"Con hỏi mẹ mẹ hỏi ai?"Tô Uyển đóng tập tài liệu lại, thuận tay cầm bản hợp đồng bên tay ném lên người Diệp Bạc Hâm, "Con rảnh lắm đúng không? Quay lại em bản hợp đồng này một lần."

Diệp Bạc Hâm nhìn bản tài liệu bị ném vào trong lòng, “Ài, cái này không gấp, nói thế nào thì Diệp Thanh Vũ cũng là chị con, con quan tâm quan tâm chị ấy thôi. “

“Việc của nó không cần con phiền lòng, chăm sóc tốt bản thân mình đi là được rồi. “Nói xong, Tô Uyển nhếch mày nhìn bụng vô một cái, “Đừng cái gì cũng không để tâm, đến lúc đó nhìn bụng to đùng mặc váy cưới, xem có bao nhiêu thú vị. “

Diệp Bạc Hâm trề môi, lông mày nhếch lên một tia chán nản, cô cũng muốn, đáng tiếc không có được.

“Mẹ, mẹ nhận được thiệp mời chưa? “

“Nhận được rồi, là Lạc gia đưa gửi tới. “Tô Uyển kéo ngăn kéo ra, đem tấm màu đỏ viền màu vàng kim ra, lật qua lật xem một cái, mỉm cười lên lên tiếng.

Diệp Bạc Hâm lấy qua, mở ra xem một cái, “Vậy mẹ đi không? “

Danh môn cùng với môn hộ mới phát triển chính là không giống nhau, chỉ nói về tấm thiệp mời này, thiết kế, chất liệu cùng với nội dung, cũng là khác một trời một vực, chênh lệch không chỉ là một tí xíu, thiệp mời bên phía Diệp gia nhìn có vẻ bị tiền làm ra thô tục tầm thường, còn bên phía Lạc gia, thiết kế tinh tế, tỏa ra hương thơm mùi sách nồng nàn.

"Lạc gia là bạn làm ăn của Tô Thị, sau này cơ hội giao lưu rất nhiều, mặt mũi của Lạc gia không thể không cho."

"Như vậy ạ. "Lông mày Diệp Bạc Hâm cong lên, dừng lại động tác, như có ý gù đó gật đầu, "Vậy con cũng đi, đi xem náo nhiệt."

Tô Uyển hừ nhẹ, ký tên trên văn kiện, nghe lời này ngẩng đầu lên cười như không cười nhìn cô một cái, "Ngày đại hỷ, đừng làm xấu mặt người ta."

Diệp Bạc Hâm sờ mũi, một chút cũng không có điểm như bị người ta đoán trúng tim đen, chỉnh lại khí lực đứng thẳng người, "Ài, con là người như vậy sao."

Con gái bà bà còn không hiểu sao?

Từ nhỏ đã nhìn Diệp Thanh Vũ không thuận mắt, có cơ hội liền đi tìm điểm không vui của đối phương.

"Người khác mẹ không biết, nhưng một khi động tới Diệp Thanh Vũ thì khó nói rồi." Tô Uyển tắt máy tính, đứng dậy, từ sau lưng ghế lất áo khoác mặc lên người, con lăn về làm việc cho mẹ, đừng ăn bơ làm biếng!"

...

Lạc gia ở Kinh Thành, thậm chí là trong nước đều là danh môn gia tộc có tiếng tăm vang dội, Lạc tam thiếu càng là hoa danh bên ngoài, tin tức Lạc gia tam thiếu tổ chức hôn lễ vừa truyền ra ngoài, lập tức thu hút lên chấn động trong giới nổi tiếng.

Cùng Lạc gia liên hôn là Diệp gia, ở trong giới danh lưu không được coi là có danh, nhưng một khi nhắc đến vụ tai tiếng tình dục năm đó náo loạn nổi tiếng trong giới, lập tức có người nói tới, Diệp gia? Không phải chính là chồng trước của nữ cường nổi tiếng ngày nay trong thương giới Tô Uyển sao? Năm đó Tô Uyển vì giành quyền nuôi hai đứa con, cùng Diệp gia náo loạn tới tòa án, hai đứa con đó cuối cùng lâm trận phản giáo, làm Tô Uyển tức giận suýt chút nữa ngất xỉu trên tòa.

Danh tiếng Diệp gia không tốt, quần chúng đều tránh né, Lạc gia cùng Diệp gia liên hôn là mục đích gì? Diệp gia lại làm sao có thể trèo tới cây cổ thụ trăm năm Lạc gia?

Ở bên ngoài đầu gió sôi nổi, đoán mò lung tung, chính là không ai đứng ra giải đáp, hôn lễ vẫn y như cũ không chịu ảnh hưởng, chuẩn bị gọn gàng tươm tấy.

Lạc gia là gia tộc trên trăm năm, làm ăn buôn bán rất lớn, trong nước và ngoài nước đều có bạn làm ăn, Lạc gia tam thiếu lại là đứa cháu Lạc lão phu nhân thương yêu nhất, vì thế tiệc hôn lễ này tổ chức rất rộng lớn, chấn động cả Kinh Thành.

Ngày hôn lễ, ánh sáng tươi sáng, trong bầu trời vạn dặm không có bóng mây, ngay cả đến ông trời cũng dùng phương thức tốt nhất chúc mừng cho đôi cô dâu chú rể.

Thân là em gái khác mẹ của Diệp Thanh Vũ, Diệp Bạc Hâm vốn dĩ nên đêm trước hôn lễ cùng Diệp Thanh Vũ trải qua, ngày hôm sau tiễn cô xuất giá, tuy nhiên cho dù là Diệp Thanh Vũ hay là Hạ Băng, đều không có ai gọi cô về Diệp gia, cô cũng vui vẻ nhẹ nhàng.

Ngày hôm sau, Diệp Bạc Hâm ngủ tới lúc tự nhiên tỉnh, lười biếng vươn vai, mới đi trang điểm, mặc lễ phục, chậm chạm ra khỏi nhà.

Với giao tình của Diệp Thanh Vũ và cô, cô tới hôn lễ coi như là cho cô mặt mũi rồi, chậm hay không cũng không ai quan tâm.

Tập Vị Nam gần ba tháng không nghỉ ngơi, sau Tết Âm lịch, kế hoạch đầu năm cũng sắp xếp xong rồi, anh được nghỉ ngơi vài ngày phép.

Diệp Thanh Vũ từ Diệp gia xuất giá, hôn lễ tổ chức tại bãi cỏ ngoài trời ở Bắc Hồ Cừ, Bắc Hồ Cừ là nhà hàng kiêm sơ trang du lịch có một không hai ở Bắc Kinh, đến lúc đó nghi thức hôn lễ vừa kết thúc tiệc rượu trực tiếp sắp xếp ở Bắc Hồ Cừ.

Hôn trường củ Bắc Hồ Cừ vẫn luôn nhận sự xem trọng của những người có máu mặt trong Kinh Thành, từ đầu năm tới cuối năm sắp xếp đầy hôn ước, lần này nhờ vào Lạc gia, mới có thể thuê được mặt đất, còn có thể tổ chức hôn lễ, thân phận có bao nhiêu cao quý không nghĩ cũng biết.

Tám giờ sáng, chú rể xuất phát từ Lạc gia, vẫn chưa tới Diệp gia.

Bãi đất trống bên ngoài Diệp gia đỗ đầy xe, Diệp Bạc Hâm cùng với Tập Vị Nam cùng nhau xuống xe, lập tức thu hút ánh mắt của những khách khứa.

Có người nhận ra cô gái mặc lễ phục váy ren màu hồng phấn là tiểu thư chính hiệu vủa Diệp gia, còn vị bên cạnh cô, tuấn tú lạnh lùng, đôi mắt sâu xa nhưng không có một tia gợn sóng, giống như tất cả mọi người ở đây đều không lọt vào mắt anh, dòng khí thế bất hoàn tòa ra từ xương cốt đó khiến người khác không thể xem nhẹ.

Vũng không biết, xã hội thượng lưu từ lúc nào nhiều hơn một nhân vật số một như vậy?

"Em đi xem chị cả, anh tự mình đi dạo một chút." Diệp Bạc Hâm nói cùng Tập Vị Nam một tiếng, kêu người làm bưng trà lên, liền quay người lên lầu.

Diệp Bạc Hâm vừa rời đi, liền có người lên trước bắt chuyện, không thiếu gì những người làm ăn và thiên kim danh lưu.

Tập Vị Nam mặc dù không thích loại trường hợp này, nhưng anh tới đâu cũng là trăng giữa đám sao, không có cảm thấy không tự do, ngược lại nhẫn xuống tính cách, hai câu ba lời liền đuổi đám người đi.

Trong hôn phòng tầng hai, Diệp Thanh Vũ ngồi trước gương, để mặc chuyên viên trang điểm trang điểm cho cô, khuôn mặt cô hờ hững, trên người không có một tia kích động và vui vẻ của một cô dâu, dường như hôm nay lfm cô dâu không phải là cô, ngược lại làm cho bầu không khí căn phòng có chút áp lực.

Cô không có bạn thân gì, đến ngày chọn phù dâu, cô mới phát hiện nhân duyên của mình thật tệ, những phù dâu ngày hôm nay vây quanh cô đều là thiên kim danh gia có chút giao tình nhàn nhạt, bọn họ làm phù dâu, hơn một nhừ là nhùn mặt mũi Lạc gia.

"Chị cả, chúc mừng nha." Diệp Bạc Hâm cười nheo mắt dựa vào cửa phòng, bây giờ mới là đầu tháng ba, thời tiết phương Bắc còn rất lạnh, mặc lễ phục mỏng manh, có thể khiến người khác đông cứng, Diệp Bạc Hâm liền quàng một khăn choàng trên cổ.

Diệp Thanh Vũ từ trong gương nhìn thất cô, không có nói chuyện.

Diệp Bạc Hâm cũng không để ý, tự bước vào trong, quay một vòng hôn phòng đánh giá.

"Hi, chào mọi người." Diệp Bạc Hâm tự tới làm thân, bước qua ngồi cùng mấy cô hái làm phù dâu.

Không thể không nói, những cô gái thiên kim danh môn này thật sự rất có giáo dục, nói chuyện cẩn thận ấm áp. Nội dung bàn luận đều không thô tục, hoặc là âm nhạc thanh nhã, hoặc là học thuật, hoặc là tin mới tài chính, một chút cũng không lộn xộn.

Đáng tiếc không có ai tới nói chuyện cùng Diệp Thanh Vũ, vốn dĩ những người này và cô không quen nhau, Diệp Thanh Vũ lại bày ra bộ mặt lạnh lùng người lạ chớ tới gần, bọn họ không tội gì mặt nồng nhiệt đi dính lấy tảng đá lạnh.

Sáu cô gái, mặc quần áo phù dâu màu xanh lá thanh thoát, thiết kế rất có nhân tính, phù hợp với mặc đầu xuân, không khiến người ta thành mỹ mỹ đông lạnh.

Bọn họ đương nhiên có nghe nói, biết vị này mới là tiểu thư chính hiệu củ Diệp gia, mỉm cười chào hỏi.

Không bao lâu, bên phía Diệp Thanh Vũ cũng trang điểm xong, đeo lên hoa cài, màn rèm cô dâu vén lên sau đầu.

"Mọi người ra ngoài đi dạo chút đi, không càn ở đây với tôi, lát nữa xe đón dâu tới, mọi người lên đây là được rồi. "Diệp Thanh Vũ nhìn bọn họ nhàm chán, kêu bọn họ ra ngoài đi dạo.

Diệp Bạc Hâm không đi, nghiêng người nhìn gương mặt trang điểm tinh tế của Diệp Thanh Vũ, đôi mắt phượng của cô đặc biệt thu hút, chuyên viên trang điểm vẽ trên mắt cô một đường cong, đôi mắt kia nhuộm lên càng cong dài mỹ lệ.

Diệp Bạc Hâm chậc chậc tán thưởng, "Quá đẹp, chị cả, ngày kết hôn, cười lên sẽ càng đẹp"

Nghe thấy lời này, Diệp Thanh Vũ cười lên nhưng là cười lạnh, cả người cô càng phát ra kiêu ngạo lành lạnh.

Diệp Bạc Hâm lắc đầu, dựa vào trên bàn trang điểm, "Hà cớ gì phải vậy, cười so với khóc còn khó coi hơn, không muốn gả thì đừng gả, ai có thể ép được chị?"

Con người Diệp Thanh Vũ này, miệng mồm mặc dù xấu một chút, nhưng hai người suy cho cùng là chị em, nhìn chị em nhảy vào hố lửa Diệp Bạc Hâm vẫn thật sự là có chút không nhẫn tâm.

Rõ ràng biết là sai, vì sao còn muốn như thiêu thân lao vào lửa?

Thần sắc Diệp Thanh Vũ có chút chán nản, mệt mỏi rã rời nhắm mắt lại, rất lau sau mới mở miệng, "Không kịp nữa rồi, bây giờ khách khứa tập trung, hôn lễ này lại được truyền thông tuyên truyền rộng rãi, Diệp gia gánh không nổi mặt mũi này, Lạc gia càng gánh không nổi."

"Vì vậy chị liền ôm tất cả lên trên người mình? Diệp Thanh Vũ, chị có biết hôn nhân là gì không? Là chấp nhận, là đối với người đó tận tâm tận lực với mình! Còn chị, chị xem hôn nhân thành cái gì? Là bàn đạp chân vủa thành công? Hay là vật hy sinh cho sự nghiệp? Hôn nhâm của một cô gái không hạnh phúc, vậy kết hôn làm gì? Sống một mình không tốt hơn sao?" Diệp Bạc Hâm mỉm cười, cô thật sự không hiểu Diệp Thanh Vũ đang nghĩ gì, danh tiếng quan trọng như vậy? Tự tôn quan trọng như vậy?

"Cô không hiểu gì hết..."

"Đúng, tôi là không hiểu gì hết!" Diệp Bạc Hâm giương cao giọng, phần lớn là mang hương vị hận luyện sắt không thành thép, "Diệp Thanh Vũ, chị hiểu được bao nhiêu? Chị chỉ là một cô gái mà thôi, trái tim đáng chết của chị cũng quan trọng như vậy sao? Chị vẫn luôn sống dưới bóng ảnh của tôi, chị biết bản thân thích cái gì không? Chị cho rằng gả cho Lạc gia, chị sẽ mạnh hơn tôi? Chí ít trên phương diện gả đi, chị gả cho một vông tử nhà danh môn sao?"

"Câm miệng!"Dường như bị chọc tới nỗi đau, Diệp Thanh Vũ, Diệp Thanh Vũ dứt khoát mở to mắt, biểu cảm có chút méo mó.

Diệp Bạc Hâm haha cười lên tiếng, "Diệp Thanh Vũ, chị sống thật thảm thương!"

Cô không muốn cố ý khích thích Diệp Thanh Vũ, nhưng mà con người Diệp Thanh Vũ này có lúc đầu não mê muội, đâm tới tường nam rồi cũng không quay đầu.

Diệp Thanh Vũ tức quá hóa cười, Diệp Bạc Hâm nhìn cô, không nói gì.

"Diệp Bạc Hâm, cô nói không sai, tôi là đáng thương, con người tôi sống giống như vừa sinh ra đã là bi kịch, cho dù tôi cố gắng bao nhiêu, vĩnh viễn cũng không được người khác khen ngợi, thật đáng buồn cười, tôi rốt cuộc tranh gì với cô chứ!"

"Chị chính là bó chân bó tay rồi, sống không mệt sao?" Diệp Bạc Hâm lắc đày, nhìn cô như vậy, trong lòng cô không có hương vị.

Diệp Thanh Vũ bỗng nhiên cười lên, "Vì vậy tôi đã định trước không giống cô thỏa mái như vậy, Diệp Bạc Hâm, đường là do bản thân tôi chọn, tương lai cho dù là thắng thua thế nào, tôi đều không cần cô thương hại. Tôi chính là ghét bộ dạng vờ vĩnh của cô như vậy, rõ ràng chúng ta là đối thủ một sống hai chết, nhưng mà có lúc cô lại khiến tôi cảm thấy chúng ta là chị em có quan hệ huyết thống, náo thì vẫn náo, nhưng không thể thật sự làm tổn thương đối phương, cô thật sự là kẻ đáng ghét!"

Không chỉ cô nghĩ như vậy, Diệp Bạc Hâm cũng nghĩ như vậy.

Hai người bỗng nhiên nhìn nhau cười.

"Nếu như bây giờ Hạ Dã Nhuận xuất hiện, kêu cô đừng gả, cô sẽ như thế nào?"

Diệp Thanh Vũ dữ lại một lúc, lắc đầu, "Cô hôm nay quả nhiên là tới phá hôn lễ, tôi đào hôn, cô là vui vẻ như vậy sao?"

"Không đùa giỡn với cô. "Diệp Bạc Hâm nghiêm mặt.

"Sẽ không!"Trong mắt Diệp Thanh Vũ xẹt qua một tia kiên định, "Tôi mà anh ấy là không thể nài, tôi mệt rồi, trái tim vết thương tê liệt sẽ không đi động tới tình cảm, tô không muốn dùng cả đời sau đi nghi ngờ, tôi có công việc là được rồi."

Diệp Bạc Hâm thở dài một hơi, "Vậy còn Lạc Thời, anh ta cưới chị có mục đích gì? Tôi không tin hoa hoa đại thiếu như anh ta có thể vì chị mà thu tâm, loại chuyện này lừa bịp người khác thì thôi đi."

Diệp Thanh Vũ thấp giọng cười, "Nói tới anh ta làm gì? Anh ta thích chơi thế nào thì chơi như thế, càng len qua lăn lại, Lạc gia càng cảm thấy đối xử tệ với tôi, đến lúc đó tôi ở trong Lạc gia thân phận càng cao."

"Chị có thể nhẫn sao? "Nhìn cô như vậy, đôi với Lạc Thời không có một chút cảm tình, hôn nhân chính là một tờ giấy pháp lý pháp luật.

"Vì sao không thể nhẫn? Vốn dĩ chính là không để ý, anh ta chơi thế nào liên quan gì tới tôi?"

Bởi vì không yêu, vì vậy sẽ không oán giận, sẽ không can thiệp.

...

Sau khi Diệp Bạc Hâm xuống dưới lầu, ở trước cửa sổ phòng bên nhìn thấy Tập Vị Nam hai tay đút túi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong phòng bên có không ít họ hàng xa của Diệp gia, cô còn nghe được hai cô gái bưng rượu vang nhìn bóng lưng anh nhỏ tiếng thì thầm.

Lại là hai hoa si.

Người đàn ông này thật sự là thể chất câu ong dẫn bướm.

Diệp Bạc Hâm kéo lại khăn choàng, sải bước thanh nhã đi về phía anh.

"Đang nhìn cái gì vậy, nhìn tới xuất thần như vậy?"

Giọng nói dịu dàng truyền tới từ sau lưng, Tập Vị Nam rủ mắt, nghiêng người nhìn cô, đôi mắt ý cười lưu chuyển, đường nét khuôn mặt điêu khắc tinh tế hoàn mỹ tới vô cùng sắc sảo.

Nhìn quen với anh vô ý trong nháy mắt lộ ra thần sắc, trái tim Diệp Bạc Hâm vẫn là dập lệch một nhịp.

"Anh đang nghĩ, em mặc váy cưới sẽ như thế nào?" Giọng anh nồng đậm như rượu mỹ sâu lắng, tay ôm lên eo cô, kéo nhẹ nhàng, trán chạm vào trán cô, mũi cọ cọ vào đầu mũi thanh tú của cô.

Diệp Bạc Hâm không ngờ rằng anh có thể ở trước mặt người ngoài làm ra hành động thân mật như vậy, ngẩn ngơ một lúc, nghe thấy giọng nói xa xăm của anh, bản thân cũng mơ hồ tưởng tượng lên.

Diệp Viễn Đông bận rộn thu xếp chuẩn bị hôn lễ, có thể với tới Lạc gia, ông cười tới không khép được miệng.

Nghe thấy mấy người khách thảo luận về một người đàn ông xuất sắc, còn đặc biệt đi hỏi lông, người thanh niên đó cùng con gái thứ hai của ông có quan hệ gì? Mấy người cười ha ha nói, Viễn Đông, ông thật có phúc khí, đối tượng của hai cô con gái đều là người trong long phượng, ông nuôi hai đứa con gái thật tốt.

Cái gì mà người thanh niên xuất sắc? Diệp Viễn Đông chưa gặp qua, ông đến mặt mũi của Diệp Bạc Hâm cũng chưa gặp.

Hỏi người làm, nghe nói đang ở phòng bên.

Diệp Viễn Đông xa xa nhìn thấy hai người đang ôm nhau thì thầm như chốn không người, người kia nhìn bất phàm, cho dù là quần áo hay là cao quý trên người lộ ra, chỉ cần mơ hồ nhìn một cái, Diệp Viễn Đông liền biết, người này chỉ sợ sẽ không phải là nhân vật đơn giản.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương