Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin
-
Chương 143: Khó giải thích
Editor: Puck - Diễn đàn
Nửa đêm.
Đã không biết là lần thứ mấy tỉnh lại trong trống rỗng và máu tanh chưa từng có giới hạn cuối…
Cô gái trong mộng máu me khắp người nằm trên bàn mổ, anh đứng cách một bước, nhưng không cách nào đi tới nửa bước, càng đi tới càng lùi về phía sau…
Trơ mắt nhìn đôi tay trắng bệch của cô tự mình nâng một đống máu thịt mơ hồ hiện lên trước mắt anh…
Cô nói, Phó Thần Thương, đời này của tôi, không muốn có bất kỳ liên hệ nào với anh…
Vì vậy, mặt đất dưới chân biến mất, anh bắt đầu rơi xuống tại chỗ…
Máu tanh trong mộng không bao giờ phai màu, ngay cả thời gian cũng chùi rửa không bao giờ hết…
Giấc mộng giống như hình với bóng với hít thở không thông trong nước, anh chống tay ngồi bật dậy, bàn tay anh luồn vào trong tóc ướt mồ hôi, thở dốc nặng nề, lục lọi đầu giường, trong hỗn loạn truyền đến tiếng lọ thuốc lăn dưới nền, tiện tay sờ một lọ, lập tức đổ ra mấy viên nuốt khô xuống, dựa vào đầu giường…
Cả đêm không thể ngủ nữa.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Sáng sớm trời còn chưa sáng! Cho dù mẹ muốn nhìn anh ấy cũng không cần sớm như vậy! Mẹ nhìn sao Bắc Đẩu trên trời đêm coi! Anh hai khẳng định còn đang ngủ! Mẹ, mẹ thật là, đang êm đẹp làm gì mà trời chưa sáng lại đột nhiên chạy tới!”
“Mẹ không yên lòng, không ngủ được!”
“Anh hai không có chuyện gì! Kiểu thể chất biến thái kia…”
“Con mới biến thái! Ai cho con nói anh trai mình như vậy?”
“Con biến thái chỗ nào? Có người nói con trai mình như mẹ sao?”
Hai người nhao nhao ầm ĩ đứng trước cửa biệt thự mở cửa.
Mới vừa bước vào một bước, Phó Hoa Sênh dùng ốc tay áo che mắt che mũi lui ra, “Tìm đường chết rồi…”
Phùng Uyển hốt ha hốt hoảng gạt mùi khói rượu nồng đậm đi vào phòng.
Tàn thuốc, chai rượu, giấy… Một phòng xốc xếch.
Bởi vì chán ghét người xa lạ tiến vào không gian của mình, từ trước đến giờ anh không cần người dọn dẹp theo giờ, đều tự thân tự lực, vậy mà hôm nay, nơi này không biết đã bao lâu không dọn dẹp rồi.
Sau khi li dị, liền không thấy tung tích An Cửu.
Ở bệnh viện phá thai xong, hai người liền đi cục dân chính làm thủ tục, làm xong thủ tục ra ngoài, anh đỡ cô ngồi xuống ven đường, cô muốn uống nước, anh liền đi mua, khi trở về, cô đã biến mất không thấy, không để lại đôi câu vài lời…
Anh đứng tại chỗ, nhẹ nhàng như gió thổi, không hề kinh ngạc chút nào, hình như đã sớm đoán được, cô sao mà dịu dàng nói với anh, “Phó Thần Thương, em muốn uống nước, đi mua giúp em có được không”, cho dù biết cô cố ý tách khỏi mình, nhưng sao có thể từ chối dịu dàng này? Uống rượu độc giải khát, không cách nào từ chối…
Sau này, mua một căn biệt thự ở Thành Bắc, lại không đi qua Lãng Hi Viên và nhà cũ nữa.
Đã qua một năm, ông cụ lục tục giao quyền, cho đến bây giờ, anh đã không thể nghi ngờ là người nắm quyền thực tế của tập đoàn Phó thị.
Ngày đó, một bước sai lầm, thua cả ván bài, cổ phần, quyền thừa kế, tài sản…
Không nghĩ tới, kết quả đúng là một bước ngoặt, tính toán bên chỗ lão đại hoàn toàn thất bại.
Rốt cuộc được đến thứ anh muốn, nhưng lại trả giá cao mất đi con cờ nhỏ bé.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Phùng Uyển đau lòng gần như rơi lệ, vừa thu dọn nhà, vừa nghẹn ngào, “Mẹ biết ngay có thể như thế này… Nếu không phải tới đây lúc này, sao có thể nhìn thấy dáng vẻ này của nó…”
Phó Hoa Sênh gãi gãi đầu, đi vào phòng ngủ, lọ thuốc và chai rượu đầy đất lăn lóc ở chung một chỗ, nhìn thấy mà ghê.
Trên giường, Phó Thần Thương tỉnh, nửa dựa vào đầu giường, không mặc áo, chăn thật mỏng chỉ vẻn vẹn đến eo, thấy bọn họ đi vào, chỉ hơi nhướn mí mắt, sau đó như không có người bên cạnh trần thân trên rời giường, đứng trước tủ đồ chọn lựa quần áo phải mặc dự cuộc họp hôm nay…
Mặc quần áo, cạo râu, rửa mặt, đánh răng… Mười phút sau, Phó Thần Thương chiếu sáng lấp lánh ra lò, trừ màu xanh đen nhàn nhạt dưới mí mắt, không nhìn ra bất cứ dấu vết gì.
Phó Hoa Sênh vắt chéo chân, hai tay khoanh ngực dựa nghiêng trên khung cửa nhìn toàn bộ quá trình, quả thật trợn mắt há hốc mồm, nhìn thế là đủ rồi.
Người này ban ngày là người, buổi tối là quỷ, không có luân phiên, nếu không phải Phùng Uyển tâm huyết dâng trào tới đây một lần như vậy, nếu không phải vừa mới tận mắt nhìn thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của anh ấy khi nằm trên giường, anh thật sự cho rằng sự kiện kia chỉ là nhạc đệm, dù sao trong khoảng thời gian này, bên ngoài, thậm chí người thân, chỉ nhìn thấy anh ấy hăng hái tiên y nộ mã * gây dựng mảng lớn giang sơn.
(*) tiên y nộ mã: trang phục đẹp ngựa cường tráng, chỉ trang phục hào hoa xa xỉ.
Phùng Uyển mang theo bữa ăn sáng tới đây, cầm chén đũa thu xếp xong, trong phòng bếp thiết bị gì cũng đầy đủ hết, nhưng tất cả đều mới, chưa bao giờ động tới, trong tủ lạnh trừ rượu và nước ra không có gì cả. Nếu như bà không đến, con trai khẳng định không ăn hoặc tới công ty để trợ lý mua đồ ăn ngoài. Mà Phó Thần Thương trước kia, chú trọng nhất chính là chất lượng cuộc sống.
Phó Thần Thương đi ra ngoài phòng cầm tờ báo, sau đó ngồi vào trước bàn ăn điểm tâm, cho dù chỉ là ăn đồ, thần thái cũng không hề qua loa, thập toàn thập mĩ.
Ba người không ai nói gì với ai, Phùng Uyển ăn một nửa liền không ăn được nữa, con trai rốt cuộc đứng vững gót chân ở nhà họ Phó, thế nhưng giá quá cao quá nặng, không chỉ là một người phụ nữ và đứa bé không có duyên đi tới nhân thế, còn có cả trái tim của con trai.
“Thần Thần, biết rõ đã không thể nào, cũng nên chạy ra. Nhiều phụ nữ như vậy, cũng không hề có một người trúng ý sao?”
Trong lòng Phùng Uyển hiểu rõ ràng, tình huống hai người như thế, tuyệt đối sẽ không có khả năng. Mà trong lòng bà, cho dù như thế nào bà vẫn có khúc mắc với An Cửu, không hy vọng bọn họ ở bên nhau, cũng sẽ không còn có khả năng. Ông cụ giấu giếm hành tung của An Cửu cực kỳ chặt chẽ.
“Mẹ, lúc này mới ly hôn chưa tới một năm, ngài cũng quá gấp!” Phó Hoa Sênh nói xong ném một tấm danh thiếp cho Phó Thần thương, “Cho này.”
Phó Hoa Sênh ném cho anh là một tấm danh thiếp của nhà tư vấn tâm lý.
Phó Thần Thương nhìn lướt qua, đang định trực tiếp xem nhẹ, sau đó ánh mắt dừng lại một chút, đưa tay cầm tới –
Thẩm Hoán.
“Đi xem một chút đi! Đừng tưởng rằng mình thật sự làm từ sứt! Có lúc em theo đuổi con gái quá nhiều sẽ bởi vì không chống đỡ được mà hậm hực! Bây giờ xã hội này, đi khám bác sỹ tâm lý một chút cũng không phải chuyện rất bình thường sao!”
Phùng Uyển gật gật đầu phụ họa lời Phó Hoa Sênhnois.
Cân nhắc đến anh nhất định sẽ bài xích bác sỹ tâm lý, Phó Hoa Sênh vắt hết óc mới chọn được một người như vậy, mẹ, cũng đừng nói con không tim không phổi không quan tâm tới anh trai.
Anh biết Phó Thần Thương cần vốn không phải là bác sỹ tâm lý, cõi đời này có một vị thuốc, anh càng dùng sẽ càng tốt. Chỉ cód diều, thuốc giải này anh cũng không có bản lĩnh kiếm về được giúp anh ấy.
Thật ra thì, lấy thực lực bây giờ của Phó Thần Thương, cho dù ông cụ giấu giếm nghiêm ngặt hơn nữa, nếu anh ấy nảy sinh quyết tâm, không phải không có khả năng tìm được người, chỉ có điều, tìm được thì phải làm như thế nào đây?
Khổ sở nhất không phải mất đi tung tích một người, mà là, cho dù cô ấy đứng trước mặt, vẫn không có cách nào ôm cô ấy vào lòng. Gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Nước Mỹ, Los Angeles.
An Cửu dùng một cây viết bi búi tóc ở sau gáy, ngồi trước máy vi tính xách tay lạch cạch gõ chữ, chân gác lên nôi, thỉnh thoảng lắc một cái.
Bé con trong nôi mở to mắt đen nhánh như trái nho nhìn chằm chằm vào mẹ đang gặm bài, thỉnh thoảng hừ hừ mấy tiếng, chỉ mong chờ hấp dẫn sự chú ý của mẹ, cho đến khi mẹ nghe được tín hiệu đẩy nôi một cái mới hài lòng tiếp tục tò mò nhìn mẹ.
Còn nhóc ở trong nôi bên cạnh lại lặng yên ngủ, không náo loạn không làm khó, cũng không cần ai dụ dỗ, cực kỳ khôn ngoan.
“An Cửu, cậu làm tới đâu rồi?” Kiều Tang lắc lắc tóc đuôi gà từ đối diện xông thẳng vào.
“Sắp xong rồi, còn thiếu một chút.” An Cửu cũng không ngẩng đầu lên trả lời.
“Mẹ nó! Không phải cậu nói ngày hôm kia mới vừa sắp xếp xuống sao? Cậu đã sắp làm xong? Cậu vẫn là người sao?”
“Làm phiền cậu, đừng nói thô tục.”
Mặt An Cửu không thay đổi liếc nhìn khuôn mặt và tóc đuôi gà của Kiều Tang, “Người theo đuổi và fan hâm mộ của cậu nhìn thấy cậu như vậy sẽ tập thể đi tự sát mất, cho dù ở trong nơi riêng tư, cầu xin cậu chú ý hình tượng một chút.”
Kiều Tang bị dạy dỗ đến chu môi vẻ mặt ngượng ngùng, “Người làm mẹ, chính là không giống… Ngày mai cậu còn định đi tổ kịch sao?”
“Ừ.”
“Đi đâu làm việc không công còn không bằng trực tiếp làm trợ lý cho tớ!”
“Bây giờ tớ cần chính là tích lũy kinh nghiệm, đi theo cậu có thể học được cái gì? Tinh thần bị phân liệt sao?”
Kiều Tang: “…”
Kiều Tang bị đả kích rồi, chạy tới chỗ cục cưng tìm an ủi, úp sấp vào nôi trước mặt cùng cục cưng mắt to trừng mắt nhỏ, le lưỡi làm mặt quỷ đùa con bé một chút, lại dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc lên gương mặt có cảm giác mềm nhũn siêu cute, dĩ nhiên sau đó chọc cho cô bé người ta khóc.
“Cậu quá nhàm chán đi chơi trò phân liệt, làm gì mà cứ chọc giận con bé hoài?”
“Cũng không phải tớ chọc giận con bé đâu! Tớ chỉ đụng một cái, cảm giác tay quá tốt chứ sao… Con bé khẳng định chính là đói bụng!”
An Cửu bế con bé từ trong nôi lên cho bú sữa, nhóc ngậm một nụ hoa liền ngừng khóc, ăn được hết sức tập trung.
Kiều Tang lập tức lộ ra vẻ mặt “Cậu xem đi quả nhiên là như vậy”.
Một giây tiếp theo, Kiều Tang đột nhiên nghiêm túc, “Đúng rồi An Cửu, tớ có một chuyện muốn nói với cậu.”
“Chuyện gì?” Không phải là lần đầu tiên An Cửu nhìn thấy cô ấy đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhưng mà lần này xem ra không giống lắm.
“Mấy tháng nữa, tớ sẽ về nước rồi.” Giọng của Kiều Tang rất trầm trọng.
An Cửu ngây ngốc, “Đúng vậy, cậu sắp tốt nghiệp.”
Trong khoảng thời gian này Kiều Tang và Monica giúp cô không ít việc, cuộc sống của cô dần đi lên quỹ đạo. Một năm này rất vất vả, cũng là thời gian không buồn không lo nhất trong cuộc đời này của cô, bên cạnh có người thân nhất thích nhất, phía trước không có sương mù, cuộc sống của cô vô cùng đơn thuần, cô cần phải làm, chỉ có cố gắng lên trước, cuộc sống nghiêm túc.
“Ừ, tớ chuẩn bị về nước phát triển.”
“Cũng tốt, dù sao người nhà cậu đều ở trong nước.”
“Còn có một việc, tớ chuẩn bị ký hợp đồng với Tụ Tinh, An Cửu, cậu có để ý không?” Kiều Tang hơi lo lắng hỏi.
“Anh họ cậu cũng ở Tụ Tinh, vừa đúng có thể chăm sóc lẫn nhau, vô cùng tốt.”
Thấy nét mặt An Cửu hoàn toàn trong lòng không có khúc mắc, Kiều Tang mới thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lộ ra ý cười dã tâm đặc biệt gian trá.
Phó Thần Thương! Anh đồ cặn bã! Tiểu gia đây không giải quyết được anh không hung ác lợi hại bỏ rơi anh cũng không phải họ Kiều!
Nửa đêm.
Đã không biết là lần thứ mấy tỉnh lại trong trống rỗng và máu tanh chưa từng có giới hạn cuối…
Cô gái trong mộng máu me khắp người nằm trên bàn mổ, anh đứng cách một bước, nhưng không cách nào đi tới nửa bước, càng đi tới càng lùi về phía sau…
Trơ mắt nhìn đôi tay trắng bệch của cô tự mình nâng một đống máu thịt mơ hồ hiện lên trước mắt anh…
Cô nói, Phó Thần Thương, đời này của tôi, không muốn có bất kỳ liên hệ nào với anh…
Vì vậy, mặt đất dưới chân biến mất, anh bắt đầu rơi xuống tại chỗ…
Máu tanh trong mộng không bao giờ phai màu, ngay cả thời gian cũng chùi rửa không bao giờ hết…
Giấc mộng giống như hình với bóng với hít thở không thông trong nước, anh chống tay ngồi bật dậy, bàn tay anh luồn vào trong tóc ướt mồ hôi, thở dốc nặng nề, lục lọi đầu giường, trong hỗn loạn truyền đến tiếng lọ thuốc lăn dưới nền, tiện tay sờ một lọ, lập tức đổ ra mấy viên nuốt khô xuống, dựa vào đầu giường…
Cả đêm không thể ngủ nữa.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Sáng sớm trời còn chưa sáng! Cho dù mẹ muốn nhìn anh ấy cũng không cần sớm như vậy! Mẹ nhìn sao Bắc Đẩu trên trời đêm coi! Anh hai khẳng định còn đang ngủ! Mẹ, mẹ thật là, đang êm đẹp làm gì mà trời chưa sáng lại đột nhiên chạy tới!”
“Mẹ không yên lòng, không ngủ được!”
“Anh hai không có chuyện gì! Kiểu thể chất biến thái kia…”
“Con mới biến thái! Ai cho con nói anh trai mình như vậy?”
“Con biến thái chỗ nào? Có người nói con trai mình như mẹ sao?”
Hai người nhao nhao ầm ĩ đứng trước cửa biệt thự mở cửa.
Mới vừa bước vào một bước, Phó Hoa Sênh dùng ốc tay áo che mắt che mũi lui ra, “Tìm đường chết rồi…”
Phùng Uyển hốt ha hốt hoảng gạt mùi khói rượu nồng đậm đi vào phòng.
Tàn thuốc, chai rượu, giấy… Một phòng xốc xếch.
Bởi vì chán ghét người xa lạ tiến vào không gian của mình, từ trước đến giờ anh không cần người dọn dẹp theo giờ, đều tự thân tự lực, vậy mà hôm nay, nơi này không biết đã bao lâu không dọn dẹp rồi.
Sau khi li dị, liền không thấy tung tích An Cửu.
Ở bệnh viện phá thai xong, hai người liền đi cục dân chính làm thủ tục, làm xong thủ tục ra ngoài, anh đỡ cô ngồi xuống ven đường, cô muốn uống nước, anh liền đi mua, khi trở về, cô đã biến mất không thấy, không để lại đôi câu vài lời…
Anh đứng tại chỗ, nhẹ nhàng như gió thổi, không hề kinh ngạc chút nào, hình như đã sớm đoán được, cô sao mà dịu dàng nói với anh, “Phó Thần Thương, em muốn uống nước, đi mua giúp em có được không”, cho dù biết cô cố ý tách khỏi mình, nhưng sao có thể từ chối dịu dàng này? Uống rượu độc giải khát, không cách nào từ chối…
Sau này, mua một căn biệt thự ở Thành Bắc, lại không đi qua Lãng Hi Viên và nhà cũ nữa.
Đã qua một năm, ông cụ lục tục giao quyền, cho đến bây giờ, anh đã không thể nghi ngờ là người nắm quyền thực tế của tập đoàn Phó thị.
Ngày đó, một bước sai lầm, thua cả ván bài, cổ phần, quyền thừa kế, tài sản…
Không nghĩ tới, kết quả đúng là một bước ngoặt, tính toán bên chỗ lão đại hoàn toàn thất bại.
Rốt cuộc được đến thứ anh muốn, nhưng lại trả giá cao mất đi con cờ nhỏ bé.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Phùng Uyển đau lòng gần như rơi lệ, vừa thu dọn nhà, vừa nghẹn ngào, “Mẹ biết ngay có thể như thế này… Nếu không phải tới đây lúc này, sao có thể nhìn thấy dáng vẻ này của nó…”
Phó Hoa Sênh gãi gãi đầu, đi vào phòng ngủ, lọ thuốc và chai rượu đầy đất lăn lóc ở chung một chỗ, nhìn thấy mà ghê.
Trên giường, Phó Thần Thương tỉnh, nửa dựa vào đầu giường, không mặc áo, chăn thật mỏng chỉ vẻn vẹn đến eo, thấy bọn họ đi vào, chỉ hơi nhướn mí mắt, sau đó như không có người bên cạnh trần thân trên rời giường, đứng trước tủ đồ chọn lựa quần áo phải mặc dự cuộc họp hôm nay…
Mặc quần áo, cạo râu, rửa mặt, đánh răng… Mười phút sau, Phó Thần Thương chiếu sáng lấp lánh ra lò, trừ màu xanh đen nhàn nhạt dưới mí mắt, không nhìn ra bất cứ dấu vết gì.
Phó Hoa Sênh vắt chéo chân, hai tay khoanh ngực dựa nghiêng trên khung cửa nhìn toàn bộ quá trình, quả thật trợn mắt há hốc mồm, nhìn thế là đủ rồi.
Người này ban ngày là người, buổi tối là quỷ, không có luân phiên, nếu không phải Phùng Uyển tâm huyết dâng trào tới đây một lần như vậy, nếu không phải vừa mới tận mắt nhìn thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của anh ấy khi nằm trên giường, anh thật sự cho rằng sự kiện kia chỉ là nhạc đệm, dù sao trong khoảng thời gian này, bên ngoài, thậm chí người thân, chỉ nhìn thấy anh ấy hăng hái tiên y nộ mã * gây dựng mảng lớn giang sơn.
(*) tiên y nộ mã: trang phục đẹp ngựa cường tráng, chỉ trang phục hào hoa xa xỉ.
Phùng Uyển mang theo bữa ăn sáng tới đây, cầm chén đũa thu xếp xong, trong phòng bếp thiết bị gì cũng đầy đủ hết, nhưng tất cả đều mới, chưa bao giờ động tới, trong tủ lạnh trừ rượu và nước ra không có gì cả. Nếu như bà không đến, con trai khẳng định không ăn hoặc tới công ty để trợ lý mua đồ ăn ngoài. Mà Phó Thần Thương trước kia, chú trọng nhất chính là chất lượng cuộc sống.
Phó Thần Thương đi ra ngoài phòng cầm tờ báo, sau đó ngồi vào trước bàn ăn điểm tâm, cho dù chỉ là ăn đồ, thần thái cũng không hề qua loa, thập toàn thập mĩ.
Ba người không ai nói gì với ai, Phùng Uyển ăn một nửa liền không ăn được nữa, con trai rốt cuộc đứng vững gót chân ở nhà họ Phó, thế nhưng giá quá cao quá nặng, không chỉ là một người phụ nữ và đứa bé không có duyên đi tới nhân thế, còn có cả trái tim của con trai.
“Thần Thần, biết rõ đã không thể nào, cũng nên chạy ra. Nhiều phụ nữ như vậy, cũng không hề có một người trúng ý sao?”
Trong lòng Phùng Uyển hiểu rõ ràng, tình huống hai người như thế, tuyệt đối sẽ không có khả năng. Mà trong lòng bà, cho dù như thế nào bà vẫn có khúc mắc với An Cửu, không hy vọng bọn họ ở bên nhau, cũng sẽ không còn có khả năng. Ông cụ giấu giếm hành tung của An Cửu cực kỳ chặt chẽ.
“Mẹ, lúc này mới ly hôn chưa tới một năm, ngài cũng quá gấp!” Phó Hoa Sênh nói xong ném một tấm danh thiếp cho Phó Thần thương, “Cho này.”
Phó Hoa Sênh ném cho anh là một tấm danh thiếp của nhà tư vấn tâm lý.
Phó Thần Thương nhìn lướt qua, đang định trực tiếp xem nhẹ, sau đó ánh mắt dừng lại một chút, đưa tay cầm tới –
Thẩm Hoán.
“Đi xem một chút đi! Đừng tưởng rằng mình thật sự làm từ sứt! Có lúc em theo đuổi con gái quá nhiều sẽ bởi vì không chống đỡ được mà hậm hực! Bây giờ xã hội này, đi khám bác sỹ tâm lý một chút cũng không phải chuyện rất bình thường sao!”
Phùng Uyển gật gật đầu phụ họa lời Phó Hoa Sênhnois.
Cân nhắc đến anh nhất định sẽ bài xích bác sỹ tâm lý, Phó Hoa Sênh vắt hết óc mới chọn được một người như vậy, mẹ, cũng đừng nói con không tim không phổi không quan tâm tới anh trai.
Anh biết Phó Thần Thương cần vốn không phải là bác sỹ tâm lý, cõi đời này có một vị thuốc, anh càng dùng sẽ càng tốt. Chỉ cód diều, thuốc giải này anh cũng không có bản lĩnh kiếm về được giúp anh ấy.
Thật ra thì, lấy thực lực bây giờ của Phó Thần Thương, cho dù ông cụ giấu giếm nghiêm ngặt hơn nữa, nếu anh ấy nảy sinh quyết tâm, không phải không có khả năng tìm được người, chỉ có điều, tìm được thì phải làm như thế nào đây?
Khổ sở nhất không phải mất đi tung tích một người, mà là, cho dù cô ấy đứng trước mặt, vẫn không có cách nào ôm cô ấy vào lòng. Gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Nước Mỹ, Los Angeles.
An Cửu dùng một cây viết bi búi tóc ở sau gáy, ngồi trước máy vi tính xách tay lạch cạch gõ chữ, chân gác lên nôi, thỉnh thoảng lắc một cái.
Bé con trong nôi mở to mắt đen nhánh như trái nho nhìn chằm chằm vào mẹ đang gặm bài, thỉnh thoảng hừ hừ mấy tiếng, chỉ mong chờ hấp dẫn sự chú ý của mẹ, cho đến khi mẹ nghe được tín hiệu đẩy nôi một cái mới hài lòng tiếp tục tò mò nhìn mẹ.
Còn nhóc ở trong nôi bên cạnh lại lặng yên ngủ, không náo loạn không làm khó, cũng không cần ai dụ dỗ, cực kỳ khôn ngoan.
“An Cửu, cậu làm tới đâu rồi?” Kiều Tang lắc lắc tóc đuôi gà từ đối diện xông thẳng vào.
“Sắp xong rồi, còn thiếu một chút.” An Cửu cũng không ngẩng đầu lên trả lời.
“Mẹ nó! Không phải cậu nói ngày hôm kia mới vừa sắp xếp xuống sao? Cậu đã sắp làm xong? Cậu vẫn là người sao?”
“Làm phiền cậu, đừng nói thô tục.”
Mặt An Cửu không thay đổi liếc nhìn khuôn mặt và tóc đuôi gà của Kiều Tang, “Người theo đuổi và fan hâm mộ của cậu nhìn thấy cậu như vậy sẽ tập thể đi tự sát mất, cho dù ở trong nơi riêng tư, cầu xin cậu chú ý hình tượng một chút.”
Kiều Tang bị dạy dỗ đến chu môi vẻ mặt ngượng ngùng, “Người làm mẹ, chính là không giống… Ngày mai cậu còn định đi tổ kịch sao?”
“Ừ.”
“Đi đâu làm việc không công còn không bằng trực tiếp làm trợ lý cho tớ!”
“Bây giờ tớ cần chính là tích lũy kinh nghiệm, đi theo cậu có thể học được cái gì? Tinh thần bị phân liệt sao?”
Kiều Tang: “…”
Kiều Tang bị đả kích rồi, chạy tới chỗ cục cưng tìm an ủi, úp sấp vào nôi trước mặt cùng cục cưng mắt to trừng mắt nhỏ, le lưỡi làm mặt quỷ đùa con bé một chút, lại dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc lên gương mặt có cảm giác mềm nhũn siêu cute, dĩ nhiên sau đó chọc cho cô bé người ta khóc.
“Cậu quá nhàm chán đi chơi trò phân liệt, làm gì mà cứ chọc giận con bé hoài?”
“Cũng không phải tớ chọc giận con bé đâu! Tớ chỉ đụng một cái, cảm giác tay quá tốt chứ sao… Con bé khẳng định chính là đói bụng!”
An Cửu bế con bé từ trong nôi lên cho bú sữa, nhóc ngậm một nụ hoa liền ngừng khóc, ăn được hết sức tập trung.
Kiều Tang lập tức lộ ra vẻ mặt “Cậu xem đi quả nhiên là như vậy”.
Một giây tiếp theo, Kiều Tang đột nhiên nghiêm túc, “Đúng rồi An Cửu, tớ có một chuyện muốn nói với cậu.”
“Chuyện gì?” Không phải là lần đầu tiên An Cửu nhìn thấy cô ấy đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhưng mà lần này xem ra không giống lắm.
“Mấy tháng nữa, tớ sẽ về nước rồi.” Giọng của Kiều Tang rất trầm trọng.
An Cửu ngây ngốc, “Đúng vậy, cậu sắp tốt nghiệp.”
Trong khoảng thời gian này Kiều Tang và Monica giúp cô không ít việc, cuộc sống của cô dần đi lên quỹ đạo. Một năm này rất vất vả, cũng là thời gian không buồn không lo nhất trong cuộc đời này của cô, bên cạnh có người thân nhất thích nhất, phía trước không có sương mù, cuộc sống của cô vô cùng đơn thuần, cô cần phải làm, chỉ có cố gắng lên trước, cuộc sống nghiêm túc.
“Ừ, tớ chuẩn bị về nước phát triển.”
“Cũng tốt, dù sao người nhà cậu đều ở trong nước.”
“Còn có một việc, tớ chuẩn bị ký hợp đồng với Tụ Tinh, An Cửu, cậu có để ý không?” Kiều Tang hơi lo lắng hỏi.
“Anh họ cậu cũng ở Tụ Tinh, vừa đúng có thể chăm sóc lẫn nhau, vô cùng tốt.”
Thấy nét mặt An Cửu hoàn toàn trong lòng không có khúc mắc, Kiều Tang mới thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lộ ra ý cười dã tâm đặc biệt gian trá.
Phó Thần Thương! Anh đồ cặn bã! Tiểu gia đây không giải quyết được anh không hung ác lợi hại bỏ rơi anh cũng không phải họ Kiều!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook