Ông Xã ~ Anh Là Ma Cà Rồng
-
Chương 2
" Thy Trâm.. Thy Trâm "
Chưa bước vào cafe đã nghe tiếng Tiểu Nhã la in ỏi vẫy tay với cô.
Sau khi tốt nghiệp Đại học, Tiểu Nhã nhất quyết đi du học một mình , bất chấp sự phản đối của bố mẹ.. Hôm nay đột nhiên trở về nước, còn một mực hẹn tôi đi uống nước, tính khí trẻ con của cậu ấy không bao giờ thay đổi.
Vừa định bước tới, đã thấy cô lao ra ôm chầm lấy mình, ra vẻ nũng nịu:
" Thy Trâm.. Mình rất nhớ cậu ".. Tôi mím môi cười, Tiểu Nhã gầy đi rất nhiều, chỉ có khuôn mặt tròn trịa là không thay đổi nhiều.
Tiểu Nhã buông tôi ra, nắm tay tôi kéo tới bàn, lúc này tôi mới để ý, bên cạnh chỗ Tiểu Nhã ngồi là một người đàn ông tóc nâu màu hạt dẻ, gương mặt góc cạnh hoàn mỹ, đôi mắt giống như viên tinh thạch quý giá lạnh lẽo.
Khuôn mặt anh tuấn và cao quý tột độ. Cả thân người đàn ông toát ra sự lạnh lùng hệt như băng tuyết.
Thấy tôi nhìn chằm chằm không chớp mắt, Tiểu Nhã vui vẻ với thiệu:
" Đây là bạn trai mình.. anh ấy tên là Đỗ Nhất Phong ".. Người đàn ông bên cạnh không lên tiếng, khuôn mặt vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh.
Đột nhiên trong lòng tôi lại xuất hiện một nỗi lo sợ, bất an không nói thành lời, không khí xung quanh dường như giảm xuống còn 0○ C..
Đỗ Nhất Phong nhướng mày lên, ánh sáng đỏ lạnh lẽo lóe lên trong tròng mắt.
" Tôi là Đỗ Nhất Phong.. Rất vui được gặp em " Anh tay đưa tay về phía tôi..
Tôi đành phải lịch sự bắt tay lại..
Lòng bàn tay anh ta lạnh.. Rất lạnh..
Tôi đã từng tiếp xúc với rất nhiều xác chết.. Tay của anh ta chắc chắn là lạnh như xác chết..
Tôi bất giác rùng mình, buông vội tay anh ta ra..
~ 5 phút sau ~
" Tiểu Nhã, mình còn có việc, mình sẽ gọi cho cậu sau " Tôi tìm cớ trốn về trước..
Tiểu Nhã luyến tiếc không muốn tôi về sớm, tôi lại không muốn trở thành cái bóng đèn cỡ bự, với lại ở đây không khí rất ngột ngạt..
Bước ra bên ngoài, nhìn vào bên trong đôi mắt đỏ ấy dõi theo tôi chằm chằm, làm tôi lạnh cả sống lưng, có cảm giác dường như anh ta có thể nhìn thấy cả lục phủ ngũ tạng bên trong con người của tôi.
~~~~~~
Tối hôm nay...
Tiểu Nhã năn nỉ tôi qua ngũ cùng cậu ấy, Tiểu Nhã thuê nhà ở riêng.
Gió lạnh thổi từng cơn, trên cao mặt trăng tròn chiếu xuống đất tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt.
Tôi đứng trước cửa căn hộ cao cấp cũa Tiểu Nhã, do sử dụng khóa mã số, nên tôi nhanh chóng mở được cữa, sau tiếng Tinh, cánh cữa từ từ mở ra, bên trong một luồng gió lạnh thổi ra bất giác làm người tôi run rẩy.
Bên trong phòng không có lấy một tia ánh sáng. Tôi cất tiếng gọi:
" Tiểu Nhã.. Cậu có trong phòng không.. ".
Bên trong có tiếng lục cụp, tôi mò mẫm trên tường tìm công tắc đèn.Ánh sáng từ bóng đèn neon cỡ lớn như chọc thẳng vào mắt tôi.
Trước mặt tôi là một cảnh tưởng hết sức kinh khủng, Tiểu Nhã đang nằm trong vòng tay của Đỗ Nhất Phong mà răng anh ta đang nằm trên cổ của Tiểu Nhã, máu chảy từ khóe môi anh ta lan xuống áo Tiểu Nhã thành một mảng màu đỏ thẫm..
A a a a..
Sau khi định thần hét lên, tôi vội vã chạy ra cửa..
Không thể!
Kinh khủng quá..
Vừa mới chạy tới cửa tôi đã bị kéo mạnh, lảo đảo ngã vào trong, suýt chút nữa đã té.
Tôi quay đầu lại, đã thấy Đỗ Nhất Phong đứng ngay sau lưng, hai chân tôi mềm nhũn, đôi mắt sắc bén của anh ta lướt từ đầu tới chân tôi.
Chẳng lẽ hôm nay tôi phải chết rồi sao.. Tôi còn rất nhiều việc phải làm.. Tôi không thể chết..
Nhưng mà người đàn ông đang đứng sau lưng tôi nhất định không phải người.. Răng anh ta rất nhọn, lại còn uống máu của Tiểu Nhã, chẳng lẽ anh ta là ma cà rồng...
Đang suy nghĩ miên man, một bàn tay lạnh lẽo siết chặt cằm của tôi, nâng tôi lên khỏi mặt đất:
" Cô nhìn thấy hết rồi sao "..
Lúc này thật sự tôi không thể giữ nào bình tĩnh nữa rồi: " Xin anh.. Tôi không thấy gì hết " Nước mắt tôi rơi từng giọt như chuỗi ngọc đứt.
Tay anh ta từ từ buông lỏng, tôi ngã xuống nền gạch lạnh lẽo, ngồi im không dám nhúc nhích.
Cảnh sắc trong phòng vô cùng ảm đạm, ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào bao trùm cả thân hình cao lớn của anh ta, vài lọn tóc nâu nhạt của anh ta nhẹ nhàng bay trong gió, đôi mắt anh ta, màu đỏ như tinh thạch đó như mê hoặc người khác rơi vào nguy hiểm.
Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy, lần nào nó cũng khiến cho lòng tôi không khỏi khiếp sợ.
Bộ âu phục màu đen như phủ kín bóng đêm.
Dáng người cao lớn và hoàn hảo, khí chất lạnh lùng quý tộc.
Bước tới gần tôi.
Thời gian như trôi chậm lại, mồi hôi tôi rơi đầy trán.
Anh ta cúi người xuống, ghé vào tai tôi nói bằng giọng lạnh lùng:
"Chuyện ngày hôm nay tốt nhất cô nên quên hết đi "..
Đỗ Nhất Phong quay lại ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt đẹp trai không tì vết.
Tôi cố gắng ngồi dậy, bước tới bên cạnh Tiểu Nhã, khuôn mặt Tiểu Nhã bợt bạt, trắng nhợt, giống như toàn bộ máu huyết trong cơ thể đã trôi đi đâu hết, chỉ còn lại thân thể lạnh giá. Tôi vừa định lay Tiểu Nhã dậy, cổ tay tôi đã bị một bàn tay khác chụp lại.
Những ngón tay lạnh giá siết chặt cổ tay tôi, phần da thịt ở cổ tay tôi tiếp xúc với lòng bàn tay anh ta bỗng nhiên tê đi như bị điện giật.
" Cô không sợ tôi sao "
Anh ta biết rõ tôi rất sợ hãi, nhìn tôi bằng ánh mắt thăm dò thích thú.
" Anh rốt cuộc là loại người gì vậy "
" Ha ha ha " Anh ta bật cười lớn. Nụ cười tuyệt mỹ trên gương mặt lạnh lùng băng giá, sự đối lập càng làm cho anh ta tăng thêm vẻ đẹp ma mị.
" Tôi không phải là con người.. " anh ta đẹp như một vị thần, vẻ đẹp rất dễ làm con người ta lạc lối..
" Tôi có thể tha cho cô.. với một điều kiện "..
" Điều kiện gì " Tôi hơi nghếch cằm lên.
" Tới biệt thự của tôi.. Trở thành người giúp việc của tôi.. "..
Tôi hơi do dự rồi cũng gật đầu đồng ý, từ một pháp y cao cấp trở thành tạp vụ.. Thật là mắt mặt.. Nhưng giây phút này tôi chỉ có thể đồng ý, nếu khước từ chắc chắn tên ác ma này sẽ không tha cho tôi.
Thấy tôi đồng ý, anh ta thu hồi ánh mắt băng lạnh lại, hướng về phía Tiểu Nhã:
" Cô ta chưa chết.. À.. Tốt nhất cô không nên tiếc lộ thân phận của tôi.. Nếu không. "
Anh ta nhếch môi cười, tôi nuốt nước bọt, cổ họng nghẹn lại, anh ta đúng là hiện thân của quỷ dữ..
Chưa bước vào cafe đã nghe tiếng Tiểu Nhã la in ỏi vẫy tay với cô.
Sau khi tốt nghiệp Đại học, Tiểu Nhã nhất quyết đi du học một mình , bất chấp sự phản đối của bố mẹ.. Hôm nay đột nhiên trở về nước, còn một mực hẹn tôi đi uống nước, tính khí trẻ con của cậu ấy không bao giờ thay đổi.
Vừa định bước tới, đã thấy cô lao ra ôm chầm lấy mình, ra vẻ nũng nịu:
" Thy Trâm.. Mình rất nhớ cậu ".. Tôi mím môi cười, Tiểu Nhã gầy đi rất nhiều, chỉ có khuôn mặt tròn trịa là không thay đổi nhiều.
Tiểu Nhã buông tôi ra, nắm tay tôi kéo tới bàn, lúc này tôi mới để ý, bên cạnh chỗ Tiểu Nhã ngồi là một người đàn ông tóc nâu màu hạt dẻ, gương mặt góc cạnh hoàn mỹ, đôi mắt giống như viên tinh thạch quý giá lạnh lẽo.
Khuôn mặt anh tuấn và cao quý tột độ. Cả thân người đàn ông toát ra sự lạnh lùng hệt như băng tuyết.
Thấy tôi nhìn chằm chằm không chớp mắt, Tiểu Nhã vui vẻ với thiệu:
" Đây là bạn trai mình.. anh ấy tên là Đỗ Nhất Phong ".. Người đàn ông bên cạnh không lên tiếng, khuôn mặt vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh.
Đột nhiên trong lòng tôi lại xuất hiện một nỗi lo sợ, bất an không nói thành lời, không khí xung quanh dường như giảm xuống còn 0○ C..
Đỗ Nhất Phong nhướng mày lên, ánh sáng đỏ lạnh lẽo lóe lên trong tròng mắt.
" Tôi là Đỗ Nhất Phong.. Rất vui được gặp em " Anh tay đưa tay về phía tôi..
Tôi đành phải lịch sự bắt tay lại..
Lòng bàn tay anh ta lạnh.. Rất lạnh..
Tôi đã từng tiếp xúc với rất nhiều xác chết.. Tay của anh ta chắc chắn là lạnh như xác chết..
Tôi bất giác rùng mình, buông vội tay anh ta ra..
~ 5 phút sau ~
" Tiểu Nhã, mình còn có việc, mình sẽ gọi cho cậu sau " Tôi tìm cớ trốn về trước..
Tiểu Nhã luyến tiếc không muốn tôi về sớm, tôi lại không muốn trở thành cái bóng đèn cỡ bự, với lại ở đây không khí rất ngột ngạt..
Bước ra bên ngoài, nhìn vào bên trong đôi mắt đỏ ấy dõi theo tôi chằm chằm, làm tôi lạnh cả sống lưng, có cảm giác dường như anh ta có thể nhìn thấy cả lục phủ ngũ tạng bên trong con người của tôi.
~~~~~~
Tối hôm nay...
Tiểu Nhã năn nỉ tôi qua ngũ cùng cậu ấy, Tiểu Nhã thuê nhà ở riêng.
Gió lạnh thổi từng cơn, trên cao mặt trăng tròn chiếu xuống đất tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt.
Tôi đứng trước cửa căn hộ cao cấp cũa Tiểu Nhã, do sử dụng khóa mã số, nên tôi nhanh chóng mở được cữa, sau tiếng Tinh, cánh cữa từ từ mở ra, bên trong một luồng gió lạnh thổi ra bất giác làm người tôi run rẩy.
Bên trong phòng không có lấy một tia ánh sáng. Tôi cất tiếng gọi:
" Tiểu Nhã.. Cậu có trong phòng không.. ".
Bên trong có tiếng lục cụp, tôi mò mẫm trên tường tìm công tắc đèn.Ánh sáng từ bóng đèn neon cỡ lớn như chọc thẳng vào mắt tôi.
Trước mặt tôi là một cảnh tưởng hết sức kinh khủng, Tiểu Nhã đang nằm trong vòng tay của Đỗ Nhất Phong mà răng anh ta đang nằm trên cổ của Tiểu Nhã, máu chảy từ khóe môi anh ta lan xuống áo Tiểu Nhã thành một mảng màu đỏ thẫm..
A a a a..
Sau khi định thần hét lên, tôi vội vã chạy ra cửa..
Không thể!
Kinh khủng quá..
Vừa mới chạy tới cửa tôi đã bị kéo mạnh, lảo đảo ngã vào trong, suýt chút nữa đã té.
Tôi quay đầu lại, đã thấy Đỗ Nhất Phong đứng ngay sau lưng, hai chân tôi mềm nhũn, đôi mắt sắc bén của anh ta lướt từ đầu tới chân tôi.
Chẳng lẽ hôm nay tôi phải chết rồi sao.. Tôi còn rất nhiều việc phải làm.. Tôi không thể chết..
Nhưng mà người đàn ông đang đứng sau lưng tôi nhất định không phải người.. Răng anh ta rất nhọn, lại còn uống máu của Tiểu Nhã, chẳng lẽ anh ta là ma cà rồng...
Đang suy nghĩ miên man, một bàn tay lạnh lẽo siết chặt cằm của tôi, nâng tôi lên khỏi mặt đất:
" Cô nhìn thấy hết rồi sao "..
Lúc này thật sự tôi không thể giữ nào bình tĩnh nữa rồi: " Xin anh.. Tôi không thấy gì hết " Nước mắt tôi rơi từng giọt như chuỗi ngọc đứt.
Tay anh ta từ từ buông lỏng, tôi ngã xuống nền gạch lạnh lẽo, ngồi im không dám nhúc nhích.
Cảnh sắc trong phòng vô cùng ảm đạm, ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào bao trùm cả thân hình cao lớn của anh ta, vài lọn tóc nâu nhạt của anh ta nhẹ nhàng bay trong gió, đôi mắt anh ta, màu đỏ như tinh thạch đó như mê hoặc người khác rơi vào nguy hiểm.
Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy, lần nào nó cũng khiến cho lòng tôi không khỏi khiếp sợ.
Bộ âu phục màu đen như phủ kín bóng đêm.
Dáng người cao lớn và hoàn hảo, khí chất lạnh lùng quý tộc.
Bước tới gần tôi.
Thời gian như trôi chậm lại, mồi hôi tôi rơi đầy trán.
Anh ta cúi người xuống, ghé vào tai tôi nói bằng giọng lạnh lùng:
"Chuyện ngày hôm nay tốt nhất cô nên quên hết đi "..
Đỗ Nhất Phong quay lại ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt đẹp trai không tì vết.
Tôi cố gắng ngồi dậy, bước tới bên cạnh Tiểu Nhã, khuôn mặt Tiểu Nhã bợt bạt, trắng nhợt, giống như toàn bộ máu huyết trong cơ thể đã trôi đi đâu hết, chỉ còn lại thân thể lạnh giá. Tôi vừa định lay Tiểu Nhã dậy, cổ tay tôi đã bị một bàn tay khác chụp lại.
Những ngón tay lạnh giá siết chặt cổ tay tôi, phần da thịt ở cổ tay tôi tiếp xúc với lòng bàn tay anh ta bỗng nhiên tê đi như bị điện giật.
" Cô không sợ tôi sao "
Anh ta biết rõ tôi rất sợ hãi, nhìn tôi bằng ánh mắt thăm dò thích thú.
" Anh rốt cuộc là loại người gì vậy "
" Ha ha ha " Anh ta bật cười lớn. Nụ cười tuyệt mỹ trên gương mặt lạnh lùng băng giá, sự đối lập càng làm cho anh ta tăng thêm vẻ đẹp ma mị.
" Tôi không phải là con người.. " anh ta đẹp như một vị thần, vẻ đẹp rất dễ làm con người ta lạc lối..
" Tôi có thể tha cho cô.. với một điều kiện "..
" Điều kiện gì " Tôi hơi nghếch cằm lên.
" Tới biệt thự của tôi.. Trở thành người giúp việc của tôi.. "..
Tôi hơi do dự rồi cũng gật đầu đồng ý, từ một pháp y cao cấp trở thành tạp vụ.. Thật là mắt mặt.. Nhưng giây phút này tôi chỉ có thể đồng ý, nếu khước từ chắc chắn tên ác ma này sẽ không tha cho tôi.
Thấy tôi đồng ý, anh ta thu hồi ánh mắt băng lạnh lại, hướng về phía Tiểu Nhã:
" Cô ta chưa chết.. À.. Tốt nhất cô không nên tiếc lộ thân phận của tôi.. Nếu không. "
Anh ta nhếch môi cười, tôi nuốt nước bọt, cổ họng nghẹn lại, anh ta đúng là hiện thân của quỷ dữ..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook