Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin
-
Chương 188: Danh chính ngôn thuận
"Mama, cuối cùng mẹ cũng tỉnh rồi.” hai tiểu bảo bối hưng phấn trợn to mắt nhìn cô.
"Em ngủ mê một ngày một đêm, bọn nhỏ không gọi tỉnh được em nên gọi điện cho anh tới.”
"Cái gì?" An Cửu vừa nghe liền vội vàng chống người ngồi dậy, "Bảo bối , có đói bụng không? Mẹ đi nấu cơm!”
"Đừng vội, cơm đã làm xong rồi, tí nữa là có thể ăn.”
Phó Thần Thương liếc nhìn bình truyền nước, vừa lúc thấy đáy, vì vậy liền rút kim tiêm ra cho cô.
An Cửu đau đớn cong cong môi, bộ dạng mười phần trẻ con, áo vừa bị cởi hai nút, đường cong trắng nõn như ẩn như hiện. . . .. . .
Phó Thần Thương đã lâu chưa được nếm mùi thịt , tầm mắt vừa mới chạm tới liền thu lại, hô hấp cso chút hỗn loạn.. . . . . .
Trước khi ly hôn, anh không hề cảm thấy ý nghĩa của hai chữ hôn nhân nó là như thế nào, nhưng vào giờ phút này, anh mới sâu sắc thấu hiểu được tầm quan trọng của cụm từ “ danh chính ngôn thuận.”
An Cửu thấy chậu nước và khăn lông bên cạnh Phó Thần Thương, lại nhìn cậu con trai thông minh của mình liền hiểu đại khái những chuyện trước đó.
Mặc dù Phó Thần Thương cũng có ý tốt, nhưng có thể nhận ra, người này, trước sau như một đều coi cô là vật sở hữu của riêng mình, muốn bế cứ bế, muốn sờ cứ sờ, hành động tùy ý, một chút cũng không ý thức được bản thân làm vậy là vượt giới hạn. Nếu là bình thường, nhất định là các kiểu vô lại không nói đạo lý, bây giờ nhìn xem, hắn đã biết mình đã là người cha, trước mặt con trẻ phải cố kỵ, nếu có thể bỏ chút tật xáu ấy thì cô đã đỡ phải nhọc lòng.
Diê&N Đà^N Lê Qu$Ý Đô*N <3
--- ----
Sau khi rời giường, An Cửu lập tức đi tắm thay quần áo, lúc đi ra vừa đúng giờ cơm.
Hiển nhiên, đây là lần đầu tiên Tề Tấn xuống bếp nên đến tạp dề cũng không mặc, một bộ âu phục đen tràn đầy vết bẩn, vẻ mặt như học sinh chờ điểm đứng trước bàn ăn chờ Phó Thần Thương cho nhận xét.
Mặc dù là làm theo yêu cầu vô cùng nghiêm khắc của ông chủ nhưng mà dù sao cũng là lần đầu tiên làm cái này, thao tác khó tránh khỏi có chút sai sót, độ dày miếng thịt, thủ pháp xào nấu, lực đảo, thời gian chờ,…..bày ra bàn thì lộn xộn, bề ngoài không hoa mỹ, được cái mùi vị còn có thể chấp nhận, nhưng lấy trình độ bắt bẻ của Phó Thần Thương thfi chắc chắn bị loại.
An Cửu nếm thử một miếng, "Oa! Tề Tấn, đây thật sự là lần đầu anh xuống bếp sao? Ăn thật ngon a!”
"Là ông chủ chỉ dạy tốt.” nghe bà chủ nói xong, Tề Tấn thở ra được một nửa.
"Đó cũng là bởi anh thông minh nha, dạy một lần là được, tôi học mã còn chưa xong!”
An Cửu nói với giọng có chút buồn, bây giờ Monica ra ở riêng rồi, chuyện ăn cơm này là một vấn đề thật lớn. cũng không thể ngày nào cũng ra ngoài ăn cơm được.
Phó Thần Thương cố ý bảo Tề Tấn nấu cháo trắng cho An Cửu và Đoàn Đoàn, vốn dĩ, Đoàn Đoàn ăn cũng không có khẩu vị gì, thấy có cháo, chân mày giãn ra rất nhiều, ăn thật vui vẻ.
Phạn Phạn thêm chén cơm, trong miệng cũng nhét đầy,bé đã đói bụng lắm rồi, ăn cái gì cũng thấy ngon, vừa ăn vừa nói :” Mama, mùi vị miếng thịt này chẳng khác nào của chú đầu bếp hôm trước!”
"Ha ha, vậy sao. . . . . ." An Cửu cười gượng. Người ta được ai đó dạy, tất nhiên sẽ khác.
Con ngươi Phó Thần Thương lóe lóe, trầm ngâm hỏi "Ưmh, món thịt kho này làm theo công thức độc quyền của ba, Phạn Phạn ăn được ở đâu vậy?”
An Cửu hoàn toàn không kịp chen miệng, Phạn Phạn đã ngây h=thơ nói ra hết :” Hôm sinh nhật con và anh trai, mama cho bọn con một hộp cơm, bên trong có món này!”
Sinh nhật, hộp cơm, cùng với ý tưởng học nấu ăn của An Cửu. . . . .
Phó Thần Thương đem tất cả mọi chuyện xâu chuỗi đến một nơi, đột nhiên nhận ra, dường như từ trước đến nay, bản thân đã hiểu nhầm cái gì?
An Cửu ho nhẹ một tiếng nói sang chuyện khác, "Tề Tấn, đừng đứng đó nữa, ngồi xuống cùng nhau ăn cơm thôi."
"À? Không cần không cần, tôi lập tức phải. . . . . ." Anh soa dám quấy rầy bữa cơm bốn người của boss chứ, quan trọng nhất là, nhìn khuôn mặt đáng sợ của ông chủ, sao anh có thể ăn được.
"Như vậy sao được, nh đã phải khổ cực lắm mới làm một bàn này xong, vậy mà không ăn hớp nào sao!”
"Thôi, em mà còn cố giữ thì cậu ta sẽ chỉ càng khổ cực thêm thôi!”
An Cửu: ". . . . . ." Diê&N Đà^N Lê Qu$Ý Đô*N <3
Tề Tấn cảm động đến rơi nước mắt, vẫn là ông chủ hiểu anh nhất :” Boss, tôi đi trước, 2h tôi đến đón anh.”
"Ừ." Phó Thần Thương gật đầu một cái, lại bổ sung một câu, "Tháng này hết bận thfi tháng sau cho cậu nghỉ một tuần.”
"Cám ơn boss."
Quả nhiên, mặc kệ thế nào, tốn thời gian lên người bà chủ vẫn dễ hưởng hơn là làm vui lòng ông chủ.
Trong bữa ăn, An Cửu thấy động tác cầm đũa của Phó Thần Thương hơi cứng nhắc, biết trên tay anh có vết thương , không thể hoạt động quá nhiều, cô cau mày nói :” Anh có thể tự gắp sao?”
Phó Thần Thương cười khổ, "Bây giờ chẳng khác nào phế nhân, cái gì cũng không làm được, chri có thể gọt táo cho Phạn Phạn mà thôi.”
"Anh còn có thể lành lặn ngồi ở đây ăn cơm thì nên tự cầu nhiều phúc đi, muốn làm gì đã có y tá giúp đỡ, rất nhanh sẽ khoẻ lại, không cần gấp.”
Phó Thần Thương nhìn cô :” Vậy còn em. . . . . . . Em sẽ giúp anh sao?”
An Cửu suy nghĩ một chút, trả lời có vẻ hơi qua loa lấy lệ : "Dù sao tôi cũng phải bận chăm sóc con, có rảnh sẽ qua thăm anh.”
Đi bệnh viện, khó tránh khỏi sẽ gặp phải người nhà họ Phó, thậm chí còn có thể xuất hiện tình huống lúng túng như lần trước, thật ra, cô không muốn đi chút nào. . . . .
Phó Thần Thương trầm mặc một hồi, cũng không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt có chút đè nén, chỉ chốc lát sau mở miệng nói: "Anh cứ về viện vậy, có gì thì cứ gọi cho anh.”
"Ừ, hôm nay làm phiền anh."
"Trước khi đi, có thể xin em giúp một chuyện được không?’
"À? giúp cái gì?"
Phó Thần Thương bất đắc dĩ sờ sờ cằm, "Râu anh đã rất nhiều ngày chưa cạo.”
Cả đầu đầy hắc tuyến, An Cửu vừa mới bảo anh đừng kì cục như vậy, ngoan ngoãn để y tá trợ giúp, chẳng lẽ anh ấy cứ định mặc kệ râu ria như thế ?
Thôi, coi như cô chưa nói. . . . . .
An Cửu thở dài, "Nhưng chỗ tôi không có dao cạo, cũng không có kem. . . . . “
"Anh có.”
Thiếu chút nữa đã quên anh ta từng ở nhà đối diện.
--- ------
Cơm nước xong, An Cửu dặn dò hai con rồi đẩy Phó Thần Thương sang nhà đối diện , cạo râu cho anh.
"Cái đó, phải làm sao?" An Cửu luống cuống nhìn dao cạo trong tay.
Phó Thần Thương nghiêm túc dạy cô: "Ngâm nước nóng rồi thoa lên da, xoa xoa tạo bọt rồi mới lấy dao cạo cạo.”
"Nha. . . . . ." An Cửu gật đầu một cái, sau đó nhắc nhở, "Nhưng tôi nói trước là đây là lần đầu tiên tôi giúp người khác cạo râu, khéo khi kĩ thuật còn không bằng cái tay bị thương kia của anh, nếu khiến mặt anh hốc hác, bị thương, tôi không phụ trách.”
"Không sao."
An Cửu thở dài, trực tiếp lấy khăn lông nóng bưng kín miệng anh.
"Như vậy. . . . . . Đúng không?"
"Đúng." Bởi vì miệng bị che, Phó Thần Thương trả lời mơ hồ không rõ. Thật ? sao cô cứ có cảm giác bản thân đang mưu sát ai. . . . .
Đắp một lúc, An Cửu bôi kem tạo bọt lên tất cả những chỗ có râu của anh, sau đó chà xát.
Phó Thần Thương liếc nhìn cổ tay cô :” run run cái gì? Đã bảo mặt mày có ra sao cũng không bắt em phụ trách rồi mà.”
An Cửu liếc anh một cái oán trách, "Tại sao anh phải dùng tay cạo, dùng dao chạy bằng điện không phải thuận tiện hơn sao?”
"Làm thủ công sẽ sạch hơn.”
". . . . . ."
Bởi vì Phó Thần Thương ngồi trên xe lăn, An Cửu phải khom lưng , nên rất mệt mỏi.
Đang muốn nghỉ một lát rồi tiếp tục, Phó Thần Thương đột nhiên kéo cô đứng giữa hai chân mình, cùi chỏ chống lên đầu gối anh.
"Như vậy em sẽ thoải mái một chút."
". . . . . ." Thế nhưng tư thế rất không hài hòa có được hay không. . . . . .
Hết cách rồi, để cạo cho nhanh, không thể làm gì khác ngoài tiếp tục. chẳng hề để ý xem với tư thế này thì Phó Thần Thương nhìn thấy phong cảnh thế nào. . . . .
Lưỡi dao vạch trên mặt, cảm giác. .. . . thật hơi chút thoải mái, không ngờ có một ngày được một bàn tay khác động dao trên mặt mình.
Một tay An Cửu nâng cằm anh, một tay cẩn thận từng li từng tí thổi mạnh, lúc bắt đầu còn có chút không lưu loát, dần dần lại càng thêm thuần thục. . .. .
"Chờ một chút a, sắp cạo xong rồi.”
"Không chờ được. . . . . ." đôi tay Phó Thần Thương nắm eo cô, thắt chặt, khàn giọng nói.
Vừa dứt lời, bóp chặt cổ tay cầm dao cạo của cô, cứ thế, đột nhiên tiến đến, khuôn mặt đầy bọt, tinh chuẩn ngậm chặt đôi môi đã khát vọng bao lâu nay, trước khi cô thoát ra, nâng tay giữ đầu cô, câu lấy môi lưỡi người đối diện, hôn sâu, đưa sang bên mình. . ..
"Ưmh. . . . . ." An Cửu hoàn toàn ngây ngẩn cả người, cả kinh trợn to cặp mắt đẩy ngực anh, nhưng nghĩ đến việc trên người anh còn có vết thương liền không dám dùng sức, chri có thể mặc cho tên khốn miệng đầy bọt này đánh thắng bất ngờ. . . .. .
Kết quả cuối cùng chính là, An Cửu mới vừa tắm xong, lại bị anh cọ bọt hết lên cổ, ngực. . .. .
"Phó, Thần, Thương! ! !"
Cô giận đến không thể kiềm được, thế nhưng, anh lại dịu dàng như nước, tiếp tục lấy cằm toàn bọt cọ cọ cô :” Vợ yêu, cám ơn em. . . . . cám ơn em đã sinh ra Phạn Phạn và Đoàn Đoàn, đời anh trừ em ra, chỉ còn hai bảo bối là điều trân quý nhất…”
"Em ngủ mê một ngày một đêm, bọn nhỏ không gọi tỉnh được em nên gọi điện cho anh tới.”
"Cái gì?" An Cửu vừa nghe liền vội vàng chống người ngồi dậy, "Bảo bối , có đói bụng không? Mẹ đi nấu cơm!”
"Đừng vội, cơm đã làm xong rồi, tí nữa là có thể ăn.”
Phó Thần Thương liếc nhìn bình truyền nước, vừa lúc thấy đáy, vì vậy liền rút kim tiêm ra cho cô.
An Cửu đau đớn cong cong môi, bộ dạng mười phần trẻ con, áo vừa bị cởi hai nút, đường cong trắng nõn như ẩn như hiện. . . .. . .
Phó Thần Thương đã lâu chưa được nếm mùi thịt , tầm mắt vừa mới chạm tới liền thu lại, hô hấp cso chút hỗn loạn.. . . . . .
Trước khi ly hôn, anh không hề cảm thấy ý nghĩa của hai chữ hôn nhân nó là như thế nào, nhưng vào giờ phút này, anh mới sâu sắc thấu hiểu được tầm quan trọng của cụm từ “ danh chính ngôn thuận.”
An Cửu thấy chậu nước và khăn lông bên cạnh Phó Thần Thương, lại nhìn cậu con trai thông minh của mình liền hiểu đại khái những chuyện trước đó.
Mặc dù Phó Thần Thương cũng có ý tốt, nhưng có thể nhận ra, người này, trước sau như một đều coi cô là vật sở hữu của riêng mình, muốn bế cứ bế, muốn sờ cứ sờ, hành động tùy ý, một chút cũng không ý thức được bản thân làm vậy là vượt giới hạn. Nếu là bình thường, nhất định là các kiểu vô lại không nói đạo lý, bây giờ nhìn xem, hắn đã biết mình đã là người cha, trước mặt con trẻ phải cố kỵ, nếu có thể bỏ chút tật xáu ấy thì cô đã đỡ phải nhọc lòng.
Diê&N Đà^N Lê Qu$Ý Đô*N <3
--- ----
Sau khi rời giường, An Cửu lập tức đi tắm thay quần áo, lúc đi ra vừa đúng giờ cơm.
Hiển nhiên, đây là lần đầu tiên Tề Tấn xuống bếp nên đến tạp dề cũng không mặc, một bộ âu phục đen tràn đầy vết bẩn, vẻ mặt như học sinh chờ điểm đứng trước bàn ăn chờ Phó Thần Thương cho nhận xét.
Mặc dù là làm theo yêu cầu vô cùng nghiêm khắc của ông chủ nhưng mà dù sao cũng là lần đầu tiên làm cái này, thao tác khó tránh khỏi có chút sai sót, độ dày miếng thịt, thủ pháp xào nấu, lực đảo, thời gian chờ,…..bày ra bàn thì lộn xộn, bề ngoài không hoa mỹ, được cái mùi vị còn có thể chấp nhận, nhưng lấy trình độ bắt bẻ của Phó Thần Thương thfi chắc chắn bị loại.
An Cửu nếm thử một miếng, "Oa! Tề Tấn, đây thật sự là lần đầu anh xuống bếp sao? Ăn thật ngon a!”
"Là ông chủ chỉ dạy tốt.” nghe bà chủ nói xong, Tề Tấn thở ra được một nửa.
"Đó cũng là bởi anh thông minh nha, dạy một lần là được, tôi học mã còn chưa xong!”
An Cửu nói với giọng có chút buồn, bây giờ Monica ra ở riêng rồi, chuyện ăn cơm này là một vấn đề thật lớn. cũng không thể ngày nào cũng ra ngoài ăn cơm được.
Phó Thần Thương cố ý bảo Tề Tấn nấu cháo trắng cho An Cửu và Đoàn Đoàn, vốn dĩ, Đoàn Đoàn ăn cũng không có khẩu vị gì, thấy có cháo, chân mày giãn ra rất nhiều, ăn thật vui vẻ.
Phạn Phạn thêm chén cơm, trong miệng cũng nhét đầy,bé đã đói bụng lắm rồi, ăn cái gì cũng thấy ngon, vừa ăn vừa nói :” Mama, mùi vị miếng thịt này chẳng khác nào của chú đầu bếp hôm trước!”
"Ha ha, vậy sao. . . . . ." An Cửu cười gượng. Người ta được ai đó dạy, tất nhiên sẽ khác.
Con ngươi Phó Thần Thương lóe lóe, trầm ngâm hỏi "Ưmh, món thịt kho này làm theo công thức độc quyền của ba, Phạn Phạn ăn được ở đâu vậy?”
An Cửu hoàn toàn không kịp chen miệng, Phạn Phạn đã ngây h=thơ nói ra hết :” Hôm sinh nhật con và anh trai, mama cho bọn con một hộp cơm, bên trong có món này!”
Sinh nhật, hộp cơm, cùng với ý tưởng học nấu ăn của An Cửu. . . . .
Phó Thần Thương đem tất cả mọi chuyện xâu chuỗi đến một nơi, đột nhiên nhận ra, dường như từ trước đến nay, bản thân đã hiểu nhầm cái gì?
An Cửu ho nhẹ một tiếng nói sang chuyện khác, "Tề Tấn, đừng đứng đó nữa, ngồi xuống cùng nhau ăn cơm thôi."
"À? Không cần không cần, tôi lập tức phải. . . . . ." Anh soa dám quấy rầy bữa cơm bốn người của boss chứ, quan trọng nhất là, nhìn khuôn mặt đáng sợ của ông chủ, sao anh có thể ăn được.
"Như vậy sao được, nh đã phải khổ cực lắm mới làm một bàn này xong, vậy mà không ăn hớp nào sao!”
"Thôi, em mà còn cố giữ thì cậu ta sẽ chỉ càng khổ cực thêm thôi!”
An Cửu: ". . . . . ." Diê&N Đà^N Lê Qu$Ý Đô*N <3
Tề Tấn cảm động đến rơi nước mắt, vẫn là ông chủ hiểu anh nhất :” Boss, tôi đi trước, 2h tôi đến đón anh.”
"Ừ." Phó Thần Thương gật đầu một cái, lại bổ sung một câu, "Tháng này hết bận thfi tháng sau cho cậu nghỉ một tuần.”
"Cám ơn boss."
Quả nhiên, mặc kệ thế nào, tốn thời gian lên người bà chủ vẫn dễ hưởng hơn là làm vui lòng ông chủ.
Trong bữa ăn, An Cửu thấy động tác cầm đũa của Phó Thần Thương hơi cứng nhắc, biết trên tay anh có vết thương , không thể hoạt động quá nhiều, cô cau mày nói :” Anh có thể tự gắp sao?”
Phó Thần Thương cười khổ, "Bây giờ chẳng khác nào phế nhân, cái gì cũng không làm được, chri có thể gọt táo cho Phạn Phạn mà thôi.”
"Anh còn có thể lành lặn ngồi ở đây ăn cơm thì nên tự cầu nhiều phúc đi, muốn làm gì đã có y tá giúp đỡ, rất nhanh sẽ khoẻ lại, không cần gấp.”
Phó Thần Thương nhìn cô :” Vậy còn em. . . . . . . Em sẽ giúp anh sao?”
An Cửu suy nghĩ một chút, trả lời có vẻ hơi qua loa lấy lệ : "Dù sao tôi cũng phải bận chăm sóc con, có rảnh sẽ qua thăm anh.”
Đi bệnh viện, khó tránh khỏi sẽ gặp phải người nhà họ Phó, thậm chí còn có thể xuất hiện tình huống lúng túng như lần trước, thật ra, cô không muốn đi chút nào. . . . .
Phó Thần Thương trầm mặc một hồi, cũng không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt có chút đè nén, chỉ chốc lát sau mở miệng nói: "Anh cứ về viện vậy, có gì thì cứ gọi cho anh.”
"Ừ, hôm nay làm phiền anh."
"Trước khi đi, có thể xin em giúp một chuyện được không?’
"À? giúp cái gì?"
Phó Thần Thương bất đắc dĩ sờ sờ cằm, "Râu anh đã rất nhiều ngày chưa cạo.”
Cả đầu đầy hắc tuyến, An Cửu vừa mới bảo anh đừng kì cục như vậy, ngoan ngoãn để y tá trợ giúp, chẳng lẽ anh ấy cứ định mặc kệ râu ria như thế ?
Thôi, coi như cô chưa nói. . . . . .
An Cửu thở dài, "Nhưng chỗ tôi không có dao cạo, cũng không có kem. . . . . “
"Anh có.”
Thiếu chút nữa đã quên anh ta từng ở nhà đối diện.
--- ------
Cơm nước xong, An Cửu dặn dò hai con rồi đẩy Phó Thần Thương sang nhà đối diện , cạo râu cho anh.
"Cái đó, phải làm sao?" An Cửu luống cuống nhìn dao cạo trong tay.
Phó Thần Thương nghiêm túc dạy cô: "Ngâm nước nóng rồi thoa lên da, xoa xoa tạo bọt rồi mới lấy dao cạo cạo.”
"Nha. . . . . ." An Cửu gật đầu một cái, sau đó nhắc nhở, "Nhưng tôi nói trước là đây là lần đầu tiên tôi giúp người khác cạo râu, khéo khi kĩ thuật còn không bằng cái tay bị thương kia của anh, nếu khiến mặt anh hốc hác, bị thương, tôi không phụ trách.”
"Không sao."
An Cửu thở dài, trực tiếp lấy khăn lông nóng bưng kín miệng anh.
"Như vậy. . . . . . Đúng không?"
"Đúng." Bởi vì miệng bị che, Phó Thần Thương trả lời mơ hồ không rõ. Thật ? sao cô cứ có cảm giác bản thân đang mưu sát ai. . . . .
Đắp một lúc, An Cửu bôi kem tạo bọt lên tất cả những chỗ có râu của anh, sau đó chà xát.
Phó Thần Thương liếc nhìn cổ tay cô :” run run cái gì? Đã bảo mặt mày có ra sao cũng không bắt em phụ trách rồi mà.”
An Cửu liếc anh một cái oán trách, "Tại sao anh phải dùng tay cạo, dùng dao chạy bằng điện không phải thuận tiện hơn sao?”
"Làm thủ công sẽ sạch hơn.”
". . . . . ."
Bởi vì Phó Thần Thương ngồi trên xe lăn, An Cửu phải khom lưng , nên rất mệt mỏi.
Đang muốn nghỉ một lát rồi tiếp tục, Phó Thần Thương đột nhiên kéo cô đứng giữa hai chân mình, cùi chỏ chống lên đầu gối anh.
"Như vậy em sẽ thoải mái một chút."
". . . . . ." Thế nhưng tư thế rất không hài hòa có được hay không. . . . . .
Hết cách rồi, để cạo cho nhanh, không thể làm gì khác ngoài tiếp tục. chẳng hề để ý xem với tư thế này thì Phó Thần Thương nhìn thấy phong cảnh thế nào. . . . .
Lưỡi dao vạch trên mặt, cảm giác. .. . . thật hơi chút thoải mái, không ngờ có một ngày được một bàn tay khác động dao trên mặt mình.
Một tay An Cửu nâng cằm anh, một tay cẩn thận từng li từng tí thổi mạnh, lúc bắt đầu còn có chút không lưu loát, dần dần lại càng thêm thuần thục. . .. .
"Chờ một chút a, sắp cạo xong rồi.”
"Không chờ được. . . . . ." đôi tay Phó Thần Thương nắm eo cô, thắt chặt, khàn giọng nói.
Vừa dứt lời, bóp chặt cổ tay cầm dao cạo của cô, cứ thế, đột nhiên tiến đến, khuôn mặt đầy bọt, tinh chuẩn ngậm chặt đôi môi đã khát vọng bao lâu nay, trước khi cô thoát ra, nâng tay giữ đầu cô, câu lấy môi lưỡi người đối diện, hôn sâu, đưa sang bên mình. . ..
"Ưmh. . . . . ." An Cửu hoàn toàn ngây ngẩn cả người, cả kinh trợn to cặp mắt đẩy ngực anh, nhưng nghĩ đến việc trên người anh còn có vết thương liền không dám dùng sức, chri có thể mặc cho tên khốn miệng đầy bọt này đánh thắng bất ngờ. . . .. .
Kết quả cuối cùng chính là, An Cửu mới vừa tắm xong, lại bị anh cọ bọt hết lên cổ, ngực. . .. .
"Phó, Thần, Thương! ! !"
Cô giận đến không thể kiềm được, thế nhưng, anh lại dịu dàng như nước, tiếp tục lấy cằm toàn bọt cọ cọ cô :” Vợ yêu, cám ơn em. . . . . cám ơn em đã sinh ra Phạn Phạn và Đoàn Đoàn, đời anh trừ em ra, chỉ còn hai bảo bối là điều trân quý nhất…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook