Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin
Chương 153: Tai nạn

Phó Thần Thương mở cửa, An Cửu vốn đang dựa vào cửa, theo quán tình nhích lại gần chân anh, còn mơ màng ôm lấy, không có sự đắc chí nhiệt tình lúc nãy, vẻ mặt ỉu xìu hạ mí mắt, hiển nhiên là đã mệt mỏi.

Anh nhìn cô, ánh mắt đều là đau lòng, cưng chiều, sủng nịnh, anh cúi người xốc nách cô, đặt lên giường gần đó.

Cơ thể cô phủ một tầng mồ hôi, da thịt mềm mại dán vào cánh tay anh, tự vị mất hồn thấm vào tận xương.

Thân thể An Cửu rơi xuống chăn bông mềm mại, đôi mắt đỏ ngầu, ngáp một cái, nghiêng đầu mê man nhìn người đang ngồi bên giường, ánh mắt Phó Thần Thương quấn quýt, bàn tay khẽ vuốt ve tóc cô.

Ánh mắt của cô rời từ khuôn mặt anh cho đến nửa trên trần trụi, tay cũng bắt đầu không an phận, muốn lấy góc khăn tắm ra để nhìn, hoàn toàn phá vỡ không khí ấm áp vừa rồi.

Phó Thần Thương bất đắc dĩ, bắt lấy đôi tay làm loạn của cô.

Cô nhắm mắt giả bộ ngủ, chẳng bao lâu sau, thừa dịp anh không chú ý lại thực hiện ý đồ vừa rồi. Phó Thần Thương ngăn lại ba lần bảy lượt không dừng tay, tay chân giống như con mèo nhỏ, không đạt được mục đích không dừng tay.

Thật là tiến bộ, năm đó chỉ đụng đến nửa trên thôi, hôm nay đến gốc rễ cũng muốn đào hết, đúng là không sánh kịp…

Ở bên ngoài uống say đến không biết gì, bị đàn ông mang về một chút ý thức cũng không có, lại còn dám chủ động chọc giận, nếu như hôm nay mang cô về không phải là anh, cô có nghĩ đến sẽ có hậu quả gì hay không?

Trái ngược hoàn toàn với bề ngoài thành thục, thông minh khi lớn lên.

Phó Thần Thương càng nghĩ càng nổi giận, một phát nắm trọn bàn tay nhỏ bé đang làm loạn của cô.

An Cửu kêu đau rụt tay lại, vừa uất ức vừa ai oán nhìn về phía anh, sau đó nằm xuống lấy chăn trùm kín đầu. Phó Thần Thương vén chăn lên nhưng ai đó vẫn gắt gao không buông ra.

Sau khi trở về, anh cố tình không tìm cách giải rượu cho cô, vì chỉ khi ý thức cô không rõ ràng mới không bài xích anh.

Anh đối với cô chỉ có thể ao ước đượ thân cận ngắn ngủi như thế này thôi.

“Tình yêu là gì?”

Chờ bản thân gặp phải nửa kia sẽ biết…..

Chỉ là, khi anh hiểu rõ điều này, thừa nhận tình cảm của mình đối với cô, muốn cho cô toàn bộ thế giới của mình, nhưng ngay sau đó, cái anh cho cô, chỉ có buông tay.

Chỉ là một người phụ nữ, không có cô, anh vẫn là Phó Thần Thương, không có cô, Trái đất vẫn chuyển động, cuộc sống vẫn tiếp tục như cũ, chỉ là cuộc sống của anh không còn ý nghĩa.

Năm năm, nói dài cũng không dài lắm, ngắn cũng không ngắn lắm, trước khi gặp lại cô, anh cho rằng mình có thể kiềm chế nỗi nhớ vào tận xương tủy.

Mà trên thực tế, cho dù là một cú điện thoại cũng đã làm tan rã vỏ bọc “buông tay” của anh trong suốt năm năm.

Nếu như thật sự chết tâm, sao còn phải âm thầm theo dõi cả bạn tốt của cô.

Khi anh nhận được cú điện thoại kia, trong lòng không biết là tư vị gì, anh thở dài.

Không phải tự cho là mình đã chết tâm để chống đỡ nhiều năm, mà là hy vọng.

Cho nên, khi Hedy bị Sở Mạch mua chuộc hãm hại Kiều Tang, cuối cùng sợ tình thế nghiêm trọng không có cách nào cứu vãn mới chủ động tự thú, từ trong miệng Kiều Tang nghe được cái tên Tống An Cửu một lần nữa, anh đã theo sự an bài của vận mệnh, hoàn toàn bỏ qua sự trói buộc trong lòng.

“Rõ ràng đã để em đi, ai bảo em lại đụng vào...”

Phó Thần Thương kéo chăn trên người cô ra, mái tóc cô mềm tại, đen bóng chảy dài trên màu gối trắng, đôi mắt say lờ đờ mê ly, lông mi dài nửa mở nửa khép, hai gò má như thêm một tầng hồng phấn, cánh mũi xinh xắn dễ thương khẽ rung động theo hô hấp, cánh môi mền mại như cánh hoa anh đào thổi nhẹ vào lòng anh như châm một mồi lửa...

Có lẽ cảm thấy nguy hiểm trong tiềm thức, An Cửu rúc sát vào mép giường.

Phó Thần Thương đưa tay ôm cô vào lòng, cúi người khẽ hôn nhẹ lên mắt, khẩn trương chiếm đoạt trên môi cô.

Lý trí ở nơi nào đó hiển nhiên đã bị phá hủy, anh vốn chỉ muốn lướt qua nhưng tâm tư ấy đã bị ném ra sau ót, nhẹ nhàng giữ chặt, lặp lại động tác liếm, cắn, thấm ướt đôi môi cô, sau đó cạy hàm răng cô ra, chiếm giữ hết hơi thở say lòng người…….

Khó trách say đến chết như vậy, chắc hẳn chính cô cũng không ngờ đến, tối nay tác dụng của rượu đỏ đặc biệt nghiêm trọng.

Anh ôm người con gái nhỏ bé đã từng mất đi vào lòng mà tùy ý hôn, ròng rã năm năm, cho dù lần anh được nắm giữ công ty, cũng không có kích động như lúc này, vô luận anh đứng trên vị trí cao như thế nào, trong lòng vẫn có một chỗ sâu trong nội tâm trống rỗng, chỉ có thời điểm ôm lấy cô, anh mới phát hiện người trong lòng mình là thật.

Môi của cô bị hôn đến kiều diễm ướt át, Phó Thần Thương trượt một đường đến trước ngực cô, bàn tay luồn vào vạt áo thăm dò nơi đẫy đã trước ngực, cẩn thận giày vò trong miệng.

Biết rõ nên dừng lại, nhưng tình cảm đã ăn vào tận trong xương tủy, anh nghĩ đến năm năm mất đi cô, nghĩ đến vẻ mặt bài xích sau khi cô tỉnh táo, sức lực càng ngày càng không thể khống chế, một bên môi lưỡi càn quét giữ dội hơn, một bên khác vân vê trong lòng bàn tay, thay nhau âu yếm….

An Cửu cảm giác như cả người mình rơi xuống một cái động không đáy, thân thể càng càng chìm xuống, sợ hãi ập đến, cả người nhễ nhại mồ hôi, thấm ướt xuống ga giường, “Cảnh Hi,...”

Vẻ mặt sợ hãi của cô dừng lại, An Cửu giống như một cây cỏ cứu mạng, lầm bầm cái tên gì đó, “Cảnh Hi…..”

Năm năm này, cô đi nơi nào, cùng ai ở chung một chỗ, vượt qua như thế nào, trở lại vì ai, tất cả anh đều không muốn suy nghĩ, vậy mà giờ phút này tất cả lũ lượt kéo về….

Phó Cảnh Hi….. Phó Cảnh Hi

Năm đó anh chạy kịp đến như thế….

Sau khi đi ra, cả anh và đứa bé trong bụng An Cửu đều bị xử tử hình….

Một màn huyết nhục mơ hồ tràn ngập đầu óc anh, trước mắt hoàn toàn đỏ ngầu, ngay cả hơi thở cũng là mùi máu tươi, trán đau đớn như bị kim châm…

Cô liên tục gọi Cảnh Hi, Phó Thần Thương đau đến cả người run rẩy, mồ hôi trên trán rơi như mưa nhưng anh vẫn gắt gao ôm chặt lấy cô không chịu buông tay, cuối cùng hôn mê bất tỉnh..

--- ------ --------

Sáng sớm hôm sau.

An Cửu từ dưới sàn nhà tỉnh lại, vừa nhúc nhích thân thể, toàn thân chua xót, eo ếch đau đến mức thiếu chút nữa đứt rời.

Xong đời, sao lại giống phản ứng say rượu làm loạn?

An Cửu chống tay, chậm rì rì bò dậy, cô đang chuẩn bị lên giường đi ngủ, kết quả thấy một người trắng trợn nằm trên đó, rõ ràng là Phó Thần Thương sờ sờ ra đó.

An Cửu sợ đến mức tè ra quần, ngồi bật dậy chạy đi vài bước cách xa cái giường, giống như vậy thì sẽ phủi sạch mọi quan hệ với anh.

Cô nhanh chóng tỉnh táo lại, đáng chết, đây là chuyện gì?

Thật ra tối hôm qua cô có kế hoạch giả say, vì để giống như thật nên cô uống không ít, lúc cô đi vệ sinh vẫn còn tỉnh táo.

Nếu không hỏi được, cô chỉ có thể nghĩ biện pháp dò xét thử, trong lúc cô không có chút ý thức, anh sẽ lộ ra sơ hở chứ?

Anh quả nhiên đi đi theo cô, hơn nữa còn dẫn cô về….

Chỉ là, cô chỉ dự đoán mở đầu, lại không ngờ có kết quả như vậy, rượu đỏ có tác dụng quá lớn, cô chỉ nhớ đến lúc Phó Thần Thương đưa cô về, sau đó xảy ra chuyện gì cô đều không nghĩ ra..

An Cửu tái mặt nhìn Phó Thần Thương, sau khi phát hiện hình như sắc mặt anh còn xấu hơn cô.

Dần dần cảm thấy có gì đó không đúng, sắc mặt An Cửu chợt biến, hoảng hốt chạy đến, “Phó Thần Thương! Phó Thần Thương! Dậy!”

Anh nhíu chặt lông mày, tràn đầy đau đớn, sắc mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc.

An Cửu cảm giác cổ họng như bị ai đó bóp chặt không có cách nào hô hấp, càng không ngừng kêu anh, lay động anh, ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng, nhưng một chút phản ứng cũng không có, thân thể đều lạnh như băng.

“Này! Phó Thần Thương, tỉnh lại!”

“Phó Thần Thương……..”

An Cửu gấp đến mức mất hồn mất vía, cuối cùng Phó Thần Thương cũng chậm rãi mở mắt, trong con ngươi vừa mới tỉnh có mấy phần mông lung, yên lặng nhìn người đối diện, đôi mắt lại trở nên dao động sáng ngời.

An Cửu kinh ngạc chống lại cái nhìn của anh, mấp máy môi, đấm một cái lên ngực anh, “Khốn khiếp, anh làm gì mà giả chết.”

Phó Thần Thương đạm mạc nhìn cô, giọng nói suy yếu khác thường, “Sợ anh chết sao? Rất lo lắng cho anh?” 

Nói xong anh còn nhếch miệng giễu cợt, “Tống An Cửu, một ngày nào đó anh sẽ bị em làm cho tức chết...”

“Chẳng lẽ không đúng là buông thả dục vọng quá độ và chết à?” An Cửu hung tợn đẩy anh ra, đứng lên đỡ eo, trái tim có một ngọn lửa không tên, sáng sớm khiến cô sợ mất hồn mất vía, còn tưởng rằng tự độc ác ép khô chính mình.

Phó Thần Thương nhìn cô, giọng nói lạnh lùng như mảnh băng vụn đang rơi, “Tối qua anh cái gì cũng không làm, chính em lăn xuống giường đi ngủ cho nên mới ảnh hưởng đến eo.”

Anh cho rằng cô không tỉnh táo là may mắn, sau mới biết là tai nạn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương