Ông Xã ~ Anh Là Ma Cà Rồng
-
Chương 26
" Lưu tiểu thư.. Cô có điện thoại "... Là tiếng của bà giúp việc..
Thy Trâm đang ngồi ở phòng khách đan len vội vã chạy tới, thầm suy nghĩ không biết ai lại gọi cho cô vào giờ này..
" A lô.. Xin hỏi ai vậy? " Thy Trâm hỏi
" Thy Trâm.. Là anh ".. Giọng nói trầm ấm ở đầu dây bên kia vang lên là giọng của Hoàng Vĩ...
Từ lúc cô xin nghỉ việc tới nay cũng chưa gặp lại anh lần nào.
" Hoàng Vĩ.. Anh gọi em có việc gì à "
" Sắp tới anh sẽ qua Mỹ học thêm một khóa về khắc họa tâm lý tội phạm... Có lẽ sẽ không kịp dự hôn lễ của em.. Anh và đồng nghiệp ở cơ quan có quà muốn gửi tặng em.. Chiều nay 5 giờ gặp nhau ở cà phê Thủy Tinh có được không.. "
Thy Trâm đắn đo một chút, cũng đồng ý..
Cô lúc nào cũng xem Hoàng Vĩ như anh trai của mình.. Lúc mới chân ướt chân ráo bước chân vào ngành pháp y cũng là nhờ anh hướng dẫn, cô mới có đủ tự tin để hoàn thành tốt công việc..
Lần này Hoàng Vĩ đi du học ít nhất cũng 3 năm sau mới có thể trở về nước... Cô cũng phải nên gặp mặt chúc mừng anh một tiếng..
" Được... Chiều nay gặp.. Bai bai ".. Thy Trâm trả lời ngắn gọn rồi cúp máy.
[ Chú thích: Khách sạn Thủy Tinh kinh doanh bao gồm chuỗi nhà hàng, khách sạn, trên tầng 30 có quán cà phê... * Chương 1 có nhắc tới một lần * ]
Vừa gác điện thoại xuống cả người cô liền bị rơi vào lồng ngực ấm áp của một người, không cần suy nghĩ cô cũng đoán ra người đó chính là Nhất Phong..Anh vừa về đến nhà, cả âu phục cũng chưa kịp cởi, kéo cô ngồi xuống ghế sofa:
" Bà xã ~ Anh mệt quá... Anh muốn ăn cơm em nấu "
" Được rồi.. Anh đi tắm trước đã... "
" Em mới nói chúng ta đi tắm có phải ý em là muốn tắm chung với anh không "..
Thy Trâm quay đầu lại nhìn anh: " Là anh tắm một mình... Còn em chuẩn bị đi nấu cơm "
Nhất Phong vẻ mặt rất đa dạng từ hăng hái đến thất vọng, vòng tay đang ôm chặt cô cũng buông ra lủi thủi đi về hướng phòng ngủ..
Vừa đi vừa lầm bầm.. " Bà xã ~ Em thật là độc ác.. "
Cuối cùng môt bàn thức ăn lớn cũng được dọn lên, ngoài mấy món cô chuẩn bị, Nhất Phong còn đặt nhà hàng một số món dinh dưỡng dành riêng cho phụ nữ mang thai, lúc lên bàn ăn không ngừng gắp thức ăn cho vào chén của cô.
" Em ăn nhiều một chút, để sau này con chúng ta mới thật ưu tú "
" À quên mất.. Chút nữa em có hẹn ra ngoài một lát ".. Cô vừa bóc vỏ tôm cho vào bát anh vừa nói.
" Em đi với ai? Là nam hay nữ ".. Anh nhìn cô tùy ý hỏi ngược lại
Nếu nói với anh là cô đi gặp Hoàng Vĩ anh nhất định sẽ không vui..
Thôi thì cứ nói dối anh một lần.. Dù sao cũng chỉ là đồng nghiệp gặp nhau bình thường thôi mà..
" Em có hẹn đi mua sắm với đồng nghiệp nữ lúc trước làm chung ở cơ quan "
" Vậy ăn cơm xong.. Anh đưa em tới chỗ hẹn "
" Không cần.. Em tự bắt taxi đi cũng được "..
Cô lúng túng từ chối.. Lần đầu tiên nói dối đúng là không quen..
Ăn cơm xong cô chuẩn bị đi ra ngoài, Nhất Phong mặt mày ủ rũ một mực đòi đi theo nhưng bị cô vứt bỏ ở nhà không ngừng tủi thân...
Dặn dò cô nhớ về sớm.. Tối nay bên nhà thiết kế sẽ gởi áo cưới tới.. Anh nhất định phải bắt cô mặc thử..
Khách sạn Thủy Tinh không hổ danh là khách sạn lớn nhất thành phố Thiểm Tây..
Bên trong trang trí hoa lệ, tinh xảo chói mắt.. Thy Trâm vừa lên tầng 30 đã gặp Hoàng Vĩ..
Anh gửi quà mừng cho cô.. Cả hai trò chuyện một chút cô liền viện cớ xin phép về trước..
Hoàng Vĩ đưa cô xuống tầng dưới giúp cô bắt taxi trở về nhà... Nào ngờ mới bước khỏi cửa thang máy chân cô liền bị chuột rút đứng không vững loạng choạng suýt ngã cũng may Hoàng Vĩ nhanh chóng đỡ cô.. Nếu không để té ngã thì rất nguy hiểm..
Tiểu Nhã từ tầng trên đi xuống, vừa đúng lúc nhìn thấy bóng người quen thuộc.. Là Lưu Thy Trâm?
Nghĩ tới chuyện cô tự dưng bị Đỗ Nhất Phong kịch liệt đuổi ra khỏi biệt thự.. Đây là vết thương trong lòng cô... Càng nghĩ càng tức giận..
Cô vội trốn sang một bên, trong lòng buồn bực: Tại sao cô ta lại tới đây? Chẵng phải sắp tới ngày kết hôn rồi sao? Nhìn thấy Thy Trâm trong lòng cô càng thêm căm hận..
Cô đường đường cũng là một đại tiểu thư lại bị thua trên tay một con nhỏ nghèo hèn như Thy Trâm không tránh khỏi lòng tự trọng bị tổn thương.. Hôm nay quả là cơ hội tốt... Ông trời đúng là đang muốn giúp cô trả mối hận này..
Cô ả lấy điện thoại di động ra, lặng lẽ chụp hình hai người...
Nếu Nhất Phong anh đã cưng chiều cô như vậy.. Tôi càng muốn cho anh ta biết cô chẳng qua chỉ là đang lừa gạt anh ta..
Đợi đến khi tôi ẩn danh gửi mấy bức ảnh cô cùng người đang ông khác ôm ấp dây dưa trong khách sạn cho Nhất Phong thấy..
Chỉ e là tới ngày mai.. Lưu Thy Trâm.. cô sẽ không còn đắc ý như ngày hôm nay nữa đâu..
Bây giờ bên trong biệt thư sang trọng ~
Đỗ Nhất Phong vừa nhận được áo cưới, chiếc váy được anh liên hệ với nhà thiết kế nổi tiếng nhất thế giới ELLE tự tay làm riêng chô cô..
Bên trên chiếc váy được đính 99 viên kim cương lấp lánh... Còn riêng viên kim cương thứ 100..
Anh lấy từ trong túi ra chiếc nhẫn được đính bên trên viên kim cương tím hình dáng tinh xảo ngắm nghía.. Trên môi bất giác nở nụ cười...
Anh muốn cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.. Muốn tất cả mọi người biết người rằng Đỗ Nhất Phong anh cả đời này chỉ yêu thương có một người phụ nữ duy nhất là Lưu Thy Trâm.
Ting.. Ting.. Ting...
Điện thoại anh đổ chuông báo có tin nhắn mới.. Nhất Phong vội vàng đem chiếc nhẫn đút lại vào túi áo... Cầm điện thoại nhấn nút mở tin nhắn...
Kết quả, trên màn hình là hình ảnh một đôi tình nhân ôm nhau trước cửa khách sạn.. Mà nhân vật nữ trong ảnh rất quen thuộc.. Chính là Thy Trâm..
Thời gian trên bức ảnh lại trùng khớp với thời gian cô rời khỏi nhà..
Nhất thời Đỗ Nhất Phong như bị sét đánh.. máu trong người như muốn ngừng chảy.. Năm ngón tay cầm điện thoại càng siết chặt như muốn bóp vỡ nó..
Trong phút chốc nhiệt độ cả căn phòng lạnh lẽo tới đáng sợ.. Sắc mặt anh tối sầm, tròng mắt đỏ thẫm như muốn đông tất cả thành đá...
Phản ứng đầu tiên của anh chính là bấm gọi cho Thy Trâm.. Nhưng đầu dây bên kia chỉ báo một câu ngắn ngủi..
[ Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.. ]
Sự tức giận càng thêm dâng trào như muốn phá hủy hết lý trí của anh..
" Bốp "
Chiếc điện thoại số lượng có hạn bị anh ném xuống mặt đất, vỡ tanh bành..
Hình ảnh lúc nãy cô dựa vào người đàn ông đó.. như môt lưỡi dao bén nhọn khứa vào trái tim anh..
Đau tới mức như muốn mất đi cả tri giác.. Nhất Phong mím chặt môi thành một đường thẳng..
Anh đã một lần bỏ qua hết tất cả để tin tưởng cô.. Nhưng lúc này anh thật sự không biết mình nên lấy lí do gì để có thể tiếp tục tin tưởng cô thêm một lần nữa đây..
Thy Trâm đang ngồi ở phòng khách đan len vội vã chạy tới, thầm suy nghĩ không biết ai lại gọi cho cô vào giờ này..
" A lô.. Xin hỏi ai vậy? " Thy Trâm hỏi
" Thy Trâm.. Là anh ".. Giọng nói trầm ấm ở đầu dây bên kia vang lên là giọng của Hoàng Vĩ...
Từ lúc cô xin nghỉ việc tới nay cũng chưa gặp lại anh lần nào.
" Hoàng Vĩ.. Anh gọi em có việc gì à "
" Sắp tới anh sẽ qua Mỹ học thêm một khóa về khắc họa tâm lý tội phạm... Có lẽ sẽ không kịp dự hôn lễ của em.. Anh và đồng nghiệp ở cơ quan có quà muốn gửi tặng em.. Chiều nay 5 giờ gặp nhau ở cà phê Thủy Tinh có được không.. "
Thy Trâm đắn đo một chút, cũng đồng ý..
Cô lúc nào cũng xem Hoàng Vĩ như anh trai của mình.. Lúc mới chân ướt chân ráo bước chân vào ngành pháp y cũng là nhờ anh hướng dẫn, cô mới có đủ tự tin để hoàn thành tốt công việc..
Lần này Hoàng Vĩ đi du học ít nhất cũng 3 năm sau mới có thể trở về nước... Cô cũng phải nên gặp mặt chúc mừng anh một tiếng..
" Được... Chiều nay gặp.. Bai bai ".. Thy Trâm trả lời ngắn gọn rồi cúp máy.
[ Chú thích: Khách sạn Thủy Tinh kinh doanh bao gồm chuỗi nhà hàng, khách sạn, trên tầng 30 có quán cà phê... * Chương 1 có nhắc tới một lần * ]
Vừa gác điện thoại xuống cả người cô liền bị rơi vào lồng ngực ấm áp của một người, không cần suy nghĩ cô cũng đoán ra người đó chính là Nhất Phong..Anh vừa về đến nhà, cả âu phục cũng chưa kịp cởi, kéo cô ngồi xuống ghế sofa:
" Bà xã ~ Anh mệt quá... Anh muốn ăn cơm em nấu "
" Được rồi.. Anh đi tắm trước đã... "
" Em mới nói chúng ta đi tắm có phải ý em là muốn tắm chung với anh không "..
Thy Trâm quay đầu lại nhìn anh: " Là anh tắm một mình... Còn em chuẩn bị đi nấu cơm "
Nhất Phong vẻ mặt rất đa dạng từ hăng hái đến thất vọng, vòng tay đang ôm chặt cô cũng buông ra lủi thủi đi về hướng phòng ngủ..
Vừa đi vừa lầm bầm.. " Bà xã ~ Em thật là độc ác.. "
Cuối cùng môt bàn thức ăn lớn cũng được dọn lên, ngoài mấy món cô chuẩn bị, Nhất Phong còn đặt nhà hàng một số món dinh dưỡng dành riêng cho phụ nữ mang thai, lúc lên bàn ăn không ngừng gắp thức ăn cho vào chén của cô.
" Em ăn nhiều một chút, để sau này con chúng ta mới thật ưu tú "
" À quên mất.. Chút nữa em có hẹn ra ngoài một lát ".. Cô vừa bóc vỏ tôm cho vào bát anh vừa nói.
" Em đi với ai? Là nam hay nữ ".. Anh nhìn cô tùy ý hỏi ngược lại
Nếu nói với anh là cô đi gặp Hoàng Vĩ anh nhất định sẽ không vui..
Thôi thì cứ nói dối anh một lần.. Dù sao cũng chỉ là đồng nghiệp gặp nhau bình thường thôi mà..
" Em có hẹn đi mua sắm với đồng nghiệp nữ lúc trước làm chung ở cơ quan "
" Vậy ăn cơm xong.. Anh đưa em tới chỗ hẹn "
" Không cần.. Em tự bắt taxi đi cũng được "..
Cô lúng túng từ chối.. Lần đầu tiên nói dối đúng là không quen..
Ăn cơm xong cô chuẩn bị đi ra ngoài, Nhất Phong mặt mày ủ rũ một mực đòi đi theo nhưng bị cô vứt bỏ ở nhà không ngừng tủi thân...
Dặn dò cô nhớ về sớm.. Tối nay bên nhà thiết kế sẽ gởi áo cưới tới.. Anh nhất định phải bắt cô mặc thử..
Khách sạn Thủy Tinh không hổ danh là khách sạn lớn nhất thành phố Thiểm Tây..
Bên trong trang trí hoa lệ, tinh xảo chói mắt.. Thy Trâm vừa lên tầng 30 đã gặp Hoàng Vĩ..
Anh gửi quà mừng cho cô.. Cả hai trò chuyện một chút cô liền viện cớ xin phép về trước..
Hoàng Vĩ đưa cô xuống tầng dưới giúp cô bắt taxi trở về nhà... Nào ngờ mới bước khỏi cửa thang máy chân cô liền bị chuột rút đứng không vững loạng choạng suýt ngã cũng may Hoàng Vĩ nhanh chóng đỡ cô.. Nếu không để té ngã thì rất nguy hiểm..
Tiểu Nhã từ tầng trên đi xuống, vừa đúng lúc nhìn thấy bóng người quen thuộc.. Là Lưu Thy Trâm?
Nghĩ tới chuyện cô tự dưng bị Đỗ Nhất Phong kịch liệt đuổi ra khỏi biệt thự.. Đây là vết thương trong lòng cô... Càng nghĩ càng tức giận..
Cô vội trốn sang một bên, trong lòng buồn bực: Tại sao cô ta lại tới đây? Chẵng phải sắp tới ngày kết hôn rồi sao? Nhìn thấy Thy Trâm trong lòng cô càng thêm căm hận..
Cô đường đường cũng là một đại tiểu thư lại bị thua trên tay một con nhỏ nghèo hèn như Thy Trâm không tránh khỏi lòng tự trọng bị tổn thương.. Hôm nay quả là cơ hội tốt... Ông trời đúng là đang muốn giúp cô trả mối hận này..
Cô ả lấy điện thoại di động ra, lặng lẽ chụp hình hai người...
Nếu Nhất Phong anh đã cưng chiều cô như vậy.. Tôi càng muốn cho anh ta biết cô chẳng qua chỉ là đang lừa gạt anh ta..
Đợi đến khi tôi ẩn danh gửi mấy bức ảnh cô cùng người đang ông khác ôm ấp dây dưa trong khách sạn cho Nhất Phong thấy..
Chỉ e là tới ngày mai.. Lưu Thy Trâm.. cô sẽ không còn đắc ý như ngày hôm nay nữa đâu..
Bây giờ bên trong biệt thư sang trọng ~
Đỗ Nhất Phong vừa nhận được áo cưới, chiếc váy được anh liên hệ với nhà thiết kế nổi tiếng nhất thế giới ELLE tự tay làm riêng chô cô..
Bên trên chiếc váy được đính 99 viên kim cương lấp lánh... Còn riêng viên kim cương thứ 100..
Anh lấy từ trong túi ra chiếc nhẫn được đính bên trên viên kim cương tím hình dáng tinh xảo ngắm nghía.. Trên môi bất giác nở nụ cười...
Anh muốn cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.. Muốn tất cả mọi người biết người rằng Đỗ Nhất Phong anh cả đời này chỉ yêu thương có một người phụ nữ duy nhất là Lưu Thy Trâm.
Ting.. Ting.. Ting...
Điện thoại anh đổ chuông báo có tin nhắn mới.. Nhất Phong vội vàng đem chiếc nhẫn đút lại vào túi áo... Cầm điện thoại nhấn nút mở tin nhắn...
Kết quả, trên màn hình là hình ảnh một đôi tình nhân ôm nhau trước cửa khách sạn.. Mà nhân vật nữ trong ảnh rất quen thuộc.. Chính là Thy Trâm..
Thời gian trên bức ảnh lại trùng khớp với thời gian cô rời khỏi nhà..
Nhất thời Đỗ Nhất Phong như bị sét đánh.. máu trong người như muốn ngừng chảy.. Năm ngón tay cầm điện thoại càng siết chặt như muốn bóp vỡ nó..
Trong phút chốc nhiệt độ cả căn phòng lạnh lẽo tới đáng sợ.. Sắc mặt anh tối sầm, tròng mắt đỏ thẫm như muốn đông tất cả thành đá...
Phản ứng đầu tiên của anh chính là bấm gọi cho Thy Trâm.. Nhưng đầu dây bên kia chỉ báo một câu ngắn ngủi..
[ Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.. ]
Sự tức giận càng thêm dâng trào như muốn phá hủy hết lý trí của anh..
" Bốp "
Chiếc điện thoại số lượng có hạn bị anh ném xuống mặt đất, vỡ tanh bành..
Hình ảnh lúc nãy cô dựa vào người đàn ông đó.. như môt lưỡi dao bén nhọn khứa vào trái tim anh..
Đau tới mức như muốn mất đi cả tri giác.. Nhất Phong mím chặt môi thành một đường thẳng..
Anh đã một lần bỏ qua hết tất cả để tin tưởng cô.. Nhưng lúc này anh thật sự không biết mình nên lấy lí do gì để có thể tiếp tục tin tưởng cô thêm một lần nữa đây..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook