Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám
-
Chương 4
Cô nhóc lắc đầu nguầy nguậy, nói tiếp: “Bố một lòng một dạ với mẹ tôi, bọn lẳng lơ diêm dúa các người không quyến rũ được đâu, nên cô hãy bỏ cuộc sớm đi!”
————————
Lâm Quán Quán chợt hiểu ra.
Đôi nam nữ trước mặt chắc có lẽ đang coi mắt, còn đứa bé dắt cậu chàng nhà cô là con gái của người nam, cô nhóc không vừa ý với đối tượng coi mắt của bố nên kéo cô tới để phá.
Lâm Quán Quán đau đầu nhức óc.
Ăn bữa cơm thôi mà cũng gặp phải tình huống thế này.
Lâm Quán Quán ngồi xuống, “Này nhóc…”
“Mẹ, con biết mẹ tủi thân.” Cô nhóc diễn quá sâu, không đợi cho Lâm Quán Quán kịp lên tiếng, mắt đã long lanh đột nhiên nhào vào lòng cô, “Vì ông bà nội không thích mẹ, không đồng ý cho mẹ vào nhà nên mẹ và bố yêu nhau chỉ có thể lén lút ở bên nhau… Mẹ yên tâm, ông bà nội không thương mẹ, có Tâm Can thương mẹ, Tâm Can chỉ có mẹ là mẹ thôi! Cả bố nữa, trong lòng bố cũng chỉ có một mình mẹ, gia đình ta có thế nào cũng sẽ không chia cắt đâu.”
Cô nhóc nói rồi gục vào lòng cô nức nở, Lâm Quán Quán cảm nhận được người cô nhóc khẽ run run, phần áo trước ngực cô ướt nhòe.
Lâm Quán Quán chợt động lòng thương cảm khôn nguôi.
Đứa trẻ này thật đáng thương.
Bố muốn tìm mẹ kế cho cô bé, có mẹ kế rồi có bố dượng, chắc chắn cô bé lo sợ sau khi bố cưới mẹ kế về sẽ không còn thương mình nữa, nên mới phản đối việc bố đi coi mắt đến vậy.
Lâm Quán Quán mủi lòng vòng tay ôm lấy cô nhóc.
“Ngoan, không khóc nữa.”
“Hu hu hu…”
Trên bàn ăn, sắc mặt người nữ trắng tím lẫn lộn, đến là khó coi.
Cũng phải thôi!
Ai ở vào hoàn cảnh bị người ta luôn miệng gọi là “yêu quái già đen thui” với “lẳng lơ diêm dúa” cũng không vui nổi.
Cô ta nắm lấy tay người nam, chu mỏ ấm ức, “Dạ… em biết con gái anh không thích em, nhưng cô nhóc này cũng vô lễ quá đi à.”
Cô nhóc trong lòng Lâm Quán Quán lại càng khóc rống lên.
Lời người nữ vừa dứt, Lâm Quán Quán liền cảm thấy nhiệt độ trong căn phòng giảm sâu, giữa trời nóng nực mà cánh tay cô vẫn nổi da gà.
“Cô vừa nói gì?”
Cuối cùng người nam đã lên tiếng, giọng nói của anh ta trầm và khàn, bắt tai lạ thường, nhưng cũng chứa đựng một nguồn lực mạnh mẽ.
“Em, em nói Tâm Can vô, vô lễ…” Cô ta nuốt nước bọt, ấp úng, “Dạ, con bé mới hơn ba tuổi, là lúc cần phải được dạy dỗ…”
Anh ta rút tay lại không đắn đo, giọng nói lạnh thêm mấy phần, “Tôi nuông chiều đấy, cô có ý kiến à?”
Cô ta nghẹn lời, mãi không thốt nên câu.
“Dạ…”
“Cô đi được rồi đấy!”
Cô ta choáng váng, khó khăn lắm mới chớp được cơ hội coi mắt này, chỉ vì cô ta nói nhóc con vô lễ mà bị tống khứ ư?!
“Dạ…”
“Cút!”
Thấy người nam tức giận, cô ta run bắn, không dám kì kèo thêm, vội vàng lấy đồ tùy thân của mình rồi ra khỏi phòng.
Khoảnh khắc sượt qua vai, cô ta còn tức tức trừng mắt với Lâm Quán Quán.
Lâm Quán Quán vô tội đưa tay sờ mũi.
“Rầm…”
Cửa phòng đóng lại.
Lâm Quán Quán định vỗ về an ủi cô nhóc đang thút thít trong lòng thì thấy người nam nãy giờ quay lưng lại phía mình đột nhiên xoay người lại.
Tim Lâm Quán Quán đập thình thịch!
Một người đàn ông thật tuấn tú!
Anh ta vận bộ vest đen phẳng phiu, vai rộng eo thon, vóc dáng cực chuẩn!
Anh ta rất cao, chừng hơn 1m85, cặp chân dài vô cùng cuốn hút! Gương mặt như điêu khắc với góc cạnh sắc nét, chân mày rậm, cặp mắt đen lay láy, lúc này anh ta đang nhíu mày, toát lên vẻ nghiêm nghị đầy uy nghi.
Người đàn ông này…
Sao quen vậy nhỉ!
Nhưng nếu như đã từng gặp một người có bề ngoài xuất chúng như thế, cô phải nhớ như in mới đúng chứ!
Trong lúc thất thần, người nam bỗng lên tiếng.
Giọng nói trầm mang ý răn đe.
“Tiêu Tâm Can!”
“Dạ! Tới liền tới liền!” Cô nhóc nhanh nhẩu đáp lời, thoăn thoắt bật dậy khỏi vòng tay Lâm Quán Quán, cô cúi đầu nhìn xuống, gương mặt cô nhóc còn tèm lem nước mắt nhưng đã ngoác miệng cười, chẳng còn lại chút dấu vết đáng thương nào hết.
Sự thay đổi chóng mặt ấy khiến Lâm Quán Quán trố mắt há miệng.
“Lại đây!”
Cô nhóc chạy lạch bạch tới, ôm ghì lấy chân người đàn ông, “Bố ơi, bố đừng giận mà, người ta không cố tình phá buổi xem mắt của bố đâu, chính bố đã nói mà, tìm mẹ cho Tâm Can phải được sự đồng ý của Tâm Can mà, mặt cái cô kia nhấp nhô như thế, chẳng xứng với bố gì cả! Bố nhìn cô ấy xem, vừa đến xem mắt mà đã dám mắng con mất lịch sự, nếu như sau này làm mẹ của con thật chắc ngược đãi con chết mất, đúng không hả bố?”
“Vậy con muốn thế nào?”
“Con thích cô này!” Cô nhóc đưa tay chỉ Lâm Quán Quán.
————————
Lâm Quán Quán chợt hiểu ra.
Đôi nam nữ trước mặt chắc có lẽ đang coi mắt, còn đứa bé dắt cậu chàng nhà cô là con gái của người nam, cô nhóc không vừa ý với đối tượng coi mắt của bố nên kéo cô tới để phá.
Lâm Quán Quán đau đầu nhức óc.
Ăn bữa cơm thôi mà cũng gặp phải tình huống thế này.
Lâm Quán Quán ngồi xuống, “Này nhóc…”
“Mẹ, con biết mẹ tủi thân.” Cô nhóc diễn quá sâu, không đợi cho Lâm Quán Quán kịp lên tiếng, mắt đã long lanh đột nhiên nhào vào lòng cô, “Vì ông bà nội không thích mẹ, không đồng ý cho mẹ vào nhà nên mẹ và bố yêu nhau chỉ có thể lén lút ở bên nhau… Mẹ yên tâm, ông bà nội không thương mẹ, có Tâm Can thương mẹ, Tâm Can chỉ có mẹ là mẹ thôi! Cả bố nữa, trong lòng bố cũng chỉ có một mình mẹ, gia đình ta có thế nào cũng sẽ không chia cắt đâu.”
Cô nhóc nói rồi gục vào lòng cô nức nở, Lâm Quán Quán cảm nhận được người cô nhóc khẽ run run, phần áo trước ngực cô ướt nhòe.
Lâm Quán Quán chợt động lòng thương cảm khôn nguôi.
Đứa trẻ này thật đáng thương.
Bố muốn tìm mẹ kế cho cô bé, có mẹ kế rồi có bố dượng, chắc chắn cô bé lo sợ sau khi bố cưới mẹ kế về sẽ không còn thương mình nữa, nên mới phản đối việc bố đi coi mắt đến vậy.
Lâm Quán Quán mủi lòng vòng tay ôm lấy cô nhóc.
“Ngoan, không khóc nữa.”
“Hu hu hu…”
Trên bàn ăn, sắc mặt người nữ trắng tím lẫn lộn, đến là khó coi.
Cũng phải thôi!
Ai ở vào hoàn cảnh bị người ta luôn miệng gọi là “yêu quái già đen thui” với “lẳng lơ diêm dúa” cũng không vui nổi.
Cô ta nắm lấy tay người nam, chu mỏ ấm ức, “Dạ… em biết con gái anh không thích em, nhưng cô nhóc này cũng vô lễ quá đi à.”
Cô nhóc trong lòng Lâm Quán Quán lại càng khóc rống lên.
Lời người nữ vừa dứt, Lâm Quán Quán liền cảm thấy nhiệt độ trong căn phòng giảm sâu, giữa trời nóng nực mà cánh tay cô vẫn nổi da gà.
“Cô vừa nói gì?”
Cuối cùng người nam đã lên tiếng, giọng nói của anh ta trầm và khàn, bắt tai lạ thường, nhưng cũng chứa đựng một nguồn lực mạnh mẽ.
“Em, em nói Tâm Can vô, vô lễ…” Cô ta nuốt nước bọt, ấp úng, “Dạ, con bé mới hơn ba tuổi, là lúc cần phải được dạy dỗ…”
Anh ta rút tay lại không đắn đo, giọng nói lạnh thêm mấy phần, “Tôi nuông chiều đấy, cô có ý kiến à?”
Cô ta nghẹn lời, mãi không thốt nên câu.
“Dạ…”
“Cô đi được rồi đấy!”
Cô ta choáng váng, khó khăn lắm mới chớp được cơ hội coi mắt này, chỉ vì cô ta nói nhóc con vô lễ mà bị tống khứ ư?!
“Dạ…”
“Cút!”
Thấy người nam tức giận, cô ta run bắn, không dám kì kèo thêm, vội vàng lấy đồ tùy thân của mình rồi ra khỏi phòng.
Khoảnh khắc sượt qua vai, cô ta còn tức tức trừng mắt với Lâm Quán Quán.
Lâm Quán Quán vô tội đưa tay sờ mũi.
“Rầm…”
Cửa phòng đóng lại.
Lâm Quán Quán định vỗ về an ủi cô nhóc đang thút thít trong lòng thì thấy người nam nãy giờ quay lưng lại phía mình đột nhiên xoay người lại.
Tim Lâm Quán Quán đập thình thịch!
Một người đàn ông thật tuấn tú!
Anh ta vận bộ vest đen phẳng phiu, vai rộng eo thon, vóc dáng cực chuẩn!
Anh ta rất cao, chừng hơn 1m85, cặp chân dài vô cùng cuốn hút! Gương mặt như điêu khắc với góc cạnh sắc nét, chân mày rậm, cặp mắt đen lay láy, lúc này anh ta đang nhíu mày, toát lên vẻ nghiêm nghị đầy uy nghi.
Người đàn ông này…
Sao quen vậy nhỉ!
Nhưng nếu như đã từng gặp một người có bề ngoài xuất chúng như thế, cô phải nhớ như in mới đúng chứ!
Trong lúc thất thần, người nam bỗng lên tiếng.
Giọng nói trầm mang ý răn đe.
“Tiêu Tâm Can!”
“Dạ! Tới liền tới liền!” Cô nhóc nhanh nhẩu đáp lời, thoăn thoắt bật dậy khỏi vòng tay Lâm Quán Quán, cô cúi đầu nhìn xuống, gương mặt cô nhóc còn tèm lem nước mắt nhưng đã ngoác miệng cười, chẳng còn lại chút dấu vết đáng thương nào hết.
Sự thay đổi chóng mặt ấy khiến Lâm Quán Quán trố mắt há miệng.
“Lại đây!”
Cô nhóc chạy lạch bạch tới, ôm ghì lấy chân người đàn ông, “Bố ơi, bố đừng giận mà, người ta không cố tình phá buổi xem mắt của bố đâu, chính bố đã nói mà, tìm mẹ cho Tâm Can phải được sự đồng ý của Tâm Can mà, mặt cái cô kia nhấp nhô như thế, chẳng xứng với bố gì cả! Bố nhìn cô ấy xem, vừa đến xem mắt mà đã dám mắng con mất lịch sự, nếu như sau này làm mẹ của con thật chắc ngược đãi con chết mất, đúng không hả bố?”
“Vậy con muốn thế nào?”
“Con thích cô này!” Cô nhóc đưa tay chỉ Lâm Quán Quán.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook