Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn
-
Chương 654: Diên phong rời đi
“Bậy bạ, con trai của Tiêu Tuyết Như vẫn đang đi du học nước ngoài, so với Doãn Minh Tước thì cậu ta càng không là cái thá gì hơn nữa, con đừng lãng phí tâm cơ ở đây nữa, còn mấy ngày nữa là phải cử hành hôn lễ rồi, nhà họ Doãn đã bắt đầu chuẩn bị, con cũng đừng có gây thêm loạn lạc cho mẹ ở đây nữa, qua vài ngày còn phải sắp xếp cho hai đứa thử đồ cưới, con mau mau yên tâm dưỡng bệnh ở nhà đi, không được đi đâu hết đó. Y Y, con tin mẹ đi, mẹ làm sao mà hại con được chứ, mẹ làm tất cả đều là vì con, vì anh trai con, vì nhà họ Đào!! Con là thiên kim của nhà họ Đào, có chút trách nhiệm con cần phải gánh.”
Nói xong, Tống Thấm Như không còn nhẫn nại nữa, vứt lại một mình Đào Y Y, xuống lầu dùng bữa.
Đào Y Y ăn không vào, khiếu nại không có kết quả gì, chỉ đành ỉu xìu quay về phòng của mình.
Lồng ngực của cô đè nén thành một cục, vô cùng khó chịu.
Bên ngoài cửa, Lục Diên Phong vẫn đang trông chừng, cô có chút buồn bã mà nhìn anh ta một cái, không có nói chuyện.
Cô đã biết bản thân mình và Lục Diên Phong là không thể nào rồi, Tống Thấm Như muốn cô liên hôn đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, nếu như không muốn để cho Lục Diên Phong lại bị anh trai phái ra ngoài, cách tốt nhất chính là đừng gần với anh ta quá.
Càng huống hồ, trải qua một trận như vậy, trong lòng cô cũng vô cùng xoắn xuýt, bản thân mình rốt cuộc có phân rõ tình yêu là gì không.
Lúc Lục Diên Phong không màng tất cả mà đến cứu cô, trong lòng cô đương nhiên là vô cùng vui.
Nhưng lúc đó điều càng khiến cô không ngờ hơn chính là Cố Thâm cũng đến, tuy anh từ đầu đến cuối đều muốn đưa cô về, lại nhốt cô lại.
Nhưng cô và bà Bạch đều tính sai rồi, cô mới biết cô đã đánh giá thấp vị trí của mình trong lòng của Cố Thâm, nếu như anh không phải là một người đàn ông cố chấp như vậy, nếu như anh không coi cô là thế thân, nếu như những điều tình tứ đó đều là thật.
Nói không chừng cô sẽ thật sự yêu người đàn ông này.
Sau khi nghe lời của Tống Thấm Như xong, Đào Y Y cũng hiểu, sự thích hay không của mình sẽ không còn ý nghĩa nữa.
Chuyện mà sau này cô phải làm, chính là để mặc người ta bày bố mà thôi.
Hồn bay phách lạc mà ngồi xuống bên giường, Đào Y Y đột nhiên nhớ đến cuộc sống ở biệt thự Hồng Phong, nếu như ở đâu cũng bị bày bố, vậy thì ở bên cạnh Cố Thâm có phải cũng là một cách để sống tiếp không.
Chỉ cần cô không phản kháng, những ngày tháng đối đãi dịu dàng đối với cô đó, nói không chừng có thể luôn được tiếp tục.
“Y Y.” Lục Diên Phong nhìn thấy cô ngồi ở đó với đôi mắt vô thần, rất lâu cũng không có cử động lấy một cái, không tránh khỏi lo lắng: “Nếu như em thật sự không muốn gả cho cậu hai nhà họ Doãn, anh có thể đưa em đi.”
Nếu như là trước đây, Đào Y Y có lẽ sẽ đồng ý ngay.
Nhưng trải qua lần này xong, cô đột nhiên cảm thấy bản thân mình hình như đã trưởng thành rồi, làm gì cũng bắt đầu nghĩ trước tính sau.”
“Em đã làm nhà họ Đào mất mặt một lần rồi, không muốn mất lần thứ hai nữa.”
Cô ỉu xìu mà trả lời, trông có vẻ máy móc như không có suy nghĩ của mình, Lục Diên Phong nhìn vào trong mắt, trái tim cũng đau nhói.
Tiểu cô nương ngây thơ vô tà, trời không sợ đất không sợ ban đầu đi đâu rồi?
“Nhưng hạnh phúc của em là quan trọng nhất, Y Y, anh không nhẫn tâm nhìn em hy sinh vì nhà họ Đào, em...”
Nói xong, anh ta vươn tay nắm lấy vai cô, cố gắng để cô tỉnh táo một chút, nhưng Đào Y Y không nghĩ gì hết mà hất tay anh ta đi.
“Hạnh phúc của em?” Cô ngước mắt lên nhìn anh ta, ánh mắt vẫn hỗn độn: “Đi cùng với anh, anh có thể cho em hạnh phúc sao?”
“Nếu như em nguyện ý, anh đương nhiên...”
Nói đến đây, ngay cả bản thân Lục Diên Phong cũng không nói tiếp được nữa.
Đây là lần đầu tiên anh ta dấy lên dũng khí nói ra suy nghĩ mà mình đã nhẫn nhịn trong nội tâm từ rất lâu, nhưng cuối cùng anh ta vẫn nghĩ sai rồi.
Cũng đúng, anh ta không có gì cả, chỉ là một vệ sĩ mà thôi, cô ở lại đây ít nhất còn có thể có áo gấm đồ ngon, nhưng nếu như theo mình, ngoại trừ ăn khổ ra thì không còn gì khác nữa.
Đó cũng là điều anh ta không muốn nhìn thấy.
Lục Diên Phong cười khổ: “Anh đang nói điên nói khùng gì vậy nè, Y Y, nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Buông tay cô ta, Lục Diên Phong suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn đứng dậy rời khỏi.
- --
Biệt thự Lan Giang.
Mộc Như Phương chuẩn bị bữa tối: “Y Y thế nào rồi?”
Đào Gia Thiên nói: “Chuyện này có chút phức tạp, nhưng cũng may, bây giờ không sao là tốt rồi.”
Mộc Như Phương gật đầu.
“Vậy mai em đi thăm em ấy.”
Ngày hôm sau, Đào Y Y cả đêm đó ngủ không ngon gì, trong mơ cô luôn nhìn thấy nhát dao mà cô đâm Cố Thâm.
Buổi sáng ăn xong đồ ăn sáng, có thể cô ngủ không ngon, cho nên tinh thần trông rất bình thường.
Cô nhìn người làm một cái: “Mẹ tôi đâu?”
Sao lại không có thấy, không lẽ đi ra ngoài chơi với mấy phu nhân khác rồi?
Người làm đắn đo mà trả lời: “Bà chủ à, bà chủ đến Danh Thành Hoa Viên rồi, bà chủ thời gian này...đều thích đi đến đó, chép kinh văn, tĩnh tâm dưỡng khí, cũng là vì cầu phúc cho cậu chủ và cô chủ.”
Mấy câu nói của người làm, nói chuyện mà Tống Thấm Như bị Đào Kiệt nhốt ở Danh Thành Hoa Viên trở nên vô cùng tươi mới thoát tục.
Thì ra là vậy à.
Đào Y Y đột nhiên cảm thấy, bản thân mình tranh chấp với Tống Thấm Như vào hôm qua thật là không nên, thời gian này, mẹ chắc chắn là rất lo cho mình.
“Mợ chủ, mợ đến rồi!”
Người làm kinh ngạc mà nhìn người đến ở cửa.
Kể từ khi gả cho Đào Gia Thiên, Mộc Như Phương luôn ở biệt thự Lan Giang, rất ít khi đến đây.
Đào Y Y nhìn qua đó.
“Mộc Như Phương?”
Một chiếc váy dệt kim trơn dài, ôm chặt lấy dáng người gầy guộc, nhưng Mộc Như Phương sinh ra đã ôn nhu có khí chất, một khuôn mặt càng xinh đẹp, quần áo bình thường cũng mặc thành cao cấp.
“Ừm, nghe nói em về rồi, không sao là tốt.”
Đào Y Y trước đây, tính cách ngang ngược kiêu ngạo, vốn không có bạn bè gì, cô cũng không thèm đi kết giao bạn bè gì cả.
Thiên kim cùng chơi trong giới có rất nhiều, lần này cô quay về, có rất nhiều người hẹn cô, nhưng Đào Y Y không có hứng, vẫn là Mộc Như Phương tiện hơn.
“Nếu như chị cũng đến để khuyên em lấy chồng, vậy thì cũng đừng lãng phí nước...đừng lãng phí ra dấu nữa.” Cô bĩu môi.
Mộc Như Phương đi tới: “Y Y.”
Cô không phải đến để khuyên Đào Y Y lấy chồng.
Cũng không phải đến để xúi cô đào hôn.
“Cậu hai nhà họ Doãn đó, em gặp qua chưa mà kháng cự anh ta như vậy.”
Đào Y Y: “Gặp qua rồi!! Em vừa tỉnh thì anh ta đã tới rồi!!! Rất đẹp trai, chính là một bông hoa hồ điệp!!”
Trong lòng Đào Y Y có chút mâu thuẫn, nhắc đến cái này, cô càng hoảng hơn.
“Như Phương, chị nói xem em nên làm sao a, em thật sự phải gả qua đó sao??” Đào Y Y túm lấy tay của Mộc Như Phương, Mộc Như Phương không biết nói chuyện, cho nên là một người lắng nghe rất tốt, cô vỗ vỗ ngón tay của Đào Y Y.
Để cô ấy an tâm.
Hai ngày nay Đào Y Y về, có rất nhiều điều muốn nói, nhưng xung quanh không có lấy một người bạn có thể nghe lời cô nói, Tống Thấm Như lại cứ cưỡng ép cô gả cho Doãn Minh Tước, mà Diên Phong...sau khi đưa cô về, cũng không biết đi đâu rồi.
Một số tâm sự con gái của cô, cũng không thể đi nói với người làm.
Bây giờ Mộc Như Phương đến rồi, cô cuối cùng cũng có chỗ để nói.
“Mộc Như Phương, chị không biết chứ, thời gian này, chuyện xảy ra trên người em rất là ly kỳ...mấy ngày nay em sắp ngạt chết rồi.”
“Ngày em ra biển, bị người ta cố ý đánh ngất, một người cứu em về...”
Câu chuyện rất dài, Mộc Như Phương nghe mà thỉnh thoảng cau mày, thỉnh thoảng lo lắng mà muốn xem vết thương cô giấu trong tóc của mình.
Tình tiết thiên hồi bách chuyển, nhưng dục vọng chiếm hữu độc đoán chuyên hành trên người của người đó, lại có phần giống với Đào Gia Thiên, Mộc Như Phương cúi đầu suy nghĩ một hồi, nhưng không có cho ra phản ứng gì.
“Như Phương, em thật sự rất hỗn loạn!! Em thật sự không muốn gả!!”
Đào Y Y bĩu môi muốn trở mình nằm xuống, không ngờ bị Mộc Như Phương kéo lấy cánh tay, cô từ từ nhấc tay lên, ra dấu mà nói.
“Vậy em có thích anh ta không?”
Không có quan tâm, không có đập vỡ nồi xoong hỏi đến cùng, nhưng lại đủ một kim thấy máu.
Đang yên đang lành bị hỏi như vậy, Đào Y Y có chút băn khoăn mà quay mặt đi: “Em...em không biết, anh ta vốn đến cứu em, nhưng em lại đâm anh ta một dao, chính là ở vị trí này, nghĩ nghĩ thôi cũng thấy đau không chịu được, em nghĩ, một người có thù tất báo như anh ta, chắc chắn là hận chết em rồi. Em thật ra, không muốn làm người khác bị thương đâu...”
Mộc Như Phương vỗ vỗ vai cô, để cho Đào Y Y dựa vào lòng mình.
Hôm nay Đào Gia Thiên vốn dĩ quả thực muốn cô đi an ủi Y Y một chút.
Có chút chuyện, thật sự đã trở thành một con hẻm cụt.
Đào Y Y không muốn lấy chồng, nhưng hôn sự của hai nhà đã chắc như kim đóng cột rồi.
Đào Y Y cũng không thể chạy nữa.
Tuy cái nhà này không cần Đào Y Y đi suy nghĩ chuyện tương lai sẽ phát triển thế nào, nhưng cô cũng đã lớn rồi, chí ít phải khiến cô hiểu, những thứ song hành cùng với cô, vốn không phải đã tồn tại từ ban đầu.
Đào Gia Thiên lớn hơn Đào Y Y 6 tuổi, anh là cậu chủ của nhà họ Đào, từ nhỏ đã bị huấn luyện nghiêm khắc, còn Y Y, luôn được bảo vệ trong ấm áp, nhưng nhà họ Đào cũng chỉ có một đứa con gái như vậy thôi, có lúc, Đào Gia Thiên cũng không muốn em gái của mình rơi vào sự lựa chọn như vậy, nhưng hết cách.
Anh không phải là thần, không thể xoay chuyển những thứ này.
Nhưng anh chỉ có thể bảo đảm, đè ép nhà họ Doãn, quyết không để họ đối xử tệ với Y Y.
Tập đoàn Đào Thị, bãi đậu xe dưới đất.
Khi xe của Đào Gia Thiên lái đến vị trí ngừng xe cố định, thì thấy một thân ảnh do dự chần chừ cứ không ngừng đi qua đi lại, nhìn thấy anh, cũng không dám tiến lên trước.
“Kêu cậu ta qua đây.”
Đào Gia Thiên dặn dò tài xế, tiếp tục ngồi ở hàng ghế sau, phê duyệt và ký vào đống tài liệu trên tay.
Lục Diên Phong đi tới, anh ta đứng ở cửa xe: “Thưa cậu chủ.”
“Diên Phong, qua đây ngồi.”
Bây giờ Lục Diên Phong tỉnh lại quay về, Đào Gia Thiên chuẩn bị để anh ta ở lại đây, dù sao đây là cánh tay đắc lực của anh, cũng là anh em.
Đào Y Y cũng sắp kết hôn rồi, hai người bọn họ không thể nữa.
Thế nhưng điều khiến anh không ngờ đó là, Lục Diên Phong do dự một hồi lâu, nhưng lại chủ động đề xuất muốn từ biệt.
“Mấy hạng mục ở nước ngoài bây giờ vốn dĩ là do tôi phụ trách đã xảy ra chuyện, tôi và vài người anh em đều rơi vào ngõ cụt, cậu chủ không có truy cứu trách nhiệm của tôi, tôi đã rất thỏa mãn rồi, bây giờ tôi muốn quay về đó. Hơn nữa, bên đó, hung thủ đứng sau ám hại tôi và anh em của tôi, tôi vẫn chưa có tóm ra ngoài....”
Đào Gia Thiên trầm giọng nói: “Cậu chắc chắn rồi thì tôi tôn trọng suy nghĩ của cậu.”
“Y Y đã lớn rồi, sắp kết hôn rồi.” Lục Diên Phong cười rất cứng nhắc: “Tôi chúc phúc cho cô chủ.”
Y Y, anh hy vọng em hạnh phúc.
Nói xong, Tống Thấm Như không còn nhẫn nại nữa, vứt lại một mình Đào Y Y, xuống lầu dùng bữa.
Đào Y Y ăn không vào, khiếu nại không có kết quả gì, chỉ đành ỉu xìu quay về phòng của mình.
Lồng ngực của cô đè nén thành một cục, vô cùng khó chịu.
Bên ngoài cửa, Lục Diên Phong vẫn đang trông chừng, cô có chút buồn bã mà nhìn anh ta một cái, không có nói chuyện.
Cô đã biết bản thân mình và Lục Diên Phong là không thể nào rồi, Tống Thấm Như muốn cô liên hôn đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, nếu như không muốn để cho Lục Diên Phong lại bị anh trai phái ra ngoài, cách tốt nhất chính là đừng gần với anh ta quá.
Càng huống hồ, trải qua một trận như vậy, trong lòng cô cũng vô cùng xoắn xuýt, bản thân mình rốt cuộc có phân rõ tình yêu là gì không.
Lúc Lục Diên Phong không màng tất cả mà đến cứu cô, trong lòng cô đương nhiên là vô cùng vui.
Nhưng lúc đó điều càng khiến cô không ngờ hơn chính là Cố Thâm cũng đến, tuy anh từ đầu đến cuối đều muốn đưa cô về, lại nhốt cô lại.
Nhưng cô và bà Bạch đều tính sai rồi, cô mới biết cô đã đánh giá thấp vị trí của mình trong lòng của Cố Thâm, nếu như anh không phải là một người đàn ông cố chấp như vậy, nếu như anh không coi cô là thế thân, nếu như những điều tình tứ đó đều là thật.
Nói không chừng cô sẽ thật sự yêu người đàn ông này.
Sau khi nghe lời của Tống Thấm Như xong, Đào Y Y cũng hiểu, sự thích hay không của mình sẽ không còn ý nghĩa nữa.
Chuyện mà sau này cô phải làm, chính là để mặc người ta bày bố mà thôi.
Hồn bay phách lạc mà ngồi xuống bên giường, Đào Y Y đột nhiên nhớ đến cuộc sống ở biệt thự Hồng Phong, nếu như ở đâu cũng bị bày bố, vậy thì ở bên cạnh Cố Thâm có phải cũng là một cách để sống tiếp không.
Chỉ cần cô không phản kháng, những ngày tháng đối đãi dịu dàng đối với cô đó, nói không chừng có thể luôn được tiếp tục.
“Y Y.” Lục Diên Phong nhìn thấy cô ngồi ở đó với đôi mắt vô thần, rất lâu cũng không có cử động lấy một cái, không tránh khỏi lo lắng: “Nếu như em thật sự không muốn gả cho cậu hai nhà họ Doãn, anh có thể đưa em đi.”
Nếu như là trước đây, Đào Y Y có lẽ sẽ đồng ý ngay.
Nhưng trải qua lần này xong, cô đột nhiên cảm thấy bản thân mình hình như đã trưởng thành rồi, làm gì cũng bắt đầu nghĩ trước tính sau.”
“Em đã làm nhà họ Đào mất mặt một lần rồi, không muốn mất lần thứ hai nữa.”
Cô ỉu xìu mà trả lời, trông có vẻ máy móc như không có suy nghĩ của mình, Lục Diên Phong nhìn vào trong mắt, trái tim cũng đau nhói.
Tiểu cô nương ngây thơ vô tà, trời không sợ đất không sợ ban đầu đi đâu rồi?
“Nhưng hạnh phúc của em là quan trọng nhất, Y Y, anh không nhẫn tâm nhìn em hy sinh vì nhà họ Đào, em...”
Nói xong, anh ta vươn tay nắm lấy vai cô, cố gắng để cô tỉnh táo một chút, nhưng Đào Y Y không nghĩ gì hết mà hất tay anh ta đi.
“Hạnh phúc của em?” Cô ngước mắt lên nhìn anh ta, ánh mắt vẫn hỗn độn: “Đi cùng với anh, anh có thể cho em hạnh phúc sao?”
“Nếu như em nguyện ý, anh đương nhiên...”
Nói đến đây, ngay cả bản thân Lục Diên Phong cũng không nói tiếp được nữa.
Đây là lần đầu tiên anh ta dấy lên dũng khí nói ra suy nghĩ mà mình đã nhẫn nhịn trong nội tâm từ rất lâu, nhưng cuối cùng anh ta vẫn nghĩ sai rồi.
Cũng đúng, anh ta không có gì cả, chỉ là một vệ sĩ mà thôi, cô ở lại đây ít nhất còn có thể có áo gấm đồ ngon, nhưng nếu như theo mình, ngoại trừ ăn khổ ra thì không còn gì khác nữa.
Đó cũng là điều anh ta không muốn nhìn thấy.
Lục Diên Phong cười khổ: “Anh đang nói điên nói khùng gì vậy nè, Y Y, nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Buông tay cô ta, Lục Diên Phong suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn đứng dậy rời khỏi.
- --
Biệt thự Lan Giang.
Mộc Như Phương chuẩn bị bữa tối: “Y Y thế nào rồi?”
Đào Gia Thiên nói: “Chuyện này có chút phức tạp, nhưng cũng may, bây giờ không sao là tốt rồi.”
Mộc Như Phương gật đầu.
“Vậy mai em đi thăm em ấy.”
Ngày hôm sau, Đào Y Y cả đêm đó ngủ không ngon gì, trong mơ cô luôn nhìn thấy nhát dao mà cô đâm Cố Thâm.
Buổi sáng ăn xong đồ ăn sáng, có thể cô ngủ không ngon, cho nên tinh thần trông rất bình thường.
Cô nhìn người làm một cái: “Mẹ tôi đâu?”
Sao lại không có thấy, không lẽ đi ra ngoài chơi với mấy phu nhân khác rồi?
Người làm đắn đo mà trả lời: “Bà chủ à, bà chủ đến Danh Thành Hoa Viên rồi, bà chủ thời gian này...đều thích đi đến đó, chép kinh văn, tĩnh tâm dưỡng khí, cũng là vì cầu phúc cho cậu chủ và cô chủ.”
Mấy câu nói của người làm, nói chuyện mà Tống Thấm Như bị Đào Kiệt nhốt ở Danh Thành Hoa Viên trở nên vô cùng tươi mới thoát tục.
Thì ra là vậy à.
Đào Y Y đột nhiên cảm thấy, bản thân mình tranh chấp với Tống Thấm Như vào hôm qua thật là không nên, thời gian này, mẹ chắc chắn là rất lo cho mình.
“Mợ chủ, mợ đến rồi!”
Người làm kinh ngạc mà nhìn người đến ở cửa.
Kể từ khi gả cho Đào Gia Thiên, Mộc Như Phương luôn ở biệt thự Lan Giang, rất ít khi đến đây.
Đào Y Y nhìn qua đó.
“Mộc Như Phương?”
Một chiếc váy dệt kim trơn dài, ôm chặt lấy dáng người gầy guộc, nhưng Mộc Như Phương sinh ra đã ôn nhu có khí chất, một khuôn mặt càng xinh đẹp, quần áo bình thường cũng mặc thành cao cấp.
“Ừm, nghe nói em về rồi, không sao là tốt.”
Đào Y Y trước đây, tính cách ngang ngược kiêu ngạo, vốn không có bạn bè gì, cô cũng không thèm đi kết giao bạn bè gì cả.
Thiên kim cùng chơi trong giới có rất nhiều, lần này cô quay về, có rất nhiều người hẹn cô, nhưng Đào Y Y không có hứng, vẫn là Mộc Như Phương tiện hơn.
“Nếu như chị cũng đến để khuyên em lấy chồng, vậy thì cũng đừng lãng phí nước...đừng lãng phí ra dấu nữa.” Cô bĩu môi.
Mộc Như Phương đi tới: “Y Y.”
Cô không phải đến để khuyên Đào Y Y lấy chồng.
Cũng không phải đến để xúi cô đào hôn.
“Cậu hai nhà họ Doãn đó, em gặp qua chưa mà kháng cự anh ta như vậy.”
Đào Y Y: “Gặp qua rồi!! Em vừa tỉnh thì anh ta đã tới rồi!!! Rất đẹp trai, chính là một bông hoa hồ điệp!!”
Trong lòng Đào Y Y có chút mâu thuẫn, nhắc đến cái này, cô càng hoảng hơn.
“Như Phương, chị nói xem em nên làm sao a, em thật sự phải gả qua đó sao??” Đào Y Y túm lấy tay của Mộc Như Phương, Mộc Như Phương không biết nói chuyện, cho nên là một người lắng nghe rất tốt, cô vỗ vỗ ngón tay của Đào Y Y.
Để cô ấy an tâm.
Hai ngày nay Đào Y Y về, có rất nhiều điều muốn nói, nhưng xung quanh không có lấy một người bạn có thể nghe lời cô nói, Tống Thấm Như lại cứ cưỡng ép cô gả cho Doãn Minh Tước, mà Diên Phong...sau khi đưa cô về, cũng không biết đi đâu rồi.
Một số tâm sự con gái của cô, cũng không thể đi nói với người làm.
Bây giờ Mộc Như Phương đến rồi, cô cuối cùng cũng có chỗ để nói.
“Mộc Như Phương, chị không biết chứ, thời gian này, chuyện xảy ra trên người em rất là ly kỳ...mấy ngày nay em sắp ngạt chết rồi.”
“Ngày em ra biển, bị người ta cố ý đánh ngất, một người cứu em về...”
Câu chuyện rất dài, Mộc Như Phương nghe mà thỉnh thoảng cau mày, thỉnh thoảng lo lắng mà muốn xem vết thương cô giấu trong tóc của mình.
Tình tiết thiên hồi bách chuyển, nhưng dục vọng chiếm hữu độc đoán chuyên hành trên người của người đó, lại có phần giống với Đào Gia Thiên, Mộc Như Phương cúi đầu suy nghĩ một hồi, nhưng không có cho ra phản ứng gì.
“Như Phương, em thật sự rất hỗn loạn!! Em thật sự không muốn gả!!”
Đào Y Y bĩu môi muốn trở mình nằm xuống, không ngờ bị Mộc Như Phương kéo lấy cánh tay, cô từ từ nhấc tay lên, ra dấu mà nói.
“Vậy em có thích anh ta không?”
Không có quan tâm, không có đập vỡ nồi xoong hỏi đến cùng, nhưng lại đủ một kim thấy máu.
Đang yên đang lành bị hỏi như vậy, Đào Y Y có chút băn khoăn mà quay mặt đi: “Em...em không biết, anh ta vốn đến cứu em, nhưng em lại đâm anh ta một dao, chính là ở vị trí này, nghĩ nghĩ thôi cũng thấy đau không chịu được, em nghĩ, một người có thù tất báo như anh ta, chắc chắn là hận chết em rồi. Em thật ra, không muốn làm người khác bị thương đâu...”
Mộc Như Phương vỗ vỗ vai cô, để cho Đào Y Y dựa vào lòng mình.
Hôm nay Đào Gia Thiên vốn dĩ quả thực muốn cô đi an ủi Y Y một chút.
Có chút chuyện, thật sự đã trở thành một con hẻm cụt.
Đào Y Y không muốn lấy chồng, nhưng hôn sự của hai nhà đã chắc như kim đóng cột rồi.
Đào Y Y cũng không thể chạy nữa.
Tuy cái nhà này không cần Đào Y Y đi suy nghĩ chuyện tương lai sẽ phát triển thế nào, nhưng cô cũng đã lớn rồi, chí ít phải khiến cô hiểu, những thứ song hành cùng với cô, vốn không phải đã tồn tại từ ban đầu.
Đào Gia Thiên lớn hơn Đào Y Y 6 tuổi, anh là cậu chủ của nhà họ Đào, từ nhỏ đã bị huấn luyện nghiêm khắc, còn Y Y, luôn được bảo vệ trong ấm áp, nhưng nhà họ Đào cũng chỉ có một đứa con gái như vậy thôi, có lúc, Đào Gia Thiên cũng không muốn em gái của mình rơi vào sự lựa chọn như vậy, nhưng hết cách.
Anh không phải là thần, không thể xoay chuyển những thứ này.
Nhưng anh chỉ có thể bảo đảm, đè ép nhà họ Doãn, quyết không để họ đối xử tệ với Y Y.
Tập đoàn Đào Thị, bãi đậu xe dưới đất.
Khi xe của Đào Gia Thiên lái đến vị trí ngừng xe cố định, thì thấy một thân ảnh do dự chần chừ cứ không ngừng đi qua đi lại, nhìn thấy anh, cũng không dám tiến lên trước.
“Kêu cậu ta qua đây.”
Đào Gia Thiên dặn dò tài xế, tiếp tục ngồi ở hàng ghế sau, phê duyệt và ký vào đống tài liệu trên tay.
Lục Diên Phong đi tới, anh ta đứng ở cửa xe: “Thưa cậu chủ.”
“Diên Phong, qua đây ngồi.”
Bây giờ Lục Diên Phong tỉnh lại quay về, Đào Gia Thiên chuẩn bị để anh ta ở lại đây, dù sao đây là cánh tay đắc lực của anh, cũng là anh em.
Đào Y Y cũng sắp kết hôn rồi, hai người bọn họ không thể nữa.
Thế nhưng điều khiến anh không ngờ đó là, Lục Diên Phong do dự một hồi lâu, nhưng lại chủ động đề xuất muốn từ biệt.
“Mấy hạng mục ở nước ngoài bây giờ vốn dĩ là do tôi phụ trách đã xảy ra chuyện, tôi và vài người anh em đều rơi vào ngõ cụt, cậu chủ không có truy cứu trách nhiệm của tôi, tôi đã rất thỏa mãn rồi, bây giờ tôi muốn quay về đó. Hơn nữa, bên đó, hung thủ đứng sau ám hại tôi và anh em của tôi, tôi vẫn chưa có tóm ra ngoài....”
Đào Gia Thiên trầm giọng nói: “Cậu chắc chắn rồi thì tôi tôn trọng suy nghĩ của cậu.”
“Y Y đã lớn rồi, sắp kết hôn rồi.” Lục Diên Phong cười rất cứng nhắc: “Tôi chúc phúc cho cô chủ.”
Y Y, anh hy vọng em hạnh phúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook