Ông Xã Hoàng Thất Chuyên Sủng Tiểu Tâm Can Mơ Hồ
-
Chương 13: Điểm tâm ngon miệng
Edit: ღDuღ
“Hỗn đản, anh đang giả bộ ngủ! Hơn nữa còn phi lễ em!” Bạch Chỉ Ưu co khuỷa tay của mình lên, dùng sức hung hăng mà đánh vào bụng của An Cẩn Dật.
“A ——” An Cẩn Dật kêu đau một tiếng, ủy khuất mà giải thích nói: “Vốn là đang ngủ, nhưng động tác kéo anh lên của em quá lớn, bất đắc dĩ anh mới bị đánh thức. Còn tay thì... anh cũng chỉ vô tình đụng phải thôi.” Câu này thế nhưng là lời nói thật.
“Vậy anh...”
Bạch Chỉ Ưu vẫn muốn tiếp tục chất vấn, đã bị bàn tay của An Cẩn Dật che miệng.
Chỉ nghe giọng nói mệt mỏi của An Cẩn Dật vang lên: “Tối qua vì trông coi em mà anh không ngủ được, em an phận chút, ngoan ngoãn đi nghỉ ngơi một chút, cũng để cho anh ngủ thêm một chút.”
Con hồ ly bụng dạ đen tối bắt đầu uy hiếpBạch Chỉ Ưu, câu nói đầu tiên làm cho cô thỏa hiệp.
“Vậy... Được rồi.”
Lại qua một hồi lâu... Bạch Chỉ Ưu thật sự là ngủ không được! không vì cọng lông! Bởi vì cô cảm giác được phía dưới mông của mình có một cái gì đó vừa nóng lại vừa cứng chống đỡ ở đó!
“Này... An Cẩn Dật... Anh cứ như vậy làm sao em ngủ được.”
“Bảo bối, anh cũng không ngủ được.” Giọng nói của An Cẩn Dật khàn khàn lại có chút bất đắc dĩ,thân thể Bạch Chỉ Ưu vô cùng mềm mại, trên người còn tản ra mùi thơm mê người của cơ thể, quả hồng mê hoặc sao An Cẩn Dật có thể ngủ được, kết quả em trai nhỏ của anh có phản ứng!
“Không ngủ được thì dậy đi, anh như vậy em rất không thoải mái.” Khuôn mặt Bạch Chỉ Ưu đỏ bừng,thân thể cứng ngắc, động cũng không dám động.
An Cẩn Dật nặng nề hô hấp phun ở trên cổ Bạch Chỉ Ưu, làm cho cô như ở trong nước sôi lửa bỏng.
“Bảo bối bé nhỏ ——” Giọng nói của An Cẩn Dật vô cùng mất hồn mà kêu Bạch Chỉ Ưu một câu.
Cả người Bạch Chỉ Ưu liền nổi da gà, trong lòng thì càng thêm sợ hãi rồi, nói chuyện cũng có chút cà lăm: “Hả..hả, làm gì vậy?”
“Em biết không? Em thật sự là món điểm tâm ngon miệng...” Nói xong,đôi môi như lửa nóng của An Cẩn Dật dán trên khuôn mặt của Bạch Chỉ Ưu, ngay sau đó chậm rãi dời xuống dưới.
“Ngon, ngon miệng cọng lông á..., em cũng không phải đồ ăn!” Bạch Chỉ Ưu kháng nghị, bộ ngực phập phồng đến lợi hại.
“Hỗn đản, anh đang giả bộ ngủ! Hơn nữa còn phi lễ em!” Bạch Chỉ Ưu co khuỷa tay của mình lên, dùng sức hung hăng mà đánh vào bụng của An Cẩn Dật.
“A ——” An Cẩn Dật kêu đau một tiếng, ủy khuất mà giải thích nói: “Vốn là đang ngủ, nhưng động tác kéo anh lên của em quá lớn, bất đắc dĩ anh mới bị đánh thức. Còn tay thì... anh cũng chỉ vô tình đụng phải thôi.” Câu này thế nhưng là lời nói thật.
“Vậy anh...”
Bạch Chỉ Ưu vẫn muốn tiếp tục chất vấn, đã bị bàn tay của An Cẩn Dật che miệng.
Chỉ nghe giọng nói mệt mỏi của An Cẩn Dật vang lên: “Tối qua vì trông coi em mà anh không ngủ được, em an phận chút, ngoan ngoãn đi nghỉ ngơi một chút, cũng để cho anh ngủ thêm một chút.”
Con hồ ly bụng dạ đen tối bắt đầu uy hiếpBạch Chỉ Ưu, câu nói đầu tiên làm cho cô thỏa hiệp.
“Vậy... Được rồi.”
Lại qua một hồi lâu... Bạch Chỉ Ưu thật sự là ngủ không được! không vì cọng lông! Bởi vì cô cảm giác được phía dưới mông của mình có một cái gì đó vừa nóng lại vừa cứng chống đỡ ở đó!
“Này... An Cẩn Dật... Anh cứ như vậy làm sao em ngủ được.”
“Bảo bối, anh cũng không ngủ được.” Giọng nói của An Cẩn Dật khàn khàn lại có chút bất đắc dĩ,thân thể Bạch Chỉ Ưu vô cùng mềm mại, trên người còn tản ra mùi thơm mê người của cơ thể, quả hồng mê hoặc sao An Cẩn Dật có thể ngủ được, kết quả em trai nhỏ của anh có phản ứng!
“Không ngủ được thì dậy đi, anh như vậy em rất không thoải mái.” Khuôn mặt Bạch Chỉ Ưu đỏ bừng,thân thể cứng ngắc, động cũng không dám động.
An Cẩn Dật nặng nề hô hấp phun ở trên cổ Bạch Chỉ Ưu, làm cho cô như ở trong nước sôi lửa bỏng.
“Bảo bối bé nhỏ ——” Giọng nói của An Cẩn Dật vô cùng mất hồn mà kêu Bạch Chỉ Ưu một câu.
Cả người Bạch Chỉ Ưu liền nổi da gà, trong lòng thì càng thêm sợ hãi rồi, nói chuyện cũng có chút cà lăm: “Hả..hả, làm gì vậy?”
“Em biết không? Em thật sự là món điểm tâm ngon miệng...” Nói xong,đôi môi như lửa nóng của An Cẩn Dật dán trên khuôn mặt của Bạch Chỉ Ưu, ngay sau đó chậm rãi dời xuống dưới.
“Ngon, ngon miệng cọng lông á..., em cũng không phải đồ ăn!” Bạch Chỉ Ưu kháng nghị, bộ ngực phập phồng đến lợi hại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook