Ông Xã Ác Ma Của Tôi
-
Chương 21
Cô đang ở đâu thế này? Xung quanh cô đều là một màu trắng bao trùm, thân thể rơi vào hư không, không một điểm dừng, đột nhiên, màu trắng mất đi, hiện lên căn phòng sang trọng. Sao căn phòng này lại quen thế chứ? Hai con ngươi đảo xung quanh, bỗng dừng ở vị trí đầu giường, kinh ngạc mà mở to. Trên giường, có đôi nam nữ quấn quít hôn nhau, người con trai có vẻ mặt phúc hắc, yêu nghiệt, còn người con gái lại có dáng vẻ non nớt, đáng thương nhưng lại rất đỗi quen thuộc. Tại sao? Tại vì đó chính là cô, còn nam nhân đang hôn cô lại là Tư Dạ Phong. Phải rồi, đây là căn phòng ở Thượng Hải mà Tư Dạ Phong đưa cô đến sau vụ nổ thuyền, và đây chính là khi cô bị tên khốn Tư Dạ Phong cướp đi nụ hôn đầu đời.
Khoé môi Tư Dạ Phong nhếch lên, quay sang nhìn về phía cô đang đứng, trời, sao hắn ta lại nhìn về phía này chứ? Đừng có nhìn mà! Cô lấy tay che miệng, cố gắng quay đi, nhưng dường như có một lực tác động nào đó, cản cô xoay đầu, hạ thể phía dưới không chút dao động, cả người trở nên cứng đờ.
Tư Dạ Phong hai tay đút túi quần, ung dung sải bước đến phía cô, nhẹ nhàng vén sợi tóc dính trên mặt ra đằng sau, hung hăng mà hôn lên đôi môi đỏ mọng.
Cái cảm giác này là sao? Không khó chịu, không buồn nôn, không cảm thấy kinh tởm, chỉ là vô cùng thích thú, thoải mái. Cô như bị Tư Dạ Phong mê hoặc, mơ hồ quấn lấy chiếc lưỡi đang càn quấy trong miệng, liên tục dây dưa.
Tư Dạ Phong giống như một con sói lớn, đứng chờ tiểu bạch thỏ ra khỏi hang mà vồ lấy, nuốt thẳng vào bụng không thương tiếc. Và đương nhiên, hắn đã thành công.
Quyến luyến rời khỏi đôi môi ngọt ngào vì hôn mà sưng lên, Tư Dạ Phong liếm láp chút nước miếng còn dính ở bên cạnh, rồi nhìn người con gái trước mắt, quyến rũ lên tiếng.
" Mạc Hân Như, em sẽ mãi mãi thuộc vê tôi."
Cô choàng tỉnh khỏi giấc mơ, thở hổn hển đứt quãng, đôi mắt sáng ngời mở to. Trên trán đã sớm xuất hiện vài giọt mồ hôi tí tách, thấm ướt cả mái tóc mềm mại. Cô lắc lắc đầu, xua tan đi hình ảnh nóng bỏng trong giấc mơ, mệt mỏi xốc chăn ra, đi về phía bình nước.
Dòng nước mát lạnh chảy xuống cổ họng, khiến trong lòng thoải mái hơn, cô tìm cái ghế gần đó ngồi xuống. Giấc mơ vừa nãy là sao? Sao mình lại mơ thấy Tư Dạ Phong đang hôn mình chứ? Mạc Hân Như, mày đừng suy nghĩ nhiều nữa, chỉ là giấc mơ thôi, hình ảnh đó sẽ không diễn ra lần nữa đâu.
Nhưng, miệng lưỡi dần trở nên khô đắng khó chịu, hình ảnh mới xua tan đi lại dần hiện về. Nếu như mà hắn hôn mình lần nữa thì sẽ thế nào nhỉ? Không! Mạc Hân Như, mày điên rồi! Mày là tương lai và hi vọng của bố mẹ mày, của dòng họ mày, đừng vì một tên đàn ông mà mất tập trung. Phải rồi, hôm nay phải đi xem thời khoá biểu trên lớp, tiểu Lục nói rằng hôm nay là có rồi .
Mạc Hân Như thay một chiếc áo phông cùng với quần yếm bò đơn giản rồi vác balo, đi ra khỏi kí túc xá.
Khuôn viên đại học X vô cùng rộng lớn, nghe nói nó chiếm gần hết khu vực phía Bắc của thành phố A, cả trường được chia làm hai ban chính, tự nhiên và xã hội. Ban tự nhiên thì thường có nhiều nam hơn, vô cùng thiếu vắng bóng con gái, một số người gọi nó là miếu hoà thượng, nơi tập trung những vị sư chuyên ăn chay (Edit: ý tác giả muốn nói ở đây là nam nhân bên đó quanh năm suốt tháng không mối tình vắt vai ấy mà :v). Còn ở bên ban xã hội thì quá nhiều nữ sinh, tạo ra sự chênh lệch giữa hai ban, nhưng nếu người của ban này muốn sang ban khác phải có giấy cho phép, vô cùng nhiều bạn trẻ hai ban khác đã tìm cách trốn ra khỏi trường, tìm thơi gian riêng tư hẹn hò.
Nhưng đối với cô, hai lão Mạc ở nhà luôn nói rằng hẹn hò là thứ thời gian vô bổ nhất của cuộc đời con người, nhưng cô rất tò mò, cái cảm giác được đi chơi với người mình yêu sẽ như thế nào nhỉ?
Đứng trước cửa khoa Tài chính & Kinh tế, cô hít một hơi thật sâu rồi bước vào, họ sẽ không biết mày là ai, họ sẽ không biết mày là ai, cho tới khi...
" Mạc Hân Như! Nữ thần của đời anh!" Một nam sinh kêu lên
Xong phim rồi, so với lần trước thì nhanh hơn, mới 5 giây đã bị phát hiện rồi, đừng lo, hít thở sâu, cùng lắm thì miễn cưỡng trả lời câu hỏi của người ta, mày có thể làm được.
" Nữ thần, tôi không ngờ hôm nay em lại đến đây, xem thời khoá biểu sao? Đừng lo, tôi lấy rồi, sẽ đi phô tô cho em, em không cần đi đâu." Nam sinh đó vừa ngượng ngùng, vừa gãi đầu nói.
" Ô vậy sao? Cảm ơn anh nhiều lắm, anh tên gì?" Cô nở nụ cười tươi.
" Đại Phát, anh tên là Đại Phát, học trên em 1 khoá." Đại Phát cười đáp lại cô.
" Tiểu Như này, ờm, tối nay em có rảnh không...Anh muốn mời em đi ăn." Đại Phát miễn cưỡng nói tiếp.
Đây có được coi là đi hẹn hò không vậy? Nhưng mà tên này thật là kì cục, mới gặp nhau lần đầu tiên đã xưng hô thân mật như thế, nhỡ có người hiểu lầm thì sao? Đang định lên tiếng, bỗng có một giọng nam tính khác chen vào, từ chối thẳng thừng.
" Rất cảm ơn ý tốt của anh, nhưng mà hôm nay tôi và bạn gái có hẹn rồi."
Giọng nói này sao mà quen thuộc thế nhỉ? Tò mò quay đầu lại, trái tim cô bỗng nhảy loạn lên, hai đồng tử mở to hết cỡ. Tư Dạ Phong!
Tư Dạ Phong trong bộ đồ Âu phục lịch lãm cất bước đến bên cạnh cô, cánh tay khoẻ khoắn vươn ra, ôm lấy cô vào lòng. Gương mặt điển trai hơi cúi thấp xuống, thì thầm vào cái tai nhỏ nhắn.
" Bảo bối, em không ngoan, đáng lẽ nên ở kí túc xá nghỉ ngơi, không được chạy lung tung."
Hơi thở nam tính nóng rực phả lên mặt, khiến hai gò má cô đỏ ửng lên, hắn định làm gì chứ? Chưa kịp nghĩ ra thì giọng nói hoảng hốt của Đại Phát cất lên, chạy đó là bước chân chạy thục mạng vang vọng.
" Ờm, tôi không làm phiền hai người nữa, tiểu Như, à Mạc Hân Như, tối nay tôi sẽ đến kí túc xá đưa thời khoá biểu cho em sau, thế nhá."
Sau khi Đại Phát đi khuất, Tư Dạ Phong mới buông cô ra, mỉm cười đầy thoả mãn. Phải rồi, hành động đó là có chủ đích! Tư Dạ Phong cố tính làm thế để Đại Phát tưởng cô và Tư Dạ Phong đang tình chàng ý thiếp, thân mật với nhau! Tên này, có bao nhiêu mưu mô xảo quyệt chứ?
" Mạc Hân Như, tôi giúp em một ơn huệ, em không nên trả công cho tôi sao?" Tư Dạ Phong nhìn về phía cô, đôi môi mỉm cười lộ ra hai hàm răng trắng đều.
" Ai cần anh giúp chứ?! Mà tự nhiên anh đến đây làm loạn làm gì hả?" Cô đỏ mặt lên tiếng.
Bỗng chốc Tư Dạ Phong cúi người xuống, ghé sát khuôn mặt đỏ ửng, không ngại ngùng mà nói.
" Bảo bối, tôi đến để cho em biết rằng, từ nay, Tư Dạ Phong tôi sẽ theo đuổi em, người khác không có cửa đâu."
Khoé môi Tư Dạ Phong nhếch lên, quay sang nhìn về phía cô đang đứng, trời, sao hắn ta lại nhìn về phía này chứ? Đừng có nhìn mà! Cô lấy tay che miệng, cố gắng quay đi, nhưng dường như có một lực tác động nào đó, cản cô xoay đầu, hạ thể phía dưới không chút dao động, cả người trở nên cứng đờ.
Tư Dạ Phong hai tay đút túi quần, ung dung sải bước đến phía cô, nhẹ nhàng vén sợi tóc dính trên mặt ra đằng sau, hung hăng mà hôn lên đôi môi đỏ mọng.
Cái cảm giác này là sao? Không khó chịu, không buồn nôn, không cảm thấy kinh tởm, chỉ là vô cùng thích thú, thoải mái. Cô như bị Tư Dạ Phong mê hoặc, mơ hồ quấn lấy chiếc lưỡi đang càn quấy trong miệng, liên tục dây dưa.
Tư Dạ Phong giống như một con sói lớn, đứng chờ tiểu bạch thỏ ra khỏi hang mà vồ lấy, nuốt thẳng vào bụng không thương tiếc. Và đương nhiên, hắn đã thành công.
Quyến luyến rời khỏi đôi môi ngọt ngào vì hôn mà sưng lên, Tư Dạ Phong liếm láp chút nước miếng còn dính ở bên cạnh, rồi nhìn người con gái trước mắt, quyến rũ lên tiếng.
" Mạc Hân Như, em sẽ mãi mãi thuộc vê tôi."
Cô choàng tỉnh khỏi giấc mơ, thở hổn hển đứt quãng, đôi mắt sáng ngời mở to. Trên trán đã sớm xuất hiện vài giọt mồ hôi tí tách, thấm ướt cả mái tóc mềm mại. Cô lắc lắc đầu, xua tan đi hình ảnh nóng bỏng trong giấc mơ, mệt mỏi xốc chăn ra, đi về phía bình nước.
Dòng nước mát lạnh chảy xuống cổ họng, khiến trong lòng thoải mái hơn, cô tìm cái ghế gần đó ngồi xuống. Giấc mơ vừa nãy là sao? Sao mình lại mơ thấy Tư Dạ Phong đang hôn mình chứ? Mạc Hân Như, mày đừng suy nghĩ nhiều nữa, chỉ là giấc mơ thôi, hình ảnh đó sẽ không diễn ra lần nữa đâu.
Nhưng, miệng lưỡi dần trở nên khô đắng khó chịu, hình ảnh mới xua tan đi lại dần hiện về. Nếu như mà hắn hôn mình lần nữa thì sẽ thế nào nhỉ? Không! Mạc Hân Như, mày điên rồi! Mày là tương lai và hi vọng của bố mẹ mày, của dòng họ mày, đừng vì một tên đàn ông mà mất tập trung. Phải rồi, hôm nay phải đi xem thời khoá biểu trên lớp, tiểu Lục nói rằng hôm nay là có rồi .
Mạc Hân Như thay một chiếc áo phông cùng với quần yếm bò đơn giản rồi vác balo, đi ra khỏi kí túc xá.
Khuôn viên đại học X vô cùng rộng lớn, nghe nói nó chiếm gần hết khu vực phía Bắc của thành phố A, cả trường được chia làm hai ban chính, tự nhiên và xã hội. Ban tự nhiên thì thường có nhiều nam hơn, vô cùng thiếu vắng bóng con gái, một số người gọi nó là miếu hoà thượng, nơi tập trung những vị sư chuyên ăn chay (Edit: ý tác giả muốn nói ở đây là nam nhân bên đó quanh năm suốt tháng không mối tình vắt vai ấy mà :v). Còn ở bên ban xã hội thì quá nhiều nữ sinh, tạo ra sự chênh lệch giữa hai ban, nhưng nếu người của ban này muốn sang ban khác phải có giấy cho phép, vô cùng nhiều bạn trẻ hai ban khác đã tìm cách trốn ra khỏi trường, tìm thơi gian riêng tư hẹn hò.
Nhưng đối với cô, hai lão Mạc ở nhà luôn nói rằng hẹn hò là thứ thời gian vô bổ nhất của cuộc đời con người, nhưng cô rất tò mò, cái cảm giác được đi chơi với người mình yêu sẽ như thế nào nhỉ?
Đứng trước cửa khoa Tài chính & Kinh tế, cô hít một hơi thật sâu rồi bước vào, họ sẽ không biết mày là ai, họ sẽ không biết mày là ai, cho tới khi...
" Mạc Hân Như! Nữ thần của đời anh!" Một nam sinh kêu lên
Xong phim rồi, so với lần trước thì nhanh hơn, mới 5 giây đã bị phát hiện rồi, đừng lo, hít thở sâu, cùng lắm thì miễn cưỡng trả lời câu hỏi của người ta, mày có thể làm được.
" Nữ thần, tôi không ngờ hôm nay em lại đến đây, xem thời khoá biểu sao? Đừng lo, tôi lấy rồi, sẽ đi phô tô cho em, em không cần đi đâu." Nam sinh đó vừa ngượng ngùng, vừa gãi đầu nói.
" Ô vậy sao? Cảm ơn anh nhiều lắm, anh tên gì?" Cô nở nụ cười tươi.
" Đại Phát, anh tên là Đại Phát, học trên em 1 khoá." Đại Phát cười đáp lại cô.
" Tiểu Như này, ờm, tối nay em có rảnh không...Anh muốn mời em đi ăn." Đại Phát miễn cưỡng nói tiếp.
Đây có được coi là đi hẹn hò không vậy? Nhưng mà tên này thật là kì cục, mới gặp nhau lần đầu tiên đã xưng hô thân mật như thế, nhỡ có người hiểu lầm thì sao? Đang định lên tiếng, bỗng có một giọng nam tính khác chen vào, từ chối thẳng thừng.
" Rất cảm ơn ý tốt của anh, nhưng mà hôm nay tôi và bạn gái có hẹn rồi."
Giọng nói này sao mà quen thuộc thế nhỉ? Tò mò quay đầu lại, trái tim cô bỗng nhảy loạn lên, hai đồng tử mở to hết cỡ. Tư Dạ Phong!
Tư Dạ Phong trong bộ đồ Âu phục lịch lãm cất bước đến bên cạnh cô, cánh tay khoẻ khoắn vươn ra, ôm lấy cô vào lòng. Gương mặt điển trai hơi cúi thấp xuống, thì thầm vào cái tai nhỏ nhắn.
" Bảo bối, em không ngoan, đáng lẽ nên ở kí túc xá nghỉ ngơi, không được chạy lung tung."
Hơi thở nam tính nóng rực phả lên mặt, khiến hai gò má cô đỏ ửng lên, hắn định làm gì chứ? Chưa kịp nghĩ ra thì giọng nói hoảng hốt của Đại Phát cất lên, chạy đó là bước chân chạy thục mạng vang vọng.
" Ờm, tôi không làm phiền hai người nữa, tiểu Như, à Mạc Hân Như, tối nay tôi sẽ đến kí túc xá đưa thời khoá biểu cho em sau, thế nhá."
Sau khi Đại Phát đi khuất, Tư Dạ Phong mới buông cô ra, mỉm cười đầy thoả mãn. Phải rồi, hành động đó là có chủ đích! Tư Dạ Phong cố tính làm thế để Đại Phát tưởng cô và Tư Dạ Phong đang tình chàng ý thiếp, thân mật với nhau! Tên này, có bao nhiêu mưu mô xảo quyệt chứ?
" Mạc Hân Như, tôi giúp em một ơn huệ, em không nên trả công cho tôi sao?" Tư Dạ Phong nhìn về phía cô, đôi môi mỉm cười lộ ra hai hàm răng trắng đều.
" Ai cần anh giúp chứ?! Mà tự nhiên anh đến đây làm loạn làm gì hả?" Cô đỏ mặt lên tiếng.
Bỗng chốc Tư Dạ Phong cúi người xuống, ghé sát khuôn mặt đỏ ửng, không ngại ngùng mà nói.
" Bảo bối, tôi đến để cho em biết rằng, từ nay, Tư Dạ Phong tôi sẽ theo đuổi em, người khác không có cửa đâu."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook