Ông Xã Chày Bửa
-
Chương 51: Nói đùa ?
Mạc Yến bị hắn nhìn vậy có chút chột dạ, nhưng mặt thì vẫn không thể hiện ra... giả bộ như giúp Bắc Tân Khởi kiểm tra xem người hắn có bị sao không....
Vừa giơ tay ra thì đã bị Bắc Tân Khởi nắm lấy....
- Nha đầu, có việc gì thì nói thẳng ra đi!
Mặc dù hắn rất thích Mạc Yến gọi hắn như vậy, nhưng không phải bằng ngữ điệu này...
Vả lại, tối qua cô thậm chí còn chẳng hề quan tâm tới hắn như vậy... mà nay thái độ lại quay ngoắt 180 độ như vậy... thì ắt là phải có vấn đề gì đó rồi...
Hai người lớn lên bên nhau,Mạc Yến cũng chẳng định giấu hắn chút ý đồ của mình... cô mở một chai nước suối, cười híp mí đưa cho hắn,đôi mắt cười tít thành hình bán nguyệt rồi:
- Việc hôm qua anh bảo trừ một tháng lương của em ý, là nói đùa thôi phải không?
Bắc Tân Khởi cũng không khách sáo, cầm lấy chai nước, uống mấy ngụm hết sạch luôn...
Mạc Yến im lặng nhìn hắn,đợi câu trả lời...
Uống xong chai nước, nhét cái vỏ chai trống không vào tay Mạc Yến, đôi môi mỏng quyến rũ khẽ nhếch lên:
- Em thấy, anh giống như đang nói đùa sao?
🌩🌩🌩 sét đánh ngang tai....
Một câu nói giản đơn nhưng đủ để làm vỡ tan mọi hi vọng nhỏ bé của Mạc Yến... đến chút tro cũng không còn....
- Trả lại nước cho em!
Giơ tay ra.... Mạc Yến đang rất bực...
- Hết.... rồi!
Bắc Tân Khởi có vẻ như đang rất vui....quay xe... tiếp tục lái xe tới công ti...
Mạc Yến ngồi bên cạnh.... sắc mặt rất chi là....
Nói Bắc Tân Khởi không tốt.... nhưng từ nhỏ tới lớn hắn đã vì cô mà làm rất nhiều việc, còn hơn cả người thân ruột thịt đã làm cho cô...
Nói hắn tốt... nhưng một người đối xử tốt với cô thì làm sao mà có thể chỉ vì một cuộc điện thoại mà trừ hết cả tháng lương của cô cơ chứ?
Phải biết rằng cô ở đây một thân một mình,ngay cả một người thân để dựa dẫm cũng không có.... hiện giờ ăn cùng hắn, ở cùng hắn thì không có gì đáng nói.... Nhưng sau này cô tìm được chỗ ở khác rồi thì sao?
Cả quãng đường còn lại.... cả hai đều im thin thít....
Đến công ti...
Lần này, Mạc Yến vẫn giữ khoảng cách tuyệt đối với Bắc Tân Khởi, đi theo sau hắn cách xa hẳn một quãng dài...
Bắc Tân Khởi rất là không thích cái hành động kéo xa khoảng cách giữa hai người như vậy.... đã vài lần hắn định quay lại kéo cô đi theo bên cạnh... nhưng đều bị Mạc Yến tránh được......
Đến tầng làm việc của cả hai thì mọi người khác đều thấy ngạc nhiên khi hai người họ cùng xuất hiện... nhưng lại thấy người trước kẻ sau, đi cách nhau xa vậy thì cũng chỉ cho là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi.
Nhiệm vụ hôm nay của Mạc Yến vẫn là tìm hiểu về công ti...
Xí nghiệp của gia tộc họ Bắc rất là lớn, tài liệu liên quan tới công ti cũng rất nhiều.... nội dung Mạc Yến cần phải nắm bắt cũng rất nhiều...
Giờ nghỉ trưa, mọi người trong công ti đều vào căng tin ăn trưa, còn ai không ăn thì cũng về nhà nghỉ ngơi... cả tầng lầu rộng lớn chỉ còn Mạc Yến cùng với Bắc Tân Khởi...
Mạc Yến mang theo bữa trưa,được đựng trong chiếc cặp lồng giữ nhiệt mà hôm qua Mạc Yến mua được trong lúc dạo phố.
Bữa trưa có tôm rang với ớt, mực cuốn,còn có rau cải luộc, dù không nhiều, nhưng với cô thế là đủ.
Bắc Tân Khởi từ phòng làm việc bước ra ngoài, đi qua bàn làm việc của Mạc Yến, bước đi vài bước, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn,lại lùi bước lại...
Ánh mắt dừng lại nơi cặp lồng cơm của Mạc Yến.
- Còn mang theo bữa trưa à!
Giọng nói vang lên đầy vẻ lười nhác...
Mạc Yến đang chuẩn bị ăn trưa, ngẩng đầu lên,bắt gặp ánh mắt hắn...nhớ đến bát mì tôm hôm trước nữa thì lập tức cảnh giác cao độ.
- Sao không có phần của anh?
Bắc Tân Khởi bất bình...
Mạc Yến:
- Ai mà biết bữa trưa anh dùng thế nào chứ?
Có khi còn có hẹn với cô gái nào đó thì sao?
Câu sau, Mạc Yến không nói ra miệng....
Vừa giơ tay ra thì đã bị Bắc Tân Khởi nắm lấy....
- Nha đầu, có việc gì thì nói thẳng ra đi!
Mặc dù hắn rất thích Mạc Yến gọi hắn như vậy, nhưng không phải bằng ngữ điệu này...
Vả lại, tối qua cô thậm chí còn chẳng hề quan tâm tới hắn như vậy... mà nay thái độ lại quay ngoắt 180 độ như vậy... thì ắt là phải có vấn đề gì đó rồi...
Hai người lớn lên bên nhau,Mạc Yến cũng chẳng định giấu hắn chút ý đồ của mình... cô mở một chai nước suối, cười híp mí đưa cho hắn,đôi mắt cười tít thành hình bán nguyệt rồi:
- Việc hôm qua anh bảo trừ một tháng lương của em ý, là nói đùa thôi phải không?
Bắc Tân Khởi cũng không khách sáo, cầm lấy chai nước, uống mấy ngụm hết sạch luôn...
Mạc Yến im lặng nhìn hắn,đợi câu trả lời...
Uống xong chai nước, nhét cái vỏ chai trống không vào tay Mạc Yến, đôi môi mỏng quyến rũ khẽ nhếch lên:
- Em thấy, anh giống như đang nói đùa sao?
🌩🌩🌩 sét đánh ngang tai....
Một câu nói giản đơn nhưng đủ để làm vỡ tan mọi hi vọng nhỏ bé của Mạc Yến... đến chút tro cũng không còn....
- Trả lại nước cho em!
Giơ tay ra.... Mạc Yến đang rất bực...
- Hết.... rồi!
Bắc Tân Khởi có vẻ như đang rất vui....quay xe... tiếp tục lái xe tới công ti...
Mạc Yến ngồi bên cạnh.... sắc mặt rất chi là....
Nói Bắc Tân Khởi không tốt.... nhưng từ nhỏ tới lớn hắn đã vì cô mà làm rất nhiều việc, còn hơn cả người thân ruột thịt đã làm cho cô...
Nói hắn tốt... nhưng một người đối xử tốt với cô thì làm sao mà có thể chỉ vì một cuộc điện thoại mà trừ hết cả tháng lương của cô cơ chứ?
Phải biết rằng cô ở đây một thân một mình,ngay cả một người thân để dựa dẫm cũng không có.... hiện giờ ăn cùng hắn, ở cùng hắn thì không có gì đáng nói.... Nhưng sau này cô tìm được chỗ ở khác rồi thì sao?
Cả quãng đường còn lại.... cả hai đều im thin thít....
Đến công ti...
Lần này, Mạc Yến vẫn giữ khoảng cách tuyệt đối với Bắc Tân Khởi, đi theo sau hắn cách xa hẳn một quãng dài...
Bắc Tân Khởi rất là không thích cái hành động kéo xa khoảng cách giữa hai người như vậy.... đã vài lần hắn định quay lại kéo cô đi theo bên cạnh... nhưng đều bị Mạc Yến tránh được......
Đến tầng làm việc của cả hai thì mọi người khác đều thấy ngạc nhiên khi hai người họ cùng xuất hiện... nhưng lại thấy người trước kẻ sau, đi cách nhau xa vậy thì cũng chỉ cho là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi.
Nhiệm vụ hôm nay của Mạc Yến vẫn là tìm hiểu về công ti...
Xí nghiệp của gia tộc họ Bắc rất là lớn, tài liệu liên quan tới công ti cũng rất nhiều.... nội dung Mạc Yến cần phải nắm bắt cũng rất nhiều...
Giờ nghỉ trưa, mọi người trong công ti đều vào căng tin ăn trưa, còn ai không ăn thì cũng về nhà nghỉ ngơi... cả tầng lầu rộng lớn chỉ còn Mạc Yến cùng với Bắc Tân Khởi...
Mạc Yến mang theo bữa trưa,được đựng trong chiếc cặp lồng giữ nhiệt mà hôm qua Mạc Yến mua được trong lúc dạo phố.
Bữa trưa có tôm rang với ớt, mực cuốn,còn có rau cải luộc, dù không nhiều, nhưng với cô thế là đủ.
Bắc Tân Khởi từ phòng làm việc bước ra ngoài, đi qua bàn làm việc của Mạc Yến, bước đi vài bước, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn,lại lùi bước lại...
Ánh mắt dừng lại nơi cặp lồng cơm của Mạc Yến.
- Còn mang theo bữa trưa à!
Giọng nói vang lên đầy vẻ lười nhác...
Mạc Yến đang chuẩn bị ăn trưa, ngẩng đầu lên,bắt gặp ánh mắt hắn...nhớ đến bát mì tôm hôm trước nữa thì lập tức cảnh giác cao độ.
- Sao không có phần của anh?
Bắc Tân Khởi bất bình...
Mạc Yến:
- Ai mà biết bữa trưa anh dùng thế nào chứ?
Có khi còn có hẹn với cô gái nào đó thì sao?
Câu sau, Mạc Yến không nói ra miệng....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook