Suốt hai ngày nay, nhờ phúc của tiểu Lục mà Tư Dạ Phong đêm nào cũng làm phiền cô, nhưng anh ta chỉ nhắn tin, không bao giờ gọi điện cả, và cái tin nhắn của anh ta luôn luôn sến sủa như “ Bảo bối em đang làm gì đấy.”, hay “ Anh nhớ em cục cưng.”, hoặc “ Anh muốn gặp mặt em.“. Chỉ vì mấy tin nhắn đó mà cả hai ngày cô đều không ngủ được, bởi đơn giản, anh ta nhắn vào lúc nửa đêm!

Sáng hôm nay cô có tiết trên lớp nên đề phòng Tư Dạ Phong quấy rối, cô ném luôn điện thoại trong phòng, làm cho nó cách cô thật xa là xa. Tiết đầu tiên là tiết Kinh tế của thầy Giang, một trong những soái ca đeo kính trong trường, thầy Giang năm nay mới ngoài 30, nghe nói vẫn còn độc thân cho nên bao nhiêu thế hệ học sinh sinh viên vô cùng mong muốn được thầy Giang để ý, nhưng sao mà cô lại cảm thấy, đó chỉ đơn giản là một ông giáo bị cận dạy kinh tế thế nhỉ? Chẳng lẽ dạo này độ hám trai nó tuột dốc không phanh rồi sao? Ôi ôi các anh đẹp trai của em, hãy thông cảm cho em...

“ Được rồi, các em hãy định nghĩa cho tôi rằng kinh doanh ngoại hối là gì?” Thầy Giang đẩy gọng kính lên nhìn xuống đám sinh viên phía dưới.

Các anh đẹp trai của em à, nhìn thấy các anh trong lòng em không cảm thấy hứng thú em cũng buồn lắm chứ, nhưng các anh đừng lo, một ngày nào đó em sẽ cố gắng vực dậy khỏi hố sâu, trở lại với các anh, các anh phải chờ em đó.

“ Mạc Hân Như.” Thầy Giang nhìn bảng danh sách gọi to.

Cô bừng tỉnh khỏi suy nghĩ, vội vàng đứng dậy

“ Dạ có em.”

Thầy Giang ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi híp lại, cặp lông mày thanh thú hơi nhấc lên, tạo thành đường cong quyến rũ, gương mặt thư sinh đẹp trai như là sát thủ, tấn công mọi trái tim của các nữ sinh, thầy chỉnh cái mic trước mặt, bắt đầu nói.

“ Em hãy cho tôi biết kinh doanh ngoại hối là gì?”

Chết cha, cái đó là gì nhỉ? Hôm qua chỉ vì Tư Dạ Phong làm phiền mà cô không kịp ôn bài, biết làm sao bây giờ? Kinh doanh ngoại hối, kinh doanh ngoại hối là cái khỉ gì vậy?

Đúng lúc cô sắp 'lâm chung', một giọng nam hơi khàn vang lên, cứu rỗi cuộc đời cô.

“Kinh doanh ngoại hối là sự đồng thời mua một loại tiền tệ này và bán một loại tiền tệ khác, phải không thầy giáo?”

Cô quay đầu lại thì được phen chấn động, hai đồng tử mở to hết cỡ, mồm vì ngạc nhiên mà không khép lại được. Tư Dạ Phong, anh ta đang đứng dựa vào cửa lớp, trên người vẫn bận bộ đồ âu xanh ngọc, khuôn mặt yêu nghiệt kia không sai vào đâu được, anh ta chỉ ở đó nhìn cô, không hề quan tâm đến thầy Giang đang vô cùng khó chịu.

“ Xin lỗi, anh không phải học sinh của tôi mà cũng không phải người tôi muốn hỏi, xin anh đi cho.”

Tư Dạ Phong đứng thẳng lại, hai tay đút túi quần ung dung mà bước đến phía cô đang trợn to mắt, anh khẽ vén tóc vướng trên mặt cô ra đằng sau rồi nở nụ cười đầy xấu xa.

“ Bảo bối, tôi đến bắt cóc em.” Rồi cúi xuống nhấc bổng người cô lên, bế đi ra ngoài cửa, không thèm quay lại xem cục diện trong lớp đang rối loạn vì xuất hiện một người đàn ông đẹp hơn cả mỹ nam.

“ Tư Dạ Phong, sao anh lại đến đây hả? Tôi tưởng anh đến cuối tuần mới xong hết việc chứ?” Cô bắt đầu giãy giụa đòi xuống.

Cả cuộc đời cô chưa hề gặp một ai bá đạo như Tư Dạ Phong, thản nhiên đến lớp tuyên bố bắt cóc cô, rồi mang cô đi trước mặt cả lớp, kiểu này sẽ thành chuyện hot nhất trên web trường cho mà xem, và cái tên tuổi Mạc Hân Như cô sẽ đi đâu và về đâu chứ?

Bước chân của Tư Dạ Phong không vì thế mà dừng lại, vẫn cứ ngang nhiên ôm cô qua sảnh lớn của khoa.

“ Tôi nghĩ tôi vừa trả lời câu hỏi này trong kia rồi.”

Vậy hắn ta đến bắt cóc mình thật sao? Không không, con không muốn đi theo bọn buôn người đâu, cha mẹ, hay người hãy đến đây cứu con đi, con vẫn còn quá trẻ để chết mà.

Cho tới khi Tư Dạ Phong nhét cô vào trong xe mới thả cô ra, còn cô thì như vớ được vàng, bắt đầu đập cửa kính xe la to

“ Cứu cứu, tôi bị bắt cóc, cứu tôi với.”

Nhưng cả buổi chả thấy ai thèm để ý, họ vẫn đi lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra, cô quay đầu lại thì Tư Dạ Phong vẫn đang ngồi lật giở tài liệu trên tay, cúc áo trên sớm bị cởi ra, lộ cả một vùng da màu đồng săn chắc.

“ Xe này cách âm rất tốt, em có la cả ngày cũng chả ai nghe thấy đâu.”

Thế này có khác gì bảo là tốn công vô ích, em đã thuộc về tôi rồi không?

Cô bất lực tựa vào cửa kính xe khóc không ra nước mắt, liệu rằng ngày mai cuộc đời cô có được yên ổn không? Hay sẽ bị dính líu suốt đời với tên ác ma này?

Reng reng reng

Tiếng chuông điện thoại của Tư Dạ Phong vang lên từng hồi.

“ Alo” Anh nhấc máy.

“ Lão đại, bọn thuộc hạ tra ra người tham ô công quỹ rồi, chúng ta xử lí thế nào bây giờ?” Bên đầu máy kia, thuộc hạ của Tư Dạ Phong cung kính báo cáo.

“ Như thường lệ thôi, nhớ là đưa xuống biển, đừng để lộ dấu vết.” Vẻ mặt hiền hoà trên mặt anh mất đi, thay vào đó là thanh âm lãnh lẽo như từ địa ngục lên, khiến cô ngồi bên cạnh có chút run sợ.

Tư Dạ Phong cúp điện thoại, nhìn sang bên Mạc Hân Như đang lo sợ nhìn mình như ác ma, quả là lúc nãy đã doạ sợ bảo bối rồi, sao anh lại quên rằng cô đang ở bên cạnh chứ?

“ Bảo bối, em đi uống rượu với tôi đi, nếu em đồng ý tôi sẽ em ra.”

Mắt cô lập tức thay bằng ánh mắt ngôi sao, tiến đến nắm lấy cánh tay to lớn của anh, vui vẻ hỏi.

“ Vậy tôi phải uống mấy ly?” Chỉ cần uống rượu là được tự do, còn gì lời hơn thế chứ?

Ba ngón tay mảnh khảnh được giơ ra, cô vui đến nỗi mà gật đầu lia lịa, chỉ cần uống ba ly thôi, vui quá đi haha.

Tư Dạ Phong nhìn cô cũng lập tức bật nụ cười, ra lệnh cho tài xế đến biệt thự oải hương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương