Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn
-
Chương 6: Không phải thích tiền sao
Buổi tối, Cố Uyên nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền.
Điện thoại đổ chuông, cô liếc một cái, gương mặt lộ ra nụ cười, là một lời mời video call: “Mẹ ơi, bao giờ mẹ quay về thế?”
Cố Uyên nhìn cô con gái mới ba tuổi của mình, trong lòng vô cùng ấm áp, tất cả mệt mỏi đều tan biến hết: “Tinh Tinh à, có nhớ mẹ không nào.”
“Nhớ ạ! Tinh Tinh mong mẹ mau chóng quay về.”
“Mẹ cũng muốn mau chóng quay về với Tinh Tinh.” Cố Uyên mím môi, cô không nỡ xa Tinh Tinh, nhưng mà...
Nói chuyện với một hồi, lúc ấy, dì Lý chăm sóc cho Tinh Tinh cầm lấy điện thoại: “Cô Cố, có phải có việc gì không?”
Cố Uyên gật đầu: “Chị Lý, làm phiền chị chăm sóc cho Tinh Tinh giúp em, em... chỉ cần có thời gian em nhất định sẽ về thăm Tinh Tinh...”
Chị Lý nhìn ra được vẻ khó xử của Cố Uyên: “Cô Cố, có phải trong nhà có chuyện gì không? Cô cứ bận việc của mình đi, để tôi chăm sóc Tinh Tinh là được rồi! Trước kia cô đã giúp gia đình tôi một việc lớn, vả lại, tôi thích Tinh Tinh lắm, đã nhìn Tinh Tinh lớn lên từng ngày, cô cứ yên tâm đi.”
“Cảm ơn chị nhé chị Lý.”
“Cô Cố, cô còn khách sáo với tôi như thế làm gì.”
Sau khi cúp điện thoại, Cố Uyên thở dài một tiếng, nhìn ảnh con gái Tinh Tinh trong điện thoại của mình mà khóe mắt cay cay, nghĩ đến việc không thể ở bên cạnh Tinh Tinh, lòng dạ cô vô cùng khó chịu.
Ngày hôm sau, Cố Uyên đến khu mộ.
Mộ của mẹ cô đã được chuyển tới khu mộ chung của nhà họ Lưu.
“Mẹ, con biết từ trước đến nay mẹ luôn nhớ Lưu Chấn Khang, con... đã đồng ý với Trần Quân Mai, thực ra, làm mợ chủ nhà họ Tô tốt biết bao, mẹ không cần phải lo lắng cho con nữa, sau này con không cần lo lắng chuyện củi gạo dầu muối, còn là mợ chủ cao quý của nhà họ Tô nữa.”
“Tinh Tinh đã có dì chăm sóc giúp con, chị ấy rất tốt, Tinh Tinh thường gọi chị ấy là bà ngoại.”
“Con không liên lạc được với Tùng An... Bây giờ thằng bé vẫn còn hận con...”
Cố Uyên nói mà chảy nước mắt: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm về con, tất cả mọi thứ đều ổn.”
Cô xin nghỉ công việc đang làm ở thành phố Lệ Châu, sau đó qua nhà họ Lưu một chuyện, người giúp việc nhìn thấy Cố Uyên, có phần kinh ngạc: “Cô cả... Cô Cố đã quay về rồi đấy.” Ở nhà họ Lưu, tất cả người giúp việc đều biết Cố Uyên mới là cô cả thực sự, nhưng vì có Trần Quân Mai nên bọn họ chỉ có thể gọi cô là cô Cố.
Cố Uyên bước vào.
Lưu Chấn Khang đang ngồi trên sô pha uống trà, nhìn thấy Cố Uyên, nghĩ đến hôn ước sắp được thực hiện, trên mặt cũng lộ ra nụ cười: “Uyên về rồi đấy hả con!”
Cố Uyên trực tiếp đòi hơn ba mươi tỷ từ chỗ Lưu Chấn Khang, Lưu Chấn Khang không chịu đưa, tìm một đống lí do cái gì mà công ty không xoay vòng được vốn để từ chối.
Cố Uyên cười lạnh: “Ba, con là con gái Lưu Thanh Vũ mà ba yêu thương nhất mà, có một chút tiền thế này mà ba cũng không chịu đưa à? Hay để con đến nhà họ Tô xin nhé? Mấy ngày nữa là đến ngày cưới rồi...”
Mặt mũi Lưu Chấn biến sắc, thấy Cố Uyên định quay người đi, sợ cô hối hận, ông ta chỉ đành xuống nước: “Ba cho con, nhưng mà, phải qua mấy ngày nữa, con đến công ty, ba sẽ bảo bên tài vụ quyết toán cho con.”
Một tuần sau.
Bà Lưu liên lạc với cô lần nữa, vào ngày cưới của Lưu Thanh Vũ và cậu ba nhà họ Tô, Cố Uyên cũng dọn ra khỏi khách sạn và chuyển đến sống ở nhà họ Lưu – một nơi vô cùng xa lạ với cô.
Sau khi bà Lưu lo liệu xong giấy tờ thì cô của hiện tại chính là “Lưu Thanh Vũ”.
Một Lưu Thanh Vũ từ nước ngoài quay về.
Cái tên xa lạ khiến cô cảm thấy nhục nhã.
Hưởng thụ hết cái gọi là tình yêu và sự quan tâm của ba mẹ.
Tất cả những thứ này đều trở nên nực cười.
Thậm chí, Trần Quân Mai còn phách lối tổ chức một bữa tiệc danh giá cho cô, không ít cậu ấm cô chiêu nhà quyền quý đến dự, bởi vì cô sắp trở thành mợ Tô nên bọn họ đều phải nể mặt.
Bữa tiệc được tổ chức trên một chiếc du thuyền.
Cố Uyên mặc một bộ váy dạ hội màu hồng nhạt, “hưởng thụ” sự quan tâm và những câu tán gẫu giữa bạn bè.
“Chị Thanh Vũ, hâm mộ chị thật nha, có thể gả cho cậu ba.”
Cố Uyên cười nhạt, không nói năng gì, trong ánh mắt lóe lên vẻ trào phúng.
Có một chàng trai bước tới, đưa cho cô một bó hoa nhưng Cố Uyên không nhận: “Anh này, tán gái tặng hoa chỉ thể hiện sự lãng mạn thôi, chi bằng tặng tiền cho thực tế.”
“Cô Thanh Vũ đúng là khác biệt, cô Thanh Vũ sắp gả cho cậu ba nhà họ Tô rồi, còn để tâm đến tiền à?”
“Nếu như anh ấy không có tiền, mấy người còn thích không?” Nhìn một đám cậu ấm cô chiêu sững sờ, Cố Uyên bật cười, cảm thấy khá châm chọc, lạnh nhạt nói: “Cho nên, không phải đều thích tiền à?”
Hết câu ấy, cô bồi thêm một tiếng: “Bữa tiệc bắt đầu rồi, mọi người cứ tự nhiên nhé.”
Mười giờ tối, Cố Uyên lê thân thể mệt mỏi quay về phòng ngủ.
Dùng chăn che mặt.
Đêm khuya, trong thư phòng có phong cách trang hoàng tuy khiêm tốn nhưng vẫn xa hoa.
Trước tủ rượu, Tô Ngọc Kỳ rót một ly rượu, ngón tay của người đàn ông được chất rượu đỏ thắm tôn lên làn da trắng nõn, anh dốc cạn ly rượu, bước tới trước bàn làm việc, cầm một chiếc bông tai đặt trên bàn làm việc lên.
Đây là thứ mà anh tìm được trên thảm trải sàn sau đêm đó, từ bốn năm trước.
Chiếc bông tai này trông có vẻ rẻ tiền, không giống như thứ Tống Ánh San bình thường hay dùng.
Người đàn ông này nhìn chằm chằm vào chiếc bông tai kia, đặt chiếc bông tai vào ngăn kéo.
Điện thoại đổ chuông, Tô Ngọc Kỳ liếc mắt nhìn dãy số rồi bắt máy: “Bà nội...”
“Con muốn chọc cho bà tức chết phải không? Ai cho phép con hủy hôn, bà nói cho con biết, con bắt buộc phải lấy con gái của nhà họ Lưu. Con muốn cưới cái cô Tống Ánh San gì đó, đừng có mơ!”
“Bà ơi, con chỉ muốn lấy Tống Ánh San, mong bà có thể đồng ý.”
“Không thể được, chỉ cần bà già này còn sống một ngày, con đừng mong dẫn con hát đó vào cửa nhà, con bắt buộc phải cưới con gái nhà họ Lưu.”
Bà cụ tức đến mức thở hổn hển, cúp máy.
Tô Ngọc Kỳ nắm chặt điện thoại trong tay, ánh mắt dần dần trở nên nham hiểm, một nhà họ Lưu tép riu thôi mà, một Lưu Thanh Vũ thôi mà, không biết là cô gái hiểm độc cỡ nào mà dỗ cho bà nội anh xoay như gụ thế này.
Điện thoại vang lên âm báo tin nhắn: “Anh ba, đây chính là Lưu Thanh Vũ, tối nay cô ấy mở party trên du thuyền, không ít người đã tới tham dự. Bạn bè em gửi cho em đó.”
Sau đó là một đoạn video.
Cô gái trong video mặc váy liền màu hồng nhạt, trông có vẻ dịu dàng và xinh đẹp, đôi tay đặt trên eo của một chàng trai, hai người cùng khiêu vũ, trên mặt cô vẫn luôn nở nụ cười.
Thêm cả câu mà “Lưu Thanh Vũ” nói: “Tán gái tặng hoa chỉ thể hiện sự lãng mạn thôi, chi bằng tặng tiền cho thực tế.”
“Nếu như cậu ba nhà họ Tô không có tiền, mấy người còn thích không?”
“Cho nên, không phải đều thích tiền à?”
Tô Ngọc Kỳ hừ một tiếng, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ tham tiền ham hư vinh thôi.
Tắt điện thoại đi, anh tùy tiện ném nó qua một bên.
Bởi vì ông bà nội không ngừng tạo áo lực, Tô Ngọc Kỳ không thể không đồng ý lấy Lưu Thanh Vũ.
Cố Uyên nghe thấy tiếng quản gia gõ cửa, cô mở cửa ra, quản gia nói: “Thưa cô, cậu Tô đã đến rồi, đang ở bên ngoài, cô mau xuống đi ạ.”
Ở bên ngoài, sao không vào nhà?
Cố Uyên thay quần áo, đây là lần đầu tiên cô gặp được cậu ba nhà họ Tô, thời gian dài như thế, chỉ có lần đi đăng ký kết hôn này mới được gặp một lần, Cố Uyên khẽ lắc đầu.
Nghĩ rằng chắc hẳn anh cũng không thích cuộc hôn nhân này, anh không thích cô, cô chẳng thích anh.
Như thế là vừa đẹp.
Hai người không yêu đương gì cùng nhau trải qua những ngày tháng dài đẵng đẵng, là bình yên vô sự, cũng là giày vò dai dẳng.
Cô chỉ muốn mỗi ngày được ở bên cạnh Tinh Tinh.
Bên ngoài đã có một chiếc xe đa dụng màu đen cao cấp chờ sẵn, Cố Uyên bước đến cửa, Trần Quân Mai nắm lấy bàn tay cô, lại một hồi mẹ con tình sâu nghĩa nặng, Cố Uyên cười lạnh mà rút tay ra: “Tôi biết rồi.”
Một chàng trai trẻ mặc âu phục chỉnh tề giúp cô mở cửa xe: “Mời cô Lưu lên xe.”
Cố Uyên ngồi vào xe, cô nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh đang nhắm mắt dưỡng thần mà cơ thể chấn động, giọng nói cũng run rẩy theo, có vẻ như không dám tin: “Anh là... Tô Ngọc Kỳ...”
Đây là người đàn ông đó...
Cố Uyên siết chặt những đầu ngón tay, nhìn thấy gương mặt tuấn tú này, máu huyết toàn thân chạy tán loạn như không chịu sự khống chế. Không nghe được câu trả lời, cô hỏi thêm lần nữa, dường như muốn chính miệng anh nói ra.
“Anh là... Tô Ngọc Kỳ?”
Người đàn ông kia mất kiên nhẫn mà “ừ” một tiếng.
Khoảnh khắc ấy, Cố Uyên không biết phải làm sao.
Điện thoại đổ chuông, cô liếc một cái, gương mặt lộ ra nụ cười, là một lời mời video call: “Mẹ ơi, bao giờ mẹ quay về thế?”
Cố Uyên nhìn cô con gái mới ba tuổi của mình, trong lòng vô cùng ấm áp, tất cả mệt mỏi đều tan biến hết: “Tinh Tinh à, có nhớ mẹ không nào.”
“Nhớ ạ! Tinh Tinh mong mẹ mau chóng quay về.”
“Mẹ cũng muốn mau chóng quay về với Tinh Tinh.” Cố Uyên mím môi, cô không nỡ xa Tinh Tinh, nhưng mà...
Nói chuyện với một hồi, lúc ấy, dì Lý chăm sóc cho Tinh Tinh cầm lấy điện thoại: “Cô Cố, có phải có việc gì không?”
Cố Uyên gật đầu: “Chị Lý, làm phiền chị chăm sóc cho Tinh Tinh giúp em, em... chỉ cần có thời gian em nhất định sẽ về thăm Tinh Tinh...”
Chị Lý nhìn ra được vẻ khó xử của Cố Uyên: “Cô Cố, có phải trong nhà có chuyện gì không? Cô cứ bận việc của mình đi, để tôi chăm sóc Tinh Tinh là được rồi! Trước kia cô đã giúp gia đình tôi một việc lớn, vả lại, tôi thích Tinh Tinh lắm, đã nhìn Tinh Tinh lớn lên từng ngày, cô cứ yên tâm đi.”
“Cảm ơn chị nhé chị Lý.”
“Cô Cố, cô còn khách sáo với tôi như thế làm gì.”
Sau khi cúp điện thoại, Cố Uyên thở dài một tiếng, nhìn ảnh con gái Tinh Tinh trong điện thoại của mình mà khóe mắt cay cay, nghĩ đến việc không thể ở bên cạnh Tinh Tinh, lòng dạ cô vô cùng khó chịu.
Ngày hôm sau, Cố Uyên đến khu mộ.
Mộ của mẹ cô đã được chuyển tới khu mộ chung của nhà họ Lưu.
“Mẹ, con biết từ trước đến nay mẹ luôn nhớ Lưu Chấn Khang, con... đã đồng ý với Trần Quân Mai, thực ra, làm mợ chủ nhà họ Tô tốt biết bao, mẹ không cần phải lo lắng cho con nữa, sau này con không cần lo lắng chuyện củi gạo dầu muối, còn là mợ chủ cao quý của nhà họ Tô nữa.”
“Tinh Tinh đã có dì chăm sóc giúp con, chị ấy rất tốt, Tinh Tinh thường gọi chị ấy là bà ngoại.”
“Con không liên lạc được với Tùng An... Bây giờ thằng bé vẫn còn hận con...”
Cố Uyên nói mà chảy nước mắt: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm về con, tất cả mọi thứ đều ổn.”
Cô xin nghỉ công việc đang làm ở thành phố Lệ Châu, sau đó qua nhà họ Lưu một chuyện, người giúp việc nhìn thấy Cố Uyên, có phần kinh ngạc: “Cô cả... Cô Cố đã quay về rồi đấy.” Ở nhà họ Lưu, tất cả người giúp việc đều biết Cố Uyên mới là cô cả thực sự, nhưng vì có Trần Quân Mai nên bọn họ chỉ có thể gọi cô là cô Cố.
Cố Uyên bước vào.
Lưu Chấn Khang đang ngồi trên sô pha uống trà, nhìn thấy Cố Uyên, nghĩ đến hôn ước sắp được thực hiện, trên mặt cũng lộ ra nụ cười: “Uyên về rồi đấy hả con!”
Cố Uyên trực tiếp đòi hơn ba mươi tỷ từ chỗ Lưu Chấn Khang, Lưu Chấn Khang không chịu đưa, tìm một đống lí do cái gì mà công ty không xoay vòng được vốn để từ chối.
Cố Uyên cười lạnh: “Ba, con là con gái Lưu Thanh Vũ mà ba yêu thương nhất mà, có một chút tiền thế này mà ba cũng không chịu đưa à? Hay để con đến nhà họ Tô xin nhé? Mấy ngày nữa là đến ngày cưới rồi...”
Mặt mũi Lưu Chấn biến sắc, thấy Cố Uyên định quay người đi, sợ cô hối hận, ông ta chỉ đành xuống nước: “Ba cho con, nhưng mà, phải qua mấy ngày nữa, con đến công ty, ba sẽ bảo bên tài vụ quyết toán cho con.”
Một tuần sau.
Bà Lưu liên lạc với cô lần nữa, vào ngày cưới của Lưu Thanh Vũ và cậu ba nhà họ Tô, Cố Uyên cũng dọn ra khỏi khách sạn và chuyển đến sống ở nhà họ Lưu – một nơi vô cùng xa lạ với cô.
Sau khi bà Lưu lo liệu xong giấy tờ thì cô của hiện tại chính là “Lưu Thanh Vũ”.
Một Lưu Thanh Vũ từ nước ngoài quay về.
Cái tên xa lạ khiến cô cảm thấy nhục nhã.
Hưởng thụ hết cái gọi là tình yêu và sự quan tâm của ba mẹ.
Tất cả những thứ này đều trở nên nực cười.
Thậm chí, Trần Quân Mai còn phách lối tổ chức một bữa tiệc danh giá cho cô, không ít cậu ấm cô chiêu nhà quyền quý đến dự, bởi vì cô sắp trở thành mợ Tô nên bọn họ đều phải nể mặt.
Bữa tiệc được tổ chức trên một chiếc du thuyền.
Cố Uyên mặc một bộ váy dạ hội màu hồng nhạt, “hưởng thụ” sự quan tâm và những câu tán gẫu giữa bạn bè.
“Chị Thanh Vũ, hâm mộ chị thật nha, có thể gả cho cậu ba.”
Cố Uyên cười nhạt, không nói năng gì, trong ánh mắt lóe lên vẻ trào phúng.
Có một chàng trai bước tới, đưa cho cô một bó hoa nhưng Cố Uyên không nhận: “Anh này, tán gái tặng hoa chỉ thể hiện sự lãng mạn thôi, chi bằng tặng tiền cho thực tế.”
“Cô Thanh Vũ đúng là khác biệt, cô Thanh Vũ sắp gả cho cậu ba nhà họ Tô rồi, còn để tâm đến tiền à?”
“Nếu như anh ấy không có tiền, mấy người còn thích không?” Nhìn một đám cậu ấm cô chiêu sững sờ, Cố Uyên bật cười, cảm thấy khá châm chọc, lạnh nhạt nói: “Cho nên, không phải đều thích tiền à?”
Hết câu ấy, cô bồi thêm một tiếng: “Bữa tiệc bắt đầu rồi, mọi người cứ tự nhiên nhé.”
Mười giờ tối, Cố Uyên lê thân thể mệt mỏi quay về phòng ngủ.
Dùng chăn che mặt.
Đêm khuya, trong thư phòng có phong cách trang hoàng tuy khiêm tốn nhưng vẫn xa hoa.
Trước tủ rượu, Tô Ngọc Kỳ rót một ly rượu, ngón tay của người đàn ông được chất rượu đỏ thắm tôn lên làn da trắng nõn, anh dốc cạn ly rượu, bước tới trước bàn làm việc, cầm một chiếc bông tai đặt trên bàn làm việc lên.
Đây là thứ mà anh tìm được trên thảm trải sàn sau đêm đó, từ bốn năm trước.
Chiếc bông tai này trông có vẻ rẻ tiền, không giống như thứ Tống Ánh San bình thường hay dùng.
Người đàn ông này nhìn chằm chằm vào chiếc bông tai kia, đặt chiếc bông tai vào ngăn kéo.
Điện thoại đổ chuông, Tô Ngọc Kỳ liếc mắt nhìn dãy số rồi bắt máy: “Bà nội...”
“Con muốn chọc cho bà tức chết phải không? Ai cho phép con hủy hôn, bà nói cho con biết, con bắt buộc phải lấy con gái của nhà họ Lưu. Con muốn cưới cái cô Tống Ánh San gì đó, đừng có mơ!”
“Bà ơi, con chỉ muốn lấy Tống Ánh San, mong bà có thể đồng ý.”
“Không thể được, chỉ cần bà già này còn sống một ngày, con đừng mong dẫn con hát đó vào cửa nhà, con bắt buộc phải cưới con gái nhà họ Lưu.”
Bà cụ tức đến mức thở hổn hển, cúp máy.
Tô Ngọc Kỳ nắm chặt điện thoại trong tay, ánh mắt dần dần trở nên nham hiểm, một nhà họ Lưu tép riu thôi mà, một Lưu Thanh Vũ thôi mà, không biết là cô gái hiểm độc cỡ nào mà dỗ cho bà nội anh xoay như gụ thế này.
Điện thoại vang lên âm báo tin nhắn: “Anh ba, đây chính là Lưu Thanh Vũ, tối nay cô ấy mở party trên du thuyền, không ít người đã tới tham dự. Bạn bè em gửi cho em đó.”
Sau đó là một đoạn video.
Cô gái trong video mặc váy liền màu hồng nhạt, trông có vẻ dịu dàng và xinh đẹp, đôi tay đặt trên eo của một chàng trai, hai người cùng khiêu vũ, trên mặt cô vẫn luôn nở nụ cười.
Thêm cả câu mà “Lưu Thanh Vũ” nói: “Tán gái tặng hoa chỉ thể hiện sự lãng mạn thôi, chi bằng tặng tiền cho thực tế.”
“Nếu như cậu ba nhà họ Tô không có tiền, mấy người còn thích không?”
“Cho nên, không phải đều thích tiền à?”
Tô Ngọc Kỳ hừ một tiếng, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ tham tiền ham hư vinh thôi.
Tắt điện thoại đi, anh tùy tiện ném nó qua một bên.
Bởi vì ông bà nội không ngừng tạo áo lực, Tô Ngọc Kỳ không thể không đồng ý lấy Lưu Thanh Vũ.
Cố Uyên nghe thấy tiếng quản gia gõ cửa, cô mở cửa ra, quản gia nói: “Thưa cô, cậu Tô đã đến rồi, đang ở bên ngoài, cô mau xuống đi ạ.”
Ở bên ngoài, sao không vào nhà?
Cố Uyên thay quần áo, đây là lần đầu tiên cô gặp được cậu ba nhà họ Tô, thời gian dài như thế, chỉ có lần đi đăng ký kết hôn này mới được gặp một lần, Cố Uyên khẽ lắc đầu.
Nghĩ rằng chắc hẳn anh cũng không thích cuộc hôn nhân này, anh không thích cô, cô chẳng thích anh.
Như thế là vừa đẹp.
Hai người không yêu đương gì cùng nhau trải qua những ngày tháng dài đẵng đẵng, là bình yên vô sự, cũng là giày vò dai dẳng.
Cô chỉ muốn mỗi ngày được ở bên cạnh Tinh Tinh.
Bên ngoài đã có một chiếc xe đa dụng màu đen cao cấp chờ sẵn, Cố Uyên bước đến cửa, Trần Quân Mai nắm lấy bàn tay cô, lại một hồi mẹ con tình sâu nghĩa nặng, Cố Uyên cười lạnh mà rút tay ra: “Tôi biết rồi.”
Một chàng trai trẻ mặc âu phục chỉnh tề giúp cô mở cửa xe: “Mời cô Lưu lên xe.”
Cố Uyên ngồi vào xe, cô nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh đang nhắm mắt dưỡng thần mà cơ thể chấn động, giọng nói cũng run rẩy theo, có vẻ như không dám tin: “Anh là... Tô Ngọc Kỳ...”
Đây là người đàn ông đó...
Cố Uyên siết chặt những đầu ngón tay, nhìn thấy gương mặt tuấn tú này, máu huyết toàn thân chạy tán loạn như không chịu sự khống chế. Không nghe được câu trả lời, cô hỏi thêm lần nữa, dường như muốn chính miệng anh nói ra.
“Anh là... Tô Ngọc Kỳ?”
Người đàn ông kia mất kiên nhẫn mà “ừ” một tiếng.
Khoảnh khắc ấy, Cố Uyên không biết phải làm sao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook