Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Vợ Yêu
-
Chương 92
Không đợi Tô Ảnh nói xong, Phó Thịnh chụp lấy tay của Tô Ảnh đi vào Hermes.
Tô Ảnh ngẩng đầu, nhìn thấy logo của Hermes, đồng thời bắt lại ngón tay của Phó Thịnh, hoảng sợ kêu lên: “Phó tổng, tôi chỉ có thể mua nổi một chiếc khăn lụa Hermes, anh cũng không thể để tôi chỉ mang theo một chiếc khăn về tặng mẹ chứ?”Chắc là bị hình ảnh của Tô Ảnh chọc cười, từ trước đến nay, mặt của Phó Thịnh luôn lạnh như băng đen như than, hiếm thấy có khi nhếch miệng lên nói: “Nói nhiều, ai bảo cô bỏ tiền ra hả? Đi dạo phố với bản thiếu gia, còn phải để cho phụ nữ trả tiền? Lăn tới đây!”Sau đó, Phó Thịnh túm lấy Tô Ảnh mạnh mẽ bước vào trong cửa hàng Hermes.
Sau khi đi vào, cuối cùng Tô Ảnh đứng thẳng người, cho dù cô không mua nổi, cũng không thể bỏ đi mặt mũi của Phó Thịnh!Phó Thịnh đi vào, lập tức có một đám người ra chào hỏi: “Phó tổng? Sao anh lại tự mình đến đây? Thường ngày đều có người trong nhà qua đây mua sắm mà?”Sau đó tầm mắt của đám người này rơi vào trên người Tô Ảnh, khi thấy hai người nắm tay, trong nháy mắt đều không nói gì nữa.
Này, đây là…Bọn họ là quan hệ gì?Khi nhìn thấy bọn họ để ý đến tay mình, lúc này Tô Ảnh mới bất giác phát hiện, tay mình vẫn đang lôi kéo ngón tay của Phó Thịnh.
Tô Ảnh khẩn trương buông tay ra, duy trì khoảng cách nhất định với Phó Thịnh.
Cô cố gắng dùng ánh mắt, truyền tin đến đám phụ nữ này: đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm!Tôi biết phó Thịnh luôn là No.
1 trong cảm nhận của muôn vàn thiếu nữa, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa có ý định muốn làm kẻ thù với các cô đâu.
Tôi và Phó Thịnh không có chút quan hệ nào cả.
Phó Thịnh nhìn thấy động tác của Tô Ảnh, khóe mắt nhíu lại, dường như có chút mất hứng.
Phó Thịnh không phản ứng lại cô, ngồi trên ghế sofa, chỉ vào Tô Ảnh nói: “Đi chọn cho cô ấy.
”Tô Ảnh lập tức giải thích: “Không không không, không phải chọn cho tôi, là cho một người phụ nữ trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi.
”“Hừ!” Dường như Phó Thịnh thực sự tức giận, nắm lấy quyển tạp chí mà người khác cung kính đưa lên, cúi đầu xem, cũng không phản ứng lại Tô Ảnh nữa.
Sau đó, Tô Ảnh đứng một bên, trong lòng run sợ nhìn những người phục vụ này đem theo mấy bộ giá trị vài vặn đến, hỏi cô có cần hay không.
Trong lòng Tô Ảnh không ngừng gầm thét: “Chọn cho tôi bộ nào tiện nghi nhất, chính là tiện nghi nhất.
”Nhưng mà, trên mặt Tô Ảnh lại muốn hiện ra nụ cười chức nghiệp tiêu chuẩn, mỉm cười nói: “Ngại quá, mẹ tôi không thích kiểu dáng này, ngại quá, mẹ tôi không thích màu này, ngại quá, mẹ tôi không thích cái này…”Có lẽ Phó Thịnh nghe thật sự phiền, ném tạp chí trong tay xuống, chân dài duỗi ra, lập tức nhìn về phía Tô Ảnh, sau đó phân phó cho những người còn lại: “Ngoài những bộ cô ấy vừa mới chê, những bộ khác đều bọc lại, đưa đến biệt viện Gia Thịnh!”Ánh mắt của Tô Ảnh trợn to, tuyệt vọng kêu lên: “Phó tổng, tôi không có tiền!”Không đợi cô nói hết lời, Phó Thịnh đã bắt được cổ tay của cô, túm cô ra khỏi cửa tiệm.
Tất cả người phục vụ và quản lý trong cửa hàng đều đờ đẫn rồi.
A a aRốt cuộc thì người phụ nữ này là ai?Vậy mà để cho Phó tổng dịu dàng nán lấy như thế.
Vậy mà di chuyển tất cả đồ về cho cô ấy.
Quả thực là dịu dàng quá mức.
Trời ơi!Phó tổng chưa bao giờ gần nữ sắc? Không phải không cho phụ nữ đến gần à?Người phụ nữ này, rốt cuộc là ai?Tô Ảnh hoàn toàn không biết giờ phút này những người trong cửa hàng Hermes đang có biểu hiện gì?Cô chỉ hoảng sợ cầu xin Phó Thịnh tha thứ: “Phó tổng, tôi thật sự không mua nổi, anh biết một bộ có giá bao nhiêu tiền không, hơn một ngàn vạn…”Phó Thịnh đứng lại, cúi đầu nhìn vẻ tái mét của Tô Ảnh, cười cười vô cùng tà ác: “Không sao, coi như tôi ứng ra thay cô trước.
Sau đó hãy sử dụng đầu óc ngu xuẩn của cô suy nghĩ một chút, trong tương lai nên trả cả vốn lẫn lãi cho tôi như thế nào?”.
Tô Ảnh ngẩng đầu, nhìn thấy logo của Hermes, đồng thời bắt lại ngón tay của Phó Thịnh, hoảng sợ kêu lên: “Phó tổng, tôi chỉ có thể mua nổi một chiếc khăn lụa Hermes, anh cũng không thể để tôi chỉ mang theo một chiếc khăn về tặng mẹ chứ?”Chắc là bị hình ảnh của Tô Ảnh chọc cười, từ trước đến nay, mặt của Phó Thịnh luôn lạnh như băng đen như than, hiếm thấy có khi nhếch miệng lên nói: “Nói nhiều, ai bảo cô bỏ tiền ra hả? Đi dạo phố với bản thiếu gia, còn phải để cho phụ nữ trả tiền? Lăn tới đây!”Sau đó, Phó Thịnh túm lấy Tô Ảnh mạnh mẽ bước vào trong cửa hàng Hermes.
Sau khi đi vào, cuối cùng Tô Ảnh đứng thẳng người, cho dù cô không mua nổi, cũng không thể bỏ đi mặt mũi của Phó Thịnh!Phó Thịnh đi vào, lập tức có một đám người ra chào hỏi: “Phó tổng? Sao anh lại tự mình đến đây? Thường ngày đều có người trong nhà qua đây mua sắm mà?”Sau đó tầm mắt của đám người này rơi vào trên người Tô Ảnh, khi thấy hai người nắm tay, trong nháy mắt đều không nói gì nữa.
Này, đây là…Bọn họ là quan hệ gì?Khi nhìn thấy bọn họ để ý đến tay mình, lúc này Tô Ảnh mới bất giác phát hiện, tay mình vẫn đang lôi kéo ngón tay của Phó Thịnh.
Tô Ảnh khẩn trương buông tay ra, duy trì khoảng cách nhất định với Phó Thịnh.
Cô cố gắng dùng ánh mắt, truyền tin đến đám phụ nữ này: đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm!Tôi biết phó Thịnh luôn là No.
1 trong cảm nhận của muôn vàn thiếu nữa, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa có ý định muốn làm kẻ thù với các cô đâu.
Tôi và Phó Thịnh không có chút quan hệ nào cả.
Phó Thịnh nhìn thấy động tác của Tô Ảnh, khóe mắt nhíu lại, dường như có chút mất hứng.
Phó Thịnh không phản ứng lại cô, ngồi trên ghế sofa, chỉ vào Tô Ảnh nói: “Đi chọn cho cô ấy.
”Tô Ảnh lập tức giải thích: “Không không không, không phải chọn cho tôi, là cho một người phụ nữ trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi.
”“Hừ!” Dường như Phó Thịnh thực sự tức giận, nắm lấy quyển tạp chí mà người khác cung kính đưa lên, cúi đầu xem, cũng không phản ứng lại Tô Ảnh nữa.
Sau đó, Tô Ảnh đứng một bên, trong lòng run sợ nhìn những người phục vụ này đem theo mấy bộ giá trị vài vặn đến, hỏi cô có cần hay không.
Trong lòng Tô Ảnh không ngừng gầm thét: “Chọn cho tôi bộ nào tiện nghi nhất, chính là tiện nghi nhất.
”Nhưng mà, trên mặt Tô Ảnh lại muốn hiện ra nụ cười chức nghiệp tiêu chuẩn, mỉm cười nói: “Ngại quá, mẹ tôi không thích kiểu dáng này, ngại quá, mẹ tôi không thích màu này, ngại quá, mẹ tôi không thích cái này…”Có lẽ Phó Thịnh nghe thật sự phiền, ném tạp chí trong tay xuống, chân dài duỗi ra, lập tức nhìn về phía Tô Ảnh, sau đó phân phó cho những người còn lại: “Ngoài những bộ cô ấy vừa mới chê, những bộ khác đều bọc lại, đưa đến biệt viện Gia Thịnh!”Ánh mắt của Tô Ảnh trợn to, tuyệt vọng kêu lên: “Phó tổng, tôi không có tiền!”Không đợi cô nói hết lời, Phó Thịnh đã bắt được cổ tay của cô, túm cô ra khỏi cửa tiệm.
Tất cả người phục vụ và quản lý trong cửa hàng đều đờ đẫn rồi.
A a aRốt cuộc thì người phụ nữ này là ai?Vậy mà để cho Phó tổng dịu dàng nán lấy như thế.
Vậy mà di chuyển tất cả đồ về cho cô ấy.
Quả thực là dịu dàng quá mức.
Trời ơi!Phó tổng chưa bao giờ gần nữ sắc? Không phải không cho phụ nữ đến gần à?Người phụ nữ này, rốt cuộc là ai?Tô Ảnh hoàn toàn không biết giờ phút này những người trong cửa hàng Hermes đang có biểu hiện gì?Cô chỉ hoảng sợ cầu xin Phó Thịnh tha thứ: “Phó tổng, tôi thật sự không mua nổi, anh biết một bộ có giá bao nhiêu tiền không, hơn một ngàn vạn…”Phó Thịnh đứng lại, cúi đầu nhìn vẻ tái mét của Tô Ảnh, cười cười vô cùng tà ác: “Không sao, coi như tôi ứng ra thay cô trước.
Sau đó hãy sử dụng đầu óc ngu xuẩn của cô suy nghĩ một chút, trong tương lai nên trả cả vốn lẫn lãi cho tôi như thế nào?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook