[Overgeared] Thợ Rèn Huyền Thoại
-
Chapter 1037
Chương 1037
.
.
.
Cơn khủng hoảng Berith đã lan tới Agnus. Quần chúng thúc giục anh ta nhượng bộ Viên đá Sinh mệnh, và giới truyền thông khuyến khích họ hơn nữa bằng cách thuyết phục và bảo vệ thái độ của công chúng. Đó là một tiết tấu bất thường. Không có gì chắc chắn là Viên đá Sinh mệnh có thể đuổi Berith đi, và công chúng không có quyền yêu cầu ai đó từ bỏ tài sản riêng của họ. Vậy thì, tại sao Agnus lại là một mục tiêu?
Các chuyên gia đã phân tích điều này.
『 Anh gieo nhân nào thì anh gặt quả nấy thôi. Từ đó tới giờ, Agnus đã nổi tiếng vì hành vi PK của anh ta. Để độc chiếm các bãi săn và thực hiện các nhiệm vụ của mình, Agnus đã tàn sát người chơi vì những lý do ích kỷ. Có rất nhiều người sợ anh ta. Anh ta là mục tiêu thích hợp để làm vật tế. Sự lo lắng và nỗi sợ hãi của công chúng—vốn được gọi là sự tuyệt vọng không thể tránh khỏi—cần có hy vọng để được giải quyết, và Agnus đã được chọn làm chủ thể của hy vọng. 』
『 Đối với mọi người, Viên đá Sinh mệnh có hiệu quả hay không cũng không quan trọng. Họ chỉ muốn chia sẻ những bất an và sợ hãi của họ với người khác. Agnus thì lại vừa vặn để làm mục tiêu. 』
Kraugel đã cùng Kirinus và Thương Thánh Rachel hướng tới Vương quốc Haken. Khi đêm dần buông xuống, Kraugel đăng xuất còn 2 người kia thì đi ngủ, và anh trở nên mất bình tĩnh. Anh thấy ghê tởm khi nghe câu chuyện về Agnus, một chủ đề nóng hổi gần đây.
Gieo nhân nào, gặt quả nấy á? Nhảm nhí. Hành vi PK chỉ là một cái cớ hay ho để mua chuộc lòng căm thù của mọi người. PK là một hệ thống sử dụng cả kẻ mạnh lẫn kẻ yếu khi cần thiết. Chính hệ thống PK đã bảo vệ quyền, lợi ích, và lòng tự trọng của một người, làm cho nhiều người yêu thích nó.
Những người đang nói chuyện trên bảng tin tức ngay bây giờ cũng thế. PK đâu có dành riêng cho Agnus, thế mà chỉ có Agnus bị chỉ trích gay gắt. Tại sao? Đó là vì anh ta dễ đối phó. Agnus của vài năm trước là đầu lĩnh của một tổ chức lớn mang tên Bất tử đoàn trong khi Agnus hiện tại thì đơn độc. Anh ta là một con mồi dễ tóm vì vị trí của anh ta yếu ớt, như khi anh ta bị buộc tội sai và đưa lên máy chém vậy. Người ta từng đố kỵ với Agnus vì quẩy tung thế giới không chút sợ hãi thì giờ đang cố đụng vào anh ta.
‘Cái người tên Zelgah kia đang dựa vào điều này và nhắm tới Agnus.’
Zelgah là bản chất đằng sau nó. Anh ta lợi dụng nỗi sợ hãi Berith của mọi người và biến Berith thành một mục tiêu phải tránh thay vì phải tập kích. Những người chơi thuộc ‘tuyệt đại đa số’ không đủ sức lực để tập kích Berith và dễ dàng đồng tình với Zelgah, làm cho lòng nhiệt huyết của những người mơ ước được tập kích Berith trở nên nguội lạnh. Rốt cuộc, Berith đã tiến vào vùng lân cận của Vương quốc Haken, nhưng không người chơi nào sẵn sàng ngăn hắn cả.
‘Dựa trên những gì mình thấy, Viên đá Sinh mệnh không phải thứ Zelgah muốn.’
Sự hủy diệt của Vương quốc Haken—đây mới là ước muốn của Zelgah. Chả có cách nào khác để cắt nghĩa tình hình này. Kraugel tin chắc.
‘Đứng đằng sau anh ta là Giáo hội Yatan.’
Chủ tâm của Giáo hội Yatan là triệu hồi 33 đại quỷ và biến thế gian thành địa ngục. Từ quan điểm của chúng, chúng không muốn Berith bị tập kích. Tuy nhiên, nếu chúng công khai giúp đỡ Berith, thì chúng sẽ bị chỉ ra là kẻ thù của toàn bộ loài người và sẽ bị cô lập hoàn toàn. Thế nên, chúng đã chơi những thủ đoạn bằng cách lợi dụng Zelgah.
‘Ngay từ đầu, Agnus đã bị Giáo hội Yatan mưu hại giết thợ kim hoàn...’
Kế hoạch của Giáo hội Yatan là bảo vệ Berith và diệt trừ Agnus. Ảnh hưởng của công chúng và giới truyền thông có thể được tối đa hóa vì chúng đã phát huy tầm ảnh hưởng sau cánh gà.
‘Rose...’
Cô ta đứng hạng nhất trên bảng xếp hạng hắc thuật sư và là người sở hữu khối tài sản lẫn quyền lực khổng lồ với tư cách một trong các Bề tôi của Yatan. Khi Kraugel tình cờ gặp cô ta, thái độ của Rose hết sức tử tế và thân thiện.
‘Thực chất, cô ta có thể là một phụ nữ đáng sợ.’
Bất luận thế nào thì đó cũng là một cơn đau đầu. Vì mọi người không còn đến tập kích Berith, Kraugel phải chiến đấu với Berith hoàn toàn cùng Kirinus, Rachel, và các kỵ sĩ của Rachel. Đó là một cuộc vật lộn không có người giúp đỡ. Mạng sống của Kirinus có thể gặp nguy hiểm.
‘Có lẽ chuyện này hơi tự phụ... nhưng mình phải nhờ Hao với Alexander tham gia.’
Kraugel cần đủ sức mạnh để mở ra cơ hội rút lui bất cứ lúc nào. Nghĩ vậy, Kraugel ấn nút trên chiếc đồng hồ thông minh của mình.
***
“Meh!”
“Xí!”
Quân đội đế chế rồi cũng tới được phế tích sau vài tuần lênh đênh trong khó khăn. Họ đến đây một cách vội vàng với tư cách quân tiếp viện cho đoàn tiên phong. Sau hơn một tháng, họ đã tới di tích lịch sử và phải nhanh chóng hợp lực với đoàn tiên phong để hỗ trợ. Tuy nhiên, cuộc diễn hành của các binh sĩ không suôn sẻ, và tốc độ hành quân thì chậm như rùa bò.
10.000 binh sĩ và hàng tá quý tộc bận rộn nhìn nhau với ánh mắt ngờ vực. Ở trung tâm là Huroi, đang cải trang thành Bá tước Baget.
“Hưhưhưt...” Anh là người duy nhất cười cợt giữa đoàn rước 10.000 quân đầy hoang mang và giận dữ. Huroi rất hài lòng với tình hình hiện tại - xảy ra do sự xúi giục cấp cao của mình.
‘Mình đã trì hoãn cuộc họp mặt của đội tiến công của đế chế với quân tiếp viện lên gấp 3 lần thời gian ban đầu. Mình nên tự hào và coi nó là một thành công lớn.’
Lãnh chủ của anh, Quốc vương Grid, vốn đã tới địa điểm này và hẳn đã có một thời gian khó khăn để khám phá trong khi né tránh ánh mắt của đế chế. Ngài ấy có thể mắc bệnh rụng tóc vì bị đe dọa bởi đội quân đế chế hùng mạnh do 3 công tước dẫn đầu.
‘Nếu quân tiếp viện của đế chế đến trong một cơn nguy kịch như vậy...’
Lãnh chủ của anh sẽ phải chịu một cuộc khủng hoảng lớn hơn và sẽ phải từ bỏ việc khám phá phế tích. Tuy nhiên, Huroi đã ra tay. Kẻ trung thành tối cao đã vận động lừa dối để ngăn chặn quân tiếp viện của đế chế đến kịp thời, giúp đỡ Quốc vương Grid khám phá phế tích. Huroi tự tin rằng mình đã hoạt động đủ tích cực. Anh nhún vai lúc nhắc mình rằng Grid ở đâu đó đang khen ngợi anh.
Hầu tước Fulbas tiếp cận Huroi và thở dài, “Hah.”
Đôi mắt của hầu tước, từng tràn đầy năng lượng, giờ đã như mắt cá chết từ lâu. Quầng thâm dưới mắt ông ta cũng hằn sâu hơn. Ông ta đã phải chịu đựng quá nhiều trong vài tháng qua. Hầu tước Fulbas cảm thấy bị phản bội bởi những đồng sự mà ông ta đã tin tưởng cả đời, và mỗi ngày đều giống như địa ngục.
Huroi gạt bỏ nụ cười và hết lòng đóng vai Bá tước Baget. Anh nhìn Hầu tước Fulbas với vẻ mặt lo lắng. “Ngài trông rất là buồn đấy”.
Hầu tước Fulbas nói với anh, “Có một tin đồn là Bá tước Silva lại nói nhảm nhí nữa rồi.”
“Không phải chứ, thật sao? Con chó đó... À không, tại sao ngài lại lo lắng về những lời bóng gió phi lý của ông ta?”
“Ông ta bảo con gái của ta, đứa mới kết hôn 2 năm trước ấy, sẽ ở bên chồng nó trong 100 năm.”
“Kh-Không đùa chứ? Cái thứ cứt đái như vậy...! Tên chó đẻ đó! Hắn thực sự là một kẻ thấp hèn!”
“Haha... Đúng thế. Ta chưa từng mơ là mình sẽ nghe một lời nguyền rủa kinh khủng như vậy trong đời.”
Con gái của Hầu tước Fulbas đã kết hôn với một người đàn ông 41 tuổi. Đó là một cuộc hôn nhân sắp đặt. Hầu tước Fulbas đã luôn cảm thấy tội lỗi khi buộc phải gả con gái cho một kẻ già hơn. Hầu tước hy vọng gã con rể đầu bạc của mình - gần đây bắt đầu bị mất trí nhớ - sẽ chết càng sớm càng tốt. Ông ta cầu nguyện cho con gái mình sẽ có thể tận hưởng tự do, ngay cả khi đã muộn. Thế mà Bá tước Silva, kẻ đã tôn trọng ông ta trong 20 năm, lại đang mong con gái ông ta sẽ ở bên chồng cả trăm năm. Một cú sốc lớn cùng cảm giác bị phản bội khiến mắt Hầu tước Fulbas tối sầm lại. Ông ta cảm thấy mình không thể tin vào ai trên đời này.
“Chuyện này... Đó đúng là hành vi đáng hổ thẹn.”
Ông ta không được đối xử với mọi người bằng sự nhân đức là tử tế sao? Nghĩa là ông ta vẫn đang sống sai cách. Cảm giác hoài nghi này làm cho Hầu tước Fulbas vội vã lau đi đôi mắt ướt đẫm. Ông ta xấu hổ và không thể ngẩng đầu lên được.
“Xin hãy nhận lấy”. Huroi đưa cho ông ta một chiếc khăn tay. Nó là một chiếc khăn tay có mùi cứt gà, nhưng Hầu tước Fulbas cảm thấy biết ơn.
“Bá tước Baget. Giờ ta chỉ còn có ngài.”
“Ta sẽ không bao giờ phản bội hầu tước.”
Rồi khi họ đang đắm chìm trong cuộc trò chuyện.
“Không có gì trong đền thờ ạ.”
“Thuộc hạ đã tìm thấy dấu vết của một trận chiến lớn gần đền thờ.”
Trên chỏm núi sau khi đi qua rừng rậm, các kỵ sĩ đã quay trở lại sau khi lục soát đền thờ ở đó và báo cáo.
“Một trận chiến lớn hả? Ta tưởng lũ môn đồ chỉ xuất hiện từng tên một chứ?” Công tước Say xỉn Diworth lập tức phản ứng trong khi uống rượu và gãi bụng. “Tức là đó không phải trận chiến chống lại lũ môn đồ sao?”
Cặp mắt của Diworth đã lâu rồi mới lấp lánh một lần. Ông ta khó chịu vì những hành động thảm hại của đám quý tộc đang đấu đá lẫn nhau ở phía sau. Ông ta nheo mắt, trực tiếp kiểm tra dấu hiệu của trận chiến gần đền thờ, và đưa ánh mắt xuống núi. Ở đằng xa là một bãi lau sậy bạt ngàn. Lau sậy nhuốm máu đã bị cắt đứt hoặc nghiền nát.
“Máu vẫn chưa khô. Nhanh lên nào”. Diworth tới trước mặt đám quý tộc đang bận rộn tra hỏi và nghi ngờ lẫn nhau. Ông ta quyết định rằng đội tiên phong và Vương quốc Vượt hạng vũ trang đã chạm trán và đang chiến đấu. Diworth tin là đội tiên phong đang truy lùng Vương quốc Vượt hạng vũ trang.
‘Mình không thể để Grid nói về Piaro.’
Ông ta ngưỡng mộ Piaro, nhưng các công tước khác - vẫn nhớ nhung hắn - sẽ bị kích động. Thật khó để nói Grid sẽ lợi dụng sự kích động của họ như thế nào. Trước đó, ông ta nên hợp lại với đội tiên phong và chặt đầu Grid.
“Tiến lên”.
Diworth bắt đầu xuống núi một cách nhanh chóng với tốc độ chả quan tâm đến các binh sĩ. Vì ngay từ đầu, dường như Diworth nghĩ rằng ông ta chỉ đi cùng các quý tộc và kỵ sĩ.
‘Cái này—!’ Huroi lo lắng đuổi theo sau đoàn diễu binh khi tốc độ hành quân tăng nhanh.
Mặt khác, tổ đội của Grid...
“Hộc... Hộc... Hộc...”
Độ khó của phế tích tăng lên chóng mặt bắt đầu từ cánh đồng lau sậy. Các thành viên Vượt hạng vũ trang - suýt soát vượt qua được cánh đồng lau sậy sau vài ngày vật lộn - đã đối mặt với thảm cảnh mà chẳng có thời gian nghỉ ngơi. Đó là vì đám môn đồ đã học 6 công pháp bí mật bắt đầu xuất hiện theo nhóm 4 tên.
Thậm chí còn có những tên đã học ‘phản công vô điều kiện’ và ‘né tránh vô điều kiện các kỹ năng đã nhìn thấy hơn hai lần’. Bị bao vây bởi 30 môn đồ, các thành viên Vượt hạng vũ trang cùng các công tước đã kiệt sức. Nó đủ để khiến họ nghĩ rằng chiến thám hiểm này là bất khả thi.
‘Thật đáng tiếc nếu ăn Đào Trắng ở đây. Nếu mình liên kết Nhất Bách Thiên Binh Kiếm thuật và mở ra Sức mạnh của Astaroth, mình có thể mở đường rút lui.’
Thị lực của Grid nhấp nháy đỏ. Vantner đang trong trạng thái hấp hối, và máu của Grid cũng đang rơi vào mức nguy hiểm lúc anh hành động như một người chịu đòn ở phía trước. Anh có một cách thức để vượt qua cơn bĩ cực trước mắt, nhưng có câu hỏi rằng anh có thể đặt bao nhiêu niềm tin vào các công tước.
Yura đến chỗ Grid đang ngập ngừng. Trang bị áo giáp trắng sáng như làn da của cô, cô lên tiếng với vẻ mặt kiên quyết, “Em sẽ triệu hồi tinh linh vương.”
Thực tế thì cô cũng do dự. Cô không thể dễ dàng phán xét xem liệu có nên để người ta biết rằng mình đã khế ước với một tinh linh vương hay không. Cơ mà, Grid và các đồng sự của cô hiện đang ở trong một tình thế tuyệt vọng. Cô không thể phớt lờ các đồng sự vì những vấn đề chính trị được. Một vòng tròn ánh sáng được vẽ ra xung quanh Yura lúc cô bắt đầu triệu hồi.
“Đợi đã!” Lauel vươn tay ra thay cho Grid - người không thể dễ dàng đưa ra quyết định. Tinh linh là năng lực mà hầu hết con người đều thèm muốn. Hơn thế nữa, ham muốn của đế chế với các tinh linh sẽ là rất lớn. Để lộ tinh linh vương là một tình huống rất rủi ro khi họ không thể chắc chắn về mối quan hệ giữa đế chế và Vương quốc Vượt hạng vũ trang.
Thế nên, Lauel đã cố ngăn Yura, nhưng các công tước đã nhanh hơn một bước.
“Có rất ít người trong đế chế biết tại sao ta được gọi là Bất tử Vương.”
Lòng tin...
Grid không thể hiện ra, nhưng các công tước đã thể hiện trước. Grenhal bắt đầu cởi bỏ áo giáp mà ông ấy vẫn đang mặc suốt thời gian qua. Từ cặp găng tay và quần bó cho tới mũ bảo hộ, khiên, và thậm chí là giáp thân—mỗi lần một mảnh trang bị nặng nề rơi xuống đất, một tiếng động lớn lại vang lên do trọng lượng nặng.
Grenhal để lộ ra thân hình đầy sẹo và cơ bắp. Đôi mắt ông ấy nhuộm màu một tia sáng đỏ. Một cuồng chiến binh—ông ấy là một chiến binh tối thượng thể hiện sức tấn công cực độ cùng khả năng hút máu khi lượng máu của ông ấy bị tiêu hao nhiều hơn. Đây là thực chất của Grenhal.
“Không có nhiều người biết tại sao ta được gọi là Thú Vương. Đó là vì chúng chết ngay khi chúng tìm ra lý do”. Rồi cơ thể của Morse được bao phủ bởi một bộ lông xù xì giống như quái thú lúc răng và móng tay của ông ấy trở nên sắc nhọn.
Có lẽ thông qua Morse, có thể nhìn thấy được cái thực tế mà Thú nhân Toon cuối cùng sẽ đạt tới. Lúc này, ánh mắt của các thành viên tổ đội tập trung vào Basara. Basara đỏ mặt xấu hổ. “T-Ta không thể biến hình như vậy.”
“...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook