Ông Xã Phải Được Dỗ Dành
-
Chương 10
Khi Ngô Đồng đi ra khỏi cửa Cục Dân Chính, bị ánh nắng gay gắt chiếu vào, cô không tự chủ đưa tay lên che, Tần Qua nhìn thấy liền đứng sát gần cho bóng của anh có thể che cho cô.
“Em đến đây bằng gì?” Tần Qua nhìn phía trước cửa có một đôi vợ chồng mới cưới đang nắm tay nhau vui vẻ, trong lòng cảm thấy cuộc hôn nhân của mình còn thiếu một chút gì đó.
“Tàu điện ngầm”. Ngô Đồng không phát hiện hành động của Tần Qua, cô bỏ tay xuống, lùi xuống mộtchút để tìm một vị trí thoải mái hơn.
“Em còn đi đâu nữa không?” Tần Qua hỏi, giống như không thấy động tác tránh né của Ngô Đồng.
“Tôi còn có một chuyện phải giải quyết nhưng cũng không gấp lắm.”
“Vậy em đi cùng anh đi.”
“đi đâu?”
“Đến nơi sẽ biết.”
Tần Qua nắm tay kéo Ngô Đồng đang còn nghi ngờ đến một chiếc xe mô tô dựng phía trước, sau đó lấy chiếc mũ bảo hiểm duy nhất đội lên đầu Ngô Đồng, động tác hơi mạnh một chút làm Ngô Đồng bị đau, cô kêu nhỏ một tiếng.
“Em không sao chứ.” Tần Qua khựng lại, đưa tay ra muốn lấy mũ bảo hiểm xuống.
“không việc gì.” Ngô Đồng lùi về sau hai bước.
Tần Qua không nói gì, nhưng trong lòng có thêm một định nghĩa mới, vợ của mình hơi mỏng manh, yếu ớt, dùng sức phải nhỏ hơn chút.
Lần đầu tiên Ngô Đồng ngồi xe mô tô, cô thận trọng ngồi lên yên xe phía sau, hai tay nắm chặt khung kim loại xung quanh yên xe. Tần Qua nổ máy rồ ga, thân mình Ngô Đồng không kiểm soát được hơi nghiêng ngả, sắc mặt cô tái đi.
Tần Qua chuyển hướng, đến trước cửa thì dừng lại, chống chân xuống đất, vẻ mặt bất đắc dĩ đưa tay ra sau kéo tay Ngô Đồng vòng lên lưng mình. Ngô Đồng giãy giãy, nhưng lực tay của Tần Qua không nhỏ, một cánh tay mà bắt lấy hai tay Ngô Đồng không thể động đậy.
“Ôm chặt.” Giọng Tần Qua cương quyết.
“Tôi …”
“Chúng ta đã kết hôn, em phải quen dần với việc tiếp xúc với anh.” Tần Qua quay đầu lại.
Ngô Đồng chớp chớp mắt, sau đó vòng tay ôm Tần Qua rốt cục yên tĩnh lại.
Tần Qua chạy xe mô tô tốc độ rất nhanh, tựa như con cá linh hoạt trong đại dương của xe cộ vẫy vùng. Ngô Đồng ôm chặt eo Tần Qua, tốc độ xe càng nhanh, Ngô Đồng ôm càng chặt. Cuối cùng cả người Ngô Đồng đều dán lên lưng Tần Qua, chóp mũi quanh quẩn hơi thở nam tính của người đàn ông.
Tần Qua cảm nhận vòng tay quanh thân mình ôm càng ngày càng chặt, cùng với phía sau là thân thể phái nữ mềm mại, khóe miệng chậm rãi cong lên, ánh mắt mang theo ý cười, tốc độ xe lại càng lúc càng nhanh.
Xe mô tô rời khỏi đường lớn, đi vào mấy con hẻm nhỏ, cảnh vật ven đường vắng vẻ dần, qua mấy khúc cua nữa, cuối cùng xe cũng dừng lại.
“Đến rồi.” Tần Qua dừng xe.
Ngô Đồng vội vàng xuống xe, gỡ vội nón bảo hiểm ra mới ngẩng đầu quan sát cảnh vật xung quanh. Đây là một tòa nhà nhỏ có lối kiến trúc giả cổ, nhìn cửa lớn màu đỏ rực cùng hàng tường rào bằng gạch rộng lớn, Ngô Đồng có thể khẳng định diện tích ngôi nhà hẳn là rất lớn.
Tần Qua dừng xe, đến cửa trước, sau đó lấy chìa khóa trong túi quần mở khóa, dùng sức đẩy cánh cửa mở rộng.
Ngô Đồng cũng đi theo đứng trên bậc thềm, đứng ở ngoài cửa nhìn vào một mảnh sân vườn nhỏ có cây cối tươi tốt và một bàn đu dây dưới cây ngô đồng.
Tần Qua kéo tay Ngô Đồng bước vào sân, đứng dưới một bóng cây râm mát “Em thích nơi này không?”
“Nơi này là?” Ngô Đồng hỏi.
“Đây là nhà mới của chúng ta.” Tần Qua trả lời “Về sau chúng ta sẽ ở đây.”
“Ở đây? Chúng ta không ở Hoàn Sơn Phỉ Thúy sao?” Ngô Đồng nghi ngờ hỏi.
“Em không thích ở đây hả?” Tần Qua hỏi, trong giọng nói mơ hồ có chút ý tứ không vui.
“không phải, chỉ là tôi không nghĩ tới … Chúng ta sẽ sống ở đây.” Ngô Đồng nói “Tôi rất thích nơi này.”
“Thích là được rồi.” Tần Qua nói “Nhà này là mẹ tìm cho chúng ta, phòng rất rộng rãi, trước nhà và sau nhà đều có sân, sân sau thì nhỏ sân trước một chút, ở đó trồng một cây ngân hạnh (cây rẻ quạt), nghe nói mùa thu hoa lá cây chuyển màu sẽ rất đẹp.”
“Có muốn đi xem phòng không?”
Ngô Đồng gật đầu nhẹ, hai người đi vào trong nhà, phòng ốc mang lối kiến trúc cổ xưa, chỉ có mộttầng, chỉ có cửa sổ là lắp kính, còn các cửa khác đều bằng gỗ. Mặc dù chỉ có một tầng nhưng mái nhà bằng ngói đã giúp tản nhiệt, đứng trong phòng không khí mát lạnh.
Ngô Đồng ngắm nghía một lúc, thấy các phòng đều trống không “Sao trong phòng chưa lắp đặt gì?”
“Hôm qua mẹ mới chuyển đồ đi.”
“Sao vậy?” Ngô Đồng không hiểu hỏi.
“Mẹ nói có lẽ em thích tự mình mua sắm, trang trí lắp đặt cho ngôi nhà.” Tần Qua nói “Cũng là cho chúng ta có chút việc để làm.”
nói xong, Tần Qua nhìn chăm chú vào Ngô Đồng. Thấy vậy, Ngô Đồng cười cười nói “Vậy chúng ta sắp xếp thời gian rồi cùng đi mua.”
“Được.” Tần Qua nhướng mày cười.
Ngắm nghía trong phòng xong, hai người đi ra sân sau. Sân trước và sân sau có cách bài trí giống nhau, nhưng ở đây có thêm một ao cá nhỏ, bên trong có nhiều con cá con màu sắc sặc sỡ đang bơi lội. Bên cạnh ao cá có rất nhiều bồn hoa làm Ngô Đồng cảm thấy rất thích thú. Vì thế cô không thể nhịn được liền ngồi xuống cẩn thận ngắm.
Tần Qua đứng một bên yên lặng ngắm Ngô Đồng, ánh nắng chiếu nghiêng lên người cô làm cả người Ngô Đồng tắm trong một luồng sáng vàng nhạt, cả người đến từ sợi tóc đều đẹp đến rung động lòng người.
“Nơi này thật đẹp quá.” Ngô Đồng vừa cười vừa nói, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, không giấu được niềm yêu thích.
“Em thích là tốt rồi.” Tần Qua cũng ngồi xuống cạnh Ngô Đồng, ánh mắt nhìn theo ngón tay Ngô Đồng, ngón tay cô cũng bị ánh nắng chiều vào mà trở nên trong suốt. Ngô Đồng cười gật đầu, đầu ngón tay gẩy gẩy một nụ hoa.
“Em định khi nào chuyển đến đây?” Tần Qua đột nhiên hỏi.
“A??” Ngô Đồng ngẩn người, niềm vui trong nháy mắt vụt tắt, nói “Chúng ta mua sắm đồ đạc trang trí nhà cửa trước, sau đó thì chuyển đến.”
“Vậy khi nào đi mua đồ?”
“Khi nào anh có thời gian?”
“Lúc nào anh cũng có thời gian rảnh.”
Ngô Đồng đứng lên, nhìn cây ngân hạnh ở gần đó, nói “Khi nào sắp xếp được thời gian, tôi sẽ gọi cho anh.”
“Được” Tần Qua không để ý gật đầu.
Ngô Đồng đi đến dưới cây ngân hạnh, tưởng tượng khi đến mùa thu, lá cây sẽ vàng rực cả một vùng, thật là một cảnh tượng đáng mong chờ. Lúc đó, có thể mua một cái ghế dựa để dưới gốc cây.
“Thời gian du lịch do em quyết định, còn sắp xếp lịch trình sẽ do anh phụ trách nhé.” Tần Qua bỗng nhiên nói.
Ngô Đồng nhớ tới lần trước ở quán cà phê, hai người đã quyết định đi tuần trăng mật du lịch. Lúc đó vì muốn có thời gian chăm óc em trai, cô đã đề nghị thời gian đi du lịch là một tháng sau. Lúc này, Tần Qua muốn sắp xếp lịch trình, Ngô Đồng không có ý kiến.
“Được.”
“Em có thích đi đâu không?’
“Mọi việc do anh quyết định.”
“Thế khi quay về nhớ đưa hộ chiếu cho anh.”
“Vâng.” Ngô Đồng cảm thấy có chút áy náy khi để mọi chuyện cho Tần Qua gánh vác, cô nhìn Tần Qua nở nụ cười, lại không biết dưới ánh nắng mặt trời, trong mắt Tần Qua nụ cười ấy có bao nhiêu là hấp dẫn.
Tần Qua rốt cục không thể khống chế nội tâm như mãnh thú, anh đẩy Ngô Đồng dựa vào thân cây, giống như một chú chó săn liều mạng gặm nuốt thức ăn mĩ vị mình đã mơ ước bấy lâu. Ngô Đồng hơi cứng người lại nhưng sau đó lại dần dần mềm mại, đã đăng ký kết hôn rồi, mình còn già mồm làm gì. Ngô Đồng nhìn ánh mắt cuồng nhiệt của người đàn ông, nháy một cái sau đó cũng chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mở miệng ra.
Tần Qua như phát hiện vùng đất mới, thả môi Ngô Đồng ra, duỗi đầu lưỡi đi vào, quấn lấy lưỡi Ngô Đồng, mạnh mẽ mút vào, mãi cho đến lúc hai người không thở nổi.
Tần Qua bóp chặt eo Ngô Đồng, dường như cố hết sức khống chế chính mình.
“Em phải chuẩn bị trong bao lâu?”
Ngô Đồng sững sờ, một lúc sau mới nhớ tới khi ở quán cà phê mình đã hi vọng Tần Qua cho mình mộtkhoảng thời gian để thích ứng. Chỉ là thời gian này là bao lâu, khi nào thì thích hợp, chính Ngô Đồng cũng không biết. Nhưng cô biết, đối với Tần Qua như vậy là không công bằng, dù sao anh cũng có dục vọng đối với cô.
“Tôi …”
“một tháng … một tháng này chúng ta bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn chút đi.” Tần Qua nhìn thẳng vào mắt Ngô Đồng “anh không hi vọng khi đi tuần trang mật du lịch, chúng ta phải chia phòng ngủ.”
Ngô Đồng không biết phải trả lời như thế nào, nhưng cô biết yêu cầu của Tần Qua là chính đáng, cuối cùng cô cũng gật nhẹ đầu.
Tần Qua mừng rỡ, buông Ngô Đồng ra, cười nói “anh đưa em về.”
Tần Qua lái xe mô tô chở Ngô Đồng về nhà, Ngô Đồng đứng trên lầu nhìn Tần Qua lái xe mô tô dần khuất khỏi khu chung cư, ánh nắng mờ nhạt cuối chiều chiếu lên thân hình mong manh của cô, có chút quạnh hiu.
Cuộc sống là do chính mình quyết định, nếu con người hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình thì đó là vì có một người để cho mình sẵn lòng yêu thương. Giống như lúc này, Ngô Đồng cũng sẵn lòng thử tiếp nhận Tần Qua. Thay đổi và thích ứng luôn là bản năng của con người, hi vọng hạnh phúc sẽ đến khi côcó đủ cố gắng.
Ngô Đồng mỉm cười, cầm túi xách đi đến bệnh viện thăm em trai.
Khi Tần Qua lái xe mô tô về Hoàn Sơn Phỉ Thúy, mọi người trong nhà họ Tần đều đang ngóng chờ tin tức. Thấy Tần Qua về, ai cũng lộ ánh mắt chờ mong.
“đã đăng ký kết hôn xong.” Tần Qua tự nhiên nói.
“Vậy Ngô Đồng đâu?” Mẹ Tần ngạc nhiên hỏi.
“Ngô Đồng còn có công chuyện, con đưa cô ấy về trước.” Tần Qua nói “Còn có, một tháng sau chúng con sẽ đi du lịch trăng mật. Sau khi trở về, chúng con sẽ dọn về nhà mới.”
“Nhưng mẹ con chưa gặp con dâu mà.” Mẹ Tần nghe con trai không có ý dẫn con dâu trở về.
“Nếu không, chúng ta sắp xếp để hai gia đình ăn một bữa cơm.” Tần Hoài đề nghị.
“Tùy mọi người.” Tần Qua nói xong, đi lên lầu đến phòng của Phi Phi.
Người nhà họ Tần đưa mắt nhìn nhau, biểu hiện của Tần Qua là vui vẻ hay là không vui vẻ đây?
Tần Qua gõ cửa phòng con trai, sau đó mới đẩy cửa bước vào, thấy Phi Phi quả nhiên đang ngồi dưới đất chơi trò chơi ghép hình. Vì thế anh đến gần nhìn con trai chơi một lúc, mới đem giấy đăng ký kết hôn để trước mặt Phi Phi, nói “Phi Phi, đây là người sẽ là mẹ của con.”
Phi Phi đưa mắt nhìn một cái rồi lại tập trung chơi trò ghép hình. Tần Qua cầm giấy đăng ký kết hôn lại, nhìn chăm chú vào ảnh của Ngô Đồng tự nói một mình “thật ra hôm nay cô ấy không vu vẻ, mặc dù côấy đã cố giả vờ nhưng không giấu nổi con mắt của ba.” Tần Qua nói “Đúng ra là ba không cần phải để ý, dù sao hai nhà chỉ là liên hôn thương mại, kết hôn là việc cô tình tôi nguyện, cô ấy bày vẻ mặt ấy cho ai nhìn.”
“Nhưng … khi nhìn cô ấy vui vẻ xem nhà mới của chúng ta, vui sướng ngắm hoa, dáng vẻ tươi cười thậtlà hấp dẫn mê hoặc lòng người.” Tần Qua nhớ lại “Nhưng khi ba hỏi khi nào cô ấy muốn chuyển đến ở, sắc mặt của cô ấy liền thay đổi, trở nên miễn cưỡng làm cho ba có chút khó chịu.”
“Cho nên ba đã hôn cô ấy.” Tần Qua liếc Phi Phi, nói “Con biết hôn có nghĩa là gì không? không giống với cái hôn của người lớn cho trẻ con, đó là cái hôn của một người đàn ông với người phụ nữ của anhta, một hành động cực kỳ thân mật.”
“Khi đó … Ba có chút không khống chế được bản thân mình, chỉ cần nghĩ đến việc cô ấy không mong muốn ở chung với ba, ba lại muốn làm một hành động nào đó thân mật với cô ấy hơn một chút, muốn nhắc nhở cô ấy, đã lấy giấy đăng ký kết hôn rồi thì cô ấy đã là người nhà họ Tần, là người của Tần Qua, mặc cho cô ấy có bằng lòng hay không thì cũng đều phải sống chung với ba.”
“Loại cảm giác xa lạ này, trước giờ ba chưa từng có, lý trí nói với ba làm như vậy là không đúng nhưng ba không khống chế nổi. Đồng thời … ba cũng cảm thấy rất thỏa mãn. Có phải ba lại phát bệnh rồi không? Có phải ba nên tìm bác sĩ Lý để kiểm tra lại không?”
“Ba không khống chế nổi mà muốn làm một vài chuyện với cô ấy nhưng lại sợ làm tổn thương đến côấy. Phải làm sao bây giờ?” Tần Qua lẩm bẩm tự hỏi “Khi thấy cô ấy do dự, ba hận không thể ngay tại chỗ mà …”
Rắc …
Phi Phi cầm một bức tranh ghép hình hoàn chỉnh vừa xếp xong, chỉ nhìn một chút rồi lại lật qua, vô số mảnh ghép ô vuông nhỏ rơi đầy trên mặt đất.
Tần Qua nhìn thoáng qua, bỗng nhiên cười nhẹ. Hôm nay khi hôn cô ấy, cô ấy hình như có chút phối hợp với mình.
“Em đến đây bằng gì?” Tần Qua nhìn phía trước cửa có một đôi vợ chồng mới cưới đang nắm tay nhau vui vẻ, trong lòng cảm thấy cuộc hôn nhân của mình còn thiếu một chút gì đó.
“Tàu điện ngầm”. Ngô Đồng không phát hiện hành động của Tần Qua, cô bỏ tay xuống, lùi xuống mộtchút để tìm một vị trí thoải mái hơn.
“Em còn đi đâu nữa không?” Tần Qua hỏi, giống như không thấy động tác tránh né của Ngô Đồng.
“Tôi còn có một chuyện phải giải quyết nhưng cũng không gấp lắm.”
“Vậy em đi cùng anh đi.”
“đi đâu?”
“Đến nơi sẽ biết.”
Tần Qua nắm tay kéo Ngô Đồng đang còn nghi ngờ đến một chiếc xe mô tô dựng phía trước, sau đó lấy chiếc mũ bảo hiểm duy nhất đội lên đầu Ngô Đồng, động tác hơi mạnh một chút làm Ngô Đồng bị đau, cô kêu nhỏ một tiếng.
“Em không sao chứ.” Tần Qua khựng lại, đưa tay ra muốn lấy mũ bảo hiểm xuống.
“không việc gì.” Ngô Đồng lùi về sau hai bước.
Tần Qua không nói gì, nhưng trong lòng có thêm một định nghĩa mới, vợ của mình hơi mỏng manh, yếu ớt, dùng sức phải nhỏ hơn chút.
Lần đầu tiên Ngô Đồng ngồi xe mô tô, cô thận trọng ngồi lên yên xe phía sau, hai tay nắm chặt khung kim loại xung quanh yên xe. Tần Qua nổ máy rồ ga, thân mình Ngô Đồng không kiểm soát được hơi nghiêng ngả, sắc mặt cô tái đi.
Tần Qua chuyển hướng, đến trước cửa thì dừng lại, chống chân xuống đất, vẻ mặt bất đắc dĩ đưa tay ra sau kéo tay Ngô Đồng vòng lên lưng mình. Ngô Đồng giãy giãy, nhưng lực tay của Tần Qua không nhỏ, một cánh tay mà bắt lấy hai tay Ngô Đồng không thể động đậy.
“Ôm chặt.” Giọng Tần Qua cương quyết.
“Tôi …”
“Chúng ta đã kết hôn, em phải quen dần với việc tiếp xúc với anh.” Tần Qua quay đầu lại.
Ngô Đồng chớp chớp mắt, sau đó vòng tay ôm Tần Qua rốt cục yên tĩnh lại.
Tần Qua chạy xe mô tô tốc độ rất nhanh, tựa như con cá linh hoạt trong đại dương của xe cộ vẫy vùng. Ngô Đồng ôm chặt eo Tần Qua, tốc độ xe càng nhanh, Ngô Đồng ôm càng chặt. Cuối cùng cả người Ngô Đồng đều dán lên lưng Tần Qua, chóp mũi quanh quẩn hơi thở nam tính của người đàn ông.
Tần Qua cảm nhận vòng tay quanh thân mình ôm càng ngày càng chặt, cùng với phía sau là thân thể phái nữ mềm mại, khóe miệng chậm rãi cong lên, ánh mắt mang theo ý cười, tốc độ xe lại càng lúc càng nhanh.
Xe mô tô rời khỏi đường lớn, đi vào mấy con hẻm nhỏ, cảnh vật ven đường vắng vẻ dần, qua mấy khúc cua nữa, cuối cùng xe cũng dừng lại.
“Đến rồi.” Tần Qua dừng xe.
Ngô Đồng vội vàng xuống xe, gỡ vội nón bảo hiểm ra mới ngẩng đầu quan sát cảnh vật xung quanh. Đây là một tòa nhà nhỏ có lối kiến trúc giả cổ, nhìn cửa lớn màu đỏ rực cùng hàng tường rào bằng gạch rộng lớn, Ngô Đồng có thể khẳng định diện tích ngôi nhà hẳn là rất lớn.
Tần Qua dừng xe, đến cửa trước, sau đó lấy chìa khóa trong túi quần mở khóa, dùng sức đẩy cánh cửa mở rộng.
Ngô Đồng cũng đi theo đứng trên bậc thềm, đứng ở ngoài cửa nhìn vào một mảnh sân vườn nhỏ có cây cối tươi tốt và một bàn đu dây dưới cây ngô đồng.
Tần Qua kéo tay Ngô Đồng bước vào sân, đứng dưới một bóng cây râm mát “Em thích nơi này không?”
“Nơi này là?” Ngô Đồng hỏi.
“Đây là nhà mới của chúng ta.” Tần Qua trả lời “Về sau chúng ta sẽ ở đây.”
“Ở đây? Chúng ta không ở Hoàn Sơn Phỉ Thúy sao?” Ngô Đồng nghi ngờ hỏi.
“Em không thích ở đây hả?” Tần Qua hỏi, trong giọng nói mơ hồ có chút ý tứ không vui.
“không phải, chỉ là tôi không nghĩ tới … Chúng ta sẽ sống ở đây.” Ngô Đồng nói “Tôi rất thích nơi này.”
“Thích là được rồi.” Tần Qua nói “Nhà này là mẹ tìm cho chúng ta, phòng rất rộng rãi, trước nhà và sau nhà đều có sân, sân sau thì nhỏ sân trước một chút, ở đó trồng một cây ngân hạnh (cây rẻ quạt), nghe nói mùa thu hoa lá cây chuyển màu sẽ rất đẹp.”
“Có muốn đi xem phòng không?”
Ngô Đồng gật đầu nhẹ, hai người đi vào trong nhà, phòng ốc mang lối kiến trúc cổ xưa, chỉ có mộttầng, chỉ có cửa sổ là lắp kính, còn các cửa khác đều bằng gỗ. Mặc dù chỉ có một tầng nhưng mái nhà bằng ngói đã giúp tản nhiệt, đứng trong phòng không khí mát lạnh.
Ngô Đồng ngắm nghía một lúc, thấy các phòng đều trống không “Sao trong phòng chưa lắp đặt gì?”
“Hôm qua mẹ mới chuyển đồ đi.”
“Sao vậy?” Ngô Đồng không hiểu hỏi.
“Mẹ nói có lẽ em thích tự mình mua sắm, trang trí lắp đặt cho ngôi nhà.” Tần Qua nói “Cũng là cho chúng ta có chút việc để làm.”
nói xong, Tần Qua nhìn chăm chú vào Ngô Đồng. Thấy vậy, Ngô Đồng cười cười nói “Vậy chúng ta sắp xếp thời gian rồi cùng đi mua.”
“Được.” Tần Qua nhướng mày cười.
Ngắm nghía trong phòng xong, hai người đi ra sân sau. Sân trước và sân sau có cách bài trí giống nhau, nhưng ở đây có thêm một ao cá nhỏ, bên trong có nhiều con cá con màu sắc sặc sỡ đang bơi lội. Bên cạnh ao cá có rất nhiều bồn hoa làm Ngô Đồng cảm thấy rất thích thú. Vì thế cô không thể nhịn được liền ngồi xuống cẩn thận ngắm.
Tần Qua đứng một bên yên lặng ngắm Ngô Đồng, ánh nắng chiếu nghiêng lên người cô làm cả người Ngô Đồng tắm trong một luồng sáng vàng nhạt, cả người đến từ sợi tóc đều đẹp đến rung động lòng người.
“Nơi này thật đẹp quá.” Ngô Đồng vừa cười vừa nói, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, không giấu được niềm yêu thích.
“Em thích là tốt rồi.” Tần Qua cũng ngồi xuống cạnh Ngô Đồng, ánh mắt nhìn theo ngón tay Ngô Đồng, ngón tay cô cũng bị ánh nắng chiều vào mà trở nên trong suốt. Ngô Đồng cười gật đầu, đầu ngón tay gẩy gẩy một nụ hoa.
“Em định khi nào chuyển đến đây?” Tần Qua đột nhiên hỏi.
“A??” Ngô Đồng ngẩn người, niềm vui trong nháy mắt vụt tắt, nói “Chúng ta mua sắm đồ đạc trang trí nhà cửa trước, sau đó thì chuyển đến.”
“Vậy khi nào đi mua đồ?”
“Khi nào anh có thời gian?”
“Lúc nào anh cũng có thời gian rảnh.”
Ngô Đồng đứng lên, nhìn cây ngân hạnh ở gần đó, nói “Khi nào sắp xếp được thời gian, tôi sẽ gọi cho anh.”
“Được” Tần Qua không để ý gật đầu.
Ngô Đồng đi đến dưới cây ngân hạnh, tưởng tượng khi đến mùa thu, lá cây sẽ vàng rực cả một vùng, thật là một cảnh tượng đáng mong chờ. Lúc đó, có thể mua một cái ghế dựa để dưới gốc cây.
“Thời gian du lịch do em quyết định, còn sắp xếp lịch trình sẽ do anh phụ trách nhé.” Tần Qua bỗng nhiên nói.
Ngô Đồng nhớ tới lần trước ở quán cà phê, hai người đã quyết định đi tuần trăng mật du lịch. Lúc đó vì muốn có thời gian chăm óc em trai, cô đã đề nghị thời gian đi du lịch là một tháng sau. Lúc này, Tần Qua muốn sắp xếp lịch trình, Ngô Đồng không có ý kiến.
“Được.”
“Em có thích đi đâu không?’
“Mọi việc do anh quyết định.”
“Thế khi quay về nhớ đưa hộ chiếu cho anh.”
“Vâng.” Ngô Đồng cảm thấy có chút áy náy khi để mọi chuyện cho Tần Qua gánh vác, cô nhìn Tần Qua nở nụ cười, lại không biết dưới ánh nắng mặt trời, trong mắt Tần Qua nụ cười ấy có bao nhiêu là hấp dẫn.
Tần Qua rốt cục không thể khống chế nội tâm như mãnh thú, anh đẩy Ngô Đồng dựa vào thân cây, giống như một chú chó săn liều mạng gặm nuốt thức ăn mĩ vị mình đã mơ ước bấy lâu. Ngô Đồng hơi cứng người lại nhưng sau đó lại dần dần mềm mại, đã đăng ký kết hôn rồi, mình còn già mồm làm gì. Ngô Đồng nhìn ánh mắt cuồng nhiệt của người đàn ông, nháy một cái sau đó cũng chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mở miệng ra.
Tần Qua như phát hiện vùng đất mới, thả môi Ngô Đồng ra, duỗi đầu lưỡi đi vào, quấn lấy lưỡi Ngô Đồng, mạnh mẽ mút vào, mãi cho đến lúc hai người không thở nổi.
Tần Qua bóp chặt eo Ngô Đồng, dường như cố hết sức khống chế chính mình.
“Em phải chuẩn bị trong bao lâu?”
Ngô Đồng sững sờ, một lúc sau mới nhớ tới khi ở quán cà phê mình đã hi vọng Tần Qua cho mình mộtkhoảng thời gian để thích ứng. Chỉ là thời gian này là bao lâu, khi nào thì thích hợp, chính Ngô Đồng cũng không biết. Nhưng cô biết, đối với Tần Qua như vậy là không công bằng, dù sao anh cũng có dục vọng đối với cô.
“Tôi …”
“một tháng … một tháng này chúng ta bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn chút đi.” Tần Qua nhìn thẳng vào mắt Ngô Đồng “anh không hi vọng khi đi tuần trang mật du lịch, chúng ta phải chia phòng ngủ.”
Ngô Đồng không biết phải trả lời như thế nào, nhưng cô biết yêu cầu của Tần Qua là chính đáng, cuối cùng cô cũng gật nhẹ đầu.
Tần Qua mừng rỡ, buông Ngô Đồng ra, cười nói “anh đưa em về.”
Tần Qua lái xe mô tô chở Ngô Đồng về nhà, Ngô Đồng đứng trên lầu nhìn Tần Qua lái xe mô tô dần khuất khỏi khu chung cư, ánh nắng mờ nhạt cuối chiều chiếu lên thân hình mong manh của cô, có chút quạnh hiu.
Cuộc sống là do chính mình quyết định, nếu con người hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình thì đó là vì có một người để cho mình sẵn lòng yêu thương. Giống như lúc này, Ngô Đồng cũng sẵn lòng thử tiếp nhận Tần Qua. Thay đổi và thích ứng luôn là bản năng của con người, hi vọng hạnh phúc sẽ đến khi côcó đủ cố gắng.
Ngô Đồng mỉm cười, cầm túi xách đi đến bệnh viện thăm em trai.
Khi Tần Qua lái xe mô tô về Hoàn Sơn Phỉ Thúy, mọi người trong nhà họ Tần đều đang ngóng chờ tin tức. Thấy Tần Qua về, ai cũng lộ ánh mắt chờ mong.
“đã đăng ký kết hôn xong.” Tần Qua tự nhiên nói.
“Vậy Ngô Đồng đâu?” Mẹ Tần ngạc nhiên hỏi.
“Ngô Đồng còn có công chuyện, con đưa cô ấy về trước.” Tần Qua nói “Còn có, một tháng sau chúng con sẽ đi du lịch trăng mật. Sau khi trở về, chúng con sẽ dọn về nhà mới.”
“Nhưng mẹ con chưa gặp con dâu mà.” Mẹ Tần nghe con trai không có ý dẫn con dâu trở về.
“Nếu không, chúng ta sắp xếp để hai gia đình ăn một bữa cơm.” Tần Hoài đề nghị.
“Tùy mọi người.” Tần Qua nói xong, đi lên lầu đến phòng của Phi Phi.
Người nhà họ Tần đưa mắt nhìn nhau, biểu hiện của Tần Qua là vui vẻ hay là không vui vẻ đây?
Tần Qua gõ cửa phòng con trai, sau đó mới đẩy cửa bước vào, thấy Phi Phi quả nhiên đang ngồi dưới đất chơi trò chơi ghép hình. Vì thế anh đến gần nhìn con trai chơi một lúc, mới đem giấy đăng ký kết hôn để trước mặt Phi Phi, nói “Phi Phi, đây là người sẽ là mẹ của con.”
Phi Phi đưa mắt nhìn một cái rồi lại tập trung chơi trò ghép hình. Tần Qua cầm giấy đăng ký kết hôn lại, nhìn chăm chú vào ảnh của Ngô Đồng tự nói một mình “thật ra hôm nay cô ấy không vu vẻ, mặc dù côấy đã cố giả vờ nhưng không giấu nổi con mắt của ba.” Tần Qua nói “Đúng ra là ba không cần phải để ý, dù sao hai nhà chỉ là liên hôn thương mại, kết hôn là việc cô tình tôi nguyện, cô ấy bày vẻ mặt ấy cho ai nhìn.”
“Nhưng … khi nhìn cô ấy vui vẻ xem nhà mới của chúng ta, vui sướng ngắm hoa, dáng vẻ tươi cười thậtlà hấp dẫn mê hoặc lòng người.” Tần Qua nhớ lại “Nhưng khi ba hỏi khi nào cô ấy muốn chuyển đến ở, sắc mặt của cô ấy liền thay đổi, trở nên miễn cưỡng làm cho ba có chút khó chịu.”
“Cho nên ba đã hôn cô ấy.” Tần Qua liếc Phi Phi, nói “Con biết hôn có nghĩa là gì không? không giống với cái hôn của người lớn cho trẻ con, đó là cái hôn của một người đàn ông với người phụ nữ của anhta, một hành động cực kỳ thân mật.”
“Khi đó … Ba có chút không khống chế được bản thân mình, chỉ cần nghĩ đến việc cô ấy không mong muốn ở chung với ba, ba lại muốn làm một hành động nào đó thân mật với cô ấy hơn một chút, muốn nhắc nhở cô ấy, đã lấy giấy đăng ký kết hôn rồi thì cô ấy đã là người nhà họ Tần, là người của Tần Qua, mặc cho cô ấy có bằng lòng hay không thì cũng đều phải sống chung với ba.”
“Loại cảm giác xa lạ này, trước giờ ba chưa từng có, lý trí nói với ba làm như vậy là không đúng nhưng ba không khống chế nổi. Đồng thời … ba cũng cảm thấy rất thỏa mãn. Có phải ba lại phát bệnh rồi không? Có phải ba nên tìm bác sĩ Lý để kiểm tra lại không?”
“Ba không khống chế nổi mà muốn làm một vài chuyện với cô ấy nhưng lại sợ làm tổn thương đến côấy. Phải làm sao bây giờ?” Tần Qua lẩm bẩm tự hỏi “Khi thấy cô ấy do dự, ba hận không thể ngay tại chỗ mà …”
Rắc …
Phi Phi cầm một bức tranh ghép hình hoàn chỉnh vừa xếp xong, chỉ nhìn một chút rồi lại lật qua, vô số mảnh ghép ô vuông nhỏ rơi đầy trên mặt đất.
Tần Qua nhìn thoáng qua, bỗng nhiên cười nhẹ. Hôm nay khi hôn cô ấy, cô ấy hình như có chút phối hợp với mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook