Ông Xã Là Trung Khuyển
-
Chương 74: Kịch hay
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Trương Lệ Lệ vừa ăn tối vừa ăn dưa bở, gần đây tìm chút việc vui ăn với cơm thật ngon miệng.
Bình thường Nhan Trung Vi thích khoe khoang. Doanh nhân mà, mặc dù người chú ý ông ta không nhiều, nhưng mọi người vẫn biết Xương Thịnh.
Ông chủ là một người đàn ông thông minh biết lo toan cho gia đình, đối với hình tượng của công ty mới có lợi.
Vậy mà đột nhiên bùng nổ sự kiện này ra, bất luận là sự kiện nhà hàng với Diêu Giai hay ‘Kẻ bị tình nghi’ hãm hại Tinh Không, cũng cực kỳ có hại với hình tượng của Xương Thịnh.
Trên mạng không thiếu nhân sĩ chính nghĩa, căm thù loại ‘tra nam tiện nữ’ này đến tận xương tuỷ.
Trương Lệ Lệ thấy dân mạng châm chọc thì bật cười, đáng đời hai người này! Chẳng qua sau đó lại nghĩ, nguy cơ của mua sắm Tinh Không có lẽ đã được xóa bỏ rồi?
Ăn dưa bở này cả buổi tối, lúc hứng thú dần dần phai nhạt, đột nhiên hot search xuất hiện một chủ đề hấp dẫn.
Rốt cuộc Tinh Không có chất lượng thế nào?
Mở ra, đây là một video vài phút, video phỏng vấn.
"Xin chào, tôi là nhà xưởng hợp tác làm quần áo với Tinh Không, tôi là Đặng Quốc Hoa..."
Đây là cuộc tự thoại đến từ một ông chủ xưởng quần áo, đầu tiên ông ấy tức giận vì có người nghi ngờ chất lượng của trang phục ông ấy sản xuất, mang tài liệu và nguồn gốc của mình ra, cùng với sản phẩm nổi tiếng trước đây của mình.
Thẩm tra chứng minh, số liệu đủ loại.
Ngay sau đó ống kính chuyển một cái, nữ công nhân cúi đầu liều mạng làm quần áo.
Giọng nói của một cô gái xuất hiện: "Xin chào, làm phiền rồi, dì là công nhân sao?"
Giọng nói thoải mái, nghe thấy sẽ khiến người ta thả lỏng.
Người nọ ngẩng đầu lên, không biết nhìn thấy một cô gái thế nào mà lộ ra nụ cười hòa ái.
"Đúng vậy."
"Nhóm quần áo này làm xong sẽ đưa đến đâu ạ? Có thể miêu tả trình tự làm việc không ạ?" Nữ công nhân đang đạp máy may làm một cái quần jean.
"Sau đó sẽ mang đến giai đoạn kế tiếp, nếu có vấn đề thì sao? Thì sẽ tiếp tục đưa đi kiểm tra lại."
"Kiểm tra gì ạ?"
Nữ công nhân này may nửa cái quần còn lại: "Đường may, sợi vải đủ loại hết!"
Một bàn tay nhỏ trắng noãn lọt vào trong màn ảnh, sờ thử: "Chất lượng rất tốt đấy ạ."
Nữ công nhân cười híp mắt: "Rất tốt, tôi cũng mặc đấy, mặc không bị hỏng!"
Tiếng cười của cô gái nhỏ kia vang lên trong màn hình: "Kiểm tra có vấn đề thì sao bây giờ?"
Nữ công nhân đau lòng: "Vậy phải làm lại, còn trừ nhiều tiền nữa ~ "
"Dì đã bị rồi sao?"
"Có thể không phạt sao, bây giờ kiểm tra rất nghiêm túc, một chút xíu vấn đề đều phải làm lại, nói là người hợp tác yêu cầu rất cao."
"Ồ, vâng, cám ơn dì, dì tiếp tục đi ạ."
Ống kính vừa chuyển, đến chỗ kho hàng kiểm tra, đa số đều là quần áo bán thành phẩm, một kệ rồi một kệ.
Bên trong có rất nhiều người đang ngồi chằng chịt, mỗi người mỗi vẻ, đang kiểm tra từng món một.
Ống kính lia qua, trên giá đỡ có ghi chú trình tự hoàn thành công việc của mỗi công nhân.
Các nhân viên bận rộn kiểm tra, thỉnh thoảng có vấn đề, sẽ nhìn thấy bọn họ lấy ra một bản ghi chép tùy ý viết gì đó, rồi ném bán thành phẩm vào trong giỏ khác.
"Xin hỏi những cái này đều phải làm lại sao ạ?" Ống kính quay cái giỏ dưới đất.
Nhân viên kiểm tra khá cứng nhắc, đầu không ngẩng: "Ừ, phải."
"Vậy dưới đất này?"
"Không cần."
"Ồ, vâng ạ."
Ống kính lia đến, thoạt nhìn không có vấn đề gì, không thể nào biết tại sao lại dạt ra.
Bên này không ngừng có người ra ra vào vào, một nhóm bán thành phẩm đi vào, một nhóm khác đi ra vì đã được kiểm tra là tốt.
Ngay sau đó màn ảnh từ từ xuất hiện một hàng chữ: Đây là nguồn gốc quần áo tự chế của mua sắm Tinh Không.
Hàng chữ này vừa biến mất, một đoạn khác xuất hiện: Mỗi ngày Tinh Không sản xuất 50 vạn quần áo trở lên, làm lại chiếm hơn 6. 75%, nửa tháng trước tỷ số làm lại là 12. 32%, công nhân đang cố gắng phát huy, khảo hạch chưa bao giờ thay đổi.
Lại xuất hiện thêm một hàng: Hãng sản xuất như vậy của Tinh Không, tất cả lớn nhỏ gần hai mươi cái, từ quần áo, giày đến văn phòng phẩm, cái gì cần đều có... Các bạn có thể chất vấn quy chế của chúng tôi còn chưa thành thạo, nhưng xin đừng chất vấn sự phục vụ của chúng tôi.
Ngay sau đó lại phát hình của hãng khác, đều không ngoại lệ, mỗi một món sản phẩm được trải qua tầng tầng kiểm tra, đều không có vấn đề.
Video tám phút này đến phút thứ bảy, ống kính khẽ chuyển, cô bé vừa cất tiếng kia bây giờ xuất hiện trên màn hình.
Cô mỉm cười, lúm đồng tiền nhỏ: "Từ tối hôm qua bình luận đen nổ ra đến bây giờ, đoạn video này đã bắt đầu được quay từ sáng, Tinh Không không có thời gian, cũng không có cách nào làm giả, tất cả nội dung này đều được quay bất ngờ."
"Tinh Không không thể cho bạn món đồ trị giá 10 hay 20 đồng, nhưng Tinh Không có thể, giao vào tận tay bạn, một món đồ giá trị bảy đồng trở lên."
"Nếu bạn hiểu rõ nghề này thì sẽ biết rốt cuộc Tinh Không làm việc có tâm thế nào."
"Tôi tin tưởng Tinh Không, trước thử thách của thời gian, đến cuối cùng chất lượng của Tinh Không có vấn đề hay không, các bạn có thể tự mình kiểm nghiệm."
"Tinh Không, không thẹn với lương tâm."
Trương Lệ Lệ sửng sốt, trước tiên cảm thấy cô bé này thật xinh đẹp, ngay sau đó chính là vô cùng tò mò.
Cô mua không ít đồ Tinh Không, cho nên cũng không chất vấn chất lượng của Tinh Không, nhưng thật sự rất tò mò câu mà trong lúc vô tình cô gái kia đã nói ‘Hiểu rõ nghề này’.
Weibo được soát, khu bình luận xuất hiện một đại đội, có người nói muốn biết chị gái kia, cũng tò mò như cô.
Sau một lát thì có các loại yêu sách, về bên trong xưởng may, có so sánh có thương hại, mạng mua sắm Tinh Không thật có tâm.
"Ực... Bà chủ thật thông minh."
Nhậm Thiệu nuốt nước bọt, nhìn như một câu nói tùy ý, lại vừa đúng thu hút sự tò mò của mọi người. Nước đục của Tinh Không mới có vẻ được gột sạch, có đối lập mới có thể nhìn nhận rằng Tinh Không khác biệt.
"Sếp... Vậy chúng ta?"
Nhậm Thiệu trông mong nhìn, dáng vẻ kia chính là đang chờ Trịnh Thâm vung tay lên, lập tức làm ra đại sự!
Trịnh Thâm được nhìn, ngón tay chỉ gõ mặt bàn: "Không làm gì, tan họp."
Nói xong bước nhanh ra ngoài, trong lúc nhất thời toàn bộ đám người Nhậm Thiệu ngu người.
"Không làm gì?" Lẩm bẩm một câu.
Trịnh Thâm đã nhanh chóng bước ra đến cửa phòng họp thì bất chợt chân ngừng một lát, trong ánh mắt mong đợi của mọi người nói: "Vậy các anh chị về nhà nếu nghĩ được bình luận có ý hay thì post lên đi."
Dứt lời thì thật sự không quay đầu lại rời đi, từ khi thấy video kết thúc, một khắc Miêu Miêu xuất hiện, trái tim Trịnh Thâm đã bay.
Anh muốn đi gặp tâm can bảo bối của anh, a a a, hôm nay dáng vẻ kia thật động lòng người mà!
...
"Về rồi?" Vợ của Đặng Quốc Hoa nghe tiếng mở cửa thì từ phòng bếp ra ngoài.
"Ừ, về rồi." Tâm trạng của Đặng Quốc Hoa khá nhẹ nhõm.
"Hôm nay em luôn chú ý động tĩnh trên web, ai da, có thể được giải quyết, suýt nữa hù chết em." Bà vuốt tim, vẻ mặt sợ hãi.
Đặng Quốc Hoa uống một miếng nước, cười nói: "Em nghĩ anh không sợ à, sợ choáng váng đây này, nếu Tinh Không xong đời thì chúng ta cũng tiêu luôn."
"Thật may tổng giám đốc Trịnh có cách."
Đặng Quốc Hoa lắc đầu, vẻ mặt sáng láng: "Thế nào, ánh mắt của chồng em không tệ chứ! Ban đầu buông tha cho trang web mua sắm lớn như Xương Thịnh vậy, đi theo Tinh Không, là quyết định chính xác nhất của anh!"
Vợ ông cười, nhẹ nhàng rúc vào lòng ông: "Đúng đúng đúng, ông thật tinh mắt!"
"Đúng vậy, ban đầu anh nghe cậu ta nói mảnh đất thành Bắc kia do vay mà mua, anh đã biết, người này đã định sẵn sẽ làm được việc lớn!"
"Vậy anh đi theo cậu ấy là tốt rồi."
"Nhất định rồi! Đi theo tổng giám đốc Trịnh thôi!"
"Đúng rồi." Phu nhân của ông đột nhiên ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc, hơi chua: "Hôm nay cô bé nhỏ ở cảnh quay trong ống kính cuối cùng kia là ai thế?!"
Đặng Quốc Hoa vội vàng kéo bà xuống: "Xin em đấy, đó là vị hôn thê của tổng giám đốc Trịnh."
"Hả?"
Đặng Quốc Hoa nhỏ giọng nói: "Hôm nay anh nghe giám đốc Lâm gọi cô ấy là bà chủ, chậc chậc, cô bé kia thật thông minh."
Phu nhân ông lườm ông một cái: "Nói nhảm, đó là người mà Trịnh Thâm xem trọng! Anh đừng xen vào những thứ này, cứ đi theo Trịnh thị là được."
"Yên tâm đi, nói gì đều không đổi!"
Lúc ban đầu Đặng Quốc Hoa mơ ước mở rộng xưởng, cho nên ban đầu có chủ ý đi theo Xương Thịnh, sau đó Trịnh Thâm xuất hiện, muốn đánh cuộc một lần nên đi theo Trịnh Thâm.
Lúc này mới bao lâu, cuộc sống của ông thật ngất ngây quá đi.
Ước mơ tha thiết mở rộng xưởng của ông chưa thực hiện... Bởi vì đã mở được chi nhánh rồi!
Mở rộng đến cực hạn cũng không đủ, còn phải thêm xưởng nữa đấy!
Lần này Tinh Không theo gió mà lên, đúng thế, sau này lượng tiêu thụ... Càng nghĩ càng hài lòng.
...
Tinh Không trải qua sóng gió, đã vậy còn nổi tiếng; cấp dưới, đối tác đi theo Trịnh Thâm dĩ nhiên càng kích động.
Mà lãnh đạo Trịnh Thâm của bọn họ, vào lúc này vừa vặn chạy như bay đến cửa nhà.
"Em yêu ~ anh đã trở về!"
Miêu Miêu vừa bưng chén vừa lườm anh: "Anh lại chua à?"
Cô mới vừa đặt tô lên bàn, đã được người ôm vào lòng, cánh tay mạnh mẽ ôm cô thật chặt.
"Em chính là em yêu của anh, bảo bối của anh mà ~ "
Miêu Miêu vừa bày ra vẻ mặt tức giận, môi vừa nhướng lên cao.
"Không phải bảo em đừng nấu cơm rồi, tổn thương tay lắm." Trịnh Thâm đau lòng nắm tay cô.
"Em không thường làm, huống chi cũng chỉ nấu tô mì nhỏ mà thôi, nhanh ăn đi, để thế này sẽ lạnh."
Miêu Miêu nấu nước, Trịnh Thâm một mình chén hai tô lớn, đợi rửa tô xong, hai người rúc vào ghế sa lon xem lại.
Câu nói kia của Miêu Miêu thật sự gợi lên tò mò, nổ ra không ít tin tức, ngôn luận nói Tinh Không có lương tâm càng ngày càng nhiều.
Càng xem càng cảm thấy mình hơi trẻ con, thở dài, Miêu Miêu nói: "Anh, chuyện này kết thúc chưa?"
Hiển nhiên cô không nghĩ đến, người trước mặt cô còn xấu bụng hơn!
Trịnh Thâm nghiêng đầu khẽ cắn vành tai cô, thì thầm: "Sắp rồi, anh vẫn chưa tính sổ xong."
"Hả?"
"Ngày mai, em chờ xem kịch hay đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook