Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin
-
Chương 147: Nghe được cả tiếng thở
Cho dù phong cách đã thay đổi rất nhiều, nhưng trên người cô vẫn tỏa ra mùi hương quen thuộc, vẻ mặt trẻ con khi ngủ vẫn không thay đổi, làm anh vừa tiếp cận đã không thể khống chế cảm giác gần gũi của mình đối với cô…
Anh đã từng vô số lần nghĩ đến cảnh gặp lại cô, cô sẽ trông giống như thế nào, trưởng thành hay đáng yêu? Anh nghĩ, thời gian có thể thay đổi mọi thứ, con người không thể bơi trên cùng một con sông, sau năm năm cô có lẽ sẽ không là người làm anh lòng anh đau đớn và vẫn không thể bỏ xuống được, thậm chí anh còn cho rằng, nếu có gặp lại anh, những cố chấp bấy lâu nay sẽ tiêu tan, nhưng mà, khi nghe đến giọng nói của cô, nhìn thấy hình ảnh của cô, cảm nhận được nhiệt độ tỏa ra từ cơ thể cô ….
Sự xuất hiện của cô không làm tiêu tan được cố chấp của anh, làm khiến anh phải đến gần thưởng thức cô.
Mặc kệ cô đã thành người như thế nào, anh cũng chỉ muốn cô, chỉ có cô mà thôi…
Xa cách năm năm, bỏ lại sau lưng ngàn trùng xa cách để nghe được tiếng thở của cô … Làm cho anh suýt chút nữa muốn chạm vào má cô, ngón tay vừa đưa ra phải dùng ý chí mạnh mẽ cận thận mới thu về được, chỉ dám nhẹ nhàng cầm lấy một lọn tóc của cô quấn quanh ngón tay, sau đó lại khẽ khàng chạm vào chiếc khăn quàng cổ đang chảy trên cổ cô, ngắm nhìn chiếc charm đáng yêu được cài làm trang sức cho túi xách, vật liệu bằng vải có hình hai bé con, một trai một gái, mộc mạc đáng yêu … Đây là…
Giống như một đứa bé đối mặt với một thứ hoàn toàn mới…
Bên cửa chính bảo vệ nhìn anh đến trợn tròn mắt, ông chủ làm sao thế, ông ấy trúng tà sao…
Phó Thần Thương định cởi áo khoác ngoài, nhưng sau đó thay đổi ý định, đứng dậy rời đi, một phút sau quay lại, cầm trong tay một tấm vải màu hồng nhạt, nhẹ nhàng đắp lên người cô, sau đó lại duy trì tư thế như cũ nhìn cô, mãi cho đến khi hai chân ngồi xổm quá lâu đã run lên … chà…
Lúc An Cửu tỉnh lại mới phát hiện đã hơn mười giờ, nghi ngời đảo mắt nhìn tấm vải đắp trên người, ngó quanh một vòng, phát hiện trong đại sảnh chỉ có một anh bảo vệ, vì thế đi đến hỏi anh ta.
“Xin chào, xin hỏi tấm đắp này của ai?”
“Tấm đắp dự phòng dành cho khách. Lúc nãy cô đã yêu cầu.” Bảo vệ trả lời.
An Cửu chớp chợp mắt, lại chớp chợp một lần nữa, “À… Cám ơn.”
Nói xong liền đưa tấm đắp màu hồng nhạt trả lại cho bảo vệ, không nghi ngờ gì cả. Lúc cô nửa tỉnh nửa mơ thường làm những việc mà bình thường không thể nhớ được.
Bảo vệ cầm tấm đắp, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, quả nhiên là đã nói dối xong, quả nhiên ông chủ thật là thần thánh, hoặc cô gái kia quả thật rất ngốc, rõ ràng xem mặt thông minh như thế lại …
Nếu anh ấy không muốn gặp, chờ đợi thêm cũng vậy thôi, An Cửu để ngày mai hẵn tính toán tiếp.
Lúc rời công ty vừa đúng có chiếc taxi trống đỗ lại, mở cửa lên xe cô nói địa chỉ cho tài xế.
Phía sau xe taxi không xa cũng không gần, Tề Tấn ngồi sau tay lái nhìn ông chủ của anh qua kính chiếu hậu, ở công ty đã nhìn cả ngày còn chưa đủ, bây giờ còn lái xe theo dõi người ta…
Càng ngày càng biến thái, anh không thể không thừa nhận như thế …
…………..
Đợi một ngày cũng chưa thể nhìn thấy được Phó Thần Thương, An Cửu liền lập tức lôi ra một bản sơ yếu lý lịch gởi cho công ty Tụ Tinh, sau đó chờ đợi tin tức. Xem ra muốn dựa vào đàm phán để giải quyết vấn đề trong hòa bình là không có khả năng rồi.
Kiền Tang nhìn cô bận rồi, đan hai bàn tay vào nhau, “An Cửu, ngày mai cậu đừng đi nữa. Rõ ràng Phó Thần Thương cố ý làm khó làm dễ cậu. Nếu không thì mình đi tìm anh họ nhờ giúp đỡ…”
“Không được.” An Cửu nhanh chóng từ chối, cô biết tính khí Kiều Tang cao ngạo, rất không muốn người khác nói cô ấy dựa vào mối quan hệ với Kha Lạc, huống chi…
“Chuyện này khác, tất cả mọi người đều biết mối quan hệ của cậu và Kha Lạc, lúc này Kha Lạc nhúng tay vào thì rất bất tiện, anh ấy đứng ra dàn xếp chuyện của cậu sẽ tạo ra cảm xúc chán ghét của công chúng, rất không tốt. Ngay cả chính anh ấy cũng sẽ bị vạ lây. Hiện tại anh ấy cũng không có ở trong nước nên tốt nhất cậu không nên làm phiền đến anh ấy. Huống hồ, cậu cho rằng Phó Thần Thương là người như vậy sao, tiếng nói của Kha Lạc có trọng lượng với anh ấy sao? Nếu anh ấy có nửa điểm kiêng nể người khác, đã không ra tay với cậu như thế này rồi.”
Kiều Tang vừa chui vào chăn vừa nói, “Ừm, mình biết rồi … Tốt xấu gì Kha Lạc cũng làm đàn ông! Phó Thần Thương dù thế nào đi nữa cũng không có khả năng chơi xấu anh ấy! Nhưng cậu thì không như vậy, mình ở nhà giương mắt lên nhìn cậu một mình xông vào hang cọp mà cái gì cũng không thể làm, mình muốn điên lên được! Mình thật sự lo sợ Phó Thần Thương sẽ nuốt chửng cậu đó!”
“Cậu yên tâm đi, anh ấy cực kỳ kén ăn.”
“Nhìn cậu hiện tại rất là ngon miệng! Cậu không cần tỏ thái độ không sao cả như thế, tin mình đi! Đàn ông trả thù phụ nữ thường dùng hình thức chà đạp thân thể của cô ấy!” Kiều Tang kiên định nói.
An Cửu không nói gì liếc nhìn cô một cái, “Trong tủ TV có đĩa CD, cậu thấy nhàm chán lấy ra xem, đừng có cả ngày suy nghĩ lung tung.
“Cậu tin mình đi, tin mình đi…”
……………………
Ngày hôm sau, An Cửu vừa chờ thông báo vừa tiếp tục chờ người.
Người qua người lại đều rất vội vàng, tất nhiên cũng có thể nhìn thấy những ngôi sao lớn. Trong đó cũng có mấy người quen cũng đến gần cô, hỏi cô đang đợi ai, nhưng tất cả đều không nói được mấy câu đã bị điện thoại réo vang, xem ra mọi người ai cũng cực kỳ bận rộn.
Trong phòng bảo an
‘Ông chủ, hay là, để cho bà chủ vào phòng tiếp khách ngồi?”
Phó Thần Thương liếc anh ta một cái.
Tề Tấn yên lặng lau mồ hôi, anh biết phòng tiếp khách không có camera, nhưng mà ngồi ở đại sảnh bị người khác đến gần thì người nào đó lại không vui, mình chỉ muốn tìm một lý do để ông chủ gặp được người ấy thì có gì không tốt.
Vừa đúng lúc Phó Thần Thường có hẹn với nhà sản xuất Lương nên đứng dậy trở về văn phòng.
Lịch làm việc suốt hai ngày nay để bị đẩy lùi lại, chỉ có cuộc gặp này là không.
Ngoài sảnh, An Cửu không đợi được Phó Thần Thương, nhưng lại đợi được tin báo nhận phỏng vấn.
Bên kia đầu dây điện thoại gọi cô phải đến ngay lập tức, xem ra bọn họ quả thực là rất thiếu người.
Vì thế An Lâu đi đến ngay quầy lễ tân, sau khi xác nhận mục đích công việc của cô thì hướng dẫn cô lên tầng 6.
Phóng vấn cô là một cô gái xem ra cũng thông minh lanh lợi, móng tay sơn đỏ chót, bàn tay kẹp một điếu thuốc, bận rộn với laptop và một đống tài liệu bên cạnh, đồng thời còn phải nghe điện thoại không ngừng, khi nghe được tiếng gõ cửa có ý bảo cô đi vào.
“Tuy rằng tôi nói nhanh một chút, nhưng mà …. Anh cũng đã quá nhanh rồi …”
Cô ấy vừa gác điện thoại di động, thì điện thoại sàn diễn đã gọi tới nói phỏng vấn người mới, cô còn tưởng chính mình nghe lầm.
“Vừa đúng lúc tôi đang có việc gần đây.” An Cửu trả lời đơn giản.
“Xin chào, tôi là Lâm Mộ, giám đốc tài chính của Tụ Tinh.”
“Xin chào, tôi là Tống An Cửu.”
Lâm Mộ rít một hơi thuốc, đánh giá cô bằng một cái liếc mắt nhanh, trong con người dần dần dâng lên vẻ thưởng thức cùng kích động, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại thái độ bình thường: “Cô Tống, chúng ta nói ngắn gọn, là như vầy, tôi tin là cô cũng đã nắm được chút ít thông tin, hiện tại Hedy vừa đi, chỗ trống của cô ấy vẫn chưa có ai thay thế, tôi đã xem qua lý lịch của cô, rất tin tưởng cô phù hợp với yêu cầu của chiusngt ooii, hơn nữa cô đặc biệt ghi rõ rằng tự nguyện dẫn dắt Kiều Tang, trước mắt cấp trên cũng chưa có chỉ thị gì rõ ràng, mọi người lại càng không dám hành động thiếu suy nghĩ, lần này nếu cô giải quyết được mọi chuyện, tất nhiên cô sẽ nổi tiếng trong vòng một đêm, nhưng cũng có khả năng trở thành thân bại danh liệt, thành thật mà nói, chúng tôi đã nhận rất nhiều hồ sơ, cô là người duy nhất bày tỏ sự tự nguyện tiếp nhận Kiều Tang.
“Tôi đã rõ, tôi tới Tụ Tinh cũng vì Kiều Tang, tin rằng cô cũng biết có những sự việc phải rất lâu mới trở về trạng thái ban đầu, cũng hy vọng cô mau chóng cho tôi câu trả lời.”
“Người trẻ tuổi quả nhiên có nhiều dũng khí.” Lâm Mộ khẽ cười một tiếng gật đầu, “Nếu cô cảm thấy không còn vấn đề gì nữa, thì sắp xếp thời gian đến nhận việc.”
“Được, chậm nhất là sáng mai tôi sẽ trở lại.”
Rời khỏi văn phòng, An Cửu có cảm giác huyệt Thái Dương đau ê ẩm, tựa như núi lửa đang bùng cháy, dung nham nóng chảy kêu xèo xèo.
Đến cuối cùng, vẫn phải buộc đi đến bước này.
Chuông điện thoại vang lên, An Cửu nhìn dãy số xuất hiện trên màn hình, trong lòng vừa ấm áp lại vừa xót xa.
Quả nhiên, An Cửu vừa ghé tai vào điện thoại liền nghe giọng nói vô cùng ủy khuất của Phạn Phạn, “Mẹ, mẹ…”
Dựa theo kế hoạch từ đầu, hôm nay chính là ngày cô gặp gỡ hai con, bây giờ lại bị trì hoãn, mà cũng không biết còn trì hoãn đến bao giờ.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng An Cửu cảm thấy vô cùng phiền não.
“Mẹ, con muốn mẹ bế…”
Nghe giọng con gái làm nũng, trong lòng An Cửu vừa đau đớn lại vừa mềm yếu, “Phạn Phạn sao thế, giọng nói nghe không rõ, con đưa tiểu Hạ nghe điện thoại đi.”
Tối hôm qua cô lừa mãi con gái mới cười được, Đoàn Đoàn ngược lại rất ngoan, rất hiểu chuyện làm cô càng thêm áy náy.
“An Cửu, em nói chị đừng có lo lắng nha.”
An Cửu lập tức căng thẳng thần kinh, “Làm sao vậy?”
“Phạn Phạn phát sốt, lại không chịu uống thuốc, cứ ầm ĩ đòi chị…” Tiểu Hạ khó xử nói.
“Không muốn uống thuốc, không cần ăn bánh ngọt, không cần ăn ô mai, con chỉ muốn mẹ…”
“Em đừng khóc, anh ôm em có được không?”
Nghe tiểu Hạ nói xen lẫn với giọng nói của hai con, An Cửu siết chặt nắm tay, cố nén mở miệng: “Chị biết rồi, tiểu Hạ vất vả cho em rồi.”
An Cửu an ủi đơn giản hai câu, không dám nghe hai con nói nhiều, cô sợ nghe nhiều thêm sẽ làm cho bản thân cô cũng kích động theo.
Cô ngắt điện thoại, đi mỗi lúc một nhanh, nặng nề bước vào thang máy, thẳng đến tầng 15.
Dọc đường đi có vài thư ký văn phòng ra ngăn cô lại, nhưng cô chỉ quan tâm đến cửa phòng chủ tịch mà bất chấp tất cả, mọi người đều đứng yên tại chỗ trân mắt nhìn cô
Cửa phòng chủ tịch thật sự rất tốt, tất nhiên là không nhúc nhích tí nào, nhưng mà âm thanh gõ cửa ầm ầm kia vẫn làm cho mọi người kinh động, trong khoản g thời gian ngắn nhân viên náo loạn, mọi người nhao nhao chạy ra xem đã xảy ra chuyện gì, có người đến kéo cô lại, lập tức gọi bảo vệ, thậm chí còn có Kiều Tang đang lo lắng chạy đến…
Kiều Tang chạy đến nơi liền thấy Tống An Cửu đang dâng trào lửa giận, sợ đến mức hồn xiêu phách lạc
Đúng lúc này …
Cửa chính phòng Tổng giám đốc mở.
Cửa chính phòng Tổng giám đốc lại đóng.
Anh đã từng vô số lần nghĩ đến cảnh gặp lại cô, cô sẽ trông giống như thế nào, trưởng thành hay đáng yêu? Anh nghĩ, thời gian có thể thay đổi mọi thứ, con người không thể bơi trên cùng một con sông, sau năm năm cô có lẽ sẽ không là người làm anh lòng anh đau đớn và vẫn không thể bỏ xuống được, thậm chí anh còn cho rằng, nếu có gặp lại anh, những cố chấp bấy lâu nay sẽ tiêu tan, nhưng mà, khi nghe đến giọng nói của cô, nhìn thấy hình ảnh của cô, cảm nhận được nhiệt độ tỏa ra từ cơ thể cô ….
Sự xuất hiện của cô không làm tiêu tan được cố chấp của anh, làm khiến anh phải đến gần thưởng thức cô.
Mặc kệ cô đã thành người như thế nào, anh cũng chỉ muốn cô, chỉ có cô mà thôi…
Xa cách năm năm, bỏ lại sau lưng ngàn trùng xa cách để nghe được tiếng thở của cô … Làm cho anh suýt chút nữa muốn chạm vào má cô, ngón tay vừa đưa ra phải dùng ý chí mạnh mẽ cận thận mới thu về được, chỉ dám nhẹ nhàng cầm lấy một lọn tóc của cô quấn quanh ngón tay, sau đó lại khẽ khàng chạm vào chiếc khăn quàng cổ đang chảy trên cổ cô, ngắm nhìn chiếc charm đáng yêu được cài làm trang sức cho túi xách, vật liệu bằng vải có hình hai bé con, một trai một gái, mộc mạc đáng yêu … Đây là…
Giống như một đứa bé đối mặt với một thứ hoàn toàn mới…
Bên cửa chính bảo vệ nhìn anh đến trợn tròn mắt, ông chủ làm sao thế, ông ấy trúng tà sao…
Phó Thần Thương định cởi áo khoác ngoài, nhưng sau đó thay đổi ý định, đứng dậy rời đi, một phút sau quay lại, cầm trong tay một tấm vải màu hồng nhạt, nhẹ nhàng đắp lên người cô, sau đó lại duy trì tư thế như cũ nhìn cô, mãi cho đến khi hai chân ngồi xổm quá lâu đã run lên … chà…
Lúc An Cửu tỉnh lại mới phát hiện đã hơn mười giờ, nghi ngời đảo mắt nhìn tấm vải đắp trên người, ngó quanh một vòng, phát hiện trong đại sảnh chỉ có một anh bảo vệ, vì thế đi đến hỏi anh ta.
“Xin chào, xin hỏi tấm đắp này của ai?”
“Tấm đắp dự phòng dành cho khách. Lúc nãy cô đã yêu cầu.” Bảo vệ trả lời.
An Cửu chớp chợp mắt, lại chớp chợp một lần nữa, “À… Cám ơn.”
Nói xong liền đưa tấm đắp màu hồng nhạt trả lại cho bảo vệ, không nghi ngờ gì cả. Lúc cô nửa tỉnh nửa mơ thường làm những việc mà bình thường không thể nhớ được.
Bảo vệ cầm tấm đắp, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, quả nhiên là đã nói dối xong, quả nhiên ông chủ thật là thần thánh, hoặc cô gái kia quả thật rất ngốc, rõ ràng xem mặt thông minh như thế lại …
Nếu anh ấy không muốn gặp, chờ đợi thêm cũng vậy thôi, An Cửu để ngày mai hẵn tính toán tiếp.
Lúc rời công ty vừa đúng có chiếc taxi trống đỗ lại, mở cửa lên xe cô nói địa chỉ cho tài xế.
Phía sau xe taxi không xa cũng không gần, Tề Tấn ngồi sau tay lái nhìn ông chủ của anh qua kính chiếu hậu, ở công ty đã nhìn cả ngày còn chưa đủ, bây giờ còn lái xe theo dõi người ta…
Càng ngày càng biến thái, anh không thể không thừa nhận như thế …
…………..
Đợi một ngày cũng chưa thể nhìn thấy được Phó Thần Thương, An Cửu liền lập tức lôi ra một bản sơ yếu lý lịch gởi cho công ty Tụ Tinh, sau đó chờ đợi tin tức. Xem ra muốn dựa vào đàm phán để giải quyết vấn đề trong hòa bình là không có khả năng rồi.
Kiền Tang nhìn cô bận rồi, đan hai bàn tay vào nhau, “An Cửu, ngày mai cậu đừng đi nữa. Rõ ràng Phó Thần Thương cố ý làm khó làm dễ cậu. Nếu không thì mình đi tìm anh họ nhờ giúp đỡ…”
“Không được.” An Cửu nhanh chóng từ chối, cô biết tính khí Kiều Tang cao ngạo, rất không muốn người khác nói cô ấy dựa vào mối quan hệ với Kha Lạc, huống chi…
“Chuyện này khác, tất cả mọi người đều biết mối quan hệ của cậu và Kha Lạc, lúc này Kha Lạc nhúng tay vào thì rất bất tiện, anh ấy đứng ra dàn xếp chuyện của cậu sẽ tạo ra cảm xúc chán ghét của công chúng, rất không tốt. Ngay cả chính anh ấy cũng sẽ bị vạ lây. Hiện tại anh ấy cũng không có ở trong nước nên tốt nhất cậu không nên làm phiền đến anh ấy. Huống hồ, cậu cho rằng Phó Thần Thương là người như vậy sao, tiếng nói của Kha Lạc có trọng lượng với anh ấy sao? Nếu anh ấy có nửa điểm kiêng nể người khác, đã không ra tay với cậu như thế này rồi.”
Kiều Tang vừa chui vào chăn vừa nói, “Ừm, mình biết rồi … Tốt xấu gì Kha Lạc cũng làm đàn ông! Phó Thần Thương dù thế nào đi nữa cũng không có khả năng chơi xấu anh ấy! Nhưng cậu thì không như vậy, mình ở nhà giương mắt lên nhìn cậu một mình xông vào hang cọp mà cái gì cũng không thể làm, mình muốn điên lên được! Mình thật sự lo sợ Phó Thần Thương sẽ nuốt chửng cậu đó!”
“Cậu yên tâm đi, anh ấy cực kỳ kén ăn.”
“Nhìn cậu hiện tại rất là ngon miệng! Cậu không cần tỏ thái độ không sao cả như thế, tin mình đi! Đàn ông trả thù phụ nữ thường dùng hình thức chà đạp thân thể của cô ấy!” Kiều Tang kiên định nói.
An Cửu không nói gì liếc nhìn cô một cái, “Trong tủ TV có đĩa CD, cậu thấy nhàm chán lấy ra xem, đừng có cả ngày suy nghĩ lung tung.
“Cậu tin mình đi, tin mình đi…”
……………………
Ngày hôm sau, An Cửu vừa chờ thông báo vừa tiếp tục chờ người.
Người qua người lại đều rất vội vàng, tất nhiên cũng có thể nhìn thấy những ngôi sao lớn. Trong đó cũng có mấy người quen cũng đến gần cô, hỏi cô đang đợi ai, nhưng tất cả đều không nói được mấy câu đã bị điện thoại réo vang, xem ra mọi người ai cũng cực kỳ bận rộn.
Trong phòng bảo an
‘Ông chủ, hay là, để cho bà chủ vào phòng tiếp khách ngồi?”
Phó Thần Thương liếc anh ta một cái.
Tề Tấn yên lặng lau mồ hôi, anh biết phòng tiếp khách không có camera, nhưng mà ngồi ở đại sảnh bị người khác đến gần thì người nào đó lại không vui, mình chỉ muốn tìm một lý do để ông chủ gặp được người ấy thì có gì không tốt.
Vừa đúng lúc Phó Thần Thường có hẹn với nhà sản xuất Lương nên đứng dậy trở về văn phòng.
Lịch làm việc suốt hai ngày nay để bị đẩy lùi lại, chỉ có cuộc gặp này là không.
Ngoài sảnh, An Cửu không đợi được Phó Thần Thương, nhưng lại đợi được tin báo nhận phỏng vấn.
Bên kia đầu dây điện thoại gọi cô phải đến ngay lập tức, xem ra bọn họ quả thực là rất thiếu người.
Vì thế An Lâu đi đến ngay quầy lễ tân, sau khi xác nhận mục đích công việc của cô thì hướng dẫn cô lên tầng 6.
Phóng vấn cô là một cô gái xem ra cũng thông minh lanh lợi, móng tay sơn đỏ chót, bàn tay kẹp một điếu thuốc, bận rộn với laptop và một đống tài liệu bên cạnh, đồng thời còn phải nghe điện thoại không ngừng, khi nghe được tiếng gõ cửa có ý bảo cô đi vào.
“Tuy rằng tôi nói nhanh một chút, nhưng mà …. Anh cũng đã quá nhanh rồi …”
Cô ấy vừa gác điện thoại di động, thì điện thoại sàn diễn đã gọi tới nói phỏng vấn người mới, cô còn tưởng chính mình nghe lầm.
“Vừa đúng lúc tôi đang có việc gần đây.” An Cửu trả lời đơn giản.
“Xin chào, tôi là Lâm Mộ, giám đốc tài chính của Tụ Tinh.”
“Xin chào, tôi là Tống An Cửu.”
Lâm Mộ rít một hơi thuốc, đánh giá cô bằng một cái liếc mắt nhanh, trong con người dần dần dâng lên vẻ thưởng thức cùng kích động, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại thái độ bình thường: “Cô Tống, chúng ta nói ngắn gọn, là như vầy, tôi tin là cô cũng đã nắm được chút ít thông tin, hiện tại Hedy vừa đi, chỗ trống của cô ấy vẫn chưa có ai thay thế, tôi đã xem qua lý lịch của cô, rất tin tưởng cô phù hợp với yêu cầu của chiusngt ooii, hơn nữa cô đặc biệt ghi rõ rằng tự nguyện dẫn dắt Kiều Tang, trước mắt cấp trên cũng chưa có chỉ thị gì rõ ràng, mọi người lại càng không dám hành động thiếu suy nghĩ, lần này nếu cô giải quyết được mọi chuyện, tất nhiên cô sẽ nổi tiếng trong vòng một đêm, nhưng cũng có khả năng trở thành thân bại danh liệt, thành thật mà nói, chúng tôi đã nhận rất nhiều hồ sơ, cô là người duy nhất bày tỏ sự tự nguyện tiếp nhận Kiều Tang.
“Tôi đã rõ, tôi tới Tụ Tinh cũng vì Kiều Tang, tin rằng cô cũng biết có những sự việc phải rất lâu mới trở về trạng thái ban đầu, cũng hy vọng cô mau chóng cho tôi câu trả lời.”
“Người trẻ tuổi quả nhiên có nhiều dũng khí.” Lâm Mộ khẽ cười một tiếng gật đầu, “Nếu cô cảm thấy không còn vấn đề gì nữa, thì sắp xếp thời gian đến nhận việc.”
“Được, chậm nhất là sáng mai tôi sẽ trở lại.”
Rời khỏi văn phòng, An Cửu có cảm giác huyệt Thái Dương đau ê ẩm, tựa như núi lửa đang bùng cháy, dung nham nóng chảy kêu xèo xèo.
Đến cuối cùng, vẫn phải buộc đi đến bước này.
Chuông điện thoại vang lên, An Cửu nhìn dãy số xuất hiện trên màn hình, trong lòng vừa ấm áp lại vừa xót xa.
Quả nhiên, An Cửu vừa ghé tai vào điện thoại liền nghe giọng nói vô cùng ủy khuất của Phạn Phạn, “Mẹ, mẹ…”
Dựa theo kế hoạch từ đầu, hôm nay chính là ngày cô gặp gỡ hai con, bây giờ lại bị trì hoãn, mà cũng không biết còn trì hoãn đến bao giờ.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng An Cửu cảm thấy vô cùng phiền não.
“Mẹ, con muốn mẹ bế…”
Nghe giọng con gái làm nũng, trong lòng An Cửu vừa đau đớn lại vừa mềm yếu, “Phạn Phạn sao thế, giọng nói nghe không rõ, con đưa tiểu Hạ nghe điện thoại đi.”
Tối hôm qua cô lừa mãi con gái mới cười được, Đoàn Đoàn ngược lại rất ngoan, rất hiểu chuyện làm cô càng thêm áy náy.
“An Cửu, em nói chị đừng có lo lắng nha.”
An Cửu lập tức căng thẳng thần kinh, “Làm sao vậy?”
“Phạn Phạn phát sốt, lại không chịu uống thuốc, cứ ầm ĩ đòi chị…” Tiểu Hạ khó xử nói.
“Không muốn uống thuốc, không cần ăn bánh ngọt, không cần ăn ô mai, con chỉ muốn mẹ…”
“Em đừng khóc, anh ôm em có được không?”
Nghe tiểu Hạ nói xen lẫn với giọng nói của hai con, An Cửu siết chặt nắm tay, cố nén mở miệng: “Chị biết rồi, tiểu Hạ vất vả cho em rồi.”
An Cửu an ủi đơn giản hai câu, không dám nghe hai con nói nhiều, cô sợ nghe nhiều thêm sẽ làm cho bản thân cô cũng kích động theo.
Cô ngắt điện thoại, đi mỗi lúc một nhanh, nặng nề bước vào thang máy, thẳng đến tầng 15.
Dọc đường đi có vài thư ký văn phòng ra ngăn cô lại, nhưng cô chỉ quan tâm đến cửa phòng chủ tịch mà bất chấp tất cả, mọi người đều đứng yên tại chỗ trân mắt nhìn cô
Cửa phòng chủ tịch thật sự rất tốt, tất nhiên là không nhúc nhích tí nào, nhưng mà âm thanh gõ cửa ầm ầm kia vẫn làm cho mọi người kinh động, trong khoản g thời gian ngắn nhân viên náo loạn, mọi người nhao nhao chạy ra xem đã xảy ra chuyện gì, có người đến kéo cô lại, lập tức gọi bảo vệ, thậm chí còn có Kiều Tang đang lo lắng chạy đến…
Kiều Tang chạy đến nơi liền thấy Tống An Cửu đang dâng trào lửa giận, sợ đến mức hồn xiêu phách lạc
Đúng lúc này …
Cửa chính phòng Tổng giám đốc mở.
Cửa chính phòng Tổng giám đốc lại đóng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook