Ông Xã, Nắm Tay Em Đi Anh
-
Chương 33: Vũ hội hỗn loạn (3)
"Hân.."
Giọng nói này..?
"Tiểu Hân.."
Nghe rất quen!
Cạch!
"Nhóc con, ra là em trốn ở đây sao?"
Ngẩng đầu nhìn lên, ngay cả khi đang ngồi trên tầng áp mái âm u không tia sáng, tôi vẫn có thể dễ dàng hình dung ra được con người ấm áp với nụ cười ôn nhu đó. Là Phương Tống Minh, người mang chung dòng máu huyết thống với tôi, cũng là người mà tôi yêu quý nhất trên đời này.
"Anh hai... Oa!?"
Thình lình bị nhấc bổng lên khiến tôi hoảng hồn quơ tay quơ chân ôm chặt lấy người anh, sử dụng công phu của gấu Koala sống chết đu đeo treo tòng teng không chịu rơi xuống. Anh hai dở khóc dở cười đưa tay chọt chọt cái mông đầy thịt của tôi, than nhẹ một tiếng:"Em thật là.." rồi nhận mệnh bê tôi xuống nhà dưới.
"Sao lại ở một mình trên đó chứ, em không sợ ông Kẹ nữa à?"
Ngồi xuống ghế sô pha, anh đưa tay xoa xoa cái đầu nấm của tôi, thở ra một hơi thỏa mãn nhếch miệng cười cười. Tôi lủi lủi chui rúc vào lòng anh, giống như anh là cái tổ ấm áp nhất trên đời, một lát sau mới nhỏ giọng nói.
"So với ông Kẹ thì em sợ bà ngoại hơn nhiều, ông Kẹ chỉ hù em tè dầm còn bà ngoại là cạo luôn cả đầu em."
"Ha ha ha! Là ai nói với em bà ngoại sẽ cạo đầu em vậy?"
Tôi bĩu môi, nghe thấy anh cười mà uất ức vô cùng.
"Là bà ngoại chứ ai. Mấy bữa nay bà ngoại me em rồi, nói em đi học mà còn ôm trứng ngỗng về nhà nữa, bà ngoại nhất định sẽ đem cái Tông-đơ sang cạo trọc đầu em để san bằng tỉ số."
Tôi dịch người dời đi một chút, đáng thương rưng rưng mắt ngẩng lên.
"Anh hai, em không muốn giống như Tiểu Nghĩa để đầu ba chỏm đi học đâu. Em thà là đi chọt bao ni lông bán vé số, cũng không muốn để cả lớp hùa nhau gọi em là đầu heo."
Lần này anh hai không nói gì mà ôm tôi cười còn lớn hơn cả ban nãy, tôi run run môi, cảm thấy mình đúng là đứa trẻ bất hạnh nhất trần đời, liền bắt đầu giở trò ăn vạ gào khóc cả lên.
"Oaa! Anh hai xấu xa, anh hai đáng ghét, em sắp bị cạo đầu mà anh vui quá ha? Oa oa oa!!!"
"Ha ha ha, ngoan ngoan, là lỗi của anh, anh không nên cười em! Ngoan, không cười em nữa, thật sự, ha ha ha!!!"
Tôi dụi dụi hai con mắt đỏ ủng, bĩu môi.
"Đều tại anh hết, hồi nhỏ bắt em ăn óc heo quá trời, thành ra bây giờ đầu em mới đặc thành một cục y như vầy. Thử mà hồi đó anh cho em ăn thịt nướng thay vì súp lơ xem, biết đâu bây giờ em đã là siêu nhân mặc chíp hồng bay trên trời rồi!" =3=
Phương Tống Minh.. Tháng này phải nhắc má cắt cáp mới được, ti-vi quả là phương tiện truyền thông nguy hiểm! Còn về trận chung kết Sea-Game của ba anh thì, anh sẽ coi như đây là hi sinh vì sự nghiệp giáo dục con em nhà! ==
(Ba Phương:"Bà nó ơi, ra mà coi thằng con nó có hiếu với tôi này! =O=)
Anh cười hì hì, đưa tay xoa hai cái má phúng phính của tôi rồi kéo lại gần.
"Tiểu Hân, nhớ kĩ lời anh. Bất luận sau này có chuyện gì xảy ra, em cũng không được sợ hãi hay trốn tránh như ngày hôm nay. Học không giỏi thì có thể đi học thêm, có lỗi sai thì phải can đảm mà gánh vác. Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng phải ưỡn ngực ngẩng cao đầu mà tiến tới, có biết không?"
Tôi há hốc mồm, anh yêu cầu quá cao ở bán bèo mít ướt như em rồi!
"Anh hai, anh đừng có xúi bậy em! Bí mật nói cho anh nghe vụ này, cái bánh ChocoPie mà dạo trước ba bị tình nghi là ăn vụng của ông ngoại ấy, thật ra là em ăn đó. Giờ mà anh bảo em đi nhận tội, có khác gì là gào lên bảo:"Con ở đây nè, nhanh tới đánh con đi" đâu? Anh hai, anh nhìn kĩ mặt em xem, trông em có giống người đang thèm đòn lắm hay không?"
Phương Tống Minh.. Cứ nói đến ăn uống là nó lanh thế không biết!
"Tiểu Hân, chỉ cần em có thể làm được những điều mà anh nói, tin tưởng anh, cho dù đó có là sai lầm đi chăng nữa, anh cũng sẽ ở bên che chở em khỏi tất thảy mọi thứ trên đời."
"Bao gồm cả phóng hỏa, giết người và chôm đồ luôn hả anh?"
Anh hai ngớ người nhìn tôi, không chắc chắn lắm hỏi.
"Câu này là em học được từ đâu?"
Tôi ngây ngô cười:"Từ trên tivi đó anh hai, bữa em nghe người ta nói nhiều câu còn hay hơn nữa kia!"
Phương Tống Minh.. Cắt cáp, tháng này nhất định phải cắt cáp!
Anh nhéo mũi tôi:"Nếu em thực sự dám làm những chuyện đó, thì không cần nhờ đến người khác đâu, tự tay anh sẽ đánh mông em đến khi nở hoa mới thôi!"
Tôi "Ực!" một cái nuốt nước miếng:"Anh sẽ không thật sự nhẫn tâm như vậy chứ?"
Anh nhướng mày:"Không tin em có thể thử?"
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, chợt hai mắt phát sáng.
"Vậy chỉ cần em không làm ra những chuyện đó, sau này có bánh thì em ăn còn có đòn thì anh chịu hả?"
Anh hai trợn mắt, chắc hẳn cũng muốn thốt lên một câu sao tự dưng tôi lại thông minh đột xuất như vậy đi. Hờ hờ, không cần khen em đâu anh à, em gái anh vốn dĩ là thiên tài ngồi trong gốc mù u.
"Anh muốn suy nghĩ lại, tự dưng anh cảm thấy mình thiệt thòi quá!"
Tôi lao vào, hi hi ôm anh:"Đừng mà đừng mà, không có thiệt thòi đâu! Nha, mình móc nghéo đi anh à!"
Anh cười, cụng nhẹ trán vào tôi.
"Được rồi nhóc con, vậy thì cùng móc nghéo! Móc nghéo, móc nghéo này! Ai làm sai lời sẽ là con chó nhỏ, hì!"
Năm tôi 7 tuổi, anh hai là toàn bộ thế giới của tôi. Nhưng bây giờ...
"Hân, ăn món này đi em, cả món này, món này nữa! Anh nhớ là em rất thích ăn tôm hùng phải không nào! Ngoan, há miệng, a..!!"
Lần đầu tiên tôi biết được, hoá ra ăn uống cũng có lúc khổ sở như thế này, tôi bây giờ chẳng khác gì là vịt quay Bắc Kinh bị anh hai nhồi nhét.
Bác sĩ, rốt cuộc tôi cũng nhớ được lí do mà vì sao năm xưa tôi dư cân thừa kí rồi! Anh hai, em no đến mức sắp lăn ra đất đo đường được luôn "dồi" ! TT..TT
"Ồh, còn có cả spaghetti! Tiểu Hân, anh nhớ lúc trước em hay theo đòi anh làm cho bằng được món này, không ăn được lại bắt đầu chơi xấu giở trò khóc nhè! Nào, đến đây, a..!!"
Bác sĩ, nếu tối nay tôi có mệnh hệ gì, nguyên nhân trăm phần trăm chắc chắn sẽ là ăn nhiều quá mà dẫn đến bội thực! Anh hai, nếu anh không phải thật sự là anh hai em, em còn cho là anh đang vỗ béo để đem em đi cân kí bán nữa kia! =.=b
Cơ mà anh hai nào để ý đến cái mặt ăn mà nước mắt nước mũi chảy ròng ròng của tôi, vẫn cứ vui vẻ quấn mì chờ tôi há mồm. Anh hai mau dừng tay, sườn xám của em chuẩn bị "phựt phựt phựt" bay hết mười cái nút luôn rồi! QAQ|||||
Ngay khi tôi nhắm tịt mắt lại chuẩn bị đón cái vận mệnh hi sinh vì ăn uống, trên người bỗng có nhiều hơn một cái áo khoác, mùi hương nước hoa quen thuộc nhàn nhạt truyền tới. Tôi mở to mắt, ngẩng đầu.
"Cô ấy không thể ăn nữa!"
Ông xã từ khi nào đã tiến đến sau tôi, đối mặt với anh hai không có vẻ gì là dao động hay quá kích thích, ngược lại còn bình tĩnh nhìn tôi nhíu mày.
"Nếu ăn không được nữa thì em phải nói chứ? Ngu ngốc, bộ em tính ăn đến mức ói ra mới chịu được à?"
Tôi đơ ra nhìn anh mím môi, thật sự có loại xúc động muốn nhào lên cắn vào đó vài phát.
Ông xã, em biết là anh vẫn luyến tiếc em mà, đi đâu để tìm được một cô vợ ngoan hiền như em chứ? ^///////^
Quên đi tất cả không vui và khó chịu trước đó, thật sự tôi chỉ muốn nhào lên ôm hun anh vài cái. Tình cũ gì đó chỉ là mây bay, còn bà xã em đây mới là độc nhất ~ XD~~~
Còn chưa kịp bổ nhào vào anh để hoá sói, thình lình tay tôi bị giữ lấy rồi kéo mạnh về sau. Tôi ngơ ngác.
Anh.. Anh hai?!!
"Cậu là ai, có quan hệ thế nào với con bé?"
Rõ ràng là anh đang cười đấy, nhưng tôi lại có cảm giác như chướng khí bay đầy trời. Anh hai, anh đừng làm em sợ. QAQ
"Trước khi muốn biết về ai đó, chẳng phải anh nên tự giới thiệu về mình sao?"
Lạnh... lạnh quá! Trung tâm khí tượng thông báo, nhiệt độ của ông xã đã thấp đến mức âm độ C, đủ cho chim cánh cụt sang Việt Nam để ngắm mặt trời. QwQ
Anh hai cười, chỉ là nụ cười gió giật cấp 27.
"Tôi là Phương Tống Minh, anh trai của con bé, bao nhiêu đó đã đủ rồi đi?" Anh nheo mắt:"Còn cậu, cậu và Tiểu Hân nhà tôi biết nhau được bao lâu rồi?" Tôi lạnh người.
"Ba tháng hai mươi bảy ngày." Ông xã nhàn nhạt đáp:"Nam Cung Duệ, Hân hạnh được gặp anh, anh hai!" Mồi hôi tôi chảy ròng ròng.
Toi rồi toi rồi, kì này chết chắc rồi! Sao tôi có thể quên được chuyện này, cả nhà có ai biết tôi đã kết hôn đâu? Đùng một phát hay tin tôi đã lên xe bông về dinh từ mấy đời, anh hai không điên lên cạo trọc đầu tôi mới là lạ.
Chết - chắc - rồi! QAQ||||
Dưới chân lổm nhổm như kim châm, thật sự lúc này tôi chỉ muốn "Roét!!" một phát chạy vọt về nhà cho mau lẹ. Cơ mà, cái eo đáng thương của tôi đã bị cánh tay hệt như gọng kiềm của anh hai siết chặt.
Hồn tôi phiêu phiêu. Bác sĩ, đêm nay tôi nhất định sẽ chết không có chỗ chôn thân!
Anh hai cười, vẫn giữ được phong độ ung dung của quý ông lịch lãm. Nâng li sâm-panh hướng ông xã làm động tác gật đầu, chậm rãi nói.
"Nếu tôi nhớ không lầm, đây hẳn là lần đầu chúng ta gặp nhau đi? Nam Cung Tổng, nghe quý danh đã lâu, bây giờ mới có dịp gặp mặt. Hân hạnh, hân hạnh! Cậu có thể gọi tôi là Tống Minh hay chủ tịch Phương đều được, nhưng còn anh hai, dường như chúng ta chưa thân nhau đến mức đó!"
Nghe đến đó, ông xã liền nhếch môi, độ cung nguy hiểm khiến cho ý định muốn bỏ trốn của tôi Maximum full đầy cây.
Bác sĩ, chưa bao giờ tôi nhớ nơi chốn bình yên của phòng đặc biệt như bây giờ! TT^TT
"Có lẽ, mối quan hệ của chúng ta so với anh nghĩ còn thân thiết hơn nhiều!"
"Ý cậu là gì?"
Chết, chết cái eo của tôi rồi! Bác sĩ, cấp cứu cấp cứu!!!!!
Thật không ngờ trong tình huống dầu sôi lửa bỏng thế này, ông xã thế nhưng lại nở một nụ cười thản nhiên làm tôi chết sững ngây người. Nụ cười anh vẫn mang theo hấp dẫn trí mạng và rù quyến lòng người như thế, làm cho tôi cứ hết lần này đến lần khác bị mê hoặc đến mị đầu mà sa vào. Mãi đến khi tôi chợt nhận ra, tôi thế nhưng đã trở về trong vòng tay của ông xã từ lúc nào.
Anh cúi đầu, giọng nói từ tính quanh quẩn bên tai hệt như muốn trói buột toàn bộ linh hồn tôi. Hội trường không phải thật im ắng, nhưng giọng nói của ông xã thì thật trầm thấp mà rõ ràng.
"Cô ấy là vợ tôi, là người vợ danh chính ngôn thuận của Nam Cung Duệ này!"
....Vành mắt nóng lên, có loại cảm giác hệt như tôi đã sa vào chiếc bẫy bóng tối mang tên ngọt ngào.
Giọng nói này..?
"Tiểu Hân.."
Nghe rất quen!
Cạch!
"Nhóc con, ra là em trốn ở đây sao?"
Ngẩng đầu nhìn lên, ngay cả khi đang ngồi trên tầng áp mái âm u không tia sáng, tôi vẫn có thể dễ dàng hình dung ra được con người ấm áp với nụ cười ôn nhu đó. Là Phương Tống Minh, người mang chung dòng máu huyết thống với tôi, cũng là người mà tôi yêu quý nhất trên đời này.
"Anh hai... Oa!?"
Thình lình bị nhấc bổng lên khiến tôi hoảng hồn quơ tay quơ chân ôm chặt lấy người anh, sử dụng công phu của gấu Koala sống chết đu đeo treo tòng teng không chịu rơi xuống. Anh hai dở khóc dở cười đưa tay chọt chọt cái mông đầy thịt của tôi, than nhẹ một tiếng:"Em thật là.." rồi nhận mệnh bê tôi xuống nhà dưới.
"Sao lại ở một mình trên đó chứ, em không sợ ông Kẹ nữa à?"
Ngồi xuống ghế sô pha, anh đưa tay xoa xoa cái đầu nấm của tôi, thở ra một hơi thỏa mãn nhếch miệng cười cười. Tôi lủi lủi chui rúc vào lòng anh, giống như anh là cái tổ ấm áp nhất trên đời, một lát sau mới nhỏ giọng nói.
"So với ông Kẹ thì em sợ bà ngoại hơn nhiều, ông Kẹ chỉ hù em tè dầm còn bà ngoại là cạo luôn cả đầu em."
"Ha ha ha! Là ai nói với em bà ngoại sẽ cạo đầu em vậy?"
Tôi bĩu môi, nghe thấy anh cười mà uất ức vô cùng.
"Là bà ngoại chứ ai. Mấy bữa nay bà ngoại me em rồi, nói em đi học mà còn ôm trứng ngỗng về nhà nữa, bà ngoại nhất định sẽ đem cái Tông-đơ sang cạo trọc đầu em để san bằng tỉ số."
Tôi dịch người dời đi một chút, đáng thương rưng rưng mắt ngẩng lên.
"Anh hai, em không muốn giống như Tiểu Nghĩa để đầu ba chỏm đi học đâu. Em thà là đi chọt bao ni lông bán vé số, cũng không muốn để cả lớp hùa nhau gọi em là đầu heo."
Lần này anh hai không nói gì mà ôm tôi cười còn lớn hơn cả ban nãy, tôi run run môi, cảm thấy mình đúng là đứa trẻ bất hạnh nhất trần đời, liền bắt đầu giở trò ăn vạ gào khóc cả lên.
"Oaa! Anh hai xấu xa, anh hai đáng ghét, em sắp bị cạo đầu mà anh vui quá ha? Oa oa oa!!!"
"Ha ha ha, ngoan ngoan, là lỗi của anh, anh không nên cười em! Ngoan, không cười em nữa, thật sự, ha ha ha!!!"
Tôi dụi dụi hai con mắt đỏ ủng, bĩu môi.
"Đều tại anh hết, hồi nhỏ bắt em ăn óc heo quá trời, thành ra bây giờ đầu em mới đặc thành một cục y như vầy. Thử mà hồi đó anh cho em ăn thịt nướng thay vì súp lơ xem, biết đâu bây giờ em đã là siêu nhân mặc chíp hồng bay trên trời rồi!" =3=
Phương Tống Minh.. Tháng này phải nhắc má cắt cáp mới được, ti-vi quả là phương tiện truyền thông nguy hiểm! Còn về trận chung kết Sea-Game của ba anh thì, anh sẽ coi như đây là hi sinh vì sự nghiệp giáo dục con em nhà! ==
(Ba Phương:"Bà nó ơi, ra mà coi thằng con nó có hiếu với tôi này! =O=)
Anh cười hì hì, đưa tay xoa hai cái má phúng phính của tôi rồi kéo lại gần.
"Tiểu Hân, nhớ kĩ lời anh. Bất luận sau này có chuyện gì xảy ra, em cũng không được sợ hãi hay trốn tránh như ngày hôm nay. Học không giỏi thì có thể đi học thêm, có lỗi sai thì phải can đảm mà gánh vác. Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng phải ưỡn ngực ngẩng cao đầu mà tiến tới, có biết không?"
Tôi há hốc mồm, anh yêu cầu quá cao ở bán bèo mít ướt như em rồi!
"Anh hai, anh đừng có xúi bậy em! Bí mật nói cho anh nghe vụ này, cái bánh ChocoPie mà dạo trước ba bị tình nghi là ăn vụng của ông ngoại ấy, thật ra là em ăn đó. Giờ mà anh bảo em đi nhận tội, có khác gì là gào lên bảo:"Con ở đây nè, nhanh tới đánh con đi" đâu? Anh hai, anh nhìn kĩ mặt em xem, trông em có giống người đang thèm đòn lắm hay không?"
Phương Tống Minh.. Cứ nói đến ăn uống là nó lanh thế không biết!
"Tiểu Hân, chỉ cần em có thể làm được những điều mà anh nói, tin tưởng anh, cho dù đó có là sai lầm đi chăng nữa, anh cũng sẽ ở bên che chở em khỏi tất thảy mọi thứ trên đời."
"Bao gồm cả phóng hỏa, giết người và chôm đồ luôn hả anh?"
Anh hai ngớ người nhìn tôi, không chắc chắn lắm hỏi.
"Câu này là em học được từ đâu?"
Tôi ngây ngô cười:"Từ trên tivi đó anh hai, bữa em nghe người ta nói nhiều câu còn hay hơn nữa kia!"
Phương Tống Minh.. Cắt cáp, tháng này nhất định phải cắt cáp!
Anh nhéo mũi tôi:"Nếu em thực sự dám làm những chuyện đó, thì không cần nhờ đến người khác đâu, tự tay anh sẽ đánh mông em đến khi nở hoa mới thôi!"
Tôi "Ực!" một cái nuốt nước miếng:"Anh sẽ không thật sự nhẫn tâm như vậy chứ?"
Anh nhướng mày:"Không tin em có thể thử?"
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, chợt hai mắt phát sáng.
"Vậy chỉ cần em không làm ra những chuyện đó, sau này có bánh thì em ăn còn có đòn thì anh chịu hả?"
Anh hai trợn mắt, chắc hẳn cũng muốn thốt lên một câu sao tự dưng tôi lại thông minh đột xuất như vậy đi. Hờ hờ, không cần khen em đâu anh à, em gái anh vốn dĩ là thiên tài ngồi trong gốc mù u.
"Anh muốn suy nghĩ lại, tự dưng anh cảm thấy mình thiệt thòi quá!"
Tôi lao vào, hi hi ôm anh:"Đừng mà đừng mà, không có thiệt thòi đâu! Nha, mình móc nghéo đi anh à!"
Anh cười, cụng nhẹ trán vào tôi.
"Được rồi nhóc con, vậy thì cùng móc nghéo! Móc nghéo, móc nghéo này! Ai làm sai lời sẽ là con chó nhỏ, hì!"
Năm tôi 7 tuổi, anh hai là toàn bộ thế giới của tôi. Nhưng bây giờ...
"Hân, ăn món này đi em, cả món này, món này nữa! Anh nhớ là em rất thích ăn tôm hùng phải không nào! Ngoan, há miệng, a..!!"
Lần đầu tiên tôi biết được, hoá ra ăn uống cũng có lúc khổ sở như thế này, tôi bây giờ chẳng khác gì là vịt quay Bắc Kinh bị anh hai nhồi nhét.
Bác sĩ, rốt cuộc tôi cũng nhớ được lí do mà vì sao năm xưa tôi dư cân thừa kí rồi! Anh hai, em no đến mức sắp lăn ra đất đo đường được luôn "dồi" ! TT..TT
"Ồh, còn có cả spaghetti! Tiểu Hân, anh nhớ lúc trước em hay theo đòi anh làm cho bằng được món này, không ăn được lại bắt đầu chơi xấu giở trò khóc nhè! Nào, đến đây, a..!!"
Bác sĩ, nếu tối nay tôi có mệnh hệ gì, nguyên nhân trăm phần trăm chắc chắn sẽ là ăn nhiều quá mà dẫn đến bội thực! Anh hai, nếu anh không phải thật sự là anh hai em, em còn cho là anh đang vỗ béo để đem em đi cân kí bán nữa kia! =.=b
Cơ mà anh hai nào để ý đến cái mặt ăn mà nước mắt nước mũi chảy ròng ròng của tôi, vẫn cứ vui vẻ quấn mì chờ tôi há mồm. Anh hai mau dừng tay, sườn xám của em chuẩn bị "phựt phựt phựt" bay hết mười cái nút luôn rồi! QAQ|||||
Ngay khi tôi nhắm tịt mắt lại chuẩn bị đón cái vận mệnh hi sinh vì ăn uống, trên người bỗng có nhiều hơn một cái áo khoác, mùi hương nước hoa quen thuộc nhàn nhạt truyền tới. Tôi mở to mắt, ngẩng đầu.
"Cô ấy không thể ăn nữa!"
Ông xã từ khi nào đã tiến đến sau tôi, đối mặt với anh hai không có vẻ gì là dao động hay quá kích thích, ngược lại còn bình tĩnh nhìn tôi nhíu mày.
"Nếu ăn không được nữa thì em phải nói chứ? Ngu ngốc, bộ em tính ăn đến mức ói ra mới chịu được à?"
Tôi đơ ra nhìn anh mím môi, thật sự có loại xúc động muốn nhào lên cắn vào đó vài phát.
Ông xã, em biết là anh vẫn luyến tiếc em mà, đi đâu để tìm được một cô vợ ngoan hiền như em chứ? ^///////^
Quên đi tất cả không vui và khó chịu trước đó, thật sự tôi chỉ muốn nhào lên ôm hun anh vài cái. Tình cũ gì đó chỉ là mây bay, còn bà xã em đây mới là độc nhất ~ XD~~~
Còn chưa kịp bổ nhào vào anh để hoá sói, thình lình tay tôi bị giữ lấy rồi kéo mạnh về sau. Tôi ngơ ngác.
Anh.. Anh hai?!!
"Cậu là ai, có quan hệ thế nào với con bé?"
Rõ ràng là anh đang cười đấy, nhưng tôi lại có cảm giác như chướng khí bay đầy trời. Anh hai, anh đừng làm em sợ. QAQ
"Trước khi muốn biết về ai đó, chẳng phải anh nên tự giới thiệu về mình sao?"
Lạnh... lạnh quá! Trung tâm khí tượng thông báo, nhiệt độ của ông xã đã thấp đến mức âm độ C, đủ cho chim cánh cụt sang Việt Nam để ngắm mặt trời. QwQ
Anh hai cười, chỉ là nụ cười gió giật cấp 27.
"Tôi là Phương Tống Minh, anh trai của con bé, bao nhiêu đó đã đủ rồi đi?" Anh nheo mắt:"Còn cậu, cậu và Tiểu Hân nhà tôi biết nhau được bao lâu rồi?" Tôi lạnh người.
"Ba tháng hai mươi bảy ngày." Ông xã nhàn nhạt đáp:"Nam Cung Duệ, Hân hạnh được gặp anh, anh hai!" Mồi hôi tôi chảy ròng ròng.
Toi rồi toi rồi, kì này chết chắc rồi! Sao tôi có thể quên được chuyện này, cả nhà có ai biết tôi đã kết hôn đâu? Đùng một phát hay tin tôi đã lên xe bông về dinh từ mấy đời, anh hai không điên lên cạo trọc đầu tôi mới là lạ.
Chết - chắc - rồi! QAQ||||
Dưới chân lổm nhổm như kim châm, thật sự lúc này tôi chỉ muốn "Roét!!" một phát chạy vọt về nhà cho mau lẹ. Cơ mà, cái eo đáng thương của tôi đã bị cánh tay hệt như gọng kiềm của anh hai siết chặt.
Hồn tôi phiêu phiêu. Bác sĩ, đêm nay tôi nhất định sẽ chết không có chỗ chôn thân!
Anh hai cười, vẫn giữ được phong độ ung dung của quý ông lịch lãm. Nâng li sâm-panh hướng ông xã làm động tác gật đầu, chậm rãi nói.
"Nếu tôi nhớ không lầm, đây hẳn là lần đầu chúng ta gặp nhau đi? Nam Cung Tổng, nghe quý danh đã lâu, bây giờ mới có dịp gặp mặt. Hân hạnh, hân hạnh! Cậu có thể gọi tôi là Tống Minh hay chủ tịch Phương đều được, nhưng còn anh hai, dường như chúng ta chưa thân nhau đến mức đó!"
Nghe đến đó, ông xã liền nhếch môi, độ cung nguy hiểm khiến cho ý định muốn bỏ trốn của tôi Maximum full đầy cây.
Bác sĩ, chưa bao giờ tôi nhớ nơi chốn bình yên của phòng đặc biệt như bây giờ! TT^TT
"Có lẽ, mối quan hệ của chúng ta so với anh nghĩ còn thân thiết hơn nhiều!"
"Ý cậu là gì?"
Chết, chết cái eo của tôi rồi! Bác sĩ, cấp cứu cấp cứu!!!!!
Thật không ngờ trong tình huống dầu sôi lửa bỏng thế này, ông xã thế nhưng lại nở một nụ cười thản nhiên làm tôi chết sững ngây người. Nụ cười anh vẫn mang theo hấp dẫn trí mạng và rù quyến lòng người như thế, làm cho tôi cứ hết lần này đến lần khác bị mê hoặc đến mị đầu mà sa vào. Mãi đến khi tôi chợt nhận ra, tôi thế nhưng đã trở về trong vòng tay của ông xã từ lúc nào.
Anh cúi đầu, giọng nói từ tính quanh quẩn bên tai hệt như muốn trói buột toàn bộ linh hồn tôi. Hội trường không phải thật im ắng, nhưng giọng nói của ông xã thì thật trầm thấp mà rõ ràng.
"Cô ấy là vợ tôi, là người vợ danh chính ngôn thuận của Nam Cung Duệ này!"
....Vành mắt nóng lên, có loại cảm giác hệt như tôi đã sa vào chiếc bẫy bóng tối mang tên ngọt ngào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook