Ông Xã Từ Bỏ
-
Chương 18: Ở Trên Giường Của Cô Cắm Vào Dâm Huyệt
Hôm nay Đỗ Nhân Nhân ngồi trên xe vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn nói chuyện.
Nếu trước đây là sợ Từ Tử Dương, hiện tại cô cảm thấy thật xấu hổ.
Sáng nay mẹ đột nhiên gọi điện bảo cô về nhà ăn cơm, Từ Tử Dương đề nghị lái xe đưa cô về. Hôm qua cô "vận động" quá sức, nên cũng không nghỉ nhiều.
Kết quả vừa tới tiệm rửa xe, ông chủ cứ nhìn chằm chằm họ, sau đó dùng ánh mắt đã hiểu, thật sự khiến cô muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Bây giờ nghĩ lại... Hôm qua cô ở vị trí này mở đùi mình ra, vặn vẹo mông hùa theo côn thịt thô cứng, bị anh thao đến cao trào liên tục, hồn không thể về.
Đến cuối cùng cô hoàn toàn mất lý trí, quên rằng hai người đang ở bên ngoài, tiếng rên rỉ quanh quẩn trong xe, vô cùng dâm đãng.
Nhớ lại cô liền thẹn thùng bối rối, anh sao lại... Mỗi lần đều có thể khiến cô dâm đãng như vậy?
Hôm qua trở về mệt quá tắm rửa liền đi ngủ, hôm nay ngồi đây mới đột nhiên cảm thấy e lệ không chịu được, sao Từ Tử Dương lại bắt nạt cô thế chứ?
Hơn nữa tại sao anh thoạt nhìn lại rất có tinh thần, chẳng lẽ với chuyện này xưa nay anh không thích nhẹ nhàng?
Rõ ràng chỉ mới mấy ngày, cô hình như đã không nhớ ra ba năm qua chuyện tình ái của hai người họ như thế nào.
Nhưng tuyệt đối không phải như vậy, lửa nóng rực cháy, tình cảm mãnh liệt, mỗi lần làm tình đều khiến đầu óc cô tê dại, dâm thủy chảy ra không ngừng, rên rỉ không thôi.
Tới nhà cô, Từ Tử Dương lấy ra hộp quà đưa cho ba mẹ cô, lấy cớ mua lúc đi công tác. Đối với sự ân cần của anh, ba mẹ cô không ngừng khen anh mới là con trai ruột của mình.
Trong lúc ba người nói cười cô có nhìn xem hộp quà Từ Tử Dương chuẩn bị, mới phát hiện là hộp sâm không hề rẻ.
Hình như... Ba năm qua lần nào cũng như thế.
Trước kia cô không quá để ý, chỉ nhớ dù mình nói thế nào, mỗi lần anh tới nhà cô, hoặc một mình cô về, anh đều chuẩn bị quà cho ba mẹ cô, nói là không cho cô tay không về nhà.
Tuy cô cảm thấy không cần thiết nhưng không tranh luận thắng anh, nên cũng mặc kệ anh chuẩn bị cái gì.
Nhưng bây giờ nghĩ lại... Hộp quà này không hề rẻ, thật ra tất cả đều do anh hết lòng chuẩn bị, muốn cảm ơn công ơn sinh thành dưỡng dục của ba mẹ cô.
Ba mẹ cô đã chuẩn bị một bàn ăn, bữa cơm sắp xong ba mẹ cô bỗng hỏi chuyện.
"Nhân Nhân à, con và Tử Dương định khi nào mới có con hả?"
Cô nghe thế thiếu chút phun canh ra, chắc không phải... "Có việc" đấy chứ?
"Đúng vậy! Con xem Tử Dương cũng không còn trẻ, khi hai đứa mới kết hôn con chỉ mới xin được việc, bây giờ công việc đã ổn định, hai đứa kết hôn cũng hơn ba năm, nên sinh con rồi."
Cô lặng lẽ uống canh, không trả lời.
Trước giờ cô chưa từng có suy nghĩ sinh con, đừng nói là sinh con, nếu không phải ba mẹ cô nói chuyện này, cô thiếu chút quên mất bốn ngày trước cô mới đưa anh tờ giấy thỏa thuận ly hôn.
Lý do cô không muốn sinh con rất đơn giản, cô cảm thấy giữa mình và Từ Tử Dương không thân.
Hai người không thân, quan điểm sống cũng không hợp, nói gì đến sinh con? Cho nên cô vẫn luôn uống thuốc tránh thai, cô không giấu anh, cũng cố tình đặt ở đầu giường, chắc anh cũng biết.
"Ba, mẹ, việc này là vấn đề của con, thật ra là do công việc của con khá bận, con và Nhân Nhân đã thảo luận chờ thời gian của con rảnh rỗi hơn, điều chỉnh tần suất sinh hoạt, sẽ nghĩ tới chuyện sinh con. Con muốn mình có thời thời gian chăm sóc con cái, không để Nhân Nhân vất vả, cũng có thể có thêm điều kiện cho con cái."
Đỗ Nhân Nhân nghe đến câu "điều chỉnh tần suất sinh hoạt", hai tai đỏ bừng.
Sự thay đổi mấy ngày nay của anh khiến cô không có cách nào không liên tưởng.
"Haizz, đúng vậy. Nhân Nhân con xem, Tử Dương người ta chỉ lớn hơn con vài tuổi thôi mà đã có suy nghĩ chính chắn như vậy."
"Hai đứa đã có tính toán thì tốt, haizz... Nhân Nhân à, ít khi Tử Dương về nhà, con dẫn nó lên phòng con, xem ảnh hồi nhỏ của con đi."
Ăn xong, hàn huyên một lúc, Đỗ Nhân Nhân dẫn Từ Tử Dương lên phòng mình.
Phòng cô không lớn, trong phòng thể hiện rõ cuộc sống của một thiếu nữ.
Từ Tử Dương nhìn một vòng, chỉ vào con búp bê vải trên giường, hỏi cô: "Con voi này từ nhỏ em đã có rồi sao?"
"Đúng vậy, đây là quà cậu em tặng em."
"Anh biết rồi... Điều anh muốn biết là dâm thủy trên vòi voi đã được lau sạch chưa?" Người đàn ông đột nhiên ôm lấy cô, cười dâm đãng.
Cô sửng sốt ba giây, ký ức đột nhiên ùa về. Cô nhớ có một lần hứng thú của hai người đến mức cao nhất, cô gửi cho anh tin nhắn là hình vòi voi dán vào tiểu huyệt cô.
Mặt cô lập tức đỏ bừng, không biết nói gì, hối hận khi đó sao mình lại não tàn làm ra chuyện như vậy.
Từ Tử Dương lặng lẽ dồn cô đến mép giường, một tay đẩy ngã cô, nằm lên người cô, nói: "Khi đó mỗi đêm anh đều nghĩ... Có một ngày, anh sẽ dùng dương vật của mình cắm vào dâm huyệt trên giường cô gái đó."
Nếu trước đây là sợ Từ Tử Dương, hiện tại cô cảm thấy thật xấu hổ.
Sáng nay mẹ đột nhiên gọi điện bảo cô về nhà ăn cơm, Từ Tử Dương đề nghị lái xe đưa cô về. Hôm qua cô "vận động" quá sức, nên cũng không nghỉ nhiều.
Kết quả vừa tới tiệm rửa xe, ông chủ cứ nhìn chằm chằm họ, sau đó dùng ánh mắt đã hiểu, thật sự khiến cô muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Bây giờ nghĩ lại... Hôm qua cô ở vị trí này mở đùi mình ra, vặn vẹo mông hùa theo côn thịt thô cứng, bị anh thao đến cao trào liên tục, hồn không thể về.
Đến cuối cùng cô hoàn toàn mất lý trí, quên rằng hai người đang ở bên ngoài, tiếng rên rỉ quanh quẩn trong xe, vô cùng dâm đãng.
Nhớ lại cô liền thẹn thùng bối rối, anh sao lại... Mỗi lần đều có thể khiến cô dâm đãng như vậy?
Hôm qua trở về mệt quá tắm rửa liền đi ngủ, hôm nay ngồi đây mới đột nhiên cảm thấy e lệ không chịu được, sao Từ Tử Dương lại bắt nạt cô thế chứ?
Hơn nữa tại sao anh thoạt nhìn lại rất có tinh thần, chẳng lẽ với chuyện này xưa nay anh không thích nhẹ nhàng?
Rõ ràng chỉ mới mấy ngày, cô hình như đã không nhớ ra ba năm qua chuyện tình ái của hai người họ như thế nào.
Nhưng tuyệt đối không phải như vậy, lửa nóng rực cháy, tình cảm mãnh liệt, mỗi lần làm tình đều khiến đầu óc cô tê dại, dâm thủy chảy ra không ngừng, rên rỉ không thôi.
Tới nhà cô, Từ Tử Dương lấy ra hộp quà đưa cho ba mẹ cô, lấy cớ mua lúc đi công tác. Đối với sự ân cần của anh, ba mẹ cô không ngừng khen anh mới là con trai ruột của mình.
Trong lúc ba người nói cười cô có nhìn xem hộp quà Từ Tử Dương chuẩn bị, mới phát hiện là hộp sâm không hề rẻ.
Hình như... Ba năm qua lần nào cũng như thế.
Trước kia cô không quá để ý, chỉ nhớ dù mình nói thế nào, mỗi lần anh tới nhà cô, hoặc một mình cô về, anh đều chuẩn bị quà cho ba mẹ cô, nói là không cho cô tay không về nhà.
Tuy cô cảm thấy không cần thiết nhưng không tranh luận thắng anh, nên cũng mặc kệ anh chuẩn bị cái gì.
Nhưng bây giờ nghĩ lại... Hộp quà này không hề rẻ, thật ra tất cả đều do anh hết lòng chuẩn bị, muốn cảm ơn công ơn sinh thành dưỡng dục của ba mẹ cô.
Ba mẹ cô đã chuẩn bị một bàn ăn, bữa cơm sắp xong ba mẹ cô bỗng hỏi chuyện.
"Nhân Nhân à, con và Tử Dương định khi nào mới có con hả?"
Cô nghe thế thiếu chút phun canh ra, chắc không phải... "Có việc" đấy chứ?
"Đúng vậy! Con xem Tử Dương cũng không còn trẻ, khi hai đứa mới kết hôn con chỉ mới xin được việc, bây giờ công việc đã ổn định, hai đứa kết hôn cũng hơn ba năm, nên sinh con rồi."
Cô lặng lẽ uống canh, không trả lời.
Trước giờ cô chưa từng có suy nghĩ sinh con, đừng nói là sinh con, nếu không phải ba mẹ cô nói chuyện này, cô thiếu chút quên mất bốn ngày trước cô mới đưa anh tờ giấy thỏa thuận ly hôn.
Lý do cô không muốn sinh con rất đơn giản, cô cảm thấy giữa mình và Từ Tử Dương không thân.
Hai người không thân, quan điểm sống cũng không hợp, nói gì đến sinh con? Cho nên cô vẫn luôn uống thuốc tránh thai, cô không giấu anh, cũng cố tình đặt ở đầu giường, chắc anh cũng biết.
"Ba, mẹ, việc này là vấn đề của con, thật ra là do công việc của con khá bận, con và Nhân Nhân đã thảo luận chờ thời gian của con rảnh rỗi hơn, điều chỉnh tần suất sinh hoạt, sẽ nghĩ tới chuyện sinh con. Con muốn mình có thời thời gian chăm sóc con cái, không để Nhân Nhân vất vả, cũng có thể có thêm điều kiện cho con cái."
Đỗ Nhân Nhân nghe đến câu "điều chỉnh tần suất sinh hoạt", hai tai đỏ bừng.
Sự thay đổi mấy ngày nay của anh khiến cô không có cách nào không liên tưởng.
"Haizz, đúng vậy. Nhân Nhân con xem, Tử Dương người ta chỉ lớn hơn con vài tuổi thôi mà đã có suy nghĩ chính chắn như vậy."
"Hai đứa đã có tính toán thì tốt, haizz... Nhân Nhân à, ít khi Tử Dương về nhà, con dẫn nó lên phòng con, xem ảnh hồi nhỏ của con đi."
Ăn xong, hàn huyên một lúc, Đỗ Nhân Nhân dẫn Từ Tử Dương lên phòng mình.
Phòng cô không lớn, trong phòng thể hiện rõ cuộc sống của một thiếu nữ.
Từ Tử Dương nhìn một vòng, chỉ vào con búp bê vải trên giường, hỏi cô: "Con voi này từ nhỏ em đã có rồi sao?"
"Đúng vậy, đây là quà cậu em tặng em."
"Anh biết rồi... Điều anh muốn biết là dâm thủy trên vòi voi đã được lau sạch chưa?" Người đàn ông đột nhiên ôm lấy cô, cười dâm đãng.
Cô sửng sốt ba giây, ký ức đột nhiên ùa về. Cô nhớ có một lần hứng thú của hai người đến mức cao nhất, cô gửi cho anh tin nhắn là hình vòi voi dán vào tiểu huyệt cô.
Mặt cô lập tức đỏ bừng, không biết nói gì, hối hận khi đó sao mình lại não tàn làm ra chuyện như vậy.
Từ Tử Dương lặng lẽ dồn cô đến mép giường, một tay đẩy ngã cô, nằm lên người cô, nói: "Khi đó mỗi đêm anh đều nghĩ... Có một ngày, anh sẽ dùng dương vật của mình cắm vào dâm huyệt trên giường cô gái đó."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook