene hiểu lầm mình. Nó khiến anh lo lắng rằng một ngày nào đó Irene sẽ thất vọng nếu cô ấy biết con người thật của anh. Irene vùi mình vào ngực anh và thì thầm, “Xin hãy biết rằng... Em sẽ yêu anh kể cả nếu anh không phải một vị anh hùng.”
Cô nhận ra điều đó khi nhìn thấy thanh kiếm đang tỏa sáng chói lọi bị ăn mòn bởi bóng tối Grid phát ra. Irene sẽ cổ vũ cho anh Grid ngay cả khi anh bỏ rơi cô với Lord để bước đi trên con đường suy đồi.
“Anh là người quý giá nhất trên thế giới”, cô nói với giọng đầy tin tưởng.
Grid tràn ngập niềm vui. “Irene...”
Cũng như Irene, Grid cảm thấy yêu thương vô hạn khi anh nhìn cô. Không cần nhiều từ dài dòng nữa. Hai người họ cho nhau nụ hôn nóng bỏng mà không quan tâm đến ánh nhìn của người khác. Khoảnh khắc này, những cảm xúc họ cảm thấy là hoàn toàn dành cho nhau. Dĩ nhiên, họ không quên Lord. Cả hai đều có một tay ôm lấy một bàn tay nhỏ của Lord. ‘Gia đình’ này đã cho đứa trẻ sự yên tâm.
“Cha. Mẹ...”
Hai đấng sinh thành, những người yêu thương nhau hơn bất ai khác, đã có tác động tích cực đến Lord. Hôm nay, đứa trẻ đã nhìn thấy và học được nhiều điều—sự kiên nhẫn để nuốt hận vì chính nghĩa, lòng trung thành của một người hầu cận và phận sự của một người cai trị, sự khôn ngoan của một người phụ nữ và tình yêu của một người mẹ, tính ngay thẳng và quyền lực của giáo hoàng, sự bất lực của nó, và...
‘Sức mạnh của Cha và...’
Rồi ánh mắt Lord hướng đến bộ xương đang lặng lẽ đứng gần đó. Vài cái xương sườn của nó đã gãy, và có một vết nứt lớn trên hộp sọ. Đó là Pháp cốt Mumud.
‘...Buồn bã.’
Có phải vì Lord còn nhỏ nên nó có thể nhìn thấy nỗi buồn, hối hận, và căm ghét trong đôi mắt Agnus lúc anh ta nhìn Lord và mẹ của nó không? Chưa kể, Lord còn cảm thấy Mumud cô đơn hơn ai hết. Lord biết mọi người đều có những vết thương lòng, như cách mà thầy Kasim của nó oán hận đế chế và cái cách mẹ của nó sợ hãi Giáo hội Yatan.
‘Mình cần trở thành ai đó có thể giúp chữa lành những vết thương.’
Đây là con đường của nó. Lối suy nghĩ của Lord đã được thiết lập thông qua cơ sự này. Nếu cha của nó lập nên một vương quốc và đang bước đi trên con đường của một người giám hộ, thì vai trò của Lord sẽ là hỗ trợ cho cha và chăm lo cho những phần còn thiếu.
‘Mình sẽ khiến nhiều người hơn nữa đứng về phía Cha trong tương lai.’
Lord tin là vậy. Dạ ảnh Vương Kasim, Giáo hoàng Damian, Thánh Kiếm Kraugel, và Nông dân Piaro—nó tin rằng với những người thầy vĩ đại này, về sau nó sẽ trở nên mạnh mẽ hơn nhiều. Lord không nghi ngờ gì chuyện nó sẽ khắc phục được sự bất lực của ngày hôm nay.
‘Mạnh hơn, mình cũng sẽ trở nên mạnh hơn’. Ngày nào đó, nó sẽ sát cánh cùng cha mình. ‘Mình phải chăm chỉ hơn vì Cha.’
Thông thường, hoàng tử rình mò một cơ hội để làm suy yếu quốc vương trong khi quốc vương thì để mắt tới hoàng tử. Đó là một thực tế đáng buồn. Lịch sử đã chứng minh, mối quan hệ giữa một vị vua và hoàng tử là rất khác so với mối quan hệ giữa phụ huynh thường dân và con cái của họ. Nó giống như mối quan hệ tàn nhẫn giữa sư tử già và sư tử non. Đúng thế. Việc hoàng tử trẻ nguyện trung thành với nhà vua là một sự kiện rất quan trọng trong lịch sử.
Nụ hôn của Grid với Irene kết thúc. Sau đó Grid nhìn theo ánh mắt con trai mình và biểu cảm của anh biến dạng như quỷ.
‘Thằng khốn đó vẫn...!’
Anh muộn màng nhận ra Pháp cốt Mumud đang đứng bất động trong khi nhìn chằm chằm vào cơ thể anh. Grid không biết về Mumud thời còn sống, nhưng Pháp cốt Mumud đã trở thành tay chân của Agnus. Agnus là một kẻ thù rõ ràng, nên Pháp cốt Mumud là một kẻ thù nguy hiểm mà Grid phải đề phòng.
“Agnus! Ra mặt đi!” Tiếng hét của Grid vang lên trong bầu trời bình minh sớm. Anh rút ra Thanh kiếm Khai sáng và lao vào Pháp cốt Mumud.
“Cha ơi! Bộ xương đó không phải kẻ địch!”
“Điện Hạ! Pháp cốt đó đã giúp đỡ chúng em!”
Irene và Lord khẩn trương kêu lên, nhưng Grid đã ở gần Mumud rồi. Hơn nữa, anh cũng không thể dễ dàng chấp nhận lời xác nhận của Irene và Lord. Mumud đã giúp đỡ Irene và Lord ư? Đó là thứ Grid không thể hiểu được. Anh nghĩ Lord và Irene đã lầm rồi. Thanh kiếm Khai sáng đụng độ với khiên phép mà Pháp cốt Mumud tạo ra. Những bức tường vốn đã hư hại gần đó vỡ vụn vì những ngọn lửa đen, nhưng khiên của Pháp cốt Mumud đã hoàn thành.
“Chủ của ngươi đâu?” Grid nghiến răng trước suy nghĩ về Agnus. Kẻ này đang giấu mình đâu đó và cười nhạo người vợ và con trai đang khổ đau của Grid!
“...” Pháp cốt Mumud không đáp lại và nhìn Grid với hốc mắt sâu thẳm. Không có phản công. Cảm giác như Mumud đang chế nhạo Grid.
“Agnus!”
Agnus là một gã khùng, làm tình hình này trở nên nguy hiểm. Mặc dù vậy, Grid đã kinh hoàng và khó chịu khi nghĩ rằng Agnus tận hưởng sự đau khổ của Irene và Lord. Nên, cuộc tấn công của Grid càng mạnh mẽ hơn. Anh chả quan tâm đến lượng nhỏ thể lực đã hồi phục và tiếp tục tấn công Mumud. Trong lúc ấy, anh giữ các Bàn tay Thần, tinh linh ánh sáng, và các thú nuôi bên cạnh Lord với Irene, cho thấy anh lo lắng thế nào về họ.
“...” Khi Pháp cốt Mumud đứng giữa cơn bão kiếm và những vụ nổ, anh hồi tưởng lại cuộc đời mình. Anh đang làm gì vào cái thời điểm bằng tuổi với tiểu hoàng tử? Anh từng là một đứa trẻ mồ côi không biết mặt cha mẹ và phải đi xin ăn. Anh đã bao giờ cố gắng bảo vệ bất cứ ai như tiểu hoàng tử trước mặt mình đã làm chưa?
Có một người—vợ của anh, họ gặp nhau ở Siren. Cô là tình yêu duy nhất của anh, người mà anh đã hứa sẽ khiến cô ấy hạnh phúc mãi mãi.
Lạch cạch... Lạch cạch lạch cạch... Quai vào Mumud động đậy, và cái sọ lớn bị nứt của anh lắc lắc. Thứ đáng trách là những ký ức buồn. Có một người thầy đã nuôi dạy anh. Mumud đã đi theo ông ấy như một người cha nhưng rồi bị phản bội. Anh đã để vết thương từ sự phản bội lại phía sau khi anh gặp tình yêu của mình, nhưng sau đó anh bị ốm - một căn bệnh vô phương cứu chữa.
Lạch cạch! Lạch cạch lạch cạch!
Ahh, đúng rồi. Mumud đã sống trong đau đớn và chết. Có những người mà anh yêu, nhưng nó khác với một gia đình ngay trước mắt. Anh đã không tìm thấy được bình yên trong cuộc đời mình. Cái chết chính là sự nghỉ ngơi của anh, và anh đã hy vọng cái chết sẽ kéo dài mãi mãi.
“Mumud!”
“...”
Ấy vậy mà một giọng nói lại kéo anh ra khỏi cái chết. Như thể anh không xứng đáng được nghỉ ngơi, Mumud đã phải chịu đựng nỗi nỗi đau mới giống như sinh ra để chịu khổ vậy. Lạch cạch lạch cạch! Lạch cạch! Quai hàm Mumud động đậy nhanh hơn.
“Agnus!” Mắt Grid hướng về phía Agnus trong khi tấn công Mumud. Agnus là một nửa bộ xương, dấu hiệu của việc biến thành một pháp cốt.
Hắn đang chiến đấu với ai thế?
Grid có câu hỏi này nhưng không nghĩ thêm về nó.
“Ngươi!” Grid rõ ràng đã thấy Pháp cốt Mumud thi triển phép vào hướng của Irene với Lord. Nếu anh không dùng Xóa Kỹ năng, Irene và Lord bây giờ có lẽ đã không còn trên thế giới này nữa. “Chết đi!” Sát khí cực độ của Grid nhắm thẳng vào Agnus. Trước khi Irene và Lord có thể hét lên bất cứ điều gì...
“Mumud! Sao ngươi không giết tên khốn đó đi nhỉ? Eh? Kik! Kikikik! Kihahahahat!” Agnus vượt ranh giới trước. Mumud - đang im lặng phòng thủ- lập tức phản ứng lại. Anh ghét Agnus nhưng buộc phải làm theo lệnh của chủ nhân.
“Kuk...!” Grid sắp bay tới Agnus thì bị phép đánh trúng vào bên sườn. Nó là một quả cầu mana làm giảm hàng ngàn máu của Grid.
“Đê tiện!”
“Kuahahahahat!”
Sự hỗn loạn lên đến đỉnh điểm. Grid đã an ủi gia đình mình, nhưng sau đó một kẻ thù khác lại xuất hiện. Vì vậy, anh vẫn chưa thể xác nhận phần thưởng nhiệm vụ của mình. Anh thậm chí còn không biết mình đã nhận được gì từ việc giết Aliburn. Agnus cũng thế. Hắn đã tập kích Silvenas thành công, nhưng đã chạy tới sảnh tiệc mà không kiểm tra xem mình đã thu được gì. Là vì hắn muốn đảm bảo rằng người phụ nữ bất lực kia vẫn ổn.
“Ohhhhh!”
“Xông vào đây!”
Sóng xung kích do cuộc xung đột tạo ra là không thể so sánh so với trước. Nó không chỉ là sảnh tiệc vốn đã sụp đổ. Thậm chí cả Tòa thánh cũng chấn động. Các cư dân của ngôi làng bên dưới ngọn núi lo lắng rằng một trận lở đất có thể xảy ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook