Ông Xã Đại Nhân, Mau Biến Đi!
-
Chương 10: Sói nhào tới !
Tan làm, Thiên Lam dọn dẹp trên bàn làm việc. Cánh cửa phòng bên cạch một tiếng, thân ảnh cao lớn xuất hiện.
- Thư kí Lam? - Hắn lớn tiếng gọi.
Cách hắn vài bước chân, Thiên Lam cô làm như không nghe thấy, tiếp tục công việc. Đặt lại tập hồ sơ xuống tủ, xoay chìa khóa tủ lại tiếp theo cầm lấy túi xách trực tiếp xoay gót chân bước đi.
Bắc Thần bị là người trong suốt, không tức giận mà ngược lại, cảm giác thích thú. Nhếch môi cười lạnh, bước chân thon dài theo gót cô.
- Tôi đưa em về?! - Bắc Thần ở trong thang máy nghiêm giọng.
- Không cần! - Cô lạnh lùng hừ một tiếng.
Tên đàn ông cặn bã nhà anh tôi đây không thèm!
- Em đang giận tôi? - Bắc Thần nói, đôi mắt khẽ liếc nhìn.
- Tôi mới không thèm. - Cô quay mặt đi, biểu cảm như đang giận dỗi.
- Tôi không biết dỗ phụ nữ! - Hắn thờ ơ nói, hai tay cắm vào túi quần.
Hắn là đang giải thích với cô hay đang dỗ dành? Thiên Lam khó hiểu, quay đầu nhìn hắn.
- Liên quan đến tôi?
- Đúng.
- Hừ! - Cô quay đầu như cũ, thầm rủa ba đời tổ tông nhà anh!
- Thiên Lam, là do tôi sai!
- Hả? - Bắc Thần là đang xin lỗi? Một người kiêu ngạo như hắn sao?
- Khụ khụ.... Tôi xin lỗi! - Hắn lảng đi, lần đầu tiên hắn nói xin lỗi với người khác.
- Ok! - Thiên Lam cười đến sáng lạn. Nếu nói người đàn ông này xin lỗi cô, cô thật muốn đánh mình mơ mộng mà nhưng giơf đây Bắc Thần hắn đang xin lỗi cô thật. Vẻ mặt " lần đầu xin lỗi người khác " của hắn rất cute.
Xin lỗi một câu như vậy đã hết giận? Vậy khả năng câu dẫn của mình vẫn còn tốt chán ( -.-). Hắn nhếch môi.
- Vậy đi ăn một bữa? - Hắn mỉm cười, tỏ vẻ thành thật nói.
- Ừm. - Cô cười vui vẻ.
_____________________
Dẫn cô đi ăn xong, Bắc Thần lái xe đưa cô về nhà.
- Tôi khát nước. - Hắn giả vờ biểu hiện khát nước.
- Về nhà mà uống đi! - Cô tháo dây an toàn, nói.
- Tôi đãi em một bữa ăn sang trọng như vậy, mà em ngay cả cốc nước cũng không thể cho? - Hắn phê phán.
Con người này còn biết quý trọng đồng tiền sao? Cô nghi ngờ nói.
- Được rồi, tôi mang xuống cho anh.
- Tôi muốn lên nhà em uống nước tiện thể xem nhà luôn. - Bắc Thần bước xuống xe. Tâm địa xấu xa nổi lên.
- Không cần! Sẽ nhanh có nước! - Cô nhìn vẻ mặt gian ác của hắn, khinh thường quay lưng lên chung cư.
Mở cửa nhà mình, Thiên Lam đặt túi xách xuống ghế sofa, lấy bình nước trên bàn rót vào ly.
Điều không ngờ chính là,móng vuốt sói từ đâu lao đến, xoa xao mông cô. Cô trừng mắt cầm lấy cổ tay hắn, quay mặt nhìn xem người biến thái nào đáng sàm sỡ mình.
Bắc Thần cười trìu mến, vẽ nụ cười đẹp trên môi.
- Chúng ta làm tiếp chuyện hôm nay dang dở nhé!
Thiên Lam sợ hãi, đánh rơi cả chiếc cốc vang lên tiếng vỡ rộn ràng.
- Bảo bối, em sẽ đánh thức hàng xóm mất. - Hắn chế trụ tay cô, khẽ cắn vành tai mềm mại.
- Thư kí Lam? - Hắn lớn tiếng gọi.
Cách hắn vài bước chân, Thiên Lam cô làm như không nghe thấy, tiếp tục công việc. Đặt lại tập hồ sơ xuống tủ, xoay chìa khóa tủ lại tiếp theo cầm lấy túi xách trực tiếp xoay gót chân bước đi.
Bắc Thần bị là người trong suốt, không tức giận mà ngược lại, cảm giác thích thú. Nhếch môi cười lạnh, bước chân thon dài theo gót cô.
- Tôi đưa em về?! - Bắc Thần ở trong thang máy nghiêm giọng.
- Không cần! - Cô lạnh lùng hừ một tiếng.
Tên đàn ông cặn bã nhà anh tôi đây không thèm!
- Em đang giận tôi? - Bắc Thần nói, đôi mắt khẽ liếc nhìn.
- Tôi mới không thèm. - Cô quay mặt đi, biểu cảm như đang giận dỗi.
- Tôi không biết dỗ phụ nữ! - Hắn thờ ơ nói, hai tay cắm vào túi quần.
Hắn là đang giải thích với cô hay đang dỗ dành? Thiên Lam khó hiểu, quay đầu nhìn hắn.
- Liên quan đến tôi?
- Đúng.
- Hừ! - Cô quay đầu như cũ, thầm rủa ba đời tổ tông nhà anh!
- Thiên Lam, là do tôi sai!
- Hả? - Bắc Thần là đang xin lỗi? Một người kiêu ngạo như hắn sao?
- Khụ khụ.... Tôi xin lỗi! - Hắn lảng đi, lần đầu tiên hắn nói xin lỗi với người khác.
- Ok! - Thiên Lam cười đến sáng lạn. Nếu nói người đàn ông này xin lỗi cô, cô thật muốn đánh mình mơ mộng mà nhưng giơf đây Bắc Thần hắn đang xin lỗi cô thật. Vẻ mặt " lần đầu xin lỗi người khác " của hắn rất cute.
Xin lỗi một câu như vậy đã hết giận? Vậy khả năng câu dẫn của mình vẫn còn tốt chán ( -.-). Hắn nhếch môi.
- Vậy đi ăn một bữa? - Hắn mỉm cười, tỏ vẻ thành thật nói.
- Ừm. - Cô cười vui vẻ.
_____________________
Dẫn cô đi ăn xong, Bắc Thần lái xe đưa cô về nhà.
- Tôi khát nước. - Hắn giả vờ biểu hiện khát nước.
- Về nhà mà uống đi! - Cô tháo dây an toàn, nói.
- Tôi đãi em một bữa ăn sang trọng như vậy, mà em ngay cả cốc nước cũng không thể cho? - Hắn phê phán.
Con người này còn biết quý trọng đồng tiền sao? Cô nghi ngờ nói.
- Được rồi, tôi mang xuống cho anh.
- Tôi muốn lên nhà em uống nước tiện thể xem nhà luôn. - Bắc Thần bước xuống xe. Tâm địa xấu xa nổi lên.
- Không cần! Sẽ nhanh có nước! - Cô nhìn vẻ mặt gian ác của hắn, khinh thường quay lưng lên chung cư.
Mở cửa nhà mình, Thiên Lam đặt túi xách xuống ghế sofa, lấy bình nước trên bàn rót vào ly.
Điều không ngờ chính là,móng vuốt sói từ đâu lao đến, xoa xao mông cô. Cô trừng mắt cầm lấy cổ tay hắn, quay mặt nhìn xem người biến thái nào đáng sàm sỡ mình.
Bắc Thần cười trìu mến, vẽ nụ cười đẹp trên môi.
- Chúng ta làm tiếp chuyện hôm nay dang dở nhé!
Thiên Lam sợ hãi, đánh rơi cả chiếc cốc vang lên tiếng vỡ rộn ràng.
- Bảo bối, em sẽ đánh thức hàng xóm mất. - Hắn chế trụ tay cô, khẽ cắn vành tai mềm mại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook