Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 1011

.

.

.

“Thưa Điện Hạ, xin hãy động viên từng thành viên hội.”

 

Uh, được. Hả?”

 

Đúng là lố bịch mà. Số lượng thành viên Vượt hạng vũ trang đã vượt quá 900. Lần này, các pháo binh mới đã gia nhập, và con số đã vượt quá 1.000 người. Grid phải động viên tất cả họ sao? Anh phải bỏ ra bao nhiêu giờ lao động vất vả để đổi lấy chuyện này chứ?

 

“Thế này không phải là lãng phí thời gian à?” Grid bối rối đáp lại.

 

Ấy vậy mà Lauel còn nói thêm, “Xin hãy hứa sẽ làm một vật phẩm phù hợp với nhu cầu của họ.”

 

“Gì cơ? Anh thậm chí còn không biết tất cả các thành viên hội, nhưng giờ anh phải hứa sẽ chế tác vật phẩm bằng cách quan sát họ á?”

 

“Đúng thế. Điện Hạ không biết toàn bộ các thành viên hội.”

 

“...N-Nó vốn là như thế”. Grid nhận thấy những gì Lauel đang chỉ ra và tạm thời ngậm mồm. Tuy nhiên, Grid có một cái cớ. “Không phải cậu mới là người quản lý hội ngay từ đầu à? Đó là lý do anh tán thành với ý kiến của cậu về việc tăng thành viên hội.”

 

Nếu Grid phải chăm lo cho các thành viên hội, thì anh sẽ chả tăng số lượng thành viên hội lên. Giờ Lauel đang đổ lỗi cho sự thờ ơ của anh.

 

“Anh muốn tập trung vào việc tăng cấp độ và chế tác vật phẩm. Giờ anh phải chăm lo cho hội nữa hả?”

 

Grid rất bận. Nó rắc rối lắm. Chẳng có thời gian đâu. Anh không hề cố gắng bào chữa.

 

“Anh khác với cậu và không có khả năng của cậu. Anh không thể làm nhiều việc cùng lúc được. Anh chỉ có thể tập trung vào một thứ...” Grid đang cáu kỉnh bỗng ngậm mồm lại. Công việc ư...? Nhớ tới đồng sự của mình và sẻ chia những lời chào với họ lại được coi là công việc sao? Grid nổi da gà. Anh nhận ra là mình đã bỏ bê các thành viên mới của Vượt hạng vũ trang đến mức nào.

 

‘Mình lại nghĩ những ứng xử cơ bản như là công việc...’

 

Về chủ đề này, anh hy vọng họ sẽ làm việc chăm chỉ cho Vượt hạng vũ trang Hội và Vương quốc Vượt hạng vũ trang. Anh la hét rằng họ là những đồng sự của anh. Thế nhưng, từ góc nhìn của Grid, anh đã lấy cớ để trao cho họ những vật phẩm rẻ tiền. Mặt Grid đỏ gay. Anh cảm thấy xấu hổ về bản thân và có lỗi với các thành viên hội.

 

Đôi mắt Lauel run rẩy, và cậu xua tay. “Ngài không cần xem nặng nó đâu. Chẳng phải giờ là lúc khó khăn sao ạ? Hạ thần chỉ nghĩ đó là một cơ hội để cho các thành viên hội một cảm giác gắn bó và thuộc về. Hạ thần không có ý lên án ngài...”

 

“Không đâu. Anh đáng bị lên án.”

 

Trong vài năm qua, đã có không ít người gõ lên cánh cửa của của Vượt hạng vũ trang Hội. Vài người tiếp cận Vượt hạng vũ trang Hội để thỏa mãn những ham muốn của họ trong khi những kẻ khác có ý định khủng khiếp. Lauel vẫn đang là người dành thời gian và tiền bạc để khảo sát và lựa chọn các thành viên Vượt hạng vũ trang hiện tại. Grid đã chấp nhận kết quả của máu, mồ hôi, nước mắt, và cả nước mũi của Lauel như một lẽ tự nhiên. Anh đã không tôn trọng những nỗ lực của Lauel trong việc chiếm lấy cảm tình của các đồng sự.

 

“Một người không dễ dàng thay đổi.”

 

Anh vẫn còn ích kỷ. Grid mỉm cười không chút thần sắc khi nhận ra.

 

“Đ-Điện Hạ.”

 

Grid không thể ngẩng đầu, và Lauel chẳng biết nên làm gì cả. Lauel bồn chồn vì cậu đang tạo sức ép lên con người bận rộn nhất. Grid im lặng một lúc trước khi ngẩng đầu lên lần nữa. “Được rồi. Cùng đi gửi lời chào tới tất cả mọi người nào.”

 

Đôi mắt anh ngừng run rẩy, và ánh nhìn của anh trở nên nên rõ ràng. Cho tới ngày thành lập nhóm pháo binh, anh sẽ ghi nhớ toàn bộ các khuôn mặt của những đồng sự thân yêu đã tin tưởng và đi theo anh. Cảm thấy quyết tâm, Grid chuẩn bị để thức trắng đêm trong nhiều ngày. Vai trò của một vị vua, một chiến binh, một thợ rèn, một thợ may, và hơn tất thảy, một hội chủ...

 

Dường như anh không có đủ bộ phận trên cơ thể cho những vai trò đó, nhưng anh phải thực hiện chúng. Grid tin vào sự dẻo dai và nhiệt tình của mình.

 

*** 

 

Vào ban đêm, có ma cà rồng hậu duệ trực hệ và các sát thủ. Vào ban ngày, có lũ giun khổng lồ và những người chơi xếp hạng hàng đầu của Vượt hạng vũ trang Hội. Quân đội đế chế bị tấn công bởi kẻ thù trong sa mạc. Nhịp độ của cuộc hành quân rất chậm, và chúng không thể nghỉ ngơi đầu óc, nên chúng vô cùng mệt mỏi. Những con ngựa không thể dễ dàng thích nghi với địa hình, và nhiệt độ của sa mạc là tồi tệ nhất. Lính kỵ mã đã mất đi khả năng cơ động và năng lực tàn phá của chúng.

 

“Nhuệ khí của các binh sĩ không được cao. Đêm qua, 359 người đã cố gắng đào ngũ.”

 

“Tình trạng của kẻ thù sẽ không khác nhiều so với chúng ta đâu. Bất cứ khi nào kẻ thù tập kích, chẳng phải chúng ta vẫn ứng phó tốt và giết rất nhiều kẻ trong số chúng sao?”

 

“Đúng. Có lẽ chúng ta chịu thiệt hại tương tự, nhưng chúng ta có ưu thế hơn về binh lính của mình. Áp lực tâm lý đối với Vương quốc Vượt hạng vũ trang lớn hơn nhiều. Có 359 kẻ đào ngũ trong quân đội của chúng ta hả...? Trong Vương quốc vượt hạng vũ trang chắc phải là 1.000.”

 

“Đó là một cách giải thích lạc quan. Chúng có những bức tường thành vững chắc và lương thực dồi dào trong khi chúng ta chỉ có doanh trại mỏng và không có đủ nước để uống.”

 

Mục tiêu ban đầu của quân đội đế chế là vượt qua sa mạc trong 2 ngày. Dù nhịp độ của cuộc hành quân có chậm đến mức nào thì Reidan cũng không ở xa, nên chúng nghĩ là có thể. Tuy nhiên, thực tế lại khác. Do sự xuất hiện của kẻ thù liên tiếp, nó đã mất hơn 4 ngày. Không, rất có thể chúng sẽ chết một mình giữa sa mạc nếu kẹt lại trong cuộc hành quân.

 

Việc thiếu nước là một vấn đề. Mọi ốc đảo trên sa mạc đều bị nhiễm chất độc. Quân đội đế chế phải dựa vào đơn vị cung cấp nước uống cho hàng trăm ngàn quân, nhưng làm sao một đoàn xe có thể băng qua sa mạc dễ dàng được chứ? Liệu Vương quốc Vượt hạng vũ trang lại để cho đoàn xe tiếp cận họ một cách thụ động ư?

 

“...” Một sự im lặng khó xử tuôn trào trong doanh trại của các thủ lĩnh quân đội đế chế. Có một giới hạn đối với nỗ lực của chúng để giải thích tình hình theo cách tích cực.

 

Có một khoảng lặng dài trước khi một quý tộc trẻ lên tiếng thay mặt mọi người, “Tại sao chúng ta không rút lui trước?”

 

“...” Không ai phản bác cả. Cũng chẳng có lời quở trách nào.

 

Sự can đảm của quý tộc trẻ dâng lên, và anh ta tiếp tục nói, “Hàng trăm ngàn quân ở đây tương đối thiếu kinh nghiệm. Họ không quen với địa hình của sa mạc và không thể bộc lộ hết khả năng của mình. Những đội quân tinh nhuệ đã tham gia đủ kiểu chiến tranh trong nhiều thập kỷ qua thì sẽ khác. Các đội quân của Bảy Công tước sẽ băng qua sa mạc như vịt gặp nước.”

 

“Ngài đang đề nghị giữ quân đội ở ngoài sa mạc và đợi những đoàn quân tinh nhuệ tới sao?”

 

“Đúng.”

 

“...”

 

Hàng chục lực lượng đế chế đã tập trung tại biên giới của Reidan. Đã từng có 280.000 người, nhưng giờ chúng bị giảm còn 230.000 trong nhiệm vụ chinh phạt Vương quốc Vượt hạng vũ trang. Chúng đã lên kế hoạch thu hút sự chú ý của kẻ thù và trói chân Vương quốc vượt hạng vũ trang trong khi lực lượng không quân xâm nhập Vương quốc Vượt hạng vũ trang và chiếm lấy căn cứ. Đây là vai trò được giao cho chúng.

 

Sau đó, chúng nhận được tin rằng Thiên Vương Rigal và lực lượng không Quân đã bị xóa sổ. Tuy nhiên, lý do chúng tiến tới Reidan là để gây dựng thành tích. Hậu quả là chúng đánh mất binh lính do lòng tham. Giờ là lúc để thận trọng.

 

“Umm...” Chỉ huy - Hầu tước Fulbas - trầm ngâm suy nghĩ. Ông ta cảm thấy phát ốm khi nhìn ánh mắt của những quý tộc muốn rút lui. Từ khi nào mà đế chế lại trở nên yếu ớt đến vậy? Đế chế - thế lực đã thống trị những kẻ thua cuộc của lục địa trong hàng trăm năm mà không có một địch thủ xứng tầm - giờ đã sa sút thành một kẻ săn mồi không biết cách đi săn.

 

“Chúng ta không cần lũ hèn nhát trong đế chế.”

 

“...!”

 

Đột ngột có chuyện xảy ra. Mùi rượu xộc vào mũi chúng, và máu lan ra khắp lều. 3 cái đầu lăn lông lốc trên mặt đất thuộc về các quý tộc trước đó đã nhất quyết rút lui.

 

“Ng-Ngài Diworth!” Hầu tước Fulbas đứng dậy. Các quý tộc và kỵ sĩ làm theo hành động của ông ta đều kinh ngạc. Với cái đầu dính đầy dầu, quần áo rộng thùng thình, và khuôn mặt nhăn nhúm đỏ bừng, danh tính của cái người cao quý đang uống rượu là Công tước Say xỉn Diworth. Đó là một trong Bảy Công tước của đế chế.

 

“Ch-Chúng thuộc hạ kính chào Chúa công!” Đám quý tộc và kỵ sĩ đồng loạt cúi đầu. Không ai trong số chúng lên án hành vi giết người của Diworth. Kẻ nào dám nói những lời lỗ mãng trước một tồn tại xếp trên chúng chứ? Đến cả Hầu tươcs Fulbas cũng không mở miệng được.

 

Diworth cười dữ tợn lúc ông ta kiểm tra biểu hiện méo mó của hầu tước. “Ngươi có tức giận khi ta giết thứ rác rưởi đó không?”

 

“Họ cũng là các quý tộc của Đế chế Saharan. Họ có lãnh thổ, nhân dân, và binh sĩ... Ngài không thể thoát khỏi mối hận thù dù có là Công tước Diworth.”

 

“Để xem nhé? Ta nghĩ người dân sẽ vui vẻ chấp nhận cái chết của một lãnh chúa bất tài. Có phải vậy không?”

 

Diworth nhìn xung quanh vào một vài quý tộc với kỵ sĩ đang bị sốc đã gật đầu lia lịa. Sự tàn bạo của Công tước Diworth ghê gớm đến nỗi một số người thuộc Bảy Công tước miễn cưỡng đối phó với điều đó. Thế nên, các quý tộc tầng lớp thấp hơn không dám đối mặt với ông ta. Diworth một mình di chuyển lên ghế trên cùng. Rồi ông ta lấy gậy chỉ huy từ Hầu tước Fulbas và kêu lên, “Chúng dám nổi dậy chống lại các công tước của đế chế. Đối với những kẻ dám nói về việc rút lui, giết chúng và biến chúng thành thức ăn cho chó là không đủ!”

 

Một pháp lực cường đại của rượu lan tỏa khắp doanh trại, và đám quý tộc lẫn kỵ sĩ nhanh chóng bị say. Chỉ 5 người... Chỉ Hầu tước Fulbas và 4 bá tước là có thể đứng dậy và xua đi hơi rượu.

 

Một nụ cười thích thú hiện lên trên mặt Diworth.

 

“K-Kẻ thù!” Lúc này, một kỵ sĩ lao vào và tri hô. “Chỉ huy của kẻ thù - Chris - đang tới ạ!”

 

“Một người? Chỉ một thôi sao?” Đôi mắt Diworth trong veo vì ông ta vừa mới giải tỏa được cơn say.

 

Tên kỵ sĩ trở nên hoảng sợ sau khi nhận ra Diworth và vội vã gật đầu. “D-Dạ! Tuy nhiên, mặt trời sẽ sớm lặn ạ!”

 

“Mặt trời lặn thì làm sao?”

 

Tên kỵ sĩ muốn nói gì nhỉ? Giây phút Diworth nghiêng đầu, một số thay đổi đã giải quyết các nghi ngờ của ông ta. Mặt đất nhiễu loạn, và căn lều rung chuyển. Các binh sĩ hoảng sợ la hét. Có một pháp lực mãnh liệt khiến da người ta tê lại. Có mùi máu nữa.

 

“Ma cà rồng!” Diworth mau chóng hiểu được chuyện gì đã xảy đến và lao ra ngoài doanh trại.

 

Trên bầu trời, một cậu bé xinh đẹp vừa cười vừa lộ ra những chiếc răng hàm nhọn hoắt  mắt. “Hahahaha! Ta sẽ ăn các ngươi!”

 

Một pháp lực đẫm máu bao phủ sa mạc. Đó là một thứ pháp lực với bản chất bóc lột.

 

“Uwaaaack!” Các binh sĩ của đế chế, những kẻ chưa thể xoay xở để tản ra, đã gào thét. Máu bị rút ra khỏi cơ thể chúng và hướng lên bầu trời lúc chúng trở thành những xác ướp. Bá tước ma cà rồng, Noll—bụng cậu ấy căng lên, và cậu ấy cười hân hoan, “Kuhahaha!” 

 

Cậu ấy cảm nhận được niềm hạnh phúc tột độ khi được ăn tối no nê. Tuy vậy, có một quy luật là niềm hạnh phúc không tồn tại mãi mãi.

 

“Oof!” Noll - đang vui mừng với sự gia tăng pháp lực từ máu - chợt dừng lại và ôm bụng. Bộ mặt trắng như tuyết của cậu ấy chuyển sang màu đỏ. Rồi ánh mắt run rẩy của cậu ấy bắt lấy một kẻ thù ở một phía. Đó là nguồn cơn mà pháp lực của Noll đã khai thác thứ gì đó khác ngoài máu.

 

Một người đàn ông đang đứng đó một cách thoải mái trong khi cầm một hũ rượu. Đó là Công tước Say xỉn Diworth. “Ngươi bị say sau khi uống rượu à? Vì là một đứa trẻ nên ngươi yếu ớt khi nói đến uống rượu sao?”

 

Diworth nhảy bật về phía trước. Tốc độ ông ta chạy qua bầu trời nhanh đến nỗi các binh sĩ không nhận biết được cái gì đang xảy ra. Các binh sĩ chỉ nghĩ là một tia sét đã xuất hiện trên bầu trời. Chúng thấy con ma cà rồng đâm sầm xuống đất và nghĩ con quái vật ấy đã bị trừng phạt. Bàn tay thô kệch của Diworth đang giữ lấy cái cổ gầy của Noll.

 

Bàn chân Noll đá vào không khí lúc cậu ấy bị bắt lại bởi cái kẹp tay của một thượng nhân. Cậu bé đã bị say và rối trí. Diworth lấy hũ rượu ra đánh Noll. Một mảnh thủy tinh sắc nhọn làm Noll bị thương trên mặt, và mùi hương nồng nặc trong không khí khiến Noll mất tinh thần hơn nữa.

 

“Ta đoán lão ấy không nói dối khi bảo đây là rượu từ rễ của linh thụ”. Diworth lôi ra một cái chai mới và tu một hơi cạn sạch. Mặt ông ta hồng hào, giống hệt như lúc mới xuất hiện lần đầu.

 

“Bỏ cái tay đó ra!” Chris đang tấn công hàng tuyến kẻ thù để thu hút sự chú ý khỏi Noll. Anh đã định rút lui, nhưng giờ anh đã lao vào sâu trong hàng tuyến kẻ thù. Nhận ra điều gì đã xảy đến với Noll, Chris lao vào trung tâm của quân đội đế chế.

 

“Kiếm 1.000 Tấn!”

 

Anh thả mình xuống từ trên lưng con lạc đà. Đòn tấn công tối thượng được sử dụng bởi người dùng đại kiếm giỏi nhất đã ập xuống đầu Diworth. Nó có vẻ sẽ đập vỡ đầu Diworth, nhưng điều đó không xảy ra. Diworth khom thân trên và dễ dàng né được công kích của Chris. Sau đó, ông ta đá theo một góc kỳ lạ. Chris bị đá vào mặt và ngã khỏi con lạc đà. “Kuek...! Cough!”

 

Anh nghĩ mình sẽ chết sau khi trúng đòn. Chris sợ hãi trước sức mạnh đáng sợ của Diworth và thấy hối hận. Anh nghĩ mình bị điên vì đã chạy vào giữa lòng địch để chết. Rồi Chris sớm thay đổi quyết định của anh. 

 

‘Noll...!’

 

Anh thấy dáng vẻ khốn khổ của Noll đang treo mình trên tay Diworth và nhảy lên. Anh có cảm thấy hối hận không? Không hề. Anh có thể chết miễn là cứu được Noll. Chris cam kết và dâng cao năng lực lớp nghề thứ hai của anh, Bạo chúa.

 

Anh giờ mới thấy cái tên vàng chóe ‘Công tước Say xỉn Diworth’, nhưng anh vẫn giơ thanh đại kiếm của mình lên không chút do dự. Diworth cười cợt. “Ngươi đủ sức để đứng dậy ngay lập tức. Cứng rắn đấy.”

 

Chris cũng cười. “Nếu bị Grid đánh thì ta đã chẳng thể đứng dậy rồi. Ngươi yếu xìu.”

 

“Grid...?”

 

“Vượt hạng vũ trang Vương.”

 

“...Vượt hạng vũ trang Vương”. Mặt Diworth biến dạng một cách khủng khiếp. Ông ta không có ý định tha mạng cho tên điên trước mặt dám so sánh đại công tước của đế chế với vị vua của một tiểu vương quốc. Chưa kể...

 

“Ngươi dám khinh thường chủ nhân của ta sao?”

 

Người đàn ông trong cái bóng không định để cho Diworth sống. Hàng trăm ngàn cái bóng đã rải rác khắp chiến trường ngay tức khắc.

 

“Ta sẽ chiến đấu cho quê hương mới của ta và trả lại mối hận thù của quê hương xưa cũ!”

 

Dạ ảnh thương và dạ ảnh kiếm chém xuyên qua toàn bộ chiến trường.

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương