Ban đêm, mọi âm thanh đều trở nên im bặt, Thượng Quan Phiên Phiên rất yêu thích sự yên lặng hơi lành lạnh như vậy.

Mùa hè đến gần , nửa đêm trăng sáng gió mát, vì ngày kỉ niệm thành lập trường mà bận rộn cả ngày, lúc này tâm tình trở nên buông lỏng, tận lực khiến cho đại não hoạt động hết công suất, cô lại tâm hoảng ý loạn không cách nào tĩnh tâm.

Cô nửa dựa vào cửa xe buồn bã, cô yêu anh trai, sự việc này tựa hồ ngày càng nghiêm trọng.

Hôm nay trường học rất náo nhiệt, có anh trai ở đây lại càng ồn ào, mọi người thích thưởng thức vẻ đẹp tuấn mĩ của anh trai cũng không ngoài dự đoán của cô, chẳng qua là nhìn thấy anh trai cùng các cô gái khác trò chuyện vui vẻ, cô cảm thấy rất khó chịu.

Rốt cuộc cô đang ở đây phát cái bệnh thần kinh gì, cùng lắm chỉ là nói chuyện phiếm cười đùa nào có gì ghê ghớm, coi như là anh trai đang giúp cô giao thiệp với bạn bè, có một người anh trai được hoan nghênh không phải là rất có mặt mũi sao?

Cô tập trung kiểm điểm lại bản thân, cho đến khi Thượng Quan Thác Dương dừng xe trước đèn đỏ vỗ nhẹ đầu vai cô, mới kéo cô từ cõi thần tiên trở về.

“Em làm sao vậy?”

“Có chút mệt mỏi!” cô nhàn nhạt đáp lại, làm sao cô dám nói ra lý do thực sự chứ?

“Ừ, các cô gái ở lễ kỉ niệm thành lập trường hôm nay thật náo nhiệt, mấy tiết mục biểu diễn cũng rất sáng tạo”. cánh môi giương lên một nụ cười hoàn mĩ, “Này! Nhưng em cũng thật không phải bạn bè chí cốt, sao lại không nói cho anh biết trong trường học có nhiều mĩ nữ như vậy?”

Chân mày vặn lại thành một con sông, cô chưa từng đặc biệt chú ý trong trường có mỹ nhân nào xinh đẹp tuyệt thế, sắc mặt trở nên khó coi, “Cho nên?”

“Chẳng lẽ giữa chúng ta nửa điểm ăn ý cũng không có sao? Em có thể giới thiệu cho anh biết một chút, hoặc là an bài gặp mặt, . . .sao?”

“Anh thiếu sao?” Kỳ quái! Lồng ngực bị chèn ép nặng nề khiến cô càng ngày càng cảm thấy khó thở.

“Sao lại nói khó nghe như vậy? anh cũng cần có một bầu trời riêng không được sao?”

“Bầu trời riêng. . .” cô giống như là đang thì thầm, trong ấn tượng hình như hai anh em bọn họ chưa từng bàn luận về chuyện tình cảm, lần đầu nói đến vấn đề này, cô không dậy nổi lòng hăng hái quá lớn, nhưng vẫn không nhịn nổi tò mò, “Vậy anh nói một chút về kiểu con gái anh thích đi?”

“Tính cách em rất hiền hòa hào phóng, chúng ta chung sống cũng ung dung tự tại, tại sao anh lại không động tâm với em?” bật thốt lên chính là một câu nói càn, cô biết, nhưng không dùng đến đại não kích động trách móc, ngay cả bản thân cô cũng giật mình.

“Chuyện này nào có cụ thể tại sao, cảm giác đúng là được rồi, lại nói anh cũng phải biến thái, sao lại có thể tơ tưởng tới em gái mình?” anh cho rằng cô đang nói đùa, vẻ mặt vẫn như cũ ung dung tự nhiên.

“Một câu nói vô tâm khiến cho lòng Thượng Quan Phiên Phiên co rút lại, “Vậy nếu như. . .em nói là nếu như, em không phải là em gái anh, anh có thể yêu em không?” Cô thận trọng hỏi.

“Anh chưa từng nghĩ tới vấn đề này.” Anh vô vị nhún nhún vai, không cho là vấn đề cần nghiêm túc suy nghĩ, “em rầy rà thành một đống lớn, chuyện anh vừa nói em có để ở trong lòng không?”

Cô chán nản rũ đầu vai xuống, cô hiểu rất rõ tính cách của anh trai mình, đối với chuyện anh không có hứng thú, anh sẽ vĩnh viễn không để trong lòng, nói cách khác nếu có thể hấp dẫn sự chú ý của anh, thiên quân vạn mã cũng rất khó làm anh phân tâm.

“Anh nghiêm túc?”

“Có vấn đề gì sao? Nếu em lo lắng anh có ý xấu, em cứ yên tâm đi, anh không phải loại đàn ông trăng hoa,với mỗi đoạn tình cảm anh đều rất nghiêm túc, huống chi giới thiệu cho anh vài người bạn tốt cũng không có việc gì đi!” anh thừa nhận thường ngày đối với mọi chuyện anh đều tựa như người đàn ông thờ ơ, nhưng những chuyện anh không để trong lòng đều là các chuyện nhỏ râu ria, nhưng chỉ cần là tình thân, tình bạn, hoặc là tình yêu, cái chữ “Tình” này rơi xuống nhất định sẽ không qua loa tùy tiện.

“Ừ, em biết rõ rồi.” Đúng nha! Cô biết đây là chuyện nhỏ không có gì, nhưng vấn đề là cô không biết tại sao cô lại không vui như vậy, cảm giác này khiến cô cảm thấy vô lực.

Không nghĩ tới vấn đề tình cảm này sẽ khiến tâm tình cô rơi xuống đáy cốc, khó có thể tiêu hóa hết phần cô đơn kia, cổ họng khó chịu khiến cô không thoải mái, vừa dứt lời, cô định nhắm mắt lại giả vờ ngủ say, cự tuyệt bàn luận tiếp về vấn đề tắc nghẹn này.

Khóe mắt kiếc thấy em gái có bộ dáng mệt mỏi, Thượng Quan Thác Dương nghĩ cô cả ngày mệt mỏi, vì vậy cũng thức thời không quấy rầy, đẩy cửa xe lên chỉ hở ra chút xíu để hóng mát.

Có một loại xúc động không khỏi muốn khóc ở dưới mắt, mũi chua xót một hồi, trước khi nước mắt cô vội nghiêng đầu đi chỗ khác, từ lúc chào đời đến này đây là lần đầu tiên cô cảm thấy ghét loại dịu dàng chăm sóc duy nhất này. . .

. . . .

Rừng cây rậm rạp, thấm vài sợi vàng kim nhẹ nhàng chiếu xuống ao nước trong veo, sóng nước dao động lóe lên chói mắt, đặt mình trong đó, Thượng Quan Phiên Phiên ngồi một mình bên hồ bơi, tựa như một tiên nữ không cẩn thận rơi xuống nhân gian, đang chờ đợi cơ hội trở lại thiên giới.

Gió nhè nhẹ thổi sóng nước lay động, đôi mắt chuyển động mơ hồ theo từng gợn sóng, làm cho mặt nước vốn không bình yên nay càng thêm rung chuyển.

Mới đầu cô nghĩ tập trung tinh thần yên tĩnh suy nghĩ một chút, nhưng đầu cô lại nhất định không nghe lời, cố ý nhớ lại đợt nghỉ hè lần trước, ở trên đường vô tình gặp phải chuyện kia. . .

Cảnh tượng một đôi nam nữ ngọt ngào đi dạo phố, không có gì là không đúng, vai nam chính là anh trai cô, cũng không có chuyện gì lớn lắm, vấn đề là lòng cô luôn canh cánh. . .

Anh trai chìm đắm trong bể tình, cho dù cô không chúc phúc, cũng không nên buồn bực không vui, để anh trai tinh mắt phát hiện ra cô, dẫn theo bạn gái tới chào hỏi, ngoài mặt cô mỉm cười vui vẻ, nhưng trái tim lại như bị ai đó anh cho một quyền rất mạnh thật không dễ chịu.

Cho tới nay, cô đọc sách không tệ, hoạt động ngoại khóa cũng có biểu hiện vượt trội, nhưng lại chưa bao giờ tìm được thứ gì khiến mình đặc biệt yêu thích hoặc hứng thú, sau khi trở về Đài Loan, bởi vì hứng thú anh trai lựa chọn khoa thiết kế kiến trúc, cô nghe theo lời bạn tốt Duật Hằng Yên thuận mệng đề nghị bước vào trường biểu diễn nghệ thuật.

Bình sinh cô không có chí lớn, cũng không có mơ ước đặc biệt gì, giờ nghĩ lại, cô rất hối hận về quyết định qua loa ban đầu, không kiên trì chọn cùng trường với anh, bọn họ sẽ không vì thế mà dần sinh ra khoảng cách.

Cô cảm giác dường như khoảng cách giũa cô và anh trai càng ngày càng xa, nhưng cô không biết xa như thế nào? Tình cảm cho dù có tốt hơn tay chân đi chăng nữa, thỉnh thoảng bước chân cũng sẽ không đồng nhất, một ngày nào đó cũng sẽ gặp được nửa kia của mình không phải sao?

Cô ghét bản thân u buồn như vậy, ghét không biết rõ lý do u buồn, buồn bực tới nỗi cảm giác dường như không thở nổi nữa!

Thượng Quan Thác Dương từ xa đã nhìn thấy một bóng hình bên cạnh bể bơi, sải bước dài đi tới, lại không tự chủ bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn.

Hồ bơi trong nhà này tác phẩm do anh vừa mới học kiến trúc thiết kế nên, trước hết nghĩ đến nơi này vốn là rừng cây, khéo léo dùng để tăng thêm phần huyền bí, lại lợi dụng những cây cột mang phong cách Hy Lạp làm cơ sở, từng bước tạo thành hồ bơi trông như thần điện.

Đối với sự thưởng thức của mình anh tuyệt đối có tự tin, hình dáng hồ bơi thay đổi theo sắc trời đều ở trong dự liệu của anh, đây không phải là lần đầu tiên anh thấy em gái ngồi ở đây ngẩn người, nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy lông mày cô nhăn lại phảng phất buồn.

“Tâm tình không tốt?”

Không chú ý anh đi tới bên cạnh từ lúc nào, Thượng Quan Phiên Phiên sợ hết hồn, “Không có nha!”

“Cũng không phải ngày đầu tiên anh biết em, thời gian gần đây em luôn âm dương quái khí, nhất định là có vấn đề”.

Âm dương quái khí: tình tình quái gở.

Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh, tránh cho anh nhìn thấy tròng mắt cô khó che giấu nổi vẻ buồn khổ, “Anh bận rộn yêu đương, tình tình khá thường chưa tính, nào có chú ý tới em?”

Tính tính toán toán nghỉ hè đã được 12 ngày, có ít nhất mười ngày không thấy bóng dáng anh, mặ dù trước kia anh cũng thường như vậy, nhưng lúc ấy cô không biết anh đi hẹn hò, chuyện cô yêu anh trai cũng không phải là hết thuốc chữa, nhưng cô lại cảm thấy mùa hè này trôi qua thật dài đằng đẵng, không khỏi thấy khổ sở.

“Làm ơn! Đừng nói với anh lúc em đang trong tinhg yêu cuồng nhiệt cũng sẽ không trọng sắc khinh. . .” Anh nói được một nửa, như chợt nghĩ tới cái gì, “Chẳng lẽ. . .em chưa từng yêu ai?”

“Không được sao?” cô nhìn bộ mặt ngạc nhiên của anh.

“Cũng không phải không có ai theo đuổi em, em không có cảm tình với ai sao? Hay là em thích chủ động xuất kích?” đối với tình cảm thái độ của anh luôn là thà ít mà tốt, không làm trái với nguyên tắc ban đầu, gặp được đối tượng phù hợp, anh cũng sẵn lòng thử lui tới, từ từ tìm ra người bản thân chân chính muốn tìm.

Thượng Quan Phiên Phiên không tiếp lời, chỉ nở một nụ cười khổ, nếu như cô biết đáp án, cô nhất định sẽ trả lời, nhưng nếu chuyện này dễ dàng thảo luận, cô tuyệt đối sẽ dứt khoát đem vấn đề ném cho anh, trọng điểm chính là cô cũng đang buồn bực về tình cảm của mình, hơn nữa đánh chết cô cũng không chia sẻ với anh.

“Anh biết rồi, em bây giờ đang khốn khổ vì tình đúng không?” luôn không để ý quy tắc như cô, trừ phi là tình yêu đầu tiên không biết thế nào cho phải, nếu không công chúa Phiên Phiên được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay lại chợt trở nên đa sầu đa cảm.

“Anh đừng ở đấy mà đoán mò!” cô cuống quýt tránh ánh mắt hài hước mà lại như thăm dò của anh, thật sự sợ hãi anh sẽ nhận ra dấu vết.

“Không phải anh đoán mò, trong lòng em là rõ nhất”. cô càng né tránh, lại càng khẳng định suy đoán của anh, “Tiên nữ không ăn khói lửa nhân gian rốt cuộc cũng động phàm tâm, cô gái nhỏ gia đình Thượng Quan chúng ta đã lớn rồi!”.

Thượng Quan Phiên Phiên giương lên một nụ cười khổ, giả sử sinh lòng yêu một người là con đường phải trải qua khi lớn lên, người khiến cô động tâm lại lF người cô không thể yêu, vậy cô thà ngây thơ “ngu xuẩn” cả đời.

“Anh đã lợi hại đoán đâu trúng đó, vậy có thể đoán ra được em thích ai không?” Cô thử dò xét hỏi, trái tim thấp thỏm cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thượng Quan Thác Dương nghe vậy bất giác cười khẽ, chân tướng của cô gái ngốc nghếch này đã lộ ra mà còn không biết, “Em nói vậy chứng tỏ là người anh quen biết?”

Trong lòng cô chấn động, nhất thời á khẩu không trả lời được, hận không thể đem cây gõ nát cái đầu chậm lụt của mình, cô không dám nghĩ tâm ý của mình do vậy mà bị phát hiện theo lời nói, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!

Nhìn phản ứng ngây ngốc của cô là câu trả lời gián tiếp cho Thượng Quan Thác Dương, anh đắc ý anh nhìn rõ mọi việc, lại nghi hoặc những người xung quanh anh ai là người có thể chiếm cứ trái tim cô?

Cô không có khả năng yêu Hòa Tiểu Yên, cho nên nhất định không phải. Thượng Quan Thác Dương suy nghĩ thật nhanh loại bỏ những người có khả năng, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một người là có khả năng nhất.

“Chẳng lẽ là Trạch?” anh thở hốc kinh ngạc, “Không! Hai người là anh em họ”.

Trên trán Thượng Quan Phiên Phiên lộ ra ba đường hắc tuyến, không thể phủ nhận Mạc Trạch rất ưu tú, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có tình cảm khác với anh, nhưng hiện tại cô tình nguyện người cô yêu chính là Mạc Trạch, tính nghiêm trọng sẽ giảm đi chút ít.

Thôi, cô vốn không hy vọng có thể cùng người không biết nói chuyện, tán gẫu một chút khiến cô hiểu ra, kết luận. “Hôm nay anh không cần ra khỏi cửa?”

“Anh đến để nói với em, anh muốn đi Hongkong chơi vài ngày, có muốn đi cùng không?”

Dùng đầu gối để suy nghĩ thì Thượng Quan Phiên Phiên cũng biết người đồng hành với anh là ai, cô lấy đôi chân trắng nõn của mình ngâm vào nước, giả vờ vô vị khoát tay. “Em không muốn làm kì đà cản mũi, muốn cút thì cút nhanh một chút!”

Thượng Quan Thác Dương tự xưng là con giun đũa trong bụng em gái, lơ đãng bắt gặp ánh mắt trong suốt chợt lóe lên cô đơn, anh cho rằng cô bị chuyện tình cảm làm khổ sở, còn phát hiện cô bây giờ có chút khác với trước đây, nhưng lại không thể nói khác nhau ở chỗ nào.

Làm anh em lâu như vậy, phương thức anh đối xử với cô không phải là dịu dàng che chở, anh không có thói quen an ủi dịu dàng, không phải do anh không quan tâm cô, anh biết cô không muốn tiếp tục nói về chuyện tình cảm, có lẽ nói chuyện đó với anh khiến cô cảm thấy khó chịu.

Hoặc giả nên tìm Tiểu Yên, nhưng mà bản thân Tiểu Yên cũng không phải là Nê bồ tát qua sông, khó đảm bảo sẽ không lôi kéo Phiên Phiên cùng rúc vào sừng trâu, hay anh nên nhờ chị Noãn giúp khuyên giải thì tốt hơn? Anh thầm nghĩ, không có ý định biểu hiện quá mức ân cần tạo áp lực cho cô.

“Vậy anh lăn đến sân bay, chuyện này liên lạc sau!”

Thượng Quan Phiên Phiên liều mạng mặc kệ anh, cho đến khi nghe tiếng động cơ ô tô đã đi xa, mới dám để mặc cho hốc mắt ngưng tụ sương mù.

Sau cái gì! Chuẩn bị đến sân bay rồi mới hỏi cô có muốn đi cùng hay không, quả nhiên anh chỉ là thuận miệng hỏi một chút!

Ghét! Rất ghét! Cô không có cách nào không để ý đến cái phần bệnh hoạn này, cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, sớm muộn gì cô cũng điên mất!

Rời khỏi hồ bơi, bước chân cô không đi về phía phòng, đôi chân ẩm ướt ấn từng bước một dần dần trở nên không rõ ràng, rất nhanh đã không còn một dấu vết nhỏ, tự đáy lòng cô hy vọng cô không yêu say đắm, cũng có thể giống như những dấu chân này, theo cô mỗi bước rồi lạnh lùng biến mất.

. .. . . .. ..

Kéo bước chân nặng nề trở về phòng trọ, không che giấu nổi vẻ mệt mỏi do vừa mới kết thúc buổi xem mắt có lệ mỗi ngày.

Cô không nghĩ ra tại sao có thể như vậy, mấy đối tượng xem mắt của cô không chỉ có người nước ngoài cũng có cả người Hoa, đem quốc tịch mọi người tập hợp lại cũng có thể tạo thành một liên hợp quốc rồi.

Nhưng là, không có! Cô cơ hồ đã loạn súng bắn điểu tựa như chạy theo các cuộc xem mắt, nhất định có một người có thể khiến cô miễn cưỡng có cảm giác động tâm!

Tôi nay đối tượng xem mắt của cô là hâu duệ hoàng thất một đất nước nhỏ ở châu Âu, do một ngày nào đó mua xếp hàng mua bánh donut ngẫu nhiên gặp, điều kiện bên trong và bên ngoài của đối phương đều rất xuất chúng, tác phong nhanh nhẹn thông minh cơ trí lại hài hước, cô rất tán thưởng anh ta, nhưng trừ lần đó ra, không có.

Cô nghĩ cố gắng tạo ra chút hảo cảm với anh ta, nhưng càng miễn cưỡng lại càng ngược lại, không thể làm gì khác hơn là viện cớ lung tung,qua loa kết thúc buổi xem mắt rồi chạy ra khỏi nhà hàng.

Phải kiên quyết dứt khoát tạm nghỉ học chạ đến Newyork quen thuộc, muốn mượn một tình yêu khác quên đi việc yêu anh trai đáng chết, hy vọng tập trung làm đè nén tình cảm đó xuống mức thấp nhất, nhắm mắt làm ngơ, không còn gượng cười đối mặt với người mình yêu ngọt ngào tình cảm bên người phụ nữ khác.

Ít nhất ở nơi đây, khi cô không cẩn thận nhớ tới người trong lòng cô lại chính là người anh trai thân thiết khiến cô buồn thương một mình thoải mái, không cần làm bộ như không có chuyện xảy để đối mặt với bạn thân.

Cuối cùng một mình chạy trốn tới Newyork có nhiều thời gia để suy tư hơn, nhưng thường cũng không khiến cô tỉnh ngộ, lại càng khiến cô đố kị với bạn gái của anh trai, không phải là đơn thuần muốn giữ lấy, cũng không phải sợ anh trai bị cướp đi sau này sẽ không còn thương cô, giờ cô không chỉ hy vọng anh trai sẽ vĩnh viễn đối tốt với mình, thậm chí còn ảo tưởng hai người sẽ có những cử chỉ thân mật.

Cô chết chắc! cô đã điên khùng không phải nhẹ, cô có nên tham khảo sự giúp đỡ từ bác sĩ tâm lý không?

Chân mày chau lại bất đắc dĩ than thở, trở lại phòng trọ trước, cô phát hiện mình tương tư nhiều quá phát sinh ảo giác.

Thượng Quan Thác Dương mang theo nụ cười, ở nơi không xa đâm đầu bước tới, cô nhìn giống như quỷ, nghẹn họng nhìn trân trối, khi anh đừng lại trước mặt cô, cười nhẹ nhàng đưa mắt nhìn cô, cô mới giật mình nhận ra đây không phải tượng tượng!

Cái nụ cười quá mức sáng lạn này, cô đã nhìn thấy trên mắt Mạc Trạch mấy lần, trông như tính khí Mạc Trạch khiêm nhường lễ độ, luôn mang gương mặt mỉm cười như mặt trời buổi sớm, lúc tức giận cực độ anh sẽ càng cười tươi hơn như tia nắng mặt trời gay gắt, nhìn đẹp mắt mê người, nhưng chỉ cần không để ý một chút cũng sẽ bị anh đốt thành tro bụi.

Thượng Quan Phiên Phiên âm thầm cầu nguyện là do cô suy nghĩ quá nhiều, tính khí anh trai cô bình thường đều chính trực, không phải nổi giận đùng đùng còn cười ra tiếng, nhưng là, cô thật sự không hiểu lý do nào khiến anh cười đến chói mắt như vậy.

“Sao lại ngẩn người như vậy? mở cửa.”Thượng Quan Thác Dương không nhidn sự kinh hãi của cô, hai tròng mắt sắc bén như chim ưng quét qua một lượt, nụ cười vẫn giắt bên môi như cũ.

Trong lòng Thượng Quan Phiên Phiên không khỏi sợ hãi, không dám không làm theo ngay tức khắc, cô ngoan ngoãn mở cửa lui qua bên cạnh để anh bước vào trước.

Anh không chuyển bước, mắt lé bảo cô đi vào trước, nói rõ là đề phòng cô nhấc chân bỏ chạy, cô bất đắc dĩ, nhưng cũng không từ chối.

Thượng Quan Thác Dương bước vào cửa ngay sau cô, bình tĩnh quan sát thiết kế đơn giản trong phòng, thứ đầu tiên đập vào tầm mắt chính là chiếc giường đệm màu tím thư thái, sau đó là sofa đơn giản, còn có một quầy bar nhỏ.

Bài biện trong phòng này không phức tạp, trên thiết kế lại thiếu sót khái niệm không gian, nhưng đồng thời nếu có thêm nhiều không gian lại không thoải đáng, tổng thể trở nên chật hẹp và không đủ rộng rãi.

Anh ngồi xuống sofa cầm quả táo nhỏ lên, đôi chân dài ưu nhã cong lên, dù bận tối tăm mặt mũi vẫn ngồi ung dung nhìn người ngồi trên giường phía đối diện Thượng Quan Phiên Phiên.

“Đến đây đi! Giải thích”.

“Giải, giải thích cái gì?” cô giống như đứa trẻ làm sai bị tóm được, bất an xoay vặn ngón tay, còn muốn giả bộ ngu.

“vậy, chuyện em cần phải khai báo không chỉ có một, chúng ta cứ từ từ”.

“Em. .. .”

“Anh từ Hongkong trở lại không nhìn thấy em, còn tưởng em cùng bạn bè đi du lịch, sau khi khai giảng, cho là em bận chuyện học hành mới không có thời gian trở về, không rảnh liên lạc với anh, cho đến khi Jefffrey gọi điện thoại cho anh, quan tâm em ở Newyork đi xem mắt một cách mù quáng, rốt cuộc là đã bị cái kích thích khi ở Đài Loan?”

“Thật ra thì em. . .”

Nụ cười trên môi anh nháy mắt biến mất, trở mặt nhanh như lật sách. “em lại còn tự tiện tạm thời nghỉ học? Ba mẹ khi nhận được điện thoại của anh mới biết chuyện này, Giỏi lắm! em tính toán trả lời anh chuyện này trước?”

Khi anh công bố từng tội trạng, âm lượng cũng theo đó mà tăng thêm một chút, cuối cùng là cơ hồ là hổn hển gầm thét. Đầu vai Thượng Quan Phiên Phiên không khỏi co rúm lại, những vấn đề này tóm lại chỉ có mọt nguyên nhân, nhưng lại không có cách nào mở miệng đối mặt với anh nói ra nguyên nhân, không phải cô không muốn giải thích, mà là không thể giải thích!

Cô trầm mặc không nói, anh càng nghiến răng nghiến lợi, ngực lại càng bị thiêu đốt cháy sạch, “Em không nên ép anh bức cung tỉ mỉ?”

“Anh bình tĩnh một chút, có gì từ từ nói.” Người ta nói không đưa tay đánh gương mặt tươi cười, cô cố gắng nặn ra một cụ cười ngọt ngào nhất, hy vọng anh bớt giận, thuận tiện trì hoãn thời gian để cho cô tìm một lý do thích hợp.

Anh đứng dậy sải bước tới bên cô rồi ngồi xuống, ánh mắt lấp lánh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô. “anh muốn trước hết nghe chuyện tạm thời nghỉ học.”

“Em. . .em cùng cậu nói em muốn tới Newyork tìm kiếm mơ ước, chờ sau khi tới Newyork xác định phương hướng cuộc đời, mới tính để cho ba mẹ biết, còn có. . .anh”. Khi anh đe dọa bằng ánh mắt giết người, cô ngập ngừng đáp, âm lượng ngày càng nhỏ, “em nhờ cậu nhất định phải ủng hộ em. . .thay em che chở.”

“Em dùng mấy câu chuyện hoang đường này lợi dụng cậu thay em tạo giấy tờ giả, phối hợp với em diễn trò lừa gạt gửi thông báo về nhà trường?”

“Trên cơ bản thì là như vậy, nhưng nói lợi dụng thì thật là khó nghe, em. . .” Thấy anh chợt đứng lên từ trên cao nhìn xuống cô chăm chú, Thượng Quan Phiên Phiên sợ tới mức ngậm miệng lại, lúc đầu tưởng rằng anh muốn châm chọc lý do ngụy biện của mình, không nghĩ tới anh lại đi đến trước mặt cô rồi ngồi xổm xuống nhìn thẳng cô.

Cô bất an nuốt nước miếng một cái, không hiểu suy nghĩ của anh, đưa mắt nhìn nhau ở khoảng cách gần như vậy làm tim cô đập rộn lên, khiến cô miệng đắng lưỡi khô.

“Nói cho anh biết, rốt cuộc em chịu ủy khuất gì?”

Chân mày anh vẫn rối rắm ngưng trọng như cũ, nhưng giọng nói lại trở nên hòa hoãn, trong lúc nhất thời Thượng Quan Phiên Phiên không biết phải làm sao ngu ngơ tại chỗ.

Thượng Quan Thác Dương lúng túng thanh lọc cổ họng, vẻ mặt như không được tự nhiên, miệng anh không có thói quen đùa giỡn lung tung, tựa hồ không quen nói những lời nhỏ nhẹ như vậy với cô.

Mặc dù từ nhỏ tới lớn cô có dáng vẻ mềm mại như barbie, nhưng trừ trường hợp gặp ác mộng, cô đều không mang dáng vẻ một cô gái cần người ta quá quan tâm.

IQ của cô cao, EQ cũng không thấp, lần này một chữ cũng không để lại liền tạm nghỉ học đi ra nước ngoài, còn nóng lòng đem mình bán ra bên ngoài như xem mắt loạn cả lên, anh vốn tưởng rằng tình cảm của cô là phương diện vừa mới được thông suốt, không nghĩ tới ngay cả thời kì phản nghịch của cô cũng bị dắt mũi, khác hoàn toàn với các hành vi trước đây, thật là dọa đến anh.

“Em cũng biết anh khong phải là người anh trai biết dỗ dành em gái, anh không muốn hô to gọi nhỏ với em, anh rất giận em xảy ra chuyện cũng không tìm anh thương lượng, một mình buồn bực đầu óc mù mịt tự xử lý, anh không đáng để em tin cậy đến thế sao?”

Đôi mắt Thượng Quan Phiên Phiên phiếm sương mù, cô không ngờ mọi chuyện lại như vậy, vành mắt không khỏi ửng hồng, “Thật xin lỗi. . .thật xin lỗi! Là em không hiểu chuyện!”

Anh thở dài, lấy tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, lấy tay thay cô lau đi những giọt nước mắt trong suốt nối tiếp nhau lăn dài xuống kia, “Có phải ai bắt nạt em không? Nói với anh, anh nhất định giúp em báo thù!”

“Không có không ai bắt nạt em, là vấn đề của riêng em.” Cô thút than thút thít, bộ dáng hoa lê đái vũ.

Thượng Quan Thác Dương nhìn thẳng vào mắt cô thật lâu, sau đó mới tiếp tục mở miệng: “Em không thích Vanessa đúng không?” đó là người phụ nữ mới qua lại với anh không lâu.

Cô ngẩn người, nhất thời tức cười, anh. . .làm sao anh lại biết?

Từ ánh mắt cô anh liền thấy được đáp án, “Anh cảm giác từ sau hôm anh giới thiệu bạn gái với em, em liền thay đổi là lạ, mấy lần nhắc tới cô ấy, phản ứng rất lạnh lùng, vẻ mặt cũng không được tự nhiên, thừa dịp anh đi Hongkong len lén nghỉ học đi ra nước ngoài, càng chứng minh suy đoán của anh.”

Chẳng lẽ anh biết rồi hả? Thượng Quan Phiên Phiên không dám trả lời câu nào, trong nháy mắt trái tim tưởng chừng như ngừng đập.

“Em chán ghét bạn gái anh, lại không có ý phê bình, mới dùng cách này để kháng nghị kịch liệt?” anh cười vò mái tóc cô. “Em đúng là đồ ngốc! Nếu anh sớm biết em không thích cô ấy, anh đã sớm bớt lui tới với cô ấy rồi.”

Cô nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, tâm ý mình không có bị nhìn ra, “Anh không phải rất thích co ấy sao?”

“Không sai, nhưng cũng chưa đến mức ý loạn tình mê, anh tuyệt đối quan tâm em nhiều hơn cô ấy vạn lần.” anh không có hứng thú truy cứu nguyên nhân phụ nữ làm sao lại nhìn nhau không thuận mắt, nhưng anh tin tưởng Phiên Phiên sẽ không tùy tiện ghét bỏ người khác, nếu muốn anh lập tức lựa chọn, anh nhất định sẽ đứng về phía cô.

Nước mắt Thượng Quan Phiên Phiên lại càng rơi nhiều hơn, không biết là do quá cảm động hay là do hối tiếc trước đây cô đã không hiểu rõ lòng anh, liền thương tâm bay tới Newyork, lăng trì lòng mình đến muốn nổi điên.

Cô chỉ rơi nước mắt mà không nói một lời nào, Thượng Quan Thác Dương quét mắt nhìn bốn phía, muốn tìm giấy giúp cô lau nước mắt, cô lại nhào vào ngực anh, đem tất cả nước mắt nước mũi bôi sạch lên quần áo anh, chiếc áo sơ mi giá trị xa xỉ laajp tức trở nên thê thảm không nỡ nhìn.

“Thượng Quan Phiên Phiên, anh thông cảm tâm trạng em không tốt, trước để cho em tựa vào, nhưng đừng quên em thiếu anh một bộ quần áo, em cũng đã biết nhã hiệu quen thuộc và seize của anh đi! Anh. . .”

“Anh cũng thật rấy rà! Người quấy nhiễu đại gia khóc đúng là không đạo đức đấy!” cô khóc càng ngày càng hăng, uất ức cùng phiền não đè nén quá nhiều một khi phát tiết, liền cuồn cuộn không hết, rất khó nói dừng là dừng ngay được.

“Em mới không lễ phép đấy! anh còn chưa nói xong, em đã ngồi khóc rồi”.

“Kỳ lạ! anh nói anh, em khóc em!”. Cô khóc đến nghẹt mũi, dùng miệng để thở lại còn muốn nói chuyện đúng là rất cực khổ!

Thượng Quan Thác Dương cúi đầu nhìn trộm cái người đang bận rộn khóc thút tha thút thít trong ngực mình, trước kia anh thay cô lấy diều từ trên cây cao bị ngã gãy tay cũng không thấy cô khóc thương tâm như vậy, lúc mới từ trong nước tới chưa quen với cuộc sống Newyork nơi đây, anh đặc biệt nghỉ học một năm, là muốn học cùng với cô để chăm sóc cô kịp thời, cũng không thấy cô dặc biệt cảm động, anh còn cho là cô chỉ khoác vẻ ngoài của thiên sứ thôi, nội tâm căn bản là một tiểu ác ma không có màu không có nước mắt, cũng không biết hóa ra tuyến lệ của cô phát triển như vậy.

“Này! Nói cho em một tin tức tốt, bọn anh chia tay.”

“Cái gì?” Cô đột nhiên ngẩng đầu, thiếu chút nữa đụng vào cằm của anh.

“Anh chia tay với Vanessa.” Anh giống như đang bàn luận về chuyện thời tiết không hề quan trọng.

Thượng Quan Phiên Phiên ngây người như phỗng nhất thời không có cách nào tiêu hóa nổi tin tức này, “Vì em?” nếu đúng, cô rất xin lỗi Vanessa vô tội rồi!

Mũi cô đỏ hồng, trên mặt còn có hai dòng nước mắt, vài sợ tóc rối loạn dính vào bên má, bộ dáng chật vật có chút buồn cười, “Em suy nghĩ nhiều quá, đơn giản là vì tính cách không hợp.”

Chuyến đi Hong kong này, anh phát hiện cách thức xử lý vấn đề của mình cùng Vanessa khác nhau rất lơn tựa như chênh lệch giũa mặt sông và mặt biển vậy, sau khi về Đài Loan liền lập tức chia tay, anh nói tình cảm thà thiếu chớ lạm*, cho nên một khi động tâm, rất ít khi anh do dự, nếu như lui tới lui sau không thích hợp, anh sẽ giải quyết dứt khoát, không lãng phí thời gian của nhau.

*: thà thiếu chứ không lạm dụng

Anh đứng lên, lấy từ trong túi quần dài ra hai tờ vé máy bay nhét vào tay cô. “Chuyến bay ngày mai, mau đi sửa soạn hành ký nhanh một chút.” Anh thuận tiện cởi cái áo sơ mi ướt nhớp nhúa bỏ vào tay cô, “Đây là kiệt tác của em, cho em phụ trách tới cùng, bây giờ anh đi ngủ, xong thì gọi anh dậy.”

Anh bò lên giường, không nói hai lời đã lăn ra ngủ, Thượng Quan Phiên Phiên cũng không phát biểu ý kiến, lẳng lặng đứng im tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ phức tạp như trứng ngỗng.

Cô đoán được sau khi anh ngàn dặm xa xôi bay tới Newyork, nhất định sẽ ngựa không dừng vó* chạy tới nơi này, không biết anh đã đứng đợi ở cửa bao lâu, khẳng định là mệt chết đi được.

*không dừng lại, đi liên tục.

Cô không biết tâm tình của mình sẽ có bao nhiêu ảnh hưởng với quyết định chia tay của anh, cô không cho phép mình tự đa tình, muốn trái tim nâng cao cảnh giới, nhưng vẫn bị bao vây xông phá.

Cô rất rõ ràng cái gì gọi là vượt qua ranh giới cuối cùng, cũng hiểu cô căn bản vô lực ngăn cản.

Nếu cho dù suy tư thế nào cũng không nghĩ ra nguyên nhân, cũng không thể mượn từ “khoảng cách” để tỉnh táo, cũng không cách nào yêu người khác dễ dàng được nữa, có phải cô chỉ có thể ngồi chết, đi một bước tính một bước?

Cũng được! Cô thật không còn cách nào khác, điều duy nhất có thể làm, chính là mong đợi có một ngày thời gian sẽ hòa tan hết tất thảy những điều không nên có. . .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương