Ông Xã Vô Tâm: Phu Nhân, Còn Muốn Chạy
-
Chương 138: Kết cục của kẻ độc ác
(138)
Cố Thừa Duật nhìn thấy Vân Vy như người mất hồn ôm lấy xác của Hắc Khải, hắn đau lòng vô cùng, lập tức chạy tới ôm chặt lấy cô. Vân Vy vẫn chưa bình tĩnh lại, cô gục đầu vào trong lòng Cố Thừa Duật khóc nức nở.
Cố Thừa Duật không hỏi Vân Vy gì cả, nhìn thấy tình cảnh này thì có lẽ hắn cũng đã hiểu hiểu được một phần nào đó của tình huống. Vũ Luận sau khi đã kiểm tra lại Phong Ức, xác nhận hắn ta đã tắt thở thì mới tiến lại báo cáo:
- Thiếu gia, Phong Ức chết rồi ạ.
Cố Thừa Duật gật đầu, vẫy tay bảo Vũ Luận lui xuống đi. Còn Lưu An cũng đứng cô độc một mình, nhớ lại những lời mà khi nãy Hắc Khải nói vội với mình:
- Nếu như tôi xảy ra chuyện, cậu vẫn phải tiếp tục đi theo Vy Vy, trung thành bảo vệ cô ấy, nghe chưa?
Lưu An nghe Hắc Khải nói vậy, ý thức được như anh đang cố tình chăng chối những lời cuối. Nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều mà chỉ gật đầu.
Hắc Khải lại đưa cho Lưu An ống thuốc giải, dặn dò thêm lần nữa:
- Nhớ thay tôi đưa cái này cho Vân Vy và nói rằng tôi xin lỗi cô ấy.
- Vâng.
Lưu An vẫn ngây thơ gật đầu. Nhưng thật không thể ngờ rằng, chỉ mấy phút trước Hắc Khải còn sống sờ sờ trước mặt, bây giờ đã nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo rồi. Lưu An cuối cùng cũng đã hiểu, thì ra là nhị thiếu gia của mình cố tình kết liễu cuộc đời ở đây.
Lưu An muốn bật khóc, nhưng vì bản thân là đàn ông nên cố gắng kiềm chế nước mắt lại, chậm chạp bước về phía Vân Vy và Cố Thừa Duật.
Lúc này Vân Vy vẫn còn khóc lóc trong lòng Cố Thừa Duật, không hề nhận ra Lưu An. Lưu An thở dài rồi đưa ống thuốc giải cho Vân Vy:
- Nhị thiếu gia khi nãy đã dặn dò tôi đưa cái này cho tiểu thư, còn nói muốn tôi đi theo bảo vệ cô.
Lời nói của Lưu An vang lên, Vân Vy mới từ từ ngước mắt lên nhìn Lưu An. Cô lập tức nhận ra Lưu An chính là người mà mấy hôm trước cô nói với Cố Thừa Duật.
Cô nói với Cố Thừa Duật rằng cô phát hiện ra có một kẻ thường hay lén lút đi sau mình, Cố Thừa Duật lúc đó an ủi cô và nói sẽ cho người đi điều tra kẻ đó. Cho nên bây giờ Lưu An đứng trước mặt, Cố Thừa Duật cũng không bất ngờ lắm.
Vân Vy chậm chạp đưa tay lên nhận lấy ống thuốc, nhìn sang thi thể của Hắc Khải. Tuy anh đã ra đi, nhưng lúc này nhìn khuôn mặt anh sáng sủa tới lạ thường, dường như anh đang hạnh phúc.
Lưu An giải thích ngắn gọn:
- Thứ này là thuốc giải của thuốc kia.
Vân Vy gật đầu cảm ơn, đưa lại ống thuốc giải cho Cố Thừa Duật. Cố Thừa Duật nhận lấy rồi nhìn xuống Hắc Khải. Không ngờ tới lúc chết vẫn sắp xếp mọi thứ ổn thoả rồi mới ra đi. Hắc Khải quả thực không giống Hắc Sát, khiến cho Cố Thừa Duật phải nhìn anh bằng một ánh mắt khác.
Vân Vy nắm lấy tay của Cố Thừa Duật, tha thiết khẩn cầu:
- Thừa Duật, anh có thể giúp anh ấy lập bia mộ được không?
Cố Thừa Duật không chút chần chừ mà gật đầu, hứa với cô. Lưu An nghe vậy thì cũng yên tâm hơn. Lúc tất cả mọi người định rời đi thì đột nhiên có một người phụ nữ xông vào.
- Phong Ức, Phong Ức!
Người phụ nữ này không ai khác chính là Mạc Y Nhiên, cô ta hoảng hốt chạy tới ôm lấy thi thể của Phong Ức, khóc lóc nức nở.
Mạc Y Nhiên nhiều lần đã khuyên Phong Ức là nên từ bỏ hận thù rồi cơ mà, vì sao Phong Ức lại không chịu nghe lời như vậy. Lúc Y Nhiên tới nơi thì mọi chuyện đã quá muộn màng, không thể thay đổi được gì nữa.
Mấy ngày trước, Mạc Y Nhiên luôn cảm thấy Phong Ức là lạ. Đột nhiên Phong Ức nói muốn đi giải quyết một chuyện cuối cùng nữa. Mạc Y Nhiên không yên tâm nên đã lén lút theo sau, chứng kiến toàn bộ những chuyện mà Phong Ức làm. Mạc Y Nhiên gấp gáp thuê taxi đuổi theo sau, nhưng gần tới nơi thì bị mất dấu. Cho tới khi đoàn xe của Cố Thừa Duật đi qua, Mạc Y Nhiên mới đuổi theo đó và tới được đây.
Đương nhiên, tài xế taxi đã nhận ra Mạc Y Nhiên là tội phạm bị truy nã, lập tức gọi điện báo cảnh sát. Thế nhưng Mạc Y Nhiên không quan tâm, cô ta bây giờ chỉ quan tâm mình Phong Ức.
Vân Vy và Cố Thừa Duật nhìn nhau. Cố Thừa Duật cho thuộc hạ đưa thi thể của Hắc Khải để đi an táng, còn hắn thì đỡ Vân Vy đứng dậy.
Đi lướt qua Mạc Y Nhiên, Cố Thừa Duật nể tình nên tốt bụng nhắc nhở cô ta một câu. Khi nãy hắn còn định tính sổ với cả Mạc Y Nhiên nữa, nhưng thấy Phong Ức đã chết và Hắc Khải cũng hy sinh, chuyện này hắn sẽ không tiếp tục truy cứu thêm. Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi:
- Cô có thể đi ngay bây giờ, cảnh sát tới thì cô không thể chạy được đâu.
Ở đây còn cái chết của Phong Ức nữa, nên Cố Thừa Duật đã tiến hành kế hoạch B để tố cáo Phong Ức bắt cóc người và ra tay giết người. Vân Vy và Lưu An là phòng vệ chính đáng.
Có được lời nói của Cố Thừa Duật thì cảnh sát cũng không dám truy cứu thêm, tới đây chỉ còn mục đích là bắt Mạc Y Nhiên mà thôi.
Cố Thừa Duật nhắc nhở xong cũng mặc kệ và rời đi, thế nhưng Mạc Y Nhiên vẫn khăng khăng ôm lấy thi thể của Phong Ức. Cho tới khi cảnh sát tới nơi thì hiện trường chỉ còn Mạc Y Nhiên và Phong Ức, cảnh sát liền kéo Mạc Y Nhiên đi:
- Mời cô theo chúng tôi về đồn.
Nhưng mãi Mạc Y Nhiên không có phản ứng gì cả, chỉ ngẩn ngơ một lúc. Sau đó đột nhiên cô ta cười:
- Các người là ai, tới chơi với tôi à? Hì hì, có ai nhìn thấy Phong Ức của tôi đâu không?
Hả? Tất cả cảnh sát đều ngơ ngác nhìn nhau. Không phải chứ, chẳng nhẽ Mạc Y Nhiên đã phát điên? Tất cả đều nghĩ ra phương án tạm thời là giúp Mạc Y Nhiên an táng Phong Ức rồi đưa cô ta tới thử bệnh viện tâm thần xem sao.
Buổi tối về tới nhà, Cố Thừa Duật vẫn ôm Vân Vy không rời, an ủi cô. Vân Vy khóc nức nở một hồi lâu rồi mới nói:
- Thừa Duật, có một chuyện em vẫn luôn hiểu lầm anh, đó là chuyện hiến thận cho Mạc Y Y. Em xin lỗi anh nhiều.
Cố Thừa Duật cũng đoán được chắc chắn Vân Vy đã nghe Phong Ức kể chuyện đó, hắn chỉ thở dài và ôm cô chặt hơn:
- Xin lỗi em vì anh chưa thể kể rõ cho em chuyện đó được, cho nên mới có sự việc ngày hôm nay em không nghi ngờ gì mà bị Phong Ức lừa gạt...
Vân Vy lập tức đưa tay lên bịt miệng của Cố Thừa Duật lại, không cho phép hắn tiếp tục nói lời xin lỗi với cô:
- Em hiểu, anh không cần phải cảm thấy có lỗi. Ngược lại là bây giờ anh uống thuốc giải đi, uống ngay trước mặt em thì em mới yên tâm được.
...
Ngày hôm sau, tang lễ của Hắc Khải được diễn ra. Ở trêи toà, hôm nay cũng là ngày Hắc Sát bị kết tội và đưa vào tù, dù có luật sư biện hộ cũng không thể giúp được gì. Với tội giết người rồi còn làm nhiều việc trái lương tâm khác, tòa kết án Hắc Sát là tử hình.
Nghe tòa kết án, Hắc Sát vô cùng suy sụp và tuyệt vọng. Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn màng rồi.
Trêи toà có cả bố mẹ của Hắc Sát, cả hai đã biết chuyện con trai Hắc Khải gặp nạn qua đời, nay con cả lại bị án tử hình. Hai vợ chồng họ vô cùng tuyệt vọng, đứng lên thỉnh cầu toà trước khi Hắc Sát vào tù hãy để cho gia đình đoàn tụ. Rồi bọn họ lại khóc lóc kể khổ.
Hắc Sát lúc này mới biết chuyện của Hắc Khải, đau lòng khóc và cầu xin được đi thăm mộ của em trai lần cuối.
- Thưa toà, hãy cho tôi đi thăm mộ em trai lần cuối được không? Xin ngài đấy...
Luật sư biện hộ nghe vậy cũng nói giúp cho Hắc Sát. Cả bố mẹ Hắc Sát cũng khóc lóc cầu xin mãi, cuối cùng thẩm phán cũng miễn cưỡng đồng ý.
Hắc Sát chỉ có 2 tiếng duy nhất để thăm mộ em trai, xong xuôi thì phải ngoan ngoãn vào tù chịu án tử hình.
…
Cố Thừa Duật nhìn thấy Vân Vy như người mất hồn ôm lấy xác của Hắc Khải, hắn đau lòng vô cùng, lập tức chạy tới ôm chặt lấy cô. Vân Vy vẫn chưa bình tĩnh lại, cô gục đầu vào trong lòng Cố Thừa Duật khóc nức nở.
Cố Thừa Duật không hỏi Vân Vy gì cả, nhìn thấy tình cảnh này thì có lẽ hắn cũng đã hiểu hiểu được một phần nào đó của tình huống. Vũ Luận sau khi đã kiểm tra lại Phong Ức, xác nhận hắn ta đã tắt thở thì mới tiến lại báo cáo:
- Thiếu gia, Phong Ức chết rồi ạ.
Cố Thừa Duật gật đầu, vẫy tay bảo Vũ Luận lui xuống đi. Còn Lưu An cũng đứng cô độc một mình, nhớ lại những lời mà khi nãy Hắc Khải nói vội với mình:
- Nếu như tôi xảy ra chuyện, cậu vẫn phải tiếp tục đi theo Vy Vy, trung thành bảo vệ cô ấy, nghe chưa?
Lưu An nghe Hắc Khải nói vậy, ý thức được như anh đang cố tình chăng chối những lời cuối. Nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều mà chỉ gật đầu.
Hắc Khải lại đưa cho Lưu An ống thuốc giải, dặn dò thêm lần nữa:
- Nhớ thay tôi đưa cái này cho Vân Vy và nói rằng tôi xin lỗi cô ấy.
- Vâng.
Lưu An vẫn ngây thơ gật đầu. Nhưng thật không thể ngờ rằng, chỉ mấy phút trước Hắc Khải còn sống sờ sờ trước mặt, bây giờ đã nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo rồi. Lưu An cuối cùng cũng đã hiểu, thì ra là nhị thiếu gia của mình cố tình kết liễu cuộc đời ở đây.
Lưu An muốn bật khóc, nhưng vì bản thân là đàn ông nên cố gắng kiềm chế nước mắt lại, chậm chạp bước về phía Vân Vy và Cố Thừa Duật.
Lúc này Vân Vy vẫn còn khóc lóc trong lòng Cố Thừa Duật, không hề nhận ra Lưu An. Lưu An thở dài rồi đưa ống thuốc giải cho Vân Vy:
- Nhị thiếu gia khi nãy đã dặn dò tôi đưa cái này cho tiểu thư, còn nói muốn tôi đi theo bảo vệ cô.
Lời nói của Lưu An vang lên, Vân Vy mới từ từ ngước mắt lên nhìn Lưu An. Cô lập tức nhận ra Lưu An chính là người mà mấy hôm trước cô nói với Cố Thừa Duật.
Cô nói với Cố Thừa Duật rằng cô phát hiện ra có một kẻ thường hay lén lút đi sau mình, Cố Thừa Duật lúc đó an ủi cô và nói sẽ cho người đi điều tra kẻ đó. Cho nên bây giờ Lưu An đứng trước mặt, Cố Thừa Duật cũng không bất ngờ lắm.
Vân Vy chậm chạp đưa tay lên nhận lấy ống thuốc, nhìn sang thi thể của Hắc Khải. Tuy anh đã ra đi, nhưng lúc này nhìn khuôn mặt anh sáng sủa tới lạ thường, dường như anh đang hạnh phúc.
Lưu An giải thích ngắn gọn:
- Thứ này là thuốc giải của thuốc kia.
Vân Vy gật đầu cảm ơn, đưa lại ống thuốc giải cho Cố Thừa Duật. Cố Thừa Duật nhận lấy rồi nhìn xuống Hắc Khải. Không ngờ tới lúc chết vẫn sắp xếp mọi thứ ổn thoả rồi mới ra đi. Hắc Khải quả thực không giống Hắc Sát, khiến cho Cố Thừa Duật phải nhìn anh bằng một ánh mắt khác.
Vân Vy nắm lấy tay của Cố Thừa Duật, tha thiết khẩn cầu:
- Thừa Duật, anh có thể giúp anh ấy lập bia mộ được không?
Cố Thừa Duật không chút chần chừ mà gật đầu, hứa với cô. Lưu An nghe vậy thì cũng yên tâm hơn. Lúc tất cả mọi người định rời đi thì đột nhiên có một người phụ nữ xông vào.
- Phong Ức, Phong Ức!
Người phụ nữ này không ai khác chính là Mạc Y Nhiên, cô ta hoảng hốt chạy tới ôm lấy thi thể của Phong Ức, khóc lóc nức nở.
Mạc Y Nhiên nhiều lần đã khuyên Phong Ức là nên từ bỏ hận thù rồi cơ mà, vì sao Phong Ức lại không chịu nghe lời như vậy. Lúc Y Nhiên tới nơi thì mọi chuyện đã quá muộn màng, không thể thay đổi được gì nữa.
Mấy ngày trước, Mạc Y Nhiên luôn cảm thấy Phong Ức là lạ. Đột nhiên Phong Ức nói muốn đi giải quyết một chuyện cuối cùng nữa. Mạc Y Nhiên không yên tâm nên đã lén lút theo sau, chứng kiến toàn bộ những chuyện mà Phong Ức làm. Mạc Y Nhiên gấp gáp thuê taxi đuổi theo sau, nhưng gần tới nơi thì bị mất dấu. Cho tới khi đoàn xe của Cố Thừa Duật đi qua, Mạc Y Nhiên mới đuổi theo đó và tới được đây.
Đương nhiên, tài xế taxi đã nhận ra Mạc Y Nhiên là tội phạm bị truy nã, lập tức gọi điện báo cảnh sát. Thế nhưng Mạc Y Nhiên không quan tâm, cô ta bây giờ chỉ quan tâm mình Phong Ức.
Vân Vy và Cố Thừa Duật nhìn nhau. Cố Thừa Duật cho thuộc hạ đưa thi thể của Hắc Khải để đi an táng, còn hắn thì đỡ Vân Vy đứng dậy.
Đi lướt qua Mạc Y Nhiên, Cố Thừa Duật nể tình nên tốt bụng nhắc nhở cô ta một câu. Khi nãy hắn còn định tính sổ với cả Mạc Y Nhiên nữa, nhưng thấy Phong Ức đã chết và Hắc Khải cũng hy sinh, chuyện này hắn sẽ không tiếp tục truy cứu thêm. Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi:
- Cô có thể đi ngay bây giờ, cảnh sát tới thì cô không thể chạy được đâu.
Ở đây còn cái chết của Phong Ức nữa, nên Cố Thừa Duật đã tiến hành kế hoạch B để tố cáo Phong Ức bắt cóc người và ra tay giết người. Vân Vy và Lưu An là phòng vệ chính đáng.
Có được lời nói của Cố Thừa Duật thì cảnh sát cũng không dám truy cứu thêm, tới đây chỉ còn mục đích là bắt Mạc Y Nhiên mà thôi.
Cố Thừa Duật nhắc nhở xong cũng mặc kệ và rời đi, thế nhưng Mạc Y Nhiên vẫn khăng khăng ôm lấy thi thể của Phong Ức. Cho tới khi cảnh sát tới nơi thì hiện trường chỉ còn Mạc Y Nhiên và Phong Ức, cảnh sát liền kéo Mạc Y Nhiên đi:
- Mời cô theo chúng tôi về đồn.
Nhưng mãi Mạc Y Nhiên không có phản ứng gì cả, chỉ ngẩn ngơ một lúc. Sau đó đột nhiên cô ta cười:
- Các người là ai, tới chơi với tôi à? Hì hì, có ai nhìn thấy Phong Ức của tôi đâu không?
Hả? Tất cả cảnh sát đều ngơ ngác nhìn nhau. Không phải chứ, chẳng nhẽ Mạc Y Nhiên đã phát điên? Tất cả đều nghĩ ra phương án tạm thời là giúp Mạc Y Nhiên an táng Phong Ức rồi đưa cô ta tới thử bệnh viện tâm thần xem sao.
Buổi tối về tới nhà, Cố Thừa Duật vẫn ôm Vân Vy không rời, an ủi cô. Vân Vy khóc nức nở một hồi lâu rồi mới nói:
- Thừa Duật, có một chuyện em vẫn luôn hiểu lầm anh, đó là chuyện hiến thận cho Mạc Y Y. Em xin lỗi anh nhiều.
Cố Thừa Duật cũng đoán được chắc chắn Vân Vy đã nghe Phong Ức kể chuyện đó, hắn chỉ thở dài và ôm cô chặt hơn:
- Xin lỗi em vì anh chưa thể kể rõ cho em chuyện đó được, cho nên mới có sự việc ngày hôm nay em không nghi ngờ gì mà bị Phong Ức lừa gạt...
Vân Vy lập tức đưa tay lên bịt miệng của Cố Thừa Duật lại, không cho phép hắn tiếp tục nói lời xin lỗi với cô:
- Em hiểu, anh không cần phải cảm thấy có lỗi. Ngược lại là bây giờ anh uống thuốc giải đi, uống ngay trước mặt em thì em mới yên tâm được.
...
Ngày hôm sau, tang lễ của Hắc Khải được diễn ra. Ở trêи toà, hôm nay cũng là ngày Hắc Sát bị kết tội và đưa vào tù, dù có luật sư biện hộ cũng không thể giúp được gì. Với tội giết người rồi còn làm nhiều việc trái lương tâm khác, tòa kết án Hắc Sát là tử hình.
Nghe tòa kết án, Hắc Sát vô cùng suy sụp và tuyệt vọng. Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn màng rồi.
Trêи toà có cả bố mẹ của Hắc Sát, cả hai đã biết chuyện con trai Hắc Khải gặp nạn qua đời, nay con cả lại bị án tử hình. Hai vợ chồng họ vô cùng tuyệt vọng, đứng lên thỉnh cầu toà trước khi Hắc Sát vào tù hãy để cho gia đình đoàn tụ. Rồi bọn họ lại khóc lóc kể khổ.
Hắc Sát lúc này mới biết chuyện của Hắc Khải, đau lòng khóc và cầu xin được đi thăm mộ của em trai lần cuối.
- Thưa toà, hãy cho tôi đi thăm mộ em trai lần cuối được không? Xin ngài đấy...
Luật sư biện hộ nghe vậy cũng nói giúp cho Hắc Sát. Cả bố mẹ Hắc Sát cũng khóc lóc cầu xin mãi, cuối cùng thẩm phán cũng miễn cưỡng đồng ý.
Hắc Sát chỉ có 2 tiếng duy nhất để thăm mộ em trai, xong xuôi thì phải ngoan ngoãn vào tù chịu án tử hình.
…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook