Ông Xã ~ Anh Là Ma Cà Rồng
-
Chương 25
Hơn 10 phút sau..
Thy Trâm cũng từ phòng thử đồ bước ra ngoài, gương mặt nhỏ nhắn tươi tắn như đóa bách hợp buổi sớm mai...
Nhất Phong thu hồi ánh mắt lạnh lẽo lại.. Nhìn cô gái nhỏ nhắn đứng xoay xoay người trước gương bộ dáng vô cùng đáng yêu..
Anh chậm rãi bước tới vòng tay ôm chặt cô vào lòng, chiếc mũi cao vùi vào mái tóc dài của cô, hơi thở nóng ấm phả vào bên tai làm cô ngượng ngùng đỏ bừng cả mặt..
" Đi biển ".. Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô..
Thy Trâm sửng sốt rồi đơ ra mấy giây..
" Vậy để em về nhà chuẩn bị quần áo ".. Cô lúng túng trả lời..
" Đi ngay bây giờ ".. Dứt lời Nhất Phong bế bổng cô bước ra ngoài trước con mắt ngưỡng mộ của đám nhân viên nữ trong cửa hàng..
Trên đường đi, Nhất Phong chỉ im lặng tập trung lái xe..
Còn cô thì ngồi bên cạnh thích thú nhìn ngắm xung quanh..
Nói cho cùng 28 năm qua.. Anh chính là mối tình đầu của cô..
Dù lúc đầu cô không được cam tâm tình nguyện cho lắm.. Nhưng bây giờ cô hiểu trái tim cô chỉ thuộc về một người duy nhất.. Chính là anh..
Nhất Phong thỉnh thoảng dịu dàng hỏi cô: " Có mệt không "?
" Không mệt "... Cô lắc lắc đầu, đôi môi đỏ mọng chúm chím ríu rít như con chim nhỏ.
Biển đêm không có lấy một bóng người, Thy Trâm cởi giày đi chân trần trên bờ cát.
Gió biển thổi những đợt sóng tràn lên mu bàn chân trắng nõn của cô. Cô đá đá chân về phía trước..
Nơi đây khí hậu thật tốt, cô dựa đầu vào vai anh..
Nhắm hai mắt lại.. Chỉ ước có thể ngủ một giấc.. Trút bỏ mọi buồn phiền của cuộc sống hiện tại..
" Gả cho tôi... "..
" G.. ả.. .. Là sao ".. Cô lắp bắp hỏi lại, ngớ hết cả người.
" Em gả cho tôi "... Nhất Phong lặp lại từng chữ một cách rõ ràng.. Thy Trâm hơi choáng... Chuyện này có phải tiến triển quá nhanh không..
Cô bấm vào tay... Đau.. Có cảm giác.. Vậy không phải là mơ.. Đây có phải là anh đang cầu hôn cô không?
" Không đồng ý? "..
Anh hỏi dồn dập làm cô lóng ngóng gật gật đầu..
Nhất Phong kéo bàn tay nhỏ bé của cô đặt vào bàn tay to lớn của anh ..
" Trâm.. Dù tôi hoàn toàn không nhớ chuyện lúc trước.. Nhưng bây giờ tôi biết mình thương em.. Cần em... Xin em... "
Nhất Phong ngập ngừng một chút rồi nói tiếp:
" Đừng nói dối... hay lừa gạt tôi bất cứ chuyện gì "..
Ánh trăng chiếu xuống gương mặt tuấn tú, trái tim Thy Trâm đập thình thịch..
" Ừm.. Em hứa với anh "
" Hứa như thế nào? "
" Em Lưu Thy Trâm cả đời cả kiếp này sẽ không bao giờ lừa gạt Đỗ Nhất Phong... Cả đời cả kiếp này chỉ gả cho một mình anh ấy "..
Nhất Phong nhìn bộ dạng thề thốt như trẻ nhỏ của cô thì bật cười.. Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh cười tươi như vậy..
Đúng là mê hoặc lòng người..
Anh siết chặt tay cô thêm một chút.. Trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực..
Anh cúi người hôn lên cánh môi hồng của cô, nụ hôn chuồn chuồn lướt qua nhưng ngọt ngào khó tả...
Đôi gò má cô ửng hồng.. Anh ôm cô vào lòng nhìn ngắm sóng biển xô vào bờ..
" Phong.. Nếu một ngày hai chúng ta già đi không nổi... Em muốn mua một căn nhà gỗ nhỏ ở bên cạnh bãi biển.. "..
" Anh không phải là con người.. Chỉ có em già thôi... Đến khi em già anh sẽ căn nhắc xem có nên cưới thêm một cô vợ khác nữa không "..
Thy Trâm biết rõ anh đang trêu chọc mình, cắn cắn môi dưới giả vờ hờn dỗi..
" Phong... Liệu sau này em chết đi... Anh có quên mất em không nhỉ? "..
" Em nghĩ đi đâu vậy... Nhất định sẽ không quên "...
" Nếu như có môt ngày em không còn trên thế gian này nữa... Em hi vọng anh có thể quên em đi.. Anh có thể sống hàng ngàn năm.. Nếu mãi nhớ nhung về em chắn chắn sẽ rất đau khổ... Em lại không muốn nhìn thấy anh đau khổ... Nên tốt nhất là anh phải quên em đi "..
" Trâm... Chỉ cần anh không buông tay... Cả đời này em đừng mong rời khỏi anh "..
Câu nói này rất quen hình như anh đã từng nghe qua ở đâu rồi? Đầu anh đau như búa bổ..
" Chỉ cần tôi không buông tay.. Cả đời này vĩnh viễn em đừng mong thoát khỏi tay tôi "
" Oải hương có nghĩa là chờ đợi..
Vậy thì anh đang chờ đợi điều vì?.
Chờ đợi.. Một ngày em cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh tôi "
Những mảnh ghép mơ hồ hiện lên trong đầu anh...
Sắc mặt của anh tái nhợt...
Tới bấy giờ Thy Trâm mới phát hiện vẻ mặt khác lạ của Nhất Phong..
" Phong... Anh không khỏe sao "
Nhất Phong ôm chặt cô vào lòng:
" Ôm em một chút sẽ khỏi ngay thôi "
Thy Trâm bất chợt cầm bàn tay to lớn của anh lên ngắm nghía rồi vẽ vẽ lên lòng bàn tay anh một dòng chữ...
" Em viết gì đó "
Cô cười khúc khích ra vẻ bí mật
" Không nói cho anh biết "
Anh cúi đầu hôn lên tóc cô, Thy Trâm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao...
Khẽ nói ra đều ước lúc ban nãy..
[ Cô ước sẽ mãi nắm tay anh được chung sống hạnh phúc tới già ]...
Ánh trăng soi xuống bờ biển chiếu sáng lên đôi tình nhân ngập tràn hạnh phúc ...
Còn hơn môt tuần nữa là tới ngày cử hành hôn lễ..
Tiểu Nhã sau khi nghe tin hai người sắp tổ chức đám cưới thì dù rất uất ức nhưng vẫn thu dọn đồ rời khỏi biệt thự...
Nhất Phong lúc này cũng rất ít khi về nhà hầu hết thời gian đều ở lại công ty..
Thy Trâm có thời gian rảnh rỗi cũng học đan len.. Mùa đông cũng sắp tới rồi..
Cô muốn tự tay đan cho anh một chiếc áo ấm, cả thiên thần nhỏ trong bụng cũng sẽ có phần.. Cô đặt tay lên bụng xoa nhè nhẹ..
Phòng họp quốc tế phát ra sư lạnh lẽo..
Đỗ Nhất Phong ngồi trên ghế tựa màu đen.. Vẻ mặt anh tuấn bức người.. Đôi mắt sắc bén như chim ưng..
" Dự án lần này tổn thất không ít.. Chúng ta không thể cho qua dễ dàng như vậy được "
Một trong các cổ đông trong công ty lên tiếng trước..
" Vậy theo Phó tổng Ban chúng ta nên giải quyết như thế nào ".. Giọng nói trầm thấp mang theo khí thế bức người vang lên...
" Theo tôi chúng ta nên đem cô gái tên Lưu Thy Trâm giao cho bên phòng điều tra thương nghiệp xử lí "
Trong đáy mắt Đỗ Nhất Phong dâng lên một tầng nguy hiểm.. Khiến Phó tổng Ban vừa nêu ra ý kiến lạnh cả sống lưng..
" Bằng chứng.. "
" Bên tập đoàn Heston.. Có người.. Thấy Lưu Thy Trâm.. Cô ta xuất hiện ở đó ".. Phó tổng Ban run rẩy nói tiếp..
Gương mặt Đỗ Nhất Phong càng thêm băng lạnh, cầm tập hồ sơ ném mạnh xuống mặt bàn..
Mọi người trong phòng họp trái tim như sắp rớt ra ngoài.. Tổng tài rõ ràng đang rất tức giận..
Trong khi tất cả mọi người đều đang khiếp sợ.. Đỗ Nhất Phong đột nhiên mở miệng..
" Cô ta học ngành y.. Một người học ngành y lại là gián điệp thương mại.. Hài hước.. Cơ bản với số liệu phức tạp như tài liệu đấu thầu.. Cô ta có xem qua cũng không hiểu "...
Các cổ đông nơm nớp lo sợ không ai dám mở miệng đưa ra ý kiến..
Lần này dự án thất bại thiệt hại hơn 200 tỉ.. Nhưng dù sao đối với anh đó cũng chỉ là những con số.. Có tăng thêm hay giảm đi vài con số cũng không phải là quá quan trọng...
" Chuyện tổn thất lần này từ giờ về sau không cho phép bất cứ ai được truy cứu hay nhắc lại.. Nếu để tôi nghe thấy thì tự động nộp đơn thôi việc.. ".. Nhất Phong bình tĩnh, thản nhiên nói tiếp..
Trong đầu anh hiện lên nụ cười thuần khiết của cô.. Nét nguy hiểm trên mặt cũng dần biến mất.
" Nếu không ai có ý kiến thì tan họp.. Còn nữa.. Phó tổng Ban, chi nhánh bên Nhật Bản đang thiếu một giám đốc... Ngày mai anh thu xếp qua đó nhận chức mới.. "
Nhất Phong liếc nhìn Phó tổng Ban sắc mặt trở nên trắng bệch, hài lòng xoay người ra khỏi phòng họp..
Lúc trước anh thương cô.. Bây giờ khi mất trí nhớ lại tiếp tục yêu cô.. Cùng một người con gái.. Cả hai lần đều khiến anh không thể buông tay... Người con gái như vậy... Anh tin cô sẽ không làm bất cứ chuyện gì lừa dối anh..
Vì thế nên bất cứ ai dám đụng tới cô.. Anh nhất định sẽ không bỏ qua..
Thy Trâm cũng từ phòng thử đồ bước ra ngoài, gương mặt nhỏ nhắn tươi tắn như đóa bách hợp buổi sớm mai...
Nhất Phong thu hồi ánh mắt lạnh lẽo lại.. Nhìn cô gái nhỏ nhắn đứng xoay xoay người trước gương bộ dáng vô cùng đáng yêu..
Anh chậm rãi bước tới vòng tay ôm chặt cô vào lòng, chiếc mũi cao vùi vào mái tóc dài của cô, hơi thở nóng ấm phả vào bên tai làm cô ngượng ngùng đỏ bừng cả mặt..
" Đi biển ".. Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô..
Thy Trâm sửng sốt rồi đơ ra mấy giây..
" Vậy để em về nhà chuẩn bị quần áo ".. Cô lúng túng trả lời..
" Đi ngay bây giờ ".. Dứt lời Nhất Phong bế bổng cô bước ra ngoài trước con mắt ngưỡng mộ của đám nhân viên nữ trong cửa hàng..
Trên đường đi, Nhất Phong chỉ im lặng tập trung lái xe..
Còn cô thì ngồi bên cạnh thích thú nhìn ngắm xung quanh..
Nói cho cùng 28 năm qua.. Anh chính là mối tình đầu của cô..
Dù lúc đầu cô không được cam tâm tình nguyện cho lắm.. Nhưng bây giờ cô hiểu trái tim cô chỉ thuộc về một người duy nhất.. Chính là anh..
Nhất Phong thỉnh thoảng dịu dàng hỏi cô: " Có mệt không "?
" Không mệt "... Cô lắc lắc đầu, đôi môi đỏ mọng chúm chím ríu rít như con chim nhỏ.
Biển đêm không có lấy một bóng người, Thy Trâm cởi giày đi chân trần trên bờ cát.
Gió biển thổi những đợt sóng tràn lên mu bàn chân trắng nõn của cô. Cô đá đá chân về phía trước..
Nơi đây khí hậu thật tốt, cô dựa đầu vào vai anh..
Nhắm hai mắt lại.. Chỉ ước có thể ngủ một giấc.. Trút bỏ mọi buồn phiền của cuộc sống hiện tại..
" Gả cho tôi... "..
" G.. ả.. .. Là sao ".. Cô lắp bắp hỏi lại, ngớ hết cả người.
" Em gả cho tôi "... Nhất Phong lặp lại từng chữ một cách rõ ràng.. Thy Trâm hơi choáng... Chuyện này có phải tiến triển quá nhanh không..
Cô bấm vào tay... Đau.. Có cảm giác.. Vậy không phải là mơ.. Đây có phải là anh đang cầu hôn cô không?
" Không đồng ý? "..
Anh hỏi dồn dập làm cô lóng ngóng gật gật đầu..
Nhất Phong kéo bàn tay nhỏ bé của cô đặt vào bàn tay to lớn của anh ..
" Trâm.. Dù tôi hoàn toàn không nhớ chuyện lúc trước.. Nhưng bây giờ tôi biết mình thương em.. Cần em... Xin em... "
Nhất Phong ngập ngừng một chút rồi nói tiếp:
" Đừng nói dối... hay lừa gạt tôi bất cứ chuyện gì "..
Ánh trăng chiếu xuống gương mặt tuấn tú, trái tim Thy Trâm đập thình thịch..
" Ừm.. Em hứa với anh "
" Hứa như thế nào? "
" Em Lưu Thy Trâm cả đời cả kiếp này sẽ không bao giờ lừa gạt Đỗ Nhất Phong... Cả đời cả kiếp này chỉ gả cho một mình anh ấy "..
Nhất Phong nhìn bộ dạng thề thốt như trẻ nhỏ của cô thì bật cười.. Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh cười tươi như vậy..
Đúng là mê hoặc lòng người..
Anh siết chặt tay cô thêm một chút.. Trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực..
Anh cúi người hôn lên cánh môi hồng của cô, nụ hôn chuồn chuồn lướt qua nhưng ngọt ngào khó tả...
Đôi gò má cô ửng hồng.. Anh ôm cô vào lòng nhìn ngắm sóng biển xô vào bờ..
" Phong.. Nếu một ngày hai chúng ta già đi không nổi... Em muốn mua một căn nhà gỗ nhỏ ở bên cạnh bãi biển.. "..
" Anh không phải là con người.. Chỉ có em già thôi... Đến khi em già anh sẽ căn nhắc xem có nên cưới thêm một cô vợ khác nữa không "..
Thy Trâm biết rõ anh đang trêu chọc mình, cắn cắn môi dưới giả vờ hờn dỗi..
" Phong... Liệu sau này em chết đi... Anh có quên mất em không nhỉ? "..
" Em nghĩ đi đâu vậy... Nhất định sẽ không quên "...
" Nếu như có môt ngày em không còn trên thế gian này nữa... Em hi vọng anh có thể quên em đi.. Anh có thể sống hàng ngàn năm.. Nếu mãi nhớ nhung về em chắn chắn sẽ rất đau khổ... Em lại không muốn nhìn thấy anh đau khổ... Nên tốt nhất là anh phải quên em đi "..
" Trâm... Chỉ cần anh không buông tay... Cả đời này em đừng mong rời khỏi anh "..
Câu nói này rất quen hình như anh đã từng nghe qua ở đâu rồi? Đầu anh đau như búa bổ..
" Chỉ cần tôi không buông tay.. Cả đời này vĩnh viễn em đừng mong thoát khỏi tay tôi "
" Oải hương có nghĩa là chờ đợi..
Vậy thì anh đang chờ đợi điều vì?.
Chờ đợi.. Một ngày em cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh tôi "
Những mảnh ghép mơ hồ hiện lên trong đầu anh...
Sắc mặt của anh tái nhợt...
Tới bấy giờ Thy Trâm mới phát hiện vẻ mặt khác lạ của Nhất Phong..
" Phong... Anh không khỏe sao "
Nhất Phong ôm chặt cô vào lòng:
" Ôm em một chút sẽ khỏi ngay thôi "
Thy Trâm bất chợt cầm bàn tay to lớn của anh lên ngắm nghía rồi vẽ vẽ lên lòng bàn tay anh một dòng chữ...
" Em viết gì đó "
Cô cười khúc khích ra vẻ bí mật
" Không nói cho anh biết "
Anh cúi đầu hôn lên tóc cô, Thy Trâm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao...
Khẽ nói ra đều ước lúc ban nãy..
[ Cô ước sẽ mãi nắm tay anh được chung sống hạnh phúc tới già ]...
Ánh trăng soi xuống bờ biển chiếu sáng lên đôi tình nhân ngập tràn hạnh phúc ...
Còn hơn môt tuần nữa là tới ngày cử hành hôn lễ..
Tiểu Nhã sau khi nghe tin hai người sắp tổ chức đám cưới thì dù rất uất ức nhưng vẫn thu dọn đồ rời khỏi biệt thự...
Nhất Phong lúc này cũng rất ít khi về nhà hầu hết thời gian đều ở lại công ty..
Thy Trâm có thời gian rảnh rỗi cũng học đan len.. Mùa đông cũng sắp tới rồi..
Cô muốn tự tay đan cho anh một chiếc áo ấm, cả thiên thần nhỏ trong bụng cũng sẽ có phần.. Cô đặt tay lên bụng xoa nhè nhẹ..
Phòng họp quốc tế phát ra sư lạnh lẽo..
Đỗ Nhất Phong ngồi trên ghế tựa màu đen.. Vẻ mặt anh tuấn bức người.. Đôi mắt sắc bén như chim ưng..
" Dự án lần này tổn thất không ít.. Chúng ta không thể cho qua dễ dàng như vậy được "
Một trong các cổ đông trong công ty lên tiếng trước..
" Vậy theo Phó tổng Ban chúng ta nên giải quyết như thế nào ".. Giọng nói trầm thấp mang theo khí thế bức người vang lên...
" Theo tôi chúng ta nên đem cô gái tên Lưu Thy Trâm giao cho bên phòng điều tra thương nghiệp xử lí "
Trong đáy mắt Đỗ Nhất Phong dâng lên một tầng nguy hiểm.. Khiến Phó tổng Ban vừa nêu ra ý kiến lạnh cả sống lưng..
" Bằng chứng.. "
" Bên tập đoàn Heston.. Có người.. Thấy Lưu Thy Trâm.. Cô ta xuất hiện ở đó ".. Phó tổng Ban run rẩy nói tiếp..
Gương mặt Đỗ Nhất Phong càng thêm băng lạnh, cầm tập hồ sơ ném mạnh xuống mặt bàn..
Mọi người trong phòng họp trái tim như sắp rớt ra ngoài.. Tổng tài rõ ràng đang rất tức giận..
Trong khi tất cả mọi người đều đang khiếp sợ.. Đỗ Nhất Phong đột nhiên mở miệng..
" Cô ta học ngành y.. Một người học ngành y lại là gián điệp thương mại.. Hài hước.. Cơ bản với số liệu phức tạp như tài liệu đấu thầu.. Cô ta có xem qua cũng không hiểu "...
Các cổ đông nơm nớp lo sợ không ai dám mở miệng đưa ra ý kiến..
Lần này dự án thất bại thiệt hại hơn 200 tỉ.. Nhưng dù sao đối với anh đó cũng chỉ là những con số.. Có tăng thêm hay giảm đi vài con số cũng không phải là quá quan trọng...
" Chuyện tổn thất lần này từ giờ về sau không cho phép bất cứ ai được truy cứu hay nhắc lại.. Nếu để tôi nghe thấy thì tự động nộp đơn thôi việc.. ".. Nhất Phong bình tĩnh, thản nhiên nói tiếp..
Trong đầu anh hiện lên nụ cười thuần khiết của cô.. Nét nguy hiểm trên mặt cũng dần biến mất.
" Nếu không ai có ý kiến thì tan họp.. Còn nữa.. Phó tổng Ban, chi nhánh bên Nhật Bản đang thiếu một giám đốc... Ngày mai anh thu xếp qua đó nhận chức mới.. "
Nhất Phong liếc nhìn Phó tổng Ban sắc mặt trở nên trắng bệch, hài lòng xoay người ra khỏi phòng họp..
Lúc trước anh thương cô.. Bây giờ khi mất trí nhớ lại tiếp tục yêu cô.. Cùng một người con gái.. Cả hai lần đều khiến anh không thể buông tay... Người con gái như vậy... Anh tin cô sẽ không làm bất cứ chuyện gì lừa dối anh..
Vì thế nên bất cứ ai dám đụng tới cô.. Anh nhất định sẽ không bỏ qua..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook