"Không hung dữ với cô, cô còn biết lễ nghĩa liêm sỉ sao?!" Gương mặt tuấn tú của Lệ Quân Trầm rất nghiêm túc, lông mày và khóe mắt tràn đầy lạnh lẽo.

Bị phụ nữ công nhận là một chuyện rất vinh hạnh.

Hứa Thâm Thâm dựa vào ngực anh, ngón tay khẽ vòng vòng ở trên ngực anh, nũng nịu nói: "Em chỉ nói thật mà thôi!"

Lệ Quân Trầm nặng nề nhìn cô một cái, con yêu tinh này!

Sắc mặt Diệp Mạc Phàm không dễ nhìn, bọn họ liếc mắt đưa tình ngay trước mặt mình, hoàn toàn không để mình ở trong mắt.

Anh ta biết Hứa Thâm Thâm cố ý kích thích mình, cũng bởi vì biết cho nên càng tức giận.

Đặc biệt là nhìn cô thân thiết tựa sát vào một người đàn ông xa lạ, trong lòng đã nổi giận đùng đùng.

Lệ Quân Trầm biết con điên này cố ý biểu diễn cho Diệp Mạc Phàm nhìn, từ lúc mới bắt đầu đến gần anh thì anh đã biết con nhóc nhìn ngây thơ không có hại này thật ra là một con quỷ có nhiều ý nghĩ linh tinh.

Nếu muốn diễn kịch thì phải diễn cho thật.

Anh khẽ nở nụ cười trêu tức, chậm rãi cúi đầu xuống hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

"Ưm..." Hứa Thâm Thâm sợ hết hồn, trợn tròn đôi mắt trong suốt như giọt nước, anh điên rồi!

Diệp Mạc Phàm tức giận đến đỏ mắt, nắm chặt hai tay, thật sự không nhìn nổi.

Lệ Quân Trầm mạnh mẽ chà đạp bờ môi cô, không coi ai ra gì hưởng thụ sự ngọt ngào và mềm mại của cô.

Lúc đầu Hứa Thâm Thâm còn hơi giãy dụa hai lần, nhưng mà về sau càng nghĩ không phải mình đang muốn mượn Lệ Quân Trầm đả kích Diệp Mạc Phàm sao, vậy thì thuận nước đẩy thuyền là được.

Nhìn Diệp Mạc Phàm tức giận quay người rời đi, đôi mắt Hứa Thâm Thâm hơi ướt át.

Lệ Quân Trầm phát hiện sự thay đổi của cô, buông cô ra, trên khuôn mặt tuấn mỹ góc cạnh hiện lên một chút khinh thường: "Không có tiền đồ."

Đúng, cô chính là không có tiền đồ!

Biết rõ yêu sai người rồi, nhưng mà trái tim vẫn rất đau đớn.

Lệ Quân Trầm quay người đi vào phòng, Hứa Thâm Thâm cũng đi vào theo.

Anh ngồi trên ghế salon làm bằng da thật, chân dài gác lên nhau, tư thế ngồi lười biếng nhưng lại có một loại khí phách vô hình bao quanh cơ thể làm người không thể bỏ qua.

Đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng và hung ác nhìn váy dài trắng trên người cô, nhíu mày: "Sao lại mặc xui xẻo như vậy?"

Hứa Thâm Thâm lúng túng nhìn anh, chẳng lẽ anh không biết tin ba cô đã qua đời sao?

"Tôi thích."Hứa Thâm Thâm lạnh nhạt nói.

"Đổi đi, không phải để cô đến đây chia buồn."Lệ Quân Trầm lạnh lùng ra lệnh.

Hứa Thâm Thâm buông hai tay xuống bên cạnh, nắm lấy làn váy, biết mình không thể không thay.

Cô dùng ánh mắt mang theo cầu xin nhìn anh: "Đêm nay có thể để tôi mặc như vậy không?"

"Hứa Thâm Thâm, đừng quên thân phận của cô." Giọng Lệ Quân Trầm rất lạnh nhạt, không hề có tình người nhìn cô.

Chóp mũi Hứa Thâm Thâm hơi cay cay, bỗng nhiên đáy lòng cảm thấy rất uất ức, nhưng mà mình không còn cách nào.

Cầm tiền của người ta, bây giờ không cần phải ra vẻ cao quý trong trẻo lạnh lùng.

Thay thì thay!

Cô đi vào phòng thay đồ sau lưng Lệ Quân Trầm, sau khi đi vào mới phát hiện, quần áo Lệ Quân Trầm chuẩn bị cho cô lại là một cái váy dài xẻ ngực màu đỏ.

Ha ha.

Đây là báo ứng sao?

Ngày đầu ba qua đời, cô lại phải mặc màu đỏ đi tham gia vũ hội.

Nhất định người khác sẽ độc ác chọc cột sống cô, nói cô là một đứa con gái bất hiếu ham hư vinh.

Tất cả những thứ này đều là những người kia ban tặng, nhất định đêm nay cô phải xả cơn giận này!

"Cô thất thần gì vậy?" Lệ Quân Trầm vén rèm đi vào, phát hiện cô đang đứng ngẩn người, đôi mắt đỏ ửng, trái tim giống như bị thứ gì chặn lại.

Hứa Thâm Thâm hít mũi, sau đó cười tươi như hoa nhìn Lệ Quân Trầm: "Lệ tiên sinh muốn giúp tôi thay đồ sao?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương