Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 1110

.

.

.

Tách... Tách tách tách.

 

Đôi bàn tay anh ta đang run vì phấn khích. Thật khó để ấn nút vận hành cỗ máy, thứ mà anh ta đã ấn hàng ngày trong nhiều năm.

 

Lách tách.

 

Sau 1 phút lần mò, những ngón tay anh ta ổn định lại. Nắp của cỗ máy mở ra cùng một tiếng động cơ học làm nhớ tới hiệu ứng âm thanh trong các bộ phim giả tưởng. Đây là nơi trú ẩn của anh ta, không gian duy nhất nơi anh ta có thể được giải thoát khỏi thực tại tồi tệ hơn địa ngục.

 

“Luna...” 

 

Agnus loạng choạng lúc anh ta ngồi vào trong cỗ máy.

 

‘Sớm thôi... Nó sẽ tới sớm thôi...’

 

Agnus đã buộc phải đăng xuất sau 2 cái chết liên tiếp vào ngày hôm trước. Anh ta không thể ngủ cả đêm do phấn khởi và các cảm xúc mãnh liệt. Cuộc hội ngộ với người yêu...

 

Mong muốn duy nhất trong lòng anh ta sẽ sớm được thực hiện.

 

‘..Trong thế giới này, anh sẽ nhìn thấy em.’

 

Cùng với lời hứa suông, ý thức của Agnus được truyền đến Satisfy. Đang đợi anh ta tỉnh dậy tại nơi sâu thẳm của địa ngục là...

 

-Ngươi cuối cùng cũng bắt đầu rồi hả?

 

Đó là Baal đang tựa vào ngai vàng. Khuôn mặt hắn bị che khuất bởi một bóng đen, và Agnus không thể nhìn thấy. Ngay cả vậy, dường như anh ta biết. Cái kẻ này đang cười. Hắn đang cười nhạo Agnus. Baal có mặt, sẵn sàng giễu cợt và đá đểu Agnus. Dù biết điều này...

 

“Sáng tạo Người chết”. Agnus dùng một kỹ năng.

 

Đó là một kỹ năng tối thượng, giống như sáng tạo vật phẩm của Grid và sáng tạo kiếm thuật của Kraugel. Agnus trải qua một số câu hỏi của hệ thống. Cuối cùng...

 

“T... Luna Caroline...”

 

Sức lực đi vào đôi bàn tay khô khốc của Agnus đang giữ bức chân dung người yêu. Tầm nhìn anh ta mờ đi, và anh ta chẳng thể nói được. Câu trả lời mà hệ thống yêu cầu không phải ‘phục sinh’ mà là ‘sáng tạo’.

 

Đúng, hệ thống cứ báo cho anh ta rằng, ‘Bạn đang không phục sinh người yêu xưa của mình. Bạn chỉ đang tạo ra một cơ thể mượn hình ảnh người yêu trước đây của mình. Họ khác biệt hoàn toàn. Sẽ không có ký ức trong cơ thể. Cơ thể và tâm trí cô ấy sẽ lạnh lẽo. Chảy khắp cơ thể sẽ không phải máu nóng mà là rác bẩn thối rữa. Tuần hoàn trong tim sẽ không phải tình cảm dành cho bạn mà là sự căm thù.'

 

‘Hãy ghi nhớ điều này. Hai thứ khác nhau.’

 

Lời cảnh báo đánh thẳng vào lòng Agnus.

 

“Tôi... Luna Caroline… ...Tôi sẽ làm ra cô ấy”, Agnus chật vật trước khi liên kết các từ ngữ.

 

Theo lời của anh ta, một phép lạ đã xảy ra. Trên tế đàn, Viên đá Sinh mệnh, xác của ám tiên, cùng máu và xương anh ta đã thu thập được đang cuộn vào nhau. Một ánh sáng màu đen phát nổ. Cái chết đã được sinh ra.

 

“Ah... Ahhh...” Đầu óc Agnus trở nên trống rỗng trong giây lát. Lý tính của anh ta đã thay đổi. Anh ta chỉ ôm lấy xác chết trông như người tình trong ký ức của mình.

 

“Luna...”

 

“...”

 

[Có một vật phẩm đã xuống cấp trong số các vật liệu được sử dụng cho sáng tạo cái chết.]

 

[Người chết do bạn tạo ra sẽ được xếp hạng thấp hơn tiêu chuẩn thông thường.]

 

[Người chết do bạn tạo ra, ‘Luna Caroline’, có xếp hạng hiếm.]

 

[Xếp hạng thấp đã dẫn đến việc ‘Luna Caroline’ có trí tuệ kém.]

 

[Xếp hạng thấp đã dẫn đến việc ‘Luna Caroline’ có một cơ thể dễ dàng bị tổn thương.]

 

Đủ các loại cửa sổ thông báo hiện lên. Chúng đều có nội dung khó chịu. Tuy nhiên, Agnus chả quan tâm.

 

‘Luna của anh ta’ là thứ quý giá nhất trên đời.

 

Làm sao có thể tranh cãi giá trị của cô ấy được chứ?

 

-Con người trốn chạy thật là dễ dàng.

 

Baal cười nhạt trên ngai vàng.

 

***

 

Những chiếc xúc tu đáng sợ và kỳ dị bay lên khỏi mặt đất. Những chiếc lá mùa thu rụng trái mùa và nổ tung. Những bông hoa tỏa ra mùi hôi thối khủng khiếp làm tê liệt nhiều giác quan.

 

“Nếu không muốn bị xúc tu lôi đi thì tản ra! Tản ra mau!”

 

“Nhưng mà, chúng ta phải ở cạnh nhau nếu muốn chặn các mũi tên!”

 

Các Kiếm Kỵ sĩ đã xâm chiếm khu rừng của cây thế giới theo lệnh của Lôi Thần Kyle. Họ hứng chịu thảm cảnh ngay từ phần bìa rừng. Hàng trăm tiên tộc đang ẩn nấp không ngừng bắn tên, nên họ phải dùng khiên và kiếm không nghỉ.

 

“Hộc... Hộc...”

 

Resh, chỉ là tên lính quèn, đã bị thương nặng. Sự phân biệt về ‘người chơi xếp hạng cấp cao’ là chuyện phổ biến giữa những người chơi. Anh ta đã hoàn thành các nhiệm vụ ẩn nhờ Grid với Côcacôla, và cấp độ của anh ta đã tăng lên nhanh chóng. Resh đạt tới cấp độ 367, nhưng vẫn chỉ là thứ nước thải tại nơi này. Tiên tộc - trốn trong cây đại thụ đồng thời bắn mưa tên đủ dày đặc để che phủ bầu trời - hầu hết đều có cấp độ tương đương hoặc cao hơn Resh.

 

‘Tiêu chuẩn của đội quân chính có sự khác nhau. Lúc này thì chắc là Kyle đang hoảng loạn rồi.’

 

Resh chặn được một mũi tên bay vào mắt trong đường tơ kẽ tóc và nhìn ra xung quanh mình. Anh ta có thể thấy các đồng sự đang bị đẩy vào thế phòng thủ. Tới cả các kỵ sĩ tài năng của Dulandal cũng bất lực trước khu rừng của cây thế giới, nơi tạo thành một pháo đài lý tưởng.

 

‘Chúng ta không thể đột phá được.’

 

Những dây leo gai bao quanh khu vực rừng trong khi các bụi rậm cản đường hành quân. Còn có cả những bức tường khổng lồ cao chót vót được tạo ra sau hàng ngàn năm. Dã thú bò ra từ những bức tường lớn hơn cả quái vật, và tiên tộc ngồi trên các bức tường cao đều là thiện xạ. Ai đủ sức để đột phá nơi đây bằng vũ lực chứ?

 

‘Cựu hoàng đế không hề nhốt tiên tộc ở đây.’

 

Nói đế chế đã không xâm chiếm nơi này thì đúng hơn. Tới cả Xích sắc Kỵ sĩ đoàn cũng biết rằng xâm phạm nơi đây là một hành động tự sát. Miệng Resh cong vòng lên.

 

‘Ngươi gặp rắc rối rồi, Kyle ạ.’

 

Phán đoán của Kyle, rằng tiên tộc nên bị chà đạp bằng vũ lực, là một phán đoán sai lầm ngu ngốc. Tiên tộc là những đối thủ mạnh hơn và khắt khe hơn kỵ sĩ tiền bối mà hắn đã giết. Hắn sẽ bị trừng trị vì bỏ qua các quy ước. Dulandal sẽ học hỏi về thất bại của hắn và...

 

Đúng, mọi thứ sẽ chảy theo đúng hướng. Khoảnh khắc Kyle thất bại, năng lực của tiên tộc sẽ được tiết lộ cho thế giới. Các vương quốc khác sẽ không còn cố gắng khuất phục tiên tộc nữa. Thay vào đó, họ sẽ giao tiếp với tiên tộc và đạt được sự thống nhất thực sự.

 

Resh, người đã trở thành kỵ sĩ để bảo vệ công lý, tin tưởng và hy vọng vào điều này. Anh ta hy vọng rằng kẻ thù mình phải chém trong tương lai sẽ chỉ là ác quỷ. Anh ta thật lòng không muốn chiến đấu với những tiên tộc đẹp đẽ này lâu hơn nữa. Tuy nhiên—

 

Resh không phó mặc mạng sống của mình cho những mũi tên của tiên tộc. Anh ta dùng kiếm và khiên bằng hết sức bình sinh. Mặc dù có lẽ anh ta không muốn chiến đấu, anh ta vẫn quyết tâm sống sót đến cùng. Anh ta phải quay phim Kyle sử dụng vũ lực cục súc và các kỵ sĩ đã bị hắn biến thành nạn nhân càng nhiều càng tốt.

 

Rồi chỉ trong một tích tắc thôi. Một luồng điện xẹt qua má Resh và khiến một cây đại thụ nổ tung.

 

“Áá!”

 

3 tiên tộc chết trong nháy mắt.

 

“...?!” Resh nhìn lại và choáng váng. Kyle đang đứng cạnh anh ta mà không có dấu hiệu kích động. Hắn đã lường trước sức mạnh của khu rừng được ví như một pháo đài vững chắc.

 

“Ta muốn tiết kiệm sức mạnh của mình, nhưng sẽ giúp ngươi một chút.”

 

Một dòng điện được phát ra từ khắp cơ thể Kyle. Những làn sóng của dòng điện, gợi nhớ phép thuật vĩ đại của Vua Pháp sư Goldhit, trải dài ra mọi hướng và xuyên qua toàn bộ khu rừng ngay lập tức. Đám dã thú đang chiến đấu với các kỵ sĩ, những cái cây có xúc tu kỳ dị, và các tiên tộc đang bắn những mũi tên từ các cây đại thụ đều đã bị điện giật và rơi xuống đất. Kỹ năng quy mô lớn đã làm số đông tê liệt. Nó khiến người ta nhớ tới con rồng xanh do Grid triệu hồi. Không, nó nhanh hơn và hiệu quả hơn nhiều so với tia sét từ trên trời giáng xuống.

 

“Sao các ngươi trông như đang ngắm hoàng hôn thế?” Kyle thúc giục các kỵ sĩ đang ngây người ra khi hàng trăm tiên tộc rơi khỏi cây cối. “Giết chúng trong khi chúng bị tê liệt lại không dễ hơn à?”

 

“Khụ...” Các kỵ sĩ ngập ngừng lúc họ tiếp cận những tiên tộc đã rơi xuống. Là các kỵ sĩ, họ không sẵn lòng chĩa kiếm vào những kẻ không thể chống cự.

 

‘Họ là kẻ thù.’

 

‘Nếu chúng ta không giết họ, chúng ta sẽ chết.’

 

Thật nực cười khi nói về lý trí trong chiến tranh. Các kỵ sĩ không có lựa chọn. Họ nắm chặt thanh kiếm của mình trong khi tránh ánh mắt độc địa của các tiên tộc đã ngã xuống. Đó là khúc dạo đầu cho một cuộc thảm sát. Tại giây phút này...

 

“Một kỵ sĩ phải hành động chính đáng!” Ai đó đã hét lên một câu thơ từ một lời thề hiệp sĩ xưa cũ. “Hỡi những kỵ sĩ, các anh không được giết những kẻ không thể phản kháng! Trên chiến trường cũng vậy!”

 

Đây là tiếng hét của Kỵ sĩ Resh.

 

“...”

 

Nhiều đoạn trong lời thề hiệp sĩ không mang tính thực tế. Tác phong hiệp sĩ là một lý tưởng được tạo ra bởi những hiệp sĩ đã sống chết theo nó, vì vậy có thể nói rằng nó chứa đựng những cực điểm của sự kém hiệu quả và phi thực tế. Đó là lý do người ta cười vào bộ quy tắc hiệp sĩ. Tuy nhiên, hầu hết các hiệp sĩ đã trở thành hiệp sĩ bởi vì họ bị bộ quy tắc hiệp sĩ mê hoặc.

 

“...”

 

Tiếng hét của Resh đã ngăn hàng trăm kỵ sĩ hành động. Thế nhưng, chỉ trong chốc lát thôi. Nó kéo dài còn chẳng tới 1 giây.

 

“Kyaaaa!”

 

“Keưưư!”

 

“Ưgh...”

 

Các kỵ sĩ do dự một lúc trước khi bắt đầu tàn sát. Họ đâm, chém, và giết các tiên tộc không thể kháng cự. 

 

Một khoảng thời gian dài đã trôi qua kể từ khi họ trở thành kỵ sĩ. Thực tế quý giá hơn lý tưởng của họ. Họ đã nếm trải việc không ăn uống và kinh qua hàng chục trải nghiệm, họ còn có gia đình để bảo vệ. Hơn tất thảy...

 

“Mệnh lệnh của chủ nhân cao hơn bộ quy tắc hiệp sĩ.”

 

Câu thơ cuối cùng của bộ quy tắc hiệp sĩ đã cho họ một cái cớ để thỏa hiệp với thực tại.

 

“Ah...”

 

Cái chết quằn quại...

 

Máu tươi thấm đẫm cây và đất. Nước mắt và hận thù đã xâm lấn khu rừng hùng vĩ này.

 

Resh thẫn thờ nhìn sự chém giết kinh hoàng.

 

“Resh! Tỉnh dậy mau! Chúng ta sẽ chết nếu chúng ta không giết họ!” Các kỵ sĩ buộc phải dúi một thanh kiếm vào tay Resh.

 

Resh là một người ngay thẳng. Họ không ghét người kỵ sĩ trẻ nhất vẫn còn hét lên về công lý, giống như ngày đầu của họ. Mà đúng hơn, họ thường muốn cậu ta giữ mãi như thế. Tuy nhiên, các kỵ sĩ phải thỏa hiệp với thực tại. Họ phải ép Resh tàn sát tiên tộc. Nếu Resh không đổi thái độ, cậu ta sẽ bị Kyle điên tiết hành quyết.

 

“Resh! Mau lên!”

 

Kyle đang tới ngày càng gần hơn. Ánh mắt rực lửa của hắn đang nhìn thẳng vào lưng Resh. Các kỵ sĩ lo lắng thúc giục Resh, nhưng anh ta vẫn còn bàng hoàng. Anh đã cảm thấy một sự hoài nghi sâu sắc. 

 

Thật chó má, anh ta không thể hiểu tại sao mình lại ở đây là điều gì đó sai trái. Anh ta bắt đầu chơi Satisfy vì muốn trải nghiệm cuộc sống của các kỵ sĩ trong những bộ phim mà anh ta đã ao ước từ khi còn là một đứa trẻ. Chưa kể, Satisfy còn là một trò chơi. Trò chơi là một phương tiện để giải trí cho con người. Thế thì tại sao? Tại sao lần nào anh ta cũng phải trải qua cái điều X này?

 

‘Mình nên bỏ game không?’ Resh nghiến răng lúc Kyle tới đằng sau lưng anh ta.

 

Bàn tay Kyle, được bao phủ bởi một dòng điện, đang chỉ vào cổ Resh.

 

“Sau một kẻ dị giáo thì tới một tên phản bội à? Đây là một tổ chức cần được cải tạo.”

 

“Câm mồm!” Sự giận dữ của Resh bùng phát khi anh ta nhớ lại sự sát hại vô tri của Kyle với Geon, vị kỵ sĩ tiền bối đã chăm sóc cho anh ta trong nhiều năm. Anh ta gào khóc bằng toàn bộ sức bình sinh, vắt kiệt năng lực và vung thanh kiếm ra sau. Dĩ nhiên, nó vô ích. Rõ ràng là Kyle - đã xếp trên các công tước - sẽ không cho phép đòn tấn công của một người chơi vươn tới mình. Kyle nhẹ nhàng né tránh thanh kiếm của Resh và phóng ra một dòng điện.

 

“Yếu ớt là tội lỗi.”

 

Đó là một sự thật không ai biết, nhưng Kyle là một môn đồ của võ thần. Kyle coi logic của sức mạnh là lẽ hiển nhiên, và Resh cảm nhận được.

 

‘Có lẽ Grid có thể vạch trần mặt yếu ớt của gã này...’

 

Vốn dĩ, nó là một suy nghĩ không thể tiếp tục cho đến cùng. Kyle sẽ bắn ra dòng điện, và Resh đáng lẽ đã chết.

 

“...?”

 

Ấy vậy mà anh ta vẫn sống ư? Resh bối rối.

 

Rồi anh ta nhìn thấy một bóng lưng không quen và xa lạ. Đó là một người phụ nữ với mái tóc trắng dài đến thắt lưng. Cô ấy mặc giáp nguyên tấm, mang theo một chiếc khiên lớn, và cầm một thanh kiếm trong tư thế nghiêm trang. Người phụ nữ ấy cũng là một kỵ sĩ—một kỵ sĩ có đạo đức hơn bất cứ ai ở nơi này.

 

“Mercedes...?”

 

“Niềm tin của anh—nó thật phi thường”, giọng nói tuyệt đẹp của cô vang vọng khắp khu rừng nhuộm một lớp màng đỏ. Dòng điện chạy qua tấm khiên trong khi kỵ sĩ huyền thoại sử dụng Bạch Hổ Kiếm, cắt đứt tóc của Kyle.

 

“Ngươi...!” Kyle đang chuẩn bị phản công thì chợt dừng lại khi nhìn thấy xích sắc hộ giáp từ hai thế hệ trước, giờ đã thành đồ cổ. 3 kỵ sĩ vũ trang và một người đàn ông tóc vàng trong áo choàng xanh dương đã tiếp đất ở hai bên trái phải của Mercedes.

 

“Gì đấy, gì đấy? Cô muốn chào cây thế giới trong khi đi ngang qua à? Thế thì những kẻ thù này là ai?”

 

“Bé Mercedes à. Cháu cố tình làm điều này hả?”

 

“Là trùng hợp thôi ạ.”

 

Các kỵ sĩ trong xích sắc hộ giáp có một cuộc trò chuyện bình thường giữa chiến trường. Không chút sợ hãi hay lo lắng. Đúng hơn thì, Kyle mới là kẻ hơi lo một chút. Đó là vì một điều.

 

“Lươn Điện Kyle. Cậu đã trưởng thành rất nhiều từ lần cuối ta gặp cậu.”

 

“Asmophel...!”

 

Họ là những cựu Xích sắc Kỵ sĩ đã từng dẫn dắt thời đại hoàng kim của đế chế—các kỵ sĩ đơn số.

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương