Ông Xã Ác Ma Của Tôi
-
Chương 44
CẢNH BÁO!
Do truyện 'Ông xã ác ma của tôi' của tác giả Mao Miểu Miểu có dính líu tới bản quyền nên mình sẽ không post truyện này nữa! Hiện tại xin các bạn đọc thứ lỗi.
“ Thật vậy sao? Tư Dạ Phong thật sự cho cậu đi học lại sao?” tiểu Lục hai con ngươi mở to, ngạc nhiên hỏi.
Cô gật đầu chắc chắn, đương nhiên là có nài nỉ tốn trăm lít nước miếng mới có thể xin được rồi. Mạc Hân Như luôn cảm thấy ở anh có điều gì đó rất đỗi đặc biệt: chứng sợ nước mắt! Lần đầu tiên cô xin phép đi học, Tư Dạ Phong đã một mực từ chối, nhất quyết không đồng ý, cả lần thứ hai lẫn thứ ba đều vậy. Rốt cuộc Mạc Hân Như vừa ôm Teddy, vừa rơm rớm vài giọt nước mắt, anh ngay lập tức mềm lòng, gật đầu lia lịa cho cô đi học lại.
“ Chậc chậc, đại mỹ nhân một tay chị tu dưỡng đây làm sao mà tảng băng đâm chết tàu Titanic không thể tan chảy chứ?” tiểu Lục chân gác lên ghế, tay vỗ ngực đôm đốp tự hào nói.
Cô liền bĩu môi, tu dưỡng cái gì vậy? Mạc Hân Như nhớ y nguyên từng ngày bị tiểu Lục sai hết quét dọn đến nấu ăn không khác gì óin cả!
Hàn thuyên thêm lúc nữa, tiểu Lục đột nhiên bị giáo sư bên khoa gọi về có đề án cần làm gấp, cho nên một mình Mạc Hân Như ở trong biệt thự oải hương. Bác Lâm quản gia sớm nay đã đi về quê nói rằng cháu trai bác bị ốm, còn người làm thì có nói chuyện họ cũng không dám đáp lại, lạnh băng không khác gì tên chủ nhà.
Nhàm chán vô sự, Mạc Hân Như quyết định đứng dậy ra cánh đồng hoa đằng sau chơi.
Cả một vùng trời màu tím hơi pha chút xanh, rực rỡ đến nỗi kéo cả tâm hồn của người ta hoà quyện vào thì nay, hiện lên một vóc dáng nhỏ bé màu trắng đi qua từng luống hoa. Bàn tay cô gái ấy trắng noãn mịn màng, nhẹ nhàng đặt lên từng bông hoa khẽ vuốt, đoá hoa cũng theo sự chuyển động nhịp nhàng ấy mà đung đưa, mỗi lần lay nhẹ là một lần hương thơm quyến rũ lại toả ra, tham lam quốn chặt lấy người cô gái.
Mạc Hân Như tìm đến gốc cây gần đó ngồi xuống, tay cầm bông màu tím vừa ngắt đảo qua đảo lại trong lòng bàn tay. Khoảnh khắc người ta nhìn vào đó cũng là lúc ánh mặt trời rọi xuống trên người cô, đem Mạc Hân Như toả sáng hệt giống thiên thần được ông trời che chở.
Gâu! Gâu!
Chợt có tiếng chó sủa vang lên, Mạc Hân Như lập tức dừng động tác, cô vội đặt bông hoa xuống thảm cỏ xnah mướt rồi đứng dậy theo bản năng tới chỗ tiếng kêu. Theo như cô biết khi baba cô dạy, con chó này chắc vẫn còn non, bởi tiếng kêu nó không có lớn cho lắm, chỉ hơi âm ỉ.
Quả nhiên, ra sau bụi cây Mạc Hân Như liền tìm thấy một con chó nhỏ nằm ư ử kêu dưới đất. Toàn thân nó sáng bạc, phần đuôi có hơi pha đen tuyền, cặp mắt nó xanh biếc, trông rất giống chó săn. Cô tiến lại gần, con chó nhưng thế vẫn nằm bất động, cho tới khi cô ngồi xuống hẳn bên cạnh nó.
Chân phải đằng sau nó hơi vẹo về phía trước, hẳn là gãy xương rồi! Mạc Hân Như hơi nâng nhẹ chân đó lên, con chó lập tức có phản ứng sủa hai tiếng, nhưng vẫn để yên cho cô xem. Đúng là gãy xương thật rồi.
“ Mày chịu một lúc nhé, tao bê mày vào nhà chữa trị.” rồi cô ôm con chó lên chạy như bay vào biệt thự
Đám người hầu nhìn Mạc Hân Như ôm con chó trong lòng, nhất thời hoảng sợ vì sợ nó làm bẩn cô. Nhưng nghe cô nói đi tìm bác sĩ thú y, bọn họ không dám hai lời mà đi tìm bác sĩ ngay. Mạc Hân Như đặt con chó nhỏ lên đệm, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó.
“ Mày đừng lo nga, chân mày rất nhanh khỏi thôi, yên tâm đi.”
Khoảng chừng mười lăm phút sau, nữ bác sĩ mặc áo blouse cầm cặp xách đen đi tới, nhẹ nhàng mỉm cười với cô rồi bắt đầu khám cho con chó. Động tác nữ bác sĩ rất thành thục, chỉ lúc sau đôi chân bị thương đã được quấn băng gạc màu trắng gọn gàng.
Cô ấy cất đồ nghề vào trong túi, rồi lấy ra tờ giấy đưa cho Mạc Hân Như, “ Nó chỉ bị rạn xương thôi, không nặng lắm đâu. Cô cứ hàng ngày đều đặn cho nó ăn uống đầy đủ và bôi thuốc thì khoảng một tuần sau là cậu bé có thể đi chạy nhảy như bình thường.”
“ Nó là con đực sao?” Cô ngạc nhiên.
Vị bác sĩ nhịn không được liền hơi cười hắt ra nhưng vẫn cố kiếm chế, “ Vậy chị nghĩ nó là con cái sao? Đảm bảo là đực 100%”
Thấy mình hỏi vấn đề vô cùng nực cười, Mạc Hân Như hơi xấu hổ cúi thấp đầu, “ Hì hì, cảm ơn bác sĩ nhiều. À phải rồi, bác sĩ tên gì thế, tôi nhất định phải trả ơn bác sĩ.”
Nữ bác sĩ vươn tay ra, không khách khí nói, “ Xin chào chị dâu, tôi tên là An An, tôi chắc chị đã gặp chồng tôi rồi.”
Do truyện 'Ông xã ác ma của tôi' của tác giả Mao Miểu Miểu có dính líu tới bản quyền nên mình sẽ không post truyện này nữa! Hiện tại xin các bạn đọc thứ lỗi.
“ Thật vậy sao? Tư Dạ Phong thật sự cho cậu đi học lại sao?” tiểu Lục hai con ngươi mở to, ngạc nhiên hỏi.
Cô gật đầu chắc chắn, đương nhiên là có nài nỉ tốn trăm lít nước miếng mới có thể xin được rồi. Mạc Hân Như luôn cảm thấy ở anh có điều gì đó rất đỗi đặc biệt: chứng sợ nước mắt! Lần đầu tiên cô xin phép đi học, Tư Dạ Phong đã một mực từ chối, nhất quyết không đồng ý, cả lần thứ hai lẫn thứ ba đều vậy. Rốt cuộc Mạc Hân Như vừa ôm Teddy, vừa rơm rớm vài giọt nước mắt, anh ngay lập tức mềm lòng, gật đầu lia lịa cho cô đi học lại.
“ Chậc chậc, đại mỹ nhân một tay chị tu dưỡng đây làm sao mà tảng băng đâm chết tàu Titanic không thể tan chảy chứ?” tiểu Lục chân gác lên ghế, tay vỗ ngực đôm đốp tự hào nói.
Cô liền bĩu môi, tu dưỡng cái gì vậy? Mạc Hân Như nhớ y nguyên từng ngày bị tiểu Lục sai hết quét dọn đến nấu ăn không khác gì óin cả!
Hàn thuyên thêm lúc nữa, tiểu Lục đột nhiên bị giáo sư bên khoa gọi về có đề án cần làm gấp, cho nên một mình Mạc Hân Như ở trong biệt thự oải hương. Bác Lâm quản gia sớm nay đã đi về quê nói rằng cháu trai bác bị ốm, còn người làm thì có nói chuyện họ cũng không dám đáp lại, lạnh băng không khác gì tên chủ nhà.
Nhàm chán vô sự, Mạc Hân Như quyết định đứng dậy ra cánh đồng hoa đằng sau chơi.
Cả một vùng trời màu tím hơi pha chút xanh, rực rỡ đến nỗi kéo cả tâm hồn của người ta hoà quyện vào thì nay, hiện lên một vóc dáng nhỏ bé màu trắng đi qua từng luống hoa. Bàn tay cô gái ấy trắng noãn mịn màng, nhẹ nhàng đặt lên từng bông hoa khẽ vuốt, đoá hoa cũng theo sự chuyển động nhịp nhàng ấy mà đung đưa, mỗi lần lay nhẹ là một lần hương thơm quyến rũ lại toả ra, tham lam quốn chặt lấy người cô gái.
Mạc Hân Như tìm đến gốc cây gần đó ngồi xuống, tay cầm bông màu tím vừa ngắt đảo qua đảo lại trong lòng bàn tay. Khoảnh khắc người ta nhìn vào đó cũng là lúc ánh mặt trời rọi xuống trên người cô, đem Mạc Hân Như toả sáng hệt giống thiên thần được ông trời che chở.
Gâu! Gâu!
Chợt có tiếng chó sủa vang lên, Mạc Hân Như lập tức dừng động tác, cô vội đặt bông hoa xuống thảm cỏ xnah mướt rồi đứng dậy theo bản năng tới chỗ tiếng kêu. Theo như cô biết khi baba cô dạy, con chó này chắc vẫn còn non, bởi tiếng kêu nó không có lớn cho lắm, chỉ hơi âm ỉ.
Quả nhiên, ra sau bụi cây Mạc Hân Như liền tìm thấy một con chó nhỏ nằm ư ử kêu dưới đất. Toàn thân nó sáng bạc, phần đuôi có hơi pha đen tuyền, cặp mắt nó xanh biếc, trông rất giống chó săn. Cô tiến lại gần, con chó nhưng thế vẫn nằm bất động, cho tới khi cô ngồi xuống hẳn bên cạnh nó.
Chân phải đằng sau nó hơi vẹo về phía trước, hẳn là gãy xương rồi! Mạc Hân Như hơi nâng nhẹ chân đó lên, con chó lập tức có phản ứng sủa hai tiếng, nhưng vẫn để yên cho cô xem. Đúng là gãy xương thật rồi.
“ Mày chịu một lúc nhé, tao bê mày vào nhà chữa trị.” rồi cô ôm con chó lên chạy như bay vào biệt thự
Đám người hầu nhìn Mạc Hân Như ôm con chó trong lòng, nhất thời hoảng sợ vì sợ nó làm bẩn cô. Nhưng nghe cô nói đi tìm bác sĩ thú y, bọn họ không dám hai lời mà đi tìm bác sĩ ngay. Mạc Hân Như đặt con chó nhỏ lên đệm, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó.
“ Mày đừng lo nga, chân mày rất nhanh khỏi thôi, yên tâm đi.”
Khoảng chừng mười lăm phút sau, nữ bác sĩ mặc áo blouse cầm cặp xách đen đi tới, nhẹ nhàng mỉm cười với cô rồi bắt đầu khám cho con chó. Động tác nữ bác sĩ rất thành thục, chỉ lúc sau đôi chân bị thương đã được quấn băng gạc màu trắng gọn gàng.
Cô ấy cất đồ nghề vào trong túi, rồi lấy ra tờ giấy đưa cho Mạc Hân Như, “ Nó chỉ bị rạn xương thôi, không nặng lắm đâu. Cô cứ hàng ngày đều đặn cho nó ăn uống đầy đủ và bôi thuốc thì khoảng một tuần sau là cậu bé có thể đi chạy nhảy như bình thường.”
“ Nó là con đực sao?” Cô ngạc nhiên.
Vị bác sĩ nhịn không được liền hơi cười hắt ra nhưng vẫn cố kiếm chế, “ Vậy chị nghĩ nó là con cái sao? Đảm bảo là đực 100%”
Thấy mình hỏi vấn đề vô cùng nực cười, Mạc Hân Như hơi xấu hổ cúi thấp đầu, “ Hì hì, cảm ơn bác sĩ nhiều. À phải rồi, bác sĩ tên gì thế, tôi nhất định phải trả ơn bác sĩ.”
Nữ bác sĩ vươn tay ra, không khách khí nói, “ Xin chào chị dâu, tôi tên là An An, tôi chắc chị đã gặp chồng tôi rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook