Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình
-
Chương 31: Làm mất mặt
Tô Ý Nhiên thấy Cố Uyên Đình không nói lời nào, hơi cau mày giáo ɖu͙ƈ hắn: "Anh phải nghiêm túc xin lỗi họ đó, biết chưa?"
Cố Uyên Đình nỗ lực khắc chế ngọn lửa trong lòng mình, chỉ có thể vác cái vỏ này: "... Anh sẽ tặng quà xin lỗi."
Tô Ý Nhiên nghe Cố Uyên Đình nói như vậy, mới yên tâm: "Em nói với họ rồi, lúc đó chúng ta cùng mời họ ăn bữa cơm, sau đó sẽ tặng chút quà."
Cố Uyên Đình: "... Ừ."
Tô Ý Nhiên lại nghĩ đến một chuyện nữa: "Đúng rồi, anh còn nhớ hai người Hàng Tử Khôn và Ngô Lam Lam không?"
Cố Uyên Đình nói: "Làm sao thế?" Hắn đương nhiên không nhớ rõ.
Tô Ý Nhiên do dự nói: "Ngày hôm nay em nghe Hàng Tử Khôn nói, dường như khi đó Ngô Lam Lam chuyển trường, có liên quan đến chúng ta."
Chuyển trường? Cố Uyên Đình nhíu mày lại, cuối cùng nói: "Anh không có ấn tượng gì với hai người này." Không có ấn tượng với bạn học cũ, cũng rất bình thường.
Tô Ý Nhiên gật đầu, ngay cả cậu cũng không có ấn tượng gì với Hàng Tử Khôn, càng khỏi nói đến anh Đình.
Về phần Ngô Lam Lam, lúc đó cậu và Ngô Lam Lam cũng chỉ là quan hệ nửa quen, anh Đình thì càng không giao tiếp gì với Ngô Lam Lam.
Tô Ý Nhiên cảm thấy mình cả nghĩ quá rồi, Hàng Tử Khôn nói câu nói kia với cậu đúng là kỳ quái, nhưng cả đêm hôm nay, Hàng Tử Khôn cũng âm dương quái khí với cậu, cậu suy nghĩ một chút rồi bình thường trở lại: "Cũng không có gì, là em nghĩ nhiều thôi."
Cố Uyên Đình gật gật đầu, âm thầm đặt chuyện này trong lòng, quyết định một lát nữa đi thăm dò xem sao.
Nói xong vấn đề của các bạn học, Tô Ý Nhiên cảm thấy, cậu phải nghiêm túc đàm luận vấn đề giữa cậu và anh Đình.
Tô Ý Nhiên hỏi hắn: "Bây giờ nói đi, lúc đó tại sao anh phải lén em dọa các bạn học?"
Lén xé thư tình trong ngăn bàn của cậu, cậu bây giờ nghĩ một chút coi như có thể hiểu được, nhưng mà...
Tô Ý Nhiên tiếp tục chất vấn hắn: "Người ta chỉ có nói mấy câu với em, anh đã đi uy hϊế͙p͙ người ta sau lưng em, đây cũng quá khoa trương rồi đấy, trong phim truyền hình cũng không thấy diễn thế đâu."
Cố Uyên Đình: "..."
Tô Ý Nhiên thấy Cố Uyên Đình không nói lời nào, lại tiếp tục nói: "Hơn nữa anh còn vẫn luôn gạt em, nếu không phải em đi tham gia họp lớp, rất có khả năng vẫn luôn không biết, giấu kĩ quá ha?" Từ trung học giấu đến tận bây giờ, ngẫm lại cũng đủ kiên trì...
Cố Uyên Đình: "..."
Tô Ý Nhiên cảm thấy đây thật sự là vấn đề: "Nói một chút đi, anh Đình, chuyện này không thể cứ cho qua như vậy."
Cố Uyên Đình: "..."
Đối mặt chất vấn của Tô Ý Nhiên, Cố Uyên Đình hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là phỏng đoán tâm lý của nguyên chủ: "... Lúc đó," hắn dừng một chút, lại nói, "... Vì quá không có cảm giác an toàn, sợ em bị những người khác cướp đi, mới làm như vậy."
"Sợ em biết anh làm chuyện như vậy sẽ ghét anh, rời xa anh, mới gạt em."
Cố Uyên Đình cảm thấy mình đã phỏng đoán bảy tám phần tâm lý của nguyên chủ.
Chỉ là càng phỏng đoán, lại càng muốn cắn nát chân răng.
Nhiên Nhiên bị nguyên chủ đê tiện lừa gạt như thế.
Tô Ý Nhiên nghe Cố Uyên Đình giải thích, không khỏi cảm thấy đau lòng. Cậu biết quá khứ của Cố Uyên Đình khi còn bé, cũng biết Cố Uyên Đình từ nhỏ đã là một đứa trẻ không có cảm giác an toàn, lòng cảnh giác cực mạnh, thậm chí còn sẽ thể hiện ra tính chất công kϊƈɦ cực cường với ngoại giới.
Theo hai người ở chung ngày nhiều, đồng thời dần dần lớn lên, Cố Uyên Đình mới chậm rãi biến hóa theo phương hướng tốt.
Tô Ý Nhiên vẫn cho là, ít nhất Cố Uyên Đình thời kỳ trung học đã hoàn toàn xóa bỏ bóng tối khi còn bé, mặc dù coi như lãnh khốc lại trầm mặc ít nói, nhưng ít ra nội tâm đã vui vẻ.
Cậu cúi đầu, cảm thấy khổ sở: "Xin lỗi, là em không chú ý tới anh, mới có thể làm cho anh không có cảm giác an toàn như thế."
Cố Uyên Đình không muốn nhìn thấy Tô Ý Nhiên khổ sở, càng không muốn nhìn thấy, Tô Ý Nhiên bởi vì nguyên chủ mà khổ sở.
Điều này làm cho tim hắn đau, lại đố kỵ.
"Nhiên Nhiên," Cố Uyên Đình thả thấp giọng gọi nhũ danh của Tô Ý Nhiên, khuyên cậu: "Đó đều là chuyện đã qua."
Hắn nói: "Trước đây anh quá trẻ con, sẽ mắc sai lầm." Cố Uyên Đình dừng một chút, lại bổ sung, "Hiện tại anh có phải là thay đổi tốt hơn không?"
Tô Ý Nhiên được hắn khuyên, cậu suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu, nhìn Cố Uyên Đình hiện tại, cảm thấy nhẹ nhõm: "Đúng thật."
Cố Uyên Đình nghe cậu khẳng định lời của mình, trong lòng không khỏi ôn nhu vui sướиɠ.
Đúng, hắn tốt hơn nguyên chủ rất nhiều, Tô Ý Nhiên ở cùng với hắn, sẽ càng thêm hạnh phúc.
Tô Ý Nhiên đã thả lỏng một chút, không nghĩ chuyện họp lớp nữa.
Anh Đình xác thực đang phát triển theo phương hướng tốt.
Trong lúc học đại học, có lẽ là bởi vì hai người xác định quan hệ, bắt đầu yêu đương, tuy rằng anh Đình vẫn cứ thỉnh thoảng sẽ hóa thân thành quỷ dấm chua, này cũng ăn dấm, kia cũng ăn dấm, mà cũng không hạn chế quan hệ bạn bè của cậu.
Lúc cấp ba việc học nặng nề, cậu không có nhiều sức để tỉ mỉ giao du xung quanh.
Mà đại học việc học thoải mái, nếu như anh Đình vẫn cứ giống như kiểu trước đây, người ta nói với cậu hai câu là phải uy hϊế͙p͙ một lần, các bạn học tự động sẽ rời xa cậu, tình huống như thế cậu cảm giác được.
Trêи thực tế, các bạn bè mà hiện tại cậu giữ liên lạc, phần lớn đều bạn học thời đại học trước đây, lúc cậu và anh Đình cử hành lễ cưới, tới tham gia lễ cưới cũng phần lớn là bạn học đại học, trong đó bao gồm cả học tỷ.
Không giống các bạn học trung học, sau khi tốt nghiệp là mất liên lạc.
Nhưng trước đây Tô Ý Nhiên còn tưởng rằng đây là hiện tượng bình thường, sau khi tốt nghiệp trung học các bạn học đều đi tỉnh khác, đại học khác, mất đi liên hệ rất bình thường.
Nhưng bây giờ cậu cuối cùng hiểu ra, vì sao lại toàn bộ mất đi liên lạc...
Tô Ý Nhiên suy nghĩ một chút, lại hỏi Cố Uyên Đình: "Vậy anh bây giờ, còn có thể không có cảm giác an toàn không?"
Cố Uyên Đình phủ nhận vấn đề này: "Không biết."
Tô Ý Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhìn Cố Uyên Đình đầu kia video, cậu cười cười, mặt mày cong lên: "Anh Đình, chúng ta sẽ càng ngày càng tốt."
Lòng Cố Uyên Đình mềm mại, hắn nhìn Tô Ý Nhiên, kiên định gật gật đầu: "Chúng ta sẽ."
Tô Ý Nhiên cảm thấy mình nhớ anh Đình.
Cậu ngồi trêи ghế sa lon, lúc này lấy gối ôm bên cạnh tới, ôm vào ngực, cằm để trêи gối ôm, nhìn anh Đình trong video, có chút ủ rũ hỏi: "Anh chừng nào thì về thế?"
Muốn anh Đình ôm cậu, hôn cậu, muốn vùi ở trong ngực anh Đình ngủ.
Tô Ý Nhiên cọ cọ khuôn mặt vào gối ôm, nhỏ giọng nói: "Em rất nhớ anh."
Cố Uyên Đình nhìn Tô Ý Nhiên như vậy, tim không khỏi mềm nhũn.
Hắn khẽ giật ngón tay, lúc này hắn muốn ôm Nhiên Nhiên, hoàn toàn ôm vào trong lòng, cúi đầu hôn trán cậu, hôn mặt cậu, hôn... đủ chỗ.
Hắn biết loại cảm giác đó, biết loại... xúc cảm đó.
Hô hấp Cố Uyên Đình dồn dập một chút, cổ họng hắn giật giật, cảm thấy khô khan.
Cố Uyên Đình nhìn Tô Ý Nhiên: "Anh cũng vậy... Nhớ em."
Hắn thừa nhận, ngày đầu tiên rời đi Tô Ý Nhiên, hắn giờ nào khắc nào cũng điên cuồng nhớ nhung cậu.
Cố Uyên Đình nói: "Hơn một tháng nữa, anh sẽ về nhà."
Tô Ý Nhiên nhớ tới trước đó hắn nói, ở ngoài ba tháng, anh Đình sẽ về công ty một lần, báo cáo công tác và giao nộp một vài thứ.
Cậu gật gật đầu: "Vâng, em chờ anh."
Cố Uyên Đình nghe vậy, tim lại một lần nữa bị cậu bắn trúng.
Tô Ý Nhiên không muốn tiếp tục đề tài có chút thương cảm này, ngược lại lúc nhắc đến một ít chuyện vui họp lớp ngày hôm nay, chuyện thú vị, dần dần, thương cảm kèm theo nhớ nhung bị hòa tan đi nhiều.
Trò chuyện một lúc, Tô Ý Nhiên nói đến lớp trưởng Tôn Tiểu Cương giờ đã trán hói: "Bây giờ áp lực sinh hoạt thật sự rất lớn đó, lớp trưởng trước đây giờ lại biến thành như vậy, còn có rất nhiều bạn học của chúng ta trò chuyện, ai cũng có vấn đề tóc rụng, tóc thật sự là rụng một đống lớn."
Nói tới đây, cậu đột nhiên nhớ lại một chuyện, nhìn Cố Uyên Đình, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc: "Anh bây giờ còn thức đêm không đấy?"
Cố Uyên Đình: "... Không thức đêm."
Tô Ý Nhiên không tin: "Lừa ai hả, hai ngày trước, em còn thấy anh đêm hôm khuya khoắt like vòng bạn bè của em."
Cố Uyên Đình: "..." Đêm hôm ấy hắn lướt thấy vòng bạn bè của Tô Ý Nhiên, bởi vì nhìn thấy Nhiên Nhiên hiếm thấy đăng ảnh selfie, nhịn không được ấn like, kết quả bị bắt tại chỗ, bị Nhiên Nhiên gọi điện thoại đến giáo ɖu͙ƈ một hồi.
Tô Ý Nhiên nghiêm túc nói: "Anh thật sự không thể cứ như vậy, suốt ngày thức đêm, dù là vì công việc cũng không thể ngày nào cũng ngủ trễ như vậy được."
Cậu nêu ví dụ cho anh Đình, nói rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc: "Mới vừa rồi nói lớp trưởng Tôn Tiểu Cương cho anh đó, cậu ấy cũng là bởi vì hay tăng ca thức đêm mới có thể bị hói đầu, đỉnh đầu đã thành Địa Trung Hải. Cậu ấy mới hơn hai mươi tuổi thôi, thoạt nhìn đã y như người trung niên rồi."
Cố Uyên Đình: "..."
Tô Ý Nhiên nói mãi, càng nói càng cảm thấy nghiêm túc: "Anh suy nghĩ một chút anh sau này bởi vì thức đêm, rụng hết tóc, đỉnh đầu biến thành Địa Trung Hải, hói đầu xem."
Cố Uyên Đình bị Tô Ý Nhiên nói tưởng tượng hình ảnh kia: "..."
Tô Ý Nhiên rất nghiêm túc, không hề lấy chuyện này ra để đùa giỡn: "Cho nên, anh sau này không thể thức đêm nữa. Còn có, trước khi anh đi, em đặt kỷ tử cho anh, mỗi ngày anh có pha không đó?"
Cố Uyên Đình: "... Có pha."
Tô Ý Nhiên căn dặn hắn: "Mỗi ngày pha một chén kỷ tử uống, tốt cho thân thể, bổ thận, thức đêm cũng có thể bồi bổ, hoặc là ngâm sâm Mỹ uống cũng được."
"..." Cố Uyên Đình chỉ nghe được một từ, hắn hít sâu một hơi: "... Bổ thận?"
Tô Ý Nhiên hiểu ngay anh Đình hiểu lầm rồi, cậu vội vàng nói: "Không phải, ý em là kỷ tử và sâm Mỹ đều tốt cho sức khỏe, còn có bổ khí, bổ gan, đủ loại chỗ tốt, không riêng gì bổ thận."
Cố Uyên Đình: "... Vẫn là phải bổ thận?"
Tô Ý Nhiên: "..."
Cố Uyên Đình nghiêm túc gật gật đầu: "Được, anh sẽ uống, chờ anh về nhà."
Tô Ý Nhiên: "..."
Thôi rồi...
Tô Ý Nhiên không nghĩ được cái gì hói đầu, thức đêm hay không nữa, cậu lắp ba lắp bắp tùy tiện nói hai câu, mặt đỏ hồng, hoang mang hoảng loạn cúp máy.
Cố Uyên Đình nhìn chằm chằm video đã tắt, ánh mắt tối sầm.
Hắn mở ngăn kéo ra, lấy một túi kỷ tử Tô Ý Nhiên nhét cho hắn, rót một chén nước kỷ tử, chậm rãi uống.
Cố Uyên Đình nghĩ đến vừa nãy gọi điện thoại, Tô Ý Nhiên nhắc đến hai người bạn trung học, nhíu nhíu mày, bấm một dãy số trong nước, bảo đối phương đi điều tra Hàng Tử Khôn và Ngô Lam Lam kia, chẳng bao lâu nữa có lẽ sẽ có kết quả.
Hắn vừa uống nước kỷ tử "bổ thận", vừa tiếp tục bắt đầu bận túi bụi.
Ba tháng định ra, hắn đã toàn lực gia tăng tăng nhanh tiến độ, chuẩn bị sớm trở lại.
Hắn muốn trở lại nhanh.
Hắn muốn cùng cậu sống ở ngôi nhà thuộc về họ.
Hắn không kịp chờ đợi, muốn nhìn thấy cậu sớm một chút.
Tác giả có lời muốn nói:
【 Muốn xoạc em ấy sớm một chút】(không không không tui đang nói cái gì ấy nhỉ ●—●)
Hic mấy tuần nay bận quá, cố gắng ngoi lên đăng truyện đu với các cô ~
Cố Uyên Đình nỗ lực khắc chế ngọn lửa trong lòng mình, chỉ có thể vác cái vỏ này: "... Anh sẽ tặng quà xin lỗi."
Tô Ý Nhiên nghe Cố Uyên Đình nói như vậy, mới yên tâm: "Em nói với họ rồi, lúc đó chúng ta cùng mời họ ăn bữa cơm, sau đó sẽ tặng chút quà."
Cố Uyên Đình: "... Ừ."
Tô Ý Nhiên lại nghĩ đến một chuyện nữa: "Đúng rồi, anh còn nhớ hai người Hàng Tử Khôn và Ngô Lam Lam không?"
Cố Uyên Đình nói: "Làm sao thế?" Hắn đương nhiên không nhớ rõ.
Tô Ý Nhiên do dự nói: "Ngày hôm nay em nghe Hàng Tử Khôn nói, dường như khi đó Ngô Lam Lam chuyển trường, có liên quan đến chúng ta."
Chuyển trường? Cố Uyên Đình nhíu mày lại, cuối cùng nói: "Anh không có ấn tượng gì với hai người này." Không có ấn tượng với bạn học cũ, cũng rất bình thường.
Tô Ý Nhiên gật đầu, ngay cả cậu cũng không có ấn tượng gì với Hàng Tử Khôn, càng khỏi nói đến anh Đình.
Về phần Ngô Lam Lam, lúc đó cậu và Ngô Lam Lam cũng chỉ là quan hệ nửa quen, anh Đình thì càng không giao tiếp gì với Ngô Lam Lam.
Tô Ý Nhiên cảm thấy mình cả nghĩ quá rồi, Hàng Tử Khôn nói câu nói kia với cậu đúng là kỳ quái, nhưng cả đêm hôm nay, Hàng Tử Khôn cũng âm dương quái khí với cậu, cậu suy nghĩ một chút rồi bình thường trở lại: "Cũng không có gì, là em nghĩ nhiều thôi."
Cố Uyên Đình gật gật đầu, âm thầm đặt chuyện này trong lòng, quyết định một lát nữa đi thăm dò xem sao.
Nói xong vấn đề của các bạn học, Tô Ý Nhiên cảm thấy, cậu phải nghiêm túc đàm luận vấn đề giữa cậu và anh Đình.
Tô Ý Nhiên hỏi hắn: "Bây giờ nói đi, lúc đó tại sao anh phải lén em dọa các bạn học?"
Lén xé thư tình trong ngăn bàn của cậu, cậu bây giờ nghĩ một chút coi như có thể hiểu được, nhưng mà...
Tô Ý Nhiên tiếp tục chất vấn hắn: "Người ta chỉ có nói mấy câu với em, anh đã đi uy hϊế͙p͙ người ta sau lưng em, đây cũng quá khoa trương rồi đấy, trong phim truyền hình cũng không thấy diễn thế đâu."
Cố Uyên Đình: "..."
Tô Ý Nhiên thấy Cố Uyên Đình không nói lời nào, lại tiếp tục nói: "Hơn nữa anh còn vẫn luôn gạt em, nếu không phải em đi tham gia họp lớp, rất có khả năng vẫn luôn không biết, giấu kĩ quá ha?" Từ trung học giấu đến tận bây giờ, ngẫm lại cũng đủ kiên trì...
Cố Uyên Đình: "..."
Tô Ý Nhiên cảm thấy đây thật sự là vấn đề: "Nói một chút đi, anh Đình, chuyện này không thể cứ cho qua như vậy."
Cố Uyên Đình: "..."
Đối mặt chất vấn của Tô Ý Nhiên, Cố Uyên Đình hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là phỏng đoán tâm lý của nguyên chủ: "... Lúc đó," hắn dừng một chút, lại nói, "... Vì quá không có cảm giác an toàn, sợ em bị những người khác cướp đi, mới làm như vậy."
"Sợ em biết anh làm chuyện như vậy sẽ ghét anh, rời xa anh, mới gạt em."
Cố Uyên Đình cảm thấy mình đã phỏng đoán bảy tám phần tâm lý của nguyên chủ.
Chỉ là càng phỏng đoán, lại càng muốn cắn nát chân răng.
Nhiên Nhiên bị nguyên chủ đê tiện lừa gạt như thế.
Tô Ý Nhiên nghe Cố Uyên Đình giải thích, không khỏi cảm thấy đau lòng. Cậu biết quá khứ của Cố Uyên Đình khi còn bé, cũng biết Cố Uyên Đình từ nhỏ đã là một đứa trẻ không có cảm giác an toàn, lòng cảnh giác cực mạnh, thậm chí còn sẽ thể hiện ra tính chất công kϊƈɦ cực cường với ngoại giới.
Theo hai người ở chung ngày nhiều, đồng thời dần dần lớn lên, Cố Uyên Đình mới chậm rãi biến hóa theo phương hướng tốt.
Tô Ý Nhiên vẫn cho là, ít nhất Cố Uyên Đình thời kỳ trung học đã hoàn toàn xóa bỏ bóng tối khi còn bé, mặc dù coi như lãnh khốc lại trầm mặc ít nói, nhưng ít ra nội tâm đã vui vẻ.
Cậu cúi đầu, cảm thấy khổ sở: "Xin lỗi, là em không chú ý tới anh, mới có thể làm cho anh không có cảm giác an toàn như thế."
Cố Uyên Đình không muốn nhìn thấy Tô Ý Nhiên khổ sở, càng không muốn nhìn thấy, Tô Ý Nhiên bởi vì nguyên chủ mà khổ sở.
Điều này làm cho tim hắn đau, lại đố kỵ.
"Nhiên Nhiên," Cố Uyên Đình thả thấp giọng gọi nhũ danh của Tô Ý Nhiên, khuyên cậu: "Đó đều là chuyện đã qua."
Hắn nói: "Trước đây anh quá trẻ con, sẽ mắc sai lầm." Cố Uyên Đình dừng một chút, lại bổ sung, "Hiện tại anh có phải là thay đổi tốt hơn không?"
Tô Ý Nhiên được hắn khuyên, cậu suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu, nhìn Cố Uyên Đình hiện tại, cảm thấy nhẹ nhõm: "Đúng thật."
Cố Uyên Đình nghe cậu khẳng định lời của mình, trong lòng không khỏi ôn nhu vui sướиɠ.
Đúng, hắn tốt hơn nguyên chủ rất nhiều, Tô Ý Nhiên ở cùng với hắn, sẽ càng thêm hạnh phúc.
Tô Ý Nhiên đã thả lỏng một chút, không nghĩ chuyện họp lớp nữa.
Anh Đình xác thực đang phát triển theo phương hướng tốt.
Trong lúc học đại học, có lẽ là bởi vì hai người xác định quan hệ, bắt đầu yêu đương, tuy rằng anh Đình vẫn cứ thỉnh thoảng sẽ hóa thân thành quỷ dấm chua, này cũng ăn dấm, kia cũng ăn dấm, mà cũng không hạn chế quan hệ bạn bè của cậu.
Lúc cấp ba việc học nặng nề, cậu không có nhiều sức để tỉ mỉ giao du xung quanh.
Mà đại học việc học thoải mái, nếu như anh Đình vẫn cứ giống như kiểu trước đây, người ta nói với cậu hai câu là phải uy hϊế͙p͙ một lần, các bạn học tự động sẽ rời xa cậu, tình huống như thế cậu cảm giác được.
Trêи thực tế, các bạn bè mà hiện tại cậu giữ liên lạc, phần lớn đều bạn học thời đại học trước đây, lúc cậu và anh Đình cử hành lễ cưới, tới tham gia lễ cưới cũng phần lớn là bạn học đại học, trong đó bao gồm cả học tỷ.
Không giống các bạn học trung học, sau khi tốt nghiệp là mất liên lạc.
Nhưng trước đây Tô Ý Nhiên còn tưởng rằng đây là hiện tượng bình thường, sau khi tốt nghiệp trung học các bạn học đều đi tỉnh khác, đại học khác, mất đi liên hệ rất bình thường.
Nhưng bây giờ cậu cuối cùng hiểu ra, vì sao lại toàn bộ mất đi liên lạc...
Tô Ý Nhiên suy nghĩ một chút, lại hỏi Cố Uyên Đình: "Vậy anh bây giờ, còn có thể không có cảm giác an toàn không?"
Cố Uyên Đình phủ nhận vấn đề này: "Không biết."
Tô Ý Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhìn Cố Uyên Đình đầu kia video, cậu cười cười, mặt mày cong lên: "Anh Đình, chúng ta sẽ càng ngày càng tốt."
Lòng Cố Uyên Đình mềm mại, hắn nhìn Tô Ý Nhiên, kiên định gật gật đầu: "Chúng ta sẽ."
Tô Ý Nhiên cảm thấy mình nhớ anh Đình.
Cậu ngồi trêи ghế sa lon, lúc này lấy gối ôm bên cạnh tới, ôm vào ngực, cằm để trêи gối ôm, nhìn anh Đình trong video, có chút ủ rũ hỏi: "Anh chừng nào thì về thế?"
Muốn anh Đình ôm cậu, hôn cậu, muốn vùi ở trong ngực anh Đình ngủ.
Tô Ý Nhiên cọ cọ khuôn mặt vào gối ôm, nhỏ giọng nói: "Em rất nhớ anh."
Cố Uyên Đình nhìn Tô Ý Nhiên như vậy, tim không khỏi mềm nhũn.
Hắn khẽ giật ngón tay, lúc này hắn muốn ôm Nhiên Nhiên, hoàn toàn ôm vào trong lòng, cúi đầu hôn trán cậu, hôn mặt cậu, hôn... đủ chỗ.
Hắn biết loại cảm giác đó, biết loại... xúc cảm đó.
Hô hấp Cố Uyên Đình dồn dập một chút, cổ họng hắn giật giật, cảm thấy khô khan.
Cố Uyên Đình nhìn Tô Ý Nhiên: "Anh cũng vậy... Nhớ em."
Hắn thừa nhận, ngày đầu tiên rời đi Tô Ý Nhiên, hắn giờ nào khắc nào cũng điên cuồng nhớ nhung cậu.
Cố Uyên Đình nói: "Hơn một tháng nữa, anh sẽ về nhà."
Tô Ý Nhiên nhớ tới trước đó hắn nói, ở ngoài ba tháng, anh Đình sẽ về công ty một lần, báo cáo công tác và giao nộp một vài thứ.
Cậu gật gật đầu: "Vâng, em chờ anh."
Cố Uyên Đình nghe vậy, tim lại một lần nữa bị cậu bắn trúng.
Tô Ý Nhiên không muốn tiếp tục đề tài có chút thương cảm này, ngược lại lúc nhắc đến một ít chuyện vui họp lớp ngày hôm nay, chuyện thú vị, dần dần, thương cảm kèm theo nhớ nhung bị hòa tan đi nhiều.
Trò chuyện một lúc, Tô Ý Nhiên nói đến lớp trưởng Tôn Tiểu Cương giờ đã trán hói: "Bây giờ áp lực sinh hoạt thật sự rất lớn đó, lớp trưởng trước đây giờ lại biến thành như vậy, còn có rất nhiều bạn học của chúng ta trò chuyện, ai cũng có vấn đề tóc rụng, tóc thật sự là rụng một đống lớn."
Nói tới đây, cậu đột nhiên nhớ lại một chuyện, nhìn Cố Uyên Đình, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc: "Anh bây giờ còn thức đêm không đấy?"
Cố Uyên Đình: "... Không thức đêm."
Tô Ý Nhiên không tin: "Lừa ai hả, hai ngày trước, em còn thấy anh đêm hôm khuya khoắt like vòng bạn bè của em."
Cố Uyên Đình: "..." Đêm hôm ấy hắn lướt thấy vòng bạn bè của Tô Ý Nhiên, bởi vì nhìn thấy Nhiên Nhiên hiếm thấy đăng ảnh selfie, nhịn không được ấn like, kết quả bị bắt tại chỗ, bị Nhiên Nhiên gọi điện thoại đến giáo ɖu͙ƈ một hồi.
Tô Ý Nhiên nghiêm túc nói: "Anh thật sự không thể cứ như vậy, suốt ngày thức đêm, dù là vì công việc cũng không thể ngày nào cũng ngủ trễ như vậy được."
Cậu nêu ví dụ cho anh Đình, nói rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc: "Mới vừa rồi nói lớp trưởng Tôn Tiểu Cương cho anh đó, cậu ấy cũng là bởi vì hay tăng ca thức đêm mới có thể bị hói đầu, đỉnh đầu đã thành Địa Trung Hải. Cậu ấy mới hơn hai mươi tuổi thôi, thoạt nhìn đã y như người trung niên rồi."
Cố Uyên Đình: "..."
Tô Ý Nhiên nói mãi, càng nói càng cảm thấy nghiêm túc: "Anh suy nghĩ một chút anh sau này bởi vì thức đêm, rụng hết tóc, đỉnh đầu biến thành Địa Trung Hải, hói đầu xem."
Cố Uyên Đình bị Tô Ý Nhiên nói tưởng tượng hình ảnh kia: "..."
Tô Ý Nhiên rất nghiêm túc, không hề lấy chuyện này ra để đùa giỡn: "Cho nên, anh sau này không thể thức đêm nữa. Còn có, trước khi anh đi, em đặt kỷ tử cho anh, mỗi ngày anh có pha không đó?"
Cố Uyên Đình: "... Có pha."
Tô Ý Nhiên căn dặn hắn: "Mỗi ngày pha một chén kỷ tử uống, tốt cho thân thể, bổ thận, thức đêm cũng có thể bồi bổ, hoặc là ngâm sâm Mỹ uống cũng được."
"..." Cố Uyên Đình chỉ nghe được một từ, hắn hít sâu một hơi: "... Bổ thận?"
Tô Ý Nhiên hiểu ngay anh Đình hiểu lầm rồi, cậu vội vàng nói: "Không phải, ý em là kỷ tử và sâm Mỹ đều tốt cho sức khỏe, còn có bổ khí, bổ gan, đủ loại chỗ tốt, không riêng gì bổ thận."
Cố Uyên Đình: "... Vẫn là phải bổ thận?"
Tô Ý Nhiên: "..."
Cố Uyên Đình nghiêm túc gật gật đầu: "Được, anh sẽ uống, chờ anh về nhà."
Tô Ý Nhiên: "..."
Thôi rồi...
Tô Ý Nhiên không nghĩ được cái gì hói đầu, thức đêm hay không nữa, cậu lắp ba lắp bắp tùy tiện nói hai câu, mặt đỏ hồng, hoang mang hoảng loạn cúp máy.
Cố Uyên Đình nhìn chằm chằm video đã tắt, ánh mắt tối sầm.
Hắn mở ngăn kéo ra, lấy một túi kỷ tử Tô Ý Nhiên nhét cho hắn, rót một chén nước kỷ tử, chậm rãi uống.
Cố Uyên Đình nghĩ đến vừa nãy gọi điện thoại, Tô Ý Nhiên nhắc đến hai người bạn trung học, nhíu nhíu mày, bấm một dãy số trong nước, bảo đối phương đi điều tra Hàng Tử Khôn và Ngô Lam Lam kia, chẳng bao lâu nữa có lẽ sẽ có kết quả.
Hắn vừa uống nước kỷ tử "bổ thận", vừa tiếp tục bắt đầu bận túi bụi.
Ba tháng định ra, hắn đã toàn lực gia tăng tăng nhanh tiến độ, chuẩn bị sớm trở lại.
Hắn muốn trở lại nhanh.
Hắn muốn cùng cậu sống ở ngôi nhà thuộc về họ.
Hắn không kịp chờ đợi, muốn nhìn thấy cậu sớm một chút.
Tác giả có lời muốn nói:
【 Muốn xoạc em ấy sớm một chút】(không không không tui đang nói cái gì ấy nhỉ ●—●)
Hic mấy tuần nay bận quá, cố gắng ngoi lên đăng truyện đu với các cô ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook