Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén
-
Chương 85: Hoàng thái tử của tập đoàn Tô thị
Edit: Nhật Dương
Tiểu Đậu Đậu đột nhiên xuất hiện ngoài dự kiến của tất cả mọi người, không chỉ riêng đám người Niếp Quân Hạo mà ngay cả đám người Nhan Mặc sắp bước vào thang máy cũng bị đứa bé đột nhiên xuất hiện này hấp dẫn, xoay người nhìn xem tiểu đậu đinh đang ôm chặt bắp đùi của Niếp Quân Hạo thì bỗng dưng đáy mắt hiện lên chút kinh ngạc.
"Anh trai." An Cẩn Du nhìn chằm chằm đứa bé manh đến bạo đột nhiên xuất hiện còn dùng hai tay nhỏ bé nắm chặt ống quần của Niếp Quân Hạo này, trên mặt khó che giấu nét kinh ngạc.
Cái tên ngạo kiều khó chịu này mà cũng có một em trai đáng yêu như vậy thì thật sự là không có thiên lý, mà không đúng, lúc nào thì nhiều ra một em trai mà cô lại không biết chút nào vậy.
Niếp Quân Hạo cũng không nghĩ sẽ gặp lại đứa bé được anh cứu một lần ở chỗ này, sắc mặt trầm xuống, vừa định khiến tiểu đậu đinh này buông tay ra thì lại thấy tiểu đậu đinh này mở to đôi mắt thiên chân vô tà tội nghiệp nhìn anh nói: "Anh trai, ôm."
Niếp Quân Hạo: "…" đứa nhỏ này được một tấc lại muốn tiến một thước.
"Đứa nhỏ này." Gân xanh trên đầu Niếp Quân Hạo nổi lên, vừa định đưa chân ném tiểu đậu đinh đang níu chặt ống quần của anh ra thì chợt bị người va vào từ phía sau.
Né người sang một bên đồng thời một bóng dáng quen thuộc vèo một cái đã chạy đến chân anh ôm lấy tiểu đậu đinh cạnh chân kia, hơn nữa còn kích động nói: "Bộ dáng của đứa nhỏ này thật đáng yêu quá, Niếp Quân Hạo anh đừng khi dễ nó."
Niếp Quân Hạo: "…" con mắt nào của cô nhìn thấy tôi khi dễ tên tiểu đậu đinh này, rõ ràng là tên tiểu đậu đinh này quấn lấy tôi không buông, đừng có thiên vị như vậy chứ.
An Cẩn Du không để ý đến ánh mắt bắn tới của Niếp Quân Hạo, hai mắt sáng lấp lánh nhìn tiểu đậu đinh trước mặt cô, thân thiết cười nói: "Bảo bảo, con tên gì, năm nay mấy tuổi?"
Đậu Đậu mở to đôi mắt to tròn trong suốt không có chút tạp chất kia nghi ngờ nhìn An Cẩn Du một lúc lâu, xác định An Cẩn Du sẽ không làm hại mình thì lúc này mới cắn đầu ngón tay út mập mạp của mình nói: "Con tên là Đậu Đậu, năm nay…"
Đậu Đậu duỗi mấy ngón tay ngắn ngủn của mình ra, lúc thì duỗi ba ngón lúc thì duỗi bốn ngón rồi nghiêng đầu nhỏ, trong mắt to đều là nghi ngờ, rối rắm một lúc lâu, cuối cùng đưa ra năm đầu ngón tay nói: "Đậu Đậu năm nay ba tuổi rưỡi, sắp bốn tuổi rồi."
"Phốc." An Cẩn Du thu hết mọi động tác nét mặt của Đậu Đậu vào trong mắt, sau đó thì bị manh đến xuất huyết ngay tại chỗ, nhất là khi cuối cùng đứa nhỏ này đưa ra năm đầu ngón tay, vẻ mặt nghiêm túc như một tiểu đại nhân, thật sự là đáng yêu đến bạo.
Vì để tránh trở thành bà thím quái dị, An Cẩn Du cố nén kích động ôm đứa trẻ này vào trong ngực giày xéo một lúc, mỉm cười hỏi: "Vậy sao một mình Đậu Đậu lại biết chạy đến đây?"
Nói đến đây, An Cẩn Du vô tình nhíu mày, liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện trừ bọn họ ra thì cũng không có người lớn nào. Đáng chết, là ai bỏ đứa bé đáng yêu thế này ở đây, không sợ không cẩn thận bị người xấu bắt đi sao.
Đậu Đậu nghe vậy thì ngây thơ nghiêng nghiêng đầu nhìn An Cẩn Du một chút, lại nhìn Niếp Quân Hạo sau lưng An Cẩn Du đang bất mãn vì đứa nhỏ là nó chiếm đoạt lực chú ý của An Cẩn Du một chút rồi đương nhiên nói: "Đậu Đậu tìm đến anh trai, anh trai, ôm." nói xong, Đậu Đậu còn giang hai cánh tay ra muốn Niếp Quân Hạo ôm.
Nếu như nói ngay từ đầu cái ôm bắp đùi đó còn có thể miễn cưỡng xem như là ngoài ý muốn, vậy bây giờ đứa nhỏ này lại biểu hiện thân cận rõ ràng với Niếp Quân Hạo lần nữa thì An Cẩn Du thật sự không thể nào lại lừa mình dối người, cô quay đầu nhìn Niếp Quân Hạo khó hiểu nói: " Niếp Quân Hạo, anh biết đứa nhỏ này sao?" ///n.d/////ddlqđ/
Một người cổ đại như Niếp Quân Hạo thì làm sao có thể có người thân ở thời đại này, cho nên đứa bé này cũng không phải là người thân của Niếp Quân Hạo, nhưng từ đầu đến cuối đứa bé này vẫn nhìn chằm chằm Niếp Quân Hạo, còn biểu hiện ý tốt với người đàn ông rõ ràng khiến rất nhiều đứa bé đều sợ hãi này, là thật sự nhận nhầm người, hay là nói…
Niếp Quân Hạo hừ lạnh một tiếng, vừa định mở miệng giải thích thì lại bị người nào đó ở đối diện chỉ sợ thiên hạ không loạn mỉa mai.
"Đứa nhỏ này là do vị Niếp tiên sinh này mang tới đi, anh Duệ, không phải em nói chứ, người nghệ sĩ này của anh cũng không tránh khỏi quá thiếu trách nhiệm. Tới đàm hiệp ước lại còn mang theo đứa bé đến đây, anh ta xem nơi này là nơi nào, là công viên vui chơi cho trẻ em sao." Lời nói cay nghiệt của Phương Vũ thành công đưa ánh mắt của mọi người từ Đậu Đậu chuyển sang người anh ta.
Tô Minh Duệ cũng không bị lời của anh ta ảnh hưởng chút nào, chẳng những không tức giận mà còn khẽ nở nụ cười: "Đứa bé này không phải do nghệ sĩ của tôi mang tới, người xem nơi này là công viên vui chơi cho trẻ em cũng không phải là anh ta, mà là…"
Phương Vũ nghe tiếng cười của Tô Minh Duệ, không biết sao lại cảm thấy có dự cảm chẳng lành, nhưng ngoài miệng vẫn còn cố chấp không muốn vì vậy mà bỏ qua, anh ta cười lạnh nói: "Đứa nhỏ này đều chỉ tên muốn nghệ sĩ của anh ôm, đứa nhỏ này không phải do anh ta mang tới thì còn có thể là ai."
"Là tôi." Lời của Phương Vũ còn chưa dứt thì một giọng nói từ tính mà uy nghiêm giống như một lưỡi dao sắc bén dứt khoát chen vào từ sau lưng mọi người.
Mọi người ngẩn ra, dường như theo bản năng xoay người nhìn ra sau lưng.
Cùng lúc đó, một người đàn ông trung niên tuấn mỹ, mặc tây trang quý giá lịch sự đang từ từ đi tới, từng bước từng bước trầm ổn khí phách, trong lúc vô hình bộc lộ rõ uy áp mạnh mẽ của người nắm quyền khiến người ta phải ngưỡng vọng.
Không đợi đám người Niếp Quân Hạo kịp phản ứng, Nhan Mặc và Hình Tân bởi vì Đậu Đậu xuất hiện mà quay lại đã cung kính khom người khẽ kêu lên một tiếng với người tới: "Tô tổng."
Trong lòng của Phương Vũ và Triệu Thành đều chấn động, không dám tin nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện này, dõi mắt khắp tập đoàn Tô thị, người có thể khiến vị ảnh đế Nhan Mặc này gọi một tiếng Tô tổng, chỉ sợ cũng chỉ có tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Tô thị Tô Nghị mà thôi, chân chính khiến hai người Phương Vũ giật mình hơn vẫn còn ở phía sau.
Đậu Đậu vốn đang đứng trước mặt An Cẩn Du, nghe được giọng nói quen thuộc thì vội từ bên người An Cẩn Du nhô ra, khi nhìn rõ người đang chậm rãi đi tới thì đôi mắt to trong nháy mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, mềm nhũn kêu một tiếng: "Ba."
"…" Đứa bé này gọi Tô tổng là ba, vậy đứa bé này là con trai của Tô tổng, nổi danh với cái tên hoàng thái tử của tập đoàn Tô thị.
Tiểu Đậu Đậu đột nhiên xuất hiện ngoài dự kiến của tất cả mọi người, không chỉ riêng đám người Niếp Quân Hạo mà ngay cả đám người Nhan Mặc sắp bước vào thang máy cũng bị đứa bé đột nhiên xuất hiện này hấp dẫn, xoay người nhìn xem tiểu đậu đinh đang ôm chặt bắp đùi của Niếp Quân Hạo thì bỗng dưng đáy mắt hiện lên chút kinh ngạc.
"Anh trai." An Cẩn Du nhìn chằm chằm đứa bé manh đến bạo đột nhiên xuất hiện còn dùng hai tay nhỏ bé nắm chặt ống quần của Niếp Quân Hạo này, trên mặt khó che giấu nét kinh ngạc.
Cái tên ngạo kiều khó chịu này mà cũng có một em trai đáng yêu như vậy thì thật sự là không có thiên lý, mà không đúng, lúc nào thì nhiều ra một em trai mà cô lại không biết chút nào vậy.
Niếp Quân Hạo cũng không nghĩ sẽ gặp lại đứa bé được anh cứu một lần ở chỗ này, sắc mặt trầm xuống, vừa định khiến tiểu đậu đinh này buông tay ra thì lại thấy tiểu đậu đinh này mở to đôi mắt thiên chân vô tà tội nghiệp nhìn anh nói: "Anh trai, ôm."
Niếp Quân Hạo: "…" đứa nhỏ này được một tấc lại muốn tiến một thước.
"Đứa nhỏ này." Gân xanh trên đầu Niếp Quân Hạo nổi lên, vừa định đưa chân ném tiểu đậu đinh đang níu chặt ống quần của anh ra thì chợt bị người va vào từ phía sau.
Né người sang một bên đồng thời một bóng dáng quen thuộc vèo một cái đã chạy đến chân anh ôm lấy tiểu đậu đinh cạnh chân kia, hơn nữa còn kích động nói: "Bộ dáng của đứa nhỏ này thật đáng yêu quá, Niếp Quân Hạo anh đừng khi dễ nó."
Niếp Quân Hạo: "…" con mắt nào của cô nhìn thấy tôi khi dễ tên tiểu đậu đinh này, rõ ràng là tên tiểu đậu đinh này quấn lấy tôi không buông, đừng có thiên vị như vậy chứ.
An Cẩn Du không để ý đến ánh mắt bắn tới của Niếp Quân Hạo, hai mắt sáng lấp lánh nhìn tiểu đậu đinh trước mặt cô, thân thiết cười nói: "Bảo bảo, con tên gì, năm nay mấy tuổi?"
Đậu Đậu mở to đôi mắt to tròn trong suốt không có chút tạp chất kia nghi ngờ nhìn An Cẩn Du một lúc lâu, xác định An Cẩn Du sẽ không làm hại mình thì lúc này mới cắn đầu ngón tay út mập mạp của mình nói: "Con tên là Đậu Đậu, năm nay…"
Đậu Đậu duỗi mấy ngón tay ngắn ngủn của mình ra, lúc thì duỗi ba ngón lúc thì duỗi bốn ngón rồi nghiêng đầu nhỏ, trong mắt to đều là nghi ngờ, rối rắm một lúc lâu, cuối cùng đưa ra năm đầu ngón tay nói: "Đậu Đậu năm nay ba tuổi rưỡi, sắp bốn tuổi rồi."
"Phốc." An Cẩn Du thu hết mọi động tác nét mặt của Đậu Đậu vào trong mắt, sau đó thì bị manh đến xuất huyết ngay tại chỗ, nhất là khi cuối cùng đứa nhỏ này đưa ra năm đầu ngón tay, vẻ mặt nghiêm túc như một tiểu đại nhân, thật sự là đáng yêu đến bạo.
Vì để tránh trở thành bà thím quái dị, An Cẩn Du cố nén kích động ôm đứa trẻ này vào trong ngực giày xéo một lúc, mỉm cười hỏi: "Vậy sao một mình Đậu Đậu lại biết chạy đến đây?"
Nói đến đây, An Cẩn Du vô tình nhíu mày, liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện trừ bọn họ ra thì cũng không có người lớn nào. Đáng chết, là ai bỏ đứa bé đáng yêu thế này ở đây, không sợ không cẩn thận bị người xấu bắt đi sao.
Đậu Đậu nghe vậy thì ngây thơ nghiêng nghiêng đầu nhìn An Cẩn Du một chút, lại nhìn Niếp Quân Hạo sau lưng An Cẩn Du đang bất mãn vì đứa nhỏ là nó chiếm đoạt lực chú ý của An Cẩn Du một chút rồi đương nhiên nói: "Đậu Đậu tìm đến anh trai, anh trai, ôm." nói xong, Đậu Đậu còn giang hai cánh tay ra muốn Niếp Quân Hạo ôm.
Nếu như nói ngay từ đầu cái ôm bắp đùi đó còn có thể miễn cưỡng xem như là ngoài ý muốn, vậy bây giờ đứa nhỏ này lại biểu hiện thân cận rõ ràng với Niếp Quân Hạo lần nữa thì An Cẩn Du thật sự không thể nào lại lừa mình dối người, cô quay đầu nhìn Niếp Quân Hạo khó hiểu nói: " Niếp Quân Hạo, anh biết đứa nhỏ này sao?" ///n.d/////ddlqđ/
Một người cổ đại như Niếp Quân Hạo thì làm sao có thể có người thân ở thời đại này, cho nên đứa bé này cũng không phải là người thân của Niếp Quân Hạo, nhưng từ đầu đến cuối đứa bé này vẫn nhìn chằm chằm Niếp Quân Hạo, còn biểu hiện ý tốt với người đàn ông rõ ràng khiến rất nhiều đứa bé đều sợ hãi này, là thật sự nhận nhầm người, hay là nói…
Niếp Quân Hạo hừ lạnh một tiếng, vừa định mở miệng giải thích thì lại bị người nào đó ở đối diện chỉ sợ thiên hạ không loạn mỉa mai.
"Đứa nhỏ này là do vị Niếp tiên sinh này mang tới đi, anh Duệ, không phải em nói chứ, người nghệ sĩ này của anh cũng không tránh khỏi quá thiếu trách nhiệm. Tới đàm hiệp ước lại còn mang theo đứa bé đến đây, anh ta xem nơi này là nơi nào, là công viên vui chơi cho trẻ em sao." Lời nói cay nghiệt của Phương Vũ thành công đưa ánh mắt của mọi người từ Đậu Đậu chuyển sang người anh ta.
Tô Minh Duệ cũng không bị lời của anh ta ảnh hưởng chút nào, chẳng những không tức giận mà còn khẽ nở nụ cười: "Đứa bé này không phải do nghệ sĩ của tôi mang tới, người xem nơi này là công viên vui chơi cho trẻ em cũng không phải là anh ta, mà là…"
Phương Vũ nghe tiếng cười của Tô Minh Duệ, không biết sao lại cảm thấy có dự cảm chẳng lành, nhưng ngoài miệng vẫn còn cố chấp không muốn vì vậy mà bỏ qua, anh ta cười lạnh nói: "Đứa nhỏ này đều chỉ tên muốn nghệ sĩ của anh ôm, đứa nhỏ này không phải do anh ta mang tới thì còn có thể là ai."
"Là tôi." Lời của Phương Vũ còn chưa dứt thì một giọng nói từ tính mà uy nghiêm giống như một lưỡi dao sắc bén dứt khoát chen vào từ sau lưng mọi người.
Mọi người ngẩn ra, dường như theo bản năng xoay người nhìn ra sau lưng.
Cùng lúc đó, một người đàn ông trung niên tuấn mỹ, mặc tây trang quý giá lịch sự đang từ từ đi tới, từng bước từng bước trầm ổn khí phách, trong lúc vô hình bộc lộ rõ uy áp mạnh mẽ của người nắm quyền khiến người ta phải ngưỡng vọng.
Không đợi đám người Niếp Quân Hạo kịp phản ứng, Nhan Mặc và Hình Tân bởi vì Đậu Đậu xuất hiện mà quay lại đã cung kính khom người khẽ kêu lên một tiếng với người tới: "Tô tổng."
Trong lòng của Phương Vũ và Triệu Thành đều chấn động, không dám tin nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện này, dõi mắt khắp tập đoàn Tô thị, người có thể khiến vị ảnh đế Nhan Mặc này gọi một tiếng Tô tổng, chỉ sợ cũng chỉ có tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Tô thị Tô Nghị mà thôi, chân chính khiến hai người Phương Vũ giật mình hơn vẫn còn ở phía sau.
Đậu Đậu vốn đang đứng trước mặt An Cẩn Du, nghe được giọng nói quen thuộc thì vội từ bên người An Cẩn Du nhô ra, khi nhìn rõ người đang chậm rãi đi tới thì đôi mắt to trong nháy mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, mềm nhũn kêu một tiếng: "Ba."
"…" Đứa bé này gọi Tô tổng là ba, vậy đứa bé này là con trai của Tô tổng, nổi danh với cái tên hoàng thái tử của tập đoàn Tô thị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook