Ông Xã Đại Nhân, Mau Biến Đi!
-
Chương 3: Làm cơm auto tăng lương ?
Công việc của cô ở phòng hành chính, cách phòng tổng tài năm tầng, chắc chắn sẽ không gặp hắn ta. Với lại, công ty to lớn thế này, cô lại thuộc vào loại thấp bé chắc chắn việc gặp mặt hắn ta là một chuyện khó có thể xảy ra. Cô cũng yên tâm mà làm việc.
- Nhân mới? - Trưởng phòng đến cạnh bàn làm việc của cô, cao giọng hỏi.
Cô ngước cặp mắt tròn xoe lên nhìn, nở nụ cười tươi trả lời:
- Vâng. - Chí ít ra cũng nên gây ấn tượng tốt với trưởng phòng một chút, sau này có thể dễ sống.
Tên trưởng phòng cứng đờ trong vài giây, khôi phục lại dáng vẻ phong nhã như thường bước đi. Mấy anh đồng nghiệp xung quanh cô không ngừng chào hỏi, làm xôn xao cả một văn phòng. Không ai mà không muốn trò chuyện với bông hoa kiều diễm đang nở rộ ngay trong tầm mắt họ như thế này.
Giờ ăn trưa, cô không xuống cantin vì tiết kiệm, cô mang cơm ở nhà đi.
Hắn vừa họp xong với bên đối tác, vừa đi qua phòng cô.
Hắn, hai tay nhét túi quần, dựa người vào cửa nhìn chằm chằm người đang ăn trong kia. Giờ ăn trưa nên chô này rất vắng vẻ, tính ra chắc chỉ có hai ba người còn sót.
Cô đang mải mê với hộp cơm trưa của mình, phát hiện có tia điện lạnh lẽo truyền đến, lạnh buốt sống lưng. Chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, đưa mắt ra cửa.
- Tổng giám đốc! - Cô kinh hãi, hô lên.
Hắn nhìn bộ dạng kinh hãi của cô, khuôn mặt không chút biểu cảm. Bước vài bước đến bàn làm việc của cô.
- Cô không xuống cantin? - Hắn nhàn nhạt hỏi, đứng nhìn cô.
Vì hắn rất cao nên nhìn cô phải đưa tầm mắt xuống thấp. Còn cô đương nhiên phải ngước lên nhìn.
- Ờ... Tôi có cơm rồi. - Cô trả lời, cúi xuống tiếp tục giải quyết bữa trưa của mình.
Hắn hết nhìn cô, đến nhìn hộp cơm của cô. Cô vốn nhỏ bé, nên bộ đồng phục công sở này hơi rộng. Nó làm dáng người mảnh khảnh của cô càng thêm phần quyến rũ. Làm hắn nhớ đến thân thể mềm mại của cô lúc cùng hắn ân ái.
Hộp cơm của cô rất đạm bạc. Bao gồm cơm, ít rau cải và thịt. Cô tiếp tục ăn, không để ý đến hắn. Bỗng đồ ăn ngon lành của cô chạy đi mất...
Hắn trên tay cầm hộp cơm của cô, nếm thử chút thịt trong đó. Cũng không tồi.
- Trả đây! - Cô với hộp cơm trên tay hắn.
Hắn cầm hộp cơm, dơ cao. Ánh mắt đầy thách thức.
- Anh muốn ăn cũng không cần cướp của tôi như thế! Tôi cho anh ăn! - Cô hùng dũng nói.
Nói đi nói lại thì hắn là cấp trên của cô, tranh dành với hắn không tốt lắm. Với lại cô với hắn cũng đã.... nên không muốn dây dưa gì thêm.
Hắn híp mắt nguy hiểm, cười tà.
- Vậy từ nay tôi muốn ăn hộp cơm của cô, cô làm cho tôi chứ? - Hắn ra yêu cầu.
- Tiền! - Cô hất cằm, ra điều kiện. Chỉ cần tiền, cô sẽ làm. Một hộp cơm có nhằm nhò gì?
- Lương gấp đôi. - Hắn nhàn nhạt trả lời, rồi cầm hộp cơm ra khỏi phòng.
Cô sung sướng, chỉ cần làm một hộp cơm đơn giản, lương lại tăng gấp đôi. Thật quá đơn giản mà!
- Nhân mới? - Trưởng phòng đến cạnh bàn làm việc của cô, cao giọng hỏi.
Cô ngước cặp mắt tròn xoe lên nhìn, nở nụ cười tươi trả lời:
- Vâng. - Chí ít ra cũng nên gây ấn tượng tốt với trưởng phòng một chút, sau này có thể dễ sống.
Tên trưởng phòng cứng đờ trong vài giây, khôi phục lại dáng vẻ phong nhã như thường bước đi. Mấy anh đồng nghiệp xung quanh cô không ngừng chào hỏi, làm xôn xao cả một văn phòng. Không ai mà không muốn trò chuyện với bông hoa kiều diễm đang nở rộ ngay trong tầm mắt họ như thế này.
Giờ ăn trưa, cô không xuống cantin vì tiết kiệm, cô mang cơm ở nhà đi.
Hắn vừa họp xong với bên đối tác, vừa đi qua phòng cô.
Hắn, hai tay nhét túi quần, dựa người vào cửa nhìn chằm chằm người đang ăn trong kia. Giờ ăn trưa nên chô này rất vắng vẻ, tính ra chắc chỉ có hai ba người còn sót.
Cô đang mải mê với hộp cơm trưa của mình, phát hiện có tia điện lạnh lẽo truyền đến, lạnh buốt sống lưng. Chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, đưa mắt ra cửa.
- Tổng giám đốc! - Cô kinh hãi, hô lên.
Hắn nhìn bộ dạng kinh hãi của cô, khuôn mặt không chút biểu cảm. Bước vài bước đến bàn làm việc của cô.
- Cô không xuống cantin? - Hắn nhàn nhạt hỏi, đứng nhìn cô.
Vì hắn rất cao nên nhìn cô phải đưa tầm mắt xuống thấp. Còn cô đương nhiên phải ngước lên nhìn.
- Ờ... Tôi có cơm rồi. - Cô trả lời, cúi xuống tiếp tục giải quyết bữa trưa của mình.
Hắn hết nhìn cô, đến nhìn hộp cơm của cô. Cô vốn nhỏ bé, nên bộ đồng phục công sở này hơi rộng. Nó làm dáng người mảnh khảnh của cô càng thêm phần quyến rũ. Làm hắn nhớ đến thân thể mềm mại của cô lúc cùng hắn ân ái.
Hộp cơm của cô rất đạm bạc. Bao gồm cơm, ít rau cải và thịt. Cô tiếp tục ăn, không để ý đến hắn. Bỗng đồ ăn ngon lành của cô chạy đi mất...
Hắn trên tay cầm hộp cơm của cô, nếm thử chút thịt trong đó. Cũng không tồi.
- Trả đây! - Cô với hộp cơm trên tay hắn.
Hắn cầm hộp cơm, dơ cao. Ánh mắt đầy thách thức.
- Anh muốn ăn cũng không cần cướp của tôi như thế! Tôi cho anh ăn! - Cô hùng dũng nói.
Nói đi nói lại thì hắn là cấp trên của cô, tranh dành với hắn không tốt lắm. Với lại cô với hắn cũng đã.... nên không muốn dây dưa gì thêm.
Hắn híp mắt nguy hiểm, cười tà.
- Vậy từ nay tôi muốn ăn hộp cơm của cô, cô làm cho tôi chứ? - Hắn ra yêu cầu.
- Tiền! - Cô hất cằm, ra điều kiện. Chỉ cần tiền, cô sẽ làm. Một hộp cơm có nhằm nhò gì?
- Lương gấp đôi. - Hắn nhàn nhạt trả lời, rồi cầm hộp cơm ra khỏi phòng.
Cô sung sướng, chỉ cần làm một hộp cơm đơn giản, lương lại tăng gấp đôi. Thật quá đơn giản mà!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook