Ông Xã, Nắm Tay Em Đi Anh
-
Chương 26: Ông xã, em yêu anh!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước ngực một cái đầu không ngừng lay động, xúc cảm ấm áp truyền tới khiến cho Nam Cung Duệ muốn vờ như không biết cũng không được. Anh đưa tay ôm lấy cái người đang mặc sức tác loạn kia, còn tiếp tục cọ cọ như thế nữa, anh không chắc có thể đóng vai quân tử được bao lâu.
(Phương Gia Hân:"Cứ cầm thú đi anh, em ủng hộ cho anh một vé tiến thẳng vào vòng trong! Rồi chúng ta sẽ có hai nhóc con đáng yêu, em sẽ đặt tên cho chúng là Péc-xi và Xá-xị!"
Nam Cung Duệ:"...")
"Ngủ dậy rồi liền không cho ai ngủ nữa à?"
Âm thanh trầm thấp từ tính nghe vào tai thật ngọt nị lòng, Phương Gia Hân bùng chéo một cái hai má đỏ quạch.
Bác sĩ, gọi bác sĩ gấp! Cần truyền hai bình máu trước khi tôi bất tỉnh vì bị ông xã nhà quyến rũ! OTL
*Bịt mũi* Ông xã à, anh đúng là sinh ra làm hại tim của phụ nữ toàn dân mà! Bất quá, em thích! *bật ngón cái*
Cô cười hì hì, nhủi đầu vào ngực anh càng thêm sâu, cả người cứ như bạch tuột quấn chặt vào anh.
"Ông xã, em đói bụng rồi anh à! Anh nghe mà thử xem, cái bụng tội nghiệp của em nó đang kêu òng ọc này! Ông xã, em đói ~ !"
Khung cảnh tim hồng nháy mắt tan vỡ.
Nam Cung Duệ.. Vợ anh có khác, chỉ số phá hoại hoàn cảnh thật chẳng kém gì anh!
"Mấy giờ rồi?"
"Theo như đồng hồ sinh học của em, hai vợ chồng ta đã bỏ mất bữa sáng và bữa trưa, suy ra còn bữa chiều và bữa tối chưa ăn. Lại nghe tiếng cá bơi dưới nước, chim còn hò hét ngoài trời, nắng vàng cường độ ba rất thích hợp cho những ai muốn thay da đổi xác. Em đoán, chắc cũng phải bốn giờ chiều rồi anh à!"
Lập luận hùng hồn, dẫn chứng đâu ra đó. Nếu để cô giáo lớp 3 của Phương Gia Hân biết được, nhất định sẽ mừng đến phát khóc vì cuối cùng cô cũng đủ điểm đậu môn "Khoa học và đời sống" rồi.
E hèm! Nhưng nàng à, đồng hồ kế bên mới hú có hai giờ rưỡi thôi nàng nhé!
Nam Cung Duệ.. Im lặng trở người và ôm ai đó ngủ tiếp.
"Ông xã, anh mệt lắm sao?"
Cô nhổm dậy chọt chọt vào má anh, thấy anh không có ý định rời giường liền không khỏi thắc mắc.
"Chút chút!"
Anh lười biếng lên tiếng, ngay cả mắt cũng không thèm nâng dậy.
Ai đó lấy làm mừng lắm, hiếm khi người chồng tài ba không có ý định muốn rời giường, một người vợ tốt đương nhiên là phải làm tròn chức trách bồi chồng cùng ngủ rồi.
Cô hí hởn quàng tay qua người anh, chân cũng không khách khí mà đưa sang gác, hệt như một con gấu Koala đang bám thân cây.
"Vậy em ngủ cùng anh nha? Vì anh em sẵn sàng vào mộng làm thơ, kết mây bay xây lâu đài tình ái, thiên đường rộng lớn chỉ có mỗi hai ta nắm tay nhau dung dăng dung dẻ. Và em.."
Ọt ọt ọt~
Ọt ọt ọt~ ~ ~
Ọt ọt ọt~ ~ ~ ~ ~ ~
Trần gian có cuộc gọi khẩn từ má Phương. Hú, quay về ăn cho no đã rồi lên đó mơ tiếp này con! *vẫy vẫy*
"..."
Phương Gia Hân đứng hình cái rụp, ngượng đến không thể ngượng hơn cúi đầu nhìn chằm chằm chằm vào bụng cô.
Phương Gia Hân.. Hu hu, cái bụng đáng ghét! Mi phá hỏng hết giây phút êm đềm, lãng mạn của vợ chồng nhà ta rồi! TT.TT
Phương Gia Hân.. Gào thét, gào thét-ing!!!!!
Trên trán bỗng truyền tới xúc cảm mềm mại, Phương Gia Hân ngớ người nhìn gương mặt phóng đại của ông xã nhà cô từ khi nào đã áp sát, không dám tin mà trợn to mắt há hốc mồm.
"Ngu ngốc!"
Một cen-ti-mét trước khi môi chạm môi, dường như cô đã thấy được ý cười ấm áp bên trong mắt anh. Những lời còn lại, thôi thì để đại dương thì thầm tiếp nhé!
.
.
"Có muốn ăn tôm không?"
Gật gật.
"Còn rau xanh thì sao?"
Gật gật.
"..Cho thêm cọng giá vào vậy!"
Ngước lên, nhìn, lắc lắc.
"Em ghét giá!"
Nam Cung Duệ nhìn người từ nãy giờ vẫn một mực theo sau anh, nhưng anh nói gì cũng cuối gầm đầu không thèm ừ hử. Mãi đến khi anh sực nhớ ra cô ghét giá cỡ nào mà vờ cho thêm vào, cô mới lên tiếng mà bảo vệ quyền tự do dân thực*. (*Quyền tự do ăn uống.) Chém!
Đồ ăn thật sự có sức hấp dẫn lớn đến vậy sao, còn hơn cả anh à?
Liếc nhìn Phương Gia Hân đang vui vẻ gặm cái đùi gà trong tay, lần đầu tiên trong đời Nam Cung Duệ biết đến cảm giác thất bại là gì.
"Đã no chưa?"
Anh chống tay làm như lỡ đãng hỏi, nhìn người vẫn đang ra sức ăn đến khí thế ngất trời kia.
Ba giây để cô đưa tay quẹt miệng, năm giây để cô hai mắt đẫm lệ nhìn anh, cảm động.
"Ông xã, anh lo em đói sao? Hì, anh đừng lo, em nhất định sẽ ăn thiệt nhiệt tình mà!"
Nói xong cô cười tít mắt, lao vào chiến đấu như cuồng phong bạo thú.
Nam Cung Duệ.. Thật ra anh chỉ định nói, nếu cô no rồi thì đưa miếng sườn nướng của cô cho anh thôi!
Hầy, quả nhiên vợ chồng anh còn lâu mới đạt tới cảnh giới tâm linh tư thông!
"Ăn chậm thôi!"
Anh vẫn chưa lên tiếng tranh ăn với cô mà. Thở dài.
"Thật là, hệt như trẻ con vậy!"
Anh nghiêng người vươn tay lau khoé môi dính vụn thức ăn của cô, rất tự nhiên mà cho vào miệng mình, cũng không để ý xem động tác này có bao nhiêu thân mật, khiến cho.. Khụ khụ, Phương Gia Hân lại ngồi tạc tượng giữa bao ánh nhìn.
Bác sĩ, làm như dạo này tôi bị ảo giác hay sao ấy, chứ chồng tôi trăm phần trăm không có khả năng đang đóng phim thần tượng đâu bác sĩ nhỉ? Ai nha, tim tôi lại nhảy Lam-ba-đa nữa rồi!
Nam Cung Duệ nhìn vợ anh lại ngây người ra, hiếm khi tốt tính mà không lên tiếng trêu ghẹo. Tay thuận tiện kéo đĩa sườn nướng của cô về phía anh, im lặng mà chậm rãi nhấm nháp.
Năm phút sau đó, Phương Gia Hân triệt để hiểu được thế nào là sắc đẹp hại thân!
Khóc. Ông xã, chừa cho em một chút đừng ăn hết mà anh! TT..TT
Ông xã nào đó.. Thời tiết hôm nay rất đẹp!
Bà vợ đáng thương ngậm ngùi.. Ông xã, anh lại đánh trống lảng nữa rồi! TT^TT
Tiếp tới giờ ăn, chính là giờ đi dạo vòng vòng cho tiêu thực.
Dọc quanh bờ biển Bora Bora, Phương Gia Hân không khỏi ngất ngây trước cảnh đẹp nhiệt đới mà thiên nhiên đã ban tặng. Cô nhìn dọc nhìn xuôi, hết "Ồh!" rồi lại "Oa!!", nơi này chạm một chút, nơi kia lại vọt lên lên ngó thử. Hưng phấn chẳng khác gì ngày còn trẻ con được ba má dắt đi công viên chơi, loay hoay hí hửng khiến cho Nam Cung Duệ đi phía sau cũng muốn thay cô chóng mặt.
"Ông xã, ông xã! Anh nhìn xem cái cây gì mà ngộ chưa kìa? Mình đến đó xem đi anh!"
Bộp.
"Ai dô!!!"
Tính hiếu động vừa mới phát huy thì ngay lập tức liền bị dập tắt, Phương Gia Hân tăng tăng mạnh mẽ đâm sầm vào người đi đường. Chẳng qua người ta là đàn ông lưng dài vai rộng, cao to tám múi khỏe mạnh ngời ngời. Trong khi cô chỉ là trạch nữ quanh năm suốt tháng ăn chơi nằm nhà, so ra thì chẳng khác gì là châu chấu đá xe hết. Kết quả không nói cũng có thể biết trước được, cô té bẹp mông ngã nhoài ra đất đầy tê tái. TT.TT
"Cô ơi, cô không sao chứ?" (**)
(**)Những từ in nghiêng là tiếng nước ngoài.
Người đàn ông tóc vàng không khỏi lo lắng tiến tới muốn đỡ cô dậy, chỉ là trước khi anh ta kịp chạm vào cô, một bàn tay khác đã mạnh mẽ giữ tay anh ta lại.
Nam Cung Duệ lạnh lùng nhìn anh ta, tay còn lại đem cả người Phương Gia Hân vùi thẳng vào ngực mình. Vẻ mặt lạnh nhạt khiến cho ông mặt trời nhìn thấy cũng muốn rớt vài tia nắng mà trùm mềm ngủ đông, dù vậy giọng điệu phát ra lại vô cùng lịch thiệp.
"Cô ấy không vấn đề gì, cảm ơn vì đã quan tâm!" (**)
Người đàn ông ngoại quốc không khỏi ngượng ngùng gãi đầu.
Anh ta hiểu, người đàn ông trước mắt không muốn để anh ta chạm vào cô gái nhỏ bé kia. Nhưng mà, có nhất thiết phải bá đạo đến vậy không? Anh ta ngay cả khuôn mặt tròn méo của cô còn chưa nhìn rõ, sao chưa chi đã bị xem như kẻ địch mà hắt hủi rồi? Với cả, anh ta mới là người bị hại đấy nhé! TAT|||||
Giải thích. Giải thích nổi mới ghê! Tiến lên bước nữa nghi là anh ta sẽ bị ăn đập lắm! Vậy cái tay này thì phải làm sao đây, chẳng nhẽ cứ đưa ra như vậy hoài à? Oh my god, gần mười phút rồi đó! *mồ hôi mồ hôi rơi*
Người bên cạnh vỗ vai nhắc nhở một cái, anh ta mới cười cười thu hồi cái tay đầy thiện ý đã tê nhừ, khẽ gật đầu chào vợ chồng hai người rồi nhanh chóng rời đi.
Phương Gia Hân từ người Nam Cung Duệ ló đầu ra, ngó ngó.
Hic, chỉ tại cái tính hậu đậu của cô mà liên lụy đến người ta! Tuy cô không giỏi tiếng Anh nhưng hai chữ "Sorry!" thì vẫn biết nói mà, nhưng là..
Ông xã, anh có cần phải nhấn đầu em như vậy không? Hic, suýt chút nữa thì ngộp chết em rồi! QAQ
Rưng rưng mắt nhìn theo bóng lưng anh ngoại quốc ngày một khuất xa, Phương Gia Hân khịt khịt mũi, rướn cổ hét lên mà không thành lời.
Ái em so-rì! Ái em so-sì!!!! TT^TT
Trước mắt vụt nhoáng một đạo bóng, Phương Gia Hân ngẩng đầu nhìn Nam Cung Duệ đứng lên, không nói không rằng mà bỏ đi một mạch. Cô ngạc nhiên lắm, liền vội vã đứng dậy đuổi theo anh.
"Ông xã, anh làm sao vậy nha?"
Hộc hộc, chết mất! Hic, ông xã à! Em biết anh chân dài rồi, nhưng anh có thể nào đi chậm lại một chút được không? Phù! Phù! Kiểu này thì em phải lăn ra thì mới đuổi kịp anh mất! TT.TT
Mặc kệ bà vợ đáng thương nào đó đã muốn ngã lăn quay, ông chồng vô lương vẫn cứ đường ta ta bước.
Phương Gia Hân cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng, tự dưng đang yên đang lành mà anh lại te te đi một mình như thế này, chắc chắn là có vấn đề. Nhưng mà vấn đề là, cô không biết "chiện" gì vừa xảy ra. (Tò te tí te!)
"Ông xã, có phải anh đang giận em không?"
Thôi thì đến đâu hay đến đó vậy, hỏi trước tính sau.
Ông xã nào đó giống như bị điểm huyệt mà đứng khựng lại, hơi nghiêng đầu liếcccc cô một cái, đánh mắt sang bên.
"Không có."
..Ông xã, anh có thể đáng yêu hơn nữa được không? Tim em vừa lọt ra ngoài rồi!
Bác sĩ.. Ca này hết cứu được rồi!
"Khụ khụ! Ông xã, đừng giận em nữa mà!"
Kéo kéo áo.
"Ông xã, quay lại nhìn em đi anh!"
Nghiêng đầu, rưng rưng mắt.
"Ông xã à!"
Anh im im nhìn nguy hiểm quá! QAQ
"Ngu ngốc!"
Ông xã nào đó cuối cùng cũng chịu ghéee mắt nhìn sang, vẻ mặt không vui nói.
"Ngu ngốc!"
Bà vợ.. nhảy cẫng lên sỗ sàng, chỗ nào ôm được thì liền ôm, chỗ nào cọ được thì liền cọ, đuôi chỉ còn thiếu mức chưa vểnh lên thôi.
"Vâng vâng, em biết em ngốc ạ! Vậy nên, ông xã ngàn vạn lần đừng bỏ mặc em nha!"
Cằm đột nhiên bị kéo lên, Phương Gia Hân kinh ngạc mở to mắt, trong một thoáng chốc gương mặt điển trai lạnh lùng của anh đã áp sát.
"Lần sau, không được cách tôi quá xa, phải luôn luôn ở trong tầm mắt của tôi."
Nam Cung Duệ, cậu điên rồi, cậu có biết cậu đang làm gì hay không? - Điền Khả Dật.
"Nếu có một ngày, em dám rời đi mà chưa được tôi cho phép. Hãy nhớ, tôi nhất định sẽ huỷ hoại từng người bên cạnh em."
Anh hai, những gì anh đang làm là phạm pháp! - Nam Cung Thiên.
"Phương Gia Hân, đừng bao giờ quên những lời tôi nói ngày hôm nay."
Duệ, con điên rồi!
"Ông xã, anh đang lo lắng điều gì sao?"
Xúc cảm ấm áp truyền tới, khiến cho Nam Cung Duệ giống như người trong mộng thình lình sực tỉnh. Cúi nhìn gương mặt lo lắng của cô, biểu tình của anh nháy mắt ngưng trọng.
Anh có phải quá gấp gáp rồi không?
"Ông xã, em sẽ ở bên anh!"
Cô cười. Tuy chẳng biết điều anh đang lo lắng là gì, nhưng nếu nó có liên quan đến cô, vậy thì không sao đâu, đừng lo anh à, bởi vì..
"Ông xã, em yêu anh!"
Tim tôi loạn nhịp giữa muôn trùng sóng biển, cái cảm giác say nắng dường như cũng không khó chịu như tôi vẫn tưởng. Là nụ cười của em, hay tình cảm chân thành kia làm tôi choáng ngộp? Phương Gia Hân, là em trêu chọc tôi, vậy thì cả đời này cũng đừng mong trốn thoát được!
Đáy mắt chợt loé, Nam Cung Duệ bá đạo chiếm đoạt đôi môi cô, giam cầm cô trong vòng tay cường hãn.
Tôi xấu xa, tôi toan tính. Không sai, tôi là thương nhân, không bao giờ làm những gì không có lợi cho mình.
Tôi ích kỉ, tôi đa đoan. Phải, trái tim tôi nhỏ hẹp, một khi em đã bước vào, em chỉ có thể ở đó mà thôi.
Nếu có một ngày, em nhận ra bản chất thật của tôi. Nếu có một ngày, em sợ hãi muốn rời đi tôi. Phương Gia Hân, tôi sẽ đưa em đến nơi không một ai có thể tìm thấy được.
Tôi điên rồi, em cũng điên cùng tôi đi!
Nụ hôn nhiệt tình giữa chiều tà rực rỡ, không thể che đậy được lớp sóng ngầm dữ dội bên dưới đại dương bao la.
Gió, sắp nổi lên rồi!
.
.
Trịnh gia.
Căn biệt thự được bày bố theo phong cách phương tây sang trọng, trong ngoài đồng nhất một màu trắng tinh thuần xen giữa ánh đèn màu kem quý phái.
Tiếp nhận tách trà từ tay nữ giúp việc, Trịnh Tuyết Linh hớp một ngụm, đối với người trước mặt nở nụ cười chào đón.
"Chị hai, mừng chị về nhà!"
Trước ngực một cái đầu không ngừng lay động, xúc cảm ấm áp truyền tới khiến cho Nam Cung Duệ muốn vờ như không biết cũng không được. Anh đưa tay ôm lấy cái người đang mặc sức tác loạn kia, còn tiếp tục cọ cọ như thế nữa, anh không chắc có thể đóng vai quân tử được bao lâu.
(Phương Gia Hân:"Cứ cầm thú đi anh, em ủng hộ cho anh một vé tiến thẳng vào vòng trong! Rồi chúng ta sẽ có hai nhóc con đáng yêu, em sẽ đặt tên cho chúng là Péc-xi và Xá-xị!"
Nam Cung Duệ:"...")
"Ngủ dậy rồi liền không cho ai ngủ nữa à?"
Âm thanh trầm thấp từ tính nghe vào tai thật ngọt nị lòng, Phương Gia Hân bùng chéo một cái hai má đỏ quạch.
Bác sĩ, gọi bác sĩ gấp! Cần truyền hai bình máu trước khi tôi bất tỉnh vì bị ông xã nhà quyến rũ! OTL
*Bịt mũi* Ông xã à, anh đúng là sinh ra làm hại tim của phụ nữ toàn dân mà! Bất quá, em thích! *bật ngón cái*
Cô cười hì hì, nhủi đầu vào ngực anh càng thêm sâu, cả người cứ như bạch tuột quấn chặt vào anh.
"Ông xã, em đói bụng rồi anh à! Anh nghe mà thử xem, cái bụng tội nghiệp của em nó đang kêu òng ọc này! Ông xã, em đói ~ !"
Khung cảnh tim hồng nháy mắt tan vỡ.
Nam Cung Duệ.. Vợ anh có khác, chỉ số phá hoại hoàn cảnh thật chẳng kém gì anh!
"Mấy giờ rồi?"
"Theo như đồng hồ sinh học của em, hai vợ chồng ta đã bỏ mất bữa sáng và bữa trưa, suy ra còn bữa chiều và bữa tối chưa ăn. Lại nghe tiếng cá bơi dưới nước, chim còn hò hét ngoài trời, nắng vàng cường độ ba rất thích hợp cho những ai muốn thay da đổi xác. Em đoán, chắc cũng phải bốn giờ chiều rồi anh à!"
Lập luận hùng hồn, dẫn chứng đâu ra đó. Nếu để cô giáo lớp 3 của Phương Gia Hân biết được, nhất định sẽ mừng đến phát khóc vì cuối cùng cô cũng đủ điểm đậu môn "Khoa học và đời sống" rồi.
E hèm! Nhưng nàng à, đồng hồ kế bên mới hú có hai giờ rưỡi thôi nàng nhé!
Nam Cung Duệ.. Im lặng trở người và ôm ai đó ngủ tiếp.
"Ông xã, anh mệt lắm sao?"
Cô nhổm dậy chọt chọt vào má anh, thấy anh không có ý định rời giường liền không khỏi thắc mắc.
"Chút chút!"
Anh lười biếng lên tiếng, ngay cả mắt cũng không thèm nâng dậy.
Ai đó lấy làm mừng lắm, hiếm khi người chồng tài ba không có ý định muốn rời giường, một người vợ tốt đương nhiên là phải làm tròn chức trách bồi chồng cùng ngủ rồi.
Cô hí hởn quàng tay qua người anh, chân cũng không khách khí mà đưa sang gác, hệt như một con gấu Koala đang bám thân cây.
"Vậy em ngủ cùng anh nha? Vì anh em sẵn sàng vào mộng làm thơ, kết mây bay xây lâu đài tình ái, thiên đường rộng lớn chỉ có mỗi hai ta nắm tay nhau dung dăng dung dẻ. Và em.."
Ọt ọt ọt~
Ọt ọt ọt~ ~ ~
Ọt ọt ọt~ ~ ~ ~ ~ ~
Trần gian có cuộc gọi khẩn từ má Phương. Hú, quay về ăn cho no đã rồi lên đó mơ tiếp này con! *vẫy vẫy*
"..."
Phương Gia Hân đứng hình cái rụp, ngượng đến không thể ngượng hơn cúi đầu nhìn chằm chằm chằm vào bụng cô.
Phương Gia Hân.. Hu hu, cái bụng đáng ghét! Mi phá hỏng hết giây phút êm đềm, lãng mạn của vợ chồng nhà ta rồi! TT.TT
Phương Gia Hân.. Gào thét, gào thét-ing!!!!!
Trên trán bỗng truyền tới xúc cảm mềm mại, Phương Gia Hân ngớ người nhìn gương mặt phóng đại của ông xã nhà cô từ khi nào đã áp sát, không dám tin mà trợn to mắt há hốc mồm.
"Ngu ngốc!"
Một cen-ti-mét trước khi môi chạm môi, dường như cô đã thấy được ý cười ấm áp bên trong mắt anh. Những lời còn lại, thôi thì để đại dương thì thầm tiếp nhé!
.
.
"Có muốn ăn tôm không?"
Gật gật.
"Còn rau xanh thì sao?"
Gật gật.
"..Cho thêm cọng giá vào vậy!"
Ngước lên, nhìn, lắc lắc.
"Em ghét giá!"
Nam Cung Duệ nhìn người từ nãy giờ vẫn một mực theo sau anh, nhưng anh nói gì cũng cuối gầm đầu không thèm ừ hử. Mãi đến khi anh sực nhớ ra cô ghét giá cỡ nào mà vờ cho thêm vào, cô mới lên tiếng mà bảo vệ quyền tự do dân thực*. (*Quyền tự do ăn uống.) Chém!
Đồ ăn thật sự có sức hấp dẫn lớn đến vậy sao, còn hơn cả anh à?
Liếc nhìn Phương Gia Hân đang vui vẻ gặm cái đùi gà trong tay, lần đầu tiên trong đời Nam Cung Duệ biết đến cảm giác thất bại là gì.
"Đã no chưa?"
Anh chống tay làm như lỡ đãng hỏi, nhìn người vẫn đang ra sức ăn đến khí thế ngất trời kia.
Ba giây để cô đưa tay quẹt miệng, năm giây để cô hai mắt đẫm lệ nhìn anh, cảm động.
"Ông xã, anh lo em đói sao? Hì, anh đừng lo, em nhất định sẽ ăn thiệt nhiệt tình mà!"
Nói xong cô cười tít mắt, lao vào chiến đấu như cuồng phong bạo thú.
Nam Cung Duệ.. Thật ra anh chỉ định nói, nếu cô no rồi thì đưa miếng sườn nướng của cô cho anh thôi!
Hầy, quả nhiên vợ chồng anh còn lâu mới đạt tới cảnh giới tâm linh tư thông!
"Ăn chậm thôi!"
Anh vẫn chưa lên tiếng tranh ăn với cô mà. Thở dài.
"Thật là, hệt như trẻ con vậy!"
Anh nghiêng người vươn tay lau khoé môi dính vụn thức ăn của cô, rất tự nhiên mà cho vào miệng mình, cũng không để ý xem động tác này có bao nhiêu thân mật, khiến cho.. Khụ khụ, Phương Gia Hân lại ngồi tạc tượng giữa bao ánh nhìn.
Bác sĩ, làm như dạo này tôi bị ảo giác hay sao ấy, chứ chồng tôi trăm phần trăm không có khả năng đang đóng phim thần tượng đâu bác sĩ nhỉ? Ai nha, tim tôi lại nhảy Lam-ba-đa nữa rồi!
Nam Cung Duệ nhìn vợ anh lại ngây người ra, hiếm khi tốt tính mà không lên tiếng trêu ghẹo. Tay thuận tiện kéo đĩa sườn nướng của cô về phía anh, im lặng mà chậm rãi nhấm nháp.
Năm phút sau đó, Phương Gia Hân triệt để hiểu được thế nào là sắc đẹp hại thân!
Khóc. Ông xã, chừa cho em một chút đừng ăn hết mà anh! TT..TT
Ông xã nào đó.. Thời tiết hôm nay rất đẹp!
Bà vợ đáng thương ngậm ngùi.. Ông xã, anh lại đánh trống lảng nữa rồi! TT^TT
Tiếp tới giờ ăn, chính là giờ đi dạo vòng vòng cho tiêu thực.
Dọc quanh bờ biển Bora Bora, Phương Gia Hân không khỏi ngất ngây trước cảnh đẹp nhiệt đới mà thiên nhiên đã ban tặng. Cô nhìn dọc nhìn xuôi, hết "Ồh!" rồi lại "Oa!!", nơi này chạm một chút, nơi kia lại vọt lên lên ngó thử. Hưng phấn chẳng khác gì ngày còn trẻ con được ba má dắt đi công viên chơi, loay hoay hí hửng khiến cho Nam Cung Duệ đi phía sau cũng muốn thay cô chóng mặt.
"Ông xã, ông xã! Anh nhìn xem cái cây gì mà ngộ chưa kìa? Mình đến đó xem đi anh!"
Bộp.
"Ai dô!!!"
Tính hiếu động vừa mới phát huy thì ngay lập tức liền bị dập tắt, Phương Gia Hân tăng tăng mạnh mẽ đâm sầm vào người đi đường. Chẳng qua người ta là đàn ông lưng dài vai rộng, cao to tám múi khỏe mạnh ngời ngời. Trong khi cô chỉ là trạch nữ quanh năm suốt tháng ăn chơi nằm nhà, so ra thì chẳng khác gì là châu chấu đá xe hết. Kết quả không nói cũng có thể biết trước được, cô té bẹp mông ngã nhoài ra đất đầy tê tái. TT.TT
"Cô ơi, cô không sao chứ?" (**)
(**)Những từ in nghiêng là tiếng nước ngoài.
Người đàn ông tóc vàng không khỏi lo lắng tiến tới muốn đỡ cô dậy, chỉ là trước khi anh ta kịp chạm vào cô, một bàn tay khác đã mạnh mẽ giữ tay anh ta lại.
Nam Cung Duệ lạnh lùng nhìn anh ta, tay còn lại đem cả người Phương Gia Hân vùi thẳng vào ngực mình. Vẻ mặt lạnh nhạt khiến cho ông mặt trời nhìn thấy cũng muốn rớt vài tia nắng mà trùm mềm ngủ đông, dù vậy giọng điệu phát ra lại vô cùng lịch thiệp.
"Cô ấy không vấn đề gì, cảm ơn vì đã quan tâm!" (**)
Người đàn ông ngoại quốc không khỏi ngượng ngùng gãi đầu.
Anh ta hiểu, người đàn ông trước mắt không muốn để anh ta chạm vào cô gái nhỏ bé kia. Nhưng mà, có nhất thiết phải bá đạo đến vậy không? Anh ta ngay cả khuôn mặt tròn méo của cô còn chưa nhìn rõ, sao chưa chi đã bị xem như kẻ địch mà hắt hủi rồi? Với cả, anh ta mới là người bị hại đấy nhé! TAT|||||
Giải thích. Giải thích nổi mới ghê! Tiến lên bước nữa nghi là anh ta sẽ bị ăn đập lắm! Vậy cái tay này thì phải làm sao đây, chẳng nhẽ cứ đưa ra như vậy hoài à? Oh my god, gần mười phút rồi đó! *mồ hôi mồ hôi rơi*
Người bên cạnh vỗ vai nhắc nhở một cái, anh ta mới cười cười thu hồi cái tay đầy thiện ý đã tê nhừ, khẽ gật đầu chào vợ chồng hai người rồi nhanh chóng rời đi.
Phương Gia Hân từ người Nam Cung Duệ ló đầu ra, ngó ngó.
Hic, chỉ tại cái tính hậu đậu của cô mà liên lụy đến người ta! Tuy cô không giỏi tiếng Anh nhưng hai chữ "Sorry!" thì vẫn biết nói mà, nhưng là..
Ông xã, anh có cần phải nhấn đầu em như vậy không? Hic, suýt chút nữa thì ngộp chết em rồi! QAQ
Rưng rưng mắt nhìn theo bóng lưng anh ngoại quốc ngày một khuất xa, Phương Gia Hân khịt khịt mũi, rướn cổ hét lên mà không thành lời.
Ái em so-rì! Ái em so-sì!!!! TT^TT
Trước mắt vụt nhoáng một đạo bóng, Phương Gia Hân ngẩng đầu nhìn Nam Cung Duệ đứng lên, không nói không rằng mà bỏ đi một mạch. Cô ngạc nhiên lắm, liền vội vã đứng dậy đuổi theo anh.
"Ông xã, anh làm sao vậy nha?"
Hộc hộc, chết mất! Hic, ông xã à! Em biết anh chân dài rồi, nhưng anh có thể nào đi chậm lại một chút được không? Phù! Phù! Kiểu này thì em phải lăn ra thì mới đuổi kịp anh mất! TT.TT
Mặc kệ bà vợ đáng thương nào đó đã muốn ngã lăn quay, ông chồng vô lương vẫn cứ đường ta ta bước.
Phương Gia Hân cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng, tự dưng đang yên đang lành mà anh lại te te đi một mình như thế này, chắc chắn là có vấn đề. Nhưng mà vấn đề là, cô không biết "chiện" gì vừa xảy ra. (Tò te tí te!)
"Ông xã, có phải anh đang giận em không?"
Thôi thì đến đâu hay đến đó vậy, hỏi trước tính sau.
Ông xã nào đó giống như bị điểm huyệt mà đứng khựng lại, hơi nghiêng đầu liếcccc cô một cái, đánh mắt sang bên.
"Không có."
..Ông xã, anh có thể đáng yêu hơn nữa được không? Tim em vừa lọt ra ngoài rồi!
Bác sĩ.. Ca này hết cứu được rồi!
"Khụ khụ! Ông xã, đừng giận em nữa mà!"
Kéo kéo áo.
"Ông xã, quay lại nhìn em đi anh!"
Nghiêng đầu, rưng rưng mắt.
"Ông xã à!"
Anh im im nhìn nguy hiểm quá! QAQ
"Ngu ngốc!"
Ông xã nào đó cuối cùng cũng chịu ghéee mắt nhìn sang, vẻ mặt không vui nói.
"Ngu ngốc!"
Bà vợ.. nhảy cẫng lên sỗ sàng, chỗ nào ôm được thì liền ôm, chỗ nào cọ được thì liền cọ, đuôi chỉ còn thiếu mức chưa vểnh lên thôi.
"Vâng vâng, em biết em ngốc ạ! Vậy nên, ông xã ngàn vạn lần đừng bỏ mặc em nha!"
Cằm đột nhiên bị kéo lên, Phương Gia Hân kinh ngạc mở to mắt, trong một thoáng chốc gương mặt điển trai lạnh lùng của anh đã áp sát.
"Lần sau, không được cách tôi quá xa, phải luôn luôn ở trong tầm mắt của tôi."
Nam Cung Duệ, cậu điên rồi, cậu có biết cậu đang làm gì hay không? - Điền Khả Dật.
"Nếu có một ngày, em dám rời đi mà chưa được tôi cho phép. Hãy nhớ, tôi nhất định sẽ huỷ hoại từng người bên cạnh em."
Anh hai, những gì anh đang làm là phạm pháp! - Nam Cung Thiên.
"Phương Gia Hân, đừng bao giờ quên những lời tôi nói ngày hôm nay."
Duệ, con điên rồi!
"Ông xã, anh đang lo lắng điều gì sao?"
Xúc cảm ấm áp truyền tới, khiến cho Nam Cung Duệ giống như người trong mộng thình lình sực tỉnh. Cúi nhìn gương mặt lo lắng của cô, biểu tình của anh nháy mắt ngưng trọng.
Anh có phải quá gấp gáp rồi không?
"Ông xã, em sẽ ở bên anh!"
Cô cười. Tuy chẳng biết điều anh đang lo lắng là gì, nhưng nếu nó có liên quan đến cô, vậy thì không sao đâu, đừng lo anh à, bởi vì..
"Ông xã, em yêu anh!"
Tim tôi loạn nhịp giữa muôn trùng sóng biển, cái cảm giác say nắng dường như cũng không khó chịu như tôi vẫn tưởng. Là nụ cười của em, hay tình cảm chân thành kia làm tôi choáng ngộp? Phương Gia Hân, là em trêu chọc tôi, vậy thì cả đời này cũng đừng mong trốn thoát được!
Đáy mắt chợt loé, Nam Cung Duệ bá đạo chiếm đoạt đôi môi cô, giam cầm cô trong vòng tay cường hãn.
Tôi xấu xa, tôi toan tính. Không sai, tôi là thương nhân, không bao giờ làm những gì không có lợi cho mình.
Tôi ích kỉ, tôi đa đoan. Phải, trái tim tôi nhỏ hẹp, một khi em đã bước vào, em chỉ có thể ở đó mà thôi.
Nếu có một ngày, em nhận ra bản chất thật của tôi. Nếu có một ngày, em sợ hãi muốn rời đi tôi. Phương Gia Hân, tôi sẽ đưa em đến nơi không một ai có thể tìm thấy được.
Tôi điên rồi, em cũng điên cùng tôi đi!
Nụ hôn nhiệt tình giữa chiều tà rực rỡ, không thể che đậy được lớp sóng ngầm dữ dội bên dưới đại dương bao la.
Gió, sắp nổi lên rồi!
.
.
Trịnh gia.
Căn biệt thự được bày bố theo phong cách phương tây sang trọng, trong ngoài đồng nhất một màu trắng tinh thuần xen giữa ánh đèn màu kem quý phái.
Tiếp nhận tách trà từ tay nữ giúp việc, Trịnh Tuyết Linh hớp một ngụm, đối với người trước mặt nở nụ cười chào đón.
"Chị hai, mừng chị về nhà!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook