Ông Xã Của Tôi Là Đại Boss
-
Chương 35: The First Time (1) (H+)
Tiêu Phong một tay ôm eo Diệp Băng Hy, một tay vỗ về lưng cô. Diệp Băng Hy cũng thuận thế túm lấy áo sơ mi trên lưng anh, ôm chặt lấy cổ anh, dựa sát vào ngực anh hơn.
Môi của hai người chà sát vào nhau, hai đầu lưỡi cuốn lấy nhau, ngay cả hơi thở nặng nề cũng đan xen vào nhau.
Trong lúc ý loạn tình mê, người Diệp Băng Hy như nhũn ra, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều đặt trên người Tiêu Phong.
Tiêu Phong tiếc nuối buông đầu lưỡi cô ra, đem người cô đặt dưới thân mình. Khuôn mặt anh cúi xuống thấp hơn, môi anh tiếp tục truy đuổi dán lên môi cô, nhưng có chút không giống đó là lần này chỉ là từng chút, từng chút một hôn lên môi cô.
Diệp Băng Hy nhắm mắt để mặc cho anh hôn, tay thuận thế mà len lỏi đến nút áo sơ mi của anh, từ từ cởi từng chiếc từng chiếc một.
Đôi tay thon dài tì nhẹ lên cơ ngực rắn chắc của Tiêu Phong, hô hấp nặng nề. Phải nói rằng dáng người của anh rất chuẩn, Diệp Băng Hy như bị hút hồn bởi cơ ngực đẹp như tạc tượng ấy
Tiêu Phong dừng hẳn động tác, tiếc nuối rời khỏi đôi môi nóng bỏng của cô.
"Băng Hy!" Giọng anh cất lên khàn và nhỏ, mang theo hơi thở nặng nề.
"Tiêu Phong, tôi không tiếc nuối gì cả. Là tôi tình nguyện trao cho anh." Diệp Băng Hy dứt lời liền đặt một nụ hôn lên môi anh, đôi tay xoa nhẹ lên ngực Tiêu Phong. Có lẽ một chút men say đã khiến cô can đảm và chủ động hơn rất nhiều.
"Băng Hy, anh yêu em." Tiêu Phong nở một nụ cười mãn nguyện đầy ấm áp. Trước đây anh luôn không hiểu vì sao mình cứ luôn suy nghĩ, nhớ nhung một cô gái nhỏ, lúc nào cũng ồn ào bên tai anh nhưng giờ thì anh đã hiểu rõ được lòng mình: anh yêu cô, thậm chí là yêu cô rất nhiều, nhiều hơn cả trong trí tưởng tượng của anh. Nhìn thấy những giọt nước mắt của cô mà lòng anh đau như có ngàn vết dao đâm vậy, anh chỉ muốn đem cô ôm thật chặt vào lòng mình.
Anh lại cúi thấp người xuống trao cho cô một nụ hôn nóng bỏng, mãnh liệt. Đôi tay vuốt ve lưng cô, len lỏi tìm kiếm khoá kéo.
Chiếc váy trắng từ từ được kéo xuống để lộ bờ vai thon gọn, xương quai xanh quyến rũ cùng đôi gò bồng đảo căng tròn. Tiêu Phong khẽ di chuyển xuống phía dưới, hôn nhẹ vào xương quai xanh của cô. Đột nhiên anh dừng lại, nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Băng Hy:
"Băng Hy, em có chắc không? Em đang say, anh không muốn sau này em phải hối hận."
Diệp Băng Hy nở một nụ cười đẹp đến mê hồn.
"Không ngờ anh lại quân tử đến vậy. Em yêu anh, em tình nguyện trao tất cả mọi thứ cho anh. Chúng ta còn trẻ, em muốn sống thật với cảm xúc của mình. Em còn sợ anh ghét em nữa chứ! Nếu em yêu anh và anh cũng yêu em thì chẳng có gì là sai hết." Cô hôn nhẹ lên môi anh.
Cái giọng nói dịu dàng, ngọt ngào ấy như hút lấy hồn Tiêu Phong. Anh hôn lên khắp cổ cô, để lại những vệt hồng đầy ám muội.
Tiêu Phong khẽ nhón người dậy, thuận tay cởi thắt lưng cùng chiếc quần tây vướng víu trên người, chỉ còn lại mỗi chiếc quần lót che lại nơi nam tính ấy.
Anh lấy tay xoa nhẹ đôi gò bồng đảo căng tròn của cô.
Đặt khuôn mặt góc cạnh vào mà hít hà mùi hương dễ chịu toả ra từ cơ thể cô.
"Thơm quá!" Mùi hương này quả thực vô cùng quyến rũ.
Tiêu Phong hôn nhẹ lên ngực cô,cái lưỡi tinh nghịch liếm vào nhũ hoa hồng hào đang cứng đờ vì khoái cảm của cô.
Diệp Băng Hy không chịu nổi mà rên lên một tiếng.
"Ưm"
Âm thanh âý như một mị lực càng kích thích dục vọng của Tiêu Phong.
Môi của hai người chà sát vào nhau, hai đầu lưỡi cuốn lấy nhau, ngay cả hơi thở nặng nề cũng đan xen vào nhau.
Trong lúc ý loạn tình mê, người Diệp Băng Hy như nhũn ra, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều đặt trên người Tiêu Phong.
Tiêu Phong tiếc nuối buông đầu lưỡi cô ra, đem người cô đặt dưới thân mình. Khuôn mặt anh cúi xuống thấp hơn, môi anh tiếp tục truy đuổi dán lên môi cô, nhưng có chút không giống đó là lần này chỉ là từng chút, từng chút một hôn lên môi cô.
Diệp Băng Hy nhắm mắt để mặc cho anh hôn, tay thuận thế mà len lỏi đến nút áo sơ mi của anh, từ từ cởi từng chiếc từng chiếc một.
Đôi tay thon dài tì nhẹ lên cơ ngực rắn chắc của Tiêu Phong, hô hấp nặng nề. Phải nói rằng dáng người của anh rất chuẩn, Diệp Băng Hy như bị hút hồn bởi cơ ngực đẹp như tạc tượng ấy
Tiêu Phong dừng hẳn động tác, tiếc nuối rời khỏi đôi môi nóng bỏng của cô.
"Băng Hy!" Giọng anh cất lên khàn và nhỏ, mang theo hơi thở nặng nề.
"Tiêu Phong, tôi không tiếc nuối gì cả. Là tôi tình nguyện trao cho anh." Diệp Băng Hy dứt lời liền đặt một nụ hôn lên môi anh, đôi tay xoa nhẹ lên ngực Tiêu Phong. Có lẽ một chút men say đã khiến cô can đảm và chủ động hơn rất nhiều.
"Băng Hy, anh yêu em." Tiêu Phong nở một nụ cười mãn nguyện đầy ấm áp. Trước đây anh luôn không hiểu vì sao mình cứ luôn suy nghĩ, nhớ nhung một cô gái nhỏ, lúc nào cũng ồn ào bên tai anh nhưng giờ thì anh đã hiểu rõ được lòng mình: anh yêu cô, thậm chí là yêu cô rất nhiều, nhiều hơn cả trong trí tưởng tượng của anh. Nhìn thấy những giọt nước mắt của cô mà lòng anh đau như có ngàn vết dao đâm vậy, anh chỉ muốn đem cô ôm thật chặt vào lòng mình.
Anh lại cúi thấp người xuống trao cho cô một nụ hôn nóng bỏng, mãnh liệt. Đôi tay vuốt ve lưng cô, len lỏi tìm kiếm khoá kéo.
Chiếc váy trắng từ từ được kéo xuống để lộ bờ vai thon gọn, xương quai xanh quyến rũ cùng đôi gò bồng đảo căng tròn. Tiêu Phong khẽ di chuyển xuống phía dưới, hôn nhẹ vào xương quai xanh của cô. Đột nhiên anh dừng lại, nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Băng Hy:
"Băng Hy, em có chắc không? Em đang say, anh không muốn sau này em phải hối hận."
Diệp Băng Hy nở một nụ cười đẹp đến mê hồn.
"Không ngờ anh lại quân tử đến vậy. Em yêu anh, em tình nguyện trao tất cả mọi thứ cho anh. Chúng ta còn trẻ, em muốn sống thật với cảm xúc của mình. Em còn sợ anh ghét em nữa chứ! Nếu em yêu anh và anh cũng yêu em thì chẳng có gì là sai hết." Cô hôn nhẹ lên môi anh.
Cái giọng nói dịu dàng, ngọt ngào ấy như hút lấy hồn Tiêu Phong. Anh hôn lên khắp cổ cô, để lại những vệt hồng đầy ám muội.
Tiêu Phong khẽ nhón người dậy, thuận tay cởi thắt lưng cùng chiếc quần tây vướng víu trên người, chỉ còn lại mỗi chiếc quần lót che lại nơi nam tính ấy.
Anh lấy tay xoa nhẹ đôi gò bồng đảo căng tròn của cô.
Đặt khuôn mặt góc cạnh vào mà hít hà mùi hương dễ chịu toả ra từ cơ thể cô.
"Thơm quá!" Mùi hương này quả thực vô cùng quyến rũ.
Tiêu Phong hôn nhẹ lên ngực cô,cái lưỡi tinh nghịch liếm vào nhũ hoa hồng hào đang cứng đờ vì khoái cảm của cô.
Diệp Băng Hy không chịu nổi mà rên lên một tiếng.
"Ưm"
Âm thanh âý như một mị lực càng kích thích dục vọng của Tiêu Phong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook