Ông Xã Hoàng Thất Chuyên Sủng Tiểu Tâm Can Mơ Hồ
-
Chương 17: Thừa nước đục thả câu
Edit: ღDuღ
"Vì sao!" Bạch Chỉ Ưu cầm lấy cánh tay của An Cẩn Dật cánh tay, ra sức làm nũng, "Tâm tình không được tốt thôi? Đi thôi đi thôi!"
An Cẩn Dật nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu, "Vậy thì phải xem em có bao nhiêu thành ý."
Trong lòng Bạch Chỉ Ưu hung hăng mắng An Cẩn Dật, trên mặt vẫn là dáng vẻ lấy lòng cười.
"Thành ý! Cái gì em cũng không có! Chỉ có thành ý thôi!" Bạch Chỉ Ưu cười ha ha, đè nén tức giận trong người, kiễng chân lên, nhanh chóng hôn một cái lên má phải của An Cẩn Dật.
"Lần này tâm tình anh tốt chưa?"
"Uh`m! Đủ thành ý! Vậy chúng ta thu xếp một chút rồi đi!"
"Hi! Thật tốt quá!"
Nhìn bộ dáng Bạch Chỉ Ưu hưng phấn nhảy lung tung, An Cẩn Dật bất đắc dĩ lắc đầu, cũng đã lớn như vậy, sao vẫn như một đứa con nít ham chơi!
Lúc Bạch Chỉ Ưu mang một đông đồ trên lưng xuất hiện trước cửa chính, cách đó không xa An Cẩn Dật đang cưỡi xe đạp chờ cô.
Hai mắt của Bạch Chỉ Ưu trừng lớn, chậm rãi đi qua, ngón tay thon dài không thể tin được chỉ vào An Cẩn Dật.
"Anh biết cưỡi xe đạp?"
Bộ dáng Bạch Chỉ Ưu kinh ngạc thật sự vô cùng đáng yêu, An Cẩn Dật không nhịn được nhẹ nhéo mũi nhỏ của cô, sau đó chậm rì rì nói: "Bảo bối, em đừng xem thường vị hôn phu của mình, đến đây đi, lên xe!"
"A.” Bạch Chỉ Uư sững sờ gật đầu, sau đó 'Bò' lên xe đạp.
Đột nhiên An Cẩn Dật quay đầu nhìn Bạch Chỉ Ưu một cái, nhìn nhìn tay cô, nhưng không nói gì.
"Anh, sao anh nhìn em như vậy?" Bạch Chỉ Ưu bị anh nhìn đến sợ hãi, nhìn quần áo trên người, lại sờ sờ mặt mình, "Mặt em bị dính gì sao?"
An Cẩn Dật cười, ánh mắt khó lường, "Đợi chút em liền biết."
Vừa dứt lời, An Cẩn Dật liền dừng sức giẫm xuống xe đạp.
Đột nhiên lực kéo về phía trước, thân thể Bạch Chỉ Ưu theo quán tính ngã ra sau, hai tay gần như một phản ứng tự nhiên ôm eo An Cẩn Dật.
Giờ khắc này, rốt cục Bạch Chỉ Ưu hiểu rõ, thì ra do mình vừa rồi không ôm lấy anh!
"Vì sao!" Bạch Chỉ Ưu cầm lấy cánh tay của An Cẩn Dật cánh tay, ra sức làm nũng, "Tâm tình không được tốt thôi? Đi thôi đi thôi!"
An Cẩn Dật nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu, "Vậy thì phải xem em có bao nhiêu thành ý."
Trong lòng Bạch Chỉ Ưu hung hăng mắng An Cẩn Dật, trên mặt vẫn là dáng vẻ lấy lòng cười.
"Thành ý! Cái gì em cũng không có! Chỉ có thành ý thôi!" Bạch Chỉ Ưu cười ha ha, đè nén tức giận trong người, kiễng chân lên, nhanh chóng hôn một cái lên má phải của An Cẩn Dật.
"Lần này tâm tình anh tốt chưa?"
"Uh`m! Đủ thành ý! Vậy chúng ta thu xếp một chút rồi đi!"
"Hi! Thật tốt quá!"
Nhìn bộ dáng Bạch Chỉ Ưu hưng phấn nhảy lung tung, An Cẩn Dật bất đắc dĩ lắc đầu, cũng đã lớn như vậy, sao vẫn như một đứa con nít ham chơi!
Lúc Bạch Chỉ Ưu mang một đông đồ trên lưng xuất hiện trước cửa chính, cách đó không xa An Cẩn Dật đang cưỡi xe đạp chờ cô.
Hai mắt của Bạch Chỉ Ưu trừng lớn, chậm rãi đi qua, ngón tay thon dài không thể tin được chỉ vào An Cẩn Dật.
"Anh biết cưỡi xe đạp?"
Bộ dáng Bạch Chỉ Ưu kinh ngạc thật sự vô cùng đáng yêu, An Cẩn Dật không nhịn được nhẹ nhéo mũi nhỏ của cô, sau đó chậm rì rì nói: "Bảo bối, em đừng xem thường vị hôn phu của mình, đến đây đi, lên xe!"
"A.” Bạch Chỉ Uư sững sờ gật đầu, sau đó 'Bò' lên xe đạp.
Đột nhiên An Cẩn Dật quay đầu nhìn Bạch Chỉ Ưu một cái, nhìn nhìn tay cô, nhưng không nói gì.
"Anh, sao anh nhìn em như vậy?" Bạch Chỉ Ưu bị anh nhìn đến sợ hãi, nhìn quần áo trên người, lại sờ sờ mặt mình, "Mặt em bị dính gì sao?"
An Cẩn Dật cười, ánh mắt khó lường, "Đợi chút em liền biết."
Vừa dứt lời, An Cẩn Dật liền dừng sức giẫm xuống xe đạp.
Đột nhiên lực kéo về phía trước, thân thể Bạch Chỉ Ưu theo quán tính ngã ra sau, hai tay gần như một phản ứng tự nhiên ôm eo An Cẩn Dật.
Giờ khắc này, rốt cục Bạch Chỉ Ưu hiểu rõ, thì ra do mình vừa rồi không ôm lấy anh!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook