Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin
-
Chương 63: Gian thương
Editor: Puck - Diễn đàn
Trong đầu có một âm thanh đang nói với anh, ăn luôn cô đi!
Xương cũng không được để dư lại cho người khác…
Cùng lúc đó, hệ thống đèn tín hiệu cảnh báo trong thân thể An Cửu cũng khởi động, gần như lăn một vòng mò đến đầu kia của ghế sa lon.
Phó Thần Thương chống cằm nhìn cô, vật nhỏ tiến bộ rất nhanh, đã hiểu được nhìn sắc mặt đàn ông.
Chỉ có điều, nhìn hiểu thì như thế nào? Chạy thoát được lòng bàn tay của anh sao?
Tròng mắt âm u của Phó Thần Thương nhìn đến cô thấm vào người, An Cửu sờ da gà nổi lên trên cánh tay, bay qua lưng ghế sa lon chạy trốn, “Dù sao sự việc chính là như vậy, anh tin hay không thì tùy, tôi… Tôi đi tắm ngủ!”
Trốn xong lại không yên lòng, tựa vào bên khung cửa cẩn thận từng li từng tí hỏi, “Tôi đều nói rõ, anh không tức giận chứ?”
Dù thế nào đi nữa anh không nói lời nào cô coi như anh chấp nhận.
An Cửu nghĩ tới, không phải cùng bạn trai (cũ) vào hộp đêm còn tìm được hai em gái ngồi bên mà thôi sao. Không uống rượu, còn chỉ hút một điếu thuốc…
Cái này có gì rất tức giận chứ? Nếu như ngay cả mức độ này cũng tức giận, vậy Tống Hưng Quốc sao sống tới ngày nay được.
An Cửu tự an ủi mình một phen rốt cuộc yên tâm, sau đó vui sướng đi tắm.
Phó Thần Thương một câu cũng không nói, bình tĩnh rất có kiên nhẫn ngồi trên ghế sa lon, chờ dê béo nhỏ tự tắm rửa sạch sẽ đưa đến bên miệng.
An Cửu lề mề tắm hơn một giờ, da cũng chà đỏ, trong đầu vẫn bật còi báo động, vẫn tút tút tút kêu vang, khiến cho cô tâm hoảng ý loạn, trước khi đi vào vẻ mặt Phó Thần Thương rõ ràng thật bình tĩnh, làm sao lại cứ cảm thấy lo sợ chứ.
Đầu ngón tay ngâm đến nhăn nheo, An Cửu cuối cùng từ trong nước ra ngoài, lau khô thân thể, sấy khô tóc, vẫn hơi không yên lòng, vì vậy bọc khăn tắm nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa phòng tắm ra muốn nhìn Phó Thần Thương đang làm gì, sao không hề có một chút động tĩnh.
Trên ngón tay ứa ra nước đặt lên khóa cửa lạnh như băng, chậm rãi quay 45 độ cùng chiều kim đồng hồ, cửa chợt bị người từ bên ngoài kéo ra, thân thể của cô vốn hoàn toàn dính vào trên cửa, vào lúc này không ổn định trực tiếp xông về phía trước, một cánh tay mạnh mẽ kịp thời ngăn cản quán tính vọt tới trước của cô, tiếp theo thuận thế ôm hông của cô, nhấc lên ném một cái, liền ném cô qua bả vai, cái mông hướng lên, đầu hướng xuống… Động tác liên tiếp lưu loát sinh động như gió nhẹ nước chảy tập luyện vài trăm lần.
“Phó Thần Thương anh hèn hạ!!!” Trong lòng An Cửu hung hăng mắng một câu.
Người này có tâm lý biến thái cái gì? Lại vẫn canh ngoài cửa chờ cô? Một giờ lận! Toàn bộ một giờ! Làm ơn ngài có thể có điểm hạn cuối không?
Từ phòng tắm đến phòng ngủ, giãy giụa đến khăn tắm trên người rơi xuống đất, một chiếc quần lót duy nhất cũng bị xé, sau đó là cà vạt màu xám xanh bạc, áo khoác âu phục màu đen…
Phó Thần Thương dùng chân khép cửa phòng, ném cô lên trên giường, cởi áo sơ mi dây lưng của mình…
An Cửu bò dậy định chạy, anh cũng không ngăn cản, đợi khi cô chạy đến cửa xoay khóa cửa thì mới không nhanh không chậm ôm hông của cô một phát kéo vào trong ngực, lui về phía sau hai người cùng nhau ngã tới trên giường.
Một lộn nhào, thân thể lửa nóng giống như tòa núi nhỏ đè ép lấy cô đến gió thổi không lọt, ngón tay vạch ra thăm dò vào qua loa làm gì đã chuẩn bị, sưng to vận thế chờ phát động mài mấy cái ở cửa vào trắng nõn, đầu tiên là chen một đầu vào, tiếp theo giữ hông của cô chôn vào toàn bộ, không có bất kỳ tạm dừng nào liền bắt đầu nội dung sâu sắc dày đặc như mưa rơi.
An Cửu như cá cong người lên, chợt níu chặt ga giường, vừa đau lại căng bị căng đến khó chịu không thôi, vì vậy từng chút từng chút co lên, Phó Thần Thương chỉ thấy cô trốn, đợi cô trốn thật nhanh sắp thoát khỏi liền túm hông của cô nặng nề đè xuống dưới…
“Ừ a…” Thoáng chốc gần như đánh bay hồn cô, lời mắng đến khóe miệng biến thành cầu khẩn thở không ra hơi, “Chậm… Phó Thần Thương anh chậm một chút…”
Cúi người dùng đầu cọ chăn mỏng cô che ở trên người ra, đợi thỏ trắng nhỏ đáng yêu nhảy bật ra ngoài liền há miệng ngậm lấy, động tác phía dưới thân cũng không ngừng, bàn tay to nhét vào mông thịt mềm mại của cô gần như hút tay của anh vào, nâng eo, co mông, cái sau nặng hơn cái trước…
“Thoải mái không?” Anh hừ nhẹ, giọng điệu muốn ăn đòn ta đây lấy ơn báo oán.
Thân thể An Cửu theo động tác đụng chạm của anh đung đưa trên dưới, cắn răng nghiến lợi, “Thoải mái cái đầu anh! Viết chì loại 0.2 chứa được ngòi chì loại 0.5 sao?”
“Tôi coi như em đang khen ngợi tôi.”
“Khen ngợi anh không nhân tính sao? Khốn kiếp sao không chen gẫy anh chứ?”
“Tôi không yếu ớt như vậy.”
“Anh không có tôi có!”
Tâm tình của Phó Thần Thương hiển nhiên thay đổi tốt một chút, chỉ khẽ cười một tiếng, lật cô ra đè sau lưng rồi tiếp tục, bên trong căn phòng yên tĩnh, tiếng vang quan hệ hòa hợp gắn bó khiến cho cô mặt đỏ tới mang tai, tốc độ dây dưa càng lúc càng nhanh đến thân thể của cô gần như bốc cháy.
Sau khi chấm dứt, người kia cũng không ra ngoài, cứ như vậy đè ở trên người cô, chờ thứ ở trong cơ thể nàng từ từ khôi phục căng to, liền rút ra thay đổi một kiểu khác tiếp tục. An Cửu rốt cuộc không thể nhịn được nữa, “Vui vẻ thì làm, không vui vẻ cũng muốn làm, trừng phạt thì làm, phần thưởng cũng muốn làm, cầm thú, tôi còn là học sinh cấp ba! Anh không thể tiết chế chút?”
Nhìn thân thể mê người phía dưới, Phó Thần Thương không biết hối cải chút nào, “Bảo bối, nếu như vậy tôi còn nhịn được, đó chính là không bằng cầm thú, lại nói, em già như vậy còn là học sinh cấp ba?”
“Già! Nữa! Cũng! Chưa! Bằng! Anh!”
“Già nữa cũng chỉnh động được em!”
“Không phải nói không thể ảnh hưởng tới việc học tập của tôi sao? Ngụy quân tử, ra vẻ đạo mạo, mặt người dạ thú!”
“Ngày mai thứ bảy.”
“Thứ bảy cũng phải học thêm.”
“Học thêm vào buổi chiều.”
“Anh căn bản chính là tính toán tốt đi!”
…
Chuyện ngày hôm nay đã dạy An Cửu một đạo lý, đáng sợ hơn sói xám lớn chính là sói xám lớn có tính nhẫn nại tùy thời mà động.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Sáng ngày hôm sau, An Cửu giống như làm động tác gập bụng cả ngày, toàn thân đau nhức eo cũng không thẳng lên được, người kia lại sớm rời giường, tươi cười rạng rỡ, giày Tây, ăn mặc rực rỡ hẳn lên, lóng lánh đến mức có thể trực tiếp đi làm chú rể trong hôn lễ.
An Cửu thò đầu ra, ánh mắt như hình với bóng nhìn chằm chằm sau lưng của anh, “Anh đi đâu?”
“Đứa bé không nên hỏi chuyện của người lớn.”
“Dựa vào cái gì chỉ cho anh quản tôi, tôi không thể để ý tới anh! Anh đi đâu, đi gặp ai, nam hay nữ vậy, khi nào trở lại?” An Cửu nhất quyết không tha.
Phó Thần Thương xoay người, đi tới ngồi ở mép giường, An Cửu lập tức không có tiền đồ lăn một vòng rúc vào trong góc.
Phó Thần Thương khẽ cười một tiếng, “Chín giờ sáng, tổ chức họp báo với phóng viên về thành lập tập đoàn Thịnh Thế; mười hai giờ trưa, nhân viên cao cấp của công ty liên hoan; tám giờ tối, tiệc rượu kỷ niệm tròn năm mươi năm của truyền thông Tụ Tinh…”
An Cửu nghe anh kiên nhẫn thông báo hành trình với mình, vẻ mặt ngượng ngùng, tại sao anh chất vấn mình chính là nên có, mình quản anh khỉ gió gì lại giống như cố tình gây sự. Không công bằng!
“Nhớ dậy ăn điểm tâm, phải nghe lời cô giáo Mạnh nói.”
“Biết rồi.”
“Đúng rồi, nhìn thật kỹ cái này một chút.” Phó Thần Thương bỏ lại tờ giấy A4, sau đó nghênh ngang rời đi.
An Cửu ngơ ngác nhìn những chữ đẹp mắt trên giấy kia, sau đó sắc mặt càng ngày càng đen, vo nó thành một cục ném ra ngoài.
Tiền tiêu vặt mỗi tháng ba ngàn. Hút thuốc lá – năm trăm, uống rượu – một ngàn, một chữ thô tục – ba trăm, gặp riêng đàn ông – ba ngàn. —— chưa xong còn tiếp, bảo lưu quyền giải thích cuối cùng về mỗi tháng Tống Hưng Quốc sẽ cho cô mấy vạn tiền tiêu vặt, chỉ cho ba ngàn còn chưa tính, chiếu theo cách thức khấu trừ kia, cô còn được cho bao nhiêu? Còn có cái gì mà quyền giải thích cuối cùng, đó là thủ đoạn mà bọn gian thương mới có thể sử dụng!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Cô giáo Mạnh là giáo viên già về hưu của Thịnh Cẩn, năm nay năm mươi chín tuổi, năm mươi lăm tuổi về hưu, sau khi về hưu không thể tiếp tục nhàn rỗi, vẫn như cũ phát huy nhiệt lượng dư thừa.
Cô giáo Mạnh dạy ba mươi năm số học, làm chủ nhiệm lớp dẫn dắt tốt nghiệp mười sáu năm, kinh nghiệm vô cùng phong phú, người bình thường cũng không mời được, chứ đừng nói Tống An Cửu học sinh dốt thầy trò cả trường Thịnh Cẩn đều biết. An Cửu học lớp mười lớp mười một lớp mười hai khi chưa học lại cô giáo Mạnh vẫn còn, lúc ấy bà dạy khối khác, hai người không có qua lại gì, nhưng mà cô giáo Mạnh nhất định biết cái tên Tống An Cửu.
Sau lại An Cửu từ chỗ Phó Thần Thương biết được cô giáo Mạnh lại là bà xã của hiệu trưởng Vương. Vợ chồng hiệu trưởng Vương cũng là người duy nhất trong trường học biết quan hệ giữa và Phó Thần Thương.
Cũng không biết Phó Thần Thương sử dụng thủ đoạn gì, lừa dối một giáo viên biết gốc biết rễ mình hoàn toàn biết cô có bao nhiêu hỏng bét qua đây.
Vốn An Cửu còn rất khẩn trương, bởi vì ở trong ấn tượng của cô, kinh khủng nhất là giáo viên số học, kinh khủng hơn giáo viên số học chính là nữ giáo viên số học, kinh khủng hơn nữ giáo viên số học chính là nữ giáo viên số học lớn tuổi có công lực thâm hậu, nhưng mà khiến cô không nghĩ tới chính là, cô giáo Mạnh đặc biệt thân thiết kiên nhẫn, hoàn toàn không bởi vì cô là học sinh xấu mà mang theo ánh mắt có sắc, hơn nữa cô có thể cảm thấy thái độ dịu dàng đó không phải bởi vì cố kỵ Phó Thần Thương mà cố ý làm ra vẻ.
Giờ phút này, cô giáo Mạnh đang đeo mắt kính nghiêm túc phê chữa bài tập An Cửu mới vừa làm xong, còn đặc biệt thân thiết để An Cửu đi xem TV buông lỏng một lát.
An Cửu khoanh chân ngồi trên ghế sa lon, rắc rắc rắc nhai khoai tây chiên, xem tin tức giải trí trên ti vi, cuộc sống tạm bợ này trôi qua đừng nhắc tới có bao nhiêu thoải mái. Bây giờ cô đã học xong tìm niềm vui trong đau khổ, hoặc là nói cảm nhận được niềm vui thú trong học tập, cảm giác phong phú nhất vui vẻ nhất sau khi làm xong bài tập.
An Cửu kêu về phía thư phòng, “Cô giáo! Cô giáo Mạnh -”
“Sao vậy?”
“Rốt cuộc vì sao cô không ghét bỏ em chịu dạy em vậy? Em tò mò chết được!” Trong giọng nói của An Cửu lộ ra nhiệt tình vô lại.
Cô giáo Mạnh dở khóc dở cười, “Cô đây dạy học thành người nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn không phân ra được người tốt người xấu sao?”
“Không hiểu, em như vậy còn dùng phân chia phiền toái như thế sao? Đây không phải vừa xem đã hiểu ngay sao!” An Cửu trái lại rất tự biết mình.
Cô giáo Mạnh sửa xong bài tập đi tới bên cạnh cô ngồi xuống, “Phân biệt học sinh tốt học sinh xấu rất dễ dàng, nhìn thành tích tính cách, thành tích là trực quan, tính cách cũng không phải một cái liền có thể nhìn ra.”
“Ừm, sau đó thì sao?” An Cửu tỏ vẻ khiêm tốn xin chỉ bảo.
Cô giáo Mạnh trầm mặc một lúc, vẻ mặt giống như nhớ lại những chuyện gì, “Em đại khái không nhớ rõ, có một lần đi trên xe công cộng, em nhường chỗ lại cho cô nhỉ!”
“Hả hả? Có sao?” An Cửu tỏ vẻ kinh ngạc.
“Ừ, vừa gọi điện thoại nói tiều súc sinh liều mạng nào đó ngay cả người chị đây bảo vệ cũng dám đụng vừa đặc biệt nhẹ nhàng nhường chỗ cho cô nói bà à bà ngồi ở đây!”
Nghe từ trong miệng cô giáo Mạnh nói ra câu nói vô liêm sỉ mình từng nói ra, An Cửu che mặt lúng túng không thôi, “A, ha ha… Em thật sự không nhớ rõ, thì ra còn có một lần như vậy! Cô giáo ngài thật sự hỏa nhãn kim tinh *, trong cát đãi ra vàng! Chỉ có điều, chỉ là một việc nhỏ như vậy mà ngài nhất định rằng em là một người tốt?”
(*) hỏa nhãn kim tinh: Vốn chỉ ánh mắt có thể phân biệt yêu ma quỷ quái của Tôn Ngộ Không trong “Tây du ký”, sau dùng để hình dung ánh mắt người lợi hại, có thể phân biệt thật giả.
“Nhìn lá rụng biết mùa thu đến, thấy mầm biết cây. Được rồi, đừng ăn đồ ăn vặt, cẩn thận lại bị mắng. Cô giáo Mạnh làm mặt hổ dạy dỗ.
Sau khi thân quen, An Cửu vốn không sợ, da mặt dày dính qua, “Dù thế nào đi nữa anh ấy cũng không ở nhà, lại không biết, cô giáo cô sẽ không nói đúng không?”
Cô giáo Mạnh tỏ vẻ bất đắc dĩ, giả vờ tức giận nói, “Cô sẽ nói.”
An Cửu ôm lấy cánh tay cô giáo Mạnh, đầu nghiêng ra tìm kiếm sự che chở, “Đừng mà cô, cô à em sẽ bị bạo hành gia đình!”
Cô giáo Mạnh khẽ vỗ một cái lên gáy cô, “Đừng nói nhảm, tiểu Phó hết lời để nói với em như vậy, khó được nhất chính là gia nghiệp lớn như vậy, một chút tính khí xấu của người có tiền đều không có, cũng không phải người đàn ông sẽ ra ngoài làm xằng làm bậy, có trách nhiệm, lại biết thương người, còn có thể bao dung em. Em cô nhóc này phải biết quý trọng, em đúng là đời trước đã tu được phúc lớn!”
An Cửu giật giật khóe miệng, đúng vậy đúng vậy! Cô đâu chỉ đời trước tu, cô quả thật chính là mười đời tu làm ni cô mới gặp được vị đại thần như Phó Thần Thương.
“Ánh mắt ngài sắc bén như vậy giúp em phân tích một chút Phó Thần Thương biến thái như vậy, ấy phỉ phui, không phải, là người đàn ông tốt cực phẩm như vậy tại sao lại để ý tới em chứ?” An Cửu tỏ vẻ muốn biết.
Cô giáo Mạnh kéo tay cô thở dài, “Chuyện giữa nam và nữ sao có thể nói rõ được, ở cùng một chỗ chính là duyên phận, phải biết tiếc phúc.”
Được rồi, đây giống như chưa nói.
An Cửu đang rất buồn rầu, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trên màn hình ti vi, “A ôi, đây không phải là Phó Thần Thương sao?”
Cô giáo Mạnh đẩy mắt kính, “Ừ! Đúng vậy!”
“A, cô xem, anh ấy bận rộn như vậy, chuyện em ăn khoai tây chiên nhỏ như vậy cũng không cần nói cho anh ấy biết đi!”
“Biết rồi, chỉ có điều ăn bịch này xong không được ăn nữa, em đã ăn ba bịch rồi, cẩn thận ăn thành một mập mạp lớn, xem cậu ấy có cần em nữa không.”
An Cửu bĩu môi xem thường, không cần thì không cần chứ sao, có gì đặc biệt hơn người.
Hiện trường bữa tiệc trong màn hình, ăn uống linh đình quần áo đẹp đẽ, các vị quý ông quý bà ăn mặc chỉnh tề, đều mang nụ cười thỏa đáng, mọi cử động đều thể hiện ra một mặt hoàn mỹ nhất của mình. Màn ảnh tùy tiện quét qua ai đều là minh tinh tai to mặt lớn, nhân trung long phượng, mà lên hình nhiều nhất không thể nghi ngờ là chủ nhân chính của tối nay Phó Thần Thương.
Vây quanh một vòng bên cạnh người kia chính là tuấn nam mỹ nữ cùng với tất cả phóng viên báo chí tập san, khi thì cười nhẹ nói nhỏ với người đẹp bên cạnh, khi lại nâng ly uống rượu với khách mời nơi xa, thỉnh thoảng kiên nhẫn trả lời vấn đề của phóng viên, bình thường là người đàn ông xem ra đặc biệt thanh cao khó trị giờ phút này ở trên trận chiến xã giao phức tạp hỗn loạn này lại giống như cá gặp nước, ứng đối tự nhiên.
An Cửu nhìn thấy mà hoảng hốt tinh thần, cũng không biết người nào mới chân chính là anh.
Trừ Phó Thần Thương ra, một người đàn ông khác lên hình tương đối nhiều là Sở Mạch chủ tịch tập đoàn Sở thị.
Trước khi Phó Thần Thương xuất hiện, tập đoàn Sở thị của Sở Mạch gần như lũng đoạn nghề truyền thông ở thành phố A, mà Phó Thần Thương vừa xuất hiện liền dứt khoát quyết đoán lựa chọn thu mua chính là công ty Tụ Tinh tham sống sợ chết dưới sự uy áp của Sở Mạch. Phải biết, cho tới nay Sở Mạch vẫn đe dọa dụ dỗ muốn thu mua Tụ Tinh, nhưng người phụ trách trước của Tụ Tinh thủy chung không chịu thỏa hiệp, khi sắp chống đỡ không được, Phó Thần Thương xuất hiện.
Trừ lần đó ra, Phó Thịnh Thương còn liên kết với công ty Thịnh Thế do chính anh sáng lập ra điều chỉnh thành tập đoàn Thịnh Thế. Phó Chính Huân luôn luôn có quan hệ không tốt với đứa con thứ hai này thay đổi thái độ bình thường, lần này cho dù về mặt tiền bạc hay nhân thủ đều toàn lực ủng hộ. Trong khoảng thời gian ngắn, Phó Thần Thương có danh tiếng cực thịnh.
Khiến An Cửu cảm thấ kỳ quái chính là, nhà quay phim nhiều lần chiếu ống kính về phía Sở Mạch đối thủ một mất một còn của Tụ Tinh vào ánh mắt người xem còn chưa tính, tại sao bạn gái của Sở Mạch cũng dồn dập lên hình đây? Hơn nữa ống kính chia ra tương đối mập mờ, cực kỳ nhanh chóng bắt mỗi cảnh Phó Thần Thương và cô ta nhìn nhau, hoặc hình ảnh cô ta mất hồn ngơ ngác nhìn Phó Thần Thương, có lúc khoa trương hơn nhắm ống kính vào ba người theo thứ tự… An Cửu đang suy nghĩ, đã có phóng viên hỏi lên, “Phó tiên sinh, xin hỏi ngài có ý kiến gì với tiểu thư Tô Hội Lê đã trở lại giới ca hát đồng thời gia nhập truyền thông Sở Thiên?”
Tô Hội Lê?
Đó là tên người phụ nữ đó sao?
Trong nháy mắt tế bào toàn thân An Cửu đều sống động lên! Có gian tình!
Giờ phút này cô giáo Mạnh cũng đang nhìn, dĩ nhiên nhìn thấu ra điểm không đúng, không yên lòng nói, “An Cửu, thân phận tiểu Phó như vậy, về sau sẽ có không ít chuyện như thế, em cũng đừng suy nghĩ lung tung nhiều quá, giữa vợ chồng quan trọng nhất là tin tưởng!”
“Không có! Em biết!” An Cửu vô tình phất tay một cái, tiếp theo sau đó nhìn chằm chằm vào ti vi.
Trong màn hình, Phó Thần Thương lắc lắc ly rượu đỏ, treo nụ cười muôn đời không đổi, “Tô tiểu thư là một ca sĩ rất có tài, làm bạn bè, dĩ nhiên cũng hy vọng cô ấy có thể sáng tạo ra tác phẩm xuất sắc.”
Phóng viên đuổi tận cùng không buông, “Thật sao? Sáu năm trước, Tô tiểu thư vì ngài rời khỏi giới ca hát, sáu năm sau, Tô tiểu thư lại vì một người đàn ông khác trở lại giới ca hát, thậm chí người đàn ông này còn là kình địch của ngài, xin hỏi tâm tình ngài như thế nào đối với chuyện này?”
Vấn đề này thật sự quá độc, phóng viên tham dự cũng có sàng lọc, sẽ không hỏi vấn đề thất thường gì, cũng không biết thứ đồ ba gai này tiến vào như thế nào, thật sự hiến thân vì sự nghiệp, không muốn sống nữa!
Tới đây An Cửu cũng nghe ra một chút lề lối, giống như mọi người cùng nín thở chờ đợi câu trả lời của Phó Thần Thương, mới vừa rồi vốn chỉ có tâm tình xem bát quái hơi nhiều một chút vi diệu khác biệt, trong lòng rầu rĩ.
An Cửu không khỏi nhìn nhiều Tô Hội Lê đó một chút, chị ta đứng sau lưng Phó Thần Thương mấy bước chân, tóc dài búi cao, lộ ra trán đầy đặn trơn bóng và cái cổ trắng nõn đẹp đẽ, mặc dù ngũ quan không khiến cho người ta kinh ngạc sau cái nhìn đầu tiên, nhưng càng nhìn càng thoải mái.
Chị ta cũng không giống như những khách nữ khác dùng hết các cách đoạt mắt người, trên người không hề đắp lên đủ thứ đồ trang sức nặng nề dư thừa nào, chỉ có hai khuyên tai bằng phỉ thúy xanh biếc tô điểm, một bộ dạ phục đuôi cá bằng ren màu trắng tôn lên độ cong mê người có lồi có lõm, chính là lẳng lặng đứng đó, lại có thể bộc lộ tài năng trong đám người, thật sự xứng với cái danh gương mặt thiên sứ dáng người ma quỷ, hoàn mỹ như tác phẩm nghệ thuật.
Cho dù đều là thân phụ nữ giống nhau, cũng không cách nào không thừa nhận, người phụ nữ này cho dù là vóc người diện mạo hay tư chất đều có tư cách khiến bất kỳ người đàn ông nào động lòng cũng dốc hết tất cả trân quý.
Mà người phụ nữ như vậy, sáu năm trước vì Phó Thần Thương rút lui ra khỏi giới ca hát?
Trong đầu An Cửu xoay chuyển liên tục, trong chốc lát đã suy nghĩ rất nhiều khả năng, cô đột nhiên không có tư vị gì, cảm giác ê ẩm chát chúa trong lòng khiến cho cô thấy xa lạ lại lo lắng.
“Đùng ––”
Đúng lúc này, trong phòng tiệc đột nhiên vang lên tiếng súng khiến cho người ta nhìn thấy mà hoảng, hình ảnh lộn xộn lung tung một trận gần như khiến cho người ta nôn mửa ngất xỉu đung đưa, cuối cùng cảnh tượng rõ ràng dừng ở dạ phục toàn thân trắng như tuyết của Tô Hội Lê nhuộm đầy máu tươi ngã vào trong ngực Phó Thần Thương…
Trong hình là Phó Thần Thương vẫn luôn luôn trấn tĩnh lại giống như cả khuôn mặt là hốt hoảng và đau lòng.
Lần này bữa tiệc được truyền hình trực tiếp, cho nên chuyện xảy ra trong màn hình chính là xảy ra vào giờ phút này.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Rốt cuộc là thực tế hay đang quay phim? Tim An Cửu càng nhảy càng nhanh, cả người cũng rối loạn, cũng không biết máu kia rốt cuộc là của ai, anh có bị thương hay không.
Một cuộc tình tay ba máu chó tốt đẹp tại sao lại trong nháy mắt biến thành hiện trường bắn chết truyền trực tiếp đây?
Cô giáo Mạnh ở bên cạnh cũng sợ hãi, An Cửu vội vàng an ủi cô không để cho bà nhìn cảnh tượng máu tanh, cô thật sự không yên lòng, vì vậy lúc này gọi một cú điện thoại cho Phó Thần thương.
Cách màn hình ti vi, cô trơ mắt nhìn anh không chút do dự từ chối điện thoại của mình, sau đó như điên ôm Tô Hội Lê ra khỏi hội trường…
Người kia ôm người còn chạy nhanh như vậy, người bị thương khẳng định không phải là anh rồi!
Mới vừa rồi, là Tô Hội Lê xông tới cản một phát súng thay anh…
Trong đầu có một âm thanh đang nói với anh, ăn luôn cô đi!
Xương cũng không được để dư lại cho người khác…
Cùng lúc đó, hệ thống đèn tín hiệu cảnh báo trong thân thể An Cửu cũng khởi động, gần như lăn một vòng mò đến đầu kia của ghế sa lon.
Phó Thần Thương chống cằm nhìn cô, vật nhỏ tiến bộ rất nhanh, đã hiểu được nhìn sắc mặt đàn ông.
Chỉ có điều, nhìn hiểu thì như thế nào? Chạy thoát được lòng bàn tay của anh sao?
Tròng mắt âm u của Phó Thần Thương nhìn đến cô thấm vào người, An Cửu sờ da gà nổi lên trên cánh tay, bay qua lưng ghế sa lon chạy trốn, “Dù sao sự việc chính là như vậy, anh tin hay không thì tùy, tôi… Tôi đi tắm ngủ!”
Trốn xong lại không yên lòng, tựa vào bên khung cửa cẩn thận từng li từng tí hỏi, “Tôi đều nói rõ, anh không tức giận chứ?”
Dù thế nào đi nữa anh không nói lời nào cô coi như anh chấp nhận.
An Cửu nghĩ tới, không phải cùng bạn trai (cũ) vào hộp đêm còn tìm được hai em gái ngồi bên mà thôi sao. Không uống rượu, còn chỉ hút một điếu thuốc…
Cái này có gì rất tức giận chứ? Nếu như ngay cả mức độ này cũng tức giận, vậy Tống Hưng Quốc sao sống tới ngày nay được.
An Cửu tự an ủi mình một phen rốt cuộc yên tâm, sau đó vui sướng đi tắm.
Phó Thần Thương một câu cũng không nói, bình tĩnh rất có kiên nhẫn ngồi trên ghế sa lon, chờ dê béo nhỏ tự tắm rửa sạch sẽ đưa đến bên miệng.
An Cửu lề mề tắm hơn một giờ, da cũng chà đỏ, trong đầu vẫn bật còi báo động, vẫn tút tút tút kêu vang, khiến cho cô tâm hoảng ý loạn, trước khi đi vào vẻ mặt Phó Thần Thương rõ ràng thật bình tĩnh, làm sao lại cứ cảm thấy lo sợ chứ.
Đầu ngón tay ngâm đến nhăn nheo, An Cửu cuối cùng từ trong nước ra ngoài, lau khô thân thể, sấy khô tóc, vẫn hơi không yên lòng, vì vậy bọc khăn tắm nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa phòng tắm ra muốn nhìn Phó Thần Thương đang làm gì, sao không hề có một chút động tĩnh.
Trên ngón tay ứa ra nước đặt lên khóa cửa lạnh như băng, chậm rãi quay 45 độ cùng chiều kim đồng hồ, cửa chợt bị người từ bên ngoài kéo ra, thân thể của cô vốn hoàn toàn dính vào trên cửa, vào lúc này không ổn định trực tiếp xông về phía trước, một cánh tay mạnh mẽ kịp thời ngăn cản quán tính vọt tới trước của cô, tiếp theo thuận thế ôm hông của cô, nhấc lên ném một cái, liền ném cô qua bả vai, cái mông hướng lên, đầu hướng xuống… Động tác liên tiếp lưu loát sinh động như gió nhẹ nước chảy tập luyện vài trăm lần.
“Phó Thần Thương anh hèn hạ!!!” Trong lòng An Cửu hung hăng mắng một câu.
Người này có tâm lý biến thái cái gì? Lại vẫn canh ngoài cửa chờ cô? Một giờ lận! Toàn bộ một giờ! Làm ơn ngài có thể có điểm hạn cuối không?
Từ phòng tắm đến phòng ngủ, giãy giụa đến khăn tắm trên người rơi xuống đất, một chiếc quần lót duy nhất cũng bị xé, sau đó là cà vạt màu xám xanh bạc, áo khoác âu phục màu đen…
Phó Thần Thương dùng chân khép cửa phòng, ném cô lên trên giường, cởi áo sơ mi dây lưng của mình…
An Cửu bò dậy định chạy, anh cũng không ngăn cản, đợi khi cô chạy đến cửa xoay khóa cửa thì mới không nhanh không chậm ôm hông của cô một phát kéo vào trong ngực, lui về phía sau hai người cùng nhau ngã tới trên giường.
Một lộn nhào, thân thể lửa nóng giống như tòa núi nhỏ đè ép lấy cô đến gió thổi không lọt, ngón tay vạch ra thăm dò vào qua loa làm gì đã chuẩn bị, sưng to vận thế chờ phát động mài mấy cái ở cửa vào trắng nõn, đầu tiên là chen một đầu vào, tiếp theo giữ hông của cô chôn vào toàn bộ, không có bất kỳ tạm dừng nào liền bắt đầu nội dung sâu sắc dày đặc như mưa rơi.
An Cửu như cá cong người lên, chợt níu chặt ga giường, vừa đau lại căng bị căng đến khó chịu không thôi, vì vậy từng chút từng chút co lên, Phó Thần Thương chỉ thấy cô trốn, đợi cô trốn thật nhanh sắp thoát khỏi liền túm hông của cô nặng nề đè xuống dưới…
“Ừ a…” Thoáng chốc gần như đánh bay hồn cô, lời mắng đến khóe miệng biến thành cầu khẩn thở không ra hơi, “Chậm… Phó Thần Thương anh chậm một chút…”
Cúi người dùng đầu cọ chăn mỏng cô che ở trên người ra, đợi thỏ trắng nhỏ đáng yêu nhảy bật ra ngoài liền há miệng ngậm lấy, động tác phía dưới thân cũng không ngừng, bàn tay to nhét vào mông thịt mềm mại của cô gần như hút tay của anh vào, nâng eo, co mông, cái sau nặng hơn cái trước…
“Thoải mái không?” Anh hừ nhẹ, giọng điệu muốn ăn đòn ta đây lấy ơn báo oán.
Thân thể An Cửu theo động tác đụng chạm của anh đung đưa trên dưới, cắn răng nghiến lợi, “Thoải mái cái đầu anh! Viết chì loại 0.2 chứa được ngòi chì loại 0.5 sao?”
“Tôi coi như em đang khen ngợi tôi.”
“Khen ngợi anh không nhân tính sao? Khốn kiếp sao không chen gẫy anh chứ?”
“Tôi không yếu ớt như vậy.”
“Anh không có tôi có!”
Tâm tình của Phó Thần Thương hiển nhiên thay đổi tốt một chút, chỉ khẽ cười một tiếng, lật cô ra đè sau lưng rồi tiếp tục, bên trong căn phòng yên tĩnh, tiếng vang quan hệ hòa hợp gắn bó khiến cho cô mặt đỏ tới mang tai, tốc độ dây dưa càng lúc càng nhanh đến thân thể của cô gần như bốc cháy.
Sau khi chấm dứt, người kia cũng không ra ngoài, cứ như vậy đè ở trên người cô, chờ thứ ở trong cơ thể nàng từ từ khôi phục căng to, liền rút ra thay đổi một kiểu khác tiếp tục. An Cửu rốt cuộc không thể nhịn được nữa, “Vui vẻ thì làm, không vui vẻ cũng muốn làm, trừng phạt thì làm, phần thưởng cũng muốn làm, cầm thú, tôi còn là học sinh cấp ba! Anh không thể tiết chế chút?”
Nhìn thân thể mê người phía dưới, Phó Thần Thương không biết hối cải chút nào, “Bảo bối, nếu như vậy tôi còn nhịn được, đó chính là không bằng cầm thú, lại nói, em già như vậy còn là học sinh cấp ba?”
“Già! Nữa! Cũng! Chưa! Bằng! Anh!”
“Già nữa cũng chỉnh động được em!”
“Không phải nói không thể ảnh hưởng tới việc học tập của tôi sao? Ngụy quân tử, ra vẻ đạo mạo, mặt người dạ thú!”
“Ngày mai thứ bảy.”
“Thứ bảy cũng phải học thêm.”
“Học thêm vào buổi chiều.”
“Anh căn bản chính là tính toán tốt đi!”
…
Chuyện ngày hôm nay đã dạy An Cửu một đạo lý, đáng sợ hơn sói xám lớn chính là sói xám lớn có tính nhẫn nại tùy thời mà động.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Sáng ngày hôm sau, An Cửu giống như làm động tác gập bụng cả ngày, toàn thân đau nhức eo cũng không thẳng lên được, người kia lại sớm rời giường, tươi cười rạng rỡ, giày Tây, ăn mặc rực rỡ hẳn lên, lóng lánh đến mức có thể trực tiếp đi làm chú rể trong hôn lễ.
An Cửu thò đầu ra, ánh mắt như hình với bóng nhìn chằm chằm sau lưng của anh, “Anh đi đâu?”
“Đứa bé không nên hỏi chuyện của người lớn.”
“Dựa vào cái gì chỉ cho anh quản tôi, tôi không thể để ý tới anh! Anh đi đâu, đi gặp ai, nam hay nữ vậy, khi nào trở lại?” An Cửu nhất quyết không tha.
Phó Thần Thương xoay người, đi tới ngồi ở mép giường, An Cửu lập tức không có tiền đồ lăn một vòng rúc vào trong góc.
Phó Thần Thương khẽ cười một tiếng, “Chín giờ sáng, tổ chức họp báo với phóng viên về thành lập tập đoàn Thịnh Thế; mười hai giờ trưa, nhân viên cao cấp của công ty liên hoan; tám giờ tối, tiệc rượu kỷ niệm tròn năm mươi năm của truyền thông Tụ Tinh…”
An Cửu nghe anh kiên nhẫn thông báo hành trình với mình, vẻ mặt ngượng ngùng, tại sao anh chất vấn mình chính là nên có, mình quản anh khỉ gió gì lại giống như cố tình gây sự. Không công bằng!
“Nhớ dậy ăn điểm tâm, phải nghe lời cô giáo Mạnh nói.”
“Biết rồi.”
“Đúng rồi, nhìn thật kỹ cái này một chút.” Phó Thần Thương bỏ lại tờ giấy A4, sau đó nghênh ngang rời đi.
An Cửu ngơ ngác nhìn những chữ đẹp mắt trên giấy kia, sau đó sắc mặt càng ngày càng đen, vo nó thành một cục ném ra ngoài.
Tiền tiêu vặt mỗi tháng ba ngàn. Hút thuốc lá – năm trăm, uống rượu – một ngàn, một chữ thô tục – ba trăm, gặp riêng đàn ông – ba ngàn. —— chưa xong còn tiếp, bảo lưu quyền giải thích cuối cùng về mỗi tháng Tống Hưng Quốc sẽ cho cô mấy vạn tiền tiêu vặt, chỉ cho ba ngàn còn chưa tính, chiếu theo cách thức khấu trừ kia, cô còn được cho bao nhiêu? Còn có cái gì mà quyền giải thích cuối cùng, đó là thủ đoạn mà bọn gian thương mới có thể sử dụng!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Cô giáo Mạnh là giáo viên già về hưu của Thịnh Cẩn, năm nay năm mươi chín tuổi, năm mươi lăm tuổi về hưu, sau khi về hưu không thể tiếp tục nhàn rỗi, vẫn như cũ phát huy nhiệt lượng dư thừa.
Cô giáo Mạnh dạy ba mươi năm số học, làm chủ nhiệm lớp dẫn dắt tốt nghiệp mười sáu năm, kinh nghiệm vô cùng phong phú, người bình thường cũng không mời được, chứ đừng nói Tống An Cửu học sinh dốt thầy trò cả trường Thịnh Cẩn đều biết. An Cửu học lớp mười lớp mười một lớp mười hai khi chưa học lại cô giáo Mạnh vẫn còn, lúc ấy bà dạy khối khác, hai người không có qua lại gì, nhưng mà cô giáo Mạnh nhất định biết cái tên Tống An Cửu.
Sau lại An Cửu từ chỗ Phó Thần Thương biết được cô giáo Mạnh lại là bà xã của hiệu trưởng Vương. Vợ chồng hiệu trưởng Vương cũng là người duy nhất trong trường học biết quan hệ giữa và Phó Thần Thương.
Cũng không biết Phó Thần Thương sử dụng thủ đoạn gì, lừa dối một giáo viên biết gốc biết rễ mình hoàn toàn biết cô có bao nhiêu hỏng bét qua đây.
Vốn An Cửu còn rất khẩn trương, bởi vì ở trong ấn tượng của cô, kinh khủng nhất là giáo viên số học, kinh khủng hơn giáo viên số học chính là nữ giáo viên số học, kinh khủng hơn nữ giáo viên số học chính là nữ giáo viên số học lớn tuổi có công lực thâm hậu, nhưng mà khiến cô không nghĩ tới chính là, cô giáo Mạnh đặc biệt thân thiết kiên nhẫn, hoàn toàn không bởi vì cô là học sinh xấu mà mang theo ánh mắt có sắc, hơn nữa cô có thể cảm thấy thái độ dịu dàng đó không phải bởi vì cố kỵ Phó Thần Thương mà cố ý làm ra vẻ.
Giờ phút này, cô giáo Mạnh đang đeo mắt kính nghiêm túc phê chữa bài tập An Cửu mới vừa làm xong, còn đặc biệt thân thiết để An Cửu đi xem TV buông lỏng một lát.
An Cửu khoanh chân ngồi trên ghế sa lon, rắc rắc rắc nhai khoai tây chiên, xem tin tức giải trí trên ti vi, cuộc sống tạm bợ này trôi qua đừng nhắc tới có bao nhiêu thoải mái. Bây giờ cô đã học xong tìm niềm vui trong đau khổ, hoặc là nói cảm nhận được niềm vui thú trong học tập, cảm giác phong phú nhất vui vẻ nhất sau khi làm xong bài tập.
An Cửu kêu về phía thư phòng, “Cô giáo! Cô giáo Mạnh -”
“Sao vậy?”
“Rốt cuộc vì sao cô không ghét bỏ em chịu dạy em vậy? Em tò mò chết được!” Trong giọng nói của An Cửu lộ ra nhiệt tình vô lại.
Cô giáo Mạnh dở khóc dở cười, “Cô đây dạy học thành người nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn không phân ra được người tốt người xấu sao?”
“Không hiểu, em như vậy còn dùng phân chia phiền toái như thế sao? Đây không phải vừa xem đã hiểu ngay sao!” An Cửu trái lại rất tự biết mình.
Cô giáo Mạnh sửa xong bài tập đi tới bên cạnh cô ngồi xuống, “Phân biệt học sinh tốt học sinh xấu rất dễ dàng, nhìn thành tích tính cách, thành tích là trực quan, tính cách cũng không phải một cái liền có thể nhìn ra.”
“Ừm, sau đó thì sao?” An Cửu tỏ vẻ khiêm tốn xin chỉ bảo.
Cô giáo Mạnh trầm mặc một lúc, vẻ mặt giống như nhớ lại những chuyện gì, “Em đại khái không nhớ rõ, có một lần đi trên xe công cộng, em nhường chỗ lại cho cô nhỉ!”
“Hả hả? Có sao?” An Cửu tỏ vẻ kinh ngạc.
“Ừ, vừa gọi điện thoại nói tiều súc sinh liều mạng nào đó ngay cả người chị đây bảo vệ cũng dám đụng vừa đặc biệt nhẹ nhàng nhường chỗ cho cô nói bà à bà ngồi ở đây!”
Nghe từ trong miệng cô giáo Mạnh nói ra câu nói vô liêm sỉ mình từng nói ra, An Cửu che mặt lúng túng không thôi, “A, ha ha… Em thật sự không nhớ rõ, thì ra còn có một lần như vậy! Cô giáo ngài thật sự hỏa nhãn kim tinh *, trong cát đãi ra vàng! Chỉ có điều, chỉ là một việc nhỏ như vậy mà ngài nhất định rằng em là một người tốt?”
(*) hỏa nhãn kim tinh: Vốn chỉ ánh mắt có thể phân biệt yêu ma quỷ quái của Tôn Ngộ Không trong “Tây du ký”, sau dùng để hình dung ánh mắt người lợi hại, có thể phân biệt thật giả.
“Nhìn lá rụng biết mùa thu đến, thấy mầm biết cây. Được rồi, đừng ăn đồ ăn vặt, cẩn thận lại bị mắng. Cô giáo Mạnh làm mặt hổ dạy dỗ.
Sau khi thân quen, An Cửu vốn không sợ, da mặt dày dính qua, “Dù thế nào đi nữa anh ấy cũng không ở nhà, lại không biết, cô giáo cô sẽ không nói đúng không?”
Cô giáo Mạnh tỏ vẻ bất đắc dĩ, giả vờ tức giận nói, “Cô sẽ nói.”
An Cửu ôm lấy cánh tay cô giáo Mạnh, đầu nghiêng ra tìm kiếm sự che chở, “Đừng mà cô, cô à em sẽ bị bạo hành gia đình!”
Cô giáo Mạnh khẽ vỗ một cái lên gáy cô, “Đừng nói nhảm, tiểu Phó hết lời để nói với em như vậy, khó được nhất chính là gia nghiệp lớn như vậy, một chút tính khí xấu của người có tiền đều không có, cũng không phải người đàn ông sẽ ra ngoài làm xằng làm bậy, có trách nhiệm, lại biết thương người, còn có thể bao dung em. Em cô nhóc này phải biết quý trọng, em đúng là đời trước đã tu được phúc lớn!”
An Cửu giật giật khóe miệng, đúng vậy đúng vậy! Cô đâu chỉ đời trước tu, cô quả thật chính là mười đời tu làm ni cô mới gặp được vị đại thần như Phó Thần Thương.
“Ánh mắt ngài sắc bén như vậy giúp em phân tích một chút Phó Thần Thương biến thái như vậy, ấy phỉ phui, không phải, là người đàn ông tốt cực phẩm như vậy tại sao lại để ý tới em chứ?” An Cửu tỏ vẻ muốn biết.
Cô giáo Mạnh kéo tay cô thở dài, “Chuyện giữa nam và nữ sao có thể nói rõ được, ở cùng một chỗ chính là duyên phận, phải biết tiếc phúc.”
Được rồi, đây giống như chưa nói.
An Cửu đang rất buồn rầu, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trên màn hình ti vi, “A ôi, đây không phải là Phó Thần Thương sao?”
Cô giáo Mạnh đẩy mắt kính, “Ừ! Đúng vậy!”
“A, cô xem, anh ấy bận rộn như vậy, chuyện em ăn khoai tây chiên nhỏ như vậy cũng không cần nói cho anh ấy biết đi!”
“Biết rồi, chỉ có điều ăn bịch này xong không được ăn nữa, em đã ăn ba bịch rồi, cẩn thận ăn thành một mập mạp lớn, xem cậu ấy có cần em nữa không.”
An Cửu bĩu môi xem thường, không cần thì không cần chứ sao, có gì đặc biệt hơn người.
Hiện trường bữa tiệc trong màn hình, ăn uống linh đình quần áo đẹp đẽ, các vị quý ông quý bà ăn mặc chỉnh tề, đều mang nụ cười thỏa đáng, mọi cử động đều thể hiện ra một mặt hoàn mỹ nhất của mình. Màn ảnh tùy tiện quét qua ai đều là minh tinh tai to mặt lớn, nhân trung long phượng, mà lên hình nhiều nhất không thể nghi ngờ là chủ nhân chính của tối nay Phó Thần Thương.
Vây quanh một vòng bên cạnh người kia chính là tuấn nam mỹ nữ cùng với tất cả phóng viên báo chí tập san, khi thì cười nhẹ nói nhỏ với người đẹp bên cạnh, khi lại nâng ly uống rượu với khách mời nơi xa, thỉnh thoảng kiên nhẫn trả lời vấn đề của phóng viên, bình thường là người đàn ông xem ra đặc biệt thanh cao khó trị giờ phút này ở trên trận chiến xã giao phức tạp hỗn loạn này lại giống như cá gặp nước, ứng đối tự nhiên.
An Cửu nhìn thấy mà hoảng hốt tinh thần, cũng không biết người nào mới chân chính là anh.
Trừ Phó Thần Thương ra, một người đàn ông khác lên hình tương đối nhiều là Sở Mạch chủ tịch tập đoàn Sở thị.
Trước khi Phó Thần Thương xuất hiện, tập đoàn Sở thị của Sở Mạch gần như lũng đoạn nghề truyền thông ở thành phố A, mà Phó Thần Thương vừa xuất hiện liền dứt khoát quyết đoán lựa chọn thu mua chính là công ty Tụ Tinh tham sống sợ chết dưới sự uy áp của Sở Mạch. Phải biết, cho tới nay Sở Mạch vẫn đe dọa dụ dỗ muốn thu mua Tụ Tinh, nhưng người phụ trách trước của Tụ Tinh thủy chung không chịu thỏa hiệp, khi sắp chống đỡ không được, Phó Thần Thương xuất hiện.
Trừ lần đó ra, Phó Thịnh Thương còn liên kết với công ty Thịnh Thế do chính anh sáng lập ra điều chỉnh thành tập đoàn Thịnh Thế. Phó Chính Huân luôn luôn có quan hệ không tốt với đứa con thứ hai này thay đổi thái độ bình thường, lần này cho dù về mặt tiền bạc hay nhân thủ đều toàn lực ủng hộ. Trong khoảng thời gian ngắn, Phó Thần Thương có danh tiếng cực thịnh.
Khiến An Cửu cảm thấ kỳ quái chính là, nhà quay phim nhiều lần chiếu ống kính về phía Sở Mạch đối thủ một mất một còn của Tụ Tinh vào ánh mắt người xem còn chưa tính, tại sao bạn gái của Sở Mạch cũng dồn dập lên hình đây? Hơn nữa ống kính chia ra tương đối mập mờ, cực kỳ nhanh chóng bắt mỗi cảnh Phó Thần Thương và cô ta nhìn nhau, hoặc hình ảnh cô ta mất hồn ngơ ngác nhìn Phó Thần Thương, có lúc khoa trương hơn nhắm ống kính vào ba người theo thứ tự… An Cửu đang suy nghĩ, đã có phóng viên hỏi lên, “Phó tiên sinh, xin hỏi ngài có ý kiến gì với tiểu thư Tô Hội Lê đã trở lại giới ca hát đồng thời gia nhập truyền thông Sở Thiên?”
Tô Hội Lê?
Đó là tên người phụ nữ đó sao?
Trong nháy mắt tế bào toàn thân An Cửu đều sống động lên! Có gian tình!
Giờ phút này cô giáo Mạnh cũng đang nhìn, dĩ nhiên nhìn thấu ra điểm không đúng, không yên lòng nói, “An Cửu, thân phận tiểu Phó như vậy, về sau sẽ có không ít chuyện như thế, em cũng đừng suy nghĩ lung tung nhiều quá, giữa vợ chồng quan trọng nhất là tin tưởng!”
“Không có! Em biết!” An Cửu vô tình phất tay một cái, tiếp theo sau đó nhìn chằm chằm vào ti vi.
Trong màn hình, Phó Thần Thương lắc lắc ly rượu đỏ, treo nụ cười muôn đời không đổi, “Tô tiểu thư là một ca sĩ rất có tài, làm bạn bè, dĩ nhiên cũng hy vọng cô ấy có thể sáng tạo ra tác phẩm xuất sắc.”
Phóng viên đuổi tận cùng không buông, “Thật sao? Sáu năm trước, Tô tiểu thư vì ngài rời khỏi giới ca hát, sáu năm sau, Tô tiểu thư lại vì một người đàn ông khác trở lại giới ca hát, thậm chí người đàn ông này còn là kình địch của ngài, xin hỏi tâm tình ngài như thế nào đối với chuyện này?”
Vấn đề này thật sự quá độc, phóng viên tham dự cũng có sàng lọc, sẽ không hỏi vấn đề thất thường gì, cũng không biết thứ đồ ba gai này tiến vào như thế nào, thật sự hiến thân vì sự nghiệp, không muốn sống nữa!
Tới đây An Cửu cũng nghe ra một chút lề lối, giống như mọi người cùng nín thở chờ đợi câu trả lời của Phó Thần Thương, mới vừa rồi vốn chỉ có tâm tình xem bát quái hơi nhiều một chút vi diệu khác biệt, trong lòng rầu rĩ.
An Cửu không khỏi nhìn nhiều Tô Hội Lê đó một chút, chị ta đứng sau lưng Phó Thần Thương mấy bước chân, tóc dài búi cao, lộ ra trán đầy đặn trơn bóng và cái cổ trắng nõn đẹp đẽ, mặc dù ngũ quan không khiến cho người ta kinh ngạc sau cái nhìn đầu tiên, nhưng càng nhìn càng thoải mái.
Chị ta cũng không giống như những khách nữ khác dùng hết các cách đoạt mắt người, trên người không hề đắp lên đủ thứ đồ trang sức nặng nề dư thừa nào, chỉ có hai khuyên tai bằng phỉ thúy xanh biếc tô điểm, một bộ dạ phục đuôi cá bằng ren màu trắng tôn lên độ cong mê người có lồi có lõm, chính là lẳng lặng đứng đó, lại có thể bộc lộ tài năng trong đám người, thật sự xứng với cái danh gương mặt thiên sứ dáng người ma quỷ, hoàn mỹ như tác phẩm nghệ thuật.
Cho dù đều là thân phụ nữ giống nhau, cũng không cách nào không thừa nhận, người phụ nữ này cho dù là vóc người diện mạo hay tư chất đều có tư cách khiến bất kỳ người đàn ông nào động lòng cũng dốc hết tất cả trân quý.
Mà người phụ nữ như vậy, sáu năm trước vì Phó Thần Thương rút lui ra khỏi giới ca hát?
Trong đầu An Cửu xoay chuyển liên tục, trong chốc lát đã suy nghĩ rất nhiều khả năng, cô đột nhiên không có tư vị gì, cảm giác ê ẩm chát chúa trong lòng khiến cho cô thấy xa lạ lại lo lắng.
“Đùng ––”
Đúng lúc này, trong phòng tiệc đột nhiên vang lên tiếng súng khiến cho người ta nhìn thấy mà hoảng, hình ảnh lộn xộn lung tung một trận gần như khiến cho người ta nôn mửa ngất xỉu đung đưa, cuối cùng cảnh tượng rõ ràng dừng ở dạ phục toàn thân trắng như tuyết của Tô Hội Lê nhuộm đầy máu tươi ngã vào trong ngực Phó Thần Thương…
Trong hình là Phó Thần Thương vẫn luôn luôn trấn tĩnh lại giống như cả khuôn mặt là hốt hoảng và đau lòng.
Lần này bữa tiệc được truyền hình trực tiếp, cho nên chuyện xảy ra trong màn hình chính là xảy ra vào giờ phút này.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Rốt cuộc là thực tế hay đang quay phim? Tim An Cửu càng nhảy càng nhanh, cả người cũng rối loạn, cũng không biết máu kia rốt cuộc là của ai, anh có bị thương hay không.
Một cuộc tình tay ba máu chó tốt đẹp tại sao lại trong nháy mắt biến thành hiện trường bắn chết truyền trực tiếp đây?
Cô giáo Mạnh ở bên cạnh cũng sợ hãi, An Cửu vội vàng an ủi cô không để cho bà nhìn cảnh tượng máu tanh, cô thật sự không yên lòng, vì vậy lúc này gọi một cú điện thoại cho Phó Thần thương.
Cách màn hình ti vi, cô trơ mắt nhìn anh không chút do dự từ chối điện thoại của mình, sau đó như điên ôm Tô Hội Lê ra khỏi hội trường…
Người kia ôm người còn chạy nhanh như vậy, người bị thương khẳng định không phải là anh rồi!
Mới vừa rồi, là Tô Hội Lê xông tới cản một phát súng thay anh…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook