Tô Ý Nhiên thông báo thông tin tuyển dụng trêи mạng, chưa tới hai ngày đã có một nhân viên đến làm lâu dài, là cô gái tên là Trương Tiểu Hồng, trước đây cũng từng làm thêm ở tiệm bánh gato. Tô Ý Nhiên dự định dùng thử ba ngày, sau khi thông qua khảo sát thì ký chính thức hợp đồng.

Trước đó cậu nghĩ kỹ, bảo hai người Hiểu Văn mỗi cuối tuần đến đây làm thêm, làm nhân viên làm thêm dài hạn, Tô Ý Nhiên cũng đã nói với họ, hai người cũng rất vui vẻ đồng ý, ký hợp đồng với Tô Ý Nhiên.

Trong cửa hàng có thêm công nhân viên mới, mỗi tháng chi tiêu lương lại tăng, áp lực kiếm tiền cũng càng lớn hơn.

Hai ngày nay là thời gian làm việc, lượng người đi trung tâm thương mại ít hơn cuối tuần không ít, hơn nữa lại qua hai ngày đầu mở cửa tiệm ưu đãi tiệm mới, kinh doanh trong cửa hàng cũng thanh nhàn hẳn.

Nhưng bây giờ vẫn đang là kì trăng mật của tiệm mới, rất nhiều người phát hiện nơi này mở tiệm mới, cũng sẽ tò mò lại đây nếm thử mùi vị, cho nên lưu lượng khách vẫn ổn, xem như là bình thường.

Hơn nữa còn có không ít khách hàng quen, có mười mấy khách ở gần, hoặc đi làm gần đây đến ăn một lần, ăn rất hài lòng, lần sau sẽ tới, có người còn biết kéo đến vài khách mới.

Tình huống này so với kiếp trước của Tô Ý Nhiên đã tốt hơn rất nhiều.

Tô Ý Nhiên kiếp trước vào lúc đầu tiên gây dựng sự nghiệp, ăn qua không ít vị đắng, cũng đã gặp rất nhiều khó khăn, khi đó điều kiện cũng không như bây giờ, mở cửa tiệm thoạt nhìn đơn giản, mà thật sự thực tế làm mới biết kỳ thực rất khó, tự mình nghĩ quá đơn giản.

Khi đó cậu không hiểu nhiều, cũng không có ai có thể dạy cậu, rất nhiều thứ đều dựa vào mình chậm rãi tìm tòi, trải qua một phen gian khổ, cuối cùng mới thành công.

Đời này cậu có kinh nghiệm, còn có phương pháp phối chế độc nhất mà đời trước được khen ngợi, cũng thả lỏng hơn nhiều.

Hiện tại vừa mới mở cửa tiệm chưa được mấy ngày, không cần phải gấp, trước tiên gây dựng danh tiếng, ổn định khách quen, chậm rãi mở rộng khách hàng là được.

Lúc này vừa qua buổi trưa, trong cửa hàng không có khách, Tô Ý Nhiên dùng máy tính trong cửa hàng nhìn website cửa hàng, update hằng ngày.

Trước đó cậu đăng một video làm bánh mousse đào lên website, nhưng mà tất cả lượng người truy cập website trước mắt đều là Tô Ý Nhiên tự mình click, video không ai hỏi thăm.

Lúc này, cậu đột nhiên nghĩ đến, ngày mới vừa mở cửa tiệm đó, học tỷ đề cập với cậu live stream.

Nhàn rỗi không có chuyện gì, Tô Ý Nhiên cũng hứng thú, cậu mở trang web mà học tỷ nhậm chức ra. Tên web là Táo Tây live stream, là web live stream nổi nhất trêи mạng.

Cậu lướt qua trang chủ của Táo Tây live stream, loại hình live stream đa dạng, hot nhất là live stream game và live stream ca hát tán gẫu, ngoài ra còn có các loại live stream sinh hoạt, bao gồm mỹ thực, học tập, thủ công vân vân.

Phát thanh viên đài này ngoại trừ live stream online, còn có thể đăng video lên, có một mục chuyên đăng video.

Tô Ý Nhiên đăng ký một nick, lấy nickname tên là "Đồ ngọt Nhất Thính nhà tôi", đăng video làm bánh mousse lên, tiêu đề: "Dạy mọi người làm bánh mousse đào cực kỳ mỹ vị".

Vừa mới đăng lên xong, trong cửa hàng lại có khách tới, cậu cũng không quan tâm nữa, tắt trình duyệt trực tiếp đi chào hỏi khách.

Khách một đám nối một đám, trong cửa hàng một phút chốc bận rộn một phút chốc thanh nhàn.

Đây kỳ thực có liên quan đến một loại tâm lý của mọi người —— người qua đường lướt qua ngoài quán, nhìn thấy trong cửa hàng có không ít khách, theo bản năng sẽ cảm thấy tiệm này không tệ, tiện đường cũng sẽ quẹo vào thử một chút, như vậy đoạn thời gian đó khách sẽ càng ngày càng nhiều.

Ngược lại, nhìn thấy trong cửa hàng chỉ có một, hai khách, thậm chí một khách hàng cũng không có, sẽ cảm thấy tiệm này khẳng định không ra sao, không có bất kỳ gì muốn thử, quãng thời gian này trong trong cửa hàng cũng không có khách nào.

Cứ như vậy một phút chốc bận một phút chốc rảnh, sắp tới hơn bốn giờ chiều, lúc này trong cửa hàng đã hết khách rồi.

Tô Ý Nhiên thu dọn quầy hàng xong, nhớ tới video buổi trưa đăng lên Táo Tây live stream, lại lần nữa mở website Táo Tây live stream ra.

Làm cho cậu không nghĩ tới là, cứ như vậy ngắn ngủi ba, bốn tiếng, video buổi trưa mới vừa đăng đã có mấy trăm lượt view, còn bị được đẩy lên đầu mục sinh hoạt, tiêu đề tăng thêm một cái ngọn lửa nho nhỏ.

Mục video sinh hoạt là mục tương đối hẻo lánh ở Táo Tây live stream, một video mới đăng mấy trăm view cũng đã là thành tích rất tốt.

Video này chủ yếu là dạy người làm bánh mousse đào thế nào, cậu không lộ mặt, trọng điểm ống kính đặt ở quá trình làm bánh ngọt.

Cậu mở video, thấy có mấy bình luận dưới video:

【 Đi ngang qua. 】



【 Thoạt nhìn rất ngon đó, chủ nick làm không tệ. 】

【 Chủ tài khoản dạy rất chi tiết, có rãnh học làm một chút. 】

Mấy bình luận phía trước vẫn rất bình thường, hoặc là người qua đường tẻ nhạt, hoặc là khen cậu, đột nhiên đến một bình luận nào đó, hướng gió đột nhiên thay đổi...

【 Áu áu chỉ có mình tui chú ý tới tay anh trai này đẹp à!! Tay khống sắp hít thở không thông!!!! 】

【 Không chỉ mình cô!!! 】

【 Không chỉ mình cô +1 】

【 ɭϊếʍ tay mlem mlem. 】

【 Từ chỗ Đồng Đồng tới, cảm giác ăn thật ngon. 】

...

Phía sau mấy bình luận cũng đa số nhắc tới "Đồng Đồng", nói là từ chỗ Đồng Đồng lại đây, còn lại hai mươi mấy bình luận đại thể đều đang viết cái gì mà【 ɭϊếʍ tay】, 【 tay khống khóc 】...

Tô Ý Nhiên đại khái hiểu, một người tên là "Đồng Đồng" có thể là lúc lướt video mục sinh hoạt trong lúc vô tình phát hiện video của cậu, cảm giác cũng không tệ lắm là bình luận trêи trang mạng nào đó giúp cậu mở rộng lượt xem, hấp dẫn một ít dân mạng lại đây quan sát.

Cậu thấy hai mươi mấy bình luận đều nói tay khống, không khỏi thẹn thùng, cúi đầu nhìn hai tay của mình, chỉ là một đôi tay rất phổ thông mà, dân mạng thật sự là...

Nhưng cũng được mười mấy bình luận ủng hộ khích lệ bánh ngọt của cậu, cậu vẫn rất vui vẻ.

Tô Ý Nhiên suy nghĩ một chút, làm live stream dường như cũng được, nếu quả thật có thể hấp dẫn được đông đảo dân mạng, đến lúc đó làm ra đồ ngọt danh tiếng trêи mạng, nói không chắc sau này còn có một ngày có thể làm "Nhất Thính" thành nhãn hàng.

Dù không được, đơn giản vui đùa một chút, trao đổi với cộng đồng thích đồ ngọt cũng rất thú vị.

Tô Ý Nhiên thích ăn đồ ngọt, cũng hi vọng đồ ngọt mình làm ra có thể được nhiều người yêu thích hơn.

Cậu suy tư chốc lát, nhắn WeChat cho học tỷ: "Học tỷ, lần trước chị nói làm live stream, em cảm thấy rất thú vị, muốn thử một chút."

Chẳng được bao lâu, học tỷ đã nhắn lại: "Vậy thì tốt quá! Chị biết ngay em sẽ cảm thấy hứng thú [ cười ], em làm cái này nhất định sẽ hot!"

Tô Ý Nhiên nhớ tới, mấy năm trước cậu lên đại học mở cửa hàng trà sữa, học tỷ đã từng kiến nghị live stream cho cậu, cậu cũng động lòng, hợp đồng đã sắp quyết định, thế nhưng lúc đó anh Đình bên kia hình như là xảy ra vài việc gì đó, bận rộn một quãng thời gian, không rảnh bận tâm cái này, cuối cùng bỏ đi ý niệm này.

Sau đó có một quãng thời gian thật dài cậu và học tỷ cũng không liên lạc lại, cậu còn tưởng rằng học tỷ giận, một lần cảm thấy rất có lỗi.

Thẳng đến tốt nghiệp đại học cậu và anh Đình kết hôn, mời bạn bè tham gia lễ cưới của họ mới một lần nữa lại có liên lạc với học tỷ.

Lúc này, học tỷ lại hàn huyên chút chi tiết nhỏ liên quan đến live stream cùng Tô Ý Nhiên, bảo cậu thử hai ngày, cô đề cử vị trí cho cậu: "Thử trước một chút, nhìn hiệu quả, nếu như cảm thấy không chơi được thì không ký kết."

Tô Ý Nhiên cảm ơn học tỷ, lại cùng học tỷ hàn huyên vài câu kinh doanh trong cửa hàng hiện tại, tình trạng gần đây của học tỷ.

Trò chuyện hồi lâu học tỷ bên kia chưa hề trả lời, WeChat lại biểu hiện đối phương đang nhập văn bản.

Tô Ý Nhiên đợi thời gian thật dài, còn tưởng rằng học tỷ gõ một đoạn rất dài, kết quả lại nhìn thấy học tỷ chỉ gửi một tin nhắn ngắn ngủi: "Đúng rồi, em và Cố Uyên Đình... Hai năm qua thế nào? Cậu ta với em thế nào?" Ngữ khí thoạt nhìn dường như rất do dự.

Tô Ý Nhiên không nghĩ nhiều, cho là học tỷ đang nói chuyện việc nhà: "Rất tốt [cười bán manh], cảm ơn chị quan tâm nha ~ "

Lại một quãng thời gian rất dài "Đối phương đang nhập văn bản...", mấy chữ màu trắng trong WeChat không ngừng nhấp nháy, giống như người bên kia đang không ngừng gõ lại xóa, gõ lại xóa.

Sau một thời gian ngắn, học tỷ nhắn lại, chỉ có ba chữ ngắn ngủi: "Vậy thì tốt."

Tô Ý Nhiên không tìm được manh mối, không thể làm gì khác hơn là nhắn về một cái sticker động vật bán manh.



Học tỷ bên kia không đáp lại, trong WeChat cũng không còn "Đối phương đang nhập văn bản...", Tô Ý Nhiên cho là đoạn đối thoại này kết thúc như vậy, để điện thoại di động xuống đi làm chuyện khác.

Bất tri bất giác bận đến sắp năm giờ, nửa giờ trôi qua, điện thoại di động đột nhiên "Ting ting" một tiếng, tiếng thông báo WeChat vang lên. Tô Ý Nhiên cầm điện thoại di động lên nhìn, là tin nhắn học tỷ nhắn, bốn chữ không đầu không đuôi:

"Cẩn thận một chút."

Còn chưa đợi cậu ngẫm nghĩ, đã thấy tin nhắn này lóe lên, thật nhanh không thấy, sau đó là chữ nhỏ màu xám "Tin nhắn đã bị thu hồi", hình như là người bên kia vừa mới gửi lại lập tức hối hận rồi.

Tô Ý Nhiên lúng túng, đây là nhắn nhầm sao?

Cậu quyết định làm bộ không thấy, đỡ làm học tỷ lúng túng hơn, không trả lời tin nhắn, để điện thoại di động xuống.

Thời gian cửa hàng làm việc là là từ 10:30 sáng đến 18:30 tối, hai ngày nghỉ 9:00 sáng đến 21:00 tối.

Tối hôm nay trong cửa hàng không có khách nào, cũng sắp đến giờ đóng cửa, Tô Ý Nhiên quyết định đóng cửa sớm, đơn giản thu dọn trong cửa hàng một chút, để nhân viên mới Trương Tiểu Hồng tan việc sớm.

Cậu ngồi ở trong cửa hàng chơi điện thoại di động, đợi.

Mới vừa lướt Weibo và vòng bạn bè, cửa "Ting" một tiếng, cửa thủy tinh cảm ứng tự động mở ra, có người đi vào.

Tô Ý Nhiên ngẩng đầu nhìn lên là Cố Uyên Đình, mặt mày cong lên, nở nụ cười: "Anh Đình."

Cố Uyên Đình đi tới, nhìn thấy trong cửa hàng đã thu dọn xong, có hơi kinh ngạc: "Ngày hôm nay đóng cửa sớm."

"Vâng." Tô Ý Nhiên gật đầu, "Không có khách đến, đóng sớm."

Hai ngày nay, Cố Uyên Đình đã không giống như mấy ngày trước ra cửa từ sớm đêm khuya mới về nhà.

Tô Ý Nhiên suy đoán có thể là anh Đình chính thức nhận việc công ty, công tác đi vào quỹ đạo, không cần thiết tăng ca nữa.

Cậu hỏi qua Cố Uyên Đình, biết thời gian công việc của hắn bây giờ là sáng chín chiều sáu, đề nghị mỗi ngày hai người cùng ra ngoài đi làm, một người đi công ty một người đến cửa hàng, buổi tối Cố Uyên Đình không tăng ca thì tiện đường lại đây cùng cậu về nhà.

Cố Uyên Đình đồng ý.

Tô Ý Nhiên thấy Cố Uyên Đình đi tới, vội vàng nói: "Anh chờ một lát, đứng yên đừng nhúc nhích." Nói xong cậu thật nhanh chạy vào hậu đài.

Cố Uyên Đình nghi hoặc: "Không về à?" Bước chân đã dừng lại, đứng lại bất động.

Tô Ý Nhiên rất nhanh đi ra từ hậu đài, thần thần bí bí chắp tay sau lưng, như là cầm thứ gì. Cậu mím môi cười: "Anh nhắm mắt lại."

Cố Uyên Đình thấy dáng dấp Tô Ý Nhiên như vậy, tâm lý có chút suy đoán. Hắn nhắm mắt lại, đợi hai giây đồng hồ, nghe được giọng ngậm lấy mong đợi của Tô Ý Nhiên: "Anh mở đi."

Hắn mở mắt ra, thấy Tô Ý Nhiên trước mặt cầm một cái tượng gỗ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn: "Thế nào?"

Cố Uyên Đình nhận tượng gỗ, cái tượng gỗ này đại khái to bằng lòng bàn tay, điêu khắc thủ công hai chữ "Nhất Thính", kiểu chữ tương đối có cảm giác nghệ thuật, chi tiết nhỏ tượng gỗ làm cũng vẫn được, nhưng toàn thể tới nói, chỉ là phổ thông.

Hắn gật đầu khích lệ: "Không tệ, cũng đẹp."

Tô Ý Nhiên nói: "Còn nhớ chúng ta tháng trước cùng làm cái này không? Lúc đó làm tương đối thất bại, em đưa đến cửa hàng chuyên nghiệp tu sửa đánh bóng một chút, cứu lại thành công rồi. Sau này cái này là vật biểu tượng cửa hàng của chúng ta."

Cậu mong đợi nhìn Cố Uyên Đình, đầy mặt viết "Anh có phải là rất kinh hỉ hông".

Cố Uyên Đình: "..."

Hóa ra là Tô Ý Nhiên cùng nguyên chủ làm.

Cố Uyên Đình cụp mắt nhìn tượng gỗ xấu xí này, mặt không hề cảm xúc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương