Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ
-
Chương 170: Em thích anh, phó lão gia nổi giận! (1)
Tập đoàn Tần thị.
Tả Tín Hồng vẻ mặt khó xử nhìn người đang đứng trước mặt mình:
“Thật xin lỗi, tổng giám đốc bây giờ không có thời gian.”
Tả Tín Hồng không hề biết người này là ai, nhưng nhìn thấy những người có tuổi phía trước đang đi tới cũng đều là một vẻ khép na khép nép, thậm chí sắc mặt còn có chút sợ hãi.
Tả Tín Hồng không phải là kẻ ngốc, có thể quang minh chính đại bước vào tập đoàn Tần thị mà không bị bảo vệ giữ lại đuổi ra ngoài quả thật là đã hiếm lại càng hiếm hơn, nhưng người phụ nữ trước mặt này, hắn thực sự chưa từng gặp mặt.
Hơn nữa, tính khí của môn chủ gần đây thật cổ quái khác thường, hắn thật sự không dám động chạm tới những chuyện không vui của môn chủ.
“Anh có biết người đứng trước mặt anh là ai không?” - Người đàn ông đứng sau người phụ nữ lạnh giọng nói.
Tả Tín Hồng mặc dù chỉ là một thư ký quèn, nhưng dù gì thì hắn cũng là tổng thư ký của tập đoàn Tần thị, là thư ký thân cận của Diêm Tử Diệp. Rất nhiều nhân vật cấp giám đốc khác nhìn thấy hắn cũng phải khách khí với hắn.
Mặc dù hắn biết thân phận của mình nhưng hắn cũng không cho phép bất cứ kẻ nào tỏ thái độ với mình.
Sự ngượng nghịu trên mặt Tả Tín Hồng lập tức biến mất.
Sắc mặt hắn lạnh lùng:
“Xin thứ lỗi cho mắt tôi kém cỏi không nhận ra tiểu thư. Cho dù tiểu thư cô là ai thì tổng giám đốc bây giờ rất bận, hơn nữa tiểu thư không có hẹn trước, tôi cũng rất khó xử.”
Thái độ của Tả Tín Hồng ngay lập tức chuyển biến khiến cho tất cả mọi người ngạc nhiên.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cách xử lý của Tả Tín Hồng như vậy thì giật mình.
Nhưng nghĩ tới Tả Tín Hồng là một thư ký mới đến không lâu nên cũng dửng dưng.
Hắn chưa từng gặp Tần gia, đương nhiên là không thể biết người đứng trước mặt hắn rốt cuộc là ai.
Trên thực tế, lúc Tần gia xuất hiện trước mặt họ thì bọn họ cũng khiếp sợ mà không biết nói gì, thậm chí bọn họ cho rằng Tần gia là xác chết sống lại hoặc là hồn ma trở về.
Tần gia đã chết mười mấy năm rồi, cho dù là hồn ma thì cũng hồn bay phách tán rồi.
Bọn họ khiếp sợ đến không nói lên lời.
Những người có tuổi trong tập đoàn Tần thị có tâm niệm khác với Tần Lam, nhưng bây giờ cũng đã mười mấy năm trôi qua, bất kể năm đó trung thành đến thế nào thì tâm niệm bây giờ cũng đã sớm thay đổi rồi.
Bất kể năm đó Diêm Tử Diệp có được Tần Môn như thế nào, thì bây giờ Tần Môn dưới trướng của hắn phát triển đều rất tốt, mặc dù bọn người Tần Vũ Triết đã tự mình tách ra nhưng khi gặp phải những việc lớn thì họ đều quay lại.
Về điều này, bọn họ tin tưởng tuyệt đối.
“Tần Lam” - Tần Lam cuối cùng cũng mở lời, ánh mắt của cô rơi trên người Tả Tín Hồng, thờ ơ nói.
Tả Tín Hồng hơi ngạc nhiên, hình như hắn đã từng nghe qua cái tên này ở đâu rồi, nhưng cũng chỉ là có chút quen tai mà thôi.
“Thật xin lỗi, Tần tiểu thư, không hẹn trước thực sự không thể vào trong.” - Tả Tín Hồng tiếp tục nói.
“Anh thật là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!” - Người đàn ông đứng cạnh Tần Lam vô cùng tức giận, bọn họ trước giờ chưa từng gặp những việc như thế này.
Rất nhiều người chỉ cần nhìn thấy Tần Lam là đã kinh sợ, và sau đó là khúm núm, khép nép, Chưa từng có trường hợp Tần Lam tự giới thiệu rồi mà vẫn không biết điều như vậy.
Ánh mắt lạnh lùng của Tả Tín Hồng rơi trên người người đàn ông kia, nhưng trên môi vẫn là một nụ cười nhạt:
“Tiên sinh, xin chú ý lời nói, nếu không họa sẽ từ miệng mà ra.”
Người đàn ông kia bị ánh mắt lạnh như băng của Tả Tín Hồng nhìn tới thì có chút sợ hãi, hắn cũng không ngờ một thư ký nhỏ bé sao lại có thể ăn nói sắc bén đến như vậy, hơn nữa ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.
Tần Lam nhìn cửa văn phòng đóng kín, ánh mắt tối lại, sau đó cô liếc mắt nhìn sang Tả Tín Hồng một cái rồi bước những bước dài đi tới văn phòng của Diêm Tử Diệp.
Tả Tín Hồng giật mình:
“Tần tiểu thư, nếu cô còn làm như vậy nữa thì tôi gọi bảo vệ đấy.”
Tả Tín Hồng bị tên đàn em đi theo Tần Lam thô bạo kéo lại, hắn lại không biết đánh võ nên chỉ có thể thấp giọng cảnh cáo.
Nhưng Tần Lam giống như không nghe thấy gì, cô đứng trước cửa văn phòng, sau khi nhìn tấm biển phòng, cô vặn ổ khóa, cứ thể đẩy cửa đi vào!
Lúc Tần Lam nhìn thấy bóng dáng bận rộn ngồi trước bàn làm việc, trong mắt xoẹt qua một tia tăm tối.
Văn phòng cách âm rất tốt, những việc xảy ra vừa rồi bên ngoài văn phòng Diêm Tử Diệp không hề hay biết. Do vậy khi hắn nhìn thấy Tần Lam đứng ở trước cửa, ánh mắt ngay lập tức lạnh xuống.
Đúng lúc này Tả Tín Hồng cũng đã thoát khỏi sự kiềm chế của mấy người kia, nhanh chóng đi lên phía trước, vẻ mặt nhận lỗi.
“Tổng giám đốc, thật xin lỗi, tôi thật sự không ngăn được vị tiểu thư này, tôi...”
Diêm Tử Diệp khoát khoát tay, tỏ ý không có việc của hắn nữa, để hắn đi ra ngoài.
Tả Tín Hồng liếc nhìn Tần Lam vẫn đứng ở cửa, sau khi “hừ” một tiếng mới đi ra khỏi cửa.
Lúc đi ra ngoài, hắn tiện tay kéo cửa văn phòng.
Ánh mắt của Diêm Tử Diệp chỉ dừng lại trên người Tần Lam một chút, sau đó lại một lần nữa trở về những tài liệu trước mặt mình.
Tần Lam lại không thèm để ý, những chuyện như vậy đã xảy ra rất nhiều lần rồi.
Bây giờ Tần Lam không ở trong Tần trạch mà ở trong một biệt thự cách Tần trạch không xa, nơi đó là do mấy đại lão trong Tần Môn tìm cho cô.
Tần Lam cứ thế đi tới ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Diêm Tử Diệp, ánh mắt dính trên người hắn.
Diêm Tử Diệp cũng không vì trong văn phòng có thêm một người mà có những hành động thừa thãi, hắn nhíu mày xem tài liệu, bút trong tay không ngừng lướt trên những tài liệu ấy.
Tần Lam muốn nói gì đó nhưng sau khi nhìn thấy hắn, cô không biết nói gì.
Trong văn phòng cực kỳ yên tĩnh, ngoài tiếng lật giấy và tiếng bút ghi trên giấy ra thì không hề có một âm thanh nào nữa.
Bỗng một tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.
Là điện thoại của Diêm Tử Diệp đặt ở trên bàn.
Lúc Diêm Tử Diệp nhìn thấy điện báo hiển thị, vẻ mặt có hơi kinh ngạc.
Hắn đứng dậy, đi tới trước cửa sổ nghe điện thoại:
“Thế nào rồi?”
Tần Lam rất muốn biết đầu dây bên kia rốt cuộc là ai gọi đến, bởi vì cô nhìn thấy vẻ mặt của hắn thay đổi, trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
“Đã không sao rồi à? Ừ, việc bên đó điều tra thế nào rồi? Vẫn chưa điều tra ra sao? Vậy được, tiếp tục điều tra.”
Tần Lam nhìn thấy hắn quay lưng với mình để nói chuyện điện thoại, cô dường như không hề nhúc nhích, cứ thế mà nhìn hắn, ngay đến cả biểu cảm trên khuôn mặt cũng không hề có.
Cô như vậy thật sự rất giống với Tần Lam năm đó.
Diêm Tử Diệp thu điện thoại, quay người lại thì nhìn thấy Tần Lam như thế.
Vẻ mặt của Diêm Tử Diệp có hơi kinh ngạc nhưng ngay sau đó hắn đã lấy lại được bình tĩnh.
Hắn lại ngồi về chỗ ngồi của mình, bỏ bút trên tay xuống, nhìn cô:
“Lại muốn làm gì nữa đây.”
Lại muốn làm gì?
Tần Lam không ngờ là lại có lúc hắn hỏi mình như vậy.
“Em còn nhớ, anh từng rất thích em.”
Tần Lam nhìn Diêm Tử Diệp, đây là vấn đề mà cô luôn kìm nén ở trong lòng.
Sau khi cô tỉnh lại, người đầu tiên cô gặp là hắn.
Khi đó hắn rất yếu đuối, nhưng lại là người đầu tiên ôm lấy cô, bảo vệ cô. Cô có thể cảm thấy được sự cẩn thận, tỉ mỉ của hắn, cảm nhận được hắn che chở, bảo vệ cô.
Nhưng không biết vì sao, hắn đột nhiên bắt đầu xa cách cô, thậm chí còn muốn giết cô.
Cô không biết tại sao, không hiểu lúc đó tại sao hắn lại làm vậy.
Khi đó cô lại không thể nói gì, cô chỉ có thể gọi tên hắn, nhưng người mà hắn gọi lại không phải là cô.
Cô vẫn luôn biết điều đó.
Người mà hắn thực sự thích không phải là cô.
Mà là một người phụ nữ trông giống cô. Người ấy cũng tên là Tần Lam, có điều mọi người luôn gọi cô ấy là Tần Gia.
Bây giờ tất cả mọi người đều coi cô là Tần Lam, tất cả mọi người cũng đều gọi cô là Tần Gia.
Cô chỉ biết tên của mình là Tần Lam, còn những điều khác về cô thì cô hoàn toàn không biết gì. Mọi người đã nói với cô về chính bản thân cô, nhưng tất cả những cái gọi là truyền thuyết kia, cô đều chưa từng trải qua, đó là cuộc sống của Tần Gia, không phải của cô.
Khi người đàn ông đeo mặt nạ kia thả cô ra, lúc đó không ai đối tốt với cô cả, cô rất sợ hãi.
Cô đi tới Tần gia, đi tìm Diêm Tử Diệp của cô.
Thế nhưng hắn lại cự tuyệt cô ở ngoài cửa, lúc ấy ánh mắt của hắn vô cùng lạnh lùng. Cô rất sợ hãi, cô sợ hắn sẽ giết cô, vì thế cô đã chạy đi.
Chỉ là không ngờ rằng cô lại gặp được những người hiện tại, bọn họ cho cô ăn, cho cô mặc. Bọn họ cho cô chỗ ở, thậm chí còn gọi cô là Tần Gia.
Lúc đó cô biết, nếu cô muốn sống thì chỉ có thể hoàn toàn trở thành Tần Lam, nếu không thì cô sẽ chết, sau đó sẽ mãi mãi không tỉnh lại được.
Cô nỗ lực trở thành Tần Lam mà mọi người vẫn gọi, cô cố gắng học hỏi những thứ quá xa lạ với cô.
Chỉ là... Đối với súng, dường như cô rất quen thuộc, thậm chí là thương pháp cũng vô cùng chuẩn xác.
Sau khi bọn họ nhìn thấy cô nổ súng thì càng vui mừng hơn, bọn họ nói cô là Tần Lam, là Tần Lam trong truyền thuyết kia.
Bọn họ còn nói với cô rằng Diêm Tử Diệp nhốt cô lại, là Diêm Tử Diệp muốn giết cô, là Diêm Tử Diệp cướp đi tất cả những gì đáng lẽ thuộc về cô, là Diêm Tử Diệp…
Bọn họ bảo cô giết Diêm Tử Diệp.
Bọn họ còn nói, cô không giết được cũng không sao, bọn họ có thể giúp đỡ.
Nhưng bọn họ không biết rằng chính Diêm Tử Diệp đã cứu lấy cô, là Diêm Tử Diệp bảo vệ cô, là Diêm Tử Diệp cho cô sự ấm áp khiến cô quyến luyến và ỷ lại vào hắn…
Nhưng sau này hắn không cần cô nữa mà thôi.
Hắn chỉ là không cần cô nữa mà thôi.
Bọn họ đều không biết, không có ai biết.
Diêm Tử Diệp không ngờ rằng cô sẽ mở lời mà nói câu này, trên khuôn mặt âm nhu của hắn lộ vẻ không kiên nhẫn, hơn nữa là sự lạnh lùng.
“Trừ Tần Gia ra thì không ai có được tình cảm của tôi.”
Không ai có thể coi thường tình yêu của hắn giành cho Tần Gia.
Không ai có thể so sánh được với Tần Gia của hắn.
Tần Lam có chút mỉa mai, nhếch khóe miệng:
“Nhưng bây giờ cô ấy không còn nữa, bây giờ Tần Gia là em, thì có phải anh sẽ lại thích em không?”
“Cô là gì chứ?” - Diêm Tử Diệp thuận miệng hỏi một cách lạnh lùng, không hề có chút biểu cảm nào, thậm chí ngay cả giọng cũng không có một chút rung động nào.
“Cho đến khi chưa cướp được gì từ Tần thị thì em đương nhiên không là gì cả.” - Tần Lam cười nói, nhưng là cười một cách rất chua chát: “Vậy thì có phải sau khi em cướp được lại hết tất cả nhưng gì vốn thuộc về mình thì em sẽ là Tần Gia chứ?”
“Đồ của Tần Gia, cô đừng hòng động tới.” - Vẻ mặt của Diêm Tử Diệp lập tức trở nên lạnh tanh: “Mặc dù tôi không biết cô là ai nhưng cô nên biết một điều, nếu cô có ý định với tập đoàn Tần thị hoặc trên người của Tần Môn thì tôi sẽ phế cô.”
Diêm Tử Diệp không phải là đang uy hiếp mà đang nói một sự thật.
Những đồ đạc mà Gia để lại, không ai có thể động đến, không ai có thể khinh thường nó.
Hắn sẽ giữ lại cho Gia, cho đến một ngày Gia chấp nhận hắn, cho đến một ngày Gia tha thứ tất cả cho hắn, lúc ấy hắn sẽ đem toàn bộ tài sản trong tay trả lại cho cô, toàn bộ.
Vì thế, cho đến khi Gia vẫn chưa tha thứ cho hắn, đừng ai mơ động tới sản nghiệp của Tần thị.
Khuôn mặt của Tần Lam hơi có chút bế tắc, đôi mắt đen lánh rơi trên người Diêm Tử Diệp, không hề chớp mắt, trong con mắt nhuộm đầy sự thống khổ, yếu đuối, nhưng cho dù là thế cô cũng vẫn cố tỏ ra kiên cường.
Nếu như mấy năm trước Tần Lam xuất hiện trước khi An Nhiên xuất hiện trong tầm mắt của hắn, bất kể Tần Lam này là thật hay là giả thì hắn nhất định sẽ đem cô mà cất giấu thật kỹ ở bên mình, bảo vệ cô.
Bất kể cô là thật hay giả, mỗi ngày hắn đều được nhìn thấy khuôn mặt của Gia.
Ánh mắt của cô là sự theo đuổi cả đời của hắn. Những thứ hắn cần không nhiều, chỉ cần ánh mắt của cô dừng lại trên người hắn nhiều thêm một chút là được rồi, nhưng điều ước giản dị như thế cũng đều không được.
Mà Tần Gia giả này lại dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn.
Nếu nói hắn không rung động thì không phải.
Chỉ là sự rung động này đối với hắn mà nói đã không thấy nữa rồi.
“Phải làm sao anh mới dừng lại?” - Tần Lam líu ríu lên tiếng: “Phải làm sao thì anh mới nhìn em một chút đây?”
Vẻ mặt của Diêm Tử Diệp hơi lạnh nhưng hắn lại không nói gì cả.
“Có phải chỉ cần sau khi em giết chết Phó An Nhiên kia thì ánh mắt của anh mới dừng lại trên người em?” - Đột nhiên, Tần Lam lại nói như vậy.
Ngay khi Tần Lam vừa dứt lời, Diêm Tử Diệp bỗng nhiên đứng bật dậy, một tay chống xuống bàn làm việc, còn tay kia tốc độ cực nhanh túm lấy cổ Tần Lam.
Sắc mặt của Tần Lam ngay lập tức đỏ lên.
Hô hấp khó khăn khiến cô vô thức bám lấy tay hắn, thế nhưng lúc này hắn dùng lực rất mạnh, cô làm sao có thể đẩy được hắn ra.
Lúc này Diêm Tử Diệp trông cực kỳ tức giận, đôi mắt vốn không có chút biểu cảm nào lúc này đã trở thành một màu đỏ.
Hắn nhìn cô, từng câu từng chữ uy hiếp nói:
“Tần Lam, tôi nói cho cô biết, nếu cô dám động tới cô ấy thì tôi sẽ xẻo từng miếng thịt trên người cô mà cho chó ăn, không tin cô có thể thử.”
Não Tần Lam đã hoàn toàn thiếu dưỡng khí, tai cô vang lên những tiếng ù ù, cô dường như không nghe rõ Diêm Tử Diệp đang nói cái gì nhưng cô đại khái cũng biết hắn nói gì.
Bây giờ ngay cả đến sức lực giãy giụa cô cũng không có, cô không thể động đậy, hai tay chỉ có thể túm chặt lấy bàn tay của Diêm Tử Kỳ.
Cô không hề nhắm mắt lại mà mở thật to quan sát biểu cảm của hắn.
Vẻ mặt lúc này của hắn vô cùng phẫn nộ, mắt đỏ như máu.
Trong lòng là một chuỗi xót xa.
Cô không biết tại sao cô lại tỉnh lại, cũng không biết tại sao gặp phải người đàn ông này, lúc đầu hắn đã thích người tên Phó An Nhiên rồi tại sao lại đối xử tốt với mình như vậy?
Không ai biết, thời gian hạnh phúc, vui vẻ nhất của cô chính là lúc cô vừa mới tỉnh lại không bao lâu. Lúc ấy cô nghĩ rằng cô là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Nhưng bây giờ trong lòng cô còn lại chỉ là sự tuyệt vọng.
Người cô thích lại không thích cô, lại còn vì người phụ nữ hắn thích mà giết cô.
Cũng chính vào lúc cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, cô dường như nghe thấy âm thanh gì đó, hình như là tiếng cửa văn phòng bị đạp ra, sau đó là âm thanh của người gào thét.
“Diêm Tử Diệp! Anh đang làm cái gì vậy!”
Diêm Tử Diệp nhìn thấy những người đứng ở cửa, vẻ mặt hắn không hề thay đổi, lực trong tay càng gia tăng thêm.
Hắn sẽ không để cho bất kì ai làm tổn thương Gia của hắn.
Gia của hắn khó khăn lắm mới trở về, hắn không thể để cho Gia chịu bất kỳ sự tổn hại nào.
Hắn muốn giết chết người phụ nữ này.
Hắn không hiểu lúc đầu tại sao lại giữ cái tai họa này lại, lúc đó, khi biết cô là giả thì nên trực tiếp giết chết rồi, chứ không phải để tới bây giờ.
Mặt của Tần Lam đã đỏ ửng, ngay đến cả sức để giãy giụa cũng không có.
Mà lúc này những người đứng ở cửa đã bị kinh ngạc đến không nói lên lời.
Người vừa nãy hô to đã xông lên trước, hắn không chút khách khí nào xông lên, vung một quyền với Diêm Tử Diệp!
Chỉ là Diêm Tử đã sớm có chuẩn bị trước, hắn nghiêng mình tránh được.
Cũng chính lúc hắn né tránh thì Tần Lam trong tay cũng đã bị người khác cướp lấy.
Vẻ mặt của Diêm Tử Diệp đột nhiên trở nên lạnh lùng, giống như được phủ một tầng băng lạnh, hắn nhìn về phía người đàn ông đã ra tay với mình.
“Muốn chết!”
Người làm hại Gia, một người cũng không thể bỏ qua.
Người đàn ông kia cũng không bị Diêm Tử Diệp dọa, ngược lại vẻ mặt hắn cũng không được tốt.
“Diêm Tử Diệp, anh thật đúng là to gan! Tần Gia mà anh cũng dám giết!”
Người đàn ông đi tới hơi béo, không cao lắm, nhìn rõ là bụng bia. Người này cũng là người nhà Tần Lam, Tần Vũ Hàn.
Hắn là cháu trai của Tần Lam, quan hệ gần giống với Tần Vũ Triết.
Chỉ là Tần Vũ Hàn này không được Tần Lam yêu quý lắm, vì thế hắn luôn ở bên ngoài Tần Môn, không hề tiến vào trung tâm chủ quản của Tần Môn.
Cho dù là như vậy, ở Tần Môn hắn cũng có chút cổ phần, mặc dù chỉ có một phần trăm nhưng ngần ấy cũng đủ để hắn ăn chơi lu bù cả đời này.
Chính là hắn đã nhặt Tần Lam ở trên phố về, lúc ấy hắn luôn miệng nói trời cao đối đãi với hắn không tệ, hắn cổ động mấy người nhà của Tần Môn, đồng thời nói với họ rằng Tần Lam không hề chết, sự việc năm đó tất cả đều do Diêm Tử Diệp tự biên tự diễn.
Điều hắn muốn chẳng qua chính là vị trí môn chủ Tần Môn.
Hắn chiếm đoạt Tần Môn hai mươi năm, những đệ tử Tần gia làm sao có thể nuốt nổi cục tức này? Chỉ là không biết làm thế nào bọn Tần Vô Song lại không có chút phản ứng, để hắn muốn giằn vặt cũng không giằn vặt nổi.
Lúc này thì tốt rồi, Tần Gia trong tay hắn thì không phải hắn muốn làm gì thì làm đó sao? Bây giờ Diêm Tử Diệp đối với hắn mà nói, muốn giết chết hắn thì không phải là một câu nói của Tần Gia sao?
Mà điều hắn không ngờ tới là Diêm Tử Diệp kia lại dám ra tay! Hắn lại muốn bóp chết Tần Gia!
“Cô ấy là Tần Gia? Ai có thể làm chứng?” - Diêm Tử Diệp lạnh lùng nói, màu đỏ trong mắt lại khiến cho Tần Vũ Hàn không tự chủ mà lui lại một bước.
Bây giờ Tần Lam đang được một tiểu đệ đỡ lấy, chỉ là lúc này đầu óc của cô rất choáng váng, tai cô vẫn kêu lên ù ù.
Cô hô hấp từng ngụm lớn, sắc mặt cũng dần bớt trắng, ho khan mà túm lấy cổ họng, cuống họng vô cùng đau nhức.
Hiển nhiên, vừa rồi Diêm Tử Diệp ra tay rất mạnh.
Hắn thực sự muốn lấy sinh mạng của cô!
Mà cô chỉ mới nói một câu muốn làm hại Phó An Nhiên mà thôi.
Đã bảo vệ bảo bối như vậy, vậy thì cô sẽ đợi xem Phó An Nhiên kia chết rồi thì hắn sẽ có phản ứng gì.
“Mắt anh bị mù sao! Khuôn mặt này của Tần Gia mà anh còn không nhận ra ư?” - Tần Vũ Hàn tức giận nói.
“Ồ, khuôn mặt giống nhau thì đó là một người à? Tần Vũ Hàn, vậy thì tôi có thể tùy ý tìm một người rồi cho đi thẩm mỹ viện để giống với khuôn mặt của anh, vậy thì người đó cũng sẽ là anh?” - Giọng nói cười nhạo đi theo sự khinh thường đột nhiên vang lên.
Tả Tín Hồng vẻ mặt khó xử nhìn người đang đứng trước mặt mình:
“Thật xin lỗi, tổng giám đốc bây giờ không có thời gian.”
Tả Tín Hồng không hề biết người này là ai, nhưng nhìn thấy những người có tuổi phía trước đang đi tới cũng đều là một vẻ khép na khép nép, thậm chí sắc mặt còn có chút sợ hãi.
Tả Tín Hồng không phải là kẻ ngốc, có thể quang minh chính đại bước vào tập đoàn Tần thị mà không bị bảo vệ giữ lại đuổi ra ngoài quả thật là đã hiếm lại càng hiếm hơn, nhưng người phụ nữ trước mặt này, hắn thực sự chưa từng gặp mặt.
Hơn nữa, tính khí của môn chủ gần đây thật cổ quái khác thường, hắn thật sự không dám động chạm tới những chuyện không vui của môn chủ.
“Anh có biết người đứng trước mặt anh là ai không?” - Người đàn ông đứng sau người phụ nữ lạnh giọng nói.
Tả Tín Hồng mặc dù chỉ là một thư ký quèn, nhưng dù gì thì hắn cũng là tổng thư ký của tập đoàn Tần thị, là thư ký thân cận của Diêm Tử Diệp. Rất nhiều nhân vật cấp giám đốc khác nhìn thấy hắn cũng phải khách khí với hắn.
Mặc dù hắn biết thân phận của mình nhưng hắn cũng không cho phép bất cứ kẻ nào tỏ thái độ với mình.
Sự ngượng nghịu trên mặt Tả Tín Hồng lập tức biến mất.
Sắc mặt hắn lạnh lùng:
“Xin thứ lỗi cho mắt tôi kém cỏi không nhận ra tiểu thư. Cho dù tiểu thư cô là ai thì tổng giám đốc bây giờ rất bận, hơn nữa tiểu thư không có hẹn trước, tôi cũng rất khó xử.”
Thái độ của Tả Tín Hồng ngay lập tức chuyển biến khiến cho tất cả mọi người ngạc nhiên.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cách xử lý của Tả Tín Hồng như vậy thì giật mình.
Nhưng nghĩ tới Tả Tín Hồng là một thư ký mới đến không lâu nên cũng dửng dưng.
Hắn chưa từng gặp Tần gia, đương nhiên là không thể biết người đứng trước mặt hắn rốt cuộc là ai.
Trên thực tế, lúc Tần gia xuất hiện trước mặt họ thì bọn họ cũng khiếp sợ mà không biết nói gì, thậm chí bọn họ cho rằng Tần gia là xác chết sống lại hoặc là hồn ma trở về.
Tần gia đã chết mười mấy năm rồi, cho dù là hồn ma thì cũng hồn bay phách tán rồi.
Bọn họ khiếp sợ đến không nói lên lời.
Những người có tuổi trong tập đoàn Tần thị có tâm niệm khác với Tần Lam, nhưng bây giờ cũng đã mười mấy năm trôi qua, bất kể năm đó trung thành đến thế nào thì tâm niệm bây giờ cũng đã sớm thay đổi rồi.
Bất kể năm đó Diêm Tử Diệp có được Tần Môn như thế nào, thì bây giờ Tần Môn dưới trướng của hắn phát triển đều rất tốt, mặc dù bọn người Tần Vũ Triết đã tự mình tách ra nhưng khi gặp phải những việc lớn thì họ đều quay lại.
Về điều này, bọn họ tin tưởng tuyệt đối.
“Tần Lam” - Tần Lam cuối cùng cũng mở lời, ánh mắt của cô rơi trên người Tả Tín Hồng, thờ ơ nói.
Tả Tín Hồng hơi ngạc nhiên, hình như hắn đã từng nghe qua cái tên này ở đâu rồi, nhưng cũng chỉ là có chút quen tai mà thôi.
“Thật xin lỗi, Tần tiểu thư, không hẹn trước thực sự không thể vào trong.” - Tả Tín Hồng tiếp tục nói.
“Anh thật là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!” - Người đàn ông đứng cạnh Tần Lam vô cùng tức giận, bọn họ trước giờ chưa từng gặp những việc như thế này.
Rất nhiều người chỉ cần nhìn thấy Tần Lam là đã kinh sợ, và sau đó là khúm núm, khép nép, Chưa từng có trường hợp Tần Lam tự giới thiệu rồi mà vẫn không biết điều như vậy.
Ánh mắt lạnh lùng của Tả Tín Hồng rơi trên người người đàn ông kia, nhưng trên môi vẫn là một nụ cười nhạt:
“Tiên sinh, xin chú ý lời nói, nếu không họa sẽ từ miệng mà ra.”
Người đàn ông kia bị ánh mắt lạnh như băng của Tả Tín Hồng nhìn tới thì có chút sợ hãi, hắn cũng không ngờ một thư ký nhỏ bé sao lại có thể ăn nói sắc bén đến như vậy, hơn nữa ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.
Tần Lam nhìn cửa văn phòng đóng kín, ánh mắt tối lại, sau đó cô liếc mắt nhìn sang Tả Tín Hồng một cái rồi bước những bước dài đi tới văn phòng của Diêm Tử Diệp.
Tả Tín Hồng giật mình:
“Tần tiểu thư, nếu cô còn làm như vậy nữa thì tôi gọi bảo vệ đấy.”
Tả Tín Hồng bị tên đàn em đi theo Tần Lam thô bạo kéo lại, hắn lại không biết đánh võ nên chỉ có thể thấp giọng cảnh cáo.
Nhưng Tần Lam giống như không nghe thấy gì, cô đứng trước cửa văn phòng, sau khi nhìn tấm biển phòng, cô vặn ổ khóa, cứ thể đẩy cửa đi vào!
Lúc Tần Lam nhìn thấy bóng dáng bận rộn ngồi trước bàn làm việc, trong mắt xoẹt qua một tia tăm tối.
Văn phòng cách âm rất tốt, những việc xảy ra vừa rồi bên ngoài văn phòng Diêm Tử Diệp không hề hay biết. Do vậy khi hắn nhìn thấy Tần Lam đứng ở trước cửa, ánh mắt ngay lập tức lạnh xuống.
Đúng lúc này Tả Tín Hồng cũng đã thoát khỏi sự kiềm chế của mấy người kia, nhanh chóng đi lên phía trước, vẻ mặt nhận lỗi.
“Tổng giám đốc, thật xin lỗi, tôi thật sự không ngăn được vị tiểu thư này, tôi...”
Diêm Tử Diệp khoát khoát tay, tỏ ý không có việc của hắn nữa, để hắn đi ra ngoài.
Tả Tín Hồng liếc nhìn Tần Lam vẫn đứng ở cửa, sau khi “hừ” một tiếng mới đi ra khỏi cửa.
Lúc đi ra ngoài, hắn tiện tay kéo cửa văn phòng.
Ánh mắt của Diêm Tử Diệp chỉ dừng lại trên người Tần Lam một chút, sau đó lại một lần nữa trở về những tài liệu trước mặt mình.
Tần Lam lại không thèm để ý, những chuyện như vậy đã xảy ra rất nhiều lần rồi.
Bây giờ Tần Lam không ở trong Tần trạch mà ở trong một biệt thự cách Tần trạch không xa, nơi đó là do mấy đại lão trong Tần Môn tìm cho cô.
Tần Lam cứ thế đi tới ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Diêm Tử Diệp, ánh mắt dính trên người hắn.
Diêm Tử Diệp cũng không vì trong văn phòng có thêm một người mà có những hành động thừa thãi, hắn nhíu mày xem tài liệu, bút trong tay không ngừng lướt trên những tài liệu ấy.
Tần Lam muốn nói gì đó nhưng sau khi nhìn thấy hắn, cô không biết nói gì.
Trong văn phòng cực kỳ yên tĩnh, ngoài tiếng lật giấy và tiếng bút ghi trên giấy ra thì không hề có một âm thanh nào nữa.
Bỗng một tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.
Là điện thoại của Diêm Tử Diệp đặt ở trên bàn.
Lúc Diêm Tử Diệp nhìn thấy điện báo hiển thị, vẻ mặt có hơi kinh ngạc.
Hắn đứng dậy, đi tới trước cửa sổ nghe điện thoại:
“Thế nào rồi?”
Tần Lam rất muốn biết đầu dây bên kia rốt cuộc là ai gọi đến, bởi vì cô nhìn thấy vẻ mặt của hắn thay đổi, trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
“Đã không sao rồi à? Ừ, việc bên đó điều tra thế nào rồi? Vẫn chưa điều tra ra sao? Vậy được, tiếp tục điều tra.”
Tần Lam nhìn thấy hắn quay lưng với mình để nói chuyện điện thoại, cô dường như không hề nhúc nhích, cứ thế mà nhìn hắn, ngay đến cả biểu cảm trên khuôn mặt cũng không hề có.
Cô như vậy thật sự rất giống với Tần Lam năm đó.
Diêm Tử Diệp thu điện thoại, quay người lại thì nhìn thấy Tần Lam như thế.
Vẻ mặt của Diêm Tử Diệp có hơi kinh ngạc nhưng ngay sau đó hắn đã lấy lại được bình tĩnh.
Hắn lại ngồi về chỗ ngồi của mình, bỏ bút trên tay xuống, nhìn cô:
“Lại muốn làm gì nữa đây.”
Lại muốn làm gì?
Tần Lam không ngờ là lại có lúc hắn hỏi mình như vậy.
“Em còn nhớ, anh từng rất thích em.”
Tần Lam nhìn Diêm Tử Diệp, đây là vấn đề mà cô luôn kìm nén ở trong lòng.
Sau khi cô tỉnh lại, người đầu tiên cô gặp là hắn.
Khi đó hắn rất yếu đuối, nhưng lại là người đầu tiên ôm lấy cô, bảo vệ cô. Cô có thể cảm thấy được sự cẩn thận, tỉ mỉ của hắn, cảm nhận được hắn che chở, bảo vệ cô.
Nhưng không biết vì sao, hắn đột nhiên bắt đầu xa cách cô, thậm chí còn muốn giết cô.
Cô không biết tại sao, không hiểu lúc đó tại sao hắn lại làm vậy.
Khi đó cô lại không thể nói gì, cô chỉ có thể gọi tên hắn, nhưng người mà hắn gọi lại không phải là cô.
Cô vẫn luôn biết điều đó.
Người mà hắn thực sự thích không phải là cô.
Mà là một người phụ nữ trông giống cô. Người ấy cũng tên là Tần Lam, có điều mọi người luôn gọi cô ấy là Tần Gia.
Bây giờ tất cả mọi người đều coi cô là Tần Lam, tất cả mọi người cũng đều gọi cô là Tần Gia.
Cô chỉ biết tên của mình là Tần Lam, còn những điều khác về cô thì cô hoàn toàn không biết gì. Mọi người đã nói với cô về chính bản thân cô, nhưng tất cả những cái gọi là truyền thuyết kia, cô đều chưa từng trải qua, đó là cuộc sống của Tần Gia, không phải của cô.
Khi người đàn ông đeo mặt nạ kia thả cô ra, lúc đó không ai đối tốt với cô cả, cô rất sợ hãi.
Cô đi tới Tần gia, đi tìm Diêm Tử Diệp của cô.
Thế nhưng hắn lại cự tuyệt cô ở ngoài cửa, lúc ấy ánh mắt của hắn vô cùng lạnh lùng. Cô rất sợ hãi, cô sợ hắn sẽ giết cô, vì thế cô đã chạy đi.
Chỉ là không ngờ rằng cô lại gặp được những người hiện tại, bọn họ cho cô ăn, cho cô mặc. Bọn họ cho cô chỗ ở, thậm chí còn gọi cô là Tần Gia.
Lúc đó cô biết, nếu cô muốn sống thì chỉ có thể hoàn toàn trở thành Tần Lam, nếu không thì cô sẽ chết, sau đó sẽ mãi mãi không tỉnh lại được.
Cô nỗ lực trở thành Tần Lam mà mọi người vẫn gọi, cô cố gắng học hỏi những thứ quá xa lạ với cô.
Chỉ là... Đối với súng, dường như cô rất quen thuộc, thậm chí là thương pháp cũng vô cùng chuẩn xác.
Sau khi bọn họ nhìn thấy cô nổ súng thì càng vui mừng hơn, bọn họ nói cô là Tần Lam, là Tần Lam trong truyền thuyết kia.
Bọn họ còn nói với cô rằng Diêm Tử Diệp nhốt cô lại, là Diêm Tử Diệp muốn giết cô, là Diêm Tử Diệp cướp đi tất cả những gì đáng lẽ thuộc về cô, là Diêm Tử Diệp…
Bọn họ bảo cô giết Diêm Tử Diệp.
Bọn họ còn nói, cô không giết được cũng không sao, bọn họ có thể giúp đỡ.
Nhưng bọn họ không biết rằng chính Diêm Tử Diệp đã cứu lấy cô, là Diêm Tử Diệp bảo vệ cô, là Diêm Tử Diệp cho cô sự ấm áp khiến cô quyến luyến và ỷ lại vào hắn…
Nhưng sau này hắn không cần cô nữa mà thôi.
Hắn chỉ là không cần cô nữa mà thôi.
Bọn họ đều không biết, không có ai biết.
Diêm Tử Diệp không ngờ rằng cô sẽ mở lời mà nói câu này, trên khuôn mặt âm nhu của hắn lộ vẻ không kiên nhẫn, hơn nữa là sự lạnh lùng.
“Trừ Tần Gia ra thì không ai có được tình cảm của tôi.”
Không ai có thể coi thường tình yêu của hắn giành cho Tần Gia.
Không ai có thể so sánh được với Tần Gia của hắn.
Tần Lam có chút mỉa mai, nhếch khóe miệng:
“Nhưng bây giờ cô ấy không còn nữa, bây giờ Tần Gia là em, thì có phải anh sẽ lại thích em không?”
“Cô là gì chứ?” - Diêm Tử Diệp thuận miệng hỏi một cách lạnh lùng, không hề có chút biểu cảm nào, thậm chí ngay cả giọng cũng không có một chút rung động nào.
“Cho đến khi chưa cướp được gì từ Tần thị thì em đương nhiên không là gì cả.” - Tần Lam cười nói, nhưng là cười một cách rất chua chát: “Vậy thì có phải sau khi em cướp được lại hết tất cả nhưng gì vốn thuộc về mình thì em sẽ là Tần Gia chứ?”
“Đồ của Tần Gia, cô đừng hòng động tới.” - Vẻ mặt của Diêm Tử Diệp lập tức trở nên lạnh tanh: “Mặc dù tôi không biết cô là ai nhưng cô nên biết một điều, nếu cô có ý định với tập đoàn Tần thị hoặc trên người của Tần Môn thì tôi sẽ phế cô.”
Diêm Tử Diệp không phải là đang uy hiếp mà đang nói một sự thật.
Những đồ đạc mà Gia để lại, không ai có thể động đến, không ai có thể khinh thường nó.
Hắn sẽ giữ lại cho Gia, cho đến một ngày Gia chấp nhận hắn, cho đến một ngày Gia tha thứ tất cả cho hắn, lúc ấy hắn sẽ đem toàn bộ tài sản trong tay trả lại cho cô, toàn bộ.
Vì thế, cho đến khi Gia vẫn chưa tha thứ cho hắn, đừng ai mơ động tới sản nghiệp của Tần thị.
Khuôn mặt của Tần Lam hơi có chút bế tắc, đôi mắt đen lánh rơi trên người Diêm Tử Diệp, không hề chớp mắt, trong con mắt nhuộm đầy sự thống khổ, yếu đuối, nhưng cho dù là thế cô cũng vẫn cố tỏ ra kiên cường.
Nếu như mấy năm trước Tần Lam xuất hiện trước khi An Nhiên xuất hiện trong tầm mắt của hắn, bất kể Tần Lam này là thật hay là giả thì hắn nhất định sẽ đem cô mà cất giấu thật kỹ ở bên mình, bảo vệ cô.
Bất kể cô là thật hay giả, mỗi ngày hắn đều được nhìn thấy khuôn mặt của Gia.
Ánh mắt của cô là sự theo đuổi cả đời của hắn. Những thứ hắn cần không nhiều, chỉ cần ánh mắt của cô dừng lại trên người hắn nhiều thêm một chút là được rồi, nhưng điều ước giản dị như thế cũng đều không được.
Mà Tần Gia giả này lại dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn.
Nếu nói hắn không rung động thì không phải.
Chỉ là sự rung động này đối với hắn mà nói đã không thấy nữa rồi.
“Phải làm sao anh mới dừng lại?” - Tần Lam líu ríu lên tiếng: “Phải làm sao thì anh mới nhìn em một chút đây?”
Vẻ mặt của Diêm Tử Diệp hơi lạnh nhưng hắn lại không nói gì cả.
“Có phải chỉ cần sau khi em giết chết Phó An Nhiên kia thì ánh mắt của anh mới dừng lại trên người em?” - Đột nhiên, Tần Lam lại nói như vậy.
Ngay khi Tần Lam vừa dứt lời, Diêm Tử Diệp bỗng nhiên đứng bật dậy, một tay chống xuống bàn làm việc, còn tay kia tốc độ cực nhanh túm lấy cổ Tần Lam.
Sắc mặt của Tần Lam ngay lập tức đỏ lên.
Hô hấp khó khăn khiến cô vô thức bám lấy tay hắn, thế nhưng lúc này hắn dùng lực rất mạnh, cô làm sao có thể đẩy được hắn ra.
Lúc này Diêm Tử Diệp trông cực kỳ tức giận, đôi mắt vốn không có chút biểu cảm nào lúc này đã trở thành một màu đỏ.
Hắn nhìn cô, từng câu từng chữ uy hiếp nói:
“Tần Lam, tôi nói cho cô biết, nếu cô dám động tới cô ấy thì tôi sẽ xẻo từng miếng thịt trên người cô mà cho chó ăn, không tin cô có thể thử.”
Não Tần Lam đã hoàn toàn thiếu dưỡng khí, tai cô vang lên những tiếng ù ù, cô dường như không nghe rõ Diêm Tử Diệp đang nói cái gì nhưng cô đại khái cũng biết hắn nói gì.
Bây giờ ngay cả đến sức lực giãy giụa cô cũng không có, cô không thể động đậy, hai tay chỉ có thể túm chặt lấy bàn tay của Diêm Tử Kỳ.
Cô không hề nhắm mắt lại mà mở thật to quan sát biểu cảm của hắn.
Vẻ mặt lúc này của hắn vô cùng phẫn nộ, mắt đỏ như máu.
Trong lòng là một chuỗi xót xa.
Cô không biết tại sao cô lại tỉnh lại, cũng không biết tại sao gặp phải người đàn ông này, lúc đầu hắn đã thích người tên Phó An Nhiên rồi tại sao lại đối xử tốt với mình như vậy?
Không ai biết, thời gian hạnh phúc, vui vẻ nhất của cô chính là lúc cô vừa mới tỉnh lại không bao lâu. Lúc ấy cô nghĩ rằng cô là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Nhưng bây giờ trong lòng cô còn lại chỉ là sự tuyệt vọng.
Người cô thích lại không thích cô, lại còn vì người phụ nữ hắn thích mà giết cô.
Cũng chính vào lúc cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, cô dường như nghe thấy âm thanh gì đó, hình như là tiếng cửa văn phòng bị đạp ra, sau đó là âm thanh của người gào thét.
“Diêm Tử Diệp! Anh đang làm cái gì vậy!”
Diêm Tử Diệp nhìn thấy những người đứng ở cửa, vẻ mặt hắn không hề thay đổi, lực trong tay càng gia tăng thêm.
Hắn sẽ không để cho bất kì ai làm tổn thương Gia của hắn.
Gia của hắn khó khăn lắm mới trở về, hắn không thể để cho Gia chịu bất kỳ sự tổn hại nào.
Hắn muốn giết chết người phụ nữ này.
Hắn không hiểu lúc đầu tại sao lại giữ cái tai họa này lại, lúc đó, khi biết cô là giả thì nên trực tiếp giết chết rồi, chứ không phải để tới bây giờ.
Mặt của Tần Lam đã đỏ ửng, ngay đến cả sức để giãy giụa cũng không có.
Mà lúc này những người đứng ở cửa đã bị kinh ngạc đến không nói lên lời.
Người vừa nãy hô to đã xông lên trước, hắn không chút khách khí nào xông lên, vung một quyền với Diêm Tử Diệp!
Chỉ là Diêm Tử đã sớm có chuẩn bị trước, hắn nghiêng mình tránh được.
Cũng chính lúc hắn né tránh thì Tần Lam trong tay cũng đã bị người khác cướp lấy.
Vẻ mặt của Diêm Tử Diệp đột nhiên trở nên lạnh lùng, giống như được phủ một tầng băng lạnh, hắn nhìn về phía người đàn ông đã ra tay với mình.
“Muốn chết!”
Người làm hại Gia, một người cũng không thể bỏ qua.
Người đàn ông kia cũng không bị Diêm Tử Diệp dọa, ngược lại vẻ mặt hắn cũng không được tốt.
“Diêm Tử Diệp, anh thật đúng là to gan! Tần Gia mà anh cũng dám giết!”
Người đàn ông đi tới hơi béo, không cao lắm, nhìn rõ là bụng bia. Người này cũng là người nhà Tần Lam, Tần Vũ Hàn.
Hắn là cháu trai của Tần Lam, quan hệ gần giống với Tần Vũ Triết.
Chỉ là Tần Vũ Hàn này không được Tần Lam yêu quý lắm, vì thế hắn luôn ở bên ngoài Tần Môn, không hề tiến vào trung tâm chủ quản của Tần Môn.
Cho dù là như vậy, ở Tần Môn hắn cũng có chút cổ phần, mặc dù chỉ có một phần trăm nhưng ngần ấy cũng đủ để hắn ăn chơi lu bù cả đời này.
Chính là hắn đã nhặt Tần Lam ở trên phố về, lúc ấy hắn luôn miệng nói trời cao đối đãi với hắn không tệ, hắn cổ động mấy người nhà của Tần Môn, đồng thời nói với họ rằng Tần Lam không hề chết, sự việc năm đó tất cả đều do Diêm Tử Diệp tự biên tự diễn.
Điều hắn muốn chẳng qua chính là vị trí môn chủ Tần Môn.
Hắn chiếm đoạt Tần Môn hai mươi năm, những đệ tử Tần gia làm sao có thể nuốt nổi cục tức này? Chỉ là không biết làm thế nào bọn Tần Vô Song lại không có chút phản ứng, để hắn muốn giằn vặt cũng không giằn vặt nổi.
Lúc này thì tốt rồi, Tần Gia trong tay hắn thì không phải hắn muốn làm gì thì làm đó sao? Bây giờ Diêm Tử Diệp đối với hắn mà nói, muốn giết chết hắn thì không phải là một câu nói của Tần Gia sao?
Mà điều hắn không ngờ tới là Diêm Tử Diệp kia lại dám ra tay! Hắn lại muốn bóp chết Tần Gia!
“Cô ấy là Tần Gia? Ai có thể làm chứng?” - Diêm Tử Diệp lạnh lùng nói, màu đỏ trong mắt lại khiến cho Tần Vũ Hàn không tự chủ mà lui lại một bước.
Bây giờ Tần Lam đang được một tiểu đệ đỡ lấy, chỉ là lúc này đầu óc của cô rất choáng váng, tai cô vẫn kêu lên ù ù.
Cô hô hấp từng ngụm lớn, sắc mặt cũng dần bớt trắng, ho khan mà túm lấy cổ họng, cuống họng vô cùng đau nhức.
Hiển nhiên, vừa rồi Diêm Tử Diệp ra tay rất mạnh.
Hắn thực sự muốn lấy sinh mạng của cô!
Mà cô chỉ mới nói một câu muốn làm hại Phó An Nhiên mà thôi.
Đã bảo vệ bảo bối như vậy, vậy thì cô sẽ đợi xem Phó An Nhiên kia chết rồi thì hắn sẽ có phản ứng gì.
“Mắt anh bị mù sao! Khuôn mặt này của Tần Gia mà anh còn không nhận ra ư?” - Tần Vũ Hàn tức giận nói.
“Ồ, khuôn mặt giống nhau thì đó là một người à? Tần Vũ Hàn, vậy thì tôi có thể tùy ý tìm một người rồi cho đi thẩm mỹ viện để giống với khuôn mặt của anh, vậy thì người đó cũng sẽ là anh?” - Giọng nói cười nhạo đi theo sự khinh thường đột nhiên vang lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook