Đôi mắt Hứa Thâm Thâm đảo qua, vẻ mặt ẩn ý: "Kính xin Lệ tiên sinh nói rõ."

"Rất đơn giản, tôi hi vọng được xem dáng vẻ giơ chân của người Bạch gia." Hôm nay Lệ Quân Trầm nhìn thấy Hứa Thâm Thâm nói lời ác độc với Bạch Linh, quả thật không tệ.

Hứa Thâm Thâm cười thản nhiên nói: "Đã hiểu, Lệ tiên sinh yên tâm, tôi có thể làm tốt. Chỉ là theo như trao đổi, Lệ tiên sinh cần phải cho tôi một chút lợi ích."

"Nói đi." Lệ Quân Trầm rút tay của mình lại, ánh mắt lạnh lùng.

Hứa Thâm Thâm mỉm cười, tự nhiên ôm lấy cánh tay hắn: "Trong tay của tôi còn có 10% cổ phần của Hứa gia, muốn chống lại Bạch gia và Diệp gia, còn cần ít nhất 10% cổ phần nữa, Lệ tiên sinh có thể giúp tôi một chút chứ?"

"Cô có biết giá trị của 10% cổ phần không?" Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.

"Lệ tiên sinh yên tâm, tôi không cần 10% này, anh chỉ cần giao cho tôi xử lý là được." Hứa Thâm Thâm đã tính toán từ trước, không đời nào Lệ Quân Trầm phí phạm tiền bạc giúp mình thu mua cổ phần.

Đối phương là thương nhân, làm sao có thể buôn bán lỗ được.

Lệ Quân Trầm nhìn cô, cô mỉm cười hiền dịu đáng yêu, xem ra đã có kế hoạch.

Đây mới chính là mục đích thực sự của việc cô tới tìm mình ngày trước.

Thật đúng là thông minh.

Lệ Quân Trầm im lặng không nói, thái độ cũng không lạnh lùng, dường như đã chấp nhận.

Hứa Thâm Thâm biết rõ được mất, cô hôn lên má Lệ Quân Trầm một cái như chuồn chuồn lướt nước: "Cảm ơn Lệ tiên sinh."

Giọng nói của cô cực kỳ ngọt ngào.

Bùi Triết lái xe phía trước cảm thấy Hứa Thâm Thâm đồi bại không kém gì yêu tinh!

"Lệ tổng, có cần cho cô Hứa thay bộ đồ khác?" Bùi Triết nhắc nhở với ý tốt.

Lệ Quân Trầm cúi đầu nhìn thoáng qua người con gái trong ngực. Cô mặc một tà áo dài màu đen, dịu dàng phóng khoáng, trang nhã lạ thường, không có cảm giác gợi cảm mê hoạch: "Không cần."

Nét mày của Hứa Thâm Thâm cong cong: "Lệ tiên sinh thích là tốt rồi."

Bùi Triết khẽ thở dài, biết rõ rằng Hứa Thâm Thâm cố tình nói như vậy nhưng Lệ Quân Trầm vẫn mắc câu.

Qủa nhiên, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Bọn họ tới Bạch gia rất nhanh.

Hứa Thâm Thâm nhìn không ít xe cộ đỗ trước cửa, hơi kinh ngạc: "Nay Bạch gia có chuyện gì vui sao?"

"Đại thọ 70 tuổi của Bạch Quang Huy." Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.

Bạch Quang Huy chính là ba của Lệ Quân Trầm.

Đã gọi thẳng tên như vậy, xem ra quan hệ giữa họ không tốt lắm.

Hứa Thâm Thâm đi theo Lệ Quân Trầm vào cửa lớn của Bạch gia, mọi người thấy họ cùng xuất hiện bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

Bạch Quang Huy ngồi cách đó không xa vốn còn mang nét mặt vui mừng, nhưng khi nhìn thấy Hứa Thâm Thâm biểu cảm liền đông cứng lại.

Lúc Lệ Quân Trầm dẫn cô tới, Bạch Quang Huy tức giận nói: "Con dẫn cô ta tới làm gì?!"

"Thâm Thâm, giới thiệu một chút, đây là ba dượng của tôi." Lệ Quân Trầm lạnh lùng: "Nhân tiện, mẹ nuôi của tôi là vợ sau của ông ấy."

Hứa Thâm Thâm hơi sửng sốt, mẹ nuôi, tái giá?

"Quân Trầm, con đã tới rồi." Phía sau bỗng vang lên giọng nói dịu dàng uyển chuyển của một người phụ nữ.

Hứa Thâm Thâm quay đầu nhìn lại, một vị phu nhân khoảng năm mươi tuổi, được chăm sóc tỉ mỉ đi về phía bọn họ.

Bà cao gầy, khí chất dịu dàng xuất chúng, nhìn qua rất có đạo đức.

"Mẹ." Giọng điệu của Lệ Quân Trầm có hơi dịu đi.

Phu nhân vui vẻ gật đầu, lại nhìn Hứa Thâm Thâm một chút, tròng mắt lóe lên gì đó rồi biến mất thật nhanh.

"Cô là Thâm Thâm?" Người phụ nữ cười như không cười, ánh mắt như có ý cười nhưng lại khiến người ta không cảm thấy ấm áp.

Hứa Thâm Thâm thản nhiên: "Vâng, Bạch phu nhân."

"Cô không nên xuất hiện ở đây hôm nay." Người phụ nữ khẽ nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương