Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào
-
Chương 316
Bảy giờ tối, trời đã âm u.
Cửa khóa đột nhiên truyền tới tiếng động, tiếp sau đó là âm thanh nhấn mật mã, Diệp Bạc Hâm sững sờ, từ trên ghế sofa đứng lên.
"Ủa, so anh lại quay về rồi?"
"Làm sao, anh không được quay lại?" Cánh tay của Tập Vị Nam đang đóng cửa khựng lại, cười trêu chọc.
Sắc mặt anh có chút tái, giữa lông mày đều mang vài phần mệt mỏi rã rời không dễ cảm nhận. Diệp Bạc Hâm cũng không hỏi anh đi đâu, chỉ là đi qua tự nhiên như không lấy áo khoác anh vắt trên tay.
"Chỉ là cảm thấy hiếu kỳ mà thôi, lần nào mà anh một đi không phải là đi luôn vài tháng, lần này đột nhiên buổi tối đã quay lại rồi." Diệp Bạc Hâm nghẹn ngào, quay người treo áo anh lên móc trên tường, quay lại nhìn anh, "Rất mệt sao? Sắc mặt kém như vậy?"
Có người quan tâm thì ra là hương vị này, Tập Vị Nam thư thái mỉm cười, "Không mệt."
"Anh ăn cơm tối chưa?"
Tập Vị Nam lắc đầu.
"Vậy anh ngồi nghỉ ngơi một lát, em đi phòng bếp xem thử còn thức ăn gì không, làm cho anh chút đồ ăn."
"Em ăn rồi sao?"
"Vâng, hôm nay lúc gọi điện thoại cho anh không được, em cho rằng tối nay anh không về, vì thế lúc hơn năm giờ em đã gọi thức ăn ngoài về ăn rồi."
Diệp Bạc Hâm vừa quay người, người liền bị anh ôm chặt, anh từ phía sau ôm lấy cô, cằm dựa trên vai cô.
Cảm nhận được sự kỳ lạ của anh, Diệp Bạc Hâm hơi hơi nghiêng đầu, "Làm sao vậy?"
"Để anh ôm em một lúc." Tập Vị Nam nhắm mứt lại, ôm chặt người phụ nữ trong lòng.
"Hâm Nhi, cho dù xảy ra chuyện gì, em đều sẽ không rời xa anh, đúng không?"Rất lâu, bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn của anh, cô có thể cảm nhận được trái tim trong lồng ngực dính vào lưng cô đang đập rất nhanh.
Xảy ra chuyện gì rồi?
Đang yên đang lành sao tự dưng lại hỏi vấn đề này?
Diệp Bạc Hâm có chút bất an, mấp máy khóe môi, không nói lời nào.
Bàn tay giữa eo siết chặt, anh mở mứt ra, ôm cô xoay người cô lại, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt trên gương mặt cô, "Hâm Nhi..."
Diệp Bạc Hâm nhấc mí mắt lên, "Chỉ cần anh không làm việc gì có lỗi với em, em sẽ không dễ dàng buông tay anh."
Tập Vị Nam sững sờ một lúc, không biết nghĩ tới cái gì, hơi hơi rủ mắt xuống.
Nhìn thần sắc của anh, trái tim Diệp Bạc Hâm trầm xuống, "Tập Vị Nam, anh không phải là thật sự làm việc gì có lỗi với em chứ?"
"Không có chuyện đó, đừng nghĩ linh tinh. "Tập Vị Nam nâng tay vuốt ve mái tóc cô, cúi đầu hôn lên môi cô, cuối cùng không nhịn đượcaf hôn sâu, cho tới khi cô thở không ra hơi mới buông cô ra.
"Anh đói rồi. "Anh cúi đầu chạm trán cô.
Bị anh làm quấy rối, Diệp Bạc Hâm cũng không dây dưa vấn đề cũ nữa.
Anh chiều hôm qua mới quay lại, lúc anh không có ở nhà, Diệp Bạc Hâm đều chạy tới nhà mẹ ở, trong tủ lạnh căn bản không có thực phẩm gì, do dự một hồi, Diệp Bạc Hâm mở điện thoại gọi thức ăn bên ngoài.
Sau vài phút thời gian, anh đã nằm trên giường ngủ say rồi.
Diệp Bạc Hâm nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tết Âm lịch Tập Vị Nam không quay về, lần này nghỉ phép, khó tránh phải quay lại lão trạch một chuyến.
Hai người vừa mới sáng đã dậy rồi, cuộc sống quen với tự nhiên, đồng hồ sinh học của Tập Vị Nam vừa sáu giờ đã vang lên, Diệp Bạc Hâm trừ những tình huống gì đặc biệt thì cũng không thích ngủ nướng, ăn xong bữa sáng liền ra khỏi nhà, quay về tói Lão trạch mới hơn chín giờ.
Bảo vệ phòng gác nhận ra biển số xe, cánh cổng sắt màu trắng được kéo ra, chiếc xe hướng vào trong chạy vào.
Trước khi quay về, hai người không có thông báo với gia đình.
Bên phía Lão trạch bình thường cũng không có khách khứa hì, nhưng hôm nay ở trong gara lại dừng mấy chiếc xe, đang còn nghi nhờ, bên phía bảo vệ đã gọi điện thông báo nhị thiếu gia quay về rồi, quản gia cười hớn hở ra đón người.
"Nhị thiếu gia, cậu quay lại thật đúng lúc, tam tiểu thư quay lại rồi. "Quản gia một mặt kích động.
"Tam tiểu thư?"Diệp Bạc Hâm một đầu úng nước.
Từ đâu nhô ra vị tam tiểu thư vậy? Trong nhà sắp xếp thứ ba không phải là vị nhị thúc sao? Tập Khởi Nhu là con duy nhất trong nhà, xếp thứ sáu, những anh em họ hàng khác, Diệp Bạc Hâm chưa gặp qua.
Không ngờ rằng sắc mặt Tập Vị Nam hơi biến, chìa khóa trong tay rơi xuống sàn, đôi mắt đen nhuộm lên tia cảm xúc phức tạp, có kích động, hoang mang, vùng vẫy... dường như có cả chút hoảng sợ.
Diệp Bạc Hâm nhìn anh một cái, muốn cúi người xuống nhặt chìa khóa lên, tay lại bị anh nắm chặt, "Làm sao vậy?"
"Hâm Nhi... anh... "Tập Vị Nam có lời nhưng nói không được, dường như có gì đó ẩn giấu khó nói.
Lồng ngực Diệp Bạc Hâm nhảy lên đập mạnh, chằm chằm nhìn anh.
Tập Vị Nam ổn định lại hơi thở, hơi chút bất an nhìn cô, "Em tối qua đáp ứng với anh, cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không rời xa anh."
"Em... "Lời tối qua của cô không phải như vậy.
"Bạch Sở Khả... "Sở Khả là dưỡng nữ của mẹ anh, trong nhà bọn họ xếp thứ ba, quản gia gọi tam tiểu thư cũng quen rồi, người trong nhà cũng thầm thừa nhận cái tên này.
Diệp Bạc Hâm chỉ cảm thấy trong đầu ầm ầm một tiếng, trong nháy mắt không còn nghe được gì.
Cái tên Bạch Sở Khả này, cô làm sao có thể không biết?
Trầm mặc mấy giây, cô mới tái mặt nghiêng đầu nhìn anh, "Bạch... cô ấy không phải là?
Tập Vị Nam lắc đầu, "Anh cũng không biết..."
Giữa hai người âm thầm cuộn sóng lớn, quản gi lại không biết, vui vẻ ha ha mang người vào trong.
Trong phòng khách, lão gia, lão phu nhân, bố mẹ chồng đều đầy đủ, ngay cả một người không thấy bóng người như Tập Vị Cận cũng yên lặng ngồi một bên đọc sơ qua tài liệu.
Hiếm thấy người một nhà đều đủ cả.
Bạch Sở Khả ngồi bên cạnh Giang Nhan, một thân sườn xám ôm cơ thể, một trâm ngọc cài lên mái tóc đen dài, đẹp tới tươi sáng mỹ miều, lúc không cười, lộ ra một luồng lạnh lùng cao ngạo.
Diệp Bạc Hâm chưa gặp người thật, nhưng thấy qua trong ảnh của cô, lúc đó cô rất ngây thơ, cười lên nhìn rất thuần khiết, để mái tóc ngắn gọn gàng linh hoạt, hoặc là lúc đó là do làm lính, toàn thân trên xuống lộ vẻ anh hùng.
Cùng với trong tưởng tượng khác một trời một vực, cô trong thực tế giống như một đóa hoa mai vàng đứng kiêu ngạo trong mùa đông lạnh giá.
Giang Nhan kéo cô nói chuyện, liên tục lau nước mắt.
Ai cũng không lưu ý tới Tập Vị Nam và Diệp Bạc Hâm đã đứng ở cửa, cả người giống như vị cố định vậy.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, đột ngột tới mức đến bây giờ vẫn còn cảm thấy có chút không thể tin được, cảm giác như không tồn tại.
Trong lòng từ đầu tới cuối có khó chịu, cho dù cô muốn liều mạng quên đi.
Thấy sắc mặt cô trắng tới đáng sợ, Tập Vị Nam hoảng loạn, muốn gọi cô, giọng nói lại mắc kẹt trong cổ họng.
Vẫn là lão phu nhân nhìn thấy bọn họ trước, "Quay về rồi?"
Chuyện Bạch Sở Khả chết mà trùng sinh, bỗng nhiên quay lại, không có ai nói cho Tập Vị Cận biết.
Bọn họ chỉ cho rằng anh bị dọa mà thôi.
Giang Nhan kéo Bạch Sở Khả đứng dậy, vui mừng quá độ mà rơi lệ, "A Nam, em gái Sở Khả của con quay lại rồi, nó không chết, nó vẫn còn sống... Mẹ vẫn luôn cho rằng đã phụ lòng sự ủy thác của bạn thân... Còn ngây ra đó làm gì, vui mừng tới ngốc rồi sao? Nhanh tới đây xem xem em gái Sở Khả của con..."
Ngoài Diệp Bạc Hâm ra, những người ngồi trong đây đều biết, Tập Vị Nam từ nhỏ đã rất thương Bạch Sở Khả, bởi vì là cô nhi, lại sống nhờ nhf người khác, không khóc không náo, Tập Vị Nam tự đáy lòng rất thương đứa em gái này.
"Bạc Hâm, con qua đây, mẹ giới thiệu một chút, đây là em gái A Nam Khả Khả, nha đầu này là mẹ nuôi lớn, lúc trước... Ài, lời xui xẻo không nhắc tới thì hơn, bây giờ quay lại là tốt rồi..." Hướng về phía Diệp Bạc Hâm vẫy tay, Diệp Bạc Hâm sững sờ nhìn cố gái đang lạnh lùng nhìn mình, chau mày lại, bước tới bên cạnh Giang Nhan.
"Ông nội bà nội, bố mẹ, anh cả... "Diệp Bạc Hâm chào hỏi một lượt.
Cô yên lặng ngồi bên cạnh Tập Vị Nam, rủ mắt xuống không biết đang nghĩ gì, sắc mặt tái rõ ràng.
Tập Vị Nam nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo chả cô, cô nâng mắt, trong ánh mắt lại không có một tia ấm áp, hướng về ánh mỉm cười, dường như là bản năng, ý cười không chạm tới đáy mắt.
Chủ đề nói chuyện từ đầu tới cuối luôn xoay quanh Bạch Sở Khả, từ cô làm thế nào thoát hiểm, đến mấy năm nay sống thế nào, vì sao không quay lại, dường như đều là Giang Nhan hỏi, Bạch Sở Khả trả lời, cô dường như không muốn nói chuyện, ánh mắt lại thường roi trên người Diệp Bạc Hâm, Tập Hoa Minh và lõa gia thỉnh thoảng chèn vài lời, còn lão phu nhân dường như không thích Bạch Sở Khả, rõ ràng là đang cụt hứng.
Không biết có phải vì lo lắng tới cảm nhận của cô, Tập Vị Nam ngoài lúc đầu gọi một câu Khả Khả, liền không có mở miệng qua.
Năm năm trước, trong lúc xảy ra vụ nổ, Bạch Sở Khả nhảy vào trong sông lớn, bị dòng nước cuốn ra biên giới, ở bên sông Mê Công được người khác cứu lên, bởi vì trên người không có thứ gì chứng minh thân phận, lại hôn mê bất tỉnh, được người ta đưa tới bệnh viện địa phương, nhưng bị thương quá nghiêm trọng, chuyển viện vài lần, cứu được cái mạng.
Cô ở trong nước thời gian quá lâu, dòng nước lại chảy xiết, thần kinh não bôn bị chèn ép, mạng thì cứu lại rồi, nhưng thành người thực vật.
Ở trong bệnh viện ba năm, hơn một năm trước mới tỉnh lại, điều trị vật lý trị liệu mất gần nửa năm, cơ thể hồi phục khá nhiều mới quay về nước.
Cách nói của Bạch Sở Khả có chút sơ hở, ví dụ như sau khi tỉnh lại vì sao không liên lạc với người nhà, những năm nay là ai đang chăm sóc cô, tiền phí trị liệu ai trả? Cô không giải thích, cũng sẽ không có người đi truy cứu, sống là là vạn phúc rồi.
Cảm nhận một câu chuyện dài, Giang Nhan nghe tới mức đau lòng, vừa lau nước mắt vừa an ủi, "Đứa con này, thật sự là vận mệnh long đong, thật khiến người khác đau lòng, nhưng mà con yên tâm, nếu đã quay lại rồi thì yên tâm ở lại, mẹ nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt, sec không để con chịu oan ức."
Diệp Bạc Hâm giống như linh hồn bị rút cạn, thần sắc không rõ dựa vào trong lòng Tập Vị Nam.
Bọn họ không có gì, nhưng càng nghĩ càng thấy khó chịu, cho dù ai ngồi cùng người phụ nữ đã cùng chồng minh lăn lộn trên giường, trong lòng cũng sẽ không dễ chịu gì, huống hồ cô căn bản là không biết người phụ nữ đó rốt cuộc có phải đang dây dưa người đàn ông của mình không.
"Khả Khả, con có mệt không? Phòng của con mấy năm nay mẹ đều cho người dọn dẹp, chăn gối mấy ngày trước vừa mới thay, con có cần đi lên trên nghỉ ngơi một chút? Sắp tới cơm trưa rồi, mẹ đi xuống bếp làm vài món con thích ăn. "Giang Nhan vỗ vỗ tay Bạch Sở Khả.
"Con không mệt. "Bạch Sở Khả nhìn hướng Tập Vị Nam, mỉm cười ý vị sâu xa, "Lâu như vậy rồi mới quay lại, con muốn cùng nói chuyện cũ với anh hai."
Diệp Bạc Hâm nâng mắt lên nhìn cô, Bạch Sở Khả hướng phía cô mỉm cười xa cách, vừa mở miệng là anh hai, nhưng không nghe vô gọi cô là chị dâu.
"Được được. "Giang Nhan đứng lên, dặn dò Tập Vị Nam, "A Nam, cùng với Khả Khả nói chuyện."
"Vâng. "Tay đặt trên vai Diệp Bạc Hâm của Tập Vị Nam ôm chặt.
Bầu không khí áp lực tới cô hô hấp không được, Diệp Bạc Hâm hít một hơi, bất động thanh sắc lấy tay Tập Vị Nam xuống, "Mẹ, con giúp mẹ."
"Cũng được."
Sắc mặt Tập Vị Nam cứng đờ.
"Trong phòng bếp nhiều đầu bếp như vậy, có gì mà bận rộn như vậy, cháu tới đây với ta. "Không ngờ được, lão phu nhân ngồi trong góc làm hoa cỏ bỗng nhiên gọi Diệp Bạc Hâm.
"Được rồi, con đi tới cùng bà nội đi. "Giang Nhan sắc mặt không có gì thay đổi, vẫn mỉm cười như thường.
Cửa khóa đột nhiên truyền tới tiếng động, tiếp sau đó là âm thanh nhấn mật mã, Diệp Bạc Hâm sững sờ, từ trên ghế sofa đứng lên.
"Ủa, so anh lại quay về rồi?"
"Làm sao, anh không được quay lại?" Cánh tay của Tập Vị Nam đang đóng cửa khựng lại, cười trêu chọc.
Sắc mặt anh có chút tái, giữa lông mày đều mang vài phần mệt mỏi rã rời không dễ cảm nhận. Diệp Bạc Hâm cũng không hỏi anh đi đâu, chỉ là đi qua tự nhiên như không lấy áo khoác anh vắt trên tay.
"Chỉ là cảm thấy hiếu kỳ mà thôi, lần nào mà anh một đi không phải là đi luôn vài tháng, lần này đột nhiên buổi tối đã quay lại rồi." Diệp Bạc Hâm nghẹn ngào, quay người treo áo anh lên móc trên tường, quay lại nhìn anh, "Rất mệt sao? Sắc mặt kém như vậy?"
Có người quan tâm thì ra là hương vị này, Tập Vị Nam thư thái mỉm cười, "Không mệt."
"Anh ăn cơm tối chưa?"
Tập Vị Nam lắc đầu.
"Vậy anh ngồi nghỉ ngơi một lát, em đi phòng bếp xem thử còn thức ăn gì không, làm cho anh chút đồ ăn."
"Em ăn rồi sao?"
"Vâng, hôm nay lúc gọi điện thoại cho anh không được, em cho rằng tối nay anh không về, vì thế lúc hơn năm giờ em đã gọi thức ăn ngoài về ăn rồi."
Diệp Bạc Hâm vừa quay người, người liền bị anh ôm chặt, anh từ phía sau ôm lấy cô, cằm dựa trên vai cô.
Cảm nhận được sự kỳ lạ của anh, Diệp Bạc Hâm hơi hơi nghiêng đầu, "Làm sao vậy?"
"Để anh ôm em một lúc." Tập Vị Nam nhắm mứt lại, ôm chặt người phụ nữ trong lòng.
"Hâm Nhi, cho dù xảy ra chuyện gì, em đều sẽ không rời xa anh, đúng không?"Rất lâu, bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn của anh, cô có thể cảm nhận được trái tim trong lồng ngực dính vào lưng cô đang đập rất nhanh.
Xảy ra chuyện gì rồi?
Đang yên đang lành sao tự dưng lại hỏi vấn đề này?
Diệp Bạc Hâm có chút bất an, mấp máy khóe môi, không nói lời nào.
Bàn tay giữa eo siết chặt, anh mở mứt ra, ôm cô xoay người cô lại, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt trên gương mặt cô, "Hâm Nhi..."
Diệp Bạc Hâm nhấc mí mắt lên, "Chỉ cần anh không làm việc gì có lỗi với em, em sẽ không dễ dàng buông tay anh."
Tập Vị Nam sững sờ một lúc, không biết nghĩ tới cái gì, hơi hơi rủ mắt xuống.
Nhìn thần sắc của anh, trái tim Diệp Bạc Hâm trầm xuống, "Tập Vị Nam, anh không phải là thật sự làm việc gì có lỗi với em chứ?"
"Không có chuyện đó, đừng nghĩ linh tinh. "Tập Vị Nam nâng tay vuốt ve mái tóc cô, cúi đầu hôn lên môi cô, cuối cùng không nhịn đượcaf hôn sâu, cho tới khi cô thở không ra hơi mới buông cô ra.
"Anh đói rồi. "Anh cúi đầu chạm trán cô.
Bị anh làm quấy rối, Diệp Bạc Hâm cũng không dây dưa vấn đề cũ nữa.
Anh chiều hôm qua mới quay lại, lúc anh không có ở nhà, Diệp Bạc Hâm đều chạy tới nhà mẹ ở, trong tủ lạnh căn bản không có thực phẩm gì, do dự một hồi, Diệp Bạc Hâm mở điện thoại gọi thức ăn bên ngoài.
Sau vài phút thời gian, anh đã nằm trên giường ngủ say rồi.
Diệp Bạc Hâm nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tết Âm lịch Tập Vị Nam không quay về, lần này nghỉ phép, khó tránh phải quay lại lão trạch một chuyến.
Hai người vừa mới sáng đã dậy rồi, cuộc sống quen với tự nhiên, đồng hồ sinh học của Tập Vị Nam vừa sáu giờ đã vang lên, Diệp Bạc Hâm trừ những tình huống gì đặc biệt thì cũng không thích ngủ nướng, ăn xong bữa sáng liền ra khỏi nhà, quay về tói Lão trạch mới hơn chín giờ.
Bảo vệ phòng gác nhận ra biển số xe, cánh cổng sắt màu trắng được kéo ra, chiếc xe hướng vào trong chạy vào.
Trước khi quay về, hai người không có thông báo với gia đình.
Bên phía Lão trạch bình thường cũng không có khách khứa hì, nhưng hôm nay ở trong gara lại dừng mấy chiếc xe, đang còn nghi nhờ, bên phía bảo vệ đã gọi điện thông báo nhị thiếu gia quay về rồi, quản gia cười hớn hở ra đón người.
"Nhị thiếu gia, cậu quay lại thật đúng lúc, tam tiểu thư quay lại rồi. "Quản gia một mặt kích động.
"Tam tiểu thư?"Diệp Bạc Hâm một đầu úng nước.
Từ đâu nhô ra vị tam tiểu thư vậy? Trong nhà sắp xếp thứ ba không phải là vị nhị thúc sao? Tập Khởi Nhu là con duy nhất trong nhà, xếp thứ sáu, những anh em họ hàng khác, Diệp Bạc Hâm chưa gặp qua.
Không ngờ rằng sắc mặt Tập Vị Nam hơi biến, chìa khóa trong tay rơi xuống sàn, đôi mắt đen nhuộm lên tia cảm xúc phức tạp, có kích động, hoang mang, vùng vẫy... dường như có cả chút hoảng sợ.
Diệp Bạc Hâm nhìn anh một cái, muốn cúi người xuống nhặt chìa khóa lên, tay lại bị anh nắm chặt, "Làm sao vậy?"
"Hâm Nhi... anh... "Tập Vị Nam có lời nhưng nói không được, dường như có gì đó ẩn giấu khó nói.
Lồng ngực Diệp Bạc Hâm nhảy lên đập mạnh, chằm chằm nhìn anh.
Tập Vị Nam ổn định lại hơi thở, hơi chút bất an nhìn cô, "Em tối qua đáp ứng với anh, cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không rời xa anh."
"Em... "Lời tối qua của cô không phải như vậy.
"Bạch Sở Khả... "Sở Khả là dưỡng nữ của mẹ anh, trong nhà bọn họ xếp thứ ba, quản gia gọi tam tiểu thư cũng quen rồi, người trong nhà cũng thầm thừa nhận cái tên này.
Diệp Bạc Hâm chỉ cảm thấy trong đầu ầm ầm một tiếng, trong nháy mắt không còn nghe được gì.
Cái tên Bạch Sở Khả này, cô làm sao có thể không biết?
Trầm mặc mấy giây, cô mới tái mặt nghiêng đầu nhìn anh, "Bạch... cô ấy không phải là?
Tập Vị Nam lắc đầu, "Anh cũng không biết..."
Giữa hai người âm thầm cuộn sóng lớn, quản gi lại không biết, vui vẻ ha ha mang người vào trong.
Trong phòng khách, lão gia, lão phu nhân, bố mẹ chồng đều đầy đủ, ngay cả một người không thấy bóng người như Tập Vị Cận cũng yên lặng ngồi một bên đọc sơ qua tài liệu.
Hiếm thấy người một nhà đều đủ cả.
Bạch Sở Khả ngồi bên cạnh Giang Nhan, một thân sườn xám ôm cơ thể, một trâm ngọc cài lên mái tóc đen dài, đẹp tới tươi sáng mỹ miều, lúc không cười, lộ ra một luồng lạnh lùng cao ngạo.
Diệp Bạc Hâm chưa gặp người thật, nhưng thấy qua trong ảnh của cô, lúc đó cô rất ngây thơ, cười lên nhìn rất thuần khiết, để mái tóc ngắn gọn gàng linh hoạt, hoặc là lúc đó là do làm lính, toàn thân trên xuống lộ vẻ anh hùng.
Cùng với trong tưởng tượng khác một trời một vực, cô trong thực tế giống như một đóa hoa mai vàng đứng kiêu ngạo trong mùa đông lạnh giá.
Giang Nhan kéo cô nói chuyện, liên tục lau nước mắt.
Ai cũng không lưu ý tới Tập Vị Nam và Diệp Bạc Hâm đã đứng ở cửa, cả người giống như vị cố định vậy.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, đột ngột tới mức đến bây giờ vẫn còn cảm thấy có chút không thể tin được, cảm giác như không tồn tại.
Trong lòng từ đầu tới cuối có khó chịu, cho dù cô muốn liều mạng quên đi.
Thấy sắc mặt cô trắng tới đáng sợ, Tập Vị Nam hoảng loạn, muốn gọi cô, giọng nói lại mắc kẹt trong cổ họng.
Vẫn là lão phu nhân nhìn thấy bọn họ trước, "Quay về rồi?"
Chuyện Bạch Sở Khả chết mà trùng sinh, bỗng nhiên quay lại, không có ai nói cho Tập Vị Cận biết.
Bọn họ chỉ cho rằng anh bị dọa mà thôi.
Giang Nhan kéo Bạch Sở Khả đứng dậy, vui mừng quá độ mà rơi lệ, "A Nam, em gái Sở Khả của con quay lại rồi, nó không chết, nó vẫn còn sống... Mẹ vẫn luôn cho rằng đã phụ lòng sự ủy thác của bạn thân... Còn ngây ra đó làm gì, vui mừng tới ngốc rồi sao? Nhanh tới đây xem xem em gái Sở Khả của con..."
Ngoài Diệp Bạc Hâm ra, những người ngồi trong đây đều biết, Tập Vị Nam từ nhỏ đã rất thương Bạch Sở Khả, bởi vì là cô nhi, lại sống nhờ nhf người khác, không khóc không náo, Tập Vị Nam tự đáy lòng rất thương đứa em gái này.
"Bạc Hâm, con qua đây, mẹ giới thiệu một chút, đây là em gái A Nam Khả Khả, nha đầu này là mẹ nuôi lớn, lúc trước... Ài, lời xui xẻo không nhắc tới thì hơn, bây giờ quay lại là tốt rồi..." Hướng về phía Diệp Bạc Hâm vẫy tay, Diệp Bạc Hâm sững sờ nhìn cố gái đang lạnh lùng nhìn mình, chau mày lại, bước tới bên cạnh Giang Nhan.
"Ông nội bà nội, bố mẹ, anh cả... "Diệp Bạc Hâm chào hỏi một lượt.
Cô yên lặng ngồi bên cạnh Tập Vị Nam, rủ mắt xuống không biết đang nghĩ gì, sắc mặt tái rõ ràng.
Tập Vị Nam nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo chả cô, cô nâng mắt, trong ánh mắt lại không có một tia ấm áp, hướng về ánh mỉm cười, dường như là bản năng, ý cười không chạm tới đáy mắt.
Chủ đề nói chuyện từ đầu tới cuối luôn xoay quanh Bạch Sở Khả, từ cô làm thế nào thoát hiểm, đến mấy năm nay sống thế nào, vì sao không quay lại, dường như đều là Giang Nhan hỏi, Bạch Sở Khả trả lời, cô dường như không muốn nói chuyện, ánh mắt lại thường roi trên người Diệp Bạc Hâm, Tập Hoa Minh và lõa gia thỉnh thoảng chèn vài lời, còn lão phu nhân dường như không thích Bạch Sở Khả, rõ ràng là đang cụt hứng.
Không biết có phải vì lo lắng tới cảm nhận của cô, Tập Vị Nam ngoài lúc đầu gọi một câu Khả Khả, liền không có mở miệng qua.
Năm năm trước, trong lúc xảy ra vụ nổ, Bạch Sở Khả nhảy vào trong sông lớn, bị dòng nước cuốn ra biên giới, ở bên sông Mê Công được người khác cứu lên, bởi vì trên người không có thứ gì chứng minh thân phận, lại hôn mê bất tỉnh, được người ta đưa tới bệnh viện địa phương, nhưng bị thương quá nghiêm trọng, chuyển viện vài lần, cứu được cái mạng.
Cô ở trong nước thời gian quá lâu, dòng nước lại chảy xiết, thần kinh não bôn bị chèn ép, mạng thì cứu lại rồi, nhưng thành người thực vật.
Ở trong bệnh viện ba năm, hơn một năm trước mới tỉnh lại, điều trị vật lý trị liệu mất gần nửa năm, cơ thể hồi phục khá nhiều mới quay về nước.
Cách nói của Bạch Sở Khả có chút sơ hở, ví dụ như sau khi tỉnh lại vì sao không liên lạc với người nhà, những năm nay là ai đang chăm sóc cô, tiền phí trị liệu ai trả? Cô không giải thích, cũng sẽ không có người đi truy cứu, sống là là vạn phúc rồi.
Cảm nhận một câu chuyện dài, Giang Nhan nghe tới mức đau lòng, vừa lau nước mắt vừa an ủi, "Đứa con này, thật sự là vận mệnh long đong, thật khiến người khác đau lòng, nhưng mà con yên tâm, nếu đã quay lại rồi thì yên tâm ở lại, mẹ nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt, sec không để con chịu oan ức."
Diệp Bạc Hâm giống như linh hồn bị rút cạn, thần sắc không rõ dựa vào trong lòng Tập Vị Nam.
Bọn họ không có gì, nhưng càng nghĩ càng thấy khó chịu, cho dù ai ngồi cùng người phụ nữ đã cùng chồng minh lăn lộn trên giường, trong lòng cũng sẽ không dễ chịu gì, huống hồ cô căn bản là không biết người phụ nữ đó rốt cuộc có phải đang dây dưa người đàn ông của mình không.
"Khả Khả, con có mệt không? Phòng của con mấy năm nay mẹ đều cho người dọn dẹp, chăn gối mấy ngày trước vừa mới thay, con có cần đi lên trên nghỉ ngơi một chút? Sắp tới cơm trưa rồi, mẹ đi xuống bếp làm vài món con thích ăn. "Giang Nhan vỗ vỗ tay Bạch Sở Khả.
"Con không mệt. "Bạch Sở Khả nhìn hướng Tập Vị Nam, mỉm cười ý vị sâu xa, "Lâu như vậy rồi mới quay lại, con muốn cùng nói chuyện cũ với anh hai."
Diệp Bạc Hâm nâng mắt lên nhìn cô, Bạch Sở Khả hướng phía cô mỉm cười xa cách, vừa mở miệng là anh hai, nhưng không nghe vô gọi cô là chị dâu.
"Được được. "Giang Nhan đứng lên, dặn dò Tập Vị Nam, "A Nam, cùng với Khả Khả nói chuyện."
"Vâng. "Tay đặt trên vai Diệp Bạc Hâm của Tập Vị Nam ôm chặt.
Bầu không khí áp lực tới cô hô hấp không được, Diệp Bạc Hâm hít một hơi, bất động thanh sắc lấy tay Tập Vị Nam xuống, "Mẹ, con giúp mẹ."
"Cũng được."
Sắc mặt Tập Vị Nam cứng đờ.
"Trong phòng bếp nhiều đầu bếp như vậy, có gì mà bận rộn như vậy, cháu tới đây với ta. "Không ngờ được, lão phu nhân ngồi trong góc làm hoa cỏ bỗng nhiên gọi Diệp Bạc Hâm.
"Được rồi, con đi tới cùng bà nội đi. "Giang Nhan sắc mặt không có gì thay đổi, vẫn mỉm cười như thường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook