Ông Xã Ngỗ Ngược
-
Chương 41
- Tổng Giám Đốc, Hôm nay anh có cuộc họp rất quan trọng cần phải xử lý.
Âu Phàm ngồi trên ghế xoay lưng về phía người nhân viên, giọng nói của anh lúc này vô cùng trầm. Anh bây giờ chính là một người đàn ông đã thực sự trưởng thành. Chiếc ghế từ từ xoay lại đối diện với cậu nhân viên kia rồi nói.
- Tôi biết rồi. Cậu chuẩn bị đi.
Anh vẫn thế, vẫn là cái vẻ đẹp trai nam tính ấy. Chỉ có điều nó lạnh lùng hơn ngày xưa rất nhiều.
Giống như vô cảm với cả thế giới.
Trong cuộc họp, một vị giám đốc đứng lên báo cáo với Âu Phàm.
- thưa tổng giám đốc, sắp tới công ty chúng ta sẽ dự định hợp tác với công ty Vũ Thị.
- chuyện này không phải lần trước họp đã bàn tới rồi hay sao? Có gì cần phải nhắc lại.
- đối tác của chúng ta sắp về nước, tổng giám đốc dự tính sẽ đón tiếp họ như thế nào?
- chuyện này cứ giao hết cho bên kế hoạch phụ trách, tôi có rất nhiều việc bận nên không thể tự mình lo mấy cái việc này được.
Sau câu nói của Âu Phàm thì ông giám đốc kia vội đưa tay lau mồ hôi trên trán. Nếu như ông không báo cáo thì lại nói ông thất trách, báo cáo rồi thì lại nhận thái độ thờ ơ từ tổng giám đốc. Ông cũng không biết phải làm như thế nào mới vừa lòng được anh ta, suốt thời gian qua làm việc cho Âu Phạm lúc nào ông cũng nơm nớp lo sợ, vì những năm gần đây anh càng lúc càng trở lên lãnh cảm với mọi thứ xung quanh. Công việc luôn dứt khoát, từ cách ăn nói cho đến hành động đều không tuân theo bất cứ một quy tắc nào.
Sau khi báo cáo những chuyện cần thiết thì cuộc họp kết thúc, Âi Phàm rời khỏi văn phòng thì Hà Phong đi ngay phía sau nói với anh.
- thưa tổng giám đốc, hôm nay có cuộc sắp xếp gặp đối tác.
- tôi biết rồi.
- Lần này là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
- Tôi không quan tâm.
- nhưng người đó rất quan tâm cậu.
- vậy sao?
Hà Phong im lặng một lát rồi nói với Âu Phàm.
- chuyện đó xảy ra cách đây cũng đã 8 năm rồi. Cậu cũng chưa hề quen bất cứ một cô gái nào khác. Cậu định sống độc thân đến lúc nào nữa đây?
- Chuyện đó không đến lượt cậu quản.
- Vậy còn tiểu Mạn thì sao? Bao lâu nay con bé vẫn đợi cậu.
- Cô ta đợi tôi là việc của cô ta, tôi không việc gì phải chịu trách nhiệm về việc đó.
- cậu thực sự chưa quên nổi cô gái đó hay sao? Cô ấy chẳng phải đã bỏ cậu đi theo người khác?
- Cậu im đi.
- tôi không im. Tôi Là bạn cậu, tôi phải nhắc cậu làm những gì mà tôi cho là đúng.
- Tôi không muốn nghe bất kì ai nhắc đến người con gái ấy nữa. Cậu không biết là những năm qua tôi đã phải cố gắng quên cô ta hay sao? cậu còn cố nhắc lại để làm gì?
Hà Phong hoàn toàn bất lực, anh cũng không biết bây giờ phải khuyên Âu Phàm như thế nào. Suốt mấy năm qua anh ta sống chẳng khác gì một tảng đá, chỉ biết tới công việc. Công ty bây giờ đã phát triển hùng hậu, đã có rất nhiều công ty con ở các nước, việc đi nước ngoài công tác cũng liên tục xảy ra nhưng chỉ có điều vẫn chưa thể nào có được một người phụ nữ cho riêng mình. Âu Phàm dường như đã dị ứng với Thứ Gọi Là Tình Yêu, cho dù ai có nói như thế nào anh ta cũng nhất định không chịu có bạn gái. Hôm nay là một người đối tác xinh đẹp, hi vọng anh ta sẽ mở lòng và đón nhận họ. Bởi vì cô gái này cũng đã theo đuổi Âu Phàm suốt mấy năm qua, nhưng vẫn chưa được để ý. Chắc có lẽ lần này muốn mượn lý do công việc để tiếp cận anh, không biết kết quả sẽ như thế nào?
6 giờ tối Âu phàm có mặt ở khách sạn, một cô gái xinh đẹp đã ngồi chờ anh từ trước. Cô ta vừa nhìn thấy Âu Phàm thì mỉm cười.
- em chào anh.
- chào cô.
- anh ngồi đi.
- được. Hôm nay tôi tới đây là để bàn với cô về kế hoạch mở rộng khu du lịch. Nếu như bên cô có nhã ý đầu tư thì chúng ta có thể bàn trực tiếp ngay bây giờ.
- không cần vội, chúng ta có thể dùng bữa tối trước được không?
- cũng được, nhưng tôi nói trước hôm nay tôi tới đây chỉ để bàn công việc. Còn nếu như cô muốn nói những chuyện không liên quan tôi tuyệt đối không tiếp.
- anh có cần phải thẳng thắn đến như vậy không?
- Tôi nói trước để lát nữa khỏi mất lòng.
Cô gái xinh đẹp đó nhìn Âu phàm, dù biết rõ ý đồ của mình chắc chắn không được thực hiện nhưng cô ta vẫn hỏi anh.
- tại sao lại không có cảm xúc với tôi? Cho dù suốt mấy năm qua tôi đã luôn dõi theo anh.
- tôi bây giờ không có hứng thú gì với phụ nữ, mong cô thông cảm.
Âu Phàm nói rồi đi vào vấn đề chính, cô gái đó mặc dù không muốn nhưng cũng phải nói chuyện chủ yếu về công việc và không dám nhắc gì tới chuyện riêng tư nữa. Sau khi bàn xong công việc thì Âu Phàm rời đi trước, cô ta nhìn theo sau mà trong lòng cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Một người đàn ông lạnh lùng thì luôn khiến cho phụ nữ muốn lại gần. Nhưng càng lại gần thì lại càng đau khổ, càng mệt mỏi thêm.
Âu phàm sau khi rời khỏi khách sạn thì trực tiếp đi về nhà, lúc này thì trong nhà chỉ có một mình anh ta. Suốt 8 năm qua vẫn vậy, anh cũng không cần thuê thêm bất cứ một người giúp việc nào ở lại trong nhà. Chỉ có thuê giúp việc theo giờ, buổi tối hay buổi trưa anh cũng không bao giờ ăn cơm ở nhà, bởi vì cứ mỗi khi ăn cơm là anh lại nghĩ tới tiểu Dĩnh. Cho dù đã lâu như vậy rồi nhưng anh cũng không thể nào quên đi được hình bóng của người con gái chỉ mới ở cạnh anh có mấy tháng.
Anh đã cố gắng để không đi điều tra thêm bất cứ thông tin gì về cô. Cũng chẳng muốn tìm hiểu xem cô bây giờ sống thế nào? ba mẹ cô thế nào? Cô ở cùng người đàn ông ấy có hạnh phúc không? Nhưng thực ra trong lòng anh vẫn luôn luôn nhớ về cô, chỉ là không muốn biết rằng cô đang hạnh phúc. Bởi vì như thế anh sẽ cảm thấy rất tổn thương.
Hàng ngày ngoài công việc thì chỉ có rượu là bạn với anh, anh tuy không phải là một con ma men nhưng nếu mỗi tối không có một ly rượu thì anh sẽ cảm thấy rất khó ngủ và vô cùng trống trải. Biết là bản thân mình thật sự có lúc quá vô dụng, có lúc yếu đuối nhưng cũng không có cách nào từ bỏ suy nghĩ về người con gái ấy.
" em Rốt cuộc bây giờ như thế nào? Sống có tốt không? Anh mong em sống không tốt để một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại"
Âu Phàm cười cợt chính suy nghĩ của mình, anh cũng không biết là bản thân mình đã ích kỷ tới như thế này.. Nhưng suốt 8 năm qua cô không một lần trở về tìm anh thì có lẽ cuộc sống của cô rất tốt.. Chắc cô cũng chẳng quan tâm gì đến anh nữa, có lẽ cái tên Âu Phàm này cô đã sớm quên từ lâu rồi.
Tiểu Dĩnh trở về nhà sau một ngày mệt mỏi, nhưng khi cô vừa nhìn thấy Tiểu Bảo thì tâm trạng của cô lập tức trở lên vui vẻ. Cô chạy lại tới phía thằng bé rồi nói.
- con trai của mẹ đã đi học về rồi đấy à?
- con đương nhiên là về sớm rồi, đâu có giống như mẹ.
- mẹ bận công việc mà.
- mẹ lúc nào thì chẳng bận công việc.
- con trai à! Tối nay con muốn ăn gì vậy?.
- Mẹ nhìn đồng hồ xem, đã hơn 7 rồi mẹ mới hỏi con muốn ăn gì sao? Con đã sớm chuẩn bị bữa tối rồi.
- thật sao? con đúng là con trai ngoan của mẹ.
- mà con nói này, có khi mẹ phải thuê thêm người giúp việc đi. Tại sao mẹ lại cứ bắt một đứa trẻ như con phải nấu cơm cho mẹ.
- nhưng đó là để tiết kiệm tiền mà.
- mẹ tiết kiệm tiền để làm gì? Mẹ không phải có rất nhiều tiền hay sao,? Mấy năm nay mẹ toàn đi làm, mẹ đâu có ở nhà với con bao giờ?
- mẹ cố gắng tiết kiệm tiền để về với ông bà ngoại, để về Việt Nam sống mà con.
Khuôn mặt thằng bé bỗng trở nên trầm tư.
- Về Việt Nam sống ư? Chúng ta không phải ở đây rất tốt hay sao?
- nhưng bây giờ Ông Bà ngoại đang ở ngoài đó, chúng ta không về không được.
- có phải là mẹ nhớ người đàn ông đó nên mới trở về?
Tiểu Dĩnh có chút giật mình bởi câu cỏi của tiểu Bảo, nhưng cô vẫn cố gắng che dấu đi cảm xúc của mình.
- người đàn ông nào? con nói người đàn ông nào cơ?
Trái với sự hốt hoảng của tiểu Dĩnh thì thằng bé lại vô cùng bình tĩnh.
- người đàn ông mà lẽ ra con phải gọi là ba ấy.
- Tiểu Bảo à, Mẹ.....
- mẹ đừng có giấu con nữa, Tuy con nhỏ nhưng con biết hết. Ông ta bỏ rơi chúng ta nên nhất định con sẽ không bao giờ nhận lại ông ta đâu.
- nhưng đó dù sao cũng là ba của con mà.
- ba sao? Ba mà bỏ rơi con như thế à? tốt nhất mẹ đừng có bao giờ nghĩ đến chuyện gặp lại hay hàn gắn gì với ông ta. Con từ trước đến giờ luôn mạnh mẽ, không cần bất cứ ai phải bảo vệ hay che chở cả. Sau này con nhất định sẽ yêu thương bảo vệ mẹ, nên mẹ tuyệt đối không được gặp lại người đàn ông đó nữa.
Trước giờ tiểu Bảo chưa từng nhắc đến chuyện này nên tiểu Dĩnh cũng không để ý. Cô cứ nghĩ là thằng bé suy nghĩ đơn giản nhưng hóa ra không phải. Nó luôn mang trong lòng mối hận thù dành cho người đàn ông đó, nhưng bản thân cô mới là người sai. Lẽ ra cô không nên yêu thương người đàn ông đó, nhưng bản thân cô lại chưa từng hối hận vì đã sinh ra tiểu Bảo.
Bao nhiêu năm qua cô cố gắng làm việc để có điều kiện lo cho thằng bé và thằng bé chính là niềm vui, niềm tự hào của cuộc đời cô. Cô không thể nào để mất con trai của mình được. Sự có mặt của Tiểu Bảo cô chắc chắn sẽ không cho Âu Phàm biết, bở vì nếu như anh ta biết anh ta có một đứa con đáng yêu lại thông minh như vậy thì chắc chắn anh ta sẽ cướp nó đi. Chắc chắn bà nội của anh ta cũng sẽ tìm cách bắt con của cô đi nên cô không thể nào cho anh ta biết sự có mặt của Tiểu Bảo được.
- Mẹ đang suy nghĩ gì vậy?
- Mẹ đâu có nghĩ gì đâu con. Ngày mai mẹ có công việc rất bận nên con tự đi học nhé.
- Ngày nào con chẳng phải đi học một mình, có mấy khi mẹ chở con đi đâu mà mẹ phải dặn dò.
- à, ngày mai chú Vũ muốn đưa mẹ con chúng ta đi chơi đấy, con có đi không?
- sao mẹ không cùng chú Vũ kết hôn đi? Tại sao mẹ cứ bắt người ta phải chờ mẹ như vậy?
- con thực sự muốn mẹ đi lấy chồng hay sao?
- rất muốn.
- thằng nhóc này, truyện của người lớn con không nên xen vào.
Thực ra thì Tiểu Bảo rất yêu quý Hàn Vũ, bởi vì từ khi nó sinh ra nó đã biết Hàn Vũ vẫn luôn ở bên cạnh mẹ con nó. Bây giờ nó cũng đã 8 tuổi, nó biết thế nào là kết hôn, nó cũng biết người ta yêu nhau là như thế nào, nên nó có thể dễ dàng nhận thấy được Hàn Vũ rất yêu thương mẹ nó. Chỉ có điều theo như những gì mà nó để ý thì mẹ nó không có tình cảm với chú Vũ của nó, mẹ nó vẫn còn tình cảm với người đàn ông mà lẽ ra nó phải gọi bằng ba kia. Điều đó nó rất lo lắng, nó sợ mẹ nó sẽ một lần nữa vì người đàn ông đó mà đau khổ, vì vậy chắc chắn nó sẽ không để đàn ông đó tiếp cận được với mẹ nó.
- tiểu Dĩnh, mẹ tuyệt đối không được để tâm tư phiền muộn vì người đàn ông đó, sau này khi con lớn con nhất định sẽ bảo vệ mẹ, con không cần ai cả, con chỉ cần có mẹ là đủ.
Tiểu Dĩnh xoa đầu Tiểu Bảo, cô mỉm cười.
- mẹ biết rồi mà, chỉ cần có con là mẹ không cần bất cứ ai cả, nên con đừng lo.
- được rồi, coi như mọi chuyện đến đây cũng tạm ổn rồi, bây giờ con phải đi học bài đây.
Tiểu Dĩnh thấy tâm tư của con trai vẫn chưa được tốt nên cô tìm cách trêu trọc thằng bé một chút.
- Xem ra con trai mẹ ở lớp được rất nhiều người yêu quý nha.
- mẹ nói thế là có ý gì?
- con đã từng nhận được thư tình chưa?
- Mẹ đùa hơi thái quá rồi đấy.
- Con trai mẹ đẹp trai như thế này có bạn gái cũng là chuyện đương nhiên, mẹ sẽ nhiệt tình nuôi nó nên con không cần phải giấu. Bởi vì mẹ của con là một người phụ nữ rất là tân tiến nhé.
- Trương Tiểu Dĩnh, mẹ lập tức trở về phòng cho con.
Âu Phàm ngồi trên ghế xoay lưng về phía người nhân viên, giọng nói của anh lúc này vô cùng trầm. Anh bây giờ chính là một người đàn ông đã thực sự trưởng thành. Chiếc ghế từ từ xoay lại đối diện với cậu nhân viên kia rồi nói.
- Tôi biết rồi. Cậu chuẩn bị đi.
Anh vẫn thế, vẫn là cái vẻ đẹp trai nam tính ấy. Chỉ có điều nó lạnh lùng hơn ngày xưa rất nhiều.
Giống như vô cảm với cả thế giới.
Trong cuộc họp, một vị giám đốc đứng lên báo cáo với Âu Phàm.
- thưa tổng giám đốc, sắp tới công ty chúng ta sẽ dự định hợp tác với công ty Vũ Thị.
- chuyện này không phải lần trước họp đã bàn tới rồi hay sao? Có gì cần phải nhắc lại.
- đối tác của chúng ta sắp về nước, tổng giám đốc dự tính sẽ đón tiếp họ như thế nào?
- chuyện này cứ giao hết cho bên kế hoạch phụ trách, tôi có rất nhiều việc bận nên không thể tự mình lo mấy cái việc này được.
Sau câu nói của Âu Phàm thì ông giám đốc kia vội đưa tay lau mồ hôi trên trán. Nếu như ông không báo cáo thì lại nói ông thất trách, báo cáo rồi thì lại nhận thái độ thờ ơ từ tổng giám đốc. Ông cũng không biết phải làm như thế nào mới vừa lòng được anh ta, suốt thời gian qua làm việc cho Âu Phạm lúc nào ông cũng nơm nớp lo sợ, vì những năm gần đây anh càng lúc càng trở lên lãnh cảm với mọi thứ xung quanh. Công việc luôn dứt khoát, từ cách ăn nói cho đến hành động đều không tuân theo bất cứ một quy tắc nào.
Sau khi báo cáo những chuyện cần thiết thì cuộc họp kết thúc, Âi Phàm rời khỏi văn phòng thì Hà Phong đi ngay phía sau nói với anh.
- thưa tổng giám đốc, hôm nay có cuộc sắp xếp gặp đối tác.
- tôi biết rồi.
- Lần này là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
- Tôi không quan tâm.
- nhưng người đó rất quan tâm cậu.
- vậy sao?
Hà Phong im lặng một lát rồi nói với Âu Phàm.
- chuyện đó xảy ra cách đây cũng đã 8 năm rồi. Cậu cũng chưa hề quen bất cứ một cô gái nào khác. Cậu định sống độc thân đến lúc nào nữa đây?
- Chuyện đó không đến lượt cậu quản.
- Vậy còn tiểu Mạn thì sao? Bao lâu nay con bé vẫn đợi cậu.
- Cô ta đợi tôi là việc của cô ta, tôi không việc gì phải chịu trách nhiệm về việc đó.
- cậu thực sự chưa quên nổi cô gái đó hay sao? Cô ấy chẳng phải đã bỏ cậu đi theo người khác?
- Cậu im đi.
- tôi không im. Tôi Là bạn cậu, tôi phải nhắc cậu làm những gì mà tôi cho là đúng.
- Tôi không muốn nghe bất kì ai nhắc đến người con gái ấy nữa. Cậu không biết là những năm qua tôi đã phải cố gắng quên cô ta hay sao? cậu còn cố nhắc lại để làm gì?
Hà Phong hoàn toàn bất lực, anh cũng không biết bây giờ phải khuyên Âu Phàm như thế nào. Suốt mấy năm qua anh ta sống chẳng khác gì một tảng đá, chỉ biết tới công việc. Công ty bây giờ đã phát triển hùng hậu, đã có rất nhiều công ty con ở các nước, việc đi nước ngoài công tác cũng liên tục xảy ra nhưng chỉ có điều vẫn chưa thể nào có được một người phụ nữ cho riêng mình. Âu Phàm dường như đã dị ứng với Thứ Gọi Là Tình Yêu, cho dù ai có nói như thế nào anh ta cũng nhất định không chịu có bạn gái. Hôm nay là một người đối tác xinh đẹp, hi vọng anh ta sẽ mở lòng và đón nhận họ. Bởi vì cô gái này cũng đã theo đuổi Âu Phàm suốt mấy năm qua, nhưng vẫn chưa được để ý. Chắc có lẽ lần này muốn mượn lý do công việc để tiếp cận anh, không biết kết quả sẽ như thế nào?
6 giờ tối Âu phàm có mặt ở khách sạn, một cô gái xinh đẹp đã ngồi chờ anh từ trước. Cô ta vừa nhìn thấy Âu Phàm thì mỉm cười.
- em chào anh.
- chào cô.
- anh ngồi đi.
- được. Hôm nay tôi tới đây là để bàn với cô về kế hoạch mở rộng khu du lịch. Nếu như bên cô có nhã ý đầu tư thì chúng ta có thể bàn trực tiếp ngay bây giờ.
- không cần vội, chúng ta có thể dùng bữa tối trước được không?
- cũng được, nhưng tôi nói trước hôm nay tôi tới đây chỉ để bàn công việc. Còn nếu như cô muốn nói những chuyện không liên quan tôi tuyệt đối không tiếp.
- anh có cần phải thẳng thắn đến như vậy không?
- Tôi nói trước để lát nữa khỏi mất lòng.
Cô gái xinh đẹp đó nhìn Âu phàm, dù biết rõ ý đồ của mình chắc chắn không được thực hiện nhưng cô ta vẫn hỏi anh.
- tại sao lại không có cảm xúc với tôi? Cho dù suốt mấy năm qua tôi đã luôn dõi theo anh.
- tôi bây giờ không có hứng thú gì với phụ nữ, mong cô thông cảm.
Âu Phàm nói rồi đi vào vấn đề chính, cô gái đó mặc dù không muốn nhưng cũng phải nói chuyện chủ yếu về công việc và không dám nhắc gì tới chuyện riêng tư nữa. Sau khi bàn xong công việc thì Âu Phàm rời đi trước, cô ta nhìn theo sau mà trong lòng cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Một người đàn ông lạnh lùng thì luôn khiến cho phụ nữ muốn lại gần. Nhưng càng lại gần thì lại càng đau khổ, càng mệt mỏi thêm.
Âu phàm sau khi rời khỏi khách sạn thì trực tiếp đi về nhà, lúc này thì trong nhà chỉ có một mình anh ta. Suốt 8 năm qua vẫn vậy, anh cũng không cần thuê thêm bất cứ một người giúp việc nào ở lại trong nhà. Chỉ có thuê giúp việc theo giờ, buổi tối hay buổi trưa anh cũng không bao giờ ăn cơm ở nhà, bởi vì cứ mỗi khi ăn cơm là anh lại nghĩ tới tiểu Dĩnh. Cho dù đã lâu như vậy rồi nhưng anh cũng không thể nào quên đi được hình bóng của người con gái chỉ mới ở cạnh anh có mấy tháng.
Anh đã cố gắng để không đi điều tra thêm bất cứ thông tin gì về cô. Cũng chẳng muốn tìm hiểu xem cô bây giờ sống thế nào? ba mẹ cô thế nào? Cô ở cùng người đàn ông ấy có hạnh phúc không? Nhưng thực ra trong lòng anh vẫn luôn luôn nhớ về cô, chỉ là không muốn biết rằng cô đang hạnh phúc. Bởi vì như thế anh sẽ cảm thấy rất tổn thương.
Hàng ngày ngoài công việc thì chỉ có rượu là bạn với anh, anh tuy không phải là một con ma men nhưng nếu mỗi tối không có một ly rượu thì anh sẽ cảm thấy rất khó ngủ và vô cùng trống trải. Biết là bản thân mình thật sự có lúc quá vô dụng, có lúc yếu đuối nhưng cũng không có cách nào từ bỏ suy nghĩ về người con gái ấy.
" em Rốt cuộc bây giờ như thế nào? Sống có tốt không? Anh mong em sống không tốt để một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại"
Âu Phàm cười cợt chính suy nghĩ của mình, anh cũng không biết là bản thân mình đã ích kỷ tới như thế này.. Nhưng suốt 8 năm qua cô không một lần trở về tìm anh thì có lẽ cuộc sống của cô rất tốt.. Chắc cô cũng chẳng quan tâm gì đến anh nữa, có lẽ cái tên Âu Phàm này cô đã sớm quên từ lâu rồi.
Tiểu Dĩnh trở về nhà sau một ngày mệt mỏi, nhưng khi cô vừa nhìn thấy Tiểu Bảo thì tâm trạng của cô lập tức trở lên vui vẻ. Cô chạy lại tới phía thằng bé rồi nói.
- con trai của mẹ đã đi học về rồi đấy à?
- con đương nhiên là về sớm rồi, đâu có giống như mẹ.
- mẹ bận công việc mà.
- mẹ lúc nào thì chẳng bận công việc.
- con trai à! Tối nay con muốn ăn gì vậy?.
- Mẹ nhìn đồng hồ xem, đã hơn 7 rồi mẹ mới hỏi con muốn ăn gì sao? Con đã sớm chuẩn bị bữa tối rồi.
- thật sao? con đúng là con trai ngoan của mẹ.
- mà con nói này, có khi mẹ phải thuê thêm người giúp việc đi. Tại sao mẹ lại cứ bắt một đứa trẻ như con phải nấu cơm cho mẹ.
- nhưng đó là để tiết kiệm tiền mà.
- mẹ tiết kiệm tiền để làm gì? Mẹ không phải có rất nhiều tiền hay sao,? Mấy năm nay mẹ toàn đi làm, mẹ đâu có ở nhà với con bao giờ?
- mẹ cố gắng tiết kiệm tiền để về với ông bà ngoại, để về Việt Nam sống mà con.
Khuôn mặt thằng bé bỗng trở nên trầm tư.
- Về Việt Nam sống ư? Chúng ta không phải ở đây rất tốt hay sao?
- nhưng bây giờ Ông Bà ngoại đang ở ngoài đó, chúng ta không về không được.
- có phải là mẹ nhớ người đàn ông đó nên mới trở về?
Tiểu Dĩnh có chút giật mình bởi câu cỏi của tiểu Bảo, nhưng cô vẫn cố gắng che dấu đi cảm xúc của mình.
- người đàn ông nào? con nói người đàn ông nào cơ?
Trái với sự hốt hoảng của tiểu Dĩnh thì thằng bé lại vô cùng bình tĩnh.
- người đàn ông mà lẽ ra con phải gọi là ba ấy.
- Tiểu Bảo à, Mẹ.....
- mẹ đừng có giấu con nữa, Tuy con nhỏ nhưng con biết hết. Ông ta bỏ rơi chúng ta nên nhất định con sẽ không bao giờ nhận lại ông ta đâu.
- nhưng đó dù sao cũng là ba của con mà.
- ba sao? Ba mà bỏ rơi con như thế à? tốt nhất mẹ đừng có bao giờ nghĩ đến chuyện gặp lại hay hàn gắn gì với ông ta. Con từ trước đến giờ luôn mạnh mẽ, không cần bất cứ ai phải bảo vệ hay che chở cả. Sau này con nhất định sẽ yêu thương bảo vệ mẹ, nên mẹ tuyệt đối không được gặp lại người đàn ông đó nữa.
Trước giờ tiểu Bảo chưa từng nhắc đến chuyện này nên tiểu Dĩnh cũng không để ý. Cô cứ nghĩ là thằng bé suy nghĩ đơn giản nhưng hóa ra không phải. Nó luôn mang trong lòng mối hận thù dành cho người đàn ông đó, nhưng bản thân cô mới là người sai. Lẽ ra cô không nên yêu thương người đàn ông đó, nhưng bản thân cô lại chưa từng hối hận vì đã sinh ra tiểu Bảo.
Bao nhiêu năm qua cô cố gắng làm việc để có điều kiện lo cho thằng bé và thằng bé chính là niềm vui, niềm tự hào của cuộc đời cô. Cô không thể nào để mất con trai của mình được. Sự có mặt của Tiểu Bảo cô chắc chắn sẽ không cho Âu Phàm biết, bở vì nếu như anh ta biết anh ta có một đứa con đáng yêu lại thông minh như vậy thì chắc chắn anh ta sẽ cướp nó đi. Chắc chắn bà nội của anh ta cũng sẽ tìm cách bắt con của cô đi nên cô không thể nào cho anh ta biết sự có mặt của Tiểu Bảo được.
- Mẹ đang suy nghĩ gì vậy?
- Mẹ đâu có nghĩ gì đâu con. Ngày mai mẹ có công việc rất bận nên con tự đi học nhé.
- Ngày nào con chẳng phải đi học một mình, có mấy khi mẹ chở con đi đâu mà mẹ phải dặn dò.
- à, ngày mai chú Vũ muốn đưa mẹ con chúng ta đi chơi đấy, con có đi không?
- sao mẹ không cùng chú Vũ kết hôn đi? Tại sao mẹ cứ bắt người ta phải chờ mẹ như vậy?
- con thực sự muốn mẹ đi lấy chồng hay sao?
- rất muốn.
- thằng nhóc này, truyện của người lớn con không nên xen vào.
Thực ra thì Tiểu Bảo rất yêu quý Hàn Vũ, bởi vì từ khi nó sinh ra nó đã biết Hàn Vũ vẫn luôn ở bên cạnh mẹ con nó. Bây giờ nó cũng đã 8 tuổi, nó biết thế nào là kết hôn, nó cũng biết người ta yêu nhau là như thế nào, nên nó có thể dễ dàng nhận thấy được Hàn Vũ rất yêu thương mẹ nó. Chỉ có điều theo như những gì mà nó để ý thì mẹ nó không có tình cảm với chú Vũ của nó, mẹ nó vẫn còn tình cảm với người đàn ông mà lẽ ra nó phải gọi bằng ba kia. Điều đó nó rất lo lắng, nó sợ mẹ nó sẽ một lần nữa vì người đàn ông đó mà đau khổ, vì vậy chắc chắn nó sẽ không để đàn ông đó tiếp cận được với mẹ nó.
- tiểu Dĩnh, mẹ tuyệt đối không được để tâm tư phiền muộn vì người đàn ông đó, sau này khi con lớn con nhất định sẽ bảo vệ mẹ, con không cần ai cả, con chỉ cần có mẹ là đủ.
Tiểu Dĩnh xoa đầu Tiểu Bảo, cô mỉm cười.
- mẹ biết rồi mà, chỉ cần có con là mẹ không cần bất cứ ai cả, nên con đừng lo.
- được rồi, coi như mọi chuyện đến đây cũng tạm ổn rồi, bây giờ con phải đi học bài đây.
Tiểu Dĩnh thấy tâm tư của con trai vẫn chưa được tốt nên cô tìm cách trêu trọc thằng bé một chút.
- Xem ra con trai mẹ ở lớp được rất nhiều người yêu quý nha.
- mẹ nói thế là có ý gì?
- con đã từng nhận được thư tình chưa?
- Mẹ đùa hơi thái quá rồi đấy.
- Con trai mẹ đẹp trai như thế này có bạn gái cũng là chuyện đương nhiên, mẹ sẽ nhiệt tình nuôi nó nên con không cần phải giấu. Bởi vì mẹ của con là một người phụ nữ rất là tân tiến nhé.
- Trương Tiểu Dĩnh, mẹ lập tức trở về phòng cho con.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook