Ông Xã Đại Nhân, Mau Biến Đi!
-
Chương 17: Yên bình trong vòng tay anh !
Như thường lệ, cô cùng hắn đi làm. Sáng có một buổi họp ban kinh doanh, cô tất bật thu xếp đồ đạc trên bàn.
Lộp cộp, tiếng giày cao gót vang tới, một thân hình lắc lẻo đến bàn làm việc của Thiên Lam.
- Này, mang cái này cho phòng nhân sự. - Tố Nhiên cầm tập tài liệu " bộp " một tiếng, rơi xuống trước mặt cô.
Cô ngước đầu nhìn Tố Nhiên, thản nhiên trả lời.
- Xin lỗi tôi là thư kí của tổng giám đốc không phải của phó giám đốc.
- Cô! - Tố Nhiên trừng mắt.
- Xin lỗi tôi còn phải vào phòng họp. - Thiên Lam lịch sự nói, ôm tập tài liệu xoay gót.
Tố Nhiên căm phẫn nhìn theo bóng lưng bé nhỏ, bàn tay nắm thành quyền.
" Chờ đi, tôi sẽ cho cô phải hối hận! "
_____________
Ánh nắng làm Thiên Lam hơi chói mắt, đưa bàn tay lên che đi thứ ánh sáng khó chịu ấy bỗng một bóng đen to lớn xuất hiện, che đi một khoảng to lớn.
- Đi thôi! - Hắn nắm tay cô, sải bước về phía xa.
Bàn tay hắn rất ấm, bao trùm lấy bàn tay lạnh toát của cô. Bóng dáng cũng cao lớn, che nắng cho thân hình bé nhỏ của cô. Nếu như hắn cứ mãi che chở như thế này, dù thế nào đi nữa cô vẫn an tâm. Nhưng mà, người đàn ông này quá xa vời đối với cô. Hắn có gia thế, quyền lực, đứng trên vạn người như vậy, liệu cô có xứng?
- Nghĩ gì thế? - Hắn ôm cô, đưa mắt nhìn thành phố xa xa.
Trên ban công bé nhỏ nhà cô, hai người đứng dựa vào lan can. Cơn gió khẽ cuốn mái tóc cô, tung bay. Bàn tay to lớn lại vuốt vuốt.
- Tóc em vướng quá!
Cô khẽ cười, đưa tay túm lại mái tóc.
- Vậy sẽ không bay vào mặt anh nữa.
Hắn hài lòng, chống cằm lên đỉnh đầu cô, tham lam ngửi mùi thơm từ mái tóc cô.
- Làm gì thế? - Hắn hỏi.
- Không làm gì. - Cô nói, mắt nhùn thành phố xa xăm.
Hắn cau mày, vậy đứng đây làm gì? Làm chuyện khác không phải tốt hơn sao? ( -.- Boss đại nhân, anh không có chuyện gì ngoài chuyện này à?)
Nghĩ xong, hắn quả quyết bế cô vào phòng. Đứng như vậy, ngắm mà không ăn khó chịu nha:))
- Bắc Thần, anh không làm một ngày thì chết à? - Cô trừng mắt, tên này là cầm thú à? Ngày nào cũng vật lộn đến 2,3 giờ sáng, cô muốn ngủ nha, vẫn chưa muốn làm gấu trúc đâu.
- Ừ. - Hắn bắt đầu sờ mò...
Cô xụ mặt, ra chiêu làm nũng.
- Thần, người ta muốn ngủ. Mai rồi làm nha? Nha? - Cô chớp đôi mắt long lanh.
Hắn khựng lại, chết tiệt, cô lại học chiêu này ở đâu ra? Hắn muốn xiêu lòng rồi đây này.
- 4 hiệp? - Hắn cười tà, ra yêu cầu. ( ý Boss là mai làm 4 hiệp đó:> mới 2 hiệp chị nhà ta đã không chịu nổi rồi 4 hiệp chắc chớt~.~)
Cô trợn mắt, 4 hiệp? Thà giết luôn cô đi!
- 3 hiệp! - Cô hung hăng nói. Tên đàn ông chết tiệt muốn hù dọa cô.
- Vậy 5. - Hắn không muốn đôi co, nói một câu đơn giản. Sắc mặt ai kia đã trắng bệch.
- À thì 4 hiệp, 4 hiệp. - Cô lập tức thay đổi sắc mặt. Hắn quả không dễ trao đổi mà.
Hắn khẽ cười, ôm lấy cô bắt đầu ngủ....
Cô nằm trong lồng ngực hắn, yên bình chìm vào giấc ngủ.
____________
Nếu mãi mãi được yên bình trong vòng tay anh, em nguyện đánh đổi tất cả chỉ để yên bình trong vòng tay anh!
________
Lộp cộp, tiếng giày cao gót vang tới, một thân hình lắc lẻo đến bàn làm việc của Thiên Lam.
- Này, mang cái này cho phòng nhân sự. - Tố Nhiên cầm tập tài liệu " bộp " một tiếng, rơi xuống trước mặt cô.
Cô ngước đầu nhìn Tố Nhiên, thản nhiên trả lời.
- Xin lỗi tôi là thư kí của tổng giám đốc không phải của phó giám đốc.
- Cô! - Tố Nhiên trừng mắt.
- Xin lỗi tôi còn phải vào phòng họp. - Thiên Lam lịch sự nói, ôm tập tài liệu xoay gót.
Tố Nhiên căm phẫn nhìn theo bóng lưng bé nhỏ, bàn tay nắm thành quyền.
" Chờ đi, tôi sẽ cho cô phải hối hận! "
_____________
Ánh nắng làm Thiên Lam hơi chói mắt, đưa bàn tay lên che đi thứ ánh sáng khó chịu ấy bỗng một bóng đen to lớn xuất hiện, che đi một khoảng to lớn.
- Đi thôi! - Hắn nắm tay cô, sải bước về phía xa.
Bàn tay hắn rất ấm, bao trùm lấy bàn tay lạnh toát của cô. Bóng dáng cũng cao lớn, che nắng cho thân hình bé nhỏ của cô. Nếu như hắn cứ mãi che chở như thế này, dù thế nào đi nữa cô vẫn an tâm. Nhưng mà, người đàn ông này quá xa vời đối với cô. Hắn có gia thế, quyền lực, đứng trên vạn người như vậy, liệu cô có xứng?
- Nghĩ gì thế? - Hắn ôm cô, đưa mắt nhìn thành phố xa xa.
Trên ban công bé nhỏ nhà cô, hai người đứng dựa vào lan can. Cơn gió khẽ cuốn mái tóc cô, tung bay. Bàn tay to lớn lại vuốt vuốt.
- Tóc em vướng quá!
Cô khẽ cười, đưa tay túm lại mái tóc.
- Vậy sẽ không bay vào mặt anh nữa.
Hắn hài lòng, chống cằm lên đỉnh đầu cô, tham lam ngửi mùi thơm từ mái tóc cô.
- Làm gì thế? - Hắn hỏi.
- Không làm gì. - Cô nói, mắt nhùn thành phố xa xăm.
Hắn cau mày, vậy đứng đây làm gì? Làm chuyện khác không phải tốt hơn sao? ( -.- Boss đại nhân, anh không có chuyện gì ngoài chuyện này à?)
Nghĩ xong, hắn quả quyết bế cô vào phòng. Đứng như vậy, ngắm mà không ăn khó chịu nha:))
- Bắc Thần, anh không làm một ngày thì chết à? - Cô trừng mắt, tên này là cầm thú à? Ngày nào cũng vật lộn đến 2,3 giờ sáng, cô muốn ngủ nha, vẫn chưa muốn làm gấu trúc đâu.
- Ừ. - Hắn bắt đầu sờ mò...
Cô xụ mặt, ra chiêu làm nũng.
- Thần, người ta muốn ngủ. Mai rồi làm nha? Nha? - Cô chớp đôi mắt long lanh.
Hắn khựng lại, chết tiệt, cô lại học chiêu này ở đâu ra? Hắn muốn xiêu lòng rồi đây này.
- 4 hiệp? - Hắn cười tà, ra yêu cầu. ( ý Boss là mai làm 4 hiệp đó:> mới 2 hiệp chị nhà ta đã không chịu nổi rồi 4 hiệp chắc chớt~.~)
Cô trợn mắt, 4 hiệp? Thà giết luôn cô đi!
- 3 hiệp! - Cô hung hăng nói. Tên đàn ông chết tiệt muốn hù dọa cô.
- Vậy 5. - Hắn không muốn đôi co, nói một câu đơn giản. Sắc mặt ai kia đã trắng bệch.
- À thì 4 hiệp, 4 hiệp. - Cô lập tức thay đổi sắc mặt. Hắn quả không dễ trao đổi mà.
Hắn khẽ cười, ôm lấy cô bắt đầu ngủ....
Cô nằm trong lồng ngực hắn, yên bình chìm vào giấc ngủ.
____________
Nếu mãi mãi được yên bình trong vòng tay anh, em nguyện đánh đổi tất cả chỉ để yên bình trong vòng tay anh!
________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook