Ông Xã Là Trung Khuyển
-
Chương 23: Yêu
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Nhậm Tử Hằng đến trước, vừa định kéo cô dậy đã bị người khác đẩy ra.
Đoàn Trạch đã khom lưng cõng Miêu Miêu, Từ Úc An nghiêng đầu nhìn, chau mày.
Đoàn Trạch cõng Miêu Miêu rồi!
Hầu như ai cũng biết, người này hoàn toàn không phải là một người nhiệt tình, cho nên sau khi cậu cõng Miêu Miêu lên, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng lưng bọn họ đi xa.
Lớp trưởng Lưu Tuyết, cắn nát hàm răng, cô cảm thấy Miêu Miêu không hề có sức uy hiếp!
Nhưng hiển nhiên, thái độ này của Đoàn Trạch không đúng!
...
Nặng! Thật sự rất nặng!
Đoàn Trạch thở hồng hộc, ổn định tấm lưng, cái trán cô đổ mồ hôi lạnh, cằm đặt lên bờ vai cậu, lẩm bẩm:
"Thâm ca..."
Trong lòng Đoàn Trạch, ôi lạnh quá ôi quá lạnh.
Đưa người đến phòng y tế, y tá giúp một tay đặt lên giường, Miêu Miêu cau mày, đầu đầy mồ hôi.
Đoàn Trạch chạy hai chuyến, cuối cùng mới gọi được bác sĩ đến.
"Ông xem cho cậu ấy một chút, cậu ấy sao rồi?!"
Bác sĩ kia bình tĩnh nói: "Vậy phải chờ cô bé tỉnh lại để hỏi rõ triệu chứng, vào nước trước đi."
Đoàn Trạch cắn răng, rất tức giận: "Vậy cứ để cậu ấy khó chịu như vậy à?!"
"Chứ bây giờ tôi cũng không có cách nào, thuốc không thể uống lung tung."
Bác sĩ này còn chưa đi ra ngoài, một người đàn ông chạy như bay vào, đầu cũng đầy mồ hôi, vẻ mặt kinh hoảng.
"Miêu Miêu! Miêu Miêu!"
Tay Trịnh Thâm run rẩy sờ mặt cô, lại ngẩng đầu, một đôi mắt đỏ bừng: "Cô ấy thế nào rồi?"
"Vào nước trước đã, đợi cô bé tỉnh lại hẵng nói."
Trịnh Thâm cũng không tốt tính gì, bước lên một tay nhấc bác sĩ lên, ánh mắt tàn nhẫn: "Tôi bảo ông khám cho cô ấy!"
Đến quá nhanh, chỉ mặc một cái áo ba lỗ, dáng vẻ ánh mắt đỏ bừng, gân xanh nổi lên, bác sĩ bị dọa cho sợ đến mức cả người run lên.
Vội vàng gật đầu không ngừng: "Được được được được được."
Lúc Miêu Miêu vẫn hôn mê, đã kiểm tra toàn thân.
Kết quả cuối cùng... Do đau bụng kinh nghiêm trọng mà thôi, lại chạy 800 mét, cho nên không chịu nổi.
Bác sĩ giận mà không dám nói gì, chỉ sợ Trịnh Thâm xông lên đánh người, dù sao dáng vẻ kia của anh, không giống người có thể nói đạo lý.
Trịnh Thâm lau mồ hôi cho cô, lại đắp kín chăn, cầm tay không bị kim tiêm của cô, chỉ nghe thấy sau lưng truyền đến một câu: "Cạnh tranh công bằng đi."
Quay đầu lại, cười xùy: "Nhóc con, cậu xem quá nhiều phim truyền hình rồi, vợ tôi mà, tại sao phải cần cạnh tranh công bằng với cậu. Cậu hả, không có bất kỳ cơ hội nào đâu."
Đoàn Trạch không buông tha: "Tại sao? Sao anh biết cô ấy sẽ chấp nhận?"
Người trên giường thấp giọng lẩm bẩm: "Thâm ca... Khó chịu."
Mặt mày Trịnh Thâm cũng cong cong: "Ngoan ngoãn, bảo bối ngoan, không sao đâu, anh đây, không có gì phải sợ nữa."
Hôn trán cô một cái, rồi sau đó bỏ tay vào trong chăn, nhẹ nhàng giúp cô xoa bụng.
Một lúc lâu, chân mày Miêu Miêu mới thả lỏng, chìm vào giấc ngủ say.
Đoàn Trạch đi ra ngoài, khép cửa lại, liếc nhìn hai người bên trong, ngay cả ngủ, cũng khiến cậu cảm thấy không thể chen vào.
Ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt.
...
Lúc Miêu Miêu tỉnh lại đã là buổi tối, vừa mở mắt thì thấy vẻ mặt kích động của Trịnh Thâm.
"Miêu Miêu, uống nước nào."
Thuận theo há miệng, rồi sau đó nhấp hai hớp.
"Đói bụng không? Ăn chút cháo nha." Lúc này mới chú ý nồi cháo nóng ở một bên.
"Anh, mua?" Giọng nói hơi khàn.
Ánh mắt Trịnh Thâm càng dịu dàng: "Đồng nghiệp anh đưa đến."
Rồi sau đó múc một chén, đút từng muỗng cho cô.
Đợi cô ăn xong, lúc khuôn mặt tái nhợt tựa vào giường bệnh, Trịnh Thâm nhịn không được, vén sợi tóc trước trán cô, nhẹ nhàng hôn.
Miêu Miêu không tránh, ngược lại vẻ mặt hơi hồng.
Gương mặt trắng noãn xuất hiện màu đóa hoa đào, trông rất đẹp mắt.
Trái tim Trịnh Thâm run rẩy, cầm tay cô, mười ngón tay đan xen.
...
Cơn bệnh này khiến không khí giữa Trịnh Thâm và Miêu Miêu không còn như trước, thêm vài phần ngầm hiểu khi ở cùng nhau.
Sắp đến thi tốt nghiệp trung học, hai người cũng không nói toạc ra.
Ngày thứ ba Miêu Miêu mới trở về trường học, ánh mắt cả lớp nhìn cô có chút vi diệu.
Đoàn Trạch đã cõng Miêu Miêu ngay trước mặt mọi người, trong lúc nhất thời đã truyền khắp cả năm khối, Đoàn Trạch là ai? Không xem ai ra gì mà khen ngợi cậu, tìm cậu thổ lộ, người này còn thảm hơn người kia.
Có người nói Đoàn Trạch đột nhiên phát lòng từ bi mà thôi, dù sao dáng vẻ của Miêu Miêu thế kia cơ mà.
Nhưng cũng có người... không nghĩ như vậy.
Sau buổi cơm trưa, phòng học ít người, Lưu Tuyết đi đến: "Miêu Miêu, trong người thế nào rồi?"
Vị này, rõ ràng cao hơn không chỉ một bậc so với những người khác.
Đáng tiếc, khốn, cô gặp phải Miêu Miêu.
"Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn lớp trưởng quan tâm." Ánh mắt rất cảm động.
Lưu Tuyết hơi dừng một lát, khóe hơi nâng lên: "Vậy thì tốt, sao Đoàn Trạch không đến vậy?"
"Tớ không biết."
"Không phải cậu ấy đưa cậu đến bệnh viện sao."
"Cậu ấy đưa tớ đến bệnh viện?!" Âm lượng hơi cao một chút xíu.
Lưu Tuyết: "..." Khờ thật hay giả ngu vậy?
"Đúng vậy, chúng tớ cũng sợ hết hồn, nhiều đàn em còn nhờ tớ hỏi thăm cậu."
"Hỏi thăm tớ làm gì?!"
Lưu Tuyết lại dừng một chút, cô cảm thấy, cô cần phải nói huỵch toẹt ra luôn.
"Cậu và Đoàn Trạch có quan hệ thế nào?"
Miêu Miêu chớp đôi mắt: "Bạn học nhỉ!"
"Bạn học sẽ cõng cậu đến bệnh viện?!" Âm lượng cao quãng tám, vài bạn học rối rít quay đầu lại.
"Những quan hệ khác... A..."
Ánh mắt Lưu Tuyết trợn to, chăm chú nhìn đôi môi khẽ đóng khẽ mở của cô.
"Là... Bạn ngồi cùng bàn chăng?"
Lưu Tuyết suýt nữa tắt thở, khẽ cắn răng: "Các cậu đang hẹn hò phải không? Cậu nói cho tớ biết đi, tớ sẽ không nói ai đâu."
"Lớp trưởng! Yêu sớm là trái với quy định!" Con mắt Miêu Miêu trợn tròn, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Lưu Tuyết: "..."
Sửng sốt khoảng một phút, Lưu Tuyết nói: "Rồi rồi rồi, không yêu sớm là tốt rồi, tốt nhất cậu nên tập trung vào học hành, chăm chỉ học tập."
Miêu Miêu dùng sức gật đầu: "Ừ đúng! Cảm ơn lớp trưởng quan tâm, lớp trưởng tốt quá!"
Lưu Tuyết: "..."
Rồi sau đó cúi đầu nghiêm túc học bài, Lưu Tuyết chóng mặt rời đi.
Đầu Miêu Miêu khẽ ngẩng, trong mắt thoáng qua sự lạnh lùng.
Sau ba vòng thi cuối cùng Miêu Miêu đã thành công vượt lên Từ Úc An, đỗ trạng nguyên, thật sự trở thành người đứng nhất khối.
Ở trong lớp Uông Thư Ngọc khen đến mấy ngày, lớp 22 lại có thể có một người thi được hạng nhất khối!
Hơn nữa còn là ba vòng!
Gần đây Miêu Miêu quả thật tương đối mãn nguyện, giáo viên các khoa quan tâm đến cô, Đoàn Trạch cũng không còn lên lớp, mình có thể yên lặng học tập.
Ở cùng với Trịnh Thâm... Cũng rất hài hòa.
...
"Thâm ca! Tối nay cần anh mà!"
Một bảo vệ bắt được vạt áo Trịnh Thâm, gào khóc gọi, vào lúc này trong quán nhiều người, nếu không có ánh mắt tốt, rất dễ dàng xảy ra chuyện.
Trịnh Thâm soi gương sửa lại tóc một chút, nhếch miệng cười: "Tôi phải về đón vợ tôi mà!"
Đi hai bước, thấy sắc mặt bọn họ rất khó nhìn, vỗ vai một thằng anh em: "Nhớ kỹ, nhìn thấy những đám kia tụ tập, thì phải lập tức qua đó xem, làm sao đó, đừng cho nó vào."
Bước nhanh đi, chạy thẳng ra cửa sau.
Đã là mùa hè, buổi tối cũng không còn lạnh lắm, Miêu Miêu đi ra, Trịnh Thâm mặc áo ba lỗ, đứng ở bồn hoa.
Vừa thấy cô thì ánh mắt sáng lên, nhảy xuống.
"Miêu Miêu!"
Vẻ mặt Miêu Miêu chứa ý cười, cô gầy nhiều quá, chỉ có thể nói mập, không còn... là kiểu mập cao soái đó nữa.
"Anh."
Trịnh Thâm dắt tay cô một cách tự nhiên, bàn tay quá lớn, nhẹ nhàng nắm cả cái túi trong lòng bàn tay.
"Anh..." Miêu Miêu lại gọi một tiếng.
"Hả?" Nghi ngờ nghiêng đầu.
Đối phương nhe răng cười: "Không có gì, em vui thôi à."
Trong lòng Trịnh Thâm, như có cảnh xuân tràn ra.
Nhậm Tử Hằng đến trước, vừa định kéo cô dậy đã bị người khác đẩy ra.
Đoàn Trạch đã khom lưng cõng Miêu Miêu, Từ Úc An nghiêng đầu nhìn, chau mày.
Đoàn Trạch cõng Miêu Miêu rồi!
Hầu như ai cũng biết, người này hoàn toàn không phải là một người nhiệt tình, cho nên sau khi cậu cõng Miêu Miêu lên, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng lưng bọn họ đi xa.
Lớp trưởng Lưu Tuyết, cắn nát hàm răng, cô cảm thấy Miêu Miêu không hề có sức uy hiếp!
Nhưng hiển nhiên, thái độ này của Đoàn Trạch không đúng!
...
Nặng! Thật sự rất nặng!
Đoàn Trạch thở hồng hộc, ổn định tấm lưng, cái trán cô đổ mồ hôi lạnh, cằm đặt lên bờ vai cậu, lẩm bẩm:
"Thâm ca..."
Trong lòng Đoàn Trạch, ôi lạnh quá ôi quá lạnh.
Đưa người đến phòng y tế, y tá giúp một tay đặt lên giường, Miêu Miêu cau mày, đầu đầy mồ hôi.
Đoàn Trạch chạy hai chuyến, cuối cùng mới gọi được bác sĩ đến.
"Ông xem cho cậu ấy một chút, cậu ấy sao rồi?!"
Bác sĩ kia bình tĩnh nói: "Vậy phải chờ cô bé tỉnh lại để hỏi rõ triệu chứng, vào nước trước đi."
Đoàn Trạch cắn răng, rất tức giận: "Vậy cứ để cậu ấy khó chịu như vậy à?!"
"Chứ bây giờ tôi cũng không có cách nào, thuốc không thể uống lung tung."
Bác sĩ này còn chưa đi ra ngoài, một người đàn ông chạy như bay vào, đầu cũng đầy mồ hôi, vẻ mặt kinh hoảng.
"Miêu Miêu! Miêu Miêu!"
Tay Trịnh Thâm run rẩy sờ mặt cô, lại ngẩng đầu, một đôi mắt đỏ bừng: "Cô ấy thế nào rồi?"
"Vào nước trước đã, đợi cô bé tỉnh lại hẵng nói."
Trịnh Thâm cũng không tốt tính gì, bước lên một tay nhấc bác sĩ lên, ánh mắt tàn nhẫn: "Tôi bảo ông khám cho cô ấy!"
Đến quá nhanh, chỉ mặc một cái áo ba lỗ, dáng vẻ ánh mắt đỏ bừng, gân xanh nổi lên, bác sĩ bị dọa cho sợ đến mức cả người run lên.
Vội vàng gật đầu không ngừng: "Được được được được được."
Lúc Miêu Miêu vẫn hôn mê, đã kiểm tra toàn thân.
Kết quả cuối cùng... Do đau bụng kinh nghiêm trọng mà thôi, lại chạy 800 mét, cho nên không chịu nổi.
Bác sĩ giận mà không dám nói gì, chỉ sợ Trịnh Thâm xông lên đánh người, dù sao dáng vẻ kia của anh, không giống người có thể nói đạo lý.
Trịnh Thâm lau mồ hôi cho cô, lại đắp kín chăn, cầm tay không bị kim tiêm của cô, chỉ nghe thấy sau lưng truyền đến một câu: "Cạnh tranh công bằng đi."
Quay đầu lại, cười xùy: "Nhóc con, cậu xem quá nhiều phim truyền hình rồi, vợ tôi mà, tại sao phải cần cạnh tranh công bằng với cậu. Cậu hả, không có bất kỳ cơ hội nào đâu."
Đoàn Trạch không buông tha: "Tại sao? Sao anh biết cô ấy sẽ chấp nhận?"
Người trên giường thấp giọng lẩm bẩm: "Thâm ca... Khó chịu."
Mặt mày Trịnh Thâm cũng cong cong: "Ngoan ngoãn, bảo bối ngoan, không sao đâu, anh đây, không có gì phải sợ nữa."
Hôn trán cô một cái, rồi sau đó bỏ tay vào trong chăn, nhẹ nhàng giúp cô xoa bụng.
Một lúc lâu, chân mày Miêu Miêu mới thả lỏng, chìm vào giấc ngủ say.
Đoàn Trạch đi ra ngoài, khép cửa lại, liếc nhìn hai người bên trong, ngay cả ngủ, cũng khiến cậu cảm thấy không thể chen vào.
Ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt.
...
Lúc Miêu Miêu tỉnh lại đã là buổi tối, vừa mở mắt thì thấy vẻ mặt kích động của Trịnh Thâm.
"Miêu Miêu, uống nước nào."
Thuận theo há miệng, rồi sau đó nhấp hai hớp.
"Đói bụng không? Ăn chút cháo nha." Lúc này mới chú ý nồi cháo nóng ở một bên.
"Anh, mua?" Giọng nói hơi khàn.
Ánh mắt Trịnh Thâm càng dịu dàng: "Đồng nghiệp anh đưa đến."
Rồi sau đó múc một chén, đút từng muỗng cho cô.
Đợi cô ăn xong, lúc khuôn mặt tái nhợt tựa vào giường bệnh, Trịnh Thâm nhịn không được, vén sợi tóc trước trán cô, nhẹ nhàng hôn.
Miêu Miêu không tránh, ngược lại vẻ mặt hơi hồng.
Gương mặt trắng noãn xuất hiện màu đóa hoa đào, trông rất đẹp mắt.
Trái tim Trịnh Thâm run rẩy, cầm tay cô, mười ngón tay đan xen.
...
Cơn bệnh này khiến không khí giữa Trịnh Thâm và Miêu Miêu không còn như trước, thêm vài phần ngầm hiểu khi ở cùng nhau.
Sắp đến thi tốt nghiệp trung học, hai người cũng không nói toạc ra.
Ngày thứ ba Miêu Miêu mới trở về trường học, ánh mắt cả lớp nhìn cô có chút vi diệu.
Đoàn Trạch đã cõng Miêu Miêu ngay trước mặt mọi người, trong lúc nhất thời đã truyền khắp cả năm khối, Đoàn Trạch là ai? Không xem ai ra gì mà khen ngợi cậu, tìm cậu thổ lộ, người này còn thảm hơn người kia.
Có người nói Đoàn Trạch đột nhiên phát lòng từ bi mà thôi, dù sao dáng vẻ của Miêu Miêu thế kia cơ mà.
Nhưng cũng có người... không nghĩ như vậy.
Sau buổi cơm trưa, phòng học ít người, Lưu Tuyết đi đến: "Miêu Miêu, trong người thế nào rồi?"
Vị này, rõ ràng cao hơn không chỉ một bậc so với những người khác.
Đáng tiếc, khốn, cô gặp phải Miêu Miêu.
"Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn lớp trưởng quan tâm." Ánh mắt rất cảm động.
Lưu Tuyết hơi dừng một lát, khóe hơi nâng lên: "Vậy thì tốt, sao Đoàn Trạch không đến vậy?"
"Tớ không biết."
"Không phải cậu ấy đưa cậu đến bệnh viện sao."
"Cậu ấy đưa tớ đến bệnh viện?!" Âm lượng hơi cao một chút xíu.
Lưu Tuyết: "..." Khờ thật hay giả ngu vậy?
"Đúng vậy, chúng tớ cũng sợ hết hồn, nhiều đàn em còn nhờ tớ hỏi thăm cậu."
"Hỏi thăm tớ làm gì?!"
Lưu Tuyết lại dừng một chút, cô cảm thấy, cô cần phải nói huỵch toẹt ra luôn.
"Cậu và Đoàn Trạch có quan hệ thế nào?"
Miêu Miêu chớp đôi mắt: "Bạn học nhỉ!"
"Bạn học sẽ cõng cậu đến bệnh viện?!" Âm lượng cao quãng tám, vài bạn học rối rít quay đầu lại.
"Những quan hệ khác... A..."
Ánh mắt Lưu Tuyết trợn to, chăm chú nhìn đôi môi khẽ đóng khẽ mở của cô.
"Là... Bạn ngồi cùng bàn chăng?"
Lưu Tuyết suýt nữa tắt thở, khẽ cắn răng: "Các cậu đang hẹn hò phải không? Cậu nói cho tớ biết đi, tớ sẽ không nói ai đâu."
"Lớp trưởng! Yêu sớm là trái với quy định!" Con mắt Miêu Miêu trợn tròn, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Lưu Tuyết: "..."
Sửng sốt khoảng một phút, Lưu Tuyết nói: "Rồi rồi rồi, không yêu sớm là tốt rồi, tốt nhất cậu nên tập trung vào học hành, chăm chỉ học tập."
Miêu Miêu dùng sức gật đầu: "Ừ đúng! Cảm ơn lớp trưởng quan tâm, lớp trưởng tốt quá!"
Lưu Tuyết: "..."
Rồi sau đó cúi đầu nghiêm túc học bài, Lưu Tuyết chóng mặt rời đi.
Đầu Miêu Miêu khẽ ngẩng, trong mắt thoáng qua sự lạnh lùng.
Sau ba vòng thi cuối cùng Miêu Miêu đã thành công vượt lên Từ Úc An, đỗ trạng nguyên, thật sự trở thành người đứng nhất khối.
Ở trong lớp Uông Thư Ngọc khen đến mấy ngày, lớp 22 lại có thể có một người thi được hạng nhất khối!
Hơn nữa còn là ba vòng!
Gần đây Miêu Miêu quả thật tương đối mãn nguyện, giáo viên các khoa quan tâm đến cô, Đoàn Trạch cũng không còn lên lớp, mình có thể yên lặng học tập.
Ở cùng với Trịnh Thâm... Cũng rất hài hòa.
...
"Thâm ca! Tối nay cần anh mà!"
Một bảo vệ bắt được vạt áo Trịnh Thâm, gào khóc gọi, vào lúc này trong quán nhiều người, nếu không có ánh mắt tốt, rất dễ dàng xảy ra chuyện.
Trịnh Thâm soi gương sửa lại tóc một chút, nhếch miệng cười: "Tôi phải về đón vợ tôi mà!"
Đi hai bước, thấy sắc mặt bọn họ rất khó nhìn, vỗ vai một thằng anh em: "Nhớ kỹ, nhìn thấy những đám kia tụ tập, thì phải lập tức qua đó xem, làm sao đó, đừng cho nó vào."
Bước nhanh đi, chạy thẳng ra cửa sau.
Đã là mùa hè, buổi tối cũng không còn lạnh lắm, Miêu Miêu đi ra, Trịnh Thâm mặc áo ba lỗ, đứng ở bồn hoa.
Vừa thấy cô thì ánh mắt sáng lên, nhảy xuống.
"Miêu Miêu!"
Vẻ mặt Miêu Miêu chứa ý cười, cô gầy nhiều quá, chỉ có thể nói mập, không còn... là kiểu mập cao soái đó nữa.
"Anh."
Trịnh Thâm dắt tay cô một cách tự nhiên, bàn tay quá lớn, nhẹ nhàng nắm cả cái túi trong lòng bàn tay.
"Anh..." Miêu Miêu lại gọi một tiếng.
"Hả?" Nghi ngờ nghiêng đầu.
Đối phương nhe răng cười: "Không có gì, em vui thôi à."
Trong lòng Trịnh Thâm, như có cảnh xuân tràn ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook