Buổi tối, thành phố C, khách sạn Imperial Palace.

Một chiếc Bugatti thể thao màu trắng lướt gió như muốn phá tan màn đêm, sau đó dừng ngoài cửa khách sạn.

Người hầu hai bên sớm đã cung kính chờ ở đó, thấy thế bèn tiến lên đón, “Bắc thiếu gia, ngài đã tới!”

Chàng trai bên trong xe chỉ khẽ quét mắt qua đám người ấy một cái, sau đó liền đẩy cửa đi ra ngoài.

Đó là một khuôn mặt anh tuấn đến nỗi khiến người ta hít thở không thông, cho dù một nửa mặt bên kia bị bóng tối che khuất, ánh đèn chỉ chiếu rọi một nửa còn lại, vẫn khiến người ta loá mắt không dám nhìn gần.

“Phòng của ngài đã được an bài tốt rồi ạ!” Tiếp tân ăn nói khép nép thông báo một câu, làm tư thế mời với anh.

“Ừ.” Chàng trai lạnh lùng đáp, đôi chân thon dài lập tức bước vào trong khách sạn.

Trên người anh chứa một cỗ khí chất lạnh lẽo, bất cứ nơi nào anh đi qua cũng đều tựa như bị một cơn gió lạnh thổi tới, tạo thành một vùng băng tuyết giá lạnh.

Anh bước vào thang máy, đi lên phòng ở tầng 15 sớm đã được chuẩn bị tốt, sau đó tùy tiện cởi cúc áo sơ mi, lập tức bước vào phòng tắm.

Ngay thời điểm nước trong phòng tắm được bật lên, cửa phòng ngoài bỗng nhiên vang lên âm thanh tra chìa vào ổ khóa.

Cửa đang đóng, bỗng bị người khác mở ra……

Cùng lúc đó, bên dưới bãi cỏ ở khách sạn, một buổi party nhỏ mừng sinh nhật đang đang diễn ra.

Party sinh nhật lần này là vì Phương thiếu gia Phương Vinh mà tổ chức, Phương Trì Hạ vừa đến, vai chính đêm nay liền tới đón cô.

“Hạ Hạ, em đã đến rồi!” Phương Vinh sải bước về phía cô, thời điểm sắp tới gần, trực tiếp không nhịn nổi mà nhào tới.

Phương Trì Hạ lui về sau hai bước, khéo léo tránh động tác sắp lao về phía mình của anh ta.

“Phương Trì Hạ!” Phương Vinh chụp hụt, có chút tức giận, nhưng vừa thấy khuôn mặt còn đẹp hơn hoa của cô, tất cả lửa giận đều nuốt vào trong bụng.

Đêm nay còn dài, không sợ không bắt cô đến tay!

Phương Vinh là con trai của ba nuôi Phương Trì Hạ, từ sau khi Phương Trì Hạ lớn lên, anh ta chưa bao giờ ngừng tơ tưởng đến cô, ánh mắt tùy thời nhìn cô đều giống như hận không thể ăn cô vào bụng.

Nhưng Phương Trì Hạ ngày thường vẫn luôn tránh anh ta, thậm chí cũng rất ít về nhà, việc này làm cho hy vọng của Phương Vinh thất bại lần nữa.

Một miếng thịt tươi ngon như vậy bày ở trước mặt, lại chỉ có thể nhìn mà không thể ăn khiến trong lòng Phương Vinh đã sớm cảm thấy khó chịu.

Nhưng vừa nghĩ đến kế hoạch đêm nay, khóe miệng anh ta lập tức gợi lên một nụ cười quỷ quyệt.

Anh ta gọi phục vụ đến, lấy hai ly rượu từ trong khay ra, đưa một ly cho Phương Trì Hạ, “Hạ Hạ, đêm nay là sinh nhật anh, em phải kính anh một ly chứ nhỉ?”

Phương Trì Hạ tùy thời đều rất phòng bị anh ta, nhưng trường hợp như đêm nay, ly rượu này nếu thật sự từ chối thì không tốt cho lắm.

“Tôi muốn uống ly kia!” Hai mắt cô nhìn chằm chằm ly rượu anh ta đưa qua, lấy đại một lý do nhân cơ hội thay đổi ly khác.

Phương Vinh im lặng nhìn động tác cô, ý cười không tốt bên khóe môi càng lúc càng sâu.

Biết ngay là nha đầu này sẽ như vậy mà!

May mà anh ta đã sớm dự phòng!

Nha đầu này cho dù cẩn thận, đại khái cũng không đoán được, bên trong rượu, kỳ thật tất cả đều đã bị động tay chân……

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương