Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá
-
Chương 2: Thời gian sai lầm
Edit: Cellina
Chạy một mạch từ tầng 18 xuống, căn bản không có dừng lại, ở trên mặt tuyết chạy như điên, sắc trời đã sớm đen lại, chỉ có một cây đèn đường lẻ loi đứng thẳng ở bên đường
Bông tuyết không biết đã ngừng tự lúc nào, tuyết đọng một tầng thật dày trên mặt đất, giẫm lên phát ra tiếng kẽo kẹt làm cho lòng người chua xót. Hà Quyên cũng không có ngừng lại, vẫn tiếp tục chạy
Miệng mở ra, dùng sức thở từng ngụm, từng ngụm khí lạnh như băng được rót vào trong phổi, làm cho cô bị nghẹn, ho khan không ngừng, ngay cả nước mắt cũng theo tiếng ho mà rơi xuống
Không có phương hướng, không có mục đích, cô chỉ không ngừng chạy về phía trước, dường như thân thể đã không còn là của cô nữa, chỉ cảm thấy vô cảm, và máy móc chạy. Hai chân đau đớn tê dại, sớm đã không còn cảm giác. Tất cả đều chuyển dời đến trái tim cô, cuối cùng lại hóa thành dòng nước mắt chảy ra ngoài, lạnh như băng lướt qua gò má
Ban đêm đen nhánh, ngay cả xe cộ trên đường cũng rất thưa thớt, đừng nói chi đến người đi đường. Một mình cô chạy trên đường, không nghe thấy bất kì thanh âm gì, dường như toàn bộ thế giới chỉ còn lại mình cô, và bình giữ nhiệt trong tay làm cho cô đau đớn
Trái tim đập mạnh, hô hấp cũng trở nên dồn dập khiến cô không thở nổi, Hà Quyên không thể không ôm bình giữ nhiệt, bất lực ngã ngồi xuống ven đường, nhìn xe trên đường quốc lộ đè lên mặt đường lầy lội tuyết, không nhịn được nước mắt tuôn như mưa
Thở ra hít vào, hô hấp dồn dập không biết là vì khóc, hay vì chạy mệt, cô chỉ cảm thấy không khí không đáp ứng đủ nhu cầu của cô, mỗi lần hít thở càng làm phổi của cô đau đớn, nước mắt rơi xuống càng nhiều hơn
Trong lòng rung động từng cơn, tiếng chuông ầm ĩ làm cho Hà Quyên chú ý, đó là tiếng chuông di động của cô
Cô ngây ngốc nhìn, thật lâu sau mới dùng ngón tay đã bị đông đến lạnh ngắt, lấy điện thoại ra, Hà Quyên ngơ ngác ấn nút bận. Tiếng chuông dừng lại nhưng Hà Quyên vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm, tiếng chuông dừng lại vài giây lại tiếp tục vang lên. Rốt cuộc cô cũng ấn nút nghe, điện thoại được kết nối, lập tức vang lên giọng nói lo lắng của Phan Kỳ: “Quyên Tử, cậu ở đâu?. Tại sao trễ thế này cậu vẫn chưa về?”
Hà Quyên giật giật môi khô nứt khẽ động một tí vết thương trên miệng lại vỡ ra, lại có mùi máu tanh lan tỏa, không lưu loát phun ra một chữ : “Tớ…”
Sau đó cũng không biết nói gì, cô chỉ biết nhìn tuyết rơi xuống chân đến ngẩn người
“Cậu làm sao vậy?. Xảy ra chuyện gì?”
Bỗng nhiên, Phan Kỳ cảm thấy Hà Quyên rất lạ, nên vội vàng hỏi
Hà Quyên há miệng thở dốc, muốn nói cái gì đó, nhưng tất cả cảm xúc đột nhiên dâng lên, ngược lại cô không biết nói như thế nào, làm sao để mở miệng
Không đợi Hà Quyên trả lời, đầu bên kia điện thoại lại truyền đến giọng nói sốt ruột và lo lắng của Phan Kỳ: “Quyên Tử cậu đang ở đâu?. Có phải Thịnh Nhạc Dục lại bắt nạt cậu không?. Cậu cứ ở đó, tớ qua tiếp cậu”
Một câu nói của Phan Kỳ làm cho nước mắt của Hà Quyên vừa ngừng giờ lại như đê vỡ
Cho dù vẫn chưa tiết lộ với Phan Kỳ nửa chữ nhưng cô ấy vẫn đoán được nguyên nhân sự việc. Một người cô ấy vẫn khăng khăng quan tâm, nâng niu trong lòng bàn tay lại không thèm ngó ngàng đến cô ấy, không thèm lo lắng và phán đoán tâm tư của cô ấy.
Môi nứt nẻ khẽ động, nửa ngày mới tìm được giọng nói của mình:
“Phan Kỳ, cậu nói xem, có phải tớ rất mê muội hay không?”
Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả Hà Quyên cũng cảm thấy thật chói tai
Chỉ là giờ phút này, khó nghe thì như thế nào?. Ai còn để ý nữa đâu
Câu nói đầu tiên, lại câu kế tiếp, câu sau đó, tiếp tục phát tiết tâm trạng ra ngoài
“5 năm, tớ yêu anh ta 5 năm, tớ một lòng yêu anh ta. Cậu biết không?. Phan Kỳ cậu biết mà, đúng không?”
Đã không phải nói chuyện nữa rồi, mà cô đang gào thét, một tiếng lại một tiếng giống như hoa đổ quyên đang khóc, từng câu từng chữ mang theo huyết lệ ở trong lòng
“Tớ biết, tớ biết” Ở đầu bên kia, Phan Kỳ cũng che miệng lại, hai mắt phiếm hồng, quả nhiên, ngày hôm nay vẫn đến
Cô biết Thịnh Nhạc Duc và Hà Quyên cuối cùng sẽ không có kết quả, Hà Quyên yêu anh ta sâu sắc, không chịu tin, vẫn cứ tự lừa mình dối người, đợi đến ngày hôm nay, cô ấy lại tuyệt vọng, khi biết được sự thật, giống như tự mình rơi vào vực thẳm mà mình đã đào sẵn bấy lâu
“Đúng vậy, làm sao tớ có thể xứng với anh ta?. Thịnh Nhạc Dục a, là một nhà thiết kế nổi tiếng, là một ngôi sao mới lên, cũng là đối tượng mà các tiểu thư, khuê các đều ái mộ”
“Tớ nghĩ cái quái gì vậy?. Tớ chỉ là một người thấp kém, làm sao xứng đứng ở bên cạnh anh ta?. Tớ thật sự không biết xấu hổ a, lại quấn lấy anh ta lâu như vậy, không biết anh ta đã nhịn bao lâu rồi nhỉ?”
Hà Quyên mở miệng tự giễu, mấp máy đôi môi khô nứt, vết thương vốn đã khô, giờ lại vỡ ra, từng dòng máu tươi ngai ngái chảy ngược vào trong miệng, mang theo cảnh giác tanh tanh ngọt ngọt khiến người ta đau đớn
“Hôm nay, người phụ nữ kia mới xứng đáng đứng ở bên cạnh anh ta. …. À, đúng rồi, cho dù cô ta chỉ mặc một chiếc áo ngủ đơn giản, nhưng lại cao quý giống như mặc lễ phục. tớ thì sao chứ?. Tớ chỉ mang lại vết bẩn của nước tuyết trong nhà anh ta mà thôi, tầm thường như thế, thấp kém như thế, làm sao …. Làm sao dám mơ mộng trèo cao Thịnh Nhạc Dục cơ chứ?.”
Phụ nữ?
Mặt khác, Phan Kỳ rất kinh ngạc, trừng lớn 2 mắt, lúc này mới ý thức được Quyên Tử đã nhìn thấy cảnh gì, khó trách cô ấy lại thất thường như vậy
“Quyên tử cậu ở chỗ nào?. Cậu nói cho tớ biết đi, tớ sẽ đến đón cậu”
Phan Kỳ sợ tới mức toàn thân lạnh như băng, rõ ràng cô đang ở trong phòng, nhưng giống như bị ai đó kéo ra bên ngoài trời lạnh, khiến cô run rẩy cả người
Tính tình của Hà Quyên rất cương liệt, ra tay cũng rất ngoan độc, cô đã từng được mở mang tầm mắt, ngay cả ăn trộm cầm dao cô ấy cũng không sợ, còn dám đánh anh ta, thật sự là quá mức quật cường, không sợ trời, không sợ đất
Lần này Thịnh Nhạc Dục thương tổn cô ấy nặng như vậy, không phải cô ấy sẽ làm chuyện ngốc nghếch gì chứ?
“Phan Kỳ, cậu đừng lo lắng, tớ là ai chứ?. Tớ là Hà Quyên, là tiểu Cường đánh không chết”
Đầu bên kia điện thoại, Hà Quyên ha ha cười to, thanh âm khàn khàn, không những làm cho Phan Kỳ không yên tâm ngược lại càng thêm lo lắng, cảm xúc của Hà Quyên rõ ràng rất không bình thường: “Quyên Tử cậu đang ở đâu?. Nói cho tớ biết đi”
Phan Kỳ gắt gao nắm chặt điện thoại, bởi vì quá mức dùng sức nên các đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch
“Yên tâm đi, tớ không sao, tớ tốt lắm, tớ sẽ có chừng mực. tớ muốn yên tĩnh một chút”
Trong điện thoại truyền đến câu nói cuối cùng sau đó thì tắt máy. Phan Kỳ sợ tới mức vội vàng gọi lại, nhưng lại vang lên giọng nói máy móc và lạnh như băng của cô kỹ thuật: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”
Phan Kỳ gấp đến độ ở trong phòng đi tới đi lui 2 vòng, sau đó cầm điện thoại quyết định gọi điện cho Thịnh Nhạc Dục, điện thoại vang lên nửa ngày, mới truyền đến tiếng nói thờ ơ của ai đó:
“Alo”
“Này, Thịnh Nhạc Dục, anh là tên khốn kiếp anh đã làm gì với Quyên tử hả, bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
Đột nhiên bị mắng xối xả khiến cho Thịnh Nhạc Dục nhướng mày, không kiên nhẫn nói: “Tôi làm sao mà biết?”
“Anh mang phụ nữ về nhà lại không biết Quyên tử ở đâu. Nếu như Quyên tử xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho anh”
Thịnh Nhạc Dục trả lời có lệ thiếu chút nữa làm cho Phan Kỳ tức điên lên, cô chưa từng gặp người đàn ông nào bạc tình như vậy
“Đây là nhà của tôi, tôi mang ai đến cũng không cần phải báo cáo với cô. Còn nữa, Hà Quyên là người đã trưởng thành nên có trách nhiệm với hành vi của mình tôi không phải là người giám hộ của cô ấy”
Lạch cạch một tiếng, vô tình cúp máy
“Anh…. Này, này….”
Phan Kỳ tức giận đến mức muốn đập vỡ điện thoại, cô đem nồi canh trên bàn đập vỡ, nước canh mát lạnh rơi xuống, trong không khí tràn ra mùi dầu mỡ khiến cho người cảm thấy buồn nôn
Vốn là một món canh ngon, nhưng vì mở nhầm thời gian, cho nên mùi vị cũng chỉ khiến người ta ghê tởm, mùi dầu mỡ làm người ta cảm thấy ghê tởm, không còn thơm phức như lúc ban đầu nữa
Cái nắp rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh chói tai, cũng giống như lòng của Phan Kỳ lúc này, rối như tơ vò
Phan Kỳ không ngừng đi lại, cũng không ngừng lẩm bẩm: “Quyên Tử, cậu ngàn vạn lần đừng gặp chuyện gì nha, vì một tên cặn bã như vậy, không đáng, không đáng”
Bonus chương 3:
“Anh không thể đối xử với tôi như vậy” Người nọ lập tức vọt tới trước mặt một người đàn ông lo lắng vẫy tay
“Tôi muốn kết hôn, đừng dây dưa với tôi nữa”
Người đàn ông mặc áo màu đen không nhịn được cau mày, trong ánh mắt lạnh lẽo sao mà quen thuộc đến vậy….
“Tôi dây dưa với cậu, lúc đầu là ai dây dưa với ai?. Bây giờ lại thành tôi quấn lấy anh” Người ngã xuống lên tiếng chất vấn
Người đàn ông mặc áo khoác đen biến sắc: “Được, tôi thực xin lỗi, bây giờ tôi muốn kết hôn, đừng quấy rầy tôi nữa được không?. Xem như tôi cầu xin cậu, chuyện của chúng ta đã qua rồi”
“Anh muốn kết hôn, tôi không đồng ý, không đồng ý”
….
“Anh đánh tôi?” Người bị đánh ngây ngẩn cả người
“Đừng để tôi nhìn thấy cậu lần nữa”
Người bị đánh bị người ta đẩy một cái, ngã bên chân của Hà Quyên….
Anh ta?.
Một người đàn ông ?
-> Bạn có đoán được ai là nam chính không?.
Chạy một mạch từ tầng 18 xuống, căn bản không có dừng lại, ở trên mặt tuyết chạy như điên, sắc trời đã sớm đen lại, chỉ có một cây đèn đường lẻ loi đứng thẳng ở bên đường
Bông tuyết không biết đã ngừng tự lúc nào, tuyết đọng một tầng thật dày trên mặt đất, giẫm lên phát ra tiếng kẽo kẹt làm cho lòng người chua xót. Hà Quyên cũng không có ngừng lại, vẫn tiếp tục chạy
Miệng mở ra, dùng sức thở từng ngụm, từng ngụm khí lạnh như băng được rót vào trong phổi, làm cho cô bị nghẹn, ho khan không ngừng, ngay cả nước mắt cũng theo tiếng ho mà rơi xuống
Không có phương hướng, không có mục đích, cô chỉ không ngừng chạy về phía trước, dường như thân thể đã không còn là của cô nữa, chỉ cảm thấy vô cảm, và máy móc chạy. Hai chân đau đớn tê dại, sớm đã không còn cảm giác. Tất cả đều chuyển dời đến trái tim cô, cuối cùng lại hóa thành dòng nước mắt chảy ra ngoài, lạnh như băng lướt qua gò má
Ban đêm đen nhánh, ngay cả xe cộ trên đường cũng rất thưa thớt, đừng nói chi đến người đi đường. Một mình cô chạy trên đường, không nghe thấy bất kì thanh âm gì, dường như toàn bộ thế giới chỉ còn lại mình cô, và bình giữ nhiệt trong tay làm cho cô đau đớn
Trái tim đập mạnh, hô hấp cũng trở nên dồn dập khiến cô không thở nổi, Hà Quyên không thể không ôm bình giữ nhiệt, bất lực ngã ngồi xuống ven đường, nhìn xe trên đường quốc lộ đè lên mặt đường lầy lội tuyết, không nhịn được nước mắt tuôn như mưa
Thở ra hít vào, hô hấp dồn dập không biết là vì khóc, hay vì chạy mệt, cô chỉ cảm thấy không khí không đáp ứng đủ nhu cầu của cô, mỗi lần hít thở càng làm phổi của cô đau đớn, nước mắt rơi xuống càng nhiều hơn
Trong lòng rung động từng cơn, tiếng chuông ầm ĩ làm cho Hà Quyên chú ý, đó là tiếng chuông di động của cô
Cô ngây ngốc nhìn, thật lâu sau mới dùng ngón tay đã bị đông đến lạnh ngắt, lấy điện thoại ra, Hà Quyên ngơ ngác ấn nút bận. Tiếng chuông dừng lại nhưng Hà Quyên vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm, tiếng chuông dừng lại vài giây lại tiếp tục vang lên. Rốt cuộc cô cũng ấn nút nghe, điện thoại được kết nối, lập tức vang lên giọng nói lo lắng của Phan Kỳ: “Quyên Tử, cậu ở đâu?. Tại sao trễ thế này cậu vẫn chưa về?”
Hà Quyên giật giật môi khô nứt khẽ động một tí vết thương trên miệng lại vỡ ra, lại có mùi máu tanh lan tỏa, không lưu loát phun ra một chữ : “Tớ…”
Sau đó cũng không biết nói gì, cô chỉ biết nhìn tuyết rơi xuống chân đến ngẩn người
“Cậu làm sao vậy?. Xảy ra chuyện gì?”
Bỗng nhiên, Phan Kỳ cảm thấy Hà Quyên rất lạ, nên vội vàng hỏi
Hà Quyên há miệng thở dốc, muốn nói cái gì đó, nhưng tất cả cảm xúc đột nhiên dâng lên, ngược lại cô không biết nói như thế nào, làm sao để mở miệng
Không đợi Hà Quyên trả lời, đầu bên kia điện thoại lại truyền đến giọng nói sốt ruột và lo lắng của Phan Kỳ: “Quyên Tử cậu đang ở đâu?. Có phải Thịnh Nhạc Dục lại bắt nạt cậu không?. Cậu cứ ở đó, tớ qua tiếp cậu”
Một câu nói của Phan Kỳ làm cho nước mắt của Hà Quyên vừa ngừng giờ lại như đê vỡ
Cho dù vẫn chưa tiết lộ với Phan Kỳ nửa chữ nhưng cô ấy vẫn đoán được nguyên nhân sự việc. Một người cô ấy vẫn khăng khăng quan tâm, nâng niu trong lòng bàn tay lại không thèm ngó ngàng đến cô ấy, không thèm lo lắng và phán đoán tâm tư của cô ấy.
Môi nứt nẻ khẽ động, nửa ngày mới tìm được giọng nói của mình:
“Phan Kỳ, cậu nói xem, có phải tớ rất mê muội hay không?”
Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả Hà Quyên cũng cảm thấy thật chói tai
Chỉ là giờ phút này, khó nghe thì như thế nào?. Ai còn để ý nữa đâu
Câu nói đầu tiên, lại câu kế tiếp, câu sau đó, tiếp tục phát tiết tâm trạng ra ngoài
“5 năm, tớ yêu anh ta 5 năm, tớ một lòng yêu anh ta. Cậu biết không?. Phan Kỳ cậu biết mà, đúng không?”
Đã không phải nói chuyện nữa rồi, mà cô đang gào thét, một tiếng lại một tiếng giống như hoa đổ quyên đang khóc, từng câu từng chữ mang theo huyết lệ ở trong lòng
“Tớ biết, tớ biết” Ở đầu bên kia, Phan Kỳ cũng che miệng lại, hai mắt phiếm hồng, quả nhiên, ngày hôm nay vẫn đến
Cô biết Thịnh Nhạc Duc và Hà Quyên cuối cùng sẽ không có kết quả, Hà Quyên yêu anh ta sâu sắc, không chịu tin, vẫn cứ tự lừa mình dối người, đợi đến ngày hôm nay, cô ấy lại tuyệt vọng, khi biết được sự thật, giống như tự mình rơi vào vực thẳm mà mình đã đào sẵn bấy lâu
“Đúng vậy, làm sao tớ có thể xứng với anh ta?. Thịnh Nhạc Dục a, là một nhà thiết kế nổi tiếng, là một ngôi sao mới lên, cũng là đối tượng mà các tiểu thư, khuê các đều ái mộ”
“Tớ nghĩ cái quái gì vậy?. Tớ chỉ là một người thấp kém, làm sao xứng đứng ở bên cạnh anh ta?. Tớ thật sự không biết xấu hổ a, lại quấn lấy anh ta lâu như vậy, không biết anh ta đã nhịn bao lâu rồi nhỉ?”
Hà Quyên mở miệng tự giễu, mấp máy đôi môi khô nứt, vết thương vốn đã khô, giờ lại vỡ ra, từng dòng máu tươi ngai ngái chảy ngược vào trong miệng, mang theo cảnh giác tanh tanh ngọt ngọt khiến người ta đau đớn
“Hôm nay, người phụ nữ kia mới xứng đáng đứng ở bên cạnh anh ta. …. À, đúng rồi, cho dù cô ta chỉ mặc một chiếc áo ngủ đơn giản, nhưng lại cao quý giống như mặc lễ phục. tớ thì sao chứ?. Tớ chỉ mang lại vết bẩn của nước tuyết trong nhà anh ta mà thôi, tầm thường như thế, thấp kém như thế, làm sao …. Làm sao dám mơ mộng trèo cao Thịnh Nhạc Dục cơ chứ?.”
Phụ nữ?
Mặt khác, Phan Kỳ rất kinh ngạc, trừng lớn 2 mắt, lúc này mới ý thức được Quyên Tử đã nhìn thấy cảnh gì, khó trách cô ấy lại thất thường như vậy
“Quyên tử cậu ở chỗ nào?. Cậu nói cho tớ biết đi, tớ sẽ đến đón cậu”
Phan Kỳ sợ tới mức toàn thân lạnh như băng, rõ ràng cô đang ở trong phòng, nhưng giống như bị ai đó kéo ra bên ngoài trời lạnh, khiến cô run rẩy cả người
Tính tình của Hà Quyên rất cương liệt, ra tay cũng rất ngoan độc, cô đã từng được mở mang tầm mắt, ngay cả ăn trộm cầm dao cô ấy cũng không sợ, còn dám đánh anh ta, thật sự là quá mức quật cường, không sợ trời, không sợ đất
Lần này Thịnh Nhạc Dục thương tổn cô ấy nặng như vậy, không phải cô ấy sẽ làm chuyện ngốc nghếch gì chứ?
“Phan Kỳ, cậu đừng lo lắng, tớ là ai chứ?. Tớ là Hà Quyên, là tiểu Cường đánh không chết”
Đầu bên kia điện thoại, Hà Quyên ha ha cười to, thanh âm khàn khàn, không những làm cho Phan Kỳ không yên tâm ngược lại càng thêm lo lắng, cảm xúc của Hà Quyên rõ ràng rất không bình thường: “Quyên Tử cậu đang ở đâu?. Nói cho tớ biết đi”
Phan Kỳ gắt gao nắm chặt điện thoại, bởi vì quá mức dùng sức nên các đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch
“Yên tâm đi, tớ không sao, tớ tốt lắm, tớ sẽ có chừng mực. tớ muốn yên tĩnh một chút”
Trong điện thoại truyền đến câu nói cuối cùng sau đó thì tắt máy. Phan Kỳ sợ tới mức vội vàng gọi lại, nhưng lại vang lên giọng nói máy móc và lạnh như băng của cô kỹ thuật: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”
Phan Kỳ gấp đến độ ở trong phòng đi tới đi lui 2 vòng, sau đó cầm điện thoại quyết định gọi điện cho Thịnh Nhạc Dục, điện thoại vang lên nửa ngày, mới truyền đến tiếng nói thờ ơ của ai đó:
“Alo”
“Này, Thịnh Nhạc Dục, anh là tên khốn kiếp anh đã làm gì với Quyên tử hả, bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
Đột nhiên bị mắng xối xả khiến cho Thịnh Nhạc Dục nhướng mày, không kiên nhẫn nói: “Tôi làm sao mà biết?”
“Anh mang phụ nữ về nhà lại không biết Quyên tử ở đâu. Nếu như Quyên tử xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho anh”
Thịnh Nhạc Dục trả lời có lệ thiếu chút nữa làm cho Phan Kỳ tức điên lên, cô chưa từng gặp người đàn ông nào bạc tình như vậy
“Đây là nhà của tôi, tôi mang ai đến cũng không cần phải báo cáo với cô. Còn nữa, Hà Quyên là người đã trưởng thành nên có trách nhiệm với hành vi của mình tôi không phải là người giám hộ của cô ấy”
Lạch cạch một tiếng, vô tình cúp máy
“Anh…. Này, này….”
Phan Kỳ tức giận đến mức muốn đập vỡ điện thoại, cô đem nồi canh trên bàn đập vỡ, nước canh mát lạnh rơi xuống, trong không khí tràn ra mùi dầu mỡ khiến cho người cảm thấy buồn nôn
Vốn là một món canh ngon, nhưng vì mở nhầm thời gian, cho nên mùi vị cũng chỉ khiến người ta ghê tởm, mùi dầu mỡ làm người ta cảm thấy ghê tởm, không còn thơm phức như lúc ban đầu nữa
Cái nắp rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh chói tai, cũng giống như lòng của Phan Kỳ lúc này, rối như tơ vò
Phan Kỳ không ngừng đi lại, cũng không ngừng lẩm bẩm: “Quyên Tử, cậu ngàn vạn lần đừng gặp chuyện gì nha, vì một tên cặn bã như vậy, không đáng, không đáng”
Bonus chương 3:
“Anh không thể đối xử với tôi như vậy” Người nọ lập tức vọt tới trước mặt một người đàn ông lo lắng vẫy tay
“Tôi muốn kết hôn, đừng dây dưa với tôi nữa”
Người đàn ông mặc áo màu đen không nhịn được cau mày, trong ánh mắt lạnh lẽo sao mà quen thuộc đến vậy….
“Tôi dây dưa với cậu, lúc đầu là ai dây dưa với ai?. Bây giờ lại thành tôi quấn lấy anh” Người ngã xuống lên tiếng chất vấn
Người đàn ông mặc áo khoác đen biến sắc: “Được, tôi thực xin lỗi, bây giờ tôi muốn kết hôn, đừng quấy rầy tôi nữa được không?. Xem như tôi cầu xin cậu, chuyện của chúng ta đã qua rồi”
“Anh muốn kết hôn, tôi không đồng ý, không đồng ý”
….
“Anh đánh tôi?” Người bị đánh ngây ngẩn cả người
“Đừng để tôi nhìn thấy cậu lần nữa”
Người bị đánh bị người ta đẩy một cái, ngã bên chân của Hà Quyên….
Anh ta?.
Một người đàn ông ?
-> Bạn có đoán được ai là nam chính không?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook