Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén
Chương 97: Tôi muốn danh phận!

Editor: Trịnh Phương _ Diễn đàn.

Kèm theo hai tiếng ha ha cuối cùng kia của An Cẩn Du, trực giác nhạy bén được bồi dưỡng qua nhiều năm của Niếp Quân Hạo lập tức vang lên tiếng báo động. Một giây sau, anh nhanh tay lẹ mắt chống một chân xuống trước, thuận lợi chặn lại động tác của An Cẩn Du, hung mãnh đá lên đùi phải.

Niếp Quân Hạo nhìn theo hướng cái chân kia đá sang, chính là phía trên của mình, không khó tưởng tượng nếu không phải vừa rồi mình phản ứng nhanh, vị trí cái chân không cần nói cũng biết này sẽ bị đá trúng.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Niếp Quân Hạo u ám, nhìn chằm chằm An Cẩn Du, vẻ mặt tức giận nói: "Tôi đã nói tôi không thèm để ý, cô còn không thông suốt cái gì? Vô duyên vô cớ muốn đánh người, rốt cuộc là cô muốn như thế nào?"

An Cẩn Du bị chọc giận quá mà cười lên, liên tục cười lạnh nói: "Cút em gái anh (*) chứ không thèm để ý, tôi muốn như thế nào? Tôi còn muốn hỏi anh muốn thế nào đấy. Vừa mới về nhà liền vô duyên vô cớ đè tôi ở trên ghế salon coi như xong, lại còn tự cho phép dùng thân phận bạn trai tôi như lẽ đương nhiên, quản tôi cái này lại quản tôi cái kia, lại vẫn dám ghét bỏ tôi. Đáng chết, gặp phải cái tên khốn kiếp như anh thật đúng là tôi xui xẻo tám đời, còn không mau tránh ra cho tôi?" 

(*) Em gái anh: Từ ngữ mạng Trung Quốc. Câu này tương đương: “Cút c*n m* anh đi chứ không them để ý”. =))

Niếp Quân Hạo không hề đặt sự giãy dụa của An Cẩn Du vào trong mắt một chút nào, nhanh chóng giữ chặt đôi tay vung vẩy của An Cẩn Du, lại gần trước mặt của An Cẩn Du, oán giận nói: "Tôi muốn như thế nào? Được, tôi liền nói cho cô biết rốt cuộc tôi muốn thế nào. Không sai, tôi chính là không thích cô thân mật thắm thiết, cười cười nói nói với người đàn ông khác, tôi chính là không thích cô nói chuyện phiếm cùng những tên đàn ông nhìn qua đã biết không phải là cái thứ đồ chơi gì, lại vứt tôi sang một bên. Tôi chính là không thích cô cái gì cũng nói với người khác, nhưng cái gì cũng không nói với tôi. Cô là người của tôi, tôi nhất định phải đòi một cía danh phận, như vậy mới có thể khiến cô về sau không thể vừa nói vừa cười, kề vai sát cánh cùng những thứ đàn ông bụng dạ khó lường kia."

An Cẩn Du: "…"

‘Cô là người của tôi, tôi phải có một cái danh phận’? Cái này cái này cái này cái này chẳng lẽ chính là tỏ tình trong truyền thuyết? An Cẩn Du trợn to hai mắt, không dám tin nhìn về phía thiếu niên đang có cảm xúc kích động. D*Đ+L/Q>Đ

Lời thông báo trực tiếp này của Niếp Quân khiến đầu óc vốn được coi linh hoạt của An Cẩn Du vào lúc này thê thảm chết máy.

Kinh ngạc ngắn ngủi đi qua, khiếp sợ trong lòng An Cẩn Du từ từ bị một chút tức giận bất ngờ xảy ra thay thế rồi.

Tên khốn này tỏ tình vẫn không ai bì nổi như vậy. Nói cái gì mà thân mật thắm thiết, còn cười cười nói nói, kề vai sát cánh. Này nha, rốt cuộc là con mắt nào của anh nhìn thấy tôi kề vai sát cánh cùng người đàn ông khác? 

Đợi chút, nói như vậy chẳng lẽ là… Vẻ tức giận trên mặt An Cẩn Du bỗng dưng ngừng lại, hai mắt lại trừng lớn thêm không ít, nhịp tim trong nháy mắt này lại càng nhảy lên đến tốc độ cao nhất kể từ lúc chào đời tới nay.

Niếp Quân Hạo nhìn sắc mặt An Cẩn Du từ lúc mới bắt đầu kinh ngạc đến oán giận sau đó, rồi cuối cùng đến ngượng ngùng, biến đổi mấy lần, nhưng vẫn không có lên tiếng, có chút không nhịn được, đang muốn nói chuyện, lại nghe thấy An Cẩn Du chợt thấp giọng nỉ non phát ra một cao: "Vừa rồi là anh đang ghen?"

Biểu tình trên mặt Niếp Quân Hạo chợt cứng đờ. Ghen? Anh đường đường là một Giáo chủ ma giáo, lại ghen vì tiểu nha đầu này?

"Mới không có!" Niếp Quân Hạo gần như là phản bác theo phản xạ, rất là mạnh miệng: "Sao bổn giáo chủ có thể ghen chỉ vì một tiểu nha đầu như cô? Cô nhìn lại mình một chút, dáng dấp khó coi coi như xong, còn không có dáng người người, trước không lồi sau cũng không vểnh lên, một chút lực hút với đàn ông cũng không có."

"Ken két…" An Cẩn Du nghe thấy rất rõ sợi dây thần kinh được đặt tên là lý trí trong đầu mình không chịu nổi gánh nặng liền đứt, cùng lúc đó, trên cái trán trơn bóng cũng lập tức xuất hiện một chữ thập đỏ thẫm.

Niếp Quân Hạo vẫn còn không biết sống chết tiếp tục càu nhàu: "Chuyện đó còn chưa tính, cô còn không hề có một chút sự dịu dàng săn sóc, hiền lương thục đức nên có nào của một cô gái, động một chút là thích đánh người, thật sự là không có chút nào giống phụ nữ."

"…" Dấu thập trên trán An Cẩn Du đã từ một biến thành ba, rồi đến năm, kịch liệt gia tăng, trở thành một hàng lại một hàng dấu thập.

"Cũng chỉ có tôi, gần đây không biết là trúng thứ tà gì, có mắt không tròng coi trọng cô, nếu không thì với sắc đẹp và tướng mạo này của cô, chỉ sợ không có người đàn ông khác đồng ý muốn. Dựa vào một điểm này, thái độ của cô đối với tôi nói thế nào cũng nên tốt hơn một chút. Còn nữa, sau này phải hiểu tam tòng tứ đức, giữ gìn khuôn phép đợi tôi ở nhà, không được tiếp tục đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu không tôi tức giận, nói không chừng liền…"

"Liền cái gì?"

Niếp Quân Hạo nhíu nhíu mày, châm chước chốc lát, mím mím môi uy hiếp nói: "Liền không cần cô nữa."

"Nói như vậy, anh là phát từ bi, người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, chịu chấp nhận tôi... tôi còn phải cảm tạ anh?" An Cẩn Du giận quá hóa cười, cặp mắt kính kia che đi mưa gió đang nổi lên bên trong con ngươi.

Niếp Quân Hạo nhìn chằm chằm An Cẩn Du một cái, trên mặt cũng lộ ra một bộ: "Điệu này còn phải nói. Tôi đã nói rõ ràng như thế rồi, sao cô còn hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy? Quả nhiên thông minh thấp là tổn thất nặng nề, không có cách nào để cứu." Thấy sắc mặt An Cẩn Du càng trở nên u ám, cả người cũng bởi vì quá mức tức giận mà hơi run lên.

Niếp Quân Hạo đang đè nặng An Cẩn Du, đương nhiên cũng phát hiện một điểm này, có chút nghi ngờ hỏi: "Cô đây là phát run, rất lạnh sao?"

An Cẩn Du ngẩng đầu nhìn chằm chằm ánh mắt của Niếp Quân Hạo, đôi môi khẽ nhếch, khẽ phun ra hai chữ: "Ha ha." d~đ+l-q=đ

"…"

Không đợi Niếp Quân Hạo phục hồi tinh thần lại từ trong nụ cười lạnh ngoài dự đoán này của An Cẩn Du, liền lại nghe thấy An Cẩn Du lạnh lùng quát một tiếng về chỗ cách đó không xa: "Tiền Đa Đa, cắn anh ta!"

Niếp Quân Hạo lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, vèo một cái bò dậy từ trên người An Cẩn Du, chỉ vào An Cẩn Du nói: "Cô cô cô…"

"Cô cái gì mà cô. Tiền Đa Đa, cắn anh ta!" An Cẩn Du không chút để ý tới Niếp Quân Hạo đang luống cuống tay chân, đứng dậy liền lần nữa khẽ quát một tiếng với chó cưng nghe thấy tiếng gọi của chủ nhân, chạy như ra từ bên trong phòng ngủ.

Tiền Đa Đa vừa mới vọt tới cửa liền nghe thấy chỉ thị của chủ nhân, càng bắt đầu trở nên kích động, vui mừng phóng tới hướng ghế salon, vèo một cái chạy dọc theo ghế sa lon dọc đến vị trí chỗ dựa sau ghế, chân sau dùng sức đạp một cái vào lưng ghế, nhe răng trợn mắt  lao thẳng tới mặt của Niếp Quân Hạo, chân quơ móng vuốt sắc bén, phát ra một tiếng gầm nhẹ: "Gâu gâu gâu…" Dám bắt nạt chủ nhân, cào chết, cắn chết anh!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương