Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ
-
Chương 178: Phó Quân Hoàng sẽ giết Bạch Dạ, cô ấy sẽ chết! (1)
Cuối cùng thì lão gia cũng nhập viện.
Trong những ngày này, không ai được phép báo cho lão gia về tình hình gần đây của Phó gia. Phóng viên không được vào, mọi tin tức cũng bị An Nhiên cấm không được để lão gia đọc. Không ai có ý kiến, thậm chí ngay cả lão gia cũng không hỏi An Nhiên về những chuyện gần đây của họ.
“Lão gia, ông nghỉ ngơi cho khoẻ đi, những chuyện khác không cần nghĩ nhiều.” Lúc ở trong bệnh viện, An Nhiên đã nói như thế.
Lão gia không nói thêm gì cả, ông chỉ khoát khoát tay ra hiệu cho cô rằng ông biết rồi.
“Về phía Cố gia, anh định làm thế nào?” Lúc xuống lầu, An Nhiên trầm giọng hỏi Phó Quân Hoàng.
“Ông nội không cho động tay.” Phó Quân Hoàng chau mày nhăn nhó. Vào cái đêm xảy ra chuyện, câu đầu tiên lão gia nói khi về đến nhà chính là không được động đến Cố gia.
Phó Văn Thắng tức giận đến mức đập vỡ ly tách. Thậm chí ngay cả Phó Quân Nghị cũng không biết tại sao ông nội lại làm như vậy. Lão gia không nói lí do, mặt ông tái nhợt và sa sầm lại.
“Lão Cố Trường Thanh này… thật thú vị.” An Nhiên nhếch môi, sau đó cô không nói gì nữa. Cô đang nghĩ, đêm hôm đó, trong lời ông ta nói có rất nhiều chỗ đáng ngờ.
Nhưng điều mà cô tò mò chính là, tại sao lúc đó ông ta thu tay lại. Mấy chục năm trời vẫn đợi được, nhưng tại sao chỉ một chút thời gian ít ỏi như vậy lại không đợi được.
Cách thức ngăn chặn tin tức của Từ Tịnh Ngưng cũng thật lợi hại. Qua ngày hôm sau, tất cả những tin có liên quan đến Phó gia đều biến mất trên các phương tiện truyền thông. Thậm chí, những tin có liên quan đến Phó gia trên các trang mạng cũng không tìm thấy nữa. Ngay cả trên một diễn đàn nào đó, có người muốn đăng bài viết về chuyện Phó gia lạm dụng quyền lực để gây sức ép cho mọi người, nhưng đăng chưa đầy một phút thì đã bị xoá.
Cách thức như vậy, ngoài Phó gia ở Đế Đô ra, còn ai có thể làm được.
Hơn nữa, trong số đó có không ít người phát hiện ra một số vấn đề. Bởi vì trong chuyện lần này, không chỉ có mỗi Từ Tịnh Ngưng của Từ gia ra tay mà còn có một số thành phần khác. Trong đó, phải kể đến lão đại Tần Môn cùng với Vô Xá thần bí, họ cũng góp phần trong chuyện này.
Bây giờ, bên ngoài đang rất hỗn loạn, ai cũng đằng đằng sát khí. Ngoài người của hai bên còn có người của phía Từ lão gia cũng ra tay. Nếu như bây giờ ai đưa tin hay là tuyên truyền thì chẳng khác nào đi tìm cái chết.
Từ lão gia hoàn toàn đứng về phía người nhà, ông ta không hề quan tâm đúng sai. Tên lão đại từng trải đó, không một ai dám động tới cọng lông mày của hắn.
Nhưng chỉ trong một đêm ngắn ngủi, tất cả bài đăng đều bị xoá sạch. Thậm chí trong tin tức tối hôm sau còn nói sẽ tiến hành xử lí nghiêm khắc một số bài báo đưa tin sai sự thật và vu oan cho người khác. Chuyện này chắc chắn liên quan đến Phó gia.
Trong phút chốc, mọi người đều biết rằng Phó gia đã bình an vô sự. Họ không biết tại sao gió lại chuyển hướng nhanh như vậy, nhất thời không thể lí giải.
Nhớ lại lúc đó, khi Phó gia xảy ra chuyện, những người chứng kiến kia cảm thấy rất vui. Họ nghĩ gia tộc mạnh nhất Đế Đô, Phó gia, cuối cùng cũng có ngày này. Nhưng hôm nay, chớp mắt một cái là Phó gia đã vô sự. Họ không biết sau này phải đối mặt với lão gia như thế nào.
Lúc Phó lão gia mới nhập viện, mấy người họ làm sao có thể không biết, có thể không rõ được? Nhưng trước tình cảnh không có lợi cho mình, họ không dám động tĩnh. Ai dám ra tay mà để phía trên điều tra ra được thì đến lúc đó sẽ bị liên luỵ đến họ. Họ biết đi tìm ai khóc đây?
Bởi vậy, ngày đầu tiên Phó lão gia nhập viện, trừ mấy người được lão gia nâng đỡ ra thì không một ai đến thăm ông cả. Thậm chí, một cuộc điện thoại cũng không có. Nhưng hôm sau khi tin tức truyền đi, ai nấy cũng đều vội đi mua đồ bồi bổ rồi hớt ha hớt hải chạy tới bệnh viện thăm lão gia. Nhưng từ đầu đến cuối đều bị lão gia từ chối không gặp, ông cần tịnh dưỡng.
Họ bị quay lưng.
Lúc đó những người họ dĩ nhiên sẽ có suy tính này, chỉ là bọn họ không ngờ rằng Phó gia lại có cơ hội trở mình nhanh như vậy. Thậm chí không ai đám động tới họ, họ đã vượt qua sóng gió.
An Nhiên và Phó Quân Hoàng luôn túc trực trong phòng bệnh. Trước giờ Phó Quân Hoàng đều thờ ơ với đám người đó, đối với bọn họ anh không hề quan tâm. Chỉ là khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của đám người đó, An Nhiên cảm thấy rất buồn cười. Lúc này họ mới chạy tới nịnh bợ, muộn rồi.
Dĩ nhiên An Nhiên biết lí do tại sao mà tin tức lại lắng xuống nhanh như vậy. Trong đó chắc chắn có phần của Cố Trường Thanh. Đến bây giờ An Nhiên vẫn không hiểu, tại sao Cố Trường Thanh lại dừng tay. Cô nhớ rằng lúc cô hỏi ông ta, ông ta không nói gì cả.
“Anh, anh nghĩ xem tại sao Cố Trường Thanh lại làm như vậy?” An Nhiên thắt chặt dây an toàn xong quay qua hỏi Phó Quân Hoàng.
“Có lẽ là đã nghĩ thông rồi.” Phó Quân Hoàng lắc đầu.
Thật ra, ngay cả Cố Trường Thanh cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy. Ông ta thật sự đã gọi điện thoại bảo người của mình dừng tay. Ông ta không biết, nếu như đột nhiên bảo ông ta buông bỏ tất cả kế hoạch âm thầm dự tính mấy năm nay thì ông ta thật sự không biết mình nên làm gì. Giống như toàn bộ đầu óc trống rỗng trong phút chốc vậy.
Bích Trúc hận ông ta. Khoé môi ông ta mấp máy. Cố Trường Thanh ngồi trong phòng làm việc, ông ta ho mấy tiếng, lấy bình nước lọc trên bàn sách lên uống mấy hớp rồi hít thở lấy lại bình tĩnh.
“Ông nội, sao ông lại trở nên như vậy? Tại sao ông lại làm như vậy?”
Tiểu Hữu nhìn ông ta với ánh mắt thất vọng và kinh sợ. Đứa cháu mà ông ta tự nuôi lớn, nhưng tính cách không hề giống ông ta. Anh ta hiền hậu giống ba mình, một đứa con trai không được ông ta thương yêu.
Ông ta thích nhất là Phó Văn An, nhưng ông ta lại hận Phó Văn An, hận thấu xương.
Ánh trăng ngoài cửa sổ rất sáng. Mùa đông đang dần qua đi. Nhưng mùa đông này đối với ông ta mà nói, nó lạnh vô cùng.
“Tại sao lại từ bỏ giữa chừng?” Một giọng nói đột ngột vang lên trong phòng sách.
Cố Trường Thanh giật mình.
Ông ta vội quay người lại, nhìn thấy người ngồi đối diện với mình, ông ta có chút kinh ngạc: “Sao bà lại tới đây.”
“Bởi vì nhớ ông, qua đây thăm ông.” Người đó cười, đặt tách cà phê xuống.
“Bà muốn làm gì.”
“Không có gì, chỉ là tò mò tại sao ông lại bỏ cuộc giữa chừng mà thôi.” Người đó chống hai tay lên bàn, cười: “Ông dày vò suốt nhiều năm như vậy là vì cái gì? Nói cho tôi biết đi.”
“Không biết xấu hổ khi làm ra biểu cảm đó à?” Cố Trường Thanh cười lạnh nhạt.
“À… đây chẳng phải do các người ban tặng sao?” Người kia sờ lên má mình.
“Đó chẳng qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn.” Cố Trường Thanh đơ người.
“Không sao.” Người đó lại cười: “Còn nữa, ông đã hứa với tôi là chia cắt hai đứa nó, nhưng tại sao đến bây giờ chúng vẫn ở bên nhau?”
“Tôi hết cách.” Cố Trường Thanh hít một hơi thất sâu: “Bây giờ con bé rất hạnh phúc.”
Người kia đột nhiên ngước mặt lên, cảm thấy khó tin và bật cười. Nụ cười lần này thật khó hiểu: “Cố Trường Thanh, đây là những lời ông nói sao? Ông vì hạnh phúc của người khác mà dừng tay?”
“Tôi đã bỏ lỡ một lần rồi, không muốn lại bỏ lỡ lần thứ hai.” Giọng Cố Trường Thanh rất nhỏ, trong lời nói có một chút sự chua xót.
Người kia sờ lên vết sẹo trên mặt mình, vết sẹo rất rõ, xấu đến mức khiến bà không dám soi gương suốt nhiều năm qua.
Bỏ tay xuống, người kia lại cười: “Bởi vậy mới nói, đây chính là nguyên nhân mà ông dừng tay? Ông vì hạnh phúc của Phó An Nhiên mà từ bỏ mối thù của chính mình?”
Cố Trường Thanh im lặng.
“Vậy ông đã quên rằng năm đó ông đã hứa với tôi những gì rồi hay sao? Ông nói sẽ giành con bé từ tay Phó gia. Nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, tại sao ông còn chưa làm!” Người kia trông rất tức giận.
“Con bé sẽ về với tôi.” Cố Trường Thanh thở dài nói: “Từ cái đêm đó thì có thể nhìn ra được, con bé không hề có tình cảm với tôi. Tình cảm của nó đều dành cho Phó Quân Hoàng, còn một phần khác dành cho Phó gia. Đối với tôi, thậm chí là với Cố Hữu, con bé đều không có tình cảm. Trong lòng con bé, chúng tôi là người mà có cũng được, không có cũng không sao.”
“Nhưng con bé không phải người của Phó gia!” Người kia bỗng đứng dậy: “Hai đứa nó không thể ở cùng nhau, An Nhiên không được có tình yêu, con bé không được có!”
“Nhưng chẳng phải con bé sẽ đi ngay sao?” Cố Trường Thanh thở dài: “Thời gian hai đứa nó ở bên nhau không còn lâu nữa. Bà cứ…”
“Không, không được, tôi muốn hai đứa nó bị chia cắt ngay lập tức! Ngay lập tức!” Nói xong, người kia quay người đi. Lần này, ngay cả tách cà phê mà bà thích uống nhất cũng không lấy đi.
Bà ta thật sự rất tức giận.
Cố Trường Thanh đứng dậy, đi tới cạnh cửa sổ. Nhìn thấy bóng xe tới, bà lên xe, cuối cùng vụt mất trong tầm mắt ông ta. Cố Trường Thanh nhìn sang tách cà phê trên bàn. Ông ta thở dài rồi đứng dậy, đem tách cà phê tới chỗ ngăn tủ. Bên trong có để mấy tách giống như vậy, hoa văn khác nhau, nhưng chủ thì chỉ có một.
-----
“Đùng.”
Vương thúc giật mình, lúc nhìn thấy người đứng trước cửa, Vương thúc lên cơn thịnh nộ: “Con lại nổi điên gì đó!”
“Đưa tin tức cho bên kia, bảo bọn họ tăng tốc! Ngay bây giờ!”
Vương thúc dừng việc đang làm: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Cố Trường Thanh không chia rẽ hai đứa nó.”
Vương Thúc không kìm được trợn mắt: “Nếu lúc con bé bốn tuổi, đem bọn chúng tách ra thì còn có thể, bây giờ con muốn chia rẽ hai đứa nó sao? Nằm mơ à?”
“Vậy… làm sao đây? Con bé không thể thích hắn được, thúc biết mà! Sao con bé có thể thích Phó Quân Hoàng? Phó Quân Hoàng đã không xứng thì thôi, nó còn khiến con bé phải chết. Nếu con bé ngồi ở vị trí đó, con bé sẽ…” Bên trong giọng điệu hoảng sợ đó còn kèm theo cả sự run rẩy: “Vương thúc, thúc phải giúp con, thúc phải giúp con bé, thúc phải giúp con bé. Con bé không thể…”
Vương Thúc chau mày nhăn nhó: “Con có ý gì!”
“Bạch Dạ sẽ chết, nếu hai đứa nó cứ tiếp tục như vậy thì Bạch Dạ sẽ chết. Con bé sẽ chết…” Ánh mắt bà đầy vẻ hoảng sợ, bà không ngừng khóc “Vương Thúc, Bạch Dạ không thể xảy ra chuyện. Con bé không thể xảy ra chuyện.”
Bà nắm chặt tay Vương Thúc: “Nếu như con bé xảy ra chuyện, con sống tiếp còn ý nghĩa gì nữa?”
Bạch Dạ của bà nếu như không còn nữa, bà cũng không thể sống nổi.
Vương Thúc thở dài, ông vỗ vai bà: “Chẳng phải ngay từ đầu con đã biết là sẽ có kết cục như ngày hôm nay sao?”
“Không, không phải.” Bà vội lắc đầu: “Con nghĩ rằng, con bé trải qua nhiều chuyện như vậy, nhất định sẽ rất quyết tâm, rất tuyệt tình. Chỉ có như thế, con bé mới yên ổn ngồi ở vị trí đó. Con bé sẽ không đi theo con đường của con. Con…”
Vương Thúc thở dài. Ông vỗ vai bà, trấn an: “Đứa trẻ ngốc này, chuyện này không thể sắp xếp êm xuôi được. Trước đây, con nói mọi thứ đã được sắp đặt sẵn là khi không có tiền đề xảy ra ngoài ý muốn. Nha đầu Bạch Dạ, con bé gặp được Phó Quân Hoàng, trở thành Phó An Nhiên. Đây chính là một mối nguy…”
“Không, đó không phải là những ngày tháng con bé phải trải qua. Con bé…”
“Bây giờ con có người con yêu, cũng có con của hai người.” Vương thúc vỗ vai trấn an: “Bây giờ con rất hạnh phúc. Bên cạnh còn có một đứa con hết mực thương yêu con. Hơn nữa, bây giờ Bạch Dạ cũng rất hạnh phúc, tại sao con nhất định bắt con bé ngồi lên vị trí đó?”
“Huyết thống của Bạch quốc không thể loạn như thế được.” Bà hít thở sâu: “Con không thể để…”
“Nếu như chỉ là vấn đề về huyết thống thì Bạch Niệm Điệp cũng thuần khiết. Hơn nữa, những thành viên khác của Bạch quốc đều có huyết thống thuần khiết. Tại sao con nhất định phải bắt Bạch Dạ ngồi ở vị trí goá phụ kia?”
Bà trầm tư. Bà đã làm nhiều năm như vậy, nhiều chuyện như vậy, chẳng phải là vì muốn con của bà khi ngồi trên vị trí đó sẽ được an toàn hay sao? Bà làm nhiều chuyện như vậy, chẳng phải là vì muốn cô có thể sống ở Bạch quốc thoải mái hơn sao?
So với Bạch quốc, thế giới bên ngoài đáng sợ hơn rất nhiều. Cô có thể vui đùa cùng thế giới bên ngoài. Vậy đối với cô mà nói, còn ai trong Bạch quốc có thể làm cô bị thương, có thể qua mặt được cô? Nhưng bà không ngờ rằng, Bạch Dạ của bà lại đi yêu người bên ngoài.
“Không, Bạch Niệm Điệp không thể. Cô ta…”
“Bạch quốc đã không còn quan hệ gì với con. Con đã chết rồi.” Vương thúc nắm lấy cánh tay bà: “Bây giờ con đã không còn là Bạch Vân Y nữa rồi. Con tên là Y Vân, Hà Y Vân, vợ của Hà Dật. Bây giờ con sống rất tốt, con cần gì phải lo lắng chuyện của Bạch quốc?”
Hà Y Vân sững sờ nhìn Vương Thúc: “Không…”
“Bây giờ Bạch quốc đã không còn quan hệ gì với con!” Đây là lời mà trước đây Vương thúc rất muốn nói, chỉ là ông luôn kiềm chế không nói ra.
Dù Hà Y Vân đã ra khỏi đó lâu rồi nhưng trước giờ bà vẫn không quên được nơi đó. Ở Bạch quốc, bà vẫn có quyền lực của riêng mình, dù nó không lớn nhưng rất có có sức ảnh hưởng.
Mấy năm trước đây, Bạch quốc xảy ra sự thay đổi to lớn. Một Bạch Niệm Điệp mà bà luôn nghĩ tốt không biết vì lí do gì mà đột nhiên trở nên bạo loạn, thủ đoạn tàn nhẫn, tâm địa độc ác. Những người phản đối ý kiến của cô ta trong Bạch quốc đều bị xử tội chết, hơn nữa còn chết rất thương tâm.
Lúc đó Hà Y Vân nghi rằng phía sau Bạch Niệm Điệp có người sai khiến. Có điều, người đó rốt cuộc là ai thì không ai biết. Trong đầu Hà Y Vân có nghĩ tới một người, nhưng không chắc là có phải người đó hay không.
“Con không thể để Bạch quốc bị huỷ hoại trong tay con.” Hà Y Vân thở dài, bà cười khổ: “Năm đó con làm việc quá nóng vội rồi. Vương thúc, lần này thúc hãy giúp con, giúp Bạch Dạ. Con bé không thể tiếp tục ở bên cạnh Phó Quân Hoàng.”
“Nhưng hai đứa nó…” Vương Thúc thở dài: “Hai đứa nó là do ta trông đến lớn. Bạch Dạ rất thích tên tiểu tử của Phó gia. Tên tiểu đó cũng một lòng một dạ với con bé. Cho dù là Y Vân con thì cũng không thể khiến chúng chia cắt.”
“Dù là như vậy, con cũng không thể để hai đứa nó ở bên nhau.” Hà Y Vân nhìn Vương thúc, kiên định: “Con sẽ chia rẽ hai đứa nó, nhất định!”
“Tại sao?” Vương Thúc không hiểu: “Y Vân, con cũng khao khát hạnh phúc, lẽ nào Bạch Dạ không có quyền đó? Bởi vì con, con bé đã day dứt cả đời này rồi. Tại sao con còn…”
“Hắn sẽ giết Bạch Dạ.” Hà Y Vân đột nhiên nói.
Vương Thúc chau mày: “Con nói cái gì?”
“Con thấy rồi, hắn… Hắn sẽ giết Bạch Dạ. Bạch Dạ sẽ chết trong tay hắn. Con… con sẽ không để đứa con duy nhất của mình chịu sự uy hiếp. Chỉ có cách chia rẽ chúng thì Bạch Dạ mới được an toàn.”
Vương Thúc dừng hết mọi động tác: “Con… chắc chứ?”
Hà Y Vân biết xem bói, hơn nữa năng lực còn rất mạnh. Bà đoán được rất nhiều chuyện. Điều lần này bà tận mắt nhìn thấy, chắc chắn cũng là do tính trước được.
Hà Y Vân gật đầu: “Không thể sai được, con đã xem rất nhiều lần rồi, nhưng kết quả cuối cùng cũng chỉ có một. Vương thúc, Bạch Dạ…”
“Không thể nào đâu, ta tin tiểu tử Phó. Thằng bé thà tự sát cũng không làm Bạch Dạ bị thương, về điểm này ta hoàn toàn yên tâm.” Vương Thúc chau mày, nếu như Y Vân không có tính sai, vậy thì bên trong rốt cuộc đã xảy ra sơ suất gì?
“Phòng bị là trên hết. Con không thể để xảy ra bất kì điều gì ngoài ý muốn.” Hà Y Vân lo lắng: “Vương thúc, thúc phải giúp con chuyện này.”
Vương thúc nhíu mày.
Hà Y Vân nắm chặt tay ông: “Vương Thúc, nếu như thúc không giúp con, con chỉ còn cách…”
“Nói linh tình cái gì thế! Phía đó ta sẽ sắp xếp, chỉ là đến lúc đó chuyện của hai đứa trẻ …” Vương thúc không chắc lắm. Bắt An Nhiên về Bạch quốc, cho rằng như vậy có thể chia cắt hai đứa nó sao?
Dù Vương Thúc đang nghi ngờ, nhưng ông vẫn im lặng. Có thể nói, trong lòng ông tin chắc rằng, trên đời này không ai có thể chia cắt bọn chúng. Chỉ là nhìn thấy lúc này Y Vân lo lắng như vậy, ông cũng hết cách, đành phải đồng ý với bà. Hi vọng, hai đứa trẻ đó có thể kiên trì vượt qua.
Một nơi khác.
Bạch Tịnh Trần vẫn luôn ở Phó gia đợi An Nhiên. Khi nhìn thấy cô trở về, hắn đứng bật dậy đi về phía cô.
“Sao thế?” An Nhiên thấy sắc mặt của Bạch Tịnh Trần trắng bệch, cô có chút sợ hãi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Tịnh Trần liếc nhìn Phó Quân Hoàng đang đi theo sau An Nhiên một cái rồi trầm giọng: “Lần này phải đi rồi.”
“Tìm được lối vào rồi sao? Mới có mấy ngày mà đã tìm được rồi à?”
Bạch Tịnh Trần gật đầu. Dù người bên ngoài không thể vào được, nhưng người bên trong lại có thể ra được. Ngày họ trở về, chỗ lối vào sẽ có người đứng đợi, đến lúc đó họ chắc chắn có thể vào trong.
“Bây giờ tình hình trong nước không ổn.” Bạch Tịnh Trần nhận được tin bất lợi cho họ.
Bạch Sơ mất tích đã đành, mấy vị đức cao vọng trọng trong nước lại chết. Tất cả đều chết dưới tay Bạch Niệm Điệp. Nguyên nhân chỉ vì họ phản đối tuyên bố một số dự án của Bạch Niệm Điệp.
Hơn nữa, bây giờ Bạch Niệm Điệp tẩy não dân chúng rất ghê gớm. Nếu như họ còn không quay về, đến lúc đó dù cho có quay lại Bạch quốc, có được uy vọng của bệ hạ thì cũng không có cách nào đàm phán với Bạch Niệm Điệp. Như vậy, đến lúc đó, Bạch Dạ sẽ rất bất lợi trong việc bầu chọn.
“Không được.” Phó Quân Hoàng lên tiếng. Anh kéo An Nhiên lại, nhìn Bạch Tịnh Trần với vẻ mặt u ám: “Cô ấy không đi.”
Bạch Tịnh Trần định lên tiếng nhưng kịp mở miệng thì bị bà Bạch trách móc.
“Phó tiên sinh! Nam nữ thụ thụ bất thân, xin cậu hãy buông tiểu thư nhà tôi ra!” Giọng bà Bạch lúc này giống như đang ra lệnh.
Khí toả ra trên người Phó Quân Hoàng rất lạnh. Hai ngày nay, anh đã cố nén nó xuống thấp, nhưng bây giờ có người kiếm chuyện, anh dĩ nhiên là không thể vui vẻ chào đón.
“Cô ấy là vợ tôi.” Ánh mắt lạnh lùng của anh xuyên thẳng qua người bà Bạch, dữ dội đến mức khiến bà Bạch cảm thấy khó thở.
Nhưng bị sỉ nhục trước mặt tiểu thư như vậy thì sao bà có thể nuốt trôi cơn giận này?
“Nói bậy!” Bà Bạch quát: “Tiểu thư có đính ước với thiếu gia từ nhỏ. Sao tiểu thư không lấy thiếu gia mà lại lấy cậu được chứ? Trước khi phòng chính chưa có cửa, phòng bên làm gì có chuyện qua được!”
An Nhiên nghe thấy vậy liền sững sờ. Nhưng đối với một số chuyện của Bạch quốc thì cô có biết chút ít. Vì vậy, khi nghe bà Bạch nói đến chuyện cưới vợ, cô khẽ bật cười.
Phó Quân Hoàng nhăn nhó. Anh đột nhiên nghiêng đầu nhìn An Nhiên chăm chú, lạnh lùng nói: “Không được!”
“Cái gì?” An Nhiên giả vờ nghe không hiểu.
“Lấy hắn.” Phó Quân Hoàng đưa tay chỉ Bạch Tịnh Trần đang ngẩn người.
“Em không lấy anh ta, vậy lấy ai đây?” An Nhiên ngước mặt lên nhìn anh, cười nói.
Cô cười tít mắt, Phó Quân Hoàng biết cô chỉ muốn trêu mình. Lúc này, anh vẫn nhăn nhó, nhưng trong lòng thấy rất vui. Anh trầm tư một lát rồi đưa ra câu trả lời mà cô muốn nghe.
“Lấy. Anh.” Hai chữ này, Phó Quân Hoàng nói ra từng chữ từng chữ một.
An Nhiên sà vào người Phó Quân Hoàng cười to. Phó Quân Hoàng cẩn thận ôm lấy An Nhiên, lo cô cười quá sẽ ngã xuống đất. Nhìn thấy cô cười vui như vậy, những nỗi bất an lo lắng mấy ngày nay của anh đều tan biến cả. Bỏ đi, chỉ cần bảo bối của anh vui vẻ, nói gì anh cũng không quan tâm.
“Bạch Dạ…” Bạch Tịnh Trần thở dài.
“Không đi.” Phó Quân Hoàng thay An Nhiên trả lời: “Anh đã biết rõ lí do rồi đó.” Nói xong, Phó Quân Hoàng kéo An Nhiên đi lên lầu.
Nhưng chưa kịp làm gì thì An Nhiên đã giữ anh lại. Phó Quân Hoàng im lặng nhìn An Nhiên.
An Nhiên giữ chặt tay anh, cô cười nói: “Anh về nhà trước đợi em, đợi em xử lí xong chuyện bên đó rồi sẽ lập tức quay lại.”
“Em muốn rời xa anh.” Phó Quân Hoàng lạnh lùng nói.
“Không đâu.” An Nhiên thở dài.
“Em muốn rời xa anh.” Phó Quân Hoàng nhíu mày nhăn nhó.
“Anh, em sẽ không rời xa anh, chỉ là em phải đi xử lí một số chuyện, sau đó sẽ cố gắng…”
“Em muốn rời xa anh.” Phó Quân Hoàng lặp lại.
An Nhiên trầm tư nhìn Phó Quân Hoàng, lần này cô không nói gì cả. Cô không thể không giúp Bạch Tịnh Trần. Chuyện đã đến nước này rồi, nếu như cô không đi, ải này cô sẽ không qua được.
Phó Quân Hoàng thấy cô im lặng, anh lập tức không nói nữa.
Anh nhìn cô, cô nghe thấy anh nói:
“Vậy em đi đi.”
Nói xong, Phó Quân Hoàng quay người đi lên lầu.
Lần này, anh chủ động buông tay cô.
Trong những ngày này, không ai được phép báo cho lão gia về tình hình gần đây của Phó gia. Phóng viên không được vào, mọi tin tức cũng bị An Nhiên cấm không được để lão gia đọc. Không ai có ý kiến, thậm chí ngay cả lão gia cũng không hỏi An Nhiên về những chuyện gần đây của họ.
“Lão gia, ông nghỉ ngơi cho khoẻ đi, những chuyện khác không cần nghĩ nhiều.” Lúc ở trong bệnh viện, An Nhiên đã nói như thế.
Lão gia không nói thêm gì cả, ông chỉ khoát khoát tay ra hiệu cho cô rằng ông biết rồi.
“Về phía Cố gia, anh định làm thế nào?” Lúc xuống lầu, An Nhiên trầm giọng hỏi Phó Quân Hoàng.
“Ông nội không cho động tay.” Phó Quân Hoàng chau mày nhăn nhó. Vào cái đêm xảy ra chuyện, câu đầu tiên lão gia nói khi về đến nhà chính là không được động đến Cố gia.
Phó Văn Thắng tức giận đến mức đập vỡ ly tách. Thậm chí ngay cả Phó Quân Nghị cũng không biết tại sao ông nội lại làm như vậy. Lão gia không nói lí do, mặt ông tái nhợt và sa sầm lại.
“Lão Cố Trường Thanh này… thật thú vị.” An Nhiên nhếch môi, sau đó cô không nói gì nữa. Cô đang nghĩ, đêm hôm đó, trong lời ông ta nói có rất nhiều chỗ đáng ngờ.
Nhưng điều mà cô tò mò chính là, tại sao lúc đó ông ta thu tay lại. Mấy chục năm trời vẫn đợi được, nhưng tại sao chỉ một chút thời gian ít ỏi như vậy lại không đợi được.
Cách thức ngăn chặn tin tức của Từ Tịnh Ngưng cũng thật lợi hại. Qua ngày hôm sau, tất cả những tin có liên quan đến Phó gia đều biến mất trên các phương tiện truyền thông. Thậm chí, những tin có liên quan đến Phó gia trên các trang mạng cũng không tìm thấy nữa. Ngay cả trên một diễn đàn nào đó, có người muốn đăng bài viết về chuyện Phó gia lạm dụng quyền lực để gây sức ép cho mọi người, nhưng đăng chưa đầy một phút thì đã bị xoá.
Cách thức như vậy, ngoài Phó gia ở Đế Đô ra, còn ai có thể làm được.
Hơn nữa, trong số đó có không ít người phát hiện ra một số vấn đề. Bởi vì trong chuyện lần này, không chỉ có mỗi Từ Tịnh Ngưng của Từ gia ra tay mà còn có một số thành phần khác. Trong đó, phải kể đến lão đại Tần Môn cùng với Vô Xá thần bí, họ cũng góp phần trong chuyện này.
Bây giờ, bên ngoài đang rất hỗn loạn, ai cũng đằng đằng sát khí. Ngoài người của hai bên còn có người của phía Từ lão gia cũng ra tay. Nếu như bây giờ ai đưa tin hay là tuyên truyền thì chẳng khác nào đi tìm cái chết.
Từ lão gia hoàn toàn đứng về phía người nhà, ông ta không hề quan tâm đúng sai. Tên lão đại từng trải đó, không một ai dám động tới cọng lông mày của hắn.
Nhưng chỉ trong một đêm ngắn ngủi, tất cả bài đăng đều bị xoá sạch. Thậm chí trong tin tức tối hôm sau còn nói sẽ tiến hành xử lí nghiêm khắc một số bài báo đưa tin sai sự thật và vu oan cho người khác. Chuyện này chắc chắn liên quan đến Phó gia.
Trong phút chốc, mọi người đều biết rằng Phó gia đã bình an vô sự. Họ không biết tại sao gió lại chuyển hướng nhanh như vậy, nhất thời không thể lí giải.
Nhớ lại lúc đó, khi Phó gia xảy ra chuyện, những người chứng kiến kia cảm thấy rất vui. Họ nghĩ gia tộc mạnh nhất Đế Đô, Phó gia, cuối cùng cũng có ngày này. Nhưng hôm nay, chớp mắt một cái là Phó gia đã vô sự. Họ không biết sau này phải đối mặt với lão gia như thế nào.
Lúc Phó lão gia mới nhập viện, mấy người họ làm sao có thể không biết, có thể không rõ được? Nhưng trước tình cảnh không có lợi cho mình, họ không dám động tĩnh. Ai dám ra tay mà để phía trên điều tra ra được thì đến lúc đó sẽ bị liên luỵ đến họ. Họ biết đi tìm ai khóc đây?
Bởi vậy, ngày đầu tiên Phó lão gia nhập viện, trừ mấy người được lão gia nâng đỡ ra thì không một ai đến thăm ông cả. Thậm chí, một cuộc điện thoại cũng không có. Nhưng hôm sau khi tin tức truyền đi, ai nấy cũng đều vội đi mua đồ bồi bổ rồi hớt ha hớt hải chạy tới bệnh viện thăm lão gia. Nhưng từ đầu đến cuối đều bị lão gia từ chối không gặp, ông cần tịnh dưỡng.
Họ bị quay lưng.
Lúc đó những người họ dĩ nhiên sẽ có suy tính này, chỉ là bọn họ không ngờ rằng Phó gia lại có cơ hội trở mình nhanh như vậy. Thậm chí không ai đám động tới họ, họ đã vượt qua sóng gió.
An Nhiên và Phó Quân Hoàng luôn túc trực trong phòng bệnh. Trước giờ Phó Quân Hoàng đều thờ ơ với đám người đó, đối với bọn họ anh không hề quan tâm. Chỉ là khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của đám người đó, An Nhiên cảm thấy rất buồn cười. Lúc này họ mới chạy tới nịnh bợ, muộn rồi.
Dĩ nhiên An Nhiên biết lí do tại sao mà tin tức lại lắng xuống nhanh như vậy. Trong đó chắc chắn có phần của Cố Trường Thanh. Đến bây giờ An Nhiên vẫn không hiểu, tại sao Cố Trường Thanh lại dừng tay. Cô nhớ rằng lúc cô hỏi ông ta, ông ta không nói gì cả.
“Anh, anh nghĩ xem tại sao Cố Trường Thanh lại làm như vậy?” An Nhiên thắt chặt dây an toàn xong quay qua hỏi Phó Quân Hoàng.
“Có lẽ là đã nghĩ thông rồi.” Phó Quân Hoàng lắc đầu.
Thật ra, ngay cả Cố Trường Thanh cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy. Ông ta thật sự đã gọi điện thoại bảo người của mình dừng tay. Ông ta không biết, nếu như đột nhiên bảo ông ta buông bỏ tất cả kế hoạch âm thầm dự tính mấy năm nay thì ông ta thật sự không biết mình nên làm gì. Giống như toàn bộ đầu óc trống rỗng trong phút chốc vậy.
Bích Trúc hận ông ta. Khoé môi ông ta mấp máy. Cố Trường Thanh ngồi trong phòng làm việc, ông ta ho mấy tiếng, lấy bình nước lọc trên bàn sách lên uống mấy hớp rồi hít thở lấy lại bình tĩnh.
“Ông nội, sao ông lại trở nên như vậy? Tại sao ông lại làm như vậy?”
Tiểu Hữu nhìn ông ta với ánh mắt thất vọng và kinh sợ. Đứa cháu mà ông ta tự nuôi lớn, nhưng tính cách không hề giống ông ta. Anh ta hiền hậu giống ba mình, một đứa con trai không được ông ta thương yêu.
Ông ta thích nhất là Phó Văn An, nhưng ông ta lại hận Phó Văn An, hận thấu xương.
Ánh trăng ngoài cửa sổ rất sáng. Mùa đông đang dần qua đi. Nhưng mùa đông này đối với ông ta mà nói, nó lạnh vô cùng.
“Tại sao lại từ bỏ giữa chừng?” Một giọng nói đột ngột vang lên trong phòng sách.
Cố Trường Thanh giật mình.
Ông ta vội quay người lại, nhìn thấy người ngồi đối diện với mình, ông ta có chút kinh ngạc: “Sao bà lại tới đây.”
“Bởi vì nhớ ông, qua đây thăm ông.” Người đó cười, đặt tách cà phê xuống.
“Bà muốn làm gì.”
“Không có gì, chỉ là tò mò tại sao ông lại bỏ cuộc giữa chừng mà thôi.” Người đó chống hai tay lên bàn, cười: “Ông dày vò suốt nhiều năm như vậy là vì cái gì? Nói cho tôi biết đi.”
“Không biết xấu hổ khi làm ra biểu cảm đó à?” Cố Trường Thanh cười lạnh nhạt.
“À… đây chẳng phải do các người ban tặng sao?” Người kia sờ lên má mình.
“Đó chẳng qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn.” Cố Trường Thanh đơ người.
“Không sao.” Người đó lại cười: “Còn nữa, ông đã hứa với tôi là chia cắt hai đứa nó, nhưng tại sao đến bây giờ chúng vẫn ở bên nhau?”
“Tôi hết cách.” Cố Trường Thanh hít một hơi thất sâu: “Bây giờ con bé rất hạnh phúc.”
Người kia đột nhiên ngước mặt lên, cảm thấy khó tin và bật cười. Nụ cười lần này thật khó hiểu: “Cố Trường Thanh, đây là những lời ông nói sao? Ông vì hạnh phúc của người khác mà dừng tay?”
“Tôi đã bỏ lỡ một lần rồi, không muốn lại bỏ lỡ lần thứ hai.” Giọng Cố Trường Thanh rất nhỏ, trong lời nói có một chút sự chua xót.
Người kia sờ lên vết sẹo trên mặt mình, vết sẹo rất rõ, xấu đến mức khiến bà không dám soi gương suốt nhiều năm qua.
Bỏ tay xuống, người kia lại cười: “Bởi vậy mới nói, đây chính là nguyên nhân mà ông dừng tay? Ông vì hạnh phúc của Phó An Nhiên mà từ bỏ mối thù của chính mình?”
Cố Trường Thanh im lặng.
“Vậy ông đã quên rằng năm đó ông đã hứa với tôi những gì rồi hay sao? Ông nói sẽ giành con bé từ tay Phó gia. Nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, tại sao ông còn chưa làm!” Người kia trông rất tức giận.
“Con bé sẽ về với tôi.” Cố Trường Thanh thở dài nói: “Từ cái đêm đó thì có thể nhìn ra được, con bé không hề có tình cảm với tôi. Tình cảm của nó đều dành cho Phó Quân Hoàng, còn một phần khác dành cho Phó gia. Đối với tôi, thậm chí là với Cố Hữu, con bé đều không có tình cảm. Trong lòng con bé, chúng tôi là người mà có cũng được, không có cũng không sao.”
“Nhưng con bé không phải người của Phó gia!” Người kia bỗng đứng dậy: “Hai đứa nó không thể ở cùng nhau, An Nhiên không được có tình yêu, con bé không được có!”
“Nhưng chẳng phải con bé sẽ đi ngay sao?” Cố Trường Thanh thở dài: “Thời gian hai đứa nó ở bên nhau không còn lâu nữa. Bà cứ…”
“Không, không được, tôi muốn hai đứa nó bị chia cắt ngay lập tức! Ngay lập tức!” Nói xong, người kia quay người đi. Lần này, ngay cả tách cà phê mà bà thích uống nhất cũng không lấy đi.
Bà ta thật sự rất tức giận.
Cố Trường Thanh đứng dậy, đi tới cạnh cửa sổ. Nhìn thấy bóng xe tới, bà lên xe, cuối cùng vụt mất trong tầm mắt ông ta. Cố Trường Thanh nhìn sang tách cà phê trên bàn. Ông ta thở dài rồi đứng dậy, đem tách cà phê tới chỗ ngăn tủ. Bên trong có để mấy tách giống như vậy, hoa văn khác nhau, nhưng chủ thì chỉ có một.
-----
“Đùng.”
Vương thúc giật mình, lúc nhìn thấy người đứng trước cửa, Vương thúc lên cơn thịnh nộ: “Con lại nổi điên gì đó!”
“Đưa tin tức cho bên kia, bảo bọn họ tăng tốc! Ngay bây giờ!”
Vương thúc dừng việc đang làm: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Cố Trường Thanh không chia rẽ hai đứa nó.”
Vương Thúc không kìm được trợn mắt: “Nếu lúc con bé bốn tuổi, đem bọn chúng tách ra thì còn có thể, bây giờ con muốn chia rẽ hai đứa nó sao? Nằm mơ à?”
“Vậy… làm sao đây? Con bé không thể thích hắn được, thúc biết mà! Sao con bé có thể thích Phó Quân Hoàng? Phó Quân Hoàng đã không xứng thì thôi, nó còn khiến con bé phải chết. Nếu con bé ngồi ở vị trí đó, con bé sẽ…” Bên trong giọng điệu hoảng sợ đó còn kèm theo cả sự run rẩy: “Vương thúc, thúc phải giúp con, thúc phải giúp con bé, thúc phải giúp con bé. Con bé không thể…”
Vương Thúc chau mày nhăn nhó: “Con có ý gì!”
“Bạch Dạ sẽ chết, nếu hai đứa nó cứ tiếp tục như vậy thì Bạch Dạ sẽ chết. Con bé sẽ chết…” Ánh mắt bà đầy vẻ hoảng sợ, bà không ngừng khóc “Vương Thúc, Bạch Dạ không thể xảy ra chuyện. Con bé không thể xảy ra chuyện.”
Bà nắm chặt tay Vương Thúc: “Nếu như con bé xảy ra chuyện, con sống tiếp còn ý nghĩa gì nữa?”
Bạch Dạ của bà nếu như không còn nữa, bà cũng không thể sống nổi.
Vương Thúc thở dài, ông vỗ vai bà: “Chẳng phải ngay từ đầu con đã biết là sẽ có kết cục như ngày hôm nay sao?”
“Không, không phải.” Bà vội lắc đầu: “Con nghĩ rằng, con bé trải qua nhiều chuyện như vậy, nhất định sẽ rất quyết tâm, rất tuyệt tình. Chỉ có như thế, con bé mới yên ổn ngồi ở vị trí đó. Con bé sẽ không đi theo con đường của con. Con…”
Vương Thúc thở dài. Ông vỗ vai bà, trấn an: “Đứa trẻ ngốc này, chuyện này không thể sắp xếp êm xuôi được. Trước đây, con nói mọi thứ đã được sắp đặt sẵn là khi không có tiền đề xảy ra ngoài ý muốn. Nha đầu Bạch Dạ, con bé gặp được Phó Quân Hoàng, trở thành Phó An Nhiên. Đây chính là một mối nguy…”
“Không, đó không phải là những ngày tháng con bé phải trải qua. Con bé…”
“Bây giờ con có người con yêu, cũng có con của hai người.” Vương thúc vỗ vai trấn an: “Bây giờ con rất hạnh phúc. Bên cạnh còn có một đứa con hết mực thương yêu con. Hơn nữa, bây giờ Bạch Dạ cũng rất hạnh phúc, tại sao con nhất định bắt con bé ngồi lên vị trí đó?”
“Huyết thống của Bạch quốc không thể loạn như thế được.” Bà hít thở sâu: “Con không thể để…”
“Nếu như chỉ là vấn đề về huyết thống thì Bạch Niệm Điệp cũng thuần khiết. Hơn nữa, những thành viên khác của Bạch quốc đều có huyết thống thuần khiết. Tại sao con nhất định phải bắt Bạch Dạ ngồi ở vị trí goá phụ kia?”
Bà trầm tư. Bà đã làm nhiều năm như vậy, nhiều chuyện như vậy, chẳng phải là vì muốn con của bà khi ngồi trên vị trí đó sẽ được an toàn hay sao? Bà làm nhiều chuyện như vậy, chẳng phải là vì muốn cô có thể sống ở Bạch quốc thoải mái hơn sao?
So với Bạch quốc, thế giới bên ngoài đáng sợ hơn rất nhiều. Cô có thể vui đùa cùng thế giới bên ngoài. Vậy đối với cô mà nói, còn ai trong Bạch quốc có thể làm cô bị thương, có thể qua mặt được cô? Nhưng bà không ngờ rằng, Bạch Dạ của bà lại đi yêu người bên ngoài.
“Không, Bạch Niệm Điệp không thể. Cô ta…”
“Bạch quốc đã không còn quan hệ gì với con. Con đã chết rồi.” Vương thúc nắm lấy cánh tay bà: “Bây giờ con đã không còn là Bạch Vân Y nữa rồi. Con tên là Y Vân, Hà Y Vân, vợ của Hà Dật. Bây giờ con sống rất tốt, con cần gì phải lo lắng chuyện của Bạch quốc?”
Hà Y Vân sững sờ nhìn Vương Thúc: “Không…”
“Bây giờ Bạch quốc đã không còn quan hệ gì với con!” Đây là lời mà trước đây Vương thúc rất muốn nói, chỉ là ông luôn kiềm chế không nói ra.
Dù Hà Y Vân đã ra khỏi đó lâu rồi nhưng trước giờ bà vẫn không quên được nơi đó. Ở Bạch quốc, bà vẫn có quyền lực của riêng mình, dù nó không lớn nhưng rất có có sức ảnh hưởng.
Mấy năm trước đây, Bạch quốc xảy ra sự thay đổi to lớn. Một Bạch Niệm Điệp mà bà luôn nghĩ tốt không biết vì lí do gì mà đột nhiên trở nên bạo loạn, thủ đoạn tàn nhẫn, tâm địa độc ác. Những người phản đối ý kiến của cô ta trong Bạch quốc đều bị xử tội chết, hơn nữa còn chết rất thương tâm.
Lúc đó Hà Y Vân nghi rằng phía sau Bạch Niệm Điệp có người sai khiến. Có điều, người đó rốt cuộc là ai thì không ai biết. Trong đầu Hà Y Vân có nghĩ tới một người, nhưng không chắc là có phải người đó hay không.
“Con không thể để Bạch quốc bị huỷ hoại trong tay con.” Hà Y Vân thở dài, bà cười khổ: “Năm đó con làm việc quá nóng vội rồi. Vương thúc, lần này thúc hãy giúp con, giúp Bạch Dạ. Con bé không thể tiếp tục ở bên cạnh Phó Quân Hoàng.”
“Nhưng hai đứa nó…” Vương Thúc thở dài: “Hai đứa nó là do ta trông đến lớn. Bạch Dạ rất thích tên tiểu tử của Phó gia. Tên tiểu đó cũng một lòng một dạ với con bé. Cho dù là Y Vân con thì cũng không thể khiến chúng chia cắt.”
“Dù là như vậy, con cũng không thể để hai đứa nó ở bên nhau.” Hà Y Vân nhìn Vương thúc, kiên định: “Con sẽ chia rẽ hai đứa nó, nhất định!”
“Tại sao?” Vương Thúc không hiểu: “Y Vân, con cũng khao khát hạnh phúc, lẽ nào Bạch Dạ không có quyền đó? Bởi vì con, con bé đã day dứt cả đời này rồi. Tại sao con còn…”
“Hắn sẽ giết Bạch Dạ.” Hà Y Vân đột nhiên nói.
Vương Thúc chau mày: “Con nói cái gì?”
“Con thấy rồi, hắn… Hắn sẽ giết Bạch Dạ. Bạch Dạ sẽ chết trong tay hắn. Con… con sẽ không để đứa con duy nhất của mình chịu sự uy hiếp. Chỉ có cách chia rẽ chúng thì Bạch Dạ mới được an toàn.”
Vương Thúc dừng hết mọi động tác: “Con… chắc chứ?”
Hà Y Vân biết xem bói, hơn nữa năng lực còn rất mạnh. Bà đoán được rất nhiều chuyện. Điều lần này bà tận mắt nhìn thấy, chắc chắn cũng là do tính trước được.
Hà Y Vân gật đầu: “Không thể sai được, con đã xem rất nhiều lần rồi, nhưng kết quả cuối cùng cũng chỉ có một. Vương thúc, Bạch Dạ…”
“Không thể nào đâu, ta tin tiểu tử Phó. Thằng bé thà tự sát cũng không làm Bạch Dạ bị thương, về điểm này ta hoàn toàn yên tâm.” Vương Thúc chau mày, nếu như Y Vân không có tính sai, vậy thì bên trong rốt cuộc đã xảy ra sơ suất gì?
“Phòng bị là trên hết. Con không thể để xảy ra bất kì điều gì ngoài ý muốn.” Hà Y Vân lo lắng: “Vương thúc, thúc phải giúp con chuyện này.”
Vương thúc nhíu mày.
Hà Y Vân nắm chặt tay ông: “Vương Thúc, nếu như thúc không giúp con, con chỉ còn cách…”
“Nói linh tình cái gì thế! Phía đó ta sẽ sắp xếp, chỉ là đến lúc đó chuyện của hai đứa trẻ …” Vương thúc không chắc lắm. Bắt An Nhiên về Bạch quốc, cho rằng như vậy có thể chia cắt hai đứa nó sao?
Dù Vương Thúc đang nghi ngờ, nhưng ông vẫn im lặng. Có thể nói, trong lòng ông tin chắc rằng, trên đời này không ai có thể chia cắt bọn chúng. Chỉ là nhìn thấy lúc này Y Vân lo lắng như vậy, ông cũng hết cách, đành phải đồng ý với bà. Hi vọng, hai đứa trẻ đó có thể kiên trì vượt qua.
Một nơi khác.
Bạch Tịnh Trần vẫn luôn ở Phó gia đợi An Nhiên. Khi nhìn thấy cô trở về, hắn đứng bật dậy đi về phía cô.
“Sao thế?” An Nhiên thấy sắc mặt của Bạch Tịnh Trần trắng bệch, cô có chút sợ hãi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Tịnh Trần liếc nhìn Phó Quân Hoàng đang đi theo sau An Nhiên một cái rồi trầm giọng: “Lần này phải đi rồi.”
“Tìm được lối vào rồi sao? Mới có mấy ngày mà đã tìm được rồi à?”
Bạch Tịnh Trần gật đầu. Dù người bên ngoài không thể vào được, nhưng người bên trong lại có thể ra được. Ngày họ trở về, chỗ lối vào sẽ có người đứng đợi, đến lúc đó họ chắc chắn có thể vào trong.
“Bây giờ tình hình trong nước không ổn.” Bạch Tịnh Trần nhận được tin bất lợi cho họ.
Bạch Sơ mất tích đã đành, mấy vị đức cao vọng trọng trong nước lại chết. Tất cả đều chết dưới tay Bạch Niệm Điệp. Nguyên nhân chỉ vì họ phản đối tuyên bố một số dự án của Bạch Niệm Điệp.
Hơn nữa, bây giờ Bạch Niệm Điệp tẩy não dân chúng rất ghê gớm. Nếu như họ còn không quay về, đến lúc đó dù cho có quay lại Bạch quốc, có được uy vọng của bệ hạ thì cũng không có cách nào đàm phán với Bạch Niệm Điệp. Như vậy, đến lúc đó, Bạch Dạ sẽ rất bất lợi trong việc bầu chọn.
“Không được.” Phó Quân Hoàng lên tiếng. Anh kéo An Nhiên lại, nhìn Bạch Tịnh Trần với vẻ mặt u ám: “Cô ấy không đi.”
Bạch Tịnh Trần định lên tiếng nhưng kịp mở miệng thì bị bà Bạch trách móc.
“Phó tiên sinh! Nam nữ thụ thụ bất thân, xin cậu hãy buông tiểu thư nhà tôi ra!” Giọng bà Bạch lúc này giống như đang ra lệnh.
Khí toả ra trên người Phó Quân Hoàng rất lạnh. Hai ngày nay, anh đã cố nén nó xuống thấp, nhưng bây giờ có người kiếm chuyện, anh dĩ nhiên là không thể vui vẻ chào đón.
“Cô ấy là vợ tôi.” Ánh mắt lạnh lùng của anh xuyên thẳng qua người bà Bạch, dữ dội đến mức khiến bà Bạch cảm thấy khó thở.
Nhưng bị sỉ nhục trước mặt tiểu thư như vậy thì sao bà có thể nuốt trôi cơn giận này?
“Nói bậy!” Bà Bạch quát: “Tiểu thư có đính ước với thiếu gia từ nhỏ. Sao tiểu thư không lấy thiếu gia mà lại lấy cậu được chứ? Trước khi phòng chính chưa có cửa, phòng bên làm gì có chuyện qua được!”
An Nhiên nghe thấy vậy liền sững sờ. Nhưng đối với một số chuyện của Bạch quốc thì cô có biết chút ít. Vì vậy, khi nghe bà Bạch nói đến chuyện cưới vợ, cô khẽ bật cười.
Phó Quân Hoàng nhăn nhó. Anh đột nhiên nghiêng đầu nhìn An Nhiên chăm chú, lạnh lùng nói: “Không được!”
“Cái gì?” An Nhiên giả vờ nghe không hiểu.
“Lấy hắn.” Phó Quân Hoàng đưa tay chỉ Bạch Tịnh Trần đang ngẩn người.
“Em không lấy anh ta, vậy lấy ai đây?” An Nhiên ngước mặt lên nhìn anh, cười nói.
Cô cười tít mắt, Phó Quân Hoàng biết cô chỉ muốn trêu mình. Lúc này, anh vẫn nhăn nhó, nhưng trong lòng thấy rất vui. Anh trầm tư một lát rồi đưa ra câu trả lời mà cô muốn nghe.
“Lấy. Anh.” Hai chữ này, Phó Quân Hoàng nói ra từng chữ từng chữ một.
An Nhiên sà vào người Phó Quân Hoàng cười to. Phó Quân Hoàng cẩn thận ôm lấy An Nhiên, lo cô cười quá sẽ ngã xuống đất. Nhìn thấy cô cười vui như vậy, những nỗi bất an lo lắng mấy ngày nay của anh đều tan biến cả. Bỏ đi, chỉ cần bảo bối của anh vui vẻ, nói gì anh cũng không quan tâm.
“Bạch Dạ…” Bạch Tịnh Trần thở dài.
“Không đi.” Phó Quân Hoàng thay An Nhiên trả lời: “Anh đã biết rõ lí do rồi đó.” Nói xong, Phó Quân Hoàng kéo An Nhiên đi lên lầu.
Nhưng chưa kịp làm gì thì An Nhiên đã giữ anh lại. Phó Quân Hoàng im lặng nhìn An Nhiên.
An Nhiên giữ chặt tay anh, cô cười nói: “Anh về nhà trước đợi em, đợi em xử lí xong chuyện bên đó rồi sẽ lập tức quay lại.”
“Em muốn rời xa anh.” Phó Quân Hoàng lạnh lùng nói.
“Không đâu.” An Nhiên thở dài.
“Em muốn rời xa anh.” Phó Quân Hoàng nhíu mày nhăn nhó.
“Anh, em sẽ không rời xa anh, chỉ là em phải đi xử lí một số chuyện, sau đó sẽ cố gắng…”
“Em muốn rời xa anh.” Phó Quân Hoàng lặp lại.
An Nhiên trầm tư nhìn Phó Quân Hoàng, lần này cô không nói gì cả. Cô không thể không giúp Bạch Tịnh Trần. Chuyện đã đến nước này rồi, nếu như cô không đi, ải này cô sẽ không qua được.
Phó Quân Hoàng thấy cô im lặng, anh lập tức không nói nữa.
Anh nhìn cô, cô nghe thấy anh nói:
“Vậy em đi đi.”
Nói xong, Phó Quân Hoàng quay người đi lên lầu.
Lần này, anh chủ động buông tay cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook